/63/.
Một câu "Anh biết" đơn giản của Hein nháy mắt đánh vào chỗ sâu bên trong tư duy của Tiêu Nham, tựa như một loại định vị, một loại phương hướng, lần đầu tiên, Tiêu Nham rõ ràng cảm nhận được, ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Lần thứ hai cậu trở về với cuộc sống bị giám thị bởi bộ đội đặc chủng, nhưng Tiêu Nham hiện tại cũng không còn quá hứng thú với cuộc sống muôn màu muôn vẻ bên ngoài, điều này khiến cho Maya thấy thật không thú vị.
Ví dụ như hôm nay, hai người đang ngồi trước bàn ăn, Maya sinh động như thật kể lại chuyện ở khu trung tâm của Shire mới mở một quán bar xa hoa như thế nào, "Này, cậu thật sự không tưởng tượng được đâu -- Quán bar này thật xứng đáng với cái tên Thủy Tinh của nó! Quầy bar còn làm theo kiểu xoay tròn! Khách hàng có thể thưởng thức quá trình pha chế rượu 360 độ luôn! Thậm chí còn có mười hai bartender cùng nhau biểu diễn cùng lúc nữa!"
"À, ừ." Tiêu Nham gật gật đầu, thật rõ ràng cậu căn bản không nghe lọt tai Maya đang nói gì.
Maya hết sức bất mãn mà cao giọng nói: "Còn có ban nhạc biểu diễn trên không trung! Động tác khó khăn đến nỗi ngay cả bộ đội đặc chủng chúng ta cũng chưa chắc có thể làm được! Chờ đến khi kỳ giám thị của cậu kết thúc, tôi dẫn cậu đi ra ngoài chơi một chút! So với quán bar Blue Tulip gì đó còn xa hoa hơn nhiều!"
"Ừ." Tiêu Nham cúi đầu, đồ ăn trong miệng đã nhai ít nhất 5, 6 phút rồi còn chưa nuốt.
Maya nhịn không được kéo khai ăn của cậu qua một bên, mà Tiêu Nham hoàn toàn không chú ý gì, nĩa ăn vẫn cứ chọt tới chọt lui trên bàn ăn.
Hơn mười giây sau, cậu mới phục hồi lại tinh thần: "Ý... Khay ăn của tôi đâu?"
Lúc này cậu mới chú ý tới, đối diện Maya đang khoanh tay ôm ngực biểu tình hết sức bất mãn.
"Cái này... Maya... Vừa rồi anh mới nói gì?"
"Tôi nói, bạn học của cậu, cái cô Lily đó, cô ấy đã đậu kỳ kiểm tra trở thành liên lạc quan dự bị cho Trung tướng Hervieu!"
"A, như vậy chúc mừng cô ấy!" Vẻ mặt Tiêu Nham lộ ra vài phần vui vẻ.
"Chỉ là chúc mừng vậy thôi? Chỉ như vậy?" Maya thò đầu qua.
Tiêu Nham lộ ra biểu tình mờ mịt, ngoại trừ chúc mừng... Cậu còn có thể làm gì sao?
Maya ngẩn người, lập tức gục đầu úp mặt xuống bàn thở dài một hơi, "Cậu tên này trong đầu hiện tại ngoài trừ nghiên cứu, còn chứa thêm thứ gì khác hay không vậy?"
Tiêu Nham chỉ là xin lỗi mà mỉm cười, trong đầu cậu không lúc nào là không suy nghĩ về nghiên cứu của mình.
Cậu chưa từng bức thiết theo đuổi một đáp án đến như thế.
Lúc Tiêu Nham đang vùi đầu trong phòng nghiên cứu cực nhanh xử lý tất cả số liệu, Thiếu tướng Gordon cùng năm người đàn ông đứng ở một góc nào đó tên đài quan sát chứng kiến hết thảy.
"Kỳ thật anh vẫn luôn chú ý cậu ấy. Người đầu tiên nhận được báo cáo nghiên cứu của cậu ấy chính là anh." Tay Gordon thoải mái mà nhét vào trong túi áo quân trang, nghiêng mặt nhìn vị Trung tướng đứng bên cạnh.
"Hiện tại xem ra, quyết định của ông ngược lại còn muốn sáng suốt hơn người phụ trách chính cho viện khoa học trung ương là tôi đây nhỉ, cậu ta đúng là lựa chọn tốt nhất để phái đi Nam cực." Ngón tay Trung tướng Hervieu nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn thủy tinh.
"Không phải là ông không sáng suốt, chỉ là không có dũng khí mạo hiểm thôi. Cho nên tôi phái Hein Burton đi bảo hộ cậu ta, đến nay Hein chưa từng thất thủ." Nhắc tới thủ hạ của mình, Thiếu tướng Gordon lộ ra nụ cười đắc ý.
"Để Tiêu Nham hiểu beiets về virus Comet không phải là việc khó, nhưng về sau, phải làm gì để cam đoan an toàn cho cậu ta, làm gì để bảo hộ trí não của cậu ta mới là chuyện khó... Chúng ta không ai dám tuyệt đối nắm chắc cả."
Thiếu tướng Gordon không nhanh không chậm đi đến trước mặt Hervieu, một tay chống vào vách tường thủy tinh ngay phía sau tai ông, hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Trung tướng, lo lắng quá nhiều ngược lại sẽ khiến ông nhìn không rõ phương hướng. Đừng xem thường bộ đội đặc nhiệm chúng tôi, cũng đừng xem thường Tiêu Nham."
Hervieu cười khẽ một tiếng: "Tôi mỏi mắt trông chờ."
Vài ngày sau, Tiêu Nham tổng hợp thành công một virus kiểu mới, căn cứ vào nghiên cứu của cậu về tính ổn định virus Comet, cậu đưa loại virus nhân tạo này vào trong hệ thống, liên tục kiểm nghiệm và tiến hành thực nghiệm bằng hệ thống giả lập đối với loại virus mới được tổng hợp này, nếu thành công, nó sẽ giúp kéo dài thời gian duy trì hiệu lực của X-2 trong cơ thể ở mức lâu nhất, có thể dùng cho lực lượng binh sĩ vũ trang bình thường để đối phó với công kích của tang thi ở quy mô nhỏ.
Mím chặt khóe môi, lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy khoảng cách giữa mình với đáp án mà vô số nghiên cứu viên tinh anh khác đang tìm kiếm càng gần thêm một bước. Cậu bơm nước thuốc vào súng tiêm, đi về phía cửa ra vào của phòng thí nghiệm.
Vừa lúc đó, tiếng còi cảnh báo vang lên.
Tiêu Nham không thể không lập tức chấm dứt việc nghiên cứu số liệu, cậu truy cập vào hệ thống theo dõi, tình hình trước mắt làm cậu kinh ngạc đến ngây người, chính là trong hành lang có vô số tang thi vọt tới, hai bộ đội đặc chủng canh giữ ở lối vào vẫn đang chém giết, nhưng bọn họ giết chết càng nhiều, số lượng tang thi dũng mãnh tràn vào càng nhiều!
Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì!
Tiêu Nham lựa chọn xem tài liệu về tình hình bên trong tòa nhà, lúc này mới phát giác tất cả các gian phòng nhốt tang thi dùng để nghiên cứu và huấn luyện cư nhiên toàn bộ bị giải khóa, tổng bộ của bộ đội đặc nhiệm thoáng chốc loạn thành một đoàn, tất cả bội đội đặc chung đang chờ đợi lệnh từ tổng bộ đều vội vàng tiến hành thanh lý chúng.
Trực giác nói cho Tiêu Nham biết, nhất định đang có người xâm nhập vào hệ thống khống chế bên trong, mới tạo thành hỗn loạn như vậy. Ngoại trừ người của viện khoa học trung ương, hệ thống đầu cuối được phòng hộ nghiêm mật nhất là của bộ đội đặc chủng, đối phương cư nhiên có thể khống chế hệ thống nơi này, chỉ có một khả năng duy nhất, người này ở ngay bên trong tổng bộ, hơn nữa cấp bậc còn không thấp, mới có thể vượt qua hàng rào an toàn được thiết kế cực kỳ bảo mật và tạo ra cục diện hiện tại. Chẳng qua.. Mục đích của đối phương là gì?
Nhân dịp hỗn loạn cướp đi đại não của một nghiên cứu viên nào đó?
Ngón tay Tiêu Nham rung lên, cậu đột nhiên phát hiện cùng tầng lầu với mình có hai gian phòng huấn luyện, tang thi nơi đó toàn bộ đã trốn ra ngoài, mà cửa thông đạo bị đóng lại vừa lúc hình thành ngõ cụt, mà đám tang thi này không chạy được nơi nào khác nên toàn bộ cứ nhắm thẳng về phía phòng nghiên cứu của Tiêu Nham ở phía cuối thông đạo!
Đây quả thực chính là cố hết sức thiết kế sao cho đám tang thi không thể lựa chọn đường khác!
Ngay trong nháy mắt đó, cửa phòng nghiên cứu bỗng nhiên mở ra, vô số tang thi tràn vào, hai bộ đội đặc chủng ý muốn tiến vào phòng nghiên cứu để bảo vệ Tiêu Nham, nhưng số lượng tang thi quá nhiều, ngay khi bọn họ vừa thoát khỏi vòng vây của tang thi, cửa phòng nghiên cứu lại đột nhiên đóng lại.
Tiêu Nham lập tức ấn vào nút điều khiển, nhưng cửa không mở ra.
Cậu cho dù có ngu ngốc cỡ nào cuối cùng cũng đã hiểu ra, mọi chuyện không phải là trùng hợp, mục tiêu của bọn họ chính là mình!
Không có bất cứ thời gian nào để suy nghĩ thêm, Tieu Nham nâng súng tiêm lên, bơm thuốc chứa virus X-2 vào cơ thể mình.
Đám tang thi đã lao đến trước mặt cậu, chúng nó muốn xé nát cơ thể cậu, ăn tươi nuốt sống máu thịt của cậu!
Thuốc đang lan tràn trong huyết mạch, xâm nhập mỗi một tế bào của Tiêu Nham, năng lực thị giác cũng tăng lên theo diện rộng, nhất cử nhất động của tang thi trong mắt cậu tựa như động tác quay chậm, tiếng xương cốt vang lên khi chúng nó cử động phát ra vô cùng rõ ràng.
Tiêu Nham giơ tay lên, bóp nát xương sọ của một tang thi, sau đó nhấc chân lên mãnh liệt đá một cái, một tang thi bị đá bay lên như viên đạn pháo, đập thật mạnh vào mặt tường lạnh như băng, nát bét tựa như một bãi bùn.
Trong đầu không tự giác hiện lên thân ảnh Hein Burton, mà thân thể cậu cũng đi theo động tác của thân ảnh kia, khuỷu tay Tiêu Nham đập nứt xương ngực của một tang thi khác, không cần quay đầu lại đã nghiêng người trở tay bẻ gãy đầu nó.
Còn lại 3 tang thi, cho dù toàn bộ đồng loại của chúng khi tiếp cận Tiêu Nham đều đã trở thành một đống thi hài hư thối, nhưng chúng nó lại không biết sợ hãi là thứ gì, từ ba phương hướng vọt về phía cậu.
Lập tức cúi thấp người, một quyền của Tiêu Nham nện vào cằm tang thi, tiếng xương cốt vỡ ra vô cùng vang dội, một chân khác đạp lên đầu gối của một tang thi khác mượn thế nhảy lên, lại một quyền đập nát sau gáy của con tang thi thứ ba.
Còn lại hai tang thi, loạng choạng thân thể lại muốn lao lên.
Tiêu Nham chậc một tiếng, túm bọn chúng đập vào nhau, sau đó nháy mắt bốp nát xương cổ của chúng.
Cả gian phòng thí nghiệm yên tĩnh trở lại.
Hai bộ đội đặc chủng đứng chỗ cửa sổ thủy tinh bên ngoài phòng thí nghiệm vỗ vỗ cửa ý bảo Tiêu Nham đi ra.
Tiêu Nham ấn nút điều khiển, cửa vẫn bị khóa như trước.
Thiếu tướng Gordon cau mày nghe tiếng chuông cảnh báo vang lên không ngừng.
"Tất cả nhân viên xin chú ý, hệ thống không chế của tầng I đã mất đi hiệu lực, hệ thống cách ly của tầng J mất đi hiệu lực, tang thi dùng để huấn luyện toàn bộ đã thoát khỏi khống chế, tất cả nhân viên tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu thanh lý!"
Cảnh bảo liên tục được lặp lại như trước, Hein đang đứng bên cạnh Thiếu tướng Gordon đột nhiên quay người rời đi, bởi vì cảnh báo nên Thiếu tướng Gordon mới tạm thời đóng cửa, Hein quay đầu lại nhìn về phía ông, nói: "Mở cửa!"
"Cậu cũng muốn đi ra ngoài thanh lý tang thi?"
"Phòng nghiên cứu của Tiêu Nham ở tầng I!"
Bả vai Thiếu tướng Gordon lập tức khẩn trương siết lại, "Jessica! Lập tức cử người đến phòng nghiên cứu của Tiêu Nham!"
Ngay tại lúc Thiếu tướng Gordon ấn xuống nút điều khiển mở cửa ra, Hein đã lập tức xông ra ngoài.
Thiếu tướng Gordon vẫnc òn đang thấp thỏm lo lắng, tiếp tục thúc giục cán bộ liên lạc, "Lập tức báo cáo tình huồng phòng nghiên cứu của Thiếu úy Tiêu Nham tại tầng I!"
"Có số lượng lớn tang thi đang di chuyển về phía phòng nghiên cứu, nhưng đã bị thanh lý toàn bộ! Hiện nay rất cả các thông đạo thông với phòng nghiên cứu của Thiếu úy Tiêu Nham đều bị phong bế, hệ thống cách ly không khống chế được, không thể mở cửa phòng nghiên cứu ra được!"
Hình ảnh 3D hiện lên tình hình hai bộ đội đặc chủng đang cố mở cửa phòng nghiên cứu ra, mà bên trong phòng nghiên cứu lại một mảnh hỗn độn, tang thi ngã trái ngã phải nằm rạp trên mặt đất, mà toàn bộ phòng nghiên cứu chỉ có một mình Tiêu Nham ở bên trong, ngoại trừ cậu ra không còn ai có thể giết chết đám tang thì này.
Lấy số lượng của đám tang thi này, người thường cho dù là sĩ binh vũ trang kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng không thể nào diệt được toàn bộ... Thiếu tướng Gordon đoán Tiêu Nham nhất định đã tự tiêm X-2 cho mình! Người thanh niên này rốt cục đã tiến triển đến dạng trình độ nào, cư nhiên khiến địch nhân không từ thủ đoạn đến mức này!
Thiếu tướng Gordon cắn răng vỗ trán mình một cái, lập tức hạ lệnh: "Cho dù trả giá như thế nào, phải cam đoan an toàn của Thiếu úy Tiêu Nham!"
Lúc này Tiêu Nham đang suy nghĩ tình huống trước mắt, rất rõ ràng hệ thống tại tổng bộ của bộ đôi đặc chủng đã bị tổ chức Sóng Triều xâm nhập, mà cửa phòng nghiên cứu này cũng bị cố ý khóa chết, chứng tỏ Sóng Triều muốn nhốt mình lại phía sau cánh cửa này! Phòng nghiên cứu được bố trí liên kết với các loại dược phẩm, nếu người xâm nhập mở hộp chưa thuốc có chưa độc tính, như vậy bản thân cậu chắc chắn sẽ chết trong không gian bịt kín này! Cho dù mở cửa ra gặp phải tang thi, nhưng bộ đội đặc chủng ngoài cửa lại là chuyên gia thanh lý tang thi, bản thân chỉ cần nghĩ cách mở cửa phòng nghiên cứu ra để tụ cùng một chỗ với hai bộ đội đặc chủng kia thì sẽ an toàn hơn.
Tiêu Nham đeo thiết bị liên kết đầu cuối lên, tiến vào hệ thống, chuẩn bị tự mình mở cửa phòng nghiên cứu ra. Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận một cỗ lực lượng dọc theo tư duy của cậu tấn công ngược vào đại não cậu, không ngừng lấy đi tin tức trong đại não cậu, chính lúc đó Tiêu Nham lập tức hiểu ra cậu đụng phải "chặn giả"! Nhưng chặn giả này khác biệt rất nhiều với chặn giả cậu gặp phải khi điều khiển phi hành khí. Người kia là vì phá hỏng tư duy cậu để cướp đoạt quyền điều khiển phi hành khí, nhưng người này lại là ăn cắp tin tức trong đầu cậu!
Tiêu Nham lập tức trở nên tay chân luống cuống, cậu không thể xây dựng hàng rào tư duy, cứ như vậy để đối phương tiến vào tư duy của mình không khác gì dâng lên một khối bánh ngọt thân lớn đưa đến trước mặt đối phương.
Cỗ lực lượng kia không ngừng xâm nhập, tất cả suy nghĩ của Tiêu Nham, ngay cả số liệu phân tích nghiên cứu trước nay đang từng chút một bị đối phương cướp đoạt, cậu quyết định thật nhanh ấn nút gián đoạn liên kết, nhưng cậu kinhh ngạc phát hiện tứ chi mình cư nhiên không thể nhúc nhích!
Không xong! Đối phương nhất định đã ngăn cản đường truyền tư duy của cậu!
Tiêu Nham bối rối né tránh, phân tán thông tin về X-2 trong đầu mình, cố gắng kéo dài thời gian đối phương thu hoạch tất cả thông tin này.
Cho dù là ai cũng được! Nhanh phát hiện cậu đi!
Trái tim Tiêu Nham một đường siết chặt, đại não vận chuyển cực nhanh, tựa như thiết bị ly tâm ý đồ cắt đuôi đối phương. Mà tốc độ đối phương đuổi theo cậu khiến người ta phải líu lưỡi!
Đến lúc Tiêu Nham sắp không chống đỡ nổi nữa, cậu vẫn không ngừng che giấu thông tin còn lại về kết quả phân tích huyết thanh của Burton và nghiên cứu về virus Comet, cho dù như thế nào, những thứ này tuyệt đối không thể để cho đối phương lấy đi!
Lúc này, cửa của tầng tầng thông đạo bị mở ra, bên trong tổng bộ của bộ đội đặc chủng rốt cục khôi phục quyền khống chế, Hein chạy vội qua hàng loạt cửa khống chế, rốt cục đi đến trước cửa phòng nghiên cứu.
"Đại tá! Cửa bị khóa rồi!" Hai bộ đội đặc chủng vội vàng báo cáo.
Hein xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tiêu Nham đang đeo thiết bị liên kết đầu cuối, đồng tử lập tức chấn động. Anh không nói tiếng nào rút súng bên hông mình ra.
"Đại tá! Anh muốn làm gì! Súng không thể mở cửa được đâu!"
"Tránh ra!"
Hein không giải thích, trực tiếp hướng về phia cửa nả một phát súng. Quả nhiên trên mặt cửa ngoại trừ xuất hiện một vết lõm, còn lại không chút sứt mẻ. Hein rút đao trên thắt lưng ra, đâm vào khe hở giữa cửa và vách tường.
Hai bộ đội đặc chủng rốt cục hiểu được ý đồ của Hein. Loại cửa này được gắn với mặt tường với độ khít khao gần như hoàn mỹ, đạt đến độ không có khe hở. Mà một phát súng vừa rồi đã tạo ra một vết lõm, giúp tạo ra điểm tựa cho lưỡi đao có thể cạy được cửa ra.
Hein nắm chặt chuôi đao, một chân giẫm trên tường, sức lực toàn thân đè xuống mặt trên của lưỡi đao, anh cắn chặt khớp hàm, dưới sức lực của anh, lưỡi đao chậm rãi cong lại, mà cửa phòng nghiên cứu cũng lộ ra một khe hở rộng gần bằng ngón tay cái.
"Hỗ trợ!"
Hai bộ đội đặc chủng nhanh chóng cắm lưỡi đao của mình vào, khi cửa được cạy ra một độ rộng có thể vói một cánh tay vào, Hein không chút do dự vươn tay giữ chặt cánh cửa.
Sau một tiếng kêu rên trầm thấp, anh đã cạy cửa ra được một khe hở đủ để một người chen vào, "Buông tay!"
"Đại tá!" Hai bộ đội đặc chủng căn bản không dám buông tay, một khi buông tay cửa sẽ lập tức trở về vị trí cũ, nếu Hein không thể lập tức chui qua được, sẽ bị cánh cửa này nghiền nát.
"Không có thời gian!" Hein hung hăng trừng về phía bọn họ.
Cỏ: Vợ tao đang gặp nguy hiểm trong kia, chúng mày có nhanh lên không thì bảo!!!! – Le Hein:v
Ngay tại khi bọn họ rút lưỡi đao về, Hein đã chen người vào, nhanh đến mức người ta còn không kịp nghĩ. Cánh cửa một lần nữa trầm trọng khép lại, hai bộ đội đặc chủng ngoài cửa thông qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng Hein bình yên vô sự chạy nhanh về phía Tiêu Nham đều không khỏi thở ra một hơi.
Hein nửa quỳ xuống trước mặt Tiêu Nham, chạm vào đầu ngón tay cậu, không nói một lời lấy một thiết bị đầu cuối khác tiến vào hệ thống.
Ngay lúc ấy, Tiêu Nham đang chật vật che giấu bản thân liền cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào đại não mình, lưu loát chặt đứt tư duy đang quấn lấy cậu của kẻ xâm lấn, bao bọc lấy toàn bộ tư duy của cậu, kín không kẽ hở, thậm chí còn tấn công ngược lại kẻ xâm lược, dưới dạng nghịch tập cường thế này đối phương không thể không nhanh chóng rời khỏi đại não Tiêu Nham.
Tiêu Nham vẫn sợ hãi như trước, nhưng ngay lúc này, lực lượng bao vây lấy cậu biến mất, đầu cuối trên đầu cậu cũng được gỡ xuống, cậu thật sâu hít vào một hơi, trước mắt một mảnh mông lung.
Khi gương mặt lạnh lùng của Hein rốt cục được nhìn rõ ràng, trái tim Tiêu Nham rốt cục cũng trở về trong lồng ngực cậu.
"Hein..."
"Suỵt... Nhìn anh, điều tiết hô hấp của em."
Thanh âm Hein vô cùng trầm ổn, kéo tư duy còn đang mông lung của Tiêu Nham trở về hiện thực, ngón tay anh lướt qua vầng trán ẩm ướt mồ hôi của cậu, một khắc kia, ánh mắt anh vừa ôn nhu lại vừa kiên định.
"Em... Cơ thể em không động đậy được..."
"Em có thể cử động, hãy tưởng tượng tư duy của em từ trung tâm đại não, hiện tại nó sẽ chảy xuôi đến cánh tay em, chảy về phía cổ tay, rồi tiến vào đầu ngón tay em..."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, tưởng tượng luồng tư duy lưu động.
"Cử động đầu ngón tay xem."
Giọng nói của Hein vừa lạnh như băng lại vừa lý trí, nhưng âm điệu lại kiên nhẫn ngoài ý muốn.
Ngón tay Tiêu Nham chậm rãi co lại, ngay lúc ấy, tất cả cảm quan thân thể nhanh chóng ồ ạt tiến vào đại não, cậu lập tức phục hồi năng lực khống chế đối với thân thể mình, chuyện đầu tiên cậu làm chính là nắm chặt cổ tay của Hein.
"Hiện tại, đứng lên theo anh."
Tiêu Nham loạng choạng đứng dậy, cảm giác cân bằng từ từ hồi phục.
Cậu nặng nề thở dốc, dùng sức mà nhìn Hein. Ngón tay của đối phương không ngừng nhẹ nhàng xoa trên thái dương cậu, giúp cậu trầm tĩnh lại.
Tang thi ở ngoài cửa nóng nảy hấp tấp ý muốn lao vào, nhưng đao phong lãnh liệt đã chém đôi người chúng nó, dáng người linh hoạt nhanh nhẹn dùng mặt tường thông đạo làm điểm tựa mãnh liệt lao đến, toàn bộ tang thi đều bị thanh lý.
"Trung tá Wallis..." Hai bội đội đặc chủng phụ trách bảo vệ Tiêu Nham bị thân thủ của đối phương làm cho rung động.
Tầm mắt của Jane lạnh lùng đảo qua bọn họ, lạnh nhạt mở miệng: "Các người bảo hộ cậu ấy như vậy sao?"
Nói xong, Jane đi vào phòng nghiên cứu của Tiêu Nham, đập vào mắt chính là hỉnh ảnh Tiêu Nham trên trán đầy mồ hôi đang gần như bị Hein ôm vào trong ngực.
"Thiếu chút nữa cậu đã phải yêu cầu thiết bị phục hồi não bộ rồi đó. Dưới tình huống đã biết Sóng Triều xâm chiếm hệ thống không chế của tổng bộ, cậu cư nhiên dám tùy tiện liên kết vào đầu cuối?"
"Jane..." Tiêu Nham gọi tên đối phương, vừa rồi tư duy cậu bị tấn công quá mãnh liệt, năng lực ngôn ngữ của cậu dường như cũng bị ảnh hưởng.
"Đại tá Burton, tôi nghĩ hiện tại bằng vào năng lực của một mình anh đã không còn khả năng bảo vệ tốt cậu ấy."
Ánh mắt của Jane không hề có độ ấm.
Khi Hein đi ngang qua người gian, đối phương một tay kéo anh lại, đè thấp giọng nói, "Trung tướng Hervieu hiện tại đang chất vấn Thiếu tướng Gordon về mọi thứ phát sinh ngày hôm nay."
"Cho dù là vậy, Tiêu Nham cũng không thể trở lại viện khoa học trung ương."
Mark và Liv đã đi tới ngoài cửa, "Sếp, Trung tướng Hervieu đến, ông ấy muốn gặp Tiêu Nham."
"Trung tướng Hervieu..." Tiêu Nham nhìn về phía Hein, cậu thật không ngờ một Thiếu úy mới vừa tốt nghiệp như mình cư nhiên sắp được gặp người phụ trách cao nhất của viện khoa học trung ương!
Hein không quay đầu lại, nói: "Đi thôi."
Tiêu Nhanh bước nhanh đi theo phía sau anh, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Nhưng cho dù cậu phải đối mặt với ai, Tiêu Nham cảm thấy cậu không có bất cứ chuyện gì hổ thẹn với lương tâm. Cậu nhắm mắt lại, xốc lại tinh thần sảy bước nhanh hơn.
Giờ phút này, mỗi thông đạo trong tòa nhà đều đang tiến hành thanh lý thi thể của tang thi.
Một tang thi chỉ còn lại một nửa bên ngực và một cánh tay, lại vẫn như cũ không chịu buông tha cố lết về phía Tiêu Nham.
Hein rũ mắt, động tác dưới chân lại nhanh đến không thể tin được, tang thi bị đá văng thẳng vào tường đổ gục xuống.
Khi bọn họ đi tới trước cửa văn phòng Thiếu tướng Gordon, cán bộ liên lạc đang canh giữ ở ngoài cửa.
Hein xoay người, biểu tình trầm tĩnh, khi ngón tay thon dài mà tao nhã của anh duỗi về phía mình, trái tim Tiêu Nham liền đập hụt nửa nhịp.
Ngón tay anh chỉnh lại áo Tiêu Nham, vuốt ve nếp nhăn trên vai áo cậu.
Khoảng cách gần sát như thế, Tiêu Nham chỉ cần nâng ánh mắt lên là có thể nhìn thấy hàng lông mi dài rũ xuống của đối phương.
"Đi thôi."
"Vâng, Đại tá." Trong khoảnh khắc đó, tất cả do dự và thấp thỏm lập tức biến mất, cho dù đứng trước mặt cậu lúc này là ai, Tiêu Nam đều sẽ thản nhiên đối mặt.
Cán bộ liên lạc mở cửa, Tiêu Nham đi vào.
Trước mặt cậu là một cái bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ngồi trước bàn chính là Thiếu tướng Gordon, vẻ mặt của ông vô cùng nghiên cứu, không chút nét cười.
"Thiếu tướng!"
Tiêu Nham ưỡn ngực, vô cùng dùng sức mà thực hiện một động tác chào theo nghi thức quân đội.
Thiếu tướng Gordon hơi nghiêng đầu, Tiêu Nham nhìn theo tầm mắt của ông, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xám.
"Chào cậu, Thiếu úy Tiêu Nham."
Tiếng nói thong thả mà thuần hậu vang lên, trên môi nam tử lộ ra ý cười, nếp nhăn trên khóe mắt khi mỉm cười vừa thành thục lại giàu mị lực, đôi mắt nâu toát ra thần thái cơ trí.
"Trung tướng!" Tiêu Nham xoay về hướng người đàn ông nọ, lần thứ hai hành quân lễ.
Đây là Trung tướng Hervieu, ông phụ trách quản lý toàn bộ viện khoa học trung ương, trung tâm công nghệ cao bậc nhất Shire thậm chí là cả nhân loại.
Ông so ra trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Tiêu Nham, ánh mắt để lộ ra cảm giác áp bách của một người nghiêm cẩn, nhưng lại không làm người tam cảm thấy muốn trốn tránh.
"Cậu chính là Tiêu Nham."
Nơi này là văn phòng của Thiếu tướng Gordon, cho dù Trung tướng Hervieu có quân hàm cao hơn, nhưng hiện tại ông đang là khách, bắt đầu tư lúc Tiêu Nham tiến vào gian phòng này, Trung tướng Hervieu vẫn an tĩnh ngồi trên ghế salon dùng để tiếp khách trong phòng, hoàn toàn giấu đi cảm giác tồn tại của bản thân, mãi đến khi Tiêu Nham nhìn thẳng vào ông, đối phương mới truyền ra loại khí áp hoàn toàn không thể xem nhẹ.
"Đúng vậy, Thiếu tướng!"
Thiếu tướng Hervieu mỉm cười, ngã người ra sau tựa lưng vào thành ghế salon lộ ra biểu thành thản nhiên, "Lần trước khi cậu nghiên cứu ra thuốc giải độc đối với loại vũ khí sinh hóa nhằm vào bộ đội đặc chủng của tổ chức Sóng Triều, tôi mới bắt đầu chú ý cậu. Nghe nói cậu đã giải quyết được vấn đề virus X-2 bị gen con người thay thế cấp tốc."
"Báo cáo, tôi tạm thời vẫn chưa hoàn toàn giải quyết vấn đề này, chỉ là kéo dài thời gian virus X-2 duy trì hiệu quả trong cơ thể người lên đến 21 phút 24 giây."
Trung tướng Hervieu lại mỉm cười, nổi bật phong thái bất phàm làm người ta không thể dời mắt đi nơi khác.
"21 phút 24 giây, đã là tiến bộ mang tính cách mạng rồi. Chẳng qua, thời gian virus duy trì hiệu quả trong cơ thể người ngoại trừ phụ thuộc vào việc bản thân virus tự suy giảm, còn phụ thuộc vào việc hệ thống miễn dịch của cơ thể có tiếp thu nó hay không." Trung tướng Hervieu một tay chống cằm, nhìn về phía Tiêu Nham, loại ánh mắt thâm thúy có tính dẫn dắt này khiến Tiêu Nham sinh ra cảm giác như bị hút vào, "Không phải phá hỏng hệ thống miễn dịch của cơ thẻ, mà là khiến thân thể chúng ta cho rằng loại virus này là một phần của nó, như vậy... Cậu có thể không e ngại gì mà dùng virus để cải tạo gen con người, để hiệu lực của X-2 trở thành vĩnh cửu."
TIêu Nham nhìn Trung tướng Hervieu, thật lâu sau vẫn không hồi phục tinh thần.
Mãi đến khi Thiếu tướng Gordon rời khỏi ghế ngồi, đi đến đứng giữa hai người, "Được rồi Hervieu, tôi biết ông là người thông minh nhất địa cầu này. Nhưng ông tới đây không phải vì muốn biết phương hướng nghiên cứu của Tiêu Nham sao."
|[email protected]
Một câu "Anh biết" đơn giản của Hein nháy mắt đánh vào chỗ sâu bên trong tư duy của Tiêu Nham, tựa như một loại định vị, một loại phương hướng, lần đầu tiên, Tiêu Nham rõ ràng cảm nhận được, ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Lần thứ hai cậu trở về với cuộc sống bị giám thị bởi bộ đội đặc chủng, nhưng Tiêu Nham hiện tại cũng không còn quá hứng thú với cuộc sống muôn màu muôn vẻ bên ngoài, điều này khiến cho Maya thấy thật không thú vị.
Ví dụ như hôm nay, hai người đang ngồi trước bàn ăn, Maya sinh động như thật kể lại chuyện ở khu trung tâm của Shire mới mở một quán bar xa hoa như thế nào, "Này, cậu thật sự không tưởng tượng được đâu -- Quán bar này thật xứng đáng với cái tên Thủy Tinh của nó! Quầy bar còn làm theo kiểu xoay tròn! Khách hàng có thể thưởng thức quá trình pha chế rượu 360 độ luôn! Thậm chí còn có mười hai bartender cùng nhau biểu diễn cùng lúc nữa!"
"À, ừ." Tiêu Nham gật gật đầu, thật rõ ràng cậu căn bản không nghe lọt tai Maya đang nói gì.
Maya hết sức bất mãn mà cao giọng nói: "Còn có ban nhạc biểu diễn trên không trung! Động tác khó khăn đến nỗi ngay cả bộ đội đặc chủng chúng ta cũng chưa chắc có thể làm được! Chờ đến khi kỳ giám thị của cậu kết thúc, tôi dẫn cậu đi ra ngoài chơi một chút! So với quán bar Blue Tulip gì đó còn xa hoa hơn nhiều!"
"Ừ." Tiêu Nham cúi đầu, đồ ăn trong miệng đã nhai ít nhất 5, 6 phút rồi còn chưa nuốt.
Maya nhịn không được kéo khai ăn của cậu qua một bên, mà Tiêu Nham hoàn toàn không chú ý gì, nĩa ăn vẫn cứ chọt tới chọt lui trên bàn ăn.
Hơn mười giây sau, cậu mới phục hồi lại tinh thần: "Ý... Khay ăn của tôi đâu?"
Lúc này cậu mới chú ý tới, đối diện Maya đang khoanh tay ôm ngực biểu tình hết sức bất mãn.
"Cái này... Maya... Vừa rồi anh mới nói gì?"
"Tôi nói, bạn học của cậu, cái cô Lily đó, cô ấy đã đậu kỳ kiểm tra trở thành liên lạc quan dự bị cho Trung tướng Hervieu!"
"A, như vậy chúc mừng cô ấy!" Vẻ mặt Tiêu Nham lộ ra vài phần vui vẻ.
"Chỉ là chúc mừng vậy thôi? Chỉ như vậy?" Maya thò đầu qua.
Tiêu Nham lộ ra biểu tình mờ mịt, ngoại trừ chúc mừng... Cậu còn có thể làm gì sao?
Maya ngẩn người, lập tức gục đầu úp mặt xuống bàn thở dài một hơi, "Cậu tên này trong đầu hiện tại ngoài trừ nghiên cứu, còn chứa thêm thứ gì khác hay không vậy?"
Tiêu Nham chỉ là xin lỗi mà mỉm cười, trong đầu cậu không lúc nào là không suy nghĩ về nghiên cứu của mình.
Cậu chưa từng bức thiết theo đuổi một đáp án đến như thế.
Lúc Tiêu Nham đang vùi đầu trong phòng nghiên cứu cực nhanh xử lý tất cả số liệu, Thiếu tướng Gordon cùng năm người đàn ông đứng ở một góc nào đó tên đài quan sát chứng kiến hết thảy.
"Kỳ thật anh vẫn luôn chú ý cậu ấy. Người đầu tiên nhận được báo cáo nghiên cứu của cậu ấy chính là anh." Tay Gordon thoải mái mà nhét vào trong túi áo quân trang, nghiêng mặt nhìn vị Trung tướng đứng bên cạnh.
"Hiện tại xem ra, quyết định của ông ngược lại còn muốn sáng suốt hơn người phụ trách chính cho viện khoa học trung ương là tôi đây nhỉ, cậu ta đúng là lựa chọn tốt nhất để phái đi Nam cực." Ngón tay Trung tướng Hervieu nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn thủy tinh.
"Không phải là ông không sáng suốt, chỉ là không có dũng khí mạo hiểm thôi. Cho nên tôi phái Hein Burton đi bảo hộ cậu ta, đến nay Hein chưa từng thất thủ." Nhắc tới thủ hạ của mình, Thiếu tướng Gordon lộ ra nụ cười đắc ý.
"Để Tiêu Nham hiểu beiets về virus Comet không phải là việc khó, nhưng về sau, phải làm gì để cam đoan an toàn cho cậu ta, làm gì để bảo hộ trí não của cậu ta mới là chuyện khó... Chúng ta không ai dám tuyệt đối nắm chắc cả."
Thiếu tướng Gordon không nhanh không chậm đi đến trước mặt Hervieu, một tay chống vào vách tường thủy tinh ngay phía sau tai ông, hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Trung tướng, lo lắng quá nhiều ngược lại sẽ khiến ông nhìn không rõ phương hướng. Đừng xem thường bộ đội đặc nhiệm chúng tôi, cũng đừng xem thường Tiêu Nham."
Hervieu cười khẽ một tiếng: "Tôi mỏi mắt trông chờ."
Vài ngày sau, Tiêu Nham tổng hợp thành công một virus kiểu mới, căn cứ vào nghiên cứu của cậu về tính ổn định virus Comet, cậu đưa loại virus nhân tạo này vào trong hệ thống, liên tục kiểm nghiệm và tiến hành thực nghiệm bằng hệ thống giả lập đối với loại virus mới được tổng hợp này, nếu thành công, nó sẽ giúp kéo dài thời gian duy trì hiệu lực của X-2 trong cơ thể ở mức lâu nhất, có thể dùng cho lực lượng binh sĩ vũ trang bình thường để đối phó với công kích của tang thi ở quy mô nhỏ.
Mím chặt khóe môi, lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy khoảng cách giữa mình với đáp án mà vô số nghiên cứu viên tinh anh khác đang tìm kiếm càng gần thêm một bước. Cậu bơm nước thuốc vào súng tiêm, đi về phía cửa ra vào của phòng thí nghiệm.
Vừa lúc đó, tiếng còi cảnh báo vang lên.
Tiêu Nham không thể không lập tức chấm dứt việc nghiên cứu số liệu, cậu truy cập vào hệ thống theo dõi, tình hình trước mắt làm cậu kinh ngạc đến ngây người, chính là trong hành lang có vô số tang thi vọt tới, hai bộ đội đặc chủng canh giữ ở lối vào vẫn đang chém giết, nhưng bọn họ giết chết càng nhiều, số lượng tang thi dũng mãnh tràn vào càng nhiều!
Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì!
Tiêu Nham lựa chọn xem tài liệu về tình hình bên trong tòa nhà, lúc này mới phát giác tất cả các gian phòng nhốt tang thi dùng để nghiên cứu và huấn luyện cư nhiên toàn bộ bị giải khóa, tổng bộ của bộ đội đặc nhiệm thoáng chốc loạn thành một đoàn, tất cả bội đội đặc chung đang chờ đợi lệnh từ tổng bộ đều vội vàng tiến hành thanh lý chúng.
Trực giác nói cho Tiêu Nham biết, nhất định đang có người xâm nhập vào hệ thống khống chế bên trong, mới tạo thành hỗn loạn như vậy. Ngoại trừ người của viện khoa học trung ương, hệ thống đầu cuối được phòng hộ nghiêm mật nhất là của bộ đội đặc chủng, đối phương cư nhiên có thể khống chế hệ thống nơi này, chỉ có một khả năng duy nhất, người này ở ngay bên trong tổng bộ, hơn nữa cấp bậc còn không thấp, mới có thể vượt qua hàng rào an toàn được thiết kế cực kỳ bảo mật và tạo ra cục diện hiện tại. Chẳng qua.. Mục đích của đối phương là gì?
Nhân dịp hỗn loạn cướp đi đại não của một nghiên cứu viên nào đó?
Ngón tay Tiêu Nham rung lên, cậu đột nhiên phát hiện cùng tầng lầu với mình có hai gian phòng huấn luyện, tang thi nơi đó toàn bộ đã trốn ra ngoài, mà cửa thông đạo bị đóng lại vừa lúc hình thành ngõ cụt, mà đám tang thi này không chạy được nơi nào khác nên toàn bộ cứ nhắm thẳng về phía phòng nghiên cứu của Tiêu Nham ở phía cuối thông đạo!
Đây quả thực chính là cố hết sức thiết kế sao cho đám tang thi không thể lựa chọn đường khác!
Ngay trong nháy mắt đó, cửa phòng nghiên cứu bỗng nhiên mở ra, vô số tang thi tràn vào, hai bộ đội đặc chủng ý muốn tiến vào phòng nghiên cứu để bảo vệ Tiêu Nham, nhưng số lượng tang thi quá nhiều, ngay khi bọn họ vừa thoát khỏi vòng vây của tang thi, cửa phòng nghiên cứu lại đột nhiên đóng lại.
Tiêu Nham lập tức ấn vào nút điều khiển, nhưng cửa không mở ra.
Cậu cho dù có ngu ngốc cỡ nào cuối cùng cũng đã hiểu ra, mọi chuyện không phải là trùng hợp, mục tiêu của bọn họ chính là mình!
Không có bất cứ thời gian nào để suy nghĩ thêm, Tieu Nham nâng súng tiêm lên, bơm thuốc chứa virus X-2 vào cơ thể mình.
Đám tang thi đã lao đến trước mặt cậu, chúng nó muốn xé nát cơ thể cậu, ăn tươi nuốt sống máu thịt của cậu!
Thuốc đang lan tràn trong huyết mạch, xâm nhập mỗi một tế bào của Tiêu Nham, năng lực thị giác cũng tăng lên theo diện rộng, nhất cử nhất động của tang thi trong mắt cậu tựa như động tác quay chậm, tiếng xương cốt vang lên khi chúng nó cử động phát ra vô cùng rõ ràng.
Tiêu Nham giơ tay lên, bóp nát xương sọ của một tang thi, sau đó nhấc chân lên mãnh liệt đá một cái, một tang thi bị đá bay lên như viên đạn pháo, đập thật mạnh vào mặt tường lạnh như băng, nát bét tựa như một bãi bùn.
Trong đầu không tự giác hiện lên thân ảnh Hein Burton, mà thân thể cậu cũng đi theo động tác của thân ảnh kia, khuỷu tay Tiêu Nham đập nứt xương ngực của một tang thi khác, không cần quay đầu lại đã nghiêng người trở tay bẻ gãy đầu nó.
Còn lại 3 tang thi, cho dù toàn bộ đồng loại của chúng khi tiếp cận Tiêu Nham đều đã trở thành một đống thi hài hư thối, nhưng chúng nó lại không biết sợ hãi là thứ gì, từ ba phương hướng vọt về phía cậu.
Lập tức cúi thấp người, một quyền của Tiêu Nham nện vào cằm tang thi, tiếng xương cốt vỡ ra vô cùng vang dội, một chân khác đạp lên đầu gối của một tang thi khác mượn thế nhảy lên, lại một quyền đập nát sau gáy của con tang thi thứ ba.
Còn lại hai tang thi, loạng choạng thân thể lại muốn lao lên.
Tiêu Nham chậc một tiếng, túm bọn chúng đập vào nhau, sau đó nháy mắt bốp nát xương cổ của chúng.
Cả gian phòng thí nghiệm yên tĩnh trở lại.
Hai bộ đội đặc chủng đứng chỗ cửa sổ thủy tinh bên ngoài phòng thí nghiệm vỗ vỗ cửa ý bảo Tiêu Nham đi ra.
Tiêu Nham ấn nút điều khiển, cửa vẫn bị khóa như trước.
Thiếu tướng Gordon cau mày nghe tiếng chuông cảnh báo vang lên không ngừng.
"Tất cả nhân viên xin chú ý, hệ thống không chế của tầng I đã mất đi hiệu lực, hệ thống cách ly của tầng J mất đi hiệu lực, tang thi dùng để huấn luyện toàn bộ đã thoát khỏi khống chế, tất cả nhân viên tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu thanh lý!"
Cảnh bảo liên tục được lặp lại như trước, Hein đang đứng bên cạnh Thiếu tướng Gordon đột nhiên quay người rời đi, bởi vì cảnh báo nên Thiếu tướng Gordon mới tạm thời đóng cửa, Hein quay đầu lại nhìn về phía ông, nói: "Mở cửa!"
"Cậu cũng muốn đi ra ngoài thanh lý tang thi?"
"Phòng nghiên cứu của Tiêu Nham ở tầng I!"
Bả vai Thiếu tướng Gordon lập tức khẩn trương siết lại, "Jessica! Lập tức cử người đến phòng nghiên cứu của Tiêu Nham!"
Ngay tại lúc Thiếu tướng Gordon ấn xuống nút điều khiển mở cửa ra, Hein đã lập tức xông ra ngoài.
Thiếu tướng Gordon vẫnc òn đang thấp thỏm lo lắng, tiếp tục thúc giục cán bộ liên lạc, "Lập tức báo cáo tình huồng phòng nghiên cứu của Thiếu úy Tiêu Nham tại tầng I!"
"Có số lượng lớn tang thi đang di chuyển về phía phòng nghiên cứu, nhưng đã bị thanh lý toàn bộ! Hiện nay rất cả các thông đạo thông với phòng nghiên cứu của Thiếu úy Tiêu Nham đều bị phong bế, hệ thống cách ly không khống chế được, không thể mở cửa phòng nghiên cứu ra được!"
Hình ảnh 3D hiện lên tình hình hai bộ đội đặc chủng đang cố mở cửa phòng nghiên cứu ra, mà bên trong phòng nghiên cứu lại một mảnh hỗn độn, tang thi ngã trái ngã phải nằm rạp trên mặt đất, mà toàn bộ phòng nghiên cứu chỉ có một mình Tiêu Nham ở bên trong, ngoại trừ cậu ra không còn ai có thể giết chết đám tang thì này.
Lấy số lượng của đám tang thi này, người thường cho dù là sĩ binh vũ trang kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng không thể nào diệt được toàn bộ... Thiếu tướng Gordon đoán Tiêu Nham nhất định đã tự tiêm X-2 cho mình! Người thanh niên này rốt cục đã tiến triển đến dạng trình độ nào, cư nhiên khiến địch nhân không từ thủ đoạn đến mức này!
Thiếu tướng Gordon cắn răng vỗ trán mình một cái, lập tức hạ lệnh: "Cho dù trả giá như thế nào, phải cam đoan an toàn của Thiếu úy Tiêu Nham!"
Lúc này Tiêu Nham đang suy nghĩ tình huống trước mắt, rất rõ ràng hệ thống tại tổng bộ của bộ đôi đặc chủng đã bị tổ chức Sóng Triều xâm nhập, mà cửa phòng nghiên cứu này cũng bị cố ý khóa chết, chứng tỏ Sóng Triều muốn nhốt mình lại phía sau cánh cửa này! Phòng nghiên cứu được bố trí liên kết với các loại dược phẩm, nếu người xâm nhập mở hộp chưa thuốc có chưa độc tính, như vậy bản thân cậu chắc chắn sẽ chết trong không gian bịt kín này! Cho dù mở cửa ra gặp phải tang thi, nhưng bộ đội đặc chủng ngoài cửa lại là chuyên gia thanh lý tang thi, bản thân chỉ cần nghĩ cách mở cửa phòng nghiên cứu ra để tụ cùng một chỗ với hai bộ đội đặc chủng kia thì sẽ an toàn hơn.
Tiêu Nham đeo thiết bị liên kết đầu cuối lên, tiến vào hệ thống, chuẩn bị tự mình mở cửa phòng nghiên cứu ra. Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận một cỗ lực lượng dọc theo tư duy của cậu tấn công ngược vào đại não cậu, không ngừng lấy đi tin tức trong đại não cậu, chính lúc đó Tiêu Nham lập tức hiểu ra cậu đụng phải "chặn giả"! Nhưng chặn giả này khác biệt rất nhiều với chặn giả cậu gặp phải khi điều khiển phi hành khí. Người kia là vì phá hỏng tư duy cậu để cướp đoạt quyền điều khiển phi hành khí, nhưng người này lại là ăn cắp tin tức trong đầu cậu!
Tiêu Nham lập tức trở nên tay chân luống cuống, cậu không thể xây dựng hàng rào tư duy, cứ như vậy để đối phương tiến vào tư duy của mình không khác gì dâng lên một khối bánh ngọt thân lớn đưa đến trước mặt đối phương.
Cỗ lực lượng kia không ngừng xâm nhập, tất cả suy nghĩ của Tiêu Nham, ngay cả số liệu phân tích nghiên cứu trước nay đang từng chút một bị đối phương cướp đoạt, cậu quyết định thật nhanh ấn nút gián đoạn liên kết, nhưng cậu kinhh ngạc phát hiện tứ chi mình cư nhiên không thể nhúc nhích!
Không xong! Đối phương nhất định đã ngăn cản đường truyền tư duy của cậu!
Tiêu Nham bối rối né tránh, phân tán thông tin về X-2 trong đầu mình, cố gắng kéo dài thời gian đối phương thu hoạch tất cả thông tin này.
Cho dù là ai cũng được! Nhanh phát hiện cậu đi!
Trái tim Tiêu Nham một đường siết chặt, đại não vận chuyển cực nhanh, tựa như thiết bị ly tâm ý đồ cắt đuôi đối phương. Mà tốc độ đối phương đuổi theo cậu khiến người ta phải líu lưỡi!
Đến lúc Tiêu Nham sắp không chống đỡ nổi nữa, cậu vẫn không ngừng che giấu thông tin còn lại về kết quả phân tích huyết thanh của Burton và nghiên cứu về virus Comet, cho dù như thế nào, những thứ này tuyệt đối không thể để cho đối phương lấy đi!
Lúc này, cửa của tầng tầng thông đạo bị mở ra, bên trong tổng bộ của bộ đội đặc chủng rốt cục khôi phục quyền khống chế, Hein chạy vội qua hàng loạt cửa khống chế, rốt cục đi đến trước cửa phòng nghiên cứu.
"Đại tá! Cửa bị khóa rồi!" Hai bộ đội đặc chủng vội vàng báo cáo.
Hein xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tiêu Nham đang đeo thiết bị liên kết đầu cuối, đồng tử lập tức chấn động. Anh không nói tiếng nào rút súng bên hông mình ra.
"Đại tá! Anh muốn làm gì! Súng không thể mở cửa được đâu!"
"Tránh ra!"
Hein không giải thích, trực tiếp hướng về phia cửa nả một phát súng. Quả nhiên trên mặt cửa ngoại trừ xuất hiện một vết lõm, còn lại không chút sứt mẻ. Hein rút đao trên thắt lưng ra, đâm vào khe hở giữa cửa và vách tường.
Hai bộ đội đặc chủng rốt cục hiểu được ý đồ của Hein. Loại cửa này được gắn với mặt tường với độ khít khao gần như hoàn mỹ, đạt đến độ không có khe hở. Mà một phát súng vừa rồi đã tạo ra một vết lõm, giúp tạo ra điểm tựa cho lưỡi đao có thể cạy được cửa ra.
Hein nắm chặt chuôi đao, một chân giẫm trên tường, sức lực toàn thân đè xuống mặt trên của lưỡi đao, anh cắn chặt khớp hàm, dưới sức lực của anh, lưỡi đao chậm rãi cong lại, mà cửa phòng nghiên cứu cũng lộ ra một khe hở rộng gần bằng ngón tay cái.
"Hỗ trợ!"
Hai bộ đội đặc chủng nhanh chóng cắm lưỡi đao của mình vào, khi cửa được cạy ra một độ rộng có thể vói một cánh tay vào, Hein không chút do dự vươn tay giữ chặt cánh cửa.
Sau một tiếng kêu rên trầm thấp, anh đã cạy cửa ra được một khe hở đủ để một người chen vào, "Buông tay!"
"Đại tá!" Hai bộ đội đặc chủng căn bản không dám buông tay, một khi buông tay cửa sẽ lập tức trở về vị trí cũ, nếu Hein không thể lập tức chui qua được, sẽ bị cánh cửa này nghiền nát.
"Không có thời gian!" Hein hung hăng trừng về phía bọn họ.
Cỏ: Vợ tao đang gặp nguy hiểm trong kia, chúng mày có nhanh lên không thì bảo!!!! – Le Hein:v
Ngay tại khi bọn họ rút lưỡi đao về, Hein đã chen người vào, nhanh đến mức người ta còn không kịp nghĩ. Cánh cửa một lần nữa trầm trọng khép lại, hai bộ đội đặc chủng ngoài cửa thông qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng Hein bình yên vô sự chạy nhanh về phía Tiêu Nham đều không khỏi thở ra một hơi.
Hein nửa quỳ xuống trước mặt Tiêu Nham, chạm vào đầu ngón tay cậu, không nói một lời lấy một thiết bị đầu cuối khác tiến vào hệ thống.
Ngay lúc ấy, Tiêu Nham đang chật vật che giấu bản thân liền cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào đại não mình, lưu loát chặt đứt tư duy đang quấn lấy cậu của kẻ xâm lấn, bao bọc lấy toàn bộ tư duy của cậu, kín không kẽ hở, thậm chí còn tấn công ngược lại kẻ xâm lược, dưới dạng nghịch tập cường thế này đối phương không thể không nhanh chóng rời khỏi đại não Tiêu Nham.
Tiêu Nham vẫn sợ hãi như trước, nhưng ngay lúc này, lực lượng bao vây lấy cậu biến mất, đầu cuối trên đầu cậu cũng được gỡ xuống, cậu thật sâu hít vào một hơi, trước mắt một mảnh mông lung.
Khi gương mặt lạnh lùng của Hein rốt cục được nhìn rõ ràng, trái tim Tiêu Nham rốt cục cũng trở về trong lồng ngực cậu.
"Hein..."
"Suỵt... Nhìn anh, điều tiết hô hấp của em."
Thanh âm Hein vô cùng trầm ổn, kéo tư duy còn đang mông lung của Tiêu Nham trở về hiện thực, ngón tay anh lướt qua vầng trán ẩm ướt mồ hôi của cậu, một khắc kia, ánh mắt anh vừa ôn nhu lại vừa kiên định.
"Em... Cơ thể em không động đậy được..."
"Em có thể cử động, hãy tưởng tượng tư duy của em từ trung tâm đại não, hiện tại nó sẽ chảy xuôi đến cánh tay em, chảy về phía cổ tay, rồi tiến vào đầu ngón tay em..."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, tưởng tượng luồng tư duy lưu động.
"Cử động đầu ngón tay xem."
Giọng nói của Hein vừa lạnh như băng lại vừa lý trí, nhưng âm điệu lại kiên nhẫn ngoài ý muốn.
Ngón tay Tiêu Nham chậm rãi co lại, ngay lúc ấy, tất cả cảm quan thân thể nhanh chóng ồ ạt tiến vào đại não, cậu lập tức phục hồi năng lực khống chế đối với thân thể mình, chuyện đầu tiên cậu làm chính là nắm chặt cổ tay của Hein.
"Hiện tại, đứng lên theo anh."
Tiêu Nham loạng choạng đứng dậy, cảm giác cân bằng từ từ hồi phục.
Cậu nặng nề thở dốc, dùng sức mà nhìn Hein. Ngón tay của đối phương không ngừng nhẹ nhàng xoa trên thái dương cậu, giúp cậu trầm tĩnh lại.
Tang thi ở ngoài cửa nóng nảy hấp tấp ý muốn lao vào, nhưng đao phong lãnh liệt đã chém đôi người chúng nó, dáng người linh hoạt nhanh nhẹn dùng mặt tường thông đạo làm điểm tựa mãnh liệt lao đến, toàn bộ tang thi đều bị thanh lý.
"Trung tá Wallis..." Hai bội đội đặc chủng phụ trách bảo vệ Tiêu Nham bị thân thủ của đối phương làm cho rung động.
Tầm mắt của Jane lạnh lùng đảo qua bọn họ, lạnh nhạt mở miệng: "Các người bảo hộ cậu ấy như vậy sao?"
Nói xong, Jane đi vào phòng nghiên cứu của Tiêu Nham, đập vào mắt chính là hỉnh ảnh Tiêu Nham trên trán đầy mồ hôi đang gần như bị Hein ôm vào trong ngực.
"Thiếu chút nữa cậu đã phải yêu cầu thiết bị phục hồi não bộ rồi đó. Dưới tình huống đã biết Sóng Triều xâm chiếm hệ thống không chế của tổng bộ, cậu cư nhiên dám tùy tiện liên kết vào đầu cuối?"
"Jane..." Tiêu Nham gọi tên đối phương, vừa rồi tư duy cậu bị tấn công quá mãnh liệt, năng lực ngôn ngữ của cậu dường như cũng bị ảnh hưởng.
"Đại tá Burton, tôi nghĩ hiện tại bằng vào năng lực của một mình anh đã không còn khả năng bảo vệ tốt cậu ấy."
Ánh mắt của Jane không hề có độ ấm.
Khi Hein đi ngang qua người gian, đối phương một tay kéo anh lại, đè thấp giọng nói, "Trung tướng Hervieu hiện tại đang chất vấn Thiếu tướng Gordon về mọi thứ phát sinh ngày hôm nay."
"Cho dù là vậy, Tiêu Nham cũng không thể trở lại viện khoa học trung ương."
Mark và Liv đã đi tới ngoài cửa, "Sếp, Trung tướng Hervieu đến, ông ấy muốn gặp Tiêu Nham."
"Trung tướng Hervieu..." Tiêu Nham nhìn về phía Hein, cậu thật không ngờ một Thiếu úy mới vừa tốt nghiệp như mình cư nhiên sắp được gặp người phụ trách cao nhất của viện khoa học trung ương!
Hein không quay đầu lại, nói: "Đi thôi."
Tiêu Nhanh bước nhanh đi theo phía sau anh, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Nhưng cho dù cậu phải đối mặt với ai, Tiêu Nham cảm thấy cậu không có bất cứ chuyện gì hổ thẹn với lương tâm. Cậu nhắm mắt lại, xốc lại tinh thần sảy bước nhanh hơn.
Giờ phút này, mỗi thông đạo trong tòa nhà đều đang tiến hành thanh lý thi thể của tang thi.
Một tang thi chỉ còn lại một nửa bên ngực và một cánh tay, lại vẫn như cũ không chịu buông tha cố lết về phía Tiêu Nham.
Hein rũ mắt, động tác dưới chân lại nhanh đến không thể tin được, tang thi bị đá văng thẳng vào tường đổ gục xuống.
Khi bọn họ đi tới trước cửa văn phòng Thiếu tướng Gordon, cán bộ liên lạc đang canh giữ ở ngoài cửa.
Hein xoay người, biểu tình trầm tĩnh, khi ngón tay thon dài mà tao nhã của anh duỗi về phía mình, trái tim Tiêu Nham liền đập hụt nửa nhịp.
Ngón tay anh chỉnh lại áo Tiêu Nham, vuốt ve nếp nhăn trên vai áo cậu.
Khoảng cách gần sát như thế, Tiêu Nham chỉ cần nâng ánh mắt lên là có thể nhìn thấy hàng lông mi dài rũ xuống của đối phương.
"Đi thôi."
"Vâng, Đại tá." Trong khoảnh khắc đó, tất cả do dự và thấp thỏm lập tức biến mất, cho dù đứng trước mặt cậu lúc này là ai, Tiêu Nam đều sẽ thản nhiên đối mặt.
Cán bộ liên lạc mở cửa, Tiêu Nham đi vào.
Trước mặt cậu là một cái bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ngồi trước bàn chính là Thiếu tướng Gordon, vẻ mặt của ông vô cùng nghiên cứu, không chút nét cười.
"Thiếu tướng!"
Tiêu Nham ưỡn ngực, vô cùng dùng sức mà thực hiện một động tác chào theo nghi thức quân đội.
Thiếu tướng Gordon hơi nghiêng đầu, Tiêu Nham nhìn theo tầm mắt của ông, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xám.
"Chào cậu, Thiếu úy Tiêu Nham."
Tiếng nói thong thả mà thuần hậu vang lên, trên môi nam tử lộ ra ý cười, nếp nhăn trên khóe mắt khi mỉm cười vừa thành thục lại giàu mị lực, đôi mắt nâu toát ra thần thái cơ trí.
"Trung tướng!" Tiêu Nham xoay về hướng người đàn ông nọ, lần thứ hai hành quân lễ.
Đây là Trung tướng Hervieu, ông phụ trách quản lý toàn bộ viện khoa học trung ương, trung tâm công nghệ cao bậc nhất Shire thậm chí là cả nhân loại.
Ông so ra trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Tiêu Nham, ánh mắt để lộ ra cảm giác áp bách của một người nghiêm cẩn, nhưng lại không làm người tam cảm thấy muốn trốn tránh.
"Cậu chính là Tiêu Nham."
Nơi này là văn phòng của Thiếu tướng Gordon, cho dù Trung tướng Hervieu có quân hàm cao hơn, nhưng hiện tại ông đang là khách, bắt đầu tư lúc Tiêu Nham tiến vào gian phòng này, Trung tướng Hervieu vẫn an tĩnh ngồi trên ghế salon dùng để tiếp khách trong phòng, hoàn toàn giấu đi cảm giác tồn tại của bản thân, mãi đến khi Tiêu Nham nhìn thẳng vào ông, đối phương mới truyền ra loại khí áp hoàn toàn không thể xem nhẹ.
"Đúng vậy, Thiếu tướng!"
Thiếu tướng Hervieu mỉm cười, ngã người ra sau tựa lưng vào thành ghế salon lộ ra biểu thành thản nhiên, "Lần trước khi cậu nghiên cứu ra thuốc giải độc đối với loại vũ khí sinh hóa nhằm vào bộ đội đặc chủng của tổ chức Sóng Triều, tôi mới bắt đầu chú ý cậu. Nghe nói cậu đã giải quyết được vấn đề virus X-2 bị gen con người thay thế cấp tốc."
"Báo cáo, tôi tạm thời vẫn chưa hoàn toàn giải quyết vấn đề này, chỉ là kéo dài thời gian virus X-2 duy trì hiệu quả trong cơ thể người lên đến 21 phút 24 giây."
Trung tướng Hervieu lại mỉm cười, nổi bật phong thái bất phàm làm người ta không thể dời mắt đi nơi khác.
"21 phút 24 giây, đã là tiến bộ mang tính cách mạng rồi. Chẳng qua, thời gian virus duy trì hiệu quả trong cơ thể người ngoại trừ phụ thuộc vào việc bản thân virus tự suy giảm, còn phụ thuộc vào việc hệ thống miễn dịch của cơ thể có tiếp thu nó hay không." Trung tướng Hervieu một tay chống cằm, nhìn về phía Tiêu Nham, loại ánh mắt thâm thúy có tính dẫn dắt này khiến Tiêu Nham sinh ra cảm giác như bị hút vào, "Không phải phá hỏng hệ thống miễn dịch của cơ thẻ, mà là khiến thân thể chúng ta cho rằng loại virus này là một phần của nó, như vậy... Cậu có thể không e ngại gì mà dùng virus để cải tạo gen con người, để hiệu lực của X-2 trở thành vĩnh cửu."
TIêu Nham nhìn Trung tướng Hervieu, thật lâu sau vẫn không hồi phục tinh thần.
Mãi đến khi Thiếu tướng Gordon rời khỏi ghế ngồi, đi đến đứng giữa hai người, "Được rồi Hervieu, tôi biết ông là người thông minh nhất địa cầu này. Nhưng ông tới đây không phải vì muốn biết phương hướng nghiên cứu của Tiêu Nham sao."
|[email protected]
Danh sách chương