/65/.
"Có lẽ trước đó ngủ quá nhiều."
Tiêu Nham tựa đầu vào gối nằm, cứ như vậy cảm nhận sự tồn tại của đối phương so với trong ác mộng còn tốt đẹp hơn nhiều.
"Sợ hãi, phần lớn là bởi vì mình không biết về nó."
Người đàn ông trên ghế salon rốt cục đứng dậy, Tiêu Nham có thể nghe thấy tiếng bước chân của đối phương từ từ đến gần mình, mỗi một bước đều như đạp lên trên trái tim của cậu.
"Em suy nghĩ quá nhiều chuyện còn chưa có khả năng xảy ra, như vậy sẽ càng làm bản thân dao động, khiến em càng thêm sợ hãi."
Khi Hein ngồi xuống bên giường cậu, trái tim của Tiêu Nham cũng theo trọng lượng của anh tác động lên giường mà chìm xuống.
"Ngủ đi."
Âm sắc trong giọng nói của đối phương vẫn trước sau như một lạnh lẽo, Tiêu Nham lại sinh ra ảo giác bản thân đang được anh nhẹ giọng vỗ về.
Cậu hy vọng Hein vẫn luôn ở đây, nơi có khoảng cách gần mình nhất, mãi không rời đi. Mà Hein tựa như hiểu được chờ mong của cậu, nằm xuống ngay bên cạnh Tiêu Nham. Mái tóc mềm mại của Hein lướt qua vành tai của cậu, xúc cảm đột nhiên thoáng qua kia, không hiểu vì sao khiến tim cậu đập dồn dập. Ngón tay đối phương nhẹ nhàng đùa nghịch lọn tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa ấn vỗ về thái dương cậu, Tiêu Nham theo bản năng càng nhích lại gần đối phương hơn. Cánh tay Hein vòng qua cổ cậu, nhẹ nhàng giữ lấy phía sau gáy, kéo cậu về phía mình.
Ngày hôm sau, khi Tiêu Nham tỉnh lại mới phát hiện đã gần giữa trưa, đồng hồ báo thức không vang, lúc nghiêng người sang, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Hein, hình dáng ngũ quan với đường cong mượt mà khiến Tiêu Nham không khỏi chép miệng phát ra tiếng tán thưởng thật nhỏ.
Mái tóc anh tự nhiên rũ xuống gối nằm, hàng lông mi dày khẽ nhắm tạo thành một dãy bóng mờ hình cung xinh đẹp.
Tiêu Nham tham lam chăm chú nhìn đối phương, mãi đến khi đôi mắt kia chậm rãi mở ra, tựa như có một thế giới khác, vừa thông thấu vừa thuần túy mở ra trước mắt cậu.
Hô hấp dừng lại nơi cổ họng, Tiêu Nham ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt băng lam của đối phương.
"Em nên thức dậy, rửa mặt chải đầu đi, nếu không sẽ không kịp cơm trưa."
Hein lưu loát đứng dậy, sự nhu hòa vừa rồi trong nháy mắt tựa như ảo giác.
Còn lại trong mắt Tiêu Nham, chỉ là phần gáy tao nhã và đường cong sống lưng giàu co giãn của anh.
Hôm nay nhà ăn rất náo nhiệt, đặc biệt là lúc Tiêu Nham đi tới, có thể cảm nhận rõ ràng những tầm mắt từ khắp nơi tập trung trên người mình.
Ví dụ như ánh mắt không thể tin được của nhóm nghiên cứu viên, dù sao thì ngay cả người được xưng là thiên tài như Casey còn chưa thể làm ra được hạng mục mang tính đột phá nào, Tiêu Nham lại khiến cho nó trở thành có thể, hơn nữa Tiêu Nham còn từng là một nghiên cứu sinh loại B yên lặng vô danh, hiện tại cũng chỉ là một Thiếu úy bình thường.
Tiếp đó chính là đám bộ đội đặc chủng, bọn họ dùng ánh mắt xem xét Tiêu Nham, bởi vì nếu tạo ra X-2 thành công, đồng nghĩa với việc tình trạng cơ thể bị virus X ăn mòn sẽ được giảm bớt, thậm chí còn có thể hưởng thụ cuộc sống lâu dài như người thường.
Mà những bộ đội đặc chủng đã từng huấn luyện Tiêu Nham, ví dụ như Mark hay Wynee, ánh mắt của bọn họ lại vẫn trước sau như một, thạm chí có còn vài phần nhảy nhót vui mừng.
Mark khoa trương mà gõ đĩa ăn, kiểu như nếu Tiêu Nham mà không ngồi cùng bàn với mình thì người này sẽ lật bàn ngay lập tức vậy.
Tiêu Nham vừa mới ngồi xuống, đã có người đặt khay thức ăn xuống bàn vị trí ngay bên cạnh cậu, là Casey mặt mày lạnh lẽo.
"Casey..."
Casey không nói chuyện, dùng sức cắm nĩa ăn vào miếng khoai tây, sau đó nhét vào miệng dùng sức nhai nuốt, hai má phình ra tựa như con ếch.
Tiêu Nham buồn cười vừa muốn dùng tay chạm vào má cậu ta, người này đã "Hừ" một tiếng quay đầu đi.
Mark và Wynee nhìn biểu tình đầy trẻ con này của Casey, đều không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Phải biết bộ dáng bốc đồng của Trung tá Casey cũng không phải dễ dàng nhìn thấy như vậy.
"Giận rồi à, tớ mời cậu ăn bắp rang bơ được không?"
"Không được."
Bộ dạng này của Casey rõ ràng chỉ là muốn Tiêu Nham dỗ dàng mình, nếu không cũng sẽ không bưng khai thức ăn đến ngồi bên cạnh như vậy.
Tiêu Nham gãi gãi sau gáy, nhìn về phía Wynee, chẳng qua Wynee chỉ là nghẹn cười mà không nói gì.
"Cái này, Casey... Tớ trịnh trọng xin lỗi cậu."
"Xin lỗi cái gì?"
"Là bạn bè, cũng là thượng cấp của tớ, tớ không nên giấu diếm cậu về thành quả nghiên cứu của tớ."
Casey vẫn lạnh mặt, Tiêu Nham càng nhìn càng cam thấy bản thân sắp biến thành đám khoai tây trong khai ăn của cậu ta luôn rồi.
"Tớ còn y như thằng ngốc chạy đến cho cậu tham khảo về việc nghiên cứu virus! Cậu... Cậu còn đi Nam cực!"
Tiêu Nham lập tức cảm thấy áy náy. Sau khi trở lại Shire, cậu mới biết Trung tướng Hervieu vốn dự định phái Casey đến Nam cực, là Thiếu tướng Gordon và Hein lựa chọn cậu.
Mũi Casey đỏ lên, nhìn vào trong mắt Tiêu Nham chỉ thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu, thật muốn ôm vào trong lòng xoa một trận.
"Về sau tớ sẽ quang minh chính đại mà nghiên cứu cùng với cậu."
"Đầu của cậu có vấn đề hả? Hiện tại tất cả nghiên cứu của cậu đều phải độc lập hoàn thành! Làm sao mà nghiên cứu cùng với tớ được! Nếu tớ là người xấu, toàn bộ mấy thứ trong cái đầu vụng về của cậu đều bị tớ xem hết rồi!" Casey chỉ còn thiếu việc vươn ta ra hung hăng nhéo mặt Tiêu Nham một cái.
"Chúng ta có thể không dùng tới thiết bị đầu cuối! Tớ còn có thể nói cho cậu biết nữa mà!"
Tiêu Nham nhanh chóng lấy lòng mà gấp miếng thịt bò trong phần ăn của mình bỏ vào trong khay ăn của Casey.
Mark và Wynee càng cười lợi hại hơn.
"Tôi cảm thấy hai người vẫn là đi kết hôn đi." Mark đá lông nheo nói.
Wynee hắng giọng một cái, nhắm mắt lại bắt đầu lải nhải, "Tớ nguyện ý cùng cậu chia sẻ mọi thứ, cho dù là khoai tây, thịt bò hay là kết quả nghiên cứu, cùng với tất cả những việc vặt khác trong sinh mệnh của tớ."
"Bao gồm luôn cả mùi đánh rắm." Mark nghiêm trang chững chạc bổ sung.
Tiêu Nham trừng mắt nhìn Mark, mà Casey bên cạnh lại phá ra cười ha ha.
"Ha ha... Các người mới chia sẻ mùi đánh rắm với cậu ấy á! Người giám thị cậu ấy cũng không phải tôi!"
Cổ Tiêu Nham cưng đờ, bởi vì đúng lúc này Hein bưng khay thức ăn ngồi xuống phía đối diện cậu, dáng vẻ tao nhã chậm rãi dùng cơm, rõ ràng đã cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Nham, nhưng anh vẫn không hề nâng mắt lên nhìn.
"Trung tướng Hervieu đã hạ lệnh, giữa các nghiên cứu viên không được phép giao lưu về nội dung nghiên cứu của mỗi người, bao gồm tiến độ, kết quả chi tiết." Hein lạnh lùng mở miệng nói, không khí đùa giỡn náo nhiệt trong phòng ăn nhất thời yên tĩnh trở lại.
Hơn mười phút sau, khay thức ăn của Hein đã hết sạch, ngón tay thon dài đặt dao nĩa xuống, động tác vô cùng thanh lịch, nhưng Tiêu Nham lại khó hiểu mà cảm thấy áp lực.
Tiêu Nham không khỏi cúi đầu, tiếp tục ăn bữa tối của mình, dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Casey, người này quả nhiên lộ ra biểu tình khó chịu.
Không có cách nào, luận về quân hàm, Hein còn cao hơn Casey một bậc.
Hein không đứng dậy, mà ngồi tại chỗ chờ Tiêu Nham dùng cơm xong.
Dưới bàn ăn, Casey hung hăng đạp cho Tiêu Nham một cước, cậu đau đến muốn kêu lên thành tiếng nhưng lại chỉ có thể nhét thật nhiều đồ ăn vào miệng miễng cưỡng nhịn xuống. Cậu biết Casey đang tức giận cái gì, khi Hein nói bọn họ không được phép giao lưu, Tiêu Nham lại không phản bác nửa câu.
Tiêu Nham lén thả một tay xuống đẩy Casey, nhưng đối phương kiêng quyết không rút chân về.
Ngay sau đó, Tiêu Nham cảm giác có cái gì đó đá vào bắp chân Casey, chân của cậu mới rốt cục lấy lại được tự do, có đôi khi Casey ấu trĩ tựa như một đứa trẻ, khiến người ta bất lực.
Tiêu Nham vốn tưởng là Wynee giúp mình, bởi vì vẻ mặt của Mark không phải kiểu đã chú ý tới động tĩnh dưới bàn, nhưng mà Wynne lại đang đánh bồm bộp vào vai Mark tựa hồ đang thì thầm trao đổi chuyện gì đó thú vị lắm.
Không phải là Wynee hay Mark... Tiêu Nham quay đầu nhìn về phía Hein, chỉ có anh là ngồi đối diện Casey, lúc này ánh mắt anh đang hờ hững dừng lại trên trán Casey, áp bách đến mức Casey không thể ngẩng đầu lên được.
"Cái này... Tớ ăn xong rồi, giờ đến phòng nghiên cứu trước nhé... Hôm nay ngủ dậy quá muộn, ha ha, phải về nghiên cứu gấp cho kịp tiến độ!"
Tiêu Nham dưới bàn ăn khẽ nhéo nhéo ngón tay Casey, sau đó đứng dậy.
Hein đương nhiên sẽ rời đi cùng Tiêu Nham. Tiêu Nham quay đầu nhìn về phía Casey, kỳ thật cậu cũng rất muốn nghiên cứu cùng Casey, như vậy tiến độ và kết quả hẳn sẽ càng có bước nhảy vọt.
Khi Tiêu Nham rời đi, Casey cũng thu dọn khay ăn, chỉ để lại Mark và Wynne hai mặt nhìn nhau.
"Trung tá Casey... Biết Tiêu Nham đi Nam cực, đứng ở lập trường của cậu ta hẳn cũng rất xấu hổ nhỉ." Wynee chống cằm nói.
"Là vì thiên tài bị thằng nhóc tân binh đoạt đi cơ hội nghiên cứu?" Mark ngây ngốc hỏi.
"Tôi chỉ cảm thấy nếu đầu óc của cậu ta lợi hại hơn Tiêu Nham, vì cái gì nghiên cứu X-2 mãi đến sau khi cậu ta được thăng chức Trung tá vẫn không có thành quả gì. Có lẽ so với Tiêu Nham, cậu ta càng cần cơ hội đến Nam cực nghiên cứu để chứng minh năng lực của mình." Wynee cười khẽ một tiếng.
"Thiên tài cũng có một ngày gặp cảnh này thôi." Mark không để bụng mà gãi gãi đầu nói.
Trở lại phòng thí nghiệm, Tiêu Nham đã hoàn toàn không còn hứng trí nghiên cứu gì đối với virus.
Bởi vì một khi liên kết với thiết bị đầu cuối, nói không chừng sẽ lập tức đụng phải sự xâm nhập của "chặn giả".
Mỗi khi nghĩ đến tư duy và suy nghĩ thuộc về mình không ngừng bị đối phương ăn cắp và nhìn thấy, tầng tư duy thì không ngừng bị đánh phá, mà bản thân lại bối rối không hề có lực chống đỡ, ngoại trừ sợ hãi vẫn chính là sợ hãi.
Liên tiếp mấy ngày, tuy rằng Tiêu Nham vẫn ngồi trong phòng nghiên cứu, nhưng lại chỉ là xem xét các loại số liệu nghiên cứu trên màn hình 3D, hoặc là tiến hành một ít thực nghiệm không hề có ý nghĩa gì, mà Hein vẫn an tĩnh ngồi đối diện với cậu, cậu biết, mình đã bị Hein nhìn thấu.
Nhưng Hein lại không mở miệng nói dù chỉ nửa chữ.
Một tuần sau, bởi vì tham gia hội nghị liên hợp của bộ đội đặc chủng và viện khoa học trung ương nên Hein phải rời đi, đây là lần đầu tiên kể từ khi đại não cậu bị tấn công Hein không có mặt bên cạnh cậu.
Ngồi yên lặng trong phòng nghiên cứu, cho dù biết ngoài cửa vẫn như cũ có một nửa tiểu đội của bộ đội đặc chủng đang bảo vệ mình, nhưng Tiêu Nham vẫn khó hiểu mà cảm thấy bất an.
Mỗi một giây trôi qua đều là tra tấn.
Phòng nghiên cứu yên tĩnh đến đáng sợ, Tiêu Nham mở ra tất cả các hình ảnh 3D, tùy ý để hệ thống tiến hành các thuật toán hoàn toàn không có mục đích, nhưng bản thân cậu lại không có cách nào nghiêm túc suy nghĩ được.
Cửa phòng nghiên cứu đột ngột mở ra, Tiêu Nham theo bản năng lập tức khẩn trương, khi xoay người lại liền đối diện với Hein một thân quân trang phẳng phiu. Tâm tình hoảng loạn liền bình tĩnh trở lại.
Tiêu Nham âm thầm thở ra một hơi.
Đứng phía sau Hein là Mark. Tên bự con này khó nhịn mà kéo kéo áo, có vẻ rất không quen mặc quân phục của quân bộ như thế này. Đương nhiên Tiêu Nham không thể không nói người này vẫn rất thích hợp với trang phục tác chiến, chứ quân phục của quân bộ mặc trên người Mark quả thực giống như con tinh tinh mặc quần vải màu bạc vậy.
"Ê! Tiêu Nham! Cả buổi sáng không gặp rồi có nhớ tôi hay không!"
Mark đi tới, vừa muốn đập lên vai Tiêu Nham, lại đột nhiên nhớ ra vị nghiên cứu viên phế sài này nếu không tiêm virus X-2 vào căn bản sẽ không chịu nổi sức lực của mình, cuối cùng đổi lại thành vuốt vuốt vai cậu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Đại tá Burton."
Trong lòng buộc chặt chậm rãi thả lỏng, một loại chờ mong nào đó dần dâng lên.
"Ừ." Hein khẽ gật đầu, quần dài quân trang vừa hoàn mỹ vừa giàu khuynh hướng cảm xúc, hỗ trợ đôi chân dài vừa mạnh mẽ vừa mang vẻ đẹp đầy mỹ cảm của Hein, áo quân trang phẳng phiu đầy cảm giác cấm dục, quân hàm sáng bóng, tua rua từ cầu vai bên phải tự nhiên rũ xuống vừa vặn hình thành một đường cong nối liền với vạt áo trước, tao nhã lại khéo léo. Thắt lưng màu đen buộc chặt khắc họa thắt lưng hoàn mỹ của anh.
Nếu không phải tham dự hội nghị quan trọng của quân bộ, Tiêu Nham có lẽ đến chết cũng không có cơ hội nhìn thấy bộ dáng Hein mặc quân trang chính thức.
Cậu khó thể kiềm chế mà chăm chú nhìn Hein, tựa như chỉ cần bản thân hơi dịch chuyển tầm mắt, Hein trước mắt cậu sẽ lập tức biến mất.
Ngón tay của đối phương linh hoạt mà nhập một chuỗi chỉ lệnh vào phần khống chế trên màn hình 3D, nháy mắt tất cả màn hình đều biến mất, "Một tuần này em không tiến nhập và hệ thống đầu cuối dù chỉ một lần."
"..."
Rốt cục vẫn tới giờ khắc này, quả nhiên không thể có chuyện Hein mặc kệ mình.
"Đây là bản năng tự bảo vệ bản thân của em, đại não em biết nơi phát ra nguy hiểm, cho nên mới tạo ra phản ứng lẩn tránh."
Hein ngồi xuống trước mặt Tiêu Nham, hai chân bắt chéo vào nhau, có một loại khí thế bình tĩnh độc đáo xuyên qua không khí truyền vào đại não Tiêu Nham.
"Để cam đoan nghiên cứu của em có thể tiếp tục tiến hành, anh nhận lệnh cấp trên cùng tiến vào đại não của em tiến hành bảo hộ toàn diện, anh sẽ luôn túc trực bên ngoài vòng tư duy của em, bất cứ chặn giả nào có ý đồ xâm nhập đại não em đều không thể vượt qua anh. Nhưng anh phải cảnh báo em, việc này yêu cầu em phải tuyệt đối tin tưởng anh."
Đây là quyết định của Thiếu tướng Gordon và Trung tướng Hervieu.
Tiêu Nham ngẩng đầu nhìn về phía Hein, đối phương vẻ mặt như trước ngạo nghễ không thể với tới, quân trang ôm sát người hiển lộ rõ ràng đường cong thân thể tựa hồ chặt chẽ giấu kín toàn bộ suy nghĩ của Hein, không biết phải như thế nào mới có thể đo được chiều sâu nội tâm của anh. Nhưng Tiêu Nham thủy chung vẫn cảm thấy đôi mắt của anh thật sự rất xinh đẹp, đó là con đường duy nhất giúp cậu có thể giao lưu với con người khắc chế mà lãnh khốc này, đây là đôi mắt Tiêu Nham tín nhiệm nhất.
"Em đã hiểu, Đại tá."
"Ngoại trừ cái này, em còn phải học thêm một kỹ năng khác —— Làm thế nào để chống cự "chặn giả"."
"... Thật sao? Em có thể học cái này? Ai dạy em?"
Tiêu Nham trợn to hai mắt, lập tức tràn đầy mong đợi, trong mắt cậu, việc làm thế nào để chống cự chặn giả tấn công thực tế hơn rất nhiều việc lo lắng phải tiến hành nghiên cứu như thế nào! So với hoảng loạn lo sợ, không bằng học cách ứng phó!
Mark nhịn không được bật cười, "Haha, phản ứng của cậu thật trực tiếp. Cậu có biết huấn luyện đại não chống cự chặn giả không phải chuyện dễ dàng gì đâu, việc này cần sự tin tưởng và thấu hiểu giữa người huấn luyện và người được hướng dẫn. Đại não của cậu rất đặc biệt, tốc độ đại não vận hành còn nhanh hơn cả Đại tá Trầm Băng nữa!"
Tiêu Nham trầm mặc, cậu sẽ không tùy tiện để người khác tiến vào đại não của mình, người càng am hiểu việc ứng phó với chặn giả ngược lại đối với cậu càng nguy hiểm, bởi vì nếu bọn họ muốn lấy được bất cứ thông tin gì từ đại não của cậu đều thật dễ dàng.
Cho nên ngoại trừ bảo hộ vòng bên ngoài tư duy của Hein, cũng chỉ có Hein có thể dạy cậu.
"Mark, cậu tới dạy em ấy."
"..." Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.
Vì sao lại là Mark?
Vẻ thất vọng của Tiêu Nham hiện rõ trên mặt.
Tên này vừa nhìn đã thấy rất thô lỗ, tuy rằng đã từng thấy anh ta liên kết với đầu cuối điều khiển phi hành khí, nhưng ở phương diện này, Tiêu Nham vẫn cảm thấy Mark không đáng tin cậy.
"Muốn học cách chống đỡ "Chặn giả" như thế nào, đầu tiên phải khiến bản thân trở thành chặn giả trước đã. Em phải đi vào đại não của Mark, mà Mark, sẽ phải ngăn chặn em."
Tiêu Nham bừng tỉnh đại ngộ, đây quả thật thực dụng hơn nhiều so với việc chỉ nói một đống lý luận rỗng tuếch.
Nhưng lúc này Mark lại hoàn toàn là một bộ biểu tình hoảng sợ.
"Không thể! Tuyệt đối không thể! Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào đại não tôi đâu! Lại càng không cần nói đến tên tân binh một chút kinh nghiệm cũng không có này! Nhất định sẽ làm đảo lộn đầu óc tôi hết!"
"Đây là mệnh lệnh."
"... Sếp, anh giết tôi đi..."
Bộ dạng Mark từng bước một lui về phía sau nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Mark, không phải anh có bí mật gì sợ tôi nhìn thấy đó chứ?"
Tiêu Nham vừa mới dứt lời, mặt Mark lập tức đỏ lên đầy khả nghi.
"Mắc... mắc mớ gì đến cậu chứ! Dù sao cho dù là ai cũng không được tiến vào đại não tôi hết!"
"Vậy tiến vào não của tôi."
Hein vừa dứt lời, không chỉ Mark đực mặt ra, mà ngay cả Tiêu Nham cũng vậy.
"Sếp à... Anh mới nói gì?" Mark một bộ dạng hóa thành bụi bay theo gió, chỉ vào Tiêu Nham nói: "Anh để tên nhóc tân binh này tiến vào đầu anh?"
"Sau khi em tiến vào tư duy của anh, hãy lấy việc tìm kiếm một thông tin nào đó làm mục đích. Tiêu Nham, em đưa ra một câu hỏi cho anh, anh sẽ suy nghĩ đáp án, mà mục đích em lẻn vào tư duy của anh, chính là vì đánh cắp đán án kia."
Tiêu Nham vẫn như cũ chưa kịp hoàn hoàn lại từ chấn động do việc "tiến vào đại não Hein Burton" gây ra.
Cho đến nay, trên đời này chưa từng có người nào lọt được vào trong mắt người đàn ông này, mà Tiêu Nham, thậm chí lại có cơ hội trở thành người đầu tiên tiến vào thế giới của anh?
Cậu sẽ nhìn thấy gì?
Không, đối phương là Hein Burton, bất cứ thứ gì anh không muốn cho Tiêu Nham nhìn thấy, thì ngay cả cơ hội đụng vào người anh cậu cũng chẳng có.
Nhưng Tiêu Nham biết, chỉ có đi theo người đàn ông này, mình mới có thể chân chính trở nên cường đại.
"Là dạng câu hỏi gì?"
Tiêu Nham đã từng nghe kể, trước 17 tuổi Hein đã từng là sinh viên cấp A của viện khoa học trung ương, ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ bay xa vạn dặm trong lĩnh vực nghiên cứu, anh lại dứt khoát mà kiên quyết vứt bỏ hết thảy, gia nhập vào bộ đội đặc chủng.
"Bất cứ câu hỏi gì."
Tiêu Nham nghĩ nghĩ, thiết kế một luận chứng vô cùng phức tạp, liên quan đến vật lý, hóa học và hàm số vô cùng cao siêu, sử dụng đầu cuối để giải quyết câu hỏi này thì rất nhanh chóng, nhưng cái khó là Hein phải che giấu đáp án này như thế nào?
Hein nhắm mắt lại, đeo thiết bị liên kết lên.
Tiêu Nham ngồi đối diện với anh, tim đập dồn dập. Cho phép một người khác tiến vào đại não của mình, người này phải có tin tưởng tuyệt đối vào việc bản thân có thể che giấu suy nghĩ trong tiềm thức của mình.
"Liên kết đầu cuối, hiệu chỉnh hệ thần kinh."
Bên tai vang lên thanh âm thông báo không chút tình cảm của hệ thống.
Tư duy của Tiêu Nham một đường tuôn ra, không ngừng biến hóa góc độ cấp tốc lao đi bên trong thông đạo, cậu không có thời gian để phỏng đoán phương hướng, không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào. Đây là một mê cung thật lớn, thông đạo càng này càng hẹp lại, tựa như lúc nào cũng có thể nghiền nát cậu.
Cảm giác sợ hải thản nhiên sinh ra, cho dù biết Hain sẽ không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm đối với cậu, nhưng nếu đối mặt với người dẫn dắt mà trong lòng Tiêu Nham còn ôm sợ hãi, như vậy khi thật sự đối mặt với thành viên của tổ chức sóng triều, cậu căn bản không có lực chống đỡ. Hiện tại thứ cậu cần phải suy nghĩ, chính là phải làm thế nào để vượt qua mê cung này! Nếu cứ tiếp tục đi dọc theo cấu trúc thông đạo của Hein mà đi về phía trước, kết cục của cậu sẽ chỉ là rơi vào bẫy rập mà anh tận lực bày ra.
So với đi theo con đường mà Hein xây dựng, còn không bằng tự mình vạch ra lối đi riêng!
Tiêu Nham mạnh mẽ đâm thủng hàng rao thông đạo, phát tan một tầng lại một tầng cực hạn, đi tới bên ngoài của đường hầm mê cung. Trong không gian tối đen này, Tiêu Nham biết mình còn chưa đạt tới tầng tư duy của Hein, người này vẫn kín đến không một kẽ hở mà bao vây cậu ở bên ngoài vòng tư duy của mình.
Hiện tại thứ cậu cần chính là bình tĩnh, mù quáng đối chọi sẽ chỉ tạo cơ hội cho đối phương phản kích.
Mà quan trọng nhất là, Hein lại dùng loại phương thức này để đảo lộn phương hướng của Tiêu Nham, không có bất cứ vật tham chiếu nào, không cảm nhận được trọng lực, nơi này là tư duy không gian, Tiêu Nham căn bản không biết phương hướng nào mới có thể tiến vào chỗ sâu bên trong tư duy của đối phương.
Trong nháy mắt, Tiêu Nham phân tán bản thân thành nhiều phần, tư duy là vô hình, hoàn toàn không có chỉnh thể, tựa như dòng nước vậy, có thể khuếch tán đến bất cứ nơi nào. Không ngừng kéo dài ra, tựa như vũ trụ đang bành trướng, Tiêu Nham rốt cục tìm được phương hướng, nhanh chóng tập trung ào ạt tiến về phương hướng kia.
Vô số lăng kính từ trên trời rơi xuống, cậu tựa như tiến vào một thế giới ảo, kỳ lạ rực rỡ, phương hướng giúp cậu tiến về phía trước lần thứ hai bị cách trở, lạc mất phương hướng.
Tiêu Nham phá tan một mặt lăng kính, nó lập tức vụ vỡ thành vô số mảnh nhỏ, chặt chẽ bao quanh lấy cậu, ngăn chặn tất cả lối thoát. Cho dù cậu cố gắng phân tán bản thân hướng về nhiều phương hướng khác nhau, đám mảnh vỡ lăng kính này lại tựa như khảm sâu vào bên trong máu thịt của cậu, như bóng với hình, không thể thoát khỏi.
Ngay tại khi Tiêu Nham mất hết khí lực không thể tiếp tục được nữa, trước mặt cậu có một thân ảnh chậm rãi đi đến.
Tiêu Nham thoát lực ngã xuống, rơi vào trong ngực Hein.
"Tiêu Nham, nếu anh là kẻ địch của em, lúc này đã là kết thúc của em rồi."
"Kết thúc..."
Tiêu Nham cảm thấy mệt chết đi được, kết thúc thì kết thúc, đây chỉ là một buổi huấn luyện mà thôi... Cậu không thể chỉ trong một sớm một chiều trở thành cao thủ như Hein vậy...
"Em cần một chút giáo huấn."
Thanh âm Hein lạnh lẽo, trong âm điệu đã có vài phần mềm đi.
Bàn tay anh dọc theo cổ Tiêu Nham trượt ra phía sau, khống chế sau gáy cậu, ngay lập tức bắt cậu làm tù binh dưới môi anh. Hôn môi mang theo ý giết chóc, Tiêu Nham hoảng sợ bắt đầu giãy dụa. Xâm nhập nóng bỏng đến mức tận cùng, tựa như muốn áp chế hết thảy mọi thứ của cậu.
Đây là cảnh tượng cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Ngón tay của đối phương gần như bấm sâu vào da thịt của cậu.
Tiêu Nham muốn kéo bản thân ra, một lần nữa phân tán thân thể mình, nhưng cậu tựa như bị đối phương cầm tù trong khối thể xác này, bắt cậu thừa nhận tất cả mọi thứ.
"Em thật sự cho là anh sẽ không thương tổn em sao?"
Tiêu Nham rốt cục hiểu được phương pháp Hein cầm tù mình, không phải là mê cung kia, mà chính là thể xác của cậu. Cậu không thể phát tán tư duy của mình, đồng nghĩa với việc không thể giải thoát khỏi nơi này.
Mọi thứ thoát ly không chế, cậu bị đối phương hung hăng đặt ở dưới thân, cổ bẻ cong lên hết cỡ, bị cưỡng chế tiếp thu hết thảy hôn môi đến mức như cắn nuốt của Hein, thân thể cậu bị khai mở hết mức, xâm nhập kiêu ngạo đến không chút cố kỵ gần như khiến cậu hỏng mất, điên cuồng đánh sâu vào, không chút bảo lưu mà tiến vào chỗ sâu nhất của khối thân thể này, Tiêu Nham không thể hô hấp, đau đớn đến mức không thể tiếp tục chịu đựng, lực độ va chạm tựa như lúc nào cũng có thể đập nát cậu.
"Nếu không muốn, thì rời đi."
Thanh âm lạnh lùng đến không có chút tình cảm của Hein vang lên, nhìn không ra chút dục vọng phát tiết nào trong mắt anh, tựa như hết thảy chuyện này chỉ là vì tra tấn Tiêu Nham.
Tiêu Nham muốn chạy trốn, nhưng chỉ cần thoáng kéo ra chút khoảng cách liền bị đối phương càng thêm quyết tuyệt kéo trở lại, một lần so với một lần càng điên cuồng.
Cậu bị ôn nhu của anh mê hoạc, đã hoàn toàn quên mất một mặt tàn nhẫn của Hein Burton!
"Có lẽ trước đó ngủ quá nhiều."
Tiêu Nham tựa đầu vào gối nằm, cứ như vậy cảm nhận sự tồn tại của đối phương so với trong ác mộng còn tốt đẹp hơn nhiều.
"Sợ hãi, phần lớn là bởi vì mình không biết về nó."
Người đàn ông trên ghế salon rốt cục đứng dậy, Tiêu Nham có thể nghe thấy tiếng bước chân của đối phương từ từ đến gần mình, mỗi một bước đều như đạp lên trên trái tim của cậu.
"Em suy nghĩ quá nhiều chuyện còn chưa có khả năng xảy ra, như vậy sẽ càng làm bản thân dao động, khiến em càng thêm sợ hãi."
Khi Hein ngồi xuống bên giường cậu, trái tim của Tiêu Nham cũng theo trọng lượng của anh tác động lên giường mà chìm xuống.
"Ngủ đi."
Âm sắc trong giọng nói của đối phương vẫn trước sau như một lạnh lẽo, Tiêu Nham lại sinh ra ảo giác bản thân đang được anh nhẹ giọng vỗ về.
Cậu hy vọng Hein vẫn luôn ở đây, nơi có khoảng cách gần mình nhất, mãi không rời đi. Mà Hein tựa như hiểu được chờ mong của cậu, nằm xuống ngay bên cạnh Tiêu Nham. Mái tóc mềm mại của Hein lướt qua vành tai của cậu, xúc cảm đột nhiên thoáng qua kia, không hiểu vì sao khiến tim cậu đập dồn dập. Ngón tay đối phương nhẹ nhàng đùa nghịch lọn tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa ấn vỗ về thái dương cậu, Tiêu Nham theo bản năng càng nhích lại gần đối phương hơn. Cánh tay Hein vòng qua cổ cậu, nhẹ nhàng giữ lấy phía sau gáy, kéo cậu về phía mình.
Ngày hôm sau, khi Tiêu Nham tỉnh lại mới phát hiện đã gần giữa trưa, đồng hồ báo thức không vang, lúc nghiêng người sang, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Hein, hình dáng ngũ quan với đường cong mượt mà khiến Tiêu Nham không khỏi chép miệng phát ra tiếng tán thưởng thật nhỏ.
Mái tóc anh tự nhiên rũ xuống gối nằm, hàng lông mi dày khẽ nhắm tạo thành một dãy bóng mờ hình cung xinh đẹp.
Tiêu Nham tham lam chăm chú nhìn đối phương, mãi đến khi đôi mắt kia chậm rãi mở ra, tựa như có một thế giới khác, vừa thông thấu vừa thuần túy mở ra trước mắt cậu.
Hô hấp dừng lại nơi cổ họng, Tiêu Nham ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt băng lam của đối phương.
"Em nên thức dậy, rửa mặt chải đầu đi, nếu không sẽ không kịp cơm trưa."
Hein lưu loát đứng dậy, sự nhu hòa vừa rồi trong nháy mắt tựa như ảo giác.
Còn lại trong mắt Tiêu Nham, chỉ là phần gáy tao nhã và đường cong sống lưng giàu co giãn của anh.
Hôm nay nhà ăn rất náo nhiệt, đặc biệt là lúc Tiêu Nham đi tới, có thể cảm nhận rõ ràng những tầm mắt từ khắp nơi tập trung trên người mình.
Ví dụ như ánh mắt không thể tin được của nhóm nghiên cứu viên, dù sao thì ngay cả người được xưng là thiên tài như Casey còn chưa thể làm ra được hạng mục mang tính đột phá nào, Tiêu Nham lại khiến cho nó trở thành có thể, hơn nữa Tiêu Nham còn từng là một nghiên cứu sinh loại B yên lặng vô danh, hiện tại cũng chỉ là một Thiếu úy bình thường.
Tiếp đó chính là đám bộ đội đặc chủng, bọn họ dùng ánh mắt xem xét Tiêu Nham, bởi vì nếu tạo ra X-2 thành công, đồng nghĩa với việc tình trạng cơ thể bị virus X ăn mòn sẽ được giảm bớt, thậm chí còn có thể hưởng thụ cuộc sống lâu dài như người thường.
Mà những bộ đội đặc chủng đã từng huấn luyện Tiêu Nham, ví dụ như Mark hay Wynee, ánh mắt của bọn họ lại vẫn trước sau như một, thạm chí có còn vài phần nhảy nhót vui mừng.
Mark khoa trương mà gõ đĩa ăn, kiểu như nếu Tiêu Nham mà không ngồi cùng bàn với mình thì người này sẽ lật bàn ngay lập tức vậy.
Tiêu Nham vừa mới ngồi xuống, đã có người đặt khay thức ăn xuống bàn vị trí ngay bên cạnh cậu, là Casey mặt mày lạnh lẽo.
"Casey..."
Casey không nói chuyện, dùng sức cắm nĩa ăn vào miếng khoai tây, sau đó nhét vào miệng dùng sức nhai nuốt, hai má phình ra tựa như con ếch.
Tiêu Nham buồn cười vừa muốn dùng tay chạm vào má cậu ta, người này đã "Hừ" một tiếng quay đầu đi.
Mark và Wynee nhìn biểu tình đầy trẻ con này của Casey, đều không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Phải biết bộ dáng bốc đồng của Trung tá Casey cũng không phải dễ dàng nhìn thấy như vậy.
"Giận rồi à, tớ mời cậu ăn bắp rang bơ được không?"
"Không được."
Bộ dạng này của Casey rõ ràng chỉ là muốn Tiêu Nham dỗ dàng mình, nếu không cũng sẽ không bưng khai thức ăn đến ngồi bên cạnh như vậy.
Tiêu Nham gãi gãi sau gáy, nhìn về phía Wynee, chẳng qua Wynee chỉ là nghẹn cười mà không nói gì.
"Cái này, Casey... Tớ trịnh trọng xin lỗi cậu."
"Xin lỗi cái gì?"
"Là bạn bè, cũng là thượng cấp của tớ, tớ không nên giấu diếm cậu về thành quả nghiên cứu của tớ."
Casey vẫn lạnh mặt, Tiêu Nham càng nhìn càng cam thấy bản thân sắp biến thành đám khoai tây trong khai ăn của cậu ta luôn rồi.
"Tớ còn y như thằng ngốc chạy đến cho cậu tham khảo về việc nghiên cứu virus! Cậu... Cậu còn đi Nam cực!"
Tiêu Nham lập tức cảm thấy áy náy. Sau khi trở lại Shire, cậu mới biết Trung tướng Hervieu vốn dự định phái Casey đến Nam cực, là Thiếu tướng Gordon và Hein lựa chọn cậu.
Mũi Casey đỏ lên, nhìn vào trong mắt Tiêu Nham chỉ thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu, thật muốn ôm vào trong lòng xoa một trận.
"Về sau tớ sẽ quang minh chính đại mà nghiên cứu cùng với cậu."
"Đầu của cậu có vấn đề hả? Hiện tại tất cả nghiên cứu của cậu đều phải độc lập hoàn thành! Làm sao mà nghiên cứu cùng với tớ được! Nếu tớ là người xấu, toàn bộ mấy thứ trong cái đầu vụng về của cậu đều bị tớ xem hết rồi!" Casey chỉ còn thiếu việc vươn ta ra hung hăng nhéo mặt Tiêu Nham một cái.
"Chúng ta có thể không dùng tới thiết bị đầu cuối! Tớ còn có thể nói cho cậu biết nữa mà!"
Tiêu Nham nhanh chóng lấy lòng mà gấp miếng thịt bò trong phần ăn của mình bỏ vào trong khay ăn của Casey.
Mark và Wynee càng cười lợi hại hơn.
"Tôi cảm thấy hai người vẫn là đi kết hôn đi." Mark đá lông nheo nói.
Wynee hắng giọng một cái, nhắm mắt lại bắt đầu lải nhải, "Tớ nguyện ý cùng cậu chia sẻ mọi thứ, cho dù là khoai tây, thịt bò hay là kết quả nghiên cứu, cùng với tất cả những việc vặt khác trong sinh mệnh của tớ."
"Bao gồm luôn cả mùi đánh rắm." Mark nghiêm trang chững chạc bổ sung.
Tiêu Nham trừng mắt nhìn Mark, mà Casey bên cạnh lại phá ra cười ha ha.
"Ha ha... Các người mới chia sẻ mùi đánh rắm với cậu ấy á! Người giám thị cậu ấy cũng không phải tôi!"
Cổ Tiêu Nham cưng đờ, bởi vì đúng lúc này Hein bưng khay thức ăn ngồi xuống phía đối diện cậu, dáng vẻ tao nhã chậm rãi dùng cơm, rõ ràng đã cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Nham, nhưng anh vẫn không hề nâng mắt lên nhìn.
"Trung tướng Hervieu đã hạ lệnh, giữa các nghiên cứu viên không được phép giao lưu về nội dung nghiên cứu của mỗi người, bao gồm tiến độ, kết quả chi tiết." Hein lạnh lùng mở miệng nói, không khí đùa giỡn náo nhiệt trong phòng ăn nhất thời yên tĩnh trở lại.
Hơn mười phút sau, khay thức ăn của Hein đã hết sạch, ngón tay thon dài đặt dao nĩa xuống, động tác vô cùng thanh lịch, nhưng Tiêu Nham lại khó hiểu mà cảm thấy áp lực.
Tiêu Nham không khỏi cúi đầu, tiếp tục ăn bữa tối của mình, dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Casey, người này quả nhiên lộ ra biểu tình khó chịu.
Không có cách nào, luận về quân hàm, Hein còn cao hơn Casey một bậc.
Hein không đứng dậy, mà ngồi tại chỗ chờ Tiêu Nham dùng cơm xong.
Dưới bàn ăn, Casey hung hăng đạp cho Tiêu Nham một cước, cậu đau đến muốn kêu lên thành tiếng nhưng lại chỉ có thể nhét thật nhiều đồ ăn vào miệng miễng cưỡng nhịn xuống. Cậu biết Casey đang tức giận cái gì, khi Hein nói bọn họ không được phép giao lưu, Tiêu Nham lại không phản bác nửa câu.
Tiêu Nham lén thả một tay xuống đẩy Casey, nhưng đối phương kiêng quyết không rút chân về.
Ngay sau đó, Tiêu Nham cảm giác có cái gì đó đá vào bắp chân Casey, chân của cậu mới rốt cục lấy lại được tự do, có đôi khi Casey ấu trĩ tựa như một đứa trẻ, khiến người ta bất lực.
Tiêu Nham vốn tưởng là Wynee giúp mình, bởi vì vẻ mặt của Mark không phải kiểu đã chú ý tới động tĩnh dưới bàn, nhưng mà Wynne lại đang đánh bồm bộp vào vai Mark tựa hồ đang thì thầm trao đổi chuyện gì đó thú vị lắm.
Không phải là Wynee hay Mark... Tiêu Nham quay đầu nhìn về phía Hein, chỉ có anh là ngồi đối diện Casey, lúc này ánh mắt anh đang hờ hững dừng lại trên trán Casey, áp bách đến mức Casey không thể ngẩng đầu lên được.
"Cái này... Tớ ăn xong rồi, giờ đến phòng nghiên cứu trước nhé... Hôm nay ngủ dậy quá muộn, ha ha, phải về nghiên cứu gấp cho kịp tiến độ!"
Tiêu Nham dưới bàn ăn khẽ nhéo nhéo ngón tay Casey, sau đó đứng dậy.
Hein đương nhiên sẽ rời đi cùng Tiêu Nham. Tiêu Nham quay đầu nhìn về phía Casey, kỳ thật cậu cũng rất muốn nghiên cứu cùng Casey, như vậy tiến độ và kết quả hẳn sẽ càng có bước nhảy vọt.
Khi Tiêu Nham rời đi, Casey cũng thu dọn khay ăn, chỉ để lại Mark và Wynne hai mặt nhìn nhau.
"Trung tá Casey... Biết Tiêu Nham đi Nam cực, đứng ở lập trường của cậu ta hẳn cũng rất xấu hổ nhỉ." Wynee chống cằm nói.
"Là vì thiên tài bị thằng nhóc tân binh đoạt đi cơ hội nghiên cứu?" Mark ngây ngốc hỏi.
"Tôi chỉ cảm thấy nếu đầu óc của cậu ta lợi hại hơn Tiêu Nham, vì cái gì nghiên cứu X-2 mãi đến sau khi cậu ta được thăng chức Trung tá vẫn không có thành quả gì. Có lẽ so với Tiêu Nham, cậu ta càng cần cơ hội đến Nam cực nghiên cứu để chứng minh năng lực của mình." Wynee cười khẽ một tiếng.
"Thiên tài cũng có một ngày gặp cảnh này thôi." Mark không để bụng mà gãi gãi đầu nói.
Trở lại phòng thí nghiệm, Tiêu Nham đã hoàn toàn không còn hứng trí nghiên cứu gì đối với virus.
Bởi vì một khi liên kết với thiết bị đầu cuối, nói không chừng sẽ lập tức đụng phải sự xâm nhập của "chặn giả".
Mỗi khi nghĩ đến tư duy và suy nghĩ thuộc về mình không ngừng bị đối phương ăn cắp và nhìn thấy, tầng tư duy thì không ngừng bị đánh phá, mà bản thân lại bối rối không hề có lực chống đỡ, ngoại trừ sợ hãi vẫn chính là sợ hãi.
Liên tiếp mấy ngày, tuy rằng Tiêu Nham vẫn ngồi trong phòng nghiên cứu, nhưng lại chỉ là xem xét các loại số liệu nghiên cứu trên màn hình 3D, hoặc là tiến hành một ít thực nghiệm không hề có ý nghĩa gì, mà Hein vẫn an tĩnh ngồi đối diện với cậu, cậu biết, mình đã bị Hein nhìn thấu.
Nhưng Hein lại không mở miệng nói dù chỉ nửa chữ.
Một tuần sau, bởi vì tham gia hội nghị liên hợp của bộ đội đặc chủng và viện khoa học trung ương nên Hein phải rời đi, đây là lần đầu tiên kể từ khi đại não cậu bị tấn công Hein không có mặt bên cạnh cậu.
Ngồi yên lặng trong phòng nghiên cứu, cho dù biết ngoài cửa vẫn như cũ có một nửa tiểu đội của bộ đội đặc chủng đang bảo vệ mình, nhưng Tiêu Nham vẫn khó hiểu mà cảm thấy bất an.
Mỗi một giây trôi qua đều là tra tấn.
Phòng nghiên cứu yên tĩnh đến đáng sợ, Tiêu Nham mở ra tất cả các hình ảnh 3D, tùy ý để hệ thống tiến hành các thuật toán hoàn toàn không có mục đích, nhưng bản thân cậu lại không có cách nào nghiêm túc suy nghĩ được.
Cửa phòng nghiên cứu đột ngột mở ra, Tiêu Nham theo bản năng lập tức khẩn trương, khi xoay người lại liền đối diện với Hein một thân quân trang phẳng phiu. Tâm tình hoảng loạn liền bình tĩnh trở lại.
Tiêu Nham âm thầm thở ra một hơi.
Đứng phía sau Hein là Mark. Tên bự con này khó nhịn mà kéo kéo áo, có vẻ rất không quen mặc quân phục của quân bộ như thế này. Đương nhiên Tiêu Nham không thể không nói người này vẫn rất thích hợp với trang phục tác chiến, chứ quân phục của quân bộ mặc trên người Mark quả thực giống như con tinh tinh mặc quần vải màu bạc vậy.
"Ê! Tiêu Nham! Cả buổi sáng không gặp rồi có nhớ tôi hay không!"
Mark đi tới, vừa muốn đập lên vai Tiêu Nham, lại đột nhiên nhớ ra vị nghiên cứu viên phế sài này nếu không tiêm virus X-2 vào căn bản sẽ không chịu nổi sức lực của mình, cuối cùng đổi lại thành vuốt vuốt vai cậu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Đại tá Burton."
Trong lòng buộc chặt chậm rãi thả lỏng, một loại chờ mong nào đó dần dâng lên.
"Ừ." Hein khẽ gật đầu, quần dài quân trang vừa hoàn mỹ vừa giàu khuynh hướng cảm xúc, hỗ trợ đôi chân dài vừa mạnh mẽ vừa mang vẻ đẹp đầy mỹ cảm của Hein, áo quân trang phẳng phiu đầy cảm giác cấm dục, quân hàm sáng bóng, tua rua từ cầu vai bên phải tự nhiên rũ xuống vừa vặn hình thành một đường cong nối liền với vạt áo trước, tao nhã lại khéo léo. Thắt lưng màu đen buộc chặt khắc họa thắt lưng hoàn mỹ của anh.
Nếu không phải tham dự hội nghị quan trọng của quân bộ, Tiêu Nham có lẽ đến chết cũng không có cơ hội nhìn thấy bộ dáng Hein mặc quân trang chính thức.
Cậu khó thể kiềm chế mà chăm chú nhìn Hein, tựa như chỉ cần bản thân hơi dịch chuyển tầm mắt, Hein trước mắt cậu sẽ lập tức biến mất.
Ngón tay của đối phương linh hoạt mà nhập một chuỗi chỉ lệnh vào phần khống chế trên màn hình 3D, nháy mắt tất cả màn hình đều biến mất, "Một tuần này em không tiến nhập và hệ thống đầu cuối dù chỉ một lần."
"..."
Rốt cục vẫn tới giờ khắc này, quả nhiên không thể có chuyện Hein mặc kệ mình.
"Đây là bản năng tự bảo vệ bản thân của em, đại não em biết nơi phát ra nguy hiểm, cho nên mới tạo ra phản ứng lẩn tránh."
Hein ngồi xuống trước mặt Tiêu Nham, hai chân bắt chéo vào nhau, có một loại khí thế bình tĩnh độc đáo xuyên qua không khí truyền vào đại não Tiêu Nham.
"Để cam đoan nghiên cứu của em có thể tiếp tục tiến hành, anh nhận lệnh cấp trên cùng tiến vào đại não của em tiến hành bảo hộ toàn diện, anh sẽ luôn túc trực bên ngoài vòng tư duy của em, bất cứ chặn giả nào có ý đồ xâm nhập đại não em đều không thể vượt qua anh. Nhưng anh phải cảnh báo em, việc này yêu cầu em phải tuyệt đối tin tưởng anh."
Đây là quyết định của Thiếu tướng Gordon và Trung tướng Hervieu.
Tiêu Nham ngẩng đầu nhìn về phía Hein, đối phương vẻ mặt như trước ngạo nghễ không thể với tới, quân trang ôm sát người hiển lộ rõ ràng đường cong thân thể tựa hồ chặt chẽ giấu kín toàn bộ suy nghĩ của Hein, không biết phải như thế nào mới có thể đo được chiều sâu nội tâm của anh. Nhưng Tiêu Nham thủy chung vẫn cảm thấy đôi mắt của anh thật sự rất xinh đẹp, đó là con đường duy nhất giúp cậu có thể giao lưu với con người khắc chế mà lãnh khốc này, đây là đôi mắt Tiêu Nham tín nhiệm nhất.
"Em đã hiểu, Đại tá."
"Ngoại trừ cái này, em còn phải học thêm một kỹ năng khác —— Làm thế nào để chống cự "chặn giả"."
"... Thật sao? Em có thể học cái này? Ai dạy em?"
Tiêu Nham trợn to hai mắt, lập tức tràn đầy mong đợi, trong mắt cậu, việc làm thế nào để chống cự chặn giả tấn công thực tế hơn rất nhiều việc lo lắng phải tiến hành nghiên cứu như thế nào! So với hoảng loạn lo sợ, không bằng học cách ứng phó!
Mark nhịn không được bật cười, "Haha, phản ứng của cậu thật trực tiếp. Cậu có biết huấn luyện đại não chống cự chặn giả không phải chuyện dễ dàng gì đâu, việc này cần sự tin tưởng và thấu hiểu giữa người huấn luyện và người được hướng dẫn. Đại não của cậu rất đặc biệt, tốc độ đại não vận hành còn nhanh hơn cả Đại tá Trầm Băng nữa!"
Tiêu Nham trầm mặc, cậu sẽ không tùy tiện để người khác tiến vào đại não của mình, người càng am hiểu việc ứng phó với chặn giả ngược lại đối với cậu càng nguy hiểm, bởi vì nếu bọn họ muốn lấy được bất cứ thông tin gì từ đại não của cậu đều thật dễ dàng.
Cho nên ngoại trừ bảo hộ vòng bên ngoài tư duy của Hein, cũng chỉ có Hein có thể dạy cậu.
"Mark, cậu tới dạy em ấy."
"..." Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.
Vì sao lại là Mark?
Vẻ thất vọng của Tiêu Nham hiện rõ trên mặt.
Tên này vừa nhìn đã thấy rất thô lỗ, tuy rằng đã từng thấy anh ta liên kết với đầu cuối điều khiển phi hành khí, nhưng ở phương diện này, Tiêu Nham vẫn cảm thấy Mark không đáng tin cậy.
"Muốn học cách chống đỡ "Chặn giả" như thế nào, đầu tiên phải khiến bản thân trở thành chặn giả trước đã. Em phải đi vào đại não của Mark, mà Mark, sẽ phải ngăn chặn em."
Tiêu Nham bừng tỉnh đại ngộ, đây quả thật thực dụng hơn nhiều so với việc chỉ nói một đống lý luận rỗng tuếch.
Nhưng lúc này Mark lại hoàn toàn là một bộ biểu tình hoảng sợ.
"Không thể! Tuyệt đối không thể! Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào đại não tôi đâu! Lại càng không cần nói đến tên tân binh một chút kinh nghiệm cũng không có này! Nhất định sẽ làm đảo lộn đầu óc tôi hết!"
"Đây là mệnh lệnh."
"... Sếp, anh giết tôi đi..."
Bộ dạng Mark từng bước một lui về phía sau nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Mark, không phải anh có bí mật gì sợ tôi nhìn thấy đó chứ?"
Tiêu Nham vừa mới dứt lời, mặt Mark lập tức đỏ lên đầy khả nghi.
"Mắc... mắc mớ gì đến cậu chứ! Dù sao cho dù là ai cũng không được tiến vào đại não tôi hết!"
"Vậy tiến vào não của tôi."
Hein vừa dứt lời, không chỉ Mark đực mặt ra, mà ngay cả Tiêu Nham cũng vậy.
"Sếp à... Anh mới nói gì?" Mark một bộ dạng hóa thành bụi bay theo gió, chỉ vào Tiêu Nham nói: "Anh để tên nhóc tân binh này tiến vào đầu anh?"
"Sau khi em tiến vào tư duy của anh, hãy lấy việc tìm kiếm một thông tin nào đó làm mục đích. Tiêu Nham, em đưa ra một câu hỏi cho anh, anh sẽ suy nghĩ đáp án, mà mục đích em lẻn vào tư duy của anh, chính là vì đánh cắp đán án kia."
Tiêu Nham vẫn như cũ chưa kịp hoàn hoàn lại từ chấn động do việc "tiến vào đại não Hein Burton" gây ra.
Cho đến nay, trên đời này chưa từng có người nào lọt được vào trong mắt người đàn ông này, mà Tiêu Nham, thậm chí lại có cơ hội trở thành người đầu tiên tiến vào thế giới của anh?
Cậu sẽ nhìn thấy gì?
Không, đối phương là Hein Burton, bất cứ thứ gì anh không muốn cho Tiêu Nham nhìn thấy, thì ngay cả cơ hội đụng vào người anh cậu cũng chẳng có.
Nhưng Tiêu Nham biết, chỉ có đi theo người đàn ông này, mình mới có thể chân chính trở nên cường đại.
"Là dạng câu hỏi gì?"
Tiêu Nham đã từng nghe kể, trước 17 tuổi Hein đã từng là sinh viên cấp A của viện khoa học trung ương, ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ bay xa vạn dặm trong lĩnh vực nghiên cứu, anh lại dứt khoát mà kiên quyết vứt bỏ hết thảy, gia nhập vào bộ đội đặc chủng.
"Bất cứ câu hỏi gì."
Tiêu Nham nghĩ nghĩ, thiết kế một luận chứng vô cùng phức tạp, liên quan đến vật lý, hóa học và hàm số vô cùng cao siêu, sử dụng đầu cuối để giải quyết câu hỏi này thì rất nhanh chóng, nhưng cái khó là Hein phải che giấu đáp án này như thế nào?
Hein nhắm mắt lại, đeo thiết bị liên kết lên.
Tiêu Nham ngồi đối diện với anh, tim đập dồn dập. Cho phép một người khác tiến vào đại não của mình, người này phải có tin tưởng tuyệt đối vào việc bản thân có thể che giấu suy nghĩ trong tiềm thức của mình.
"Liên kết đầu cuối, hiệu chỉnh hệ thần kinh."
Bên tai vang lên thanh âm thông báo không chút tình cảm của hệ thống.
Tư duy của Tiêu Nham một đường tuôn ra, không ngừng biến hóa góc độ cấp tốc lao đi bên trong thông đạo, cậu không có thời gian để phỏng đoán phương hướng, không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào. Đây là một mê cung thật lớn, thông đạo càng này càng hẹp lại, tựa như lúc nào cũng có thể nghiền nát cậu.
Cảm giác sợ hải thản nhiên sinh ra, cho dù biết Hain sẽ không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm đối với cậu, nhưng nếu đối mặt với người dẫn dắt mà trong lòng Tiêu Nham còn ôm sợ hãi, như vậy khi thật sự đối mặt với thành viên của tổ chức sóng triều, cậu căn bản không có lực chống đỡ. Hiện tại thứ cậu cần phải suy nghĩ, chính là phải làm thế nào để vượt qua mê cung này! Nếu cứ tiếp tục đi dọc theo cấu trúc thông đạo của Hein mà đi về phía trước, kết cục của cậu sẽ chỉ là rơi vào bẫy rập mà anh tận lực bày ra.
So với đi theo con đường mà Hein xây dựng, còn không bằng tự mình vạch ra lối đi riêng!
Tiêu Nham mạnh mẽ đâm thủng hàng rao thông đạo, phát tan một tầng lại một tầng cực hạn, đi tới bên ngoài của đường hầm mê cung. Trong không gian tối đen này, Tiêu Nham biết mình còn chưa đạt tới tầng tư duy của Hein, người này vẫn kín đến không một kẽ hở mà bao vây cậu ở bên ngoài vòng tư duy của mình.
Hiện tại thứ cậu cần chính là bình tĩnh, mù quáng đối chọi sẽ chỉ tạo cơ hội cho đối phương phản kích.
Mà quan trọng nhất là, Hein lại dùng loại phương thức này để đảo lộn phương hướng của Tiêu Nham, không có bất cứ vật tham chiếu nào, không cảm nhận được trọng lực, nơi này là tư duy không gian, Tiêu Nham căn bản không biết phương hướng nào mới có thể tiến vào chỗ sâu bên trong tư duy của đối phương.
Trong nháy mắt, Tiêu Nham phân tán bản thân thành nhiều phần, tư duy là vô hình, hoàn toàn không có chỉnh thể, tựa như dòng nước vậy, có thể khuếch tán đến bất cứ nơi nào. Không ngừng kéo dài ra, tựa như vũ trụ đang bành trướng, Tiêu Nham rốt cục tìm được phương hướng, nhanh chóng tập trung ào ạt tiến về phương hướng kia.
Vô số lăng kính từ trên trời rơi xuống, cậu tựa như tiến vào một thế giới ảo, kỳ lạ rực rỡ, phương hướng giúp cậu tiến về phía trước lần thứ hai bị cách trở, lạc mất phương hướng.
Tiêu Nham phá tan một mặt lăng kính, nó lập tức vụ vỡ thành vô số mảnh nhỏ, chặt chẽ bao quanh lấy cậu, ngăn chặn tất cả lối thoát. Cho dù cậu cố gắng phân tán bản thân hướng về nhiều phương hướng khác nhau, đám mảnh vỡ lăng kính này lại tựa như khảm sâu vào bên trong máu thịt của cậu, như bóng với hình, không thể thoát khỏi.
Ngay tại khi Tiêu Nham mất hết khí lực không thể tiếp tục được nữa, trước mặt cậu có một thân ảnh chậm rãi đi đến.
Tiêu Nham thoát lực ngã xuống, rơi vào trong ngực Hein.
"Tiêu Nham, nếu anh là kẻ địch của em, lúc này đã là kết thúc của em rồi."
"Kết thúc..."
Tiêu Nham cảm thấy mệt chết đi được, kết thúc thì kết thúc, đây chỉ là một buổi huấn luyện mà thôi... Cậu không thể chỉ trong một sớm một chiều trở thành cao thủ như Hein vậy...
"Em cần một chút giáo huấn."
Thanh âm Hein lạnh lẽo, trong âm điệu đã có vài phần mềm đi.
Bàn tay anh dọc theo cổ Tiêu Nham trượt ra phía sau, khống chế sau gáy cậu, ngay lập tức bắt cậu làm tù binh dưới môi anh. Hôn môi mang theo ý giết chóc, Tiêu Nham hoảng sợ bắt đầu giãy dụa. Xâm nhập nóng bỏng đến mức tận cùng, tựa như muốn áp chế hết thảy mọi thứ của cậu.
Đây là cảnh tượng cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Ngón tay của đối phương gần như bấm sâu vào da thịt của cậu.
Tiêu Nham muốn kéo bản thân ra, một lần nữa phân tán thân thể mình, nhưng cậu tựa như bị đối phương cầm tù trong khối thể xác này, bắt cậu thừa nhận tất cả mọi thứ.
"Em thật sự cho là anh sẽ không thương tổn em sao?"
Tiêu Nham rốt cục hiểu được phương pháp Hein cầm tù mình, không phải là mê cung kia, mà chính là thể xác của cậu. Cậu không thể phát tán tư duy của mình, đồng nghĩa với việc không thể giải thoát khỏi nơi này.
Mọi thứ thoát ly không chế, cậu bị đối phương hung hăng đặt ở dưới thân, cổ bẻ cong lên hết cỡ, bị cưỡng chế tiếp thu hết thảy hôn môi đến mức như cắn nuốt của Hein, thân thể cậu bị khai mở hết mức, xâm nhập kiêu ngạo đến không chút cố kỵ gần như khiến cậu hỏng mất, điên cuồng đánh sâu vào, không chút bảo lưu mà tiến vào chỗ sâu nhất của khối thân thể này, Tiêu Nham không thể hô hấp, đau đớn đến mức không thể tiếp tục chịu đựng, lực độ va chạm tựa như lúc nào cũng có thể đập nát cậu.
"Nếu không muốn, thì rời đi."
Thanh âm lạnh lùng đến không có chút tình cảm của Hein vang lên, nhìn không ra chút dục vọng phát tiết nào trong mắt anh, tựa như hết thảy chuyện này chỉ là vì tra tấn Tiêu Nham.
Tiêu Nham muốn chạy trốn, nhưng chỉ cần thoáng kéo ra chút khoảng cách liền bị đối phương càng thêm quyết tuyệt kéo trở lại, một lần so với một lần càng điên cuồng.
Cậu bị ôn nhu của anh mê hoạc, đã hoàn toàn quên mất một mặt tàn nhẫn của Hein Burton!
Danh sách chương