Cỏ: Bớ làng xóm ơi cuối cùng Đại tá cũng ăn được Tiêu Nham rồi #$%^&* Cơ mà chỉ là canh suôn thôi, chẳng được mấy miếng thịt vụn:v Cô nào ủng hộ tui viết phiên ngoại H+++ bù đắp cho các cô đã bỏ công đọc mấy trăm trang truyện rồi nè?
/76/.
"H... Hein... Thật tốt quá, anh còn sống..."
Tiêu Nham mở to hai mắt, tham lam nhìn đối phương.
Hein lập tức đi đến bên cạnh cậu, giữ chặt miệng vết thương trên bụng cậu.
Mi mắt anh rủ xuống, mọi thứ xung quanh như nhòa đi.
Bàn tay anh áp vào hai má Tiêu Nham, buộc cậu mở miệng ra, trong khoảnh khắc khi môi lưỡi chạm nhau, thần kinh như tan vỡ.
Hein hôn vô cùng dùng sức, vòng tay của anh ép mạnh đến mức thậm chí muốn nứt xương bả vai của Tiêu Nham, thế nên càng về sau, Hein càng gắt gao mà giữ chặt sau gáy Tiêu Nham mà ấn về phía mình, sức lực kia tựa như muốn bóp nát đầu Tiêu Nham vậy.
Nụ hôn dài vô tận, cảm giác bị chiếm hữu dâng trào mãnh liệt trong máu.
Phi hành khí vẫn đang bay lòng vòng trên đầu bọn họ.
Mark thò đầu nhìn ra bên ngoài, "Chậc chậc... Hôn lâu thật..."
Liv một tay túm Mark trở về, "Cẩn thận sếp đâm mù mắt anh đó!"
Shelton bị ghim trên thân cây rốt cục cũng ngã xuống, khi rớt xuống đất nửa khuôn mặt vùi vào trong bụi đất, tay trái gã rút nhánh cây đâm xuyên trong ngực mình ra, mà tay phải bị chặt đứt vẫn nằm trên mặt đất.
"Sếp! Chúng ta phải đi thôi ——"
Mark lại ló đầu ra rống lên.
Hein một phen ôm lấy Tiêu Nham, bỗng nhiên vung tay ném thứ gì đó ra, là thanh đao của Shelton.
Mà nó hiện tại đâm xuyên qua đầu của gã, vô tình mà tàn nhẫn.
Bên tai Tiêu Nham là tiếng gió vù vù, mọi thứ có vẻ không chân thật như vậy.
Thật sự là Hein tìm được mình rồi sao?
Khi Hein bước vào cabin, Mark và Liv vươn tay ra kéo Tiêu Nham vào.
"Chào mừng trở về nhà! Thiếu úy Tiêu Nham!"
"Cậu cái tên tân binh này! Khiến chúng tôi tìm lâu thật là lâu!"
"Nhóc con! Cậu đang phát ngốc cái gì vậy hả!" Mark buồn cười vỗ một cái lên vai Tiêu Nham, vẫn thô lỗ mạnh bạo trước sau như một, may mắn hiện tại Tiêu Nham sẽ không lo lắng bả vai mình sẽ bị vỗ cho gãy xương nữa.
"Tôi... Chỉ là đang suy nghĩ mình có thật sự... trở lại rồi hay không?"
"Đương nhiên là thật sự!" Liv nháy nháy mắt, "Có cần nhờ Đại tá cho cậu thêm một nụ hôn nóng bỏng nữa hay không?"
Tiêu Nham nhìn khuôn mặt nghiêng của Hein, gió lồng lộng thổi vào từ cửa sổ trên cabin, lay động mái tóc anh. Đường cong khuôn mặt khắc sâu, khiến ánh mắt Tiêu Nham nhịn không được chua xót.
"Câu không biết đâu, trong khoảng thời gian này sếp đi không biết bao nhiêu chỗ để tìm cậu! Gần như mỗi ngày chúng tôi đều phải trải qua trên phi hành khí! Rốt cục hiện tại có thể trở về Shire rồi, thoải mái mà lên giường ngủ một giấc!"
"Trước đến căn cứ số 2 tiến hành tiếp tế đã." Hein lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
"Căn cứ số 2 sao... Như vậy vẫn tốt hơn là bay mãi trên trời..." Mark xoa xoa mũi nói.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Nham vẫn cảm giác khó thể tin được. Mà qua trọng là, cậu cảm giác một loại khí tức lạnh lẽo vẫn luôn áp bách cậu... Đến từ Hein Burton.
Cuộc đời có thể được bao nhiêu lần "tuyệt xử phùng sinh"?
Sự điên cuồng vừa rồi khiến trái tim Tiêu Nham rung động mãnh liệt, nhưng hiện tại vẻ lãnh tĩnh của Hein Burton lại khiến cậu không biết làm sao.
Mark và Liv cũng đã bình tĩnh hơn, đề tài bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Tiêu Nham, cậu là nghiên cứu viên duy nhất trốn thoát được từ trong tay tổ chức Sóng Triều đó... Tôi cá là... Trở về Shire cậu còn gặp nhiều phiền phức lắm."
Tiêu Nham hiểu được ý của Liv chính là việc thẩm tra của cấp trên, cậu sẽ phải chấp nhận sự giám sát của cán bộ tra tấn, trong vòng ba tháng không thể tiến hành bất cứ công việc nghiên cứu gì, nếu bọn họ có bất cứ nghi ngờ gì, cậu thậm chí có thể bị buộc rời khỏi viện khoa học Trung ương, trở thành một công dân bình thường tại Shire.
"Sẽ không có ai dám làm phiền em ấy." Hein lạnh lùng mở miệng.
Khi phi hành khí dừng lại trong thông đạo, Trung tá Raven tự mình ra đón bọn họ.
"Đại tá Burton! Đã lâu không gặp! Nghe nói anh đã giải cứu thành công Thiếu úy Tiêu Nham của viện khoa học Trung ương rồi phải không!"
Ngay lúc đó, Hein một phen kéo lấy cổ tay Tiêu Nham, "Tôi yêu cầu tiến hành xét nghiệm máu của người này."
"Xét nghiệm... Cái gì?" Trung tá Reven vẻ mặt mờ mịt.
"Tôi hoài nghi Thiếu úy Tiêu Nham đã nhiễm virus X."
"Là tổ chức Sóng Triều sao? Mục đích của bọn họ là gì..."
Trung tá Raven lại không nhận được câu trả lời nào, mọi người nhìn theo Đại tá Burton quanh thân khí áp cực thấp kéo cổ tay Tiêu Nham bước đi thật nhanh trong thông đạo.
Sức lực của anh rất lớn, gần như khiến Tiêu Nham trật khớp. Chẳng qua dưới sự giận dữ của đối phương, ngay cả dũng khí kêu đau Tiêu Nham cũng không có.
Cậu biết Hein tuyệt đối phản cảm việc mình bị nhiễm virus X, lần trước khi cậu dùng X-2, thiếu chút nữa đã bị Hein giết chết vì hiểu lầm thành cậu tự tiêm virus X cho mình.
"Em không có cách nào khác... Nếu không có virus X... Em có thể đã chết rồi!"
Ngay sau đó, Tiêu Nham bị đối phương dùng sức mà kéo vào trong ngực.
Đây là vòng tay của Hein Burton, trước đây Tiêu Nham chưa bao giờ dám nghĩ, sẽ có một ngày anh sẽ ôm chặt mình như vậy.
"Em phải tra tấn anh như thế nào... Mới chịu bỏ qua chứ hả?"
Ngữ điệu nghiến răng nghiến lợi, lo lắng từ tận trong tim, hốc mắt Tiêu Nham lập tức trào lên một trận chua xót.
"Gì chứ..."
Tiêu Nham mở to hai mắt, trong đầu không ngừng phân tích ý nghĩa câu nói của Hein.
"Em khiến anh chú ý đến em, khiến anh không thể không dõi theo em, khi anh hao tâm tổn trí hết sức bảo vệ em, em lại chẳng chút quý trọng sinh mạng của mình!"
"... Đại tá Burton..."
"Đừng gọi anh là Đại tá! Anh không phải là Đại tá của em!" Bàn tay Hein giữ chặt hai má Tiêu Nham, cưỡng ép cậu nhìn vào mắt mình, "Sao em có thể dùng súng của anh mà chỉa vào đầu mình chứ hả!"
Đôi con ngươi luôn luôn lạnh lùng, dù có chuyện gì xảy ra cũng không chút dao động, cư nhiên tràn ngập những cảm xúc mà Tiêu Nham chưa bao giờ nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông này, tựa như áp lực lâu dài, hiện tại đã bùng nổ.
Tiêu Nham há miệng thở dốc, "Em... Em không còn cách nào khác... Anh có biết em đã sợ hãi thế nào không..."
"Cho nên anh bảo em không cần lo cho anh! Anh bảo em rời đi! Đó là mệnh lệnh! Vì sao em không nghe lời!"
"Anh muốn em bỏ anh lại sao? Anh chưa từng bỏ rơi em! Hóa ra đó là mệnh lệnh mà Đại tá dành cho em sao!"
"Đúng vậy, mệnh lệnh của anh đối với em chỉ có một."
"Cái gì?" Thanh âm Tiêu Nham run rẩy hỏi lại.
"Tuyệt đối không được chết trước anh."
Tiêu Nham sững sờ, cậu lắc lắc đầu, có chút không hiểu mà nhìn đối phương.
"Còn có, cùng một mệnh lệnh anh sẽ không nói hai lần. Em không phải là anh, cho nên em vĩnh viễn không hiểu được, cảm giác bản thân bị nhốt trong không gian chật chội, nghĩ đến khả năng người quan trọng nhất của mình rất có thể đã... bị người ta giết chết là như thế nào."
Người quan tọng nhất... Tiêu Nham trợn tròn mắt nhìn đối phương.
Cả thế giới của cậu như co lại, thu hết vào trong đôi mắt của người đàn ông này.
"Em cứ luôn khiến cho sự nhẫn nại của anh trở nên không còn ý nghĩa.""
Môi Hein hạ xuống.
Giây phút này, cậu không bị thương, Hein hôn cậu chỉ vì một lý do.
Anh muốn hôn cậu.
Nụ hôn vô cùng quen thuộc, từ mạnh mẽ ép buộc ban đầu đến tràn ngập dịu dàng lúc sau. Đây là chuyện mà Tiêu Nham trăm triệu lần không ngờ. Cậu bị đè trên mặt tường lạnh lẽo, nhưng thế giới xung quanh lại như chìm vào biển lửa.
Cánh cửa trượt bên cạnh đột nhiên mở ra, một cán bộ liên lạc xuất hiện, nhìn thấy một màn này lập tức choáng váng.
Hein không nói một lời kéo Tiêu Nham vào gian phòng kia, khóa trái cửa.
Tiêu Nham bị đẩy lên ghế sofa, trán cậu đập vào tay vịn sofa, tuy rằng không đau đớn, nhưng lại không phân rõ phương hướng, cậu mới vừa chống người ngồi dậy, hơi thở thuộc về Hein Burton đã ập tới.
Một tay anh đè Tiêu Nham trên ghế sofa, kéo áo cậu ra, hôn lên cổ cậu, lực độ bàn tay anh như muốn chạm vào tận xương tủy cậu.
Tiêu Nham không thể tin được, người đàn ông hoàn toàn mất đi lý trí này cư nhiên chính là Hein.
Tựa như áp lực quá lâu, cuối cùng bùng nổ, mọi thứ điên cuồng đến mức không thể phản hồi.
Ngón tay Hein vén tóc mái của cậu lên, lộ ra vầng trán trơn bóng của cậu.
"Em sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của anh dành cho em chứ, Thiếu úy."
"Đúng vậy... Đại tá..."
Hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại nơi yết hầu, không hiểu sao cậu lại thấy sợ hãi những chuyện sắp xảy ra, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng... Hoặc là nói cậu biết rằng, một khi người đàn ông này phát tiết tất cả mọi thứ mà anh vẫn luôn đè nén, nhất định sẽ vượt xa phạm vi thừa nhận của cậu.
Bỗng dưng, cậu bị đối phương lật người lại, cánh tay theo bản năng mà chống trên tay vịn của sofa, cậu vừa định bò dậy, quần đã bị đối phương thô lỗ xé rách.
"Hein!" Tiêu Nham mở to hai mắt quay đầu lại nhìn, hai tay đối phương đã mạnh mẽ mà tách hai chân cậu ra, cúi đầu hôn lên môi cậu.
"Ha ——" Hít ngược một hơi, đây là cảnh tượng mà cho dù nằm mơ Tiêu Nham cũng không dám nghĩ đến.
Tiêu Nham có thể rõ ràng cảm nhận được, trên môi Hein như có mồi lửa châm lên cháy lan cả đồng cỏ.
Môi anh dần trượt xuống, nhanh chóng đi đến khu vựt khiến Tiêu Nham xấu hổ vô cùng.
"Dừng lại! Hein! Dừng lại...""
"Anh là Đại tá, em không có quyền ra bất cứ mệnh lệnh nào cho anh cả, Thiếu úy."
Giọng nói bình thường vốn lạnh lùng hiện tại khàn khàn mà trầm thấp, tựa như có thứ gì đó phá kén mà ra, muốn một ngụm nuốt sạch cậu.
Đầu lưỡi anh chen vào miệng huyệt, chậm rãi đẩy vào.
Trải nghiệm như thế này Tiêu Nham chưa bao giờ trải qua, "Xin anh đi ra đi! Nơi đó rất bẩn... Xin anh..."
Tóc của Hein như có như không cọ qua da thịt Tiêu Nham, hơi thở phả ra từ mũi lượn lờ xung quanh, điều này khiến Tiêu Nham gần như hỏng mất.
Cậu bấu chặt sofa, cố gắng giãy dụa, mà Hein lại giữa chặt cậu.
Hô hấp của Tiêu Nham hoàn toàn hỗn độn, ai tới đánh cậu ngất xỉu đi... Để kết thúc mọi thứ.
Đối phương rốt cục lui ra, đổi lại thành ngón tay của anh.
"Đừng... Đừng mà!"
Jane Wallace đã từng làm việc tương tự như vậy với cậu, mục đích là gì Tiêu Nham rõ ràng hơn bao giờ hết. Chính là vì khiến nơi nào đó có thể thuận lợi tiến vào!
Hein hạ thấp người, cắn nhẹ vào vành tai, sau gáy của Tiêu Nham, động tác ngón tay càng lúc càng nhanh, đối với Hein mà nói chỉ là xoay tròn rất nhẹ, mà đối với Tiêu Nham thì, khoa trương mà nói chính là muốn xe rách cơ thể cậu.
Thiết bị liên lạc ngoài cửa vang lên thanh âm của Trung tá Raven.
"Đại tá Burton! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Nham lập tức khẩn trương, sợ Trung tá Raven đột nhiên bước vào. Là cán bộ chỉ huy của căn cứ số 2, mã ủy quyền của anh có thể mở cửa tất cả các gian phòng trong căn cứ.
"Tôi đang làm tình."
Thanh âm của Hein đối với Tiêu Nham mà nói, tựa như tuyên cáo số phận của mình.
Trung tướng Raven ngoài cửa quả nhiên dừng lại, lưng ông ta cứng còng, xoay người lại nhìn về phía Liv và Mark.
"Vừa rồi... Là giọng của Đại tá Burton sao?"
Mark đầy mặt đã hiểu, "Hóa ra là như vậy! Tôi còn muốn hỏi sếp làm cái gì mà đến bây giờ còn chưa "xử lý" cậu ta đây..."
Liv hung dữ trợn mắt liếc Mark một cái, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể nói với Trung tá Raven, "Có thể sẽ kéo dài một đoạn thời gian khá dài, cho nên tôi đề nghị vị cán bộ liên lạc chủ của căn phòng này nên tạm thời đổi nơi làm việc đi."
"Nhưng mà tôi vừa mới chuẩn bị xong thí nghiệm máu..."
"Vẫn nên chuẩn bị một gian phòng nghiên cứu đi, tôi nghĩ... Thiếu úy Tiêu Nham cần tổng hợp X-2 cho cậu ấy." Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Liv rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.
Lúc này, Tiêu Nham cảm giác ngón tay của đối phương rời đi, cảm giác hư không trong nháy mắt khiến cậu không biết làm sao, ngay sau đó thứ khoa trương kia của Hein chạm vào phía sau cậu, tim cậu có cảm giác bị treo lên cao, Tiêu Nham còn chưa kịp kêu lên, đối phương đã gấp đến không thể chờ được mà mạnh mẽ đâm vào, cơ thể bị khuếch trương đến cực hạn, Tiêu Nham há to miệng nhưng không thể hô hấp, tựa như vừa thở ra cậu liền vỡ nát.
Hoàn toàn bị mở rộng, máu tươi trào ra.
Người đàn ông phía sau bắt đầu chuyển động, nhanh đến mức khiến người ta trong lòng run sợ, Tiêu Nham cắn chặt khớp hàm, mỗi khoảnh khắc đều rõ ràng đến mức cậu gần như sụp đổ, mà sự kiên nhẫn của đối phương dường như cũng đã cạn sạch, biên độ ra vào càng lúc càng mất kiểm soát.
"Xin anh..."
Cậu siết chặt nắm tay, hét to cầu xin tha thứ, mà đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, dồn dập chuyển động thắt lưng, mỗi một lần đều có trải nghiệm khác nhau, tra tấn thần kinh cậu, rồi lại đốt cháy một thứ ham muốn nào đó từ tận đáy lòng cậu.
Trái tim cậu như thể muốn vọt ra khỏi cơ thể theo từng nhịp ra vào của anh. Lý trí bình thường vững như bàn thạch khiến người ta không thể theo kịp của Hein Burton triệt để tan vỡ, được bao bọc trong sự ấm áp và mềm mại kia khiến anh quên đi hết thảy, chỉ còn lại điên cuồng xâm nhập. Đau đớn đến tột đỉnh, mà virus X lại khiến cho thân thể Tiêu Nham nhanh chóng phục hồi, cậu thật muốn bản thân cứ như vậy ngất đi, nhưng đối phương lại liên tục công kích không cho cậu chút thời gian để thở, bị tiến vào còn chưa được mười phút, Tiêu Nham lại cảm giác dài lâu như thể đã một thế kỷ trôi qua.
Cậu chỉ có thể há miệng thở dốc, một loại cảm giác nào đó lan tràn khắp toàn thân.
Dưới thân Hein liên tục đưa đẩy, biến hóa góc độ khiến Tiêu Nham không ngừng rên rỉ như muốn khẩn cầu điều gì, mà cánh tay Hein thì chống ở một bên tai cậu, cậu theo bản năng nắm chặt cổ tay anh, như thể trả thù mà siết chặt đến mức xương cốt anh phát ra tiếng vang vỡ vụn, tiếng thở dốc khàn khàn lại cực độ áp lực vang lên bên tai lại càng khiến trái tim cậu đập nhanh đến cực hạn, lực độ của đối phương khiến cậu hỏng mất, cơ thể bị lật ngược lại, cảm giác bị xoay tròn khiến cậu hoảng sợ mà ôm bả vai Hein, hai chân cũng bị tách ra đến gần như sắp gãy. Đôi mắt băng lam sắc của Hein tựa như bốc cháy, càng đạt được lại càng khó có thể thỏa mãn, anh nhấc hai chân Tiêu Nham gác lên vai mình, mạnh mẽ đè xuống, quả thật như muốn đâm xuyên cơ thể cậu.
Nước mắt Tiêu Nham không ngừng trào ra, cậu biết có cầu xin tha thứ cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có thể bất lực mà ôm chặt đối phương.
Cậu nhìn không rõ vẻ mặt của đối phương, cậu chỉ biết đối phương vùi mặt vào cổ cậu, dùng hết sức mà hôn mút, tựa như muốn hút khô máu thịt của cậu vậy.
Tiêu Nham cắn chặt khớp hàm, mà Hein ngậm lấy vành tai cậu, rốt cục mở miệng, hơi thở dũng mãnh phả vào lỗ tai cậu, tiến vào nơi sâu nhất trong tâm trí, tạo thành từng đợt sóng triều.
"Nếu muốn anh kết thúc chuyện này, thì lấy lòng anh đi."
Ngữ điệu mệnh lệnh, nếu như không có hô hấp dồn dập không khống chế được, Tiêu Nham căn bản không thể tưởng tượng được, người đàn ông này đang mãnh liệt ra vào trong cơ thể mình.
Cậu chỉ có thể vụng về mà hôn lên cằm Hein, gian nan chạm vào và ngậm lấy môi anh, mở ra một màn điên cuồng tiếp theo.
"Ư... A..."
Hein hung hăn đè cậu trên ghế sofa, một chân cậu bị thả xuống đất, từ góc độ này, Hein có thể xâm nhập càng sâu hơn.
Trong mắt Tiêu Nham không ngừng trào lệ, cậu đã bắn ba lần, mà Hein lại không hề có dấu hiệu kết thúc nào.
Cậu sẽ chết ở đây mất...
Hai mắt Tiêu Nham mê ly, bất lực mà nhìn đối phương, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Hein hoàn toàn chìm trong tình dục không thể khống chế.
Cằm anh giơ cao, hai mắt nhắm chặt, cao quý mà dã tính, thần thái trầm luân.
Một khắc khi lên đỉnh, nhiệt lưu bắn thẳng vào thân thể cậu, cậu nắm chặt bả vai đối phương, cảm giác sợ hãi bản thân sắp bị bỏng chết.
Hai người dồn dập thở dốc, Hein nhỏ vụn hôn lên gò má cậu.
"Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất khi em bị nhiễm virus X."
Khôn biết có phải là ảo giác hay không, biểu tình của Hein giờ phút này thậm chí có chút dịu dàng.
Cơ thể cậu sẽ không bị đối phương làm đến hỏng mất, cho nên đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu của một vòng điên cuồng mới.
Hô hấp của cậu còn chưa kịp bình phục, cự vật của đối phương trong cơ thể cậu đã lần thứ hai bành trướng. Cậu kinh hoảng kêu lên, Hein hôn nhẹ một cái trên gò má cậu, sau đó đột ngột bế cậu lên, bắt đầu một vòng đâm chọc vô tận mới, thân thể Tiêu Nham lay động theo động tác cuồng dã của đối phương, lần đầu tiên cậu có cảm giác Hein Burton sẽ hủy diệt mình.
Dưới năng lực của virus X, dù cơ thể không xảy ra vấn đề, nhưng không đồng nghĩa với việc thần kinh cậu có thể chịu được kích thích như vậy. Hein còn chưa lên đỉnh, cằm của Tiêu Nham đã vô lực tựa trên vai anh ngủ thiếp đi.
Vài giờ sau, Mark và Liv đi ngang qua căn phòng kia.
"Cái kia, chúng ta có nên gọi hai người bọn họ dậy ăn tối hay không? Có beefsteak với rượu vang đỏ... Mà Tiêu Nham thích nhất..."
"Sếp sẽ chặt đầu anh."
"... Cô phải biết, nếu như không có ai nói cho bọn họ biết "tiết chế" là gì, có khi bọn họ sẽ làm đến khi nào chết thì thôi..." Mark bắt đầu lo lắng.
"Trong chúng ta không ai hiểu được cái gì gọi là "tiết chế" hơn sếp đâu."
Lvi đạp Mark một cước, hai người nhanh chóng rời đi.
Đáng tiếc lúc này Liv sai rồi.
Khi Tiêu Nham thoáng phục hồi tinh thần, cậu phát hiện bản thân được đối phương ôm trọn đặt ngồi trên người anh, lại là một phen tra thấn khiến cậu sắp hỏng mất.
Trận tình ái này, Tiêu Nham mê man trọn ba ngày, Liv thậm chí còn lo lắng mà tiêm 3 mũi dịch dinh dưỡng cho cậu hay không.
Mà Hein Burton lại ngồi yên bên cạnh Tiêu Nham, không ngừng xem màn hình ba chiều.
"Sếp, sau khi phi hành khí của Jane Wallace bị mất kiểm soát rơi xuống sau ngọn núi, khi người của chúng ta đến điều tra, lại không phát hiện bất cứ thành viên nào của tổ chức Sóng Triều cả."
"Năng lực kiểm soát của Casey vẫn luôn đạt hàng đầu."
"Mặt khác, tổ chức Sóng Triều phái ra rất nhiều sát thủ tìm kiếm Jane Wallace khắp nơi, nguyên nhân chưa rõ."
Ánh mắt Liv dừng lại trên người Tiêu Nham, ý của cô chính là Tiêu Nham vẫn luôn bị Jane Wallace bắt giữ, có lẽ cậu biết lý do là gì.
Lúc này, nửa bên mặt của vị Thiếu úy trẻ tuổi vùi vào gối nằm, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Trên phần cổ lộ ra phủ đầy dấu vết xanh tím.
Cậu phát ra tiếng nỉ non rất nhỏ, một nửa bả vai lộ ra dưới chăn, Liv không khỏi cúi đầu, cô thật sự hoài nghi, phỏng chừng mỗi một tất da thịt trên người Tiêu Nham đều bị Đại tá Burton đánh dấu chủ quyền.
"Còn nữa, Trung tá Raven đã chuẩn bị phòng nghiên cứu cho Thiếu úy Tiêu Nham rồi."
"Ừ."
Mặc dù trong lòng Liv cho rằng hiện tại Tiêu Nham thật khó mà thanh tỉnh để tổng hợp X-2 được.
"Không... Đại tá... Đừng..." Thiếu úy đang ngủ say vẫn phát ra tiếng cầu xin cực kỳ yếu ớt.
Hein hơi hơi nghiêng mặt sang, ôm lấy Tiêu Nham đang mê mang, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu.
Cách màn hình ba chiều, Liv không thấy rõ biểu tình của Đại tá nhà mình, nhưng cô rất biết điều mà rời khỏi phòng. Đi trong thông đạo dài, nụ cười trên môi Liv càng ngày càng khó che giấu.
Nụ hôn của Hein nhẹ nhàng dừng trên thái dương Tiêu Nham, so với vẻ mất khống chế mấy ngày trước đây hoàn toàn khác biệt. Đầu Tiêu Nham lùi dần vào trong chăn, mãi đến khi Hein chỉ còn nhìn thấy một nhúm tóc đen lộ ra. Hein rủ mi mắt, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, nhìn thấy chóp mũi khéo léo lộ ra, lại từng chút một kéo xuống, mãi đến khi góc chăn dừng lại dưới cằm cậu, nếu không dưới tình trạng kiệt sức dám Tiêu Nham sẽ nghẹt thở mà chết.
Trong đầu Tiêu Nham tràn ngập nụ hôn không thể cự tuyệt cùng sự chiếm hữu tận cùng của Hein, thậm chí không tự giác được mà run rẩy bả vai một trận. Lúc này, Hein khẽ nghiêng người qua dang tay ôm lấy cậu, ngón tay dịu dàng mơn trớn vầng trán cậu, tựa hồ muốn nói cho cậu biết, đừng sợ.
Cuối cùng, Tiêu Nham thức dậy từ giấc ngủ say, trong phòng một mảnh tối đen, phía sau là một vòng tay ấm áp, cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực.
Trong nháy mắt đó, hình ảnh bản thân bị chiếm hữu hoàn toàn, sức mạnh không thể chống cự, khí thế tuyệt đối của anh dũng mãnh tràn vào trong não, Tiêu Nham vô thức né qua một bên, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh.
Cậu thật may mắn, virus X trong cơ thể đã cứu mạng cậu, nếu không dựa theo phương thức điên cuồng, liều lĩnh hết thảy mọi thứ của Hein, cậu đã sớm chết.
Người bên cạnh thoáng di chuyển, Tiêu Nham lập tức khẩn trương.
Đầu giường được chiếu sáng bằng ngọn đèn nhu hòa, lúc này cậu mới ý thức được, đây không phải là căn phòng điên cuồng kia.
Nụ hôn dịu dàng rơi trên cổ cậu, tiếng nói bình thường vốn lạnh lẽo, khoảnh khắc này tựa hồ có thêm chút độ ấm.
"Em cần ăn chút gì đó."
Chẳng qua mới nghe thấy giọng nói của đối phương, mà máu cậu đã lần nữa sôi trào.
Điên cuồng gần như thiêu đốt hoàn toàn lý trí khiến Tiêu Nham nhận thức rõ ràng, đây không phải là ảo giác được xây dựng trong tiềm thức, mỗi một nụ hôn và sự đâm chọc ra vào kia đều khiến cậu hít thở không thông.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Hein Burton có thể mất khống chế đến nước này. Người đàn ông này rất nguy hiểm, Tiêu Nham theo bản năng muốn né tránh.
"Quay lại." Mu bàn tay Hein nhẹ nhàng lướt qu hai má Tiêu Nham, ngay sau đó túm chặt lấy vai cậu kéo cậu trở lại.
Đầu đập mạnh vào ngực đối phương, Tiêu Nham sợ rằng lại là một lần chà súng ra lửa.
"Em không cần phải sợ." Hein cúi đầu, dịu dàng nói bên tai cậu.
"Anh... Anh không chỉ một lần xâm lấn đại não em... Em chưa bao giờ nghĩ tới, anh cư nhiên sẽ mất không chế như thế..."
Cho dù là nụ hôn cuối cùng của bọn họ tại Shire, Hein cũng không vượt quá giới hạn.
"Bởi vì thân thể của nghiên cứu viên bình thường căn bản không thể chịu nổi sức lực của bộ đội đặc chủng, anh không muốn em vì anh mà mất mạng."
Hơi thở của đối phương lượn lờ bên tai Tiêu Nham, dự cảm nguy hiểm trong lòng Tiêu Nham tăng lên gấp bội.
Chịu không nổi? Mất mạng?
Người này muốn làm đến cỡ nào đây?
"... Từ bao giờ anh đã muốn làm những chuyện này với em..."
"Rất lâu trước kia."
Rất lâu trước kia? Cái gì gọi là rất lâu trước kia? Lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy bất quá chỉ mới hai năm trước! Hai năm cũng được gọi là thật lâu trước kia?
Tiêu Nham biết một điều, chính là về mặt tinh thần mình rất ỷ lại người đàn ông này, cậu ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của anh, nhưng Tiêu Nham vừa mới dán nhãn "tình yêu" cho mọi thứ, Hein Burton cư nhiên đã không thể chờ được mà dùng hành động thực tế tuyên bố chủ quyền.
Vừa lúc đó, thiết bị liên lạc của Hein sáng lên, là tin tức từ Thiếu tướng Gordon.
"Đại tá Burton thân mến, tôi rất vui mừng khi nghe được tin tức cậu đã thành công giải cứu Thiếu úy Tiêu Nham.""
Tiêu Nham quay người lại, thoáng kéo chăn lên, cậu không muốn bị đối phương nhìn thấy hình ảnh mình và Hein nằm chung như thế này. Là đối tượng lăn giường của Đại tá Burton, lại còn là đàn ông, cậu nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng khắp Shire.
"Quân bộ hy vọng Đại tá cậu có thể nhanh chóng trở lại Shire. Tiểu đội của Thiếu tá Lăng Tiêu đóng giữ ở căn cứ số 24 bị địch tấn công, tổn thất mười hai bộ đội đặc chủng."
Cái gì? Tổn thất mười hai bộ đội đặc chủng?
Chẳng lẽ bọn họ cũng giống như tiểu đội của Jane Wallace trước đây, gặp phải tập kích bằng vũ khí sinh hóa?
"Xin hãy cho biết tình huống cụ thể."
Màn hình ba chiều chuyển thành hình ảnh căn cứ số 24 bị tập kích ngày hôm đó.
Tiêu Nham bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Ba chiếc phi hành khí của tổ cức Sóng Triều đang đuổi theo một chiếc phi hành khí chuyên vận chuyển hàng, một đường bay vào khu vực trên không của căn cứ số 24.
/76/.
"H... Hein... Thật tốt quá, anh còn sống..."
Tiêu Nham mở to hai mắt, tham lam nhìn đối phương.
Hein lập tức đi đến bên cạnh cậu, giữ chặt miệng vết thương trên bụng cậu.
Mi mắt anh rủ xuống, mọi thứ xung quanh như nhòa đi.
Bàn tay anh áp vào hai má Tiêu Nham, buộc cậu mở miệng ra, trong khoảnh khắc khi môi lưỡi chạm nhau, thần kinh như tan vỡ.
Hein hôn vô cùng dùng sức, vòng tay của anh ép mạnh đến mức thậm chí muốn nứt xương bả vai của Tiêu Nham, thế nên càng về sau, Hein càng gắt gao mà giữ chặt sau gáy Tiêu Nham mà ấn về phía mình, sức lực kia tựa như muốn bóp nát đầu Tiêu Nham vậy.
Nụ hôn dài vô tận, cảm giác bị chiếm hữu dâng trào mãnh liệt trong máu.
Phi hành khí vẫn đang bay lòng vòng trên đầu bọn họ.
Mark thò đầu nhìn ra bên ngoài, "Chậc chậc... Hôn lâu thật..."
Liv một tay túm Mark trở về, "Cẩn thận sếp đâm mù mắt anh đó!"
Shelton bị ghim trên thân cây rốt cục cũng ngã xuống, khi rớt xuống đất nửa khuôn mặt vùi vào trong bụi đất, tay trái gã rút nhánh cây đâm xuyên trong ngực mình ra, mà tay phải bị chặt đứt vẫn nằm trên mặt đất.
"Sếp! Chúng ta phải đi thôi ——"
Mark lại ló đầu ra rống lên.
Hein một phen ôm lấy Tiêu Nham, bỗng nhiên vung tay ném thứ gì đó ra, là thanh đao của Shelton.
Mà nó hiện tại đâm xuyên qua đầu của gã, vô tình mà tàn nhẫn.
Bên tai Tiêu Nham là tiếng gió vù vù, mọi thứ có vẻ không chân thật như vậy.
Thật sự là Hein tìm được mình rồi sao?
Khi Hein bước vào cabin, Mark và Liv vươn tay ra kéo Tiêu Nham vào.
"Chào mừng trở về nhà! Thiếu úy Tiêu Nham!"
"Cậu cái tên tân binh này! Khiến chúng tôi tìm lâu thật là lâu!"
"Nhóc con! Cậu đang phát ngốc cái gì vậy hả!" Mark buồn cười vỗ một cái lên vai Tiêu Nham, vẫn thô lỗ mạnh bạo trước sau như một, may mắn hiện tại Tiêu Nham sẽ không lo lắng bả vai mình sẽ bị vỗ cho gãy xương nữa.
"Tôi... Chỉ là đang suy nghĩ mình có thật sự... trở lại rồi hay không?"
"Đương nhiên là thật sự!" Liv nháy nháy mắt, "Có cần nhờ Đại tá cho cậu thêm một nụ hôn nóng bỏng nữa hay không?"
Tiêu Nham nhìn khuôn mặt nghiêng của Hein, gió lồng lộng thổi vào từ cửa sổ trên cabin, lay động mái tóc anh. Đường cong khuôn mặt khắc sâu, khiến ánh mắt Tiêu Nham nhịn không được chua xót.
"Câu không biết đâu, trong khoảng thời gian này sếp đi không biết bao nhiêu chỗ để tìm cậu! Gần như mỗi ngày chúng tôi đều phải trải qua trên phi hành khí! Rốt cục hiện tại có thể trở về Shire rồi, thoải mái mà lên giường ngủ một giấc!"
"Trước đến căn cứ số 2 tiến hành tiếp tế đã." Hein lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
"Căn cứ số 2 sao... Như vậy vẫn tốt hơn là bay mãi trên trời..." Mark xoa xoa mũi nói.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Nham vẫn cảm giác khó thể tin được. Mà qua trọng là, cậu cảm giác một loại khí tức lạnh lẽo vẫn luôn áp bách cậu... Đến từ Hein Burton.
Cuộc đời có thể được bao nhiêu lần "tuyệt xử phùng sinh"?
Sự điên cuồng vừa rồi khiến trái tim Tiêu Nham rung động mãnh liệt, nhưng hiện tại vẻ lãnh tĩnh của Hein Burton lại khiến cậu không biết làm sao.
Mark và Liv cũng đã bình tĩnh hơn, đề tài bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Tiêu Nham, cậu là nghiên cứu viên duy nhất trốn thoát được từ trong tay tổ chức Sóng Triều đó... Tôi cá là... Trở về Shire cậu còn gặp nhiều phiền phức lắm."
Tiêu Nham hiểu được ý của Liv chính là việc thẩm tra của cấp trên, cậu sẽ phải chấp nhận sự giám sát của cán bộ tra tấn, trong vòng ba tháng không thể tiến hành bất cứ công việc nghiên cứu gì, nếu bọn họ có bất cứ nghi ngờ gì, cậu thậm chí có thể bị buộc rời khỏi viện khoa học Trung ương, trở thành một công dân bình thường tại Shire.
"Sẽ không có ai dám làm phiền em ấy." Hein lạnh lùng mở miệng.
Khi phi hành khí dừng lại trong thông đạo, Trung tá Raven tự mình ra đón bọn họ.
"Đại tá Burton! Đã lâu không gặp! Nghe nói anh đã giải cứu thành công Thiếu úy Tiêu Nham của viện khoa học Trung ương rồi phải không!"
Ngay lúc đó, Hein một phen kéo lấy cổ tay Tiêu Nham, "Tôi yêu cầu tiến hành xét nghiệm máu của người này."
"Xét nghiệm... Cái gì?" Trung tá Reven vẻ mặt mờ mịt.
"Tôi hoài nghi Thiếu úy Tiêu Nham đã nhiễm virus X."
"Là tổ chức Sóng Triều sao? Mục đích của bọn họ là gì..."
Trung tá Raven lại không nhận được câu trả lời nào, mọi người nhìn theo Đại tá Burton quanh thân khí áp cực thấp kéo cổ tay Tiêu Nham bước đi thật nhanh trong thông đạo.
Sức lực của anh rất lớn, gần như khiến Tiêu Nham trật khớp. Chẳng qua dưới sự giận dữ của đối phương, ngay cả dũng khí kêu đau Tiêu Nham cũng không có.
Cậu biết Hein tuyệt đối phản cảm việc mình bị nhiễm virus X, lần trước khi cậu dùng X-2, thiếu chút nữa đã bị Hein giết chết vì hiểu lầm thành cậu tự tiêm virus X cho mình.
"Em không có cách nào khác... Nếu không có virus X... Em có thể đã chết rồi!"
Ngay sau đó, Tiêu Nham bị đối phương dùng sức mà kéo vào trong ngực.
Đây là vòng tay của Hein Burton, trước đây Tiêu Nham chưa bao giờ dám nghĩ, sẽ có một ngày anh sẽ ôm chặt mình như vậy.
"Em phải tra tấn anh như thế nào... Mới chịu bỏ qua chứ hả?"
Ngữ điệu nghiến răng nghiến lợi, lo lắng từ tận trong tim, hốc mắt Tiêu Nham lập tức trào lên một trận chua xót.
"Gì chứ..."
Tiêu Nham mở to hai mắt, trong đầu không ngừng phân tích ý nghĩa câu nói của Hein.
"Em khiến anh chú ý đến em, khiến anh không thể không dõi theo em, khi anh hao tâm tổn trí hết sức bảo vệ em, em lại chẳng chút quý trọng sinh mạng của mình!"
"... Đại tá Burton..."
"Đừng gọi anh là Đại tá! Anh không phải là Đại tá của em!" Bàn tay Hein giữ chặt hai má Tiêu Nham, cưỡng ép cậu nhìn vào mắt mình, "Sao em có thể dùng súng của anh mà chỉa vào đầu mình chứ hả!"
Đôi con ngươi luôn luôn lạnh lùng, dù có chuyện gì xảy ra cũng không chút dao động, cư nhiên tràn ngập những cảm xúc mà Tiêu Nham chưa bao giờ nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông này, tựa như áp lực lâu dài, hiện tại đã bùng nổ.
Tiêu Nham há miệng thở dốc, "Em... Em không còn cách nào khác... Anh có biết em đã sợ hãi thế nào không..."
"Cho nên anh bảo em không cần lo cho anh! Anh bảo em rời đi! Đó là mệnh lệnh! Vì sao em không nghe lời!"
"Anh muốn em bỏ anh lại sao? Anh chưa từng bỏ rơi em! Hóa ra đó là mệnh lệnh mà Đại tá dành cho em sao!"
"Đúng vậy, mệnh lệnh của anh đối với em chỉ có một."
"Cái gì?" Thanh âm Tiêu Nham run rẩy hỏi lại.
"Tuyệt đối không được chết trước anh."
Tiêu Nham sững sờ, cậu lắc lắc đầu, có chút không hiểu mà nhìn đối phương.
"Còn có, cùng một mệnh lệnh anh sẽ không nói hai lần. Em không phải là anh, cho nên em vĩnh viễn không hiểu được, cảm giác bản thân bị nhốt trong không gian chật chội, nghĩ đến khả năng người quan trọng nhất của mình rất có thể đã... bị người ta giết chết là như thế nào."
Người quan tọng nhất... Tiêu Nham trợn tròn mắt nhìn đối phương.
Cả thế giới của cậu như co lại, thu hết vào trong đôi mắt của người đàn ông này.
"Em cứ luôn khiến cho sự nhẫn nại của anh trở nên không còn ý nghĩa.""
Môi Hein hạ xuống.
Giây phút này, cậu không bị thương, Hein hôn cậu chỉ vì một lý do.
Anh muốn hôn cậu.
Nụ hôn vô cùng quen thuộc, từ mạnh mẽ ép buộc ban đầu đến tràn ngập dịu dàng lúc sau. Đây là chuyện mà Tiêu Nham trăm triệu lần không ngờ. Cậu bị đè trên mặt tường lạnh lẽo, nhưng thế giới xung quanh lại như chìm vào biển lửa.
Cánh cửa trượt bên cạnh đột nhiên mở ra, một cán bộ liên lạc xuất hiện, nhìn thấy một màn này lập tức choáng váng.
Hein không nói một lời kéo Tiêu Nham vào gian phòng kia, khóa trái cửa.
Tiêu Nham bị đẩy lên ghế sofa, trán cậu đập vào tay vịn sofa, tuy rằng không đau đớn, nhưng lại không phân rõ phương hướng, cậu mới vừa chống người ngồi dậy, hơi thở thuộc về Hein Burton đã ập tới.
Một tay anh đè Tiêu Nham trên ghế sofa, kéo áo cậu ra, hôn lên cổ cậu, lực độ bàn tay anh như muốn chạm vào tận xương tủy cậu.
Tiêu Nham không thể tin được, người đàn ông hoàn toàn mất đi lý trí này cư nhiên chính là Hein.
Tựa như áp lực quá lâu, cuối cùng bùng nổ, mọi thứ điên cuồng đến mức không thể phản hồi.
Ngón tay Hein vén tóc mái của cậu lên, lộ ra vầng trán trơn bóng của cậu.
"Em sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của anh dành cho em chứ, Thiếu úy."
"Đúng vậy... Đại tá..."
Hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại nơi yết hầu, không hiểu sao cậu lại thấy sợ hãi những chuyện sắp xảy ra, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng... Hoặc là nói cậu biết rằng, một khi người đàn ông này phát tiết tất cả mọi thứ mà anh vẫn luôn đè nén, nhất định sẽ vượt xa phạm vi thừa nhận của cậu.
Bỗng dưng, cậu bị đối phương lật người lại, cánh tay theo bản năng mà chống trên tay vịn của sofa, cậu vừa định bò dậy, quần đã bị đối phương thô lỗ xé rách.
"Hein!" Tiêu Nham mở to hai mắt quay đầu lại nhìn, hai tay đối phương đã mạnh mẽ mà tách hai chân cậu ra, cúi đầu hôn lên môi cậu.
"Ha ——" Hít ngược một hơi, đây là cảnh tượng mà cho dù nằm mơ Tiêu Nham cũng không dám nghĩ đến.
Tiêu Nham có thể rõ ràng cảm nhận được, trên môi Hein như có mồi lửa châm lên cháy lan cả đồng cỏ.
Môi anh dần trượt xuống, nhanh chóng đi đến khu vựt khiến Tiêu Nham xấu hổ vô cùng.
"Dừng lại! Hein! Dừng lại...""
"Anh là Đại tá, em không có quyền ra bất cứ mệnh lệnh nào cho anh cả, Thiếu úy."
Giọng nói bình thường vốn lạnh lùng hiện tại khàn khàn mà trầm thấp, tựa như có thứ gì đó phá kén mà ra, muốn một ngụm nuốt sạch cậu.
Đầu lưỡi anh chen vào miệng huyệt, chậm rãi đẩy vào.
Trải nghiệm như thế này Tiêu Nham chưa bao giờ trải qua, "Xin anh đi ra đi! Nơi đó rất bẩn... Xin anh..."
Tóc của Hein như có như không cọ qua da thịt Tiêu Nham, hơi thở phả ra từ mũi lượn lờ xung quanh, điều này khiến Tiêu Nham gần như hỏng mất.
Cậu bấu chặt sofa, cố gắng giãy dụa, mà Hein lại giữa chặt cậu.
Hô hấp của Tiêu Nham hoàn toàn hỗn độn, ai tới đánh cậu ngất xỉu đi... Để kết thúc mọi thứ.
Đối phương rốt cục lui ra, đổi lại thành ngón tay của anh.
"Đừng... Đừng mà!"
Jane Wallace đã từng làm việc tương tự như vậy với cậu, mục đích là gì Tiêu Nham rõ ràng hơn bao giờ hết. Chính là vì khiến nơi nào đó có thể thuận lợi tiến vào!
Hein hạ thấp người, cắn nhẹ vào vành tai, sau gáy của Tiêu Nham, động tác ngón tay càng lúc càng nhanh, đối với Hein mà nói chỉ là xoay tròn rất nhẹ, mà đối với Tiêu Nham thì, khoa trương mà nói chính là muốn xe rách cơ thể cậu.
Thiết bị liên lạc ngoài cửa vang lên thanh âm của Trung tá Raven.
"Đại tá Burton! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Nham lập tức khẩn trương, sợ Trung tá Raven đột nhiên bước vào. Là cán bộ chỉ huy của căn cứ số 2, mã ủy quyền của anh có thể mở cửa tất cả các gian phòng trong căn cứ.
"Tôi đang làm tình."
Thanh âm của Hein đối với Tiêu Nham mà nói, tựa như tuyên cáo số phận của mình.
Trung tướng Raven ngoài cửa quả nhiên dừng lại, lưng ông ta cứng còng, xoay người lại nhìn về phía Liv và Mark.
"Vừa rồi... Là giọng của Đại tá Burton sao?"
Mark đầy mặt đã hiểu, "Hóa ra là như vậy! Tôi còn muốn hỏi sếp làm cái gì mà đến bây giờ còn chưa "xử lý" cậu ta đây..."
Liv hung dữ trợn mắt liếc Mark một cái, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể nói với Trung tá Raven, "Có thể sẽ kéo dài một đoạn thời gian khá dài, cho nên tôi đề nghị vị cán bộ liên lạc chủ của căn phòng này nên tạm thời đổi nơi làm việc đi."
"Nhưng mà tôi vừa mới chuẩn bị xong thí nghiệm máu..."
"Vẫn nên chuẩn bị một gian phòng nghiên cứu đi, tôi nghĩ... Thiếu úy Tiêu Nham cần tổng hợp X-2 cho cậu ấy." Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Liv rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.
Lúc này, Tiêu Nham cảm giác ngón tay của đối phương rời đi, cảm giác hư không trong nháy mắt khiến cậu không biết làm sao, ngay sau đó thứ khoa trương kia của Hein chạm vào phía sau cậu, tim cậu có cảm giác bị treo lên cao, Tiêu Nham còn chưa kịp kêu lên, đối phương đã gấp đến không thể chờ được mà mạnh mẽ đâm vào, cơ thể bị khuếch trương đến cực hạn, Tiêu Nham há to miệng nhưng không thể hô hấp, tựa như vừa thở ra cậu liền vỡ nát.
Hoàn toàn bị mở rộng, máu tươi trào ra.
Người đàn ông phía sau bắt đầu chuyển động, nhanh đến mức khiến người ta trong lòng run sợ, Tiêu Nham cắn chặt khớp hàm, mỗi khoảnh khắc đều rõ ràng đến mức cậu gần như sụp đổ, mà sự kiên nhẫn của đối phương dường như cũng đã cạn sạch, biên độ ra vào càng lúc càng mất kiểm soát.
"Xin anh..."
Cậu siết chặt nắm tay, hét to cầu xin tha thứ, mà đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, dồn dập chuyển động thắt lưng, mỗi một lần đều có trải nghiệm khác nhau, tra tấn thần kinh cậu, rồi lại đốt cháy một thứ ham muốn nào đó từ tận đáy lòng cậu.
Trái tim cậu như thể muốn vọt ra khỏi cơ thể theo từng nhịp ra vào của anh. Lý trí bình thường vững như bàn thạch khiến người ta không thể theo kịp của Hein Burton triệt để tan vỡ, được bao bọc trong sự ấm áp và mềm mại kia khiến anh quên đi hết thảy, chỉ còn lại điên cuồng xâm nhập. Đau đớn đến tột đỉnh, mà virus X lại khiến cho thân thể Tiêu Nham nhanh chóng phục hồi, cậu thật muốn bản thân cứ như vậy ngất đi, nhưng đối phương lại liên tục công kích không cho cậu chút thời gian để thở, bị tiến vào còn chưa được mười phút, Tiêu Nham lại cảm giác dài lâu như thể đã một thế kỷ trôi qua.
Cậu chỉ có thể há miệng thở dốc, một loại cảm giác nào đó lan tràn khắp toàn thân.
Dưới thân Hein liên tục đưa đẩy, biến hóa góc độ khiến Tiêu Nham không ngừng rên rỉ như muốn khẩn cầu điều gì, mà cánh tay Hein thì chống ở một bên tai cậu, cậu theo bản năng nắm chặt cổ tay anh, như thể trả thù mà siết chặt đến mức xương cốt anh phát ra tiếng vang vỡ vụn, tiếng thở dốc khàn khàn lại cực độ áp lực vang lên bên tai lại càng khiến trái tim cậu đập nhanh đến cực hạn, lực độ của đối phương khiến cậu hỏng mất, cơ thể bị lật ngược lại, cảm giác bị xoay tròn khiến cậu hoảng sợ mà ôm bả vai Hein, hai chân cũng bị tách ra đến gần như sắp gãy. Đôi mắt băng lam sắc của Hein tựa như bốc cháy, càng đạt được lại càng khó có thể thỏa mãn, anh nhấc hai chân Tiêu Nham gác lên vai mình, mạnh mẽ đè xuống, quả thật như muốn đâm xuyên cơ thể cậu.
Nước mắt Tiêu Nham không ngừng trào ra, cậu biết có cầu xin tha thứ cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có thể bất lực mà ôm chặt đối phương.
Cậu nhìn không rõ vẻ mặt của đối phương, cậu chỉ biết đối phương vùi mặt vào cổ cậu, dùng hết sức mà hôn mút, tựa như muốn hút khô máu thịt của cậu vậy.
Tiêu Nham cắn chặt khớp hàm, mà Hein ngậm lấy vành tai cậu, rốt cục mở miệng, hơi thở dũng mãnh phả vào lỗ tai cậu, tiến vào nơi sâu nhất trong tâm trí, tạo thành từng đợt sóng triều.
"Nếu muốn anh kết thúc chuyện này, thì lấy lòng anh đi."
Ngữ điệu mệnh lệnh, nếu như không có hô hấp dồn dập không khống chế được, Tiêu Nham căn bản không thể tưởng tượng được, người đàn ông này đang mãnh liệt ra vào trong cơ thể mình.
Cậu chỉ có thể vụng về mà hôn lên cằm Hein, gian nan chạm vào và ngậm lấy môi anh, mở ra một màn điên cuồng tiếp theo.
"Ư... A..."
Hein hung hăn đè cậu trên ghế sofa, một chân cậu bị thả xuống đất, từ góc độ này, Hein có thể xâm nhập càng sâu hơn.
Trong mắt Tiêu Nham không ngừng trào lệ, cậu đã bắn ba lần, mà Hein lại không hề có dấu hiệu kết thúc nào.
Cậu sẽ chết ở đây mất...
Hai mắt Tiêu Nham mê ly, bất lực mà nhìn đối phương, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Hein hoàn toàn chìm trong tình dục không thể khống chế.
Cằm anh giơ cao, hai mắt nhắm chặt, cao quý mà dã tính, thần thái trầm luân.
Một khắc khi lên đỉnh, nhiệt lưu bắn thẳng vào thân thể cậu, cậu nắm chặt bả vai đối phương, cảm giác sợ hãi bản thân sắp bị bỏng chết.
Hai người dồn dập thở dốc, Hein nhỏ vụn hôn lên gò má cậu.
"Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất khi em bị nhiễm virus X."
Khôn biết có phải là ảo giác hay không, biểu tình của Hein giờ phút này thậm chí có chút dịu dàng.
Cơ thể cậu sẽ không bị đối phương làm đến hỏng mất, cho nên đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu của một vòng điên cuồng mới.
Hô hấp của cậu còn chưa kịp bình phục, cự vật của đối phương trong cơ thể cậu đã lần thứ hai bành trướng. Cậu kinh hoảng kêu lên, Hein hôn nhẹ một cái trên gò má cậu, sau đó đột ngột bế cậu lên, bắt đầu một vòng đâm chọc vô tận mới, thân thể Tiêu Nham lay động theo động tác cuồng dã của đối phương, lần đầu tiên cậu có cảm giác Hein Burton sẽ hủy diệt mình.
Dưới năng lực của virus X, dù cơ thể không xảy ra vấn đề, nhưng không đồng nghĩa với việc thần kinh cậu có thể chịu được kích thích như vậy. Hein còn chưa lên đỉnh, cằm của Tiêu Nham đã vô lực tựa trên vai anh ngủ thiếp đi.
Vài giờ sau, Mark và Liv đi ngang qua căn phòng kia.
"Cái kia, chúng ta có nên gọi hai người bọn họ dậy ăn tối hay không? Có beefsteak với rượu vang đỏ... Mà Tiêu Nham thích nhất..."
"Sếp sẽ chặt đầu anh."
"... Cô phải biết, nếu như không có ai nói cho bọn họ biết "tiết chế" là gì, có khi bọn họ sẽ làm đến khi nào chết thì thôi..." Mark bắt đầu lo lắng.
"Trong chúng ta không ai hiểu được cái gì gọi là "tiết chế" hơn sếp đâu."
Lvi đạp Mark một cước, hai người nhanh chóng rời đi.
Đáng tiếc lúc này Liv sai rồi.
Khi Tiêu Nham thoáng phục hồi tinh thần, cậu phát hiện bản thân được đối phương ôm trọn đặt ngồi trên người anh, lại là một phen tra thấn khiến cậu sắp hỏng mất.
Trận tình ái này, Tiêu Nham mê man trọn ba ngày, Liv thậm chí còn lo lắng mà tiêm 3 mũi dịch dinh dưỡng cho cậu hay không.
Mà Hein Burton lại ngồi yên bên cạnh Tiêu Nham, không ngừng xem màn hình ba chiều.
"Sếp, sau khi phi hành khí của Jane Wallace bị mất kiểm soát rơi xuống sau ngọn núi, khi người của chúng ta đến điều tra, lại không phát hiện bất cứ thành viên nào của tổ chức Sóng Triều cả."
"Năng lực kiểm soát của Casey vẫn luôn đạt hàng đầu."
"Mặt khác, tổ chức Sóng Triều phái ra rất nhiều sát thủ tìm kiếm Jane Wallace khắp nơi, nguyên nhân chưa rõ."
Ánh mắt Liv dừng lại trên người Tiêu Nham, ý của cô chính là Tiêu Nham vẫn luôn bị Jane Wallace bắt giữ, có lẽ cậu biết lý do là gì.
Lúc này, nửa bên mặt của vị Thiếu úy trẻ tuổi vùi vào gối nằm, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Trên phần cổ lộ ra phủ đầy dấu vết xanh tím.
Cậu phát ra tiếng nỉ non rất nhỏ, một nửa bả vai lộ ra dưới chăn, Liv không khỏi cúi đầu, cô thật sự hoài nghi, phỏng chừng mỗi một tất da thịt trên người Tiêu Nham đều bị Đại tá Burton đánh dấu chủ quyền.
"Còn nữa, Trung tá Raven đã chuẩn bị phòng nghiên cứu cho Thiếu úy Tiêu Nham rồi."
"Ừ."
Mặc dù trong lòng Liv cho rằng hiện tại Tiêu Nham thật khó mà thanh tỉnh để tổng hợp X-2 được.
"Không... Đại tá... Đừng..." Thiếu úy đang ngủ say vẫn phát ra tiếng cầu xin cực kỳ yếu ớt.
Hein hơi hơi nghiêng mặt sang, ôm lấy Tiêu Nham đang mê mang, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu.
Cách màn hình ba chiều, Liv không thấy rõ biểu tình của Đại tá nhà mình, nhưng cô rất biết điều mà rời khỏi phòng. Đi trong thông đạo dài, nụ cười trên môi Liv càng ngày càng khó che giấu.
Nụ hôn của Hein nhẹ nhàng dừng trên thái dương Tiêu Nham, so với vẻ mất khống chế mấy ngày trước đây hoàn toàn khác biệt. Đầu Tiêu Nham lùi dần vào trong chăn, mãi đến khi Hein chỉ còn nhìn thấy một nhúm tóc đen lộ ra. Hein rủ mi mắt, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, nhìn thấy chóp mũi khéo léo lộ ra, lại từng chút một kéo xuống, mãi đến khi góc chăn dừng lại dưới cằm cậu, nếu không dưới tình trạng kiệt sức dám Tiêu Nham sẽ nghẹt thở mà chết.
Trong đầu Tiêu Nham tràn ngập nụ hôn không thể cự tuyệt cùng sự chiếm hữu tận cùng của Hein, thậm chí không tự giác được mà run rẩy bả vai một trận. Lúc này, Hein khẽ nghiêng người qua dang tay ôm lấy cậu, ngón tay dịu dàng mơn trớn vầng trán cậu, tựa hồ muốn nói cho cậu biết, đừng sợ.
Cuối cùng, Tiêu Nham thức dậy từ giấc ngủ say, trong phòng một mảnh tối đen, phía sau là một vòng tay ấm áp, cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực.
Trong nháy mắt đó, hình ảnh bản thân bị chiếm hữu hoàn toàn, sức mạnh không thể chống cự, khí thế tuyệt đối của anh dũng mãnh tràn vào trong não, Tiêu Nham vô thức né qua một bên, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh.
Cậu thật may mắn, virus X trong cơ thể đã cứu mạng cậu, nếu không dựa theo phương thức điên cuồng, liều lĩnh hết thảy mọi thứ của Hein, cậu đã sớm chết.
Người bên cạnh thoáng di chuyển, Tiêu Nham lập tức khẩn trương.
Đầu giường được chiếu sáng bằng ngọn đèn nhu hòa, lúc này cậu mới ý thức được, đây không phải là căn phòng điên cuồng kia.
Nụ hôn dịu dàng rơi trên cổ cậu, tiếng nói bình thường vốn lạnh lẽo, khoảnh khắc này tựa hồ có thêm chút độ ấm.
"Em cần ăn chút gì đó."
Chẳng qua mới nghe thấy giọng nói của đối phương, mà máu cậu đã lần nữa sôi trào.
Điên cuồng gần như thiêu đốt hoàn toàn lý trí khiến Tiêu Nham nhận thức rõ ràng, đây không phải là ảo giác được xây dựng trong tiềm thức, mỗi một nụ hôn và sự đâm chọc ra vào kia đều khiến cậu hít thở không thông.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Hein Burton có thể mất khống chế đến nước này. Người đàn ông này rất nguy hiểm, Tiêu Nham theo bản năng muốn né tránh.
"Quay lại." Mu bàn tay Hein nhẹ nhàng lướt qu hai má Tiêu Nham, ngay sau đó túm chặt lấy vai cậu kéo cậu trở lại.
Đầu đập mạnh vào ngực đối phương, Tiêu Nham sợ rằng lại là một lần chà súng ra lửa.
"Em không cần phải sợ." Hein cúi đầu, dịu dàng nói bên tai cậu.
"Anh... Anh không chỉ một lần xâm lấn đại não em... Em chưa bao giờ nghĩ tới, anh cư nhiên sẽ mất không chế như thế..."
Cho dù là nụ hôn cuối cùng của bọn họ tại Shire, Hein cũng không vượt quá giới hạn.
"Bởi vì thân thể của nghiên cứu viên bình thường căn bản không thể chịu nổi sức lực của bộ đội đặc chủng, anh không muốn em vì anh mà mất mạng."
Hơi thở của đối phương lượn lờ bên tai Tiêu Nham, dự cảm nguy hiểm trong lòng Tiêu Nham tăng lên gấp bội.
Chịu không nổi? Mất mạng?
Người này muốn làm đến cỡ nào đây?
"... Từ bao giờ anh đã muốn làm những chuyện này với em..."
"Rất lâu trước kia."
Rất lâu trước kia? Cái gì gọi là rất lâu trước kia? Lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy bất quá chỉ mới hai năm trước! Hai năm cũng được gọi là thật lâu trước kia?
Tiêu Nham biết một điều, chính là về mặt tinh thần mình rất ỷ lại người đàn ông này, cậu ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của anh, nhưng Tiêu Nham vừa mới dán nhãn "tình yêu" cho mọi thứ, Hein Burton cư nhiên đã không thể chờ được mà dùng hành động thực tế tuyên bố chủ quyền.
Vừa lúc đó, thiết bị liên lạc của Hein sáng lên, là tin tức từ Thiếu tướng Gordon.
"Đại tá Burton thân mến, tôi rất vui mừng khi nghe được tin tức cậu đã thành công giải cứu Thiếu úy Tiêu Nham.""
Tiêu Nham quay người lại, thoáng kéo chăn lên, cậu không muốn bị đối phương nhìn thấy hình ảnh mình và Hein nằm chung như thế này. Là đối tượng lăn giường của Đại tá Burton, lại còn là đàn ông, cậu nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng khắp Shire.
"Quân bộ hy vọng Đại tá cậu có thể nhanh chóng trở lại Shire. Tiểu đội của Thiếu tá Lăng Tiêu đóng giữ ở căn cứ số 24 bị địch tấn công, tổn thất mười hai bộ đội đặc chủng."
Cái gì? Tổn thất mười hai bộ đội đặc chủng?
Chẳng lẽ bọn họ cũng giống như tiểu đội của Jane Wallace trước đây, gặp phải tập kích bằng vũ khí sinh hóa?
"Xin hãy cho biết tình huống cụ thể."
Màn hình ba chiều chuyển thành hình ảnh căn cứ số 24 bị tập kích ngày hôm đó.
Tiêu Nham bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Ba chiếc phi hành khí của tổ cức Sóng Triều đang đuổi theo một chiếc phi hành khí chuyên vận chuyển hàng, một đường bay vào khu vực trên không của căn cứ số 24.
Danh sách chương