/81/.
"Đúng vậy. Thật vui vì lúc này là giúp cậu điều chỉnh trình tự trí nhớ, chứ không phải là thẩm vấn. Tư duy của cậu đã từng hoàn toàn ngừng hẳn, việc này cũng giống như thiết bị đầu cuối bỗng nhiên ngừng hoạt động vậy đó. Khi thiết bị đầu cuối được khởi động lại, những dữ liệu đã được chỉnh lý phân loại và lưu lại vẫn sẽ còn nguyên vẹn, cái này cũng tương đương với trí nhớ dài hạn của cậu, càng lâu thì cậu càng nhớ rõ ràng hơn. Nhưng mà những loại dữ liệu mà thiết bị đầu cuối vẫn đang tiến hành nghiên cứu có thể sẽ không kịp lưu lại, khi khởi động lại sẽ được nhắc nhở là nó đang trong quá trình "recovery – phục hồi lại", đây là những ký ức ngắn hạn của cậu cũng sẽ dần dần biến thành một phần của ký ức dài hạn, chúng nó sẽ bị chia nhỏ thành nhiều đoạn ký ức ngắn, đan chéo cùng nhau, cậu phải lần theo vô số manh mối để liên kết chúng nó lại với nhau, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, đây sẽ là một công trình to lớn lắm đấy."
Tiêu Nham gật gật đầu, chuyện khi còn bé, thậm chí là khi cậu còn ở viện khoa học trung ương cậu đều nhớ rất rõ ràng, thứ thật sự hỗn loạn, là kể từ lần đầu tiên cậu rời khỏi Shire. Mọi thứ tựa như một bức tranh ghép khổng lồ, cậu thấy từng chi tiết nhưng không thể nào biết được toàn bộ sự việc.
"Lại càng không cần nói đến việc tốc độ liên kết đại não của cậu vượt xa người bình thường, việc này khiến cho khối lượng thông tin mà não bộ cậu lưu trữ nhiều hơn gấp nhiều lần so với họ, cho nên một khi tính liên tục của trí nhớ bị phá hỏng, muốn khôi phục hoàn chỉnh trí nhớ của cậu càng thậm chí còn khó khăn hơn rất nhiều. Trung tướng Hervieu hy vọng cậu nhanh chóng hồi phục để tiếp tục đảm nhiệm việc nghiên cứu, cho nên tôi cũng không có quá nhiều thời gian để trò chuyện với cậu." Thiếu tướng Cliff Shaw đứng dậy, chỉnh lý cổ tay áo một chút, mỉm cười quay về phía Hein, "Đại tá Burton, thật xin lỗi tôi cần cậu và Thượng úy Liv rời khỏi đây một thời gian, tôi cam đoan sau ba tiếng nữa, Tiêu Nham sẽ trí nhớ hoàn chỉnh mà rời khỏi nơi này."
"Chỉ mong hứa hẹn của ông sẽ không giống như lần trước."
Hein nhìn về phía Tiêu Nham, đối phương quay mặt đi tránh tầm mắt của anh.
Tươi cười của Thiếu tướng Cliff Shaw không đổi, làm tư thế "mời", "Hồng trà trong tổng bộ của bộ đội tra tấn chúng tôi là hạng nhất đấy. Mời hai vị chậm rãi thưởng thức."
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Nham nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thiếu tướng Cliff Shaw rất hứng thú mà dựa vào bàn làm việc của mình, một tay chống mặt bàn, ông vốn rất giỏi trong việc khiến người ta thả lỏng tính phòng bị, chưa kể đến giọng nói nhẹ nhàng mang tính trấn an độc đáo của ông.
"Có vẻ Đại tá Hein khiến cậu rất khẩn trương nhỉ."
Tiêu Nham cười gượng.
Chẳng lẽ biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy sao?
Cliff Shaw đặt tách trà xuống, đi đến ngồi xuống đối diện với Tiêu Nham. Ngũ quan của Cliff Shaw tuy rằng không sâu sắc và tinh tế như Hein, nhưng vẫn khá đẹp trai, ông có khí chất tinh anh, cũng có thể thu liễm cảm giác áp bách của mình rất tốt.
"Kỳ thật không phải tất cả ký ức của cậu đều bị hỗn loạn, mà là những chuyện đã xảy ra trong khoảng hai năm gần đây, ký ức càng mới lại càng dễ bị phá hỏng, bởi vì ký ức của con người cũng giống như một tòa nhà cao tầng, càng dưới thấp thì càng ổn định."
Tiêu Nham gật gật đầu.
"Tôi không thể giúp cậu sắp xếp toàn bộ đoạn ký ức, bởi vì chúng quá nhỏ vụn, mà tôi không hiểu rõ về cuộc sống của cậu, cho nên không thể giúp cậu liên kết toàn bộ thông tin. Tôi chỉ theo lệnh cấp trên, giúp cậu nhớ lại đầy đủ, chính xác tất cả các dự án nghiên cứu của mình."
Cliff Shaw là một người rất có kiên nhẫn, lại rất có tính logic, dưới sự dẫn dắt của ông, Tiêu Nham chậm rãi sắp xếp rõ ràng hạng mục nghiên cứu đầu tiên của mình, cũng là hạng mục được quân bộ ứng dụng rộng rãi nhất hiện nay, thuốc giải đối với vũ khí sinh hóa của tổ chức Sóng Triều. Để không tạo thành gánh nặng đối với đại não của cậu, Cliff Shaw cũng không vội vàng dẫn dắt cậu khôi phục tất cả, mà là thấy đủ thì ngừng.
Còn khoảng nửa tiếng nữa trước khi chấm dứt thời gian trị liệu đã hẹn, Cliff Shaw rót cho Tiêu Nham một tách trà, "Tôi chắc rằng cậu cũng không muốn nhanh chóng ra ngoài gặp mặt Đại tá Burton đâu nhỉ."
"... Bởi vì Đại tá Burton so với trong trí nhớ của tôi... Có chút khác biệt." Tiêu Nham không biết phải giải thích cái gọi là "khác biệt" này như thế nào.
"Ha hà..." Cliff Shaw sờ sờ cằm, "Cậu hẳn vẫn nhớ rõ tôi đã từng tiến hành thẩm vấn cậu."
"Đúng vậy... Tuy rằng trong nhất thời tôi vẫn không rõ lí do vì sao mình lại bị thẩm vấn."
"Nguyên nhân này đã không còn quan trọng, nhưng theo như những ký ức về Đại tá Burton mà tôi đã thấy được mà nói..." Cơ thể Cliff Shaw chậm rãi nghiêng về phía trước, kề sát tai cậu, "Chỉ mong cậu sẽ không bị cậu ta "làm" hỏng."
Bả vai Tiêu Nham run lên, theo bản năng bắt đầu giải thích hàm nghĩa của cái gọi là "làm hỏng" kia. Mà Thiếu tướng Cliff Shaw lại cúi đầu mà nhấm nháp hồng trà, chỉ cười mà không nói.
Đến giờ, Hein đẩy cửa văn phòng bước vào, vẻ mặt lạnh lẽo mà nhìn hai người đang mặt đối mặt uống trà.
"À, Đại tá Burton. Dưới sự hướng dẫn của tôi, Tiêu Nham đã nhớ ra những hạng mục nghiên cứu của mình, là bước tiến vô cùng lớn."
Hein nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Cliff Shaw, không chút phản ứng.
"Nhưng những ký ức khác về cuộc sống, ví dụ như cái người mà cậu ta đã gặp, rồi chuyện cùng ai đó hôn môi, cùng ai đó lăn giường gì đó... Tôi đành bất lực. Dù sao tính logic của những thông tin này không lớn, hơn nữa vô cùng "cảm tính". Chỉ có thể chậm rãi sắp xếp lại trong cuộc sống sau này."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Nham cảm thấy tươi của của Cliff Shaw... Có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bọn họ rời khỏi tổng bộ của bộ đội tra tấn, đi đến căn hộ dành cho sĩ quan quân đội. Khiến Tiêu Nham bất ngờ chính là, căn phòng trọ nhỏ hẹp dành cho sinh viên ngày trước của mình đã được đổi thành căn hộ cao cấp, mặc dù không quá rộng rãi nhưng lại được trang bị đầy đủ, khiến cho cậu hưng phấn chính là cậu thậm chí còn có bồn tắm riêng! Trước kia cậu muốn sảng khoái mà tắm một trận cũng phải chạy đến nhờ chỗ Casey.
Nghĩ đến Casey, tâm trạng Tiêu Nham có chút suy sụp. Như thể vừa thức dậy, cuộc đời của cậu đã hoàn toàn thay đổi. Rất nhiều thứ cậu cho là mình đã có được, ví dụ như bạn bè cùng học, cũng như sự tự do thoải mái của bản thân, đều đã biến mất không thấy. Thay vào đó là tin tức về Trung tá Casey của viện khoa học trung ương đã tử vong khi Sóng Triều tập kích, đương nhiên Tiêu Nham vẫn nhớ rõ ràng hành vi khiến người ta giận sôi gan của người này, loại thông tin này chỉ là vì cho dân chúng một "câu trả lời" mà thôi. Tiếp đến chính là... Đại tá Burton gần như một khắc không rời xuấy hiện trong cuộc sống của cậu. Điều duy nhất khiến Tiêu Nham cảm thấy may mắn chính là, bộ đội đặc chủng vẫn luôn khinh thường kỹ thuật binh lại đối với cậu vừa quen thuộc lại nhiệt tình vượt quá dự kiến. Mà bắt đầu từ lúc này, bên ngoài căn hộ của cậu còn được bộ đội đặc chủng bảo vệ 24/24, thậm chí cậu không cẩn thận làm rơi tách trà cũng có thể khiến bọn họ vô cùng lo lắng. Tiêu Nham rất đắc ý phát hiện, hóa ra bản thân đã trở thành nhân vật quan trọng rồi!
Cậu cần phải điều chỉnh... Hơn nữa phải thích ứng tất cả mọi thứ.
"Này, cậu đang suy nghĩ gì vậy!" Liv buồn cười hỏi, "Thằng nhóc cậu thoạt nhìn như thể cả đời chưa từng nhìn thấy bồn tắm vậy.""
Tiêu Nham nhìn Liv lộ ra vẻ mặt tươi cười, hiện tại Liv chính là người duy nhất khiến cậu có thể cảm thấy thoải mái hoàn toàn, Tiêu Nham nhịn không được bắt đầu nói giỡn, "Người đẹp à, chúng ta có thể cùng ngâm mình trong làn nước ấm áp, hưởng thụ xúc cảm da thịt của nhau, sau đó..."
Liv một phen bịt chặt miệng Tiêu Nham lại, cười gượng nhìn về phía cửa ra vào, "Sếp!"
Bả vai Tiêu Nham run lên, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác sợ hãi, tuy rằng cậu vốn không biết mình đã làm sai cái gì.
"Tôi sẽ thông báo với bộ phận quân nhu tháo dỡ bồn tắm của cậu." Thanh âm lạnh lẽo của Hein vang lên.
"Hả? Vì sao?"
Hein cũng không nói nguyên nhân, đã lập tức rời khỏi căn hộ của Tiêu Nham.
"Liv! Vì sao lại muốn tháo dỡ bồn tắm của tôi chứ! Căn hộ này chỉ có cái bồn tắm kia là thật sự có giá trị thôi mà!"
"Ai bảo cậu lại rảnh quá nói đùa lung tung làm chi?" Liv tức giật mà nguýt cậu một cái, dùng sức chọt chọt trán cậu, "Mà quan trọng nhất là đừng có kéo theo tôi xuống nước!"
"Vậy bồn tắm của tôi phải làm sao bây giờ?"
"Được rồi, chỉ cần cậu đem nguyên văn những gì cậu đã nói với tôi lúc nãy nói với lại với sếp, tôi nghĩ cậu có 30% cơ hội giữ lại cái bồn tắm đó."
"Cái gì? Nói với Đại tá Burton những lời này? Anh ấy sẽ bóp nát xương tôi mất! Anh ấy sẽ giết tôi đó!"
"À, tôi chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu, nhiều lắm là cậu phải nằm trên trên giường nghỉ ngơi cho lại sức chừng ba, bốn ngày mà thôi."
Liv nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi căn hộ Tiêu Nham.
Tiêu Nham chán đến chết nằm trên giường, ngắm trần nhà. Rốt cục giữa mình và Hein Burton đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Nhắm mắt lại, tìm kiếm tất cả những mảnh vụn ký ức liên quan. Cậu cảm giác có ai đó đè trên người mình, khi mở mắt ra trong khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Hein, tựa như một biển băng đang bốc cháy, bờ môi cậu bị đối phương chiếm giữ, hai chân bị tách ra, đặt ở hai bên thắt lưng của đối phương, khi nụ hôn kia càng ngày càng không thể khống chế được, thắt lưng cậu bị nâng lên mãnh liệt ép về phía đối phương, bộ vị nóng rực đầy tính xâm lược kia đặt ngay bụng dưới của cậu, như thể muốn đâm thủng cậu vậy.
"Ha!" Tiêu Nham hít ngược một hơi, thiếu chút nữa từ trên giường lọt thẳng xuống đất.
Hô hấp nháy mắt trở nên hỗn loạn, cậu dùng lực đập mạnh vào đầu mình, cậu biết đâu không phải là ảo tưởng, mà là sự thật đã từng xảy ra, chẳng qua... Hein Burton thật sự làm những việc này với mình sao? Rõ ràng là bộ dạng không thứ gì dao động được, sao có thể sẽ điên cuồng như vậy?
Vô số đoạn ký ức lộn xộn lướt qua thật nhanh trước mắt cậu, các loại hình ảnh cậu chật vật bất kham bị đối phương kiềm chế chiếm hữu không thể khống chế mà liên tục phát lại, hô hấp Tiêu Nham triệt để hỗn loạn.
Vì sao đối với những hành vi phá vỡ giới hạn thậm chí là hoàn toàn bạo lực của Hein Burton gây ra trên người mình, cậu ngoài trừ giãy dụa ra thì lại hoàn toàn không có chút hận ý nào đối với người đàn ông này.
Tiêu Nham đứng dậy, rót cho mình một cốc nước, cậu lại vỗ vỗ đầu mình.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy, chẳng thà mất trí nhớ cũng được, đều may mắn hơn tình huống hiện tại của mình rất nhiều.
Lúc này, bộ đội đặc chủng đang tiến hành hội nghị nội bộ.
Tất cả cán bộ chỉ huy từ cấp Thiếu tá trở lên đều có mặt trong phòng hội nghị, mà Thiếu tướng Gordon thì vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Hiện tại, bộ độ đặc chủng đang trong quá trình giao chiến với với tang thi biến dị, cũng đã tổn thất hai mươi sáu người. Từ khi bộ đội đặc chủng được thành lập đến nay, đây là con số tổn thất cao nhất. Chúng ta là thợ săn, hiện tại lại trở thành con mồi. Đối với việc này, mọi có có ý kiến gì hay không?"
"Trước kia bộ đội đặc chủng chỉ chú trọng năng lực chiến đấu cá nhân của từng binh sĩ, có lẽ hiện tại chúng ta cần để cho bộ máy vẫn luôn vận hành độc lập này học tập cách hợp tác lẫn nhau." Thiếu tá Lăng Tiêu trình bày ý kiến của mình. Nhóm cán bộ chỉ huy khác cũng bắt đầu sôi nổi bàn luận. Tiêu điểm thảo luận chủ yếu tập trung vào việc đâu là phương pháo huấn luyện hữu hiệu nhất. Trước kia khi bộ đội đặc chủng huấn luyện, cho dù có cùng một lúc giao chiến với mười mấy con tang thi cũng không thành vấn đề, mức độ nguy hiểm đều có thể được huấn luyện viên khống chế. Nhưng hiện tại khi đứng trước mắt đám tang thi biến dị, làm gì có huấn luyện viên nào dám nói mình có thể cam đoan an toàn cho người được huấn luyện chứ?
"Tôi nhớ ra rồi!" Wynee đột nhiên trở lên hưng phấn, "Hệ thống mô phỏng đại não của Tiêu Nham! Chỉ cần thu thập số liệu của tang thi biến dị, bộ đội đặc chủng chúng ta có thể mô phỏng cảnh tượng chiến đấu trong đại não! Hệ thống này siêu lợi hại luôn! Mọi người cũng biết lúc ban đầu khi Tiêu Nham mới tiếp nhận huấn luyện đã "gà" đến cỡ nào... Nhưng qua mới qua ba tháng, dưới tình huống không được tiêm virus X, cậu ta đã có thể đơn độc giải quyết cùng lúc hai con tang thi! Năng lực tác chiến cá nhân của binh sĩ trong bộ đội đặc chủng chúng ta đã không còn khả năng cải thiện quá nhiều được nữa! Thứ chúng ta cần chính là năng lực phản ứng!
Đề nghị của Wynee khiến những cán bộ chỉ huy khác đều trở nên phấn khích.
"Đúng vậy! Tiêu Nham có thể xử lý vũ khí sinh hóa của tổ chức Sóng Triều! Có thể khiến tang thi xem cậu ấy như không tồn tại! Có thể tổng hợp thành công X-2, nếu chỉ là một hệ thống mô phỏng chiến đấu, cậu ấy nhất định có thể làm được!"
Ở đây số người biết việc Tiêu Nham đang bị vây trong trạng thái ký ức hỗ loạn cũng không nhiều, đây là tin tức Thượng tướng Sharif đặc biệt yêu cầu giữ bí mật. Bởi vì việc Thiêu Nham chìm vào hôn mê sau khi tiếp thu thẩm vấn đã khơi dậy bất mãn của bộ đội đặc chủng và viện khoa học trung ương đối với quân bộ, nhất định không thể để loại bất mãn này tiếp tục gia tăng.
Thiếu tướng Gordon đã xem báo cáo của Thiếu tướng Cliff Shaw, nội dung trong báo cáo khiến ông thoáng giãn lông mày.
"Đối với ý kiến này, tôi sẽ nghiêm túc đề xuất với Trung tướng Hervieu."
Khi hội nghị bộ đội đặc chủng chấm dứt, Hein đi vào nhà ăn, đập vào mắt là hình ảnh Tiêu Nham đang vui vẻ mà ăn beefsteak và khoai tây.
"Này, cậu định ăn hết tất cả chỗ này à? Cẩn thận khó tiêu đó!" Liv tốt bụng nhắc nhở.
Hein ngồi xuống đối diện với Tiêu Nham, lập tức khiến Tiêu Nham nghẹn ngay cổ họng, mặt đỏ bừng lung tung tìm nước uống, chật vật đến mức khiến Liv nhịn không được đỡ trán.
"Em ấy ăn bao nhiêu rồi?"
"Cậu ấy đã ăn một cái bánh chuối, một phần thịt cừu nướng tiêu đen, phần beefsteak khoai tây này đã là món thứ ba..."
Liv còn chưa nói xong, Hein đã đi đến phía sau Tiêu Nham, lòng bàn tay áp trên phần lưng ngay sau lồng ngực cậu, nhìn như thoải mái mà vỗ một cái, Tiêu Nham "ọc" một tiếng liền nôn ra.
"Em ăn quá nhiều."
Ho khan nửa ngày, Tiêu Nham không khỏi lo lắng việc mình nôn mửa trước mặt Hein Burton chính là sai lầm trí mạng, lần này là chỗ nào đây? Làm ơn đừng có bẻ gãy vai cậu nữa!
Thần kỳ chính là, Hein không hề làm bất cứ hành động bạo lực gì với cậu, chỉ là đẩy khay ăn đựng thứ đồ cậu đã nôn ra xa.
"Về thôi."
"Vâng." Tiêu Nham dùng biểu tình sống sót sau tai nạn mà nhìn thoáng qua Liv đang ở đối diện, đối phương bất đắc dĩ mà hít vào một hơi.
Trở lại căn hộ của mình, Tiêu Nham thấp thỏm mở cửa phòng tắm, phát hiện bồn tắm vẫn còn, lập tức vui như nở hoa.
Màn hình trên thiết bị liên lạc đột nhiên bật lên, là cán bộ liên lạc Lily của Trung tướng Hervieu.
"Đúng 8 giờ sáng ngày mai, cậu đến tham dự buổi họp nội bộ của viện khoa học trung ương nhé." Rõ ràng là ngữ điệu công thức hóa, trên màn hình Lily lại nháy nháy mắt, tâm tình Tiêu Nham nhất thời thả lỏng.
"Hội nghị nội bộ? Vậy không phải chỉ có nhân viên chủ quản dự án nghiên cứu cấp bậc từ Thiếu tá trở lên mới được tham dự sao?"
Tươi cười của Lily có chút thâm ý, "Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, ngài chính là Thiếu tá."
Tiêu Nham còn chưa phục hồi tin thần, liên lạc đã chấm dứt.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chyar, Tiêu Nham đẩy cửa ra, phát hiện Hein đang ngồi nghiêng trên thành bồn tắm, hơi cúi người, ngón tay nhúng vào trong nước.
Hein đi vào đây lúc nào vậy? Vì sao mỗi lần đều lặng yên không một tiếng động như vậy!
"Này... Cái này..."
Chẳng lẽ Hein muốn dùng bồn tắm sao... Chuyện này sao có thể?
"Ngày mai cậu có một buổi họp cần tham dự, nghỉ sớm sớm một chút."
Nói xong, Hein đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Nham, anh hơi cúi người về phía trước, khuôn mặt nghiêng khiến người ta không khỏi tim đập dồn dập, mãi đến khi môi anh chạm nhẹ lên trái Tiêu Nham.
"Chúc ngủ ngon."
Hơi nước cứ vấn vít mãi trong không khí yên lặng.
Khi Tiêu Nham phục hồi tinh thần, trái tim đập dồn dập một trận điên cuồng, thiếu chút nữa cậu đã nhũn chân mà ngã ngồi trên mặt đất.
Hein Burton hôn cậu?
Mà ngay cả giọng điệu đầy tính mệnh lệnh khi nói ra câu "Chúc ngủ ngon" kia cũng thật khiến người ta... thỏa mãn...
Xong rồi xong rồi, Tiêu Nham ơi mày xong rồi! Đây nhất định không phải là thế giới mà mày từng biết!
Nằm trong làn nước ấm áp, tư duy Tiêu Nham dần dần trở nên rời rạc.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Nham cảm thấy ngày hôm qua cậu chẳng qua chỉ là nghiên cứu sinh loại B bị người người xem thường, mà ngày mai lại sắp được lên chức thành Thiếu tá? Đây là xuyên thời gian sao?
Còn có Hein, bản thân vừa khát vọng muốn liên kết toàn bộ ký ức liên quan đến anh, mặt khác lại theo bản năng có chút sợ hãi.
Dần dần, cậu nhớ lại hình ảnh bản thân được Thiếu tướng Gordon chính thức tuyên bố trở thành Thiếu úy ngày hôm đó, mọi người chào cậu theo nghi thức quân đội, mà tầm mắt cậu vĩnh viễn vẫn tập trung trên người Hein Burton.
Ánh mắt của người đàn ông này vẫn trầm lãnh thản nhiên, bình tĩnh hơn bao giờ hết, nhưng Tiêu Nham nhớ rõ mình đã cảm nhận được một loại mong đợi, một thế giới càng rộng lớn hơn.
Cậu là mục tiêu của anh, khi anh ngẩng đầu nhìn lên, nơi cao nhất trên vách núi.
*Cỏ: không nhớ chính xác chương nào, nhưng là giai đoạn Tiêu Nham tham gia luyện tập do bộ đội đặc chủng huấn luyện, có đoạn Tiêu Nham leo lên vách núi, còn Hein đứng dưới nhìn lên ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, cán bộ quân nhu đã đưa một bộ quân phục Thiếu tá mới tinh đến căn hộ của cậu, nhìn quân hàm, Tiêu Nham không cảm giác được cái gọi là hào quang bên ngoài, mà là gánh nặng trọng trách.
Cậu đi ra cửa, có hai bộ đội đặc chủng đi theo phía sau.
Khi cậu bước lên xe bay của quân bộ, không khỏi hơi sửng sốt một chút, bởi vì Hein đã ngồi sẵn bên trong.
"Đại tá Burton!" Tiêu Nham không chắc mình có cần cúi chào hay không nữa.
"Ừ."
Bàn tay Hein vươn tới, nắm lấy bả vai Tiêu Nham, một tay kéo cậu lại gần.
Trán cậu đụng vào bả vai của đối phương, Tiêu Nham nhanh chóng ngồi thẳng người, khẽ nghiêng đầu len lén nhìn đối phương.
Hôm nay Hein cũng mặc chế phục của quân bộ, quần áo phẳng phiu, cho dù chỉ là ngồi yên mặt không đổi sắc, vẫn có một loại khí thế bức người.
Đối phương bỗng nhiên quay sang, Tiêu Nham một trận khẩn trương lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Nếu em muốn nhìn anh, thì cứ nhìn."
Đối phương trực tiếp nói ra khiến Tiêu Nham thật muốn tự đập chết bản thân.
Tiêu Nham không muốn để bản thân có vẻ quá mất tự nhiên, trong khoảnh khắc khi cậu quay đầu lại, nụ hôn của Hein đã áp tới, như thể rơi thẳng xuống từ trên trời cao, Tiêu Nham chới với không biết phải làm sao, chỉ có thể đưa tay túm lấy ghế ngồi phía trước. Hoàn toàn khác biệt với nụ hôn mang đầy ý tứ ép buộc trước đây, nụ hôn này mang theo ý tứ thăm dò, Tiêu Nham bị loại tình cảm thật cẩn thận mê hoặc, quên mất phản kháng, lực độ của nụ hôn càng thên sâu sắc, toàn bộ khoang miệng cậu đều tràn ngập mùi vị của Hein, trái tim không khống chế được mà đập điên cuồng, từng mạch máu khắp toàn thân như muốn vỡ tung. Cậu không ngừng lùi về phía sau, mà bàn tay Hein lại đưa tới giữ chặt sau gáy cậu, kéo cậu về phía mình.
Hein chậm rãi thay đổi góc độ, mà lực độ hôn mút cũng không ngừng biến hóa, tràn ngập quyến rũ và cám dỗ, thậm chí khiến Tiêu Nham nồng nhiệt hôn trả, ngược lại đè trên người đối phương. Mà Hein cũng buông lỏng bàn tay giữ sau gáy Tiêu Nham, bàn tay chậm rãi đi dọc theo thắt lưng cậu, vuốt ve bờ mông cậu.
Xe bay bỗng nhiên dừng lại, thanh âm thông báo vang lên: "Đã đến viện khoa học trung ương."
Tiêu Nham hoảng hốt, mãnh liệt bật người dậy, lúc này mới phát hiện bản thân cư nhiên đang đè Hein Burton dưới thân mình. Mái tóc của anh hỗn loạn rũ trên đệm dựa, chậm rãi mở ra hai mắt khiến trái tim Tiêu Nham như muốn nổ tung, thật sự là gợi cảm đến mức muống mạng người ta!
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, trời ạ! Mình rốt cục đang làm gì!
Tiêu Nham cảm thấy hai má mình nóng bừng bừng, đây là khoảnh khắc đáng sấu hổ nhất trong đời cậu!
Cửa xe bay mở ra, hai bộ đội đặc chủng đi theo Tiêu Nham ngồi ở ghế trước đã bước xuống xe.
Tiêu Nham tay chân luống cuống đang muốn bước xuống xe, không ngờ Hein lại một phen kéo cậu lại.
Đối phương chậm rãi đứng dậy, ngón tay chạm vào cổ áo cậu, vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên áo.
Tiêu Nham lại nuốt một ngụm nước bọt, mặt Hein tiếp cận quá gần, người đàn ôn lợi hại như vậy lại biểu lộ tư thái gần như dịu dàng trước mặt cậu, Tiêu Nham cảm thấy cậu mà không chết thì thật có lỗi với thượng đế!
Lại một nụ hôn khác hạ xuống môi cậu, không tiến sâu vào, nhưng đầy ý cưng chiều và thân mật.
"Đi thôi." Hein đẩy cậu bước ra ngoài.
"Vâng... Đại..."
Lời còn chưa nói hết, cửa xe đã đóng lại, cũng cắt ngang nỗi lòng rối bời của cậu.
Tiêu Nham quẫn bách quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của hai cậu bộ đội đặc chủng kia vẫn thản nhiên, nhưng Tiêu Nham dám chắc bọn họ nhất định đã nhìn thấy toàn bộ!
Đi vào viện khoa học trung ương, ánh mắt của mỗi một nghiên cứu viên khi nhìn cậu so với trong trí nhớ đã hoàn toàn khác biệt. Có khâm phục, có hâm nộ, ngẫu nhiên cũng có người ghen tị và tò mò nghiên cứu.
Cậu đi đến trước cửa phòng hội nghị, cán bộ liên lạc gật gật đầu với cậu. Đây là lần đầu tiên cậu được tham gia hội nghị cấp cao như thế này, lòng bàn tay đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu có thể, Tiêu Nham.
Cho dù là gà mờ cũng sẽ có một ngày cất cánh bay lên thành phượng hoàng!
Cậu được phong chức Thiếu tá cũng không phải ngẫu nhiên mà được.
Có một thế giới càng thêm rộng lớn đang chờ đợi cậu!
Tiêu Nham đẩy cửa.., bước vào.
Ngay lúc này, toàn bộ cán bộ viên chức đang ngồi ngay ngắn trước bàn họp xôn xao đứng dậy, thực hiện nghi thức chào quân đội với cậu.
"Hoan nghênh gia nhập chúng tôi, Thiếu tá Tiêu Nham." Hervieu đứng giữa mọi người, câu nói kia đã chính thức tuyên bố trách nhiệm trên vai Tiêu Nham.
Tiêu Nham ngồi xuống bên cạnh một Thiếu tá trên mặt đều toàn là râu, dưới đôi mắt là quầng thâm bộ dạng suy sút.
"Mọi người đang ngồi đây hẳn cũng biết đến vấn đề tang thi biến dị, hiện tại việc này đã trở thành chuyện quan trọng nhất của toàn bộ quân bộ. Thiếu tứng Gordon đưa ra một yêu cầu đối với chúng ta, chính là muốn chúng ta nghiên cứu ra một hệ thống mô phỏng tác chiến với tang thi biến dị một cách đầy đủ nhất, hỗ trợ bộ độ đặc chủng nâng cao năng lực phản ứng và thích nghi với hình thức chiến đấu mới. Ông ấy đặc biệt nhắc đến việc trước đây khi Thiếu tá Tiêu Nham tiếp nhận huấn luyện mang tính bảo hộ tại tổng bộ của bộ đội đặc chủng, đã từng thiết kế một hệ thống mô phỏng chiến đấu nội bộ cho chính mình, Thiếu tướng Gordon hy vọng Thiếu tá Tiêu Nham có thể cải thiện hệ thống này, đồng thời áp dụng nó vào thực chiến khi chống lại tang thi biến dị."
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người Tiêu Nham. Cho dù trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, trong lòng cậu lại là mô hôi chảy chảy đầy đầu.
"Đúng vậy. Thật vui vì lúc này là giúp cậu điều chỉnh trình tự trí nhớ, chứ không phải là thẩm vấn. Tư duy của cậu đã từng hoàn toàn ngừng hẳn, việc này cũng giống như thiết bị đầu cuối bỗng nhiên ngừng hoạt động vậy đó. Khi thiết bị đầu cuối được khởi động lại, những dữ liệu đã được chỉnh lý phân loại và lưu lại vẫn sẽ còn nguyên vẹn, cái này cũng tương đương với trí nhớ dài hạn của cậu, càng lâu thì cậu càng nhớ rõ ràng hơn. Nhưng mà những loại dữ liệu mà thiết bị đầu cuối vẫn đang tiến hành nghiên cứu có thể sẽ không kịp lưu lại, khi khởi động lại sẽ được nhắc nhở là nó đang trong quá trình "recovery – phục hồi lại", đây là những ký ức ngắn hạn của cậu cũng sẽ dần dần biến thành một phần của ký ức dài hạn, chúng nó sẽ bị chia nhỏ thành nhiều đoạn ký ức ngắn, đan chéo cùng nhau, cậu phải lần theo vô số manh mối để liên kết chúng nó lại với nhau, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, đây sẽ là một công trình to lớn lắm đấy."
Tiêu Nham gật gật đầu, chuyện khi còn bé, thậm chí là khi cậu còn ở viện khoa học trung ương cậu đều nhớ rất rõ ràng, thứ thật sự hỗn loạn, là kể từ lần đầu tiên cậu rời khỏi Shire. Mọi thứ tựa như một bức tranh ghép khổng lồ, cậu thấy từng chi tiết nhưng không thể nào biết được toàn bộ sự việc.
"Lại càng không cần nói đến việc tốc độ liên kết đại não của cậu vượt xa người bình thường, việc này khiến cho khối lượng thông tin mà não bộ cậu lưu trữ nhiều hơn gấp nhiều lần so với họ, cho nên một khi tính liên tục của trí nhớ bị phá hỏng, muốn khôi phục hoàn chỉnh trí nhớ của cậu càng thậm chí còn khó khăn hơn rất nhiều. Trung tướng Hervieu hy vọng cậu nhanh chóng hồi phục để tiếp tục đảm nhiệm việc nghiên cứu, cho nên tôi cũng không có quá nhiều thời gian để trò chuyện với cậu." Thiếu tướng Cliff Shaw đứng dậy, chỉnh lý cổ tay áo một chút, mỉm cười quay về phía Hein, "Đại tá Burton, thật xin lỗi tôi cần cậu và Thượng úy Liv rời khỏi đây một thời gian, tôi cam đoan sau ba tiếng nữa, Tiêu Nham sẽ trí nhớ hoàn chỉnh mà rời khỏi nơi này."
"Chỉ mong hứa hẹn của ông sẽ không giống như lần trước."
Hein nhìn về phía Tiêu Nham, đối phương quay mặt đi tránh tầm mắt của anh.
Tươi cười của Thiếu tướng Cliff Shaw không đổi, làm tư thế "mời", "Hồng trà trong tổng bộ của bộ đội tra tấn chúng tôi là hạng nhất đấy. Mời hai vị chậm rãi thưởng thức."
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Nham nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thiếu tướng Cliff Shaw rất hứng thú mà dựa vào bàn làm việc của mình, một tay chống mặt bàn, ông vốn rất giỏi trong việc khiến người ta thả lỏng tính phòng bị, chưa kể đến giọng nói nhẹ nhàng mang tính trấn an độc đáo của ông.
"Có vẻ Đại tá Hein khiến cậu rất khẩn trương nhỉ."
Tiêu Nham cười gượng.
Chẳng lẽ biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy sao?
Cliff Shaw đặt tách trà xuống, đi đến ngồi xuống đối diện với Tiêu Nham. Ngũ quan của Cliff Shaw tuy rằng không sâu sắc và tinh tế như Hein, nhưng vẫn khá đẹp trai, ông có khí chất tinh anh, cũng có thể thu liễm cảm giác áp bách của mình rất tốt.
"Kỳ thật không phải tất cả ký ức của cậu đều bị hỗn loạn, mà là những chuyện đã xảy ra trong khoảng hai năm gần đây, ký ức càng mới lại càng dễ bị phá hỏng, bởi vì ký ức của con người cũng giống như một tòa nhà cao tầng, càng dưới thấp thì càng ổn định."
Tiêu Nham gật gật đầu.
"Tôi không thể giúp cậu sắp xếp toàn bộ đoạn ký ức, bởi vì chúng quá nhỏ vụn, mà tôi không hiểu rõ về cuộc sống của cậu, cho nên không thể giúp cậu liên kết toàn bộ thông tin. Tôi chỉ theo lệnh cấp trên, giúp cậu nhớ lại đầy đủ, chính xác tất cả các dự án nghiên cứu của mình."
Cliff Shaw là một người rất có kiên nhẫn, lại rất có tính logic, dưới sự dẫn dắt của ông, Tiêu Nham chậm rãi sắp xếp rõ ràng hạng mục nghiên cứu đầu tiên của mình, cũng là hạng mục được quân bộ ứng dụng rộng rãi nhất hiện nay, thuốc giải đối với vũ khí sinh hóa của tổ chức Sóng Triều. Để không tạo thành gánh nặng đối với đại não của cậu, Cliff Shaw cũng không vội vàng dẫn dắt cậu khôi phục tất cả, mà là thấy đủ thì ngừng.
Còn khoảng nửa tiếng nữa trước khi chấm dứt thời gian trị liệu đã hẹn, Cliff Shaw rót cho Tiêu Nham một tách trà, "Tôi chắc rằng cậu cũng không muốn nhanh chóng ra ngoài gặp mặt Đại tá Burton đâu nhỉ."
"... Bởi vì Đại tá Burton so với trong trí nhớ của tôi... Có chút khác biệt." Tiêu Nham không biết phải giải thích cái gọi là "khác biệt" này như thế nào.
"Ha hà..." Cliff Shaw sờ sờ cằm, "Cậu hẳn vẫn nhớ rõ tôi đã từng tiến hành thẩm vấn cậu."
"Đúng vậy... Tuy rằng trong nhất thời tôi vẫn không rõ lí do vì sao mình lại bị thẩm vấn."
"Nguyên nhân này đã không còn quan trọng, nhưng theo như những ký ức về Đại tá Burton mà tôi đã thấy được mà nói..." Cơ thể Cliff Shaw chậm rãi nghiêng về phía trước, kề sát tai cậu, "Chỉ mong cậu sẽ không bị cậu ta "làm" hỏng."
Bả vai Tiêu Nham run lên, theo bản năng bắt đầu giải thích hàm nghĩa của cái gọi là "làm hỏng" kia. Mà Thiếu tướng Cliff Shaw lại cúi đầu mà nhấm nháp hồng trà, chỉ cười mà không nói.
Đến giờ, Hein đẩy cửa văn phòng bước vào, vẻ mặt lạnh lẽo mà nhìn hai người đang mặt đối mặt uống trà.
"À, Đại tá Burton. Dưới sự hướng dẫn của tôi, Tiêu Nham đã nhớ ra những hạng mục nghiên cứu của mình, là bước tiến vô cùng lớn."
Hein nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Cliff Shaw, không chút phản ứng.
"Nhưng những ký ức khác về cuộc sống, ví dụ như cái người mà cậu ta đã gặp, rồi chuyện cùng ai đó hôn môi, cùng ai đó lăn giường gì đó... Tôi đành bất lực. Dù sao tính logic của những thông tin này không lớn, hơn nữa vô cùng "cảm tính". Chỉ có thể chậm rãi sắp xếp lại trong cuộc sống sau này."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Nham cảm thấy tươi của của Cliff Shaw... Có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bọn họ rời khỏi tổng bộ của bộ đội tra tấn, đi đến căn hộ dành cho sĩ quan quân đội. Khiến Tiêu Nham bất ngờ chính là, căn phòng trọ nhỏ hẹp dành cho sinh viên ngày trước của mình đã được đổi thành căn hộ cao cấp, mặc dù không quá rộng rãi nhưng lại được trang bị đầy đủ, khiến cho cậu hưng phấn chính là cậu thậm chí còn có bồn tắm riêng! Trước kia cậu muốn sảng khoái mà tắm một trận cũng phải chạy đến nhờ chỗ Casey.
Nghĩ đến Casey, tâm trạng Tiêu Nham có chút suy sụp. Như thể vừa thức dậy, cuộc đời của cậu đã hoàn toàn thay đổi. Rất nhiều thứ cậu cho là mình đã có được, ví dụ như bạn bè cùng học, cũng như sự tự do thoải mái của bản thân, đều đã biến mất không thấy. Thay vào đó là tin tức về Trung tá Casey của viện khoa học trung ương đã tử vong khi Sóng Triều tập kích, đương nhiên Tiêu Nham vẫn nhớ rõ ràng hành vi khiến người ta giận sôi gan của người này, loại thông tin này chỉ là vì cho dân chúng một "câu trả lời" mà thôi. Tiếp đến chính là... Đại tá Burton gần như một khắc không rời xuấy hiện trong cuộc sống của cậu. Điều duy nhất khiến Tiêu Nham cảm thấy may mắn chính là, bộ đội đặc chủng vẫn luôn khinh thường kỹ thuật binh lại đối với cậu vừa quen thuộc lại nhiệt tình vượt quá dự kiến. Mà bắt đầu từ lúc này, bên ngoài căn hộ của cậu còn được bộ đội đặc chủng bảo vệ 24/24, thậm chí cậu không cẩn thận làm rơi tách trà cũng có thể khiến bọn họ vô cùng lo lắng. Tiêu Nham rất đắc ý phát hiện, hóa ra bản thân đã trở thành nhân vật quan trọng rồi!
Cậu cần phải điều chỉnh... Hơn nữa phải thích ứng tất cả mọi thứ.
"Này, cậu đang suy nghĩ gì vậy!" Liv buồn cười hỏi, "Thằng nhóc cậu thoạt nhìn như thể cả đời chưa từng nhìn thấy bồn tắm vậy.""
Tiêu Nham nhìn Liv lộ ra vẻ mặt tươi cười, hiện tại Liv chính là người duy nhất khiến cậu có thể cảm thấy thoải mái hoàn toàn, Tiêu Nham nhịn không được bắt đầu nói giỡn, "Người đẹp à, chúng ta có thể cùng ngâm mình trong làn nước ấm áp, hưởng thụ xúc cảm da thịt của nhau, sau đó..."
Liv một phen bịt chặt miệng Tiêu Nham lại, cười gượng nhìn về phía cửa ra vào, "Sếp!"
Bả vai Tiêu Nham run lên, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác sợ hãi, tuy rằng cậu vốn không biết mình đã làm sai cái gì.
"Tôi sẽ thông báo với bộ phận quân nhu tháo dỡ bồn tắm của cậu." Thanh âm lạnh lẽo của Hein vang lên.
"Hả? Vì sao?"
Hein cũng không nói nguyên nhân, đã lập tức rời khỏi căn hộ của Tiêu Nham.
"Liv! Vì sao lại muốn tháo dỡ bồn tắm của tôi chứ! Căn hộ này chỉ có cái bồn tắm kia là thật sự có giá trị thôi mà!"
"Ai bảo cậu lại rảnh quá nói đùa lung tung làm chi?" Liv tức giật mà nguýt cậu một cái, dùng sức chọt chọt trán cậu, "Mà quan trọng nhất là đừng có kéo theo tôi xuống nước!"
"Vậy bồn tắm của tôi phải làm sao bây giờ?"
"Được rồi, chỉ cần cậu đem nguyên văn những gì cậu đã nói với tôi lúc nãy nói với lại với sếp, tôi nghĩ cậu có 30% cơ hội giữ lại cái bồn tắm đó."
"Cái gì? Nói với Đại tá Burton những lời này? Anh ấy sẽ bóp nát xương tôi mất! Anh ấy sẽ giết tôi đó!"
"À, tôi chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu, nhiều lắm là cậu phải nằm trên trên giường nghỉ ngơi cho lại sức chừng ba, bốn ngày mà thôi."
Liv nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi căn hộ Tiêu Nham.
Tiêu Nham chán đến chết nằm trên giường, ngắm trần nhà. Rốt cục giữa mình và Hein Burton đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Nhắm mắt lại, tìm kiếm tất cả những mảnh vụn ký ức liên quan. Cậu cảm giác có ai đó đè trên người mình, khi mở mắt ra trong khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Hein, tựa như một biển băng đang bốc cháy, bờ môi cậu bị đối phương chiếm giữ, hai chân bị tách ra, đặt ở hai bên thắt lưng của đối phương, khi nụ hôn kia càng ngày càng không thể khống chế được, thắt lưng cậu bị nâng lên mãnh liệt ép về phía đối phương, bộ vị nóng rực đầy tính xâm lược kia đặt ngay bụng dưới của cậu, như thể muốn đâm thủng cậu vậy.
"Ha!" Tiêu Nham hít ngược một hơi, thiếu chút nữa từ trên giường lọt thẳng xuống đất.
Hô hấp nháy mắt trở nên hỗn loạn, cậu dùng lực đập mạnh vào đầu mình, cậu biết đâu không phải là ảo tưởng, mà là sự thật đã từng xảy ra, chẳng qua... Hein Burton thật sự làm những việc này với mình sao? Rõ ràng là bộ dạng không thứ gì dao động được, sao có thể sẽ điên cuồng như vậy?
Vô số đoạn ký ức lộn xộn lướt qua thật nhanh trước mắt cậu, các loại hình ảnh cậu chật vật bất kham bị đối phương kiềm chế chiếm hữu không thể khống chế mà liên tục phát lại, hô hấp Tiêu Nham triệt để hỗn loạn.
Vì sao đối với những hành vi phá vỡ giới hạn thậm chí là hoàn toàn bạo lực của Hein Burton gây ra trên người mình, cậu ngoài trừ giãy dụa ra thì lại hoàn toàn không có chút hận ý nào đối với người đàn ông này.
Tiêu Nham đứng dậy, rót cho mình một cốc nước, cậu lại vỗ vỗ đầu mình.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy, chẳng thà mất trí nhớ cũng được, đều may mắn hơn tình huống hiện tại của mình rất nhiều.
Lúc này, bộ đội đặc chủng đang tiến hành hội nghị nội bộ.
Tất cả cán bộ chỉ huy từ cấp Thiếu tá trở lên đều có mặt trong phòng hội nghị, mà Thiếu tướng Gordon thì vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Hiện tại, bộ độ đặc chủng đang trong quá trình giao chiến với với tang thi biến dị, cũng đã tổn thất hai mươi sáu người. Từ khi bộ đội đặc chủng được thành lập đến nay, đây là con số tổn thất cao nhất. Chúng ta là thợ săn, hiện tại lại trở thành con mồi. Đối với việc này, mọi có có ý kiến gì hay không?"
"Trước kia bộ đội đặc chủng chỉ chú trọng năng lực chiến đấu cá nhân của từng binh sĩ, có lẽ hiện tại chúng ta cần để cho bộ máy vẫn luôn vận hành độc lập này học tập cách hợp tác lẫn nhau." Thiếu tá Lăng Tiêu trình bày ý kiến của mình. Nhóm cán bộ chỉ huy khác cũng bắt đầu sôi nổi bàn luận. Tiêu điểm thảo luận chủ yếu tập trung vào việc đâu là phương pháo huấn luyện hữu hiệu nhất. Trước kia khi bộ đội đặc chủng huấn luyện, cho dù có cùng một lúc giao chiến với mười mấy con tang thi cũng không thành vấn đề, mức độ nguy hiểm đều có thể được huấn luyện viên khống chế. Nhưng hiện tại khi đứng trước mắt đám tang thi biến dị, làm gì có huấn luyện viên nào dám nói mình có thể cam đoan an toàn cho người được huấn luyện chứ?
"Tôi nhớ ra rồi!" Wynee đột nhiên trở lên hưng phấn, "Hệ thống mô phỏng đại não của Tiêu Nham! Chỉ cần thu thập số liệu của tang thi biến dị, bộ đội đặc chủng chúng ta có thể mô phỏng cảnh tượng chiến đấu trong đại não! Hệ thống này siêu lợi hại luôn! Mọi người cũng biết lúc ban đầu khi Tiêu Nham mới tiếp nhận huấn luyện đã "gà" đến cỡ nào... Nhưng qua mới qua ba tháng, dưới tình huống không được tiêm virus X, cậu ta đã có thể đơn độc giải quyết cùng lúc hai con tang thi! Năng lực tác chiến cá nhân của binh sĩ trong bộ đội đặc chủng chúng ta đã không còn khả năng cải thiện quá nhiều được nữa! Thứ chúng ta cần chính là năng lực phản ứng!
Đề nghị của Wynee khiến những cán bộ chỉ huy khác đều trở nên phấn khích.
"Đúng vậy! Tiêu Nham có thể xử lý vũ khí sinh hóa của tổ chức Sóng Triều! Có thể khiến tang thi xem cậu ấy như không tồn tại! Có thể tổng hợp thành công X-2, nếu chỉ là một hệ thống mô phỏng chiến đấu, cậu ấy nhất định có thể làm được!"
Ở đây số người biết việc Tiêu Nham đang bị vây trong trạng thái ký ức hỗ loạn cũng không nhiều, đây là tin tức Thượng tướng Sharif đặc biệt yêu cầu giữ bí mật. Bởi vì việc Thiêu Nham chìm vào hôn mê sau khi tiếp thu thẩm vấn đã khơi dậy bất mãn của bộ đội đặc chủng và viện khoa học trung ương đối với quân bộ, nhất định không thể để loại bất mãn này tiếp tục gia tăng.
Thiếu tướng Gordon đã xem báo cáo của Thiếu tướng Cliff Shaw, nội dung trong báo cáo khiến ông thoáng giãn lông mày.
"Đối với ý kiến này, tôi sẽ nghiêm túc đề xuất với Trung tướng Hervieu."
Khi hội nghị bộ đội đặc chủng chấm dứt, Hein đi vào nhà ăn, đập vào mắt là hình ảnh Tiêu Nham đang vui vẻ mà ăn beefsteak và khoai tây.
"Này, cậu định ăn hết tất cả chỗ này à? Cẩn thận khó tiêu đó!" Liv tốt bụng nhắc nhở.
Hein ngồi xuống đối diện với Tiêu Nham, lập tức khiến Tiêu Nham nghẹn ngay cổ họng, mặt đỏ bừng lung tung tìm nước uống, chật vật đến mức khiến Liv nhịn không được đỡ trán.
"Em ấy ăn bao nhiêu rồi?"
"Cậu ấy đã ăn một cái bánh chuối, một phần thịt cừu nướng tiêu đen, phần beefsteak khoai tây này đã là món thứ ba..."
Liv còn chưa nói xong, Hein đã đi đến phía sau Tiêu Nham, lòng bàn tay áp trên phần lưng ngay sau lồng ngực cậu, nhìn như thoải mái mà vỗ một cái, Tiêu Nham "ọc" một tiếng liền nôn ra.
"Em ăn quá nhiều."
Ho khan nửa ngày, Tiêu Nham không khỏi lo lắng việc mình nôn mửa trước mặt Hein Burton chính là sai lầm trí mạng, lần này là chỗ nào đây? Làm ơn đừng có bẻ gãy vai cậu nữa!
Thần kỳ chính là, Hein không hề làm bất cứ hành động bạo lực gì với cậu, chỉ là đẩy khay ăn đựng thứ đồ cậu đã nôn ra xa.
"Về thôi."
"Vâng." Tiêu Nham dùng biểu tình sống sót sau tai nạn mà nhìn thoáng qua Liv đang ở đối diện, đối phương bất đắc dĩ mà hít vào một hơi.
Trở lại căn hộ của mình, Tiêu Nham thấp thỏm mở cửa phòng tắm, phát hiện bồn tắm vẫn còn, lập tức vui như nở hoa.
Màn hình trên thiết bị liên lạc đột nhiên bật lên, là cán bộ liên lạc Lily của Trung tướng Hervieu.
"Đúng 8 giờ sáng ngày mai, cậu đến tham dự buổi họp nội bộ của viện khoa học trung ương nhé." Rõ ràng là ngữ điệu công thức hóa, trên màn hình Lily lại nháy nháy mắt, tâm tình Tiêu Nham nhất thời thả lỏng.
"Hội nghị nội bộ? Vậy không phải chỉ có nhân viên chủ quản dự án nghiên cứu cấp bậc từ Thiếu tá trở lên mới được tham dự sao?"
Tươi cười của Lily có chút thâm ý, "Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, ngài chính là Thiếu tá."
Tiêu Nham còn chưa phục hồi tin thần, liên lạc đã chấm dứt.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chyar, Tiêu Nham đẩy cửa ra, phát hiện Hein đang ngồi nghiêng trên thành bồn tắm, hơi cúi người, ngón tay nhúng vào trong nước.
Hein đi vào đây lúc nào vậy? Vì sao mỗi lần đều lặng yên không một tiếng động như vậy!
"Này... Cái này..."
Chẳng lẽ Hein muốn dùng bồn tắm sao... Chuyện này sao có thể?
"Ngày mai cậu có một buổi họp cần tham dự, nghỉ sớm sớm một chút."
Nói xong, Hein đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Nham, anh hơi cúi người về phía trước, khuôn mặt nghiêng khiến người ta không khỏi tim đập dồn dập, mãi đến khi môi anh chạm nhẹ lên trái Tiêu Nham.
"Chúc ngủ ngon."
Hơi nước cứ vấn vít mãi trong không khí yên lặng.
Khi Tiêu Nham phục hồi tinh thần, trái tim đập dồn dập một trận điên cuồng, thiếu chút nữa cậu đã nhũn chân mà ngã ngồi trên mặt đất.
Hein Burton hôn cậu?
Mà ngay cả giọng điệu đầy tính mệnh lệnh khi nói ra câu "Chúc ngủ ngon" kia cũng thật khiến người ta... thỏa mãn...
Xong rồi xong rồi, Tiêu Nham ơi mày xong rồi! Đây nhất định không phải là thế giới mà mày từng biết!
Nằm trong làn nước ấm áp, tư duy Tiêu Nham dần dần trở nên rời rạc.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Nham cảm thấy ngày hôm qua cậu chẳng qua chỉ là nghiên cứu sinh loại B bị người người xem thường, mà ngày mai lại sắp được lên chức thành Thiếu tá? Đây là xuyên thời gian sao?
Còn có Hein, bản thân vừa khát vọng muốn liên kết toàn bộ ký ức liên quan đến anh, mặt khác lại theo bản năng có chút sợ hãi.
Dần dần, cậu nhớ lại hình ảnh bản thân được Thiếu tướng Gordon chính thức tuyên bố trở thành Thiếu úy ngày hôm đó, mọi người chào cậu theo nghi thức quân đội, mà tầm mắt cậu vĩnh viễn vẫn tập trung trên người Hein Burton.
Ánh mắt của người đàn ông này vẫn trầm lãnh thản nhiên, bình tĩnh hơn bao giờ hết, nhưng Tiêu Nham nhớ rõ mình đã cảm nhận được một loại mong đợi, một thế giới càng rộng lớn hơn.
Cậu là mục tiêu của anh, khi anh ngẩng đầu nhìn lên, nơi cao nhất trên vách núi.
*Cỏ: không nhớ chính xác chương nào, nhưng là giai đoạn Tiêu Nham tham gia luyện tập do bộ đội đặc chủng huấn luyện, có đoạn Tiêu Nham leo lên vách núi, còn Hein đứng dưới nhìn lên ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, cán bộ quân nhu đã đưa một bộ quân phục Thiếu tá mới tinh đến căn hộ của cậu, nhìn quân hàm, Tiêu Nham không cảm giác được cái gọi là hào quang bên ngoài, mà là gánh nặng trọng trách.
Cậu đi ra cửa, có hai bộ đội đặc chủng đi theo phía sau.
Khi cậu bước lên xe bay của quân bộ, không khỏi hơi sửng sốt một chút, bởi vì Hein đã ngồi sẵn bên trong.
"Đại tá Burton!" Tiêu Nham không chắc mình có cần cúi chào hay không nữa.
"Ừ."
Bàn tay Hein vươn tới, nắm lấy bả vai Tiêu Nham, một tay kéo cậu lại gần.
Trán cậu đụng vào bả vai của đối phương, Tiêu Nham nhanh chóng ngồi thẳng người, khẽ nghiêng đầu len lén nhìn đối phương.
Hôm nay Hein cũng mặc chế phục của quân bộ, quần áo phẳng phiu, cho dù chỉ là ngồi yên mặt không đổi sắc, vẫn có một loại khí thế bức người.
Đối phương bỗng nhiên quay sang, Tiêu Nham một trận khẩn trương lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Nếu em muốn nhìn anh, thì cứ nhìn."
Đối phương trực tiếp nói ra khiến Tiêu Nham thật muốn tự đập chết bản thân.
Tiêu Nham không muốn để bản thân có vẻ quá mất tự nhiên, trong khoảnh khắc khi cậu quay đầu lại, nụ hôn của Hein đã áp tới, như thể rơi thẳng xuống từ trên trời cao, Tiêu Nham chới với không biết phải làm sao, chỉ có thể đưa tay túm lấy ghế ngồi phía trước. Hoàn toàn khác biệt với nụ hôn mang đầy ý tứ ép buộc trước đây, nụ hôn này mang theo ý tứ thăm dò, Tiêu Nham bị loại tình cảm thật cẩn thận mê hoặc, quên mất phản kháng, lực độ của nụ hôn càng thên sâu sắc, toàn bộ khoang miệng cậu đều tràn ngập mùi vị của Hein, trái tim không khống chế được mà đập điên cuồng, từng mạch máu khắp toàn thân như muốn vỡ tung. Cậu không ngừng lùi về phía sau, mà bàn tay Hein lại đưa tới giữ chặt sau gáy cậu, kéo cậu về phía mình.
Hein chậm rãi thay đổi góc độ, mà lực độ hôn mút cũng không ngừng biến hóa, tràn ngập quyến rũ và cám dỗ, thậm chí khiến Tiêu Nham nồng nhiệt hôn trả, ngược lại đè trên người đối phương. Mà Hein cũng buông lỏng bàn tay giữ sau gáy Tiêu Nham, bàn tay chậm rãi đi dọc theo thắt lưng cậu, vuốt ve bờ mông cậu.
Xe bay bỗng nhiên dừng lại, thanh âm thông báo vang lên: "Đã đến viện khoa học trung ương."
Tiêu Nham hoảng hốt, mãnh liệt bật người dậy, lúc này mới phát hiện bản thân cư nhiên đang đè Hein Burton dưới thân mình. Mái tóc của anh hỗn loạn rũ trên đệm dựa, chậm rãi mở ra hai mắt khiến trái tim Tiêu Nham như muốn nổ tung, thật sự là gợi cảm đến mức muống mạng người ta!
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, trời ạ! Mình rốt cục đang làm gì!
Tiêu Nham cảm thấy hai má mình nóng bừng bừng, đây là khoảnh khắc đáng sấu hổ nhất trong đời cậu!
Cửa xe bay mở ra, hai bộ đội đặc chủng đi theo Tiêu Nham ngồi ở ghế trước đã bước xuống xe.
Tiêu Nham tay chân luống cuống đang muốn bước xuống xe, không ngờ Hein lại một phen kéo cậu lại.
Đối phương chậm rãi đứng dậy, ngón tay chạm vào cổ áo cậu, vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên áo.
Tiêu Nham lại nuốt một ngụm nước bọt, mặt Hein tiếp cận quá gần, người đàn ôn lợi hại như vậy lại biểu lộ tư thái gần như dịu dàng trước mặt cậu, Tiêu Nham cảm thấy cậu mà không chết thì thật có lỗi với thượng đế!
Lại một nụ hôn khác hạ xuống môi cậu, không tiến sâu vào, nhưng đầy ý cưng chiều và thân mật.
"Đi thôi." Hein đẩy cậu bước ra ngoài.
"Vâng... Đại..."
Lời còn chưa nói hết, cửa xe đã đóng lại, cũng cắt ngang nỗi lòng rối bời của cậu.
Tiêu Nham quẫn bách quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của hai cậu bộ đội đặc chủng kia vẫn thản nhiên, nhưng Tiêu Nham dám chắc bọn họ nhất định đã nhìn thấy toàn bộ!
Đi vào viện khoa học trung ương, ánh mắt của mỗi một nghiên cứu viên khi nhìn cậu so với trong trí nhớ đã hoàn toàn khác biệt. Có khâm phục, có hâm nộ, ngẫu nhiên cũng có người ghen tị và tò mò nghiên cứu.
Cậu đi đến trước cửa phòng hội nghị, cán bộ liên lạc gật gật đầu với cậu. Đây là lần đầu tiên cậu được tham gia hội nghị cấp cao như thế này, lòng bàn tay đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu có thể, Tiêu Nham.
Cho dù là gà mờ cũng sẽ có một ngày cất cánh bay lên thành phượng hoàng!
Cậu được phong chức Thiếu tá cũng không phải ngẫu nhiên mà được.
Có một thế giới càng thêm rộng lớn đang chờ đợi cậu!
Tiêu Nham đẩy cửa.., bước vào.
Ngay lúc này, toàn bộ cán bộ viên chức đang ngồi ngay ngắn trước bàn họp xôn xao đứng dậy, thực hiện nghi thức chào quân đội với cậu.
"Hoan nghênh gia nhập chúng tôi, Thiếu tá Tiêu Nham." Hervieu đứng giữa mọi người, câu nói kia đã chính thức tuyên bố trách nhiệm trên vai Tiêu Nham.
Tiêu Nham ngồi xuống bên cạnh một Thiếu tá trên mặt đều toàn là râu, dưới đôi mắt là quầng thâm bộ dạng suy sút.
"Mọi người đang ngồi đây hẳn cũng biết đến vấn đề tang thi biến dị, hiện tại việc này đã trở thành chuyện quan trọng nhất của toàn bộ quân bộ. Thiếu tứng Gordon đưa ra một yêu cầu đối với chúng ta, chính là muốn chúng ta nghiên cứu ra một hệ thống mô phỏng tác chiến với tang thi biến dị một cách đầy đủ nhất, hỗ trợ bộ độ đặc chủng nâng cao năng lực phản ứng và thích nghi với hình thức chiến đấu mới. Ông ấy đặc biệt nhắc đến việc trước đây khi Thiếu tá Tiêu Nham tiếp nhận huấn luyện mang tính bảo hộ tại tổng bộ của bộ đội đặc chủng, đã từng thiết kế một hệ thống mô phỏng chiến đấu nội bộ cho chính mình, Thiếu tướng Gordon hy vọng Thiếu tá Tiêu Nham có thể cải thiện hệ thống này, đồng thời áp dụng nó vào thực chiến khi chống lại tang thi biến dị."
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người Tiêu Nham. Cho dù trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, trong lòng cậu lại là mô hôi chảy chảy đầy đầu.
Danh sách chương