/93/.

"Tôi mà đi rồi, đến lúc ông bị tiếng nổ làm cho đột nhiên tỉnh lại, sẽ sợ hãi thì sao."

"... Ngu ngốc..."

Thiếu tướng Gordon dán mặt vào đống phế tích đang ngăn cách bọ họ, vô cùng nghiêm túc nói: "Nói cho tôi biết, hiện tại ông thế nào rồi."

"... Tin xấu là... Cơ thể của tôi từ cổ trở xuống hình như không còn cảm giác gì nữa..." Giọng nói của Hervieu cực kỳ suy yếu, mất máu quá nhiều khiến cho ý thức của ông cũng không rõ ràng.

Khóe mắt Thiếu tướng Gordon run rẩy, "Không sao cả, nói chuyện với tôi, ở đây với tôi, đừng ngủ, ông không được ngủ."

"... Tin tức tốt là... Tôi không cảm thấy đau đớn..."

"A... Đúng vậy... Chờ bọn họ mang được ông ra ngoài, làm mấy loại giải phẫu liên kết thần kinh gì đó... Hoặc là bảo Tiêu Nham tiêm cho ông một mũi X-2, có lẽ sẽ không sao nữa."

"... Gordon... Ông nói chúng ta làm vậy có đúng không? Tin tưởng Casey... Tin tưởng Jane..."

"Cho đến bây giờ tôi chưa từng tin tưởng Casey và Jane Wallace. Tôi chỉ tin tưởng ông mà thôi."

(Cỏ: Tui ngất đây ư ư ngọt ngào quá~)

Tốc độ hành động của bộ đội vũ trang tương đối nhanh chóng, một tấn dịch đông lạnh phun lên bia tưởng niệm tại quảng trường trung ương, điểm chống đỡ được xem là chắc chắn nhất này tuy rằng bị nổ đến chằn chịt vêt nứt, nhưng cuối cùng vẫn cầm cự được.

Shire mất đi ít nhất một phần ba thành thị, bộ độivẫn đang tiến hành công tác tìm kiếm và giải cứu những dân chúng đã bị mắc kẹt cũng như khẩn cấp sửa chữa những điểm chống đỡ. Nhóm dân chúng không nhà để về chen chút ở những nơi an toàn còn sót lại của Shire, có người trầm mặc, có người nước mắt giàn dụa.

Tổng thống ngồi dựa vào cửa sổ, phát ra một tiếng thở dài.

"Chúng ta thật may mắn."

"Ngài Tổng thống?" Thượng tướng Sharif ngồi bên cạnh không hiểu mà nhìn ông.

"Shire chính là một cái ngục giam khổng lồng lừa mình dối người mà thôi, Valetine Shein đập nát giấc mộng đẹp này, khiến chúng ta về với hiện thực." Tổng thống rũ mi mắt, thanh âm có chút lạnh nhạt nói, "Ta đã từng rất nhiều lần đề xuất chủ động truy bắt Valentine, nhưng vô luận ta nói thế nào, đám chính khách ngợp trong vàng son với đầy rẫy dã tâm kia đều không đồng ý, hiện tại bọn họ hẳn là đã tỉnh mộng."

Phi hành khí mang đám người Tiêu Nham bay về hướng tà dương đỏ rực như màu máu.

Trong cabin chỉ có sự im lặng.

Mãi đến khi giọt nắng cuối cùng cũng tắt, bầu trời chìm vào đêm tối, Lauren rốt cục nhịn không được mở miệng, "Chúng ta là người ở Shire duy nhất còn sống sót sao?"

"Đương nhiên không phải." Tiêu Nham vô cùng khẳng định đáp.

Cậu âm thầm tính toán số lượng bom bi cần thiết nếu thật sự muốn phá hủy toàn bộ khung đỉnh, chỉ một chiếc phi hành khí thì không có khả năng mang theo hết được. Valentine làm hết thảy mọi việc, mục đích không ngoài việc gieo rắc sợ hãi và tuyệt vọng. Shire không còn là nơi để mọi người an tâm sinh sống, cho dù virus Michelle có thể giải quyết mối nguy khi phải đối mặt tang thi của nhân loại, nhưng một khi đã rời khỏi Shire, liền hoàn toàn mất đi lá chắn, Valentine sẽ càng thêm kiêu ngạo mà chứng minh địa vị thần thánh của mình.

Phi hành khí bình yên tiến vào căn cứ số 2, Trầm Băng vẫn lãnh tĩnh trước sau như một đứng chờ bọn họ ở cuối thông đạo. Chẳng qua vẻ mặt của anh ta càng thêm ngưng trọng, vết hằn sâu trên ấn đường như muốn nghiền nát hết thảy.

Tiêu Nham bước ra khỏi cabin, liền mạch thực hiện một nghi thức chào quân đội về phía anh ta, "Đại tá Trầm Băng!"

"Tôi rất vui mừng, cậu đã bình an đến căn cứ của tôi."

Ngoài Shire, hiện tại căn cứ số 2 chính là nơi có lực lượng quân sự mạnh mẽ nhất.

Toàn bộ chủ quản nghiên cứu cũng đi xuống phi hành khí, Lạc Hách trực tiếp mở miệng hỏi: "Đại tá, Shire có liên hệ với căn cứ số 2 hay không! Tình hình hiện tại rốt cục thế nào!"

Trầm Băng xoay người đi về phía trung tâm điều khiển, mọi người đi theo phía sau anh ta. Những nghiên cứu viên và bộ đội vũ trang đóng giữ nơi này đều đang khẩn trương bận rộn, thậm chí không có ai thèm ngẩn đầu lên nhìn đám tinh anh nghiên cứu mang quân hàm Thiếu tá cho dù chỉ một cái.

Bọn họ đi đến trước một màn hình ba chiều thật lớn, bên trên đang phát hình ảnh tại Shire.

"Tin tức tốt là, khung đỉnh không rơi xuống nữa, chúng ta chỉ mất đi một phần ba thành thị và người dân. Quân bộ vẫn đang dùng tốc độ nhanh nhất để sửa chữa những điểm chống đỡ bị hư hại, cũng như an bài nơi ở cho dân chúng." Trâm Băng hai tay chắp sau lưng nói.

Lauren trợn tròn mắt nhìn đống hỗn độn trên màn hình, nhịn không được muốn rống thành tiếng, mất đi một phần ba thành thị cũng gọi là "tin tức tốt" sao? Cái giá "chỉ mất đi" này chẳng lẽ còn chưa đủ thảm thiết à?

Tiêu Nham một tay kéo Lauren ra phía sau. Nếu như là trước kia, Tiêu Nham có lẽ sẽ giống như Lauren, nghĩ Trầm Băng là một người lãnh khốc vô tình, nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, Tiêu Nham càng thêm lý giải Trầm Băng.

Đối với những chuyện đã xảy ra, cho dù khóc lóc bi thương vò đầu bứt tóc cũng không có bất cứ lợi ích gì. Ngược lại, phải xuất phát từ góc độ phân tích số liệu mà đánh giá chuyện này, có thể phân rõ xúc động và tình cảm, dùng lý tính mà phân tích mọi chuyện đã phát sinh. Valentine đã từng có ý đồ phá hủy bia tưởng niệm tại quảng trường trung ương, một khi nó ngã xuống, như vậy toàn bộ hai phần ba còn lại của Shire sẽ chìm vào lòng đất, phi hành khí mà đám người Tiêu Nham đã đi thật sự trở thành "con thuyền cứu nạn Noah".

"Vậy tin tức xấu thì sao?"

"Quân bộ tổn thất thảm trọng, cho dù là bộ đội vũ trang hay là Viện khoa học Trung ương. Bộ đội vũ trang đang trong quá trình bảo hộ và sơ tán người dân, có 572 người đã bỏ mạng vì bị khung đỉnh sụp xuống. Còn có Trung tướng Hervieu của Viện khoa học Trung ương..."

"Trung tướng Hervieu thế nào?"

Tất cả mọi người đều cực độ khẩn trương nhìn Trầm Băng.

"Ông ấy bị kẹt trong phế tích, mất máu quá nhiều. Nếu mang ông ấy ra muộn một giây thôi, ông ấy sẽ chết trong đống phế tích đó. Hiện tại cơ thể đang bị liệt ở cấp độ cao, đang được tiến hành phẫu thuật kết nối đây thần kinh."

Tiêu Nham thở ra một hơi, cậu biết nhất định còn có vô số nghiên cứu sinh chết đi khi thông đạo bị sụp xuống.

"Tiêu Nham, cậu đến đây không phải để tị nạn, phải hiểu rõ bước tiếp theo cần phải làm gì."

Trầm Băng xoay người lại, trong ánh mắt là kiên định và trịnh trọng trước nay chưa từng có.

"Nhưng trước đó cậu đã mệt mỏi một ngày rồi, nên nghỉ ngơi, chút cậu ngủ ngon, Thiếu tá."

Trầm Băng không có thời gian và tinh lực dư thừa để hàn huyên hoặ giao lưu với các chủ quản nghiên cứu khác, anh ta xoay người tập trung vào công việc. Tiêu Nham từng nghe Trung tướng Hervieu nhắc qua một lần, căn cứ số 2 là căn cứ duy nhất trong vòng 24 giờ tìm được dấu vết Valentine Shein để lại, chẳng qua chỉ mới mấy tháng mà thôi, căn cứ này đã hoàn toàn chuyển hóa thành căn cứ trọng địa quân sự chuyên dùng để nghiên cứu.

Tất cả chủ quản nghiên cứu và bộ đội đặc chủng từ Shire đến đây đều được phân bố vào từng phòng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nham được hưởng thụ đặc quyền, cậu có được một gian phòng riêng cho mình, tuy rằng khá chật, thậm chí không có lấy một cái bàn cái ghế, nhưng ít ra Tiêu Nham có được giường và không gian cho riêng mình. Khi cửa vừa khép lại, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh như chỉ còn lại tiếng hít thở của bản thân. Cậu cuộn tròn cơ thể nằm sát vào vách tường, lại có người ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay đối phương lướt qua lọn tóc phía sau gáy, ngay khi tay anh vừa rời đi, Tiêu Nham đã nắm chặt cổ tay của đối phương.

"Anh quấy rầy em sao?" Thanh âm hơi lạnh của Hein vang lên, Tiêu Nham lại cảm thấy suy nghĩ của mình rốt cục cũng từ vạn thước trên cao đáp xuống đất.

"Quấy rầy em làm gì? Ngẩn người sao?" Tiêu Nham xoay người lại, ngửa mặt mỉm cười nhìn về phía đối phương, "Kỳ thật còn có một vấn đề, em vẫn luôn muốn hỏi anh, rốt cục anh và Trầm Băng đã trải qua những gì trong đại não của Trung tướng Rynodine vậy? Ông ấy rốt cục đã xây dựng thế giới như thế nào để vây giết các anh?"

"Mê cung vô tận không có điểm dừng, mỗi khi anh cho rằng mình đã trở về hiện thực, nhưng thực tế anh lại chưa từng thoát khỏi tư duy của ông ấy. Gã vô cùng kiên nhẫn mà mai phục, giải đọc mỗi một đoạn nhỏ trong ký ức của anh, tái hiện một cách chân thật nhất mọi thứ trong cuộc sống của anh, sau đó phá hủy thứ mà anh cho là quan trọng nhất. Anh vô số lần nhìn thấy mẹ mình chết đi theo nhiều cách khách nhau, sau đó lại vô số lần giãy dụa trốn thoát khỏi tư duy của Rynodine, rồi lại lạc vào một thế giới khác do gã tạo nên. Tư duy của gã vô cùng sâu, nhiều lần anh sắp thoát khỏi tầng đối lưu trong tư duy của gã, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngã xuống."

"Sau đó thì sao? Anh làm thế nào mang được Trầm Băng rời đi?"

"Anh tìm được Trầm Băng, nói cho anh ta biết trừ khi chúng ta chết trong tư duy của Rynodine, nếu không người này sẽ không thả cho bọn anh rời đi."

Ngón tay Tiêu Nham theo bản năng siết chặt.

"Nhưng Trầm Băng không tin, anh ta cho rằng anh vẫn đang lâm vào ảo giác, mà bản thân anh vì đang nghi ngờ mọi thứ, thậm chí trở thành kẻ địch của cả Shire. Anh muốn rời khỏi Shire, bởi vì anh biết "Shire" này chính là nhà giam mà Rynodine dùng để giam cầm anh. Khi anh rời khỏi Shire, đuổi sát phía sau chính là phi hành khí do Trầm Băng điều khiển. Đây là chỗ cao minh của Rynodine, rõ ràng anh và Trầm Băng là thợ săn được lệnh xâm nhập vào tư duy của gã để truy tìm manh mối, mà gã lại lợi dụng Trầm Bằng để đối phó anh. Anh đánh rơi phi hành khí của Trầm Băng, mở khoang thuyền an toàn của anh ta, Trầm Băng vẫn như cũ cho rằng anh phản bội Shire, rút súng bắn anh, viên đạn của anh ta bắn trúng vai anh, loại cảm giác đau đớn này chân thật đến mức khiến anh hoài nghi, tất cả mọi chuyện thật sự là do anh không thể thích ứng với hiện thực mà tạo thành. Nhưng anh tuyệt đối tin tưởng bản thân vẫn đang bị vây trong tư duy của Rynodine, nhưng hết thảy đều không có chứng cứ, thế giới do Rynodine xây dựng quá hoàn hảo, mà phán đoán của anh chỉ dựa vào trực giác mà thôi."

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, cậu hoàn toàn không ngờ Hein cưn nhiên dùng hình thức này để kéo Trầm Băng ra khỏi tư duy của Rynodine. Nói cách khác, kinh nguyên thần kinh của Trầm Băng bị tổn thương kỳ thật không phải do Rynodine gây ra, mà là do Hein giết chết tư duy của anh ta.

"Anh thật đáng sợ, có phải không. Nếu trực giác của anh là sai, như vậy nah đã tự tay giết chết bạn của mình rồi."

"Nhưng ít ra Trầm Băng đã thoát khỏi tư duy của Rynodine. Nếu anh ta tiếp tục ở lại đó, Rynodine chẳng phải sẽ càng nhận được nhiều thông tin từ Trầm Băng, sẽ càng kéo kéo anh ta xuống vực sâu. Sau khi giết chết Trầm Băng thì sao, anh tự sát à?"

"Không, anh quyết định thử thêm một lần cuối cùng, để xem rốt cục là tư duy của anh nhanh, hay Rynodine càng nhanh hơn. Anh điều khiển phi hành khí bay bằng tốc độ cao nhất, không có mục tiêu, chính là không ngừng bay về phía trước, liều lĩnh hết thảy, lao ra khỏi tầng mây, nếu động cơ bị hỏng, anh tự nói với mình đây không phải là sự thật, chỉ cần anh muốn, động cơ sẽ tiếp tục hoạt động. Đúng như anh nghĩ, anh bay liên tục chưa từng dừng lại, Rynodine không đuổi theo anh được, cho nên anh rời khỏi đại não gã."

Tiêu Nham tựa trán vào ngực Hein, người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên ôm chặt lấy cậu, dùng sức đến mức cậu cảm giác không thể hô hấp.

"Tiêu Nham, thật ra anh vẫn thường xuyên hoài nghi."

"Hoài nghi anh vẫn còn ở trong tư duy của Rynodine?"

"Đúng vậy, anh hoài nghi em là mồi nhử tốt đẹp nhất mà gã tạo nên, giam cầm anh trong thế giới này, khó lòng kiềm chế."

"Có lẽ chỉ có điều này là Rynodine không thể tạo ra được, ông ta có thể tạo ra vố số người như em, nhưng ông ta không thể tạo ra cảm giác mà em dành cho anh. Ông ta căn bản không biết em phải làm thế nào, mới có thể khiến anh nhìn em, khiến anh để ý tới em, khiến cho anh đánh mất điểm mấu chốt của mình."

"Cho nên Tiêu Nham, khi đối mặt với Valentine Shein, em càng phải nhẫn nại hơn so với Rynodine."

Bả vai Tiêu Nham run rẩy một trận, thấp giọng nói: "Anh biết em định đối mặt với Valentine?"

"Bởi vì em cũng không trốn tránh."

Khóe môi Tiêu Nham cong lên, hôn lên cằm của Hein, chậm rãi đến gần môi của anh, trong nháy mắt khi đầu lưỡi cậu chuẩn bị xâm nhập vào, Hein lại đột nhiên giữ chặt người cậu, tựa như muốn dùng hết khí lực toàn thân mà hôn cậu, dùng sức đến mức Tiêu Nham không thể không ngẩng đầu lên thừa nhận, nếu không hàm dưới của cậu có thể sẽ bị đối phương bóp vụn.

Lúc này, thiết bị liên lạc của Tiêu Nham hiện lên nhắc nhở có tin mới.

Thâm âm biếng nhác mà trêu tức vang lên, khiến Tiêu Nham lập tức bừng tỉnh.

"Ha, thật đúng là hình ảnh đặc biệt trăm năm khó gặp nha."

Người đàn ông trên màn hình ba chiều híp mắt chống cằm, mi mắt khẽ rũ xuống vô cùng phong tình quyến rũ, lại càng không nói làn dan trắng nõn đến quá phận cùng nốt ruồi xinh đẹp dưới khóe mắt của anh ta.

"Jane Wallace--" Tiêu Nham vẫn đang bị Hein đè ở trên giường, đang miễn cưỡng nghiêng đầu trợn to mắt nhìn hình ảnh ba chiều trước mặt.

Hein lập tức đứng dậy, một tay còn kéo Tiêu Nham đứng lên theo.

"Sao anh lại kết nối với thiết bị liên lạc của tôi được!"

Trong tất cả thiết bị liên lạc của nghiên cứu viên, của Tiêu Nham là có cấp độ bảo mật cao nhất.

"Đương nhiên là mã liên lạc do Gordon cung cấp." Jane lộ ra biểu tình vừa rối rắm lại đau lòng, còn khoa trương ôm ngực, "Tiêu Nham, lần đó em bỏ rơi tôi lại cùng với đàn tang thi kia, em biết trong lòng tôi đau như thế nào không? Hiện tại em còn cùng một chỗ với người đàn ông khác, em là người duy nhất trên đời này dám tổn thương tôi vô số lần!"

Quả thực còn sến hơn so với lời kịch trong phim truyền hình 3 xu, không hổ là phong cách của Jane.

Tiêu Nham hừ lạnh một tiếng, đuôi lông mày giật giật, "Tôi tin tưởng mục đích Thiếu tướng Gordon đưa mã liên lạc của tôi cho anh không phải để anh nói lời vô nghĩa, bằng không tôi có thể trực tiếp ngắt liên lạc."

Từ khi biết thật phận thật sự của Jane và Casey, tâm tình của Tiêu Nham đối với bọn họ cũng trở nên phức tạp. Sâu trong đáy lòng cậu vẫn biết, Jane Wallace có lẽ không đáng giá tín nhiệm, nhưng anh ta đúng là thật sự muốn thoát khỏi sự khống chế của Valentine. Khi mục tiêu của hai bên đã thống nhất, người đàn ông này chính là trợ lực vô cùng lớn.

"Được rồi được rồi! Cậu trở nên càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, vẫn là em trước đây đáng yêu hơn."

Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt Jane đối diện với Hein, nháy mắt trở nên trầm lạnh. Mặc dù hai người bọn họ không phải thật sự mặt đối mặt, nhưng Tiêu Nham vẫn có thể cảm nhận được sát ý hết sức căng thẳng giữa bọn họ. Đôi mắt xanh của Hein lạnh đến nỗi như sắp kết băng, không khí áp lực đến mức khó thở, Tiêu Nham đã thật lâu chưa thấy Hein như vậy.

"Tôi biết cậu định nói gì, nhưng chung tôi sẽ không để cậu lợi dụng." Hein lần đầu tiên mở miệng.

"Lợi dung? Hai người một kẻ có tốc độ đại não lên tới ba triệu tỷ, một kẻ được mệnh danh là truyền kỳ của bộ đội đặc chủng, tôi có thể làm được gì đây?" Jane hơi nhích về phía sau tựa lưng vào ghế dựa, thu hồi toàn bộ biểu tình vui đùa, "Tôi không muốn nói lời vô nghĩa nữa, cũng chẳng có thời gian để vô nghĩa. Valentine Shein cho dùng bom bi tập kích Shire, bắt Clare đi, chính là ép tôi phải ra mặt. Vốn dĩ tôi còn lo lắng Clare sẽ chịu đủ tra tấn, chẳng qua cô ấy đã chết rồi."

"Cô ấy chết như thế nào?" Tiêu Nham biết, chỉ cần là người theo Jane rời khỏi tổ chức Sóng Triều, đối với anh ta đều là người nhà, trong đó bao gồm cả Clare.

"Cô ấy bị chém đứt hai chân, bị kéo lên phi hành khí, trên đường đi đã rút súng của một người đi cùng, tự bán nát đầu mình."

Biểu tình của Jane không khác gì so với lúc Michelle bỏ mạng, không chút đau xót, chỉ có thương cảm.

"Cho nên là, cậu muốn báo thù?" Hein nhìn Jane, trong mắt hàm chứa sự dò xét.

"Đúng, tôi muốn báo thù. Nếu tôi còn không ra tay, anh nên biết mục tiêu kế tiếp của Valentine Shein là ai. Khung đỉnh của Shire rơi xuông, không chỉ là đe dọa cho Shire, mà cũng là đối với tôi. Ông ta đang cảnh cáo tôi, cho dù Tiêu Nham đi đến nơi nào, bất kể là căn cứ gì, bộ đội đặc chủng tinh anh ra sao, ông ta không cần phải xâm chiếm, mà chỉ cần dùng bom bi, ông ta đã có thể hủy diệt hết thảy."

"Thoạt nghe có vẻ Valentine quá mực vội vàng ép cậu phải xuất hiện."

Jane bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn về phía Tiêu Nham, "Dùng đại não thông minh của cậu suy nghĩ một chút xem, rốt cục là vì sao."

"Cái gọi là "trường sinh" của Valentine bất quá là thay thế những khí quan đã suy kiệt, nhưng cơ thể con người có một khí quan vĩnh viễn không thể thay thế, đó chính là đại não. Mà mỗi một lần đem đại não đổi sang một cơ thể mới, sẽ tạo thành thương tổn với kinh nguyên thần kinh, trừ khi đại não của Valentine và kinh nguyên thần kinh của cơ thể mới có độ tiếp cận 100%. Nhưng mà, mặc dù lợi dụng DNA giống nhau như đúc để tạo ra thân thể mới, nhưng với tính phức tạp của kinh nguyên thần kinh thì cũng vô pháp làm được giống nhau như đúc với ông ta, cũng giống như đạo lý "cả thế giới cũng không thể tìm được hai mảnh lá cây giống nhau như đúc". Mà Jane anh lại là người có thân thể có được kinh nguyên thần kinh tiếp cận nhất trong đông đảo đám người được tạo ra từ DNA của ông ta."

"Đúng, cho nên tôi dự định dùng bản thân làm mồi, tiến hành du bắt Valentine. Mà hai người chính là thợ săn. Hein Burton, anh biết rõ ràng trong tất cả mọi người, người có tốc độ tư duy có thể so sánh với Valentine chỉ có mình Tiêu Nham, anh không thể vĩnh viễn xem cậu ấy là món đồ sức trân quý lại yếu ớt mà bảo vệ trong lòng bàn tay. Hoặc hợp tác hoặc chờ Valentine tìm tới cửa, quyền lựa chọn nằm trong tay hai người."

Nói xong, liên lạc bị cắt đứt, lưu loát đến mức khiến Tiêu Nham không thể tưởng tượng được.

Gió biển phần phật thổi qua, Jane vươn tay lên che khuất ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình, ngẫu nhiên có một chút chim biển bay vút qua trên không trung, tiếng kêu vang vọng khiến nơi này càng có cảm giác trống trải.

Casey đi tới ngồi xuống bên cạnh Jane, hai tay ôm lấy đầu gối mình.

"Tôi còn nghĩ anh sẽ nói với Tiêu Nham thật lâu chứ."

"Tôi và cậu ta chỉ có đề tài chung duy nhất là Valentine Shein. Cậu cảm thấy chúng tôi cần nói bao lâu?" Trên môi Jane lướt qua một nụ cười bất đắc dĩ, "Cha của cậu thế nào?"

"Anh là nói là người cha nào? Người cha đã chế tạo ra tôi, hay là người cha theo góc độ di truyền?"

Jane duỗi thẳng cánh tay, xoa xoa sau gáy Casey, "Ông ấy thiếu chút nữa đã chết."

"Đúng vậy, thiếu chút nữa đã chết." Casey ngẩng đầu nhìn lên, bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Tôi còn chưa kịp hỏi ông ấy, trong thâm tâm ông ấy rốt cục xem tôi là bản sao của Alex, hay là ít nhất cũng có chút ý nghĩa đặc biệt nào đó."

"Cậu không nên mang theo mấy vấn đề này mà rời khỏi Shire."

"Anh cũng không nên dùng bản thân mình làm mồi nhử để truy bắt Valentine. Không có chuyện gì đáng giá hơn tính mạng của anh cả. Một khi anh thất bại, Valentine sẽ lấy đi mọi thứ của anh."

"Casey, chúng ta và Tiêu Nham, còn có Hein không giống nhau. Bọn họ biết bản thân đến từ Shire, mà chúng ta lại không biết bản thân đến từ chỗ nào. Giống như đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông vô bờ bến, cũng không hy vọng xa vời có thể tìm được một hòn đảo nhỏ để dừng chân, chỉ cần có một khối đá ngầm đủ để nghỉ ngơi trong chốc lát là đủ rồi. Nhưng khi chút ta nhắm mắt lại hưởng thụ chút an bình ngắn ngủi, lại quên mất ngay cả khối đá ngầm ấy cũng thuộc về biển cả... Chúng ta chẳng có gì cả."

"Chúng ta có lẫn nhau. Anh là vì chúng tôi, anh không muốn chuyện phát sinh với Clare xảy ra trên người tôi và Jerry hay bất cứ người thân nào khác của chúng ta. Còn có Tiêu Nham, anh có biết chỉ cần Valentine còn sống ngày nào, ông ta nhất định sẽ cho bằng được đại não của Tiêu Nham."

"Cho nên lúc này, chúng ta nhất định phải thành công." Ánh mắt Jane nheo lại, trong mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng về phía chân trời.

Tối hôm đó, Tiêu Nham đem những lời của Jane nói kể lại cho Trầm Băng và các chủ quản nghiên cứu khác. Giống như cậu dự đoán, đa số mọi người đều cực lực phản đối, ác danh phản bội Shire của Jane Wallace đã sớm rõ ràng, gần như không có ai tin tưởng anh ta thật lòng muốn hợp tác cùng với Shire. Bọn họ bàn luận sôi nổi, Tiêu Nham ngược lại đặt ánh mắt về phía Herb Ritts và Lạc Hách vẫn đang bảo trì trầm mặc.

"Các anh nghĩ thế nào?"

"Hiện tại không phải lúc chúng tôi nghĩ như thế nào, mà là cậu cần chúng tôi làm cái gì cho cậu?" Lạc Hách vẫn luôn hiếm khi mở miệng phát biểu ý kiến đột nhiên mở miệng, lời vừa nói ra đã kinh động bốn phía.

"Thiếu tá Lạc Hách! Cậu nói cái gì? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn Thiếu tá Tiêu Nham đi chịu chết hay sao!"

"Đây chính là Valentine Shein! Gã ta có thể hủy diệt Shire chỉ trong một đêm, chúng ta lúc nào có bao nhiêu người! Làm sao có thể đối phó được gã!"

"Vậy thì sao, khi chúng ta tự cho là an toàn mà co đầu rút cổ ở Shire, hiện tại thì như thế nào chứ? Cho dù chúng ta đi tới chỗ nào, muốn sống cuộc sống như thế nào, đều có thể bị gã ta dễ dàng phá hủy! Cho nên, tính thêm cả tôi-- Nói cho tôi biết, tôi có thể làm gì cho cậu!"

Ánh mắt Herb Ritts vô cùng nghiêm túc, vị Thiếu tá vẫn luôn lười nhác khất nợ không ít hạng mục nghiên cứu, trong ánh mắt lại lóe ra thần thái không thể dao động.

"Tốt lắm, đây căn bản là hành động không được quân bộ phê chuẩn, cho nên cho dù là ai, nếu cảm thấy việ chợp tác cùng Jane Wallace dụ bắt Valentine Shein là hành động không thể thành công, người đó có thể rời khỏi căn phòng này."

Ánh mắt Tiêu Nham nhìn về phía Hein, Wynne đứng bên cạnh đưa tay lắc lắc, "Trời đất, cậu nhìn chúng tôi làm cái gì chứ! Mệnh lệnh của Thiếu tướng Gordon chính là bảo vệ cậu, cho nên cậu muốn làm bất cứ điều gì, việc chúng tôi cần làm vẫn là bảo vệ cậu, chứ không phải ngăn cản cậu."

Mark sờ sờ gáy, toét miệng nói: "Có lẽ bởi vì tôi không được thông minh như mấy vị Thiếu tá Trung tá gì đó ở Viện khoa học Trung ương, cho nên tôi nghĩ không rõ, Valentine vẫn luôn muốn giết chúng ta, vì sao chúng ta không thể giết ngược lại gã? Cho nên Tiêu Nham cậu nói muốn dụ bắt tên khốn Valentine kia, tôi chỉ cảm thấy cậu thật là ngầu thật là đàn ông! Tôi kết cậu rồi đó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện