Khi trời rạng sáng, Tiểu Quân vốn đã chìm vào giấc ngủ, nàng một mực co rúc trong ngực ta, nhưng ta quá kích động nên vẫn lay nàng tỉnh dậy báo tin vui. Khi nghe ta nói đã kiếm được 5000 đôla, nàng chỉ lầu bầu trong mơ:"Ta muốn mua váy, còn muốn một cái túi, cái túi vải bạt kia sứt chỉ rồi."
"Đi, ca mua cho ngươi, còn muốn cái gì?" Tay của ta thừa cơ trượt vào ngực Tiểu Quân, tay bắt đầu xoa lên chỗ mềm mại như ngọc.
"Ca, sao ngươi cứ sờ người ta vậy? Ta cũng không phải bạn gái của ngươi." Tiểu Quân chằm chằm vào tay của ta lớn tiếng hờn dỗi, nàng dứt khoát tỉnh lại.
"Ngươi là tiểu di của ta." Ta cười xấu xa.
"Coi như là tiểu di ngươi, ngươi cũng không thể sờ loạn nha !"" Tiểu Quân lớn tiếng kháng nghị. Thanh âm ỏn ẻn làm ta cảm giác như được uống nước sương sớm.
"Ngươi không nghe nói tiểu di là nửa cái bờ mông tỷ phu sao?" Ta cười to.
"Không rõ là có ý gì." Tiểu Quân lắc đầu.
"Nói vậy nghĩa là tỷ phu có thể sờ ngực tiểu di."
Tay của ta tại dùng sức. Bằng sự thông minh của Tiểu Quân, nàng không thể không hiểu những lời này, chỉ là nàng đang giả ngốc, nữ nhân thông minh hiểu được đôi khi phải giả ngốc để nam nhân vui. Tiểu Quân dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thủ đoạn khiến nam nhân vui vẻ, có thể nói là trời sinh mị cốt. Ta thật sự nhịn không được, cúi đầu xuống ngậm lấy cặp môi đỏ mọng của nàng.
"A......... A......... Có tỷ phu háo sắc như ngươi, ta thực thê thảm." Tiểu Quân liền tránh khỏi đầu lưỡi của ta khiến ta cụt hứng.
"Hôn một cái được không?" Ta xoa núm vú Tiểu Quân nhỏ giọng hỏi.
"Hôn cái đầu của ngươi ấy? Chúng ta về nhà đi, trời đã sáng rồi, đợi lát nữa có người tới đó."Tiểu Quân giận dỗi nhìn ta.
Ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã tảng sáng. Mặc dù cả buổi tối không ngủ, nhưng ta chẳng hề thấy mệt mỏi, ngoại trừ có Tiểu Quân bầu bạn bên cạnh, lại có thể thoáng cái kiếm được 5000 đôla càng làm ta hưng phấn. Một đêm thu hoạch vượt qua hai tháng tiền lương, điều này khiến ta càng nảy sinh ham muốn vật chất. Nhìn Tiểu Quân hờn dỗi đáng yêu, nhớ tới Đái Tân Ni mềm mại yểu điệu, ta muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để hai nàng thật hạnh phúc.
"Tiểu Quân, ngươi thích một cuộc sống thanh bình, hay là cuộc sống muôn màu muôn vẻ?" Ta yêu thương nhìn Tiểu Quân sửa sang lại áo ngủ.
Tiểu Quân bĩu môi:"Nói nhảm, ta đương nhiên thích cuộc sống muôn màu muôn vẻ á! ta thích quần áo hàng hiệu, ăn ở nhà hàng sang trọng, ta còn thích đi du lịch, thích những đỉnh núi phủ tuyết Thụy Sĩ, tháp Eiffel......"
Tiểu Quân thao thao bất tuyệt mô tả giấc mộng của nàng cho ta biết, phát hiện ta cười tủm tỉm nhìn nàng, nàng chột dạ không nói thêm gì đi nữa. Đột nhiên nhãn châu xoay động, thầm kín nói:"Bất quá, nếu như ca không khi dễ ta, đối tốt với ta, ta cùng ca và ba mẹ cùng bốn người sống bình thản quan ngày không tệ."
"Tiểu Quân thật sự chán ghét ca khi dễ ngươi ư?" Ta trong lòng khẽ động, chăm chú hỏi Tiểu Quân.
"Ta...... Ta...... Đương nhiên chán ghét a...... Ai nha, không nói nữa..., chúng ta đi thôi." Tiểu Quân đột nhiên xấu hổ, nói chuyện ấp a ấp úng. Thấy nụ cười xấu xa trên mặt ta, nàng vội vàng nhảy xuống, lẻn ra khỏi phòng.
Mặc dù biết Phàn Ước là mỹ nhân kế, nhưng ta vẫn bị vẻ đẹp của nàng thuyết phục, vẫy một chiếc tắc xi đưa Tiểu Quân về nhà, ta tìm một cái cớ quay lại khách sạn Burton.
Ngay khi ta sắp tiến vào thang máy, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất thanh thúy. Ta vừa định quay đầu lại, thanh thúy tiếng bước chân tựu im bặt mà dừng. Một mỹ nhân tuyệt sắc đã đi tới cùng tiến vào thang máy.
Tại sao là nàng? Nữ nhân có một đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mặt trái xoan, bờ môi hơi mỏng, hai gò má lúm đồng tiền mê chết người. chẳng những dáng người tuyệt mỹ, cách ăn mặc cũng rất ưu nhã, một chiếc áo sơmi màu trắng, váy tây màu lam xám bó sát người che gối, dưới chân là một chiếc giày cao gót tinh xảo màu trắng. Đặc biệt là nữ nhân này cũng có một suối tóc như mây. Cả người nàng toát ra vẻ đẹp làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một lần mà cả đời khó quên, có thể dùng một câu để hình dung là Vũ Địch Thanh Liên (hoa sen sau mưa).
Người này chính là PR thần bí nhất trong công ty chúng ta, tại kt một năm, số lần ta thấy nàng so với gặp tổng giám đốc còn ít hơn. Nhưng ta đối với nữ nhân này có ấn tượng phi thường sâu sắc, nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ luôn khắc sâu ấn tượng. Tiếc nuối chính là ta chưa từng có cơ hội bắt chuyện với nàng. Trên khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn luôn treo nụ cười nhàn nhạt hàm xúc vẻ kiêu sa làm cho nam nhân không dám đến gần. Nàng chính là Đường Y Lâm.
Ở trong kt, mỗi mỹ nữ đều có đặc điểm riêng. Cát Linh Linh đẹp nhất, Đái Tân Ni lãnh ngạo nhất, Trang Mỹ Kỳ nhân duyên tốt nhất, Chương Ngôn Ngôn con mắt lớn nhất, Vương Di dáng người cao nhất, Triệu Hồng Ngọc làm dáng nhất, Phàn Ước thanh thuần nhất, La Đồng ôn nhu nhất, Hà Đình Đình kiêu ngạo nhất, Quách Vịnh Nhàn hàm súc thú vị nhất, mà Đường Y Lâm lại thần bí nhất. Nàng tuy là PR, nhưng tựa hồ chưa bao giờ nói chuyện với ai, nàng là nhân vật đặc thù nhất trong công ty.
Đường Y Lâm khi nhìn thấy ta liền tỏ vẻ sửng sốt. Ấn nút lên tầng mười, nàng tựa hồ suy nghĩ đã gặp ta ở đâu. Ta cũng sửng sốt một chút, bởi vì ta cũng là đến tầng mười. Hắc hắc, thật trùng hợp.
"Ngươi hình như là người của kt?" Đường Y Lâm nhàn nhạt cười cười với ta.
"Đúng vậy, ngươi hẳn là Đường Y Lâm, đúng không?" Ta cũng thoải mái trả lời. Kỳ thật, ta đối với nữ nhân xinh đẹp gần đây cũng trở nên thành thục hơn. Nếu là lúc trước đối mặt với vẻ đẹp thoát tục của Đường Y Lâm, ta nhất định sẽ biểu hiện thật nhiệt tình, chỉ là bây giờ đã nắm được một số chuyện cơ mật từ Đỗ Đại Duy, ta biết mỹ nhân này cùng mấy ông chủ lớn trong thành phố quan hệ không tầm thường, trách không được trong mắt nàng kt như là một cái siêu thị, muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Đối với nữ nhân như vậy, từ đáy lòng ta sinh ra sự kính sợ.
"Ừ."
Đường Y Lâm dùng giọng mũi nhẹ nhàng lên tiếng, đối với việc ta biết rõ tên của nàng, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Mặc dù kính sợ Đường Y Lâm, ta vẫn lộ vẻ bình tĩnh, nàng nói chuyện với ta, ta mới lễ phép đáp lại một chút. Nếu như nàng làm bộ không biết ta, ta cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với nàng.
"Ta...... Ta tới gặp một người bạn."
Đường Y Lâm muốn giải thích vì sao sáng sớm đã tới khách sạn, dù sao một nữ nhân xuất hiện trong khách sạn rất dễ khiến người khác ngờ vực, huống chi là thời gian rạng sáng? Nhưng giải thích của nàng ngược lại khiến ta cảm thấy "bằng hữu" rất không tầm thường. Vì vậy, ta nhàn nhạt mà "a" một tiếng, cái này nhàn nhạt "a" lại lơ đãng toát ra ý tứ bài xích, tương đương nói cho nàng biết ta cũng không muốn trò chuyện nhiều.
Đường Y Lâm quả nhiên sắc mặt khẽ biến, tuy biến hóa rất nhỏ, nhưng ta để ý thấy nụ cười của nàng lập tức biến mất, cơ mặt có chút cứng ngắc. Cũng may nàng phong hoa tuyệt đại, dù là xụ mặt cũng có loại mị lực nhiếp hồn đoạt phách.
Ta cũng không nói thêm gì nữa đợi thang máy đến tầng mười. Lúc bước ra thang máy, Đường Y Lâm phát hiện ta đi theo sau nàng, nàng lại sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục đi, nhưng ta vẫn đi theo. Nàng đùng đùng nổi giận quay đầu lại, ngữ khí có chút đông cứng hỏi:"Ngươi đang theo dõi ta sao?"
Ta nhún nhún vai:" Không phải. Ta trở về phòng."
"Phòng nào?" Đường Y Lâm cảnh giác hỏi.
"1016." Ta nhàn nhạt nói.
"Cái gì?" Đường Y Lâm kinh ngạc trừng lớn con mắt.
Đứng tại trước phòng số 1026, ta nhìn Đường Y Lâm, mà Đường Y Lâm lại đứng trước phòng 1028 nhìn ta, hai gian phòng vừa vặn mặt đối diện nhau. Ta bắt đầu cảm thấy buồn cười, cái này thực trùng hợp, ta đoán chừng trong phòng 1018 còn có một nam nhân, người đó là nhi tử Trương Tư Cần Trương Đình Nam.
Để chứng minh ta không theo dõi nàng, ta liền tiến vào phòng 1026, sau đó đóng cửa lại liền nhanh chóng dí sát mắt vào quan sát phòng 1018 đối diện. Ngoài cửa, Đường Y Lâm còn không có gõ khai mở 1028 phòng, nàng nhìn gắt gao vào cửa phòng ta, phảng phất biết rõ ta đang nhìn nàng, có lẽ không muốn để ta biết bí mật của nàng, tỏ vẻ khó xẻ không gõ phòng 1018. Một lát sau, Đường Y Lâm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nói chuyện xong nàng mới nhấn chuông phòng 1018.
Cửa phòng mở ra, ta vừa định nhìn xem kẻ mở cửa là ai, nhưng đúng lúc này mắt ta lại bị bịt kín. Ngửi hương thơm từ bản tay mềm mại, bên tai truyền đến tiếng cười thanh thúy động lòng người của Phàn Ước:"Nhìn cái gì đó?"
"Bắt cóc một đại mỹ nữ, nên ta sợ có người theo dõi ta." Ta cười thở dài một hơi.
"A? Vậy có người theo dõi ngươi sao?"
"Có chứ? Rất nhiều."
"Có đẹp trai hơn ngươi không?"
"Không có."
"Hì hì, xú mỹ."
Kéo bàn tay Phàn Ước ra, lòng ta chợt hỗn loạn. Phàn Ước trên người chỉ mặc nội y, dưới ánh đèn, dáng người trước lồi sau lõm hiện lên rõ ràng, quả khiến người ta phưn máu mũi. Ta nhẹ xoay laij ôm nàng, dịu dàng hỏi:"Ngươi không ngủ sao?"
"Không ngủ được." Phàn Ước tựa như con chim nhỏ rúc vào ngực ta.
"Vì sao? Hay là nhớ ta nên không ngủ được?" Ta cười xấu xa.
"Ha ha, không phải, là bên ngoài có người ồn ào khiến ta bị đánh thức . Chắc là uống say nên hò hét kêu to ."
"A? Lại có chuyện vậy sao".
"Ta còn tưởng rằng...... ngươi không tới." Phàn Ước thầm kín nói.
"Sao lại không đến được? Tiểu Phàn của ta xinh đẹp như vậy, ta nghĩ đến ngươi muốn chết."
"Nghĩ tới ta? Hay là nghĩ tới Linh Linh tỷ !""
"Nói như thế nào vậy? Ta không phải tới rồi sao?"
"Đừng giả vờ, ta biết rõ ngươi thích Linh Linh tỷ, chẳng có nam nhân nào không thích Linh Linh tỷ."
"Vậy ngươi biết rõ ta thích ngươi sao?" Ta càng ôm chặt Phàn Ước hơn. Bộ ngực dán chặt lên người ta, hai tay ta vuốt ve bờ lưng ngọc mềm nhẵn, dọc theo xương sống đi xuống, ta mò tới một cái lỗ khảm, chỉ có bờ mông rất căng mềm nữ nhân, đuôi xương cụt hạ mới có lỗ khảm.
"Không biết. Kỳ thật tối hôm qua không phải ta giả say, nhưng về sau bị các ngươi đánh thức."
Phàn Ước cố gắng giải thích, tựa hồ muốn chứng minh nàng cũng không phải cố ý giả vờ. Nàng chủ động giải thích chính là che dấu, Phàn Ước càng giải thích, ta càng không tin.
"Nói như vậy, nhất định ngươi đã thấy ta cùng Linh Linh tỷ ân ái sao?" Ta cười xấu xa, nhịn không được hôn nhẹ lên mũi Phàn Ước.
"Không phải ân ái, là....." Phàn Ước cười yêu kiều.
"Là cái gì?" Ta vội hỏi.
"Phải..... Là cưỡng gian...... Hừ, nếu như bị Đỗ quản lý biết thì ngươi thảm rồi."
"Ta không nói, Linh Linh tỷ không nói, Đỗ quản lý làm sao biết được?" Ta làm bộ kinh hoảng.
"Làm sao ngươi biết ta không nói?" Phàn Ước tỏ vẻ giảo hoạt.
"Bởi vì, từ hôm nay ngươi sẽ thích ta, sẽ không nhẫn tâm bán đứng người ngươi thích."
Ta kéo rơi đồ lót Phàn Ước, văn vê nổi lên nàng hai bên trái phải mông thịt, mông thịt rất rắn chắc, rất đàn hồi tay.
"Phi, ta mà thèm thích ngươi."
Phàn Ước không dám nhìn ta. Mặt nàng bắt đầu đỏ lên, kéo dài đến cổ.
"Ngươi sẽ thích ta." Ngón tay của ta trượt vào khe mông, khe mông thật chặt, ta căn bản không thể xâm nhập. Nhưng ta có biện pháp, chỉ dùng một ngón tay khẽ xao động, nơi bí hiểm căng cứng lập tức buông ra, ngón tay ta liền trượt đến hậu môn nhẹ nhàng xoa nắn, Phàn Ước cả người nóng rực, eo thon uốn éo .
Danh sách chương