" Nếu mọi người đều quen biết, vậy ta sẽ không vòng vo nữa. Trung Hàn, cậu có ý kiến hay gì cứ việc nói thẳng ra !" Ngừng cười, trong cách xưng hô của Hà bí thư đã thay đổi khẩu khí, ta thấy đã có cơ hội. Hắng giọng một cái, ta cung kính nói: " Nghe nói công trình tòa nhà thị chính sắp khởi công, Là một công trong thành phố, tôi có nghĩa vụ hỗ trợ cho chính quyền thực hiện công trình này, tôi rất mong được góp chút sức lực cho thành phố."
" A? Điều này rất tốt, cậu có thể đến phong hành chính hỏi ý kiến về phương diện này."Hà thư ký rất kiên nhẫn nghe ta nói một đống lời nhảm nhí.
" Vâng, nhưng chút tấm lòng yêu mến của tôi không lớn không nhỏ, hy vọng có thể thông qua tầng quan hệ của bí thư ký để xử lý đặc thù."Ta cười tủm tỉm nhìn lại hắn.
" A, không lớn không nhỏ sao?"Trong mắt hắn đã hiện tinh quang, tuy nhiên cũng không tỏ vẻ quá để tâm liền, phun ra một hơi thuốc. Trong làn sương mù lượn lờ, ta cảm thấy kinh ngạc về sự tham lam của hắn.
" Cũng không phải rất nhiều, ban đầu là 1 tỷ, ngoài ra là 1 tỷ với tư cách tài chính dự bị, lúc nào cũng chờ Hà bí thư cùng chính quyền thành phố điều động."Ý của ta tựu là cái hai tỷ này một nửa hiến cho chính quyền thành phố, một nửa kia là tặng không cho cái này lão hồ ly.
Quả nhiên hắn đã khựng lại, hồ nghi nhìn ta hỏi: "Ngươi đang nói đùa sao?"
" Tôi không dám nói đùa."Ta nhàn nhạt trả lời, nhưng trong bụng lại nở hoa. Xem ra Hà bí thư cũng không biết ta đã kiếm được một số tiền lớn, nó cho thấy Chu Cửu Đồng đã giấu diếm hắn.
" Ư, ngươi không giống như đang nói đùa, nhưng ta muốn biết lai lịch khoản tài chính này."
" Xin ngài yên tâm, đây là tiền của tôi, là do tôi kiếm được, rất sạch sẽ."
" Tiền của ngươi? Ta khó mà tin được."
" Hai ngày trước tôi cũng không tin, nhưng hiện tại xác thực tôi có số tiền này, thông qua thị trường dầu mỏ, tổng cộng tôi đã kiếm lời ba tỷ. Nhưng đáng tiếc Chu tổng giám đốc thấy tiền sáng mắt muốn chiếm đoạt số tiền kia, cho nên hắn đã hãm hại tôi. Ta định lấy hai tỷ trong đó ra, mặt khác dùng 1 tỷ kia đi cứu người, còn lại không nhiều lắm. Còn khi Hà Phù trở về, tôi cũng muốn thay nàng mua một chiếc xe tốt, chiếc xe kim quy của nàng cũng không xứng đáng với thân phận con gái của bí thư thành phố được."
" Ha ha...... Ngươi cũng quá xem thường Tiểu Phù rôi, nếu như nó muốn thì cái loại xe xa hoa gì mà chẳng có chứ? Nếu như nó chịu nhận lễ vật của cậu thì cậu phải có bản lĩnh đó. Ha ha...... Hai tỷ, ta vẫn chưa tin."
" Tôi biết bí thư không tin, điều này không trọng yếu. Ngài cứ hỏi Chu tổng giám đốc liền biết."Ta cười nói.
" Ừ, hắn không nói vấn đề này cho ta biết. Hắc hắc, một người trung thành hay không, từ điểm đó có thể nhìn ra. Được, ta lập tức gọi hắn đến."Hà thư ký ném điếu thuốc đi, dùng di động gọi cho Chu Cửu Đồng một cú điện thoại. Vừa đợi hắn điện thoại xuống, ta mới cười tủm tỉm đứng lên cáo từ.
" Phải đi sao?"Hà thư ký thật bất ngờ.
" Vâng, lát nữa Chu tổng giám đốc đến, bí thư sự tự mình nghiệm chứng số tiền kia có thật hay không. Về phần cụ thể an bài như thế nào, còn làm phiền bí ký châm chước, tôi chỉ có ba điều kiện."
"Ba điều kiện gì? Cậu cứ nói."Hà thư ký hưng phấn hỏi ta.
" Thứ nhất Đái Tân Ni đã là vợ của tôi , tôi rất yêu nàng."Ta hàm súc trước tiên nói ra điều kiện thứ nhất.
"Ha ha, được được! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thục nữ đã lập gia đình, ta tự nhiên không thể tự ý vượt qua, cậu cứ yên tâm, ta còn sợ cậu tố cáo ta trước mặt Tiểu Phù. Huống chi đã có bảo bối Hồng Ngọc này, ta làm sao còn thừa tinh lực chứ?" Hà thư ký cười to, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. Bất quá, có thể nhận được lời cam đoan của hắn, trong lòng ta như bỏ được một tảng đá lớn.
"Bí thư quả nhiên là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Điều thứ hai, tôi muốn tiến vào ban giám đốc kt, bí thư có thể an bài một chút được hay không. Đương nhiên, điều tôi cần chính là thực quyền."Ta ngượng ngùng cười cười.
"Không có vấn đề, ta hiện tại đang cân nhắc cho cậu thay thế cái lão hồ đồ Chu Cửu Đồng, hắn đã già rồi, vừa già lại tham lam, lần này cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, hắn lại giấu diếm ta! Hắc hắc ! Bất quá, ngươi muốn thay thế Chu Cửu Đồng, ta còn cần hỏi Tiểu Phù một chút, nếu như Tiểu Phù đồng ý, vậy thì việc này trăm phần trăm không có vấn đề."
Hà thư ký dù sao cũng là kẻ lòng dạ thâm trầm, hắn muốn từ chính miệng Hà Phù xác định ta có đáng tin cậy hay không. Bất quá ngoài ý muốn là hắn để ta thay thế Chu Cửu Đồng, điều này không thể không khiến ta chấn động.
" Vâng, như vậy cũng tốt. Nói đến Hà Phù, điều kiện thứ ba của tôi cũng liên quan đến nàng. Tôi hi vọng bí thư an bài một cuộc gặp mặt giữa ba người chúng ta, tôi muốn đưa số tiền kia qua tay Hà Phù. Nói thật, tôi chỉ tin tưởng Hà Phù."
" Ha ha, ngay cả ta cũng không tin mà đi tin tưởng Tiểu Phù? Xem ra giao tình của các người cũng không phải là cạn. Được, cậu không tin ta, ta có thể hiểu, nói thật, ta cũng chỉ tin tưởng nữ nhi bảo bối này thôi. Đợi khi Tiểu Phù trở về từ Hồng Kông, ta sẽ sắp xếp."Hà bí thư hiển nhiên rất hài lòng với ba cái điều kiện của ta.
" Vậy tôi xin đi trước, mong ngài bảo trọng."Ta cung kính khom người với Hà bí thư.
" Được, cậu có thể đi. Nhưng trước đó ta muốn hỏi cậu một vấn đề."Hà thư ký giống như nghĩ tới điều gì.
" Mời ngài hỏi."Ta cười nói.
"Mỹ nhân vừa rồi bên cạnh ta, ngươi cảm thấy như thế nào?"Hà thư ký hỏi.
" Tuyệt đại giai nhân."Ta trung thực gật gật đầu.
Hà thư ký nở nụ cười, cười rất quái dị. Trong lòng vang "ầm" một tiếng, một ý nghĩ quái dị hiện lên trong đầu ta, mang theo ý nghĩ này ta rời khỏi tầng hầm. Trên lối ra, ta bắt gặp Chu Cửu Đồng, bây giờ ta đã có một loại cảm giác tự tin về sức mạnh của mình, đối mặt với Chu Cửu Đồng ta cũng không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí mang theo nụ cười lạnh trước khi đi qua mặt lão.
" Không được, muội phải đi xem ca ca. Đã hơn hai giờ rồi, hắn còn chưa trở về, muội thật sự rất lo lắng."
" Ca của muội để ta về trước là để tránh phiền toái. Yên tâm, cứ đợi thêm chút nữa, nếu đến sáu giờ mà hắn còn chưa trở về, chúng ta cùng đi tìm hắn."
" Đúng vậy đó, Tiểu Quân, muội nghe Tân Ny tỷ đi."Ta vừa về đến nhà còn chưa mở cửa phòng ra đã nghe thấy từ trong phòng truyền ra một loạt tiềng rì rầm ồn ào. Đương nhiên, thanh âm lớn nhất, trách móc lợi hại nhất đúng là của Tiểu Quân, thanh âm trách móc của nàng ta dù điếc cũng có thể nghe được.
" Ăn trái cây nè!"
Ta mang theo một rổ hoa quả đi vào trong nhà. Trong cái nhìn soi mói mà đầy kinh hỉ của ba mỹ nữ, ta lấy ra từ trong giỏ xách từng loại trái cây bồ đào, lựu, xoài, ô mai, quất ngọt......
" Đoán chừng cũng chỉ có ta thích ăn cỏ dâu, hì hì."Phàn Ước cũng không biết là nhìn thấy ta cười, hay là nhìn thấy ô mai mà cười, nàng là người thứ nhất mở miệng nói chuyện.
" Tiểu Phàn, ngươi sai rồi a, ta cùng Tiểu Quân đều thích ăn cỏ dâu."Đái Tân Ni ôn nhu nhihnf ta, ta nhìn thấy trong mắt nàng đã có làn hơi nước mỏng.
" Hừ! Ta muốn ăn canh."Tiểu Quân lớn tiếng reo lên.
" Yên tâm, hôm nay tất cả mọi người đều có súp uống."Ta làm phép ảo thuật lôi ra từ một chiếc túi to các loại nguyên liệu nấu ăn, ba ba, hải sâm, lúa mạch, những thứ này đều là lúc ta cố ý đến chợ hải sản mua. Hôm nay ta muốn cảm tạ một người, người này là Phàn Ước.
" Ta...... Ta có phần không?"Phàn Ước nhỏ giọng hỏi.
Ta nở nụ cười, Đái Tân Ni nở nụ cười, cả Tiểu Quân cũng cười khanh khách. Phàn Ước xấu hổ không biết nói gì cho phải, nàng do dự một hồi, gượng cười hai tiếng: " Ta nói đùa thôi. Buổi tối ta phải về nhà ăn cơm, lúc này không còn sớm nữa, ta cũng nên đi thôi."
" Phàn Ước tỷ tỷ, nếu như ta không có đoán sai, ca ca nhất định là cố ý nấu canh cho ngươi uống đó, ngươi làm sao có thể đi được?"
Tiểu Quân cười tủm tỉm nhìn Phàn Ước. Ai, xem ra người hiểu ta chỉ có Tiểu Quân. Ta thật buồn bực, Tiểu Quân làm sao có thể đoán được tâm tư của ta chứ? Chẳng lẽ nàng thật sự là con giun trong bụng ta sao? "Nấu canh cho ta sao?"Phàn Ước giật mình nhìn Tiểu Quân.
" Ừ."Đái Tân Ni cười đi tới kéo bàn tay nhỏ bé của Phàn Ước, cảm động nói: "Cám ơn muội, Tiểu Phàn. Nếu không có muội, hôm nay thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì."
" Tân Ny tỷ, tỷ bình thường vẫn chiếu cố ta cùng Ngôn Ngôn, chúng ta tạ còn không kịp cảm ơn tỷ! Tỷ đừng khách khí như vậy. Muội đang định dạo phố cùng Đình Đình, cũng là Đình Đình nhìn thấy tỷ vừa khóc vừa tiến xe tổng giám đốc. Thế nên muội...... Muội đã chạy tới đây."Phàn Ước có chút ngượng ngùng.
Trong nội tâm ta nóng lên, chứng kiến ba mỹ nữ lớn nhỏ đối xử chân thành tha thiết như thế, ta cảm động đến rối tinh rối mù. Thừa dịp nước mắt còn chưa chảy ra, ta chạy nhanh vào bếp bắt đầu trổ tài, tránh để cho mấy nữ nhân trông thấy hình tượng này của ta.
Đều nói ba nữ nhân thành một cái chợ, những lời này không tệ, ta phải chịu đựng những tiềng ồn ào cố hết sức làm cho hết tất cả đồ ăn, chỉ là nấu canh cần thời gian lâu một chút. Bất quá khi trông thấy khung cảnh đầm ấm trong bữa ăn, ta cảm thấy mọi công sức của mình thật xứng đáng. Trong bữa cơm, có ba tên đần luôn gắp thức ăn vào trong chén Phàn Ước, rất nhanh, Phàn Ước liền phát hiện chén nhỏ trước mặt nàng đã chồng chất như núi. Ai! cái này thật là làm khó Phàn Ước, một cô gái luôn điềm đạm nho nhã như nàng làm sao có thể nhồm nhoàm nhai hết chỗ thức ăn này chứ? Nàng trừng mắt nhìn chén đồ ăn đầy tràn mà buồn muốn chết.
" Ha ha ha......"
Trông thấy bộ dạng ngẩn người của Phàn Ước, đương nhiên ba tên đần đó cười to, kết quả là Phàn Ước cũng cười. Ai, tình cảnh này nếu để cho người ngoài trông thấy nhất định sẽ cho là bốn chúng ta đều bị tâm thần, bởi vì chỉ có bệnh tâm thần mới có thể không ngừng cười.
Có lẽ đây là bữa cơm vui vẻ nhất ta từng ăn, cũng là bữa ăn chậm nhất mà trong đời ta, tất cả mọi người đều ăn rất chậm rãi. Không có biện pháp, tâm tình vui vẻ thì trò chuyện nhiều hơn, lại thêm đồ ăn ngon miệng, súp dễ uống, đương nhiên là phải ăn rất chậm rãi. Đối với ta mà nói, chỉ nhìn ba đại mỹ nữ đã tiêu hết phân nửa thời gian ăn cơm của ta, kết quả là còn chưa no bụng.
Tiểu Quân cùng Phàn Ước rất có duyên, có lẽ do tuổi tác tương đồng, các nàng có rất nhiều chuyện để nói, đương nhiên, cứ rì rầm liên hồi nhưng ta cũng không biết các nàng nói cái gì. Thời gian trôi qua thực vui vẻ, đêm đã khuya, Phàn Ước phải về nhà, mặc dù Tiểu Quân cùng Đái Tân Ni cực lực giữ Phàn Ước ở lại một đêm, nhưng nàng vẫn kiên trì rời đi.
Trách nhiệm hộ hoa sứ giả đưa Phàn Ước về nhà rất tự nhiên rơi lên vai ta. Trong làn gió đêm quét trên đường phố, ta cùng Phàn Ước chậm rãi đi tới. Trên đường người xe rất thưa thớt, chỉ có ánh sao đầy trời cùng vầng trăng sáng tỏ đồng hành cùng chúng ta.
Một chiếc tắc xi đi qua, nhưng ta cùng Phàn Ước đều không có ra dấu ngăn lại. Trong lòng ta khẽ động, liếc nhìn về phía Phàn Ước, nàng nhìn về phía ta, cả hai chúng ta đều nở nụ cười, ta mỉm cười, Phàn Ước lại cười rất ngượng ngùng. Ta tiến đến gần Phàn Ước, nhẹ nhàng giữ chặt tay của nàng. Phàn Ước rất ôn nhu, mặc cho ta nắm tay nàng, hai bàn tay đan vào nhau.
" Tiểu Phàn, cám ơn muội."
" ngươi có phiền không vậy? Lời này huynh đã nói chục lần rồi, còn thêm cả Tân Ny tỷ cùng Tiểu Quân chắc phải trăm lần đó. Muội chỉ...... Chỉ là làm chuyện nên làm, huynh còn nói nữa muội sẽ tức giận đó."
" Vậy thôi, ta không nói. Vậy làm có thể chứ?"Ta thâm tình mà nhìn xem Phàn Ước.
" Làm cái gì?"Phàn Ước kỳ quái nhìn ta.
" Đương nhiên là làm một chuyện trọng đại."Ta ôm cổ Phàn Ước, hôn lên môi nàng.
" Ư......" Phàn Ước nhỏ nhắn xinh xắn bị ta ôm lên khỏi mặt đất, nàng đành phải ôm chặt lấy cổ ta. Môi của nàng giống như bôi lên nhựa cao su, một khắc cũng không muốn tách bờ môi ta ra. Ta cảm giác được tình yêu nồng cháy trong nụ hôn của nàng.
Bên đường là một bụi cỏ um tùm, Phàn Ước phát ra từng đợt tiếng rên rỉ mất hồn, nàng vịn một cây cổ thụ, dùng sức lay động bờ mông thon bé bỏng. Bốn phía rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang cùng thanh âm rên rỉ thì chỉ còn một một hồi thanh âm " bẹp, bẹp". Thanh âm này cùng tiếng rên rỉ của Phàn Ước hỗ trợ lẫn nhau, âm thanh "bẹp" càng lớn, tiếng rên rỉ lại càng cao, đến cuối cùng khi những tiếng "bẹp" trở nên dày đặc, tiếng rên rỉ đã kéo dài thành những hồi lanh lảnh.
Rốt cục, mọi âm thanh đều ngừng lại. Một hồi gió đêm thổi qua quét đi đám lá cây ven cổ thụ, cũng thổi bay váy ngắn của Phàn Ước. Dưới váy ngắn là một chiếc đùi ngọc tuyết trắng với những dòng nước chảy dài, dòng nước càng phun càng nhiều, cuối cùng trút xuống thấm ướt quần của ta, cũng tưới lên cái cây đại thụ may mắn này.
" Tiểu Phàn, cha muội nhập viện rồi sao?"
" Làm sao huynh biết?"
" Tân Ny nói cho ta biết ."
" Ừ."
"tiền chữa trị cho cha của muội không cần lo lắng."
" Huynh nói cái gì?"
" Ta muốn nói, cha của muội cũng là cha của ta."
Phàn Ước không nói thêm gì, trong làn gió nhẹ thút thít tiếng nỉ non.
Danh sách chương