"Tiểu Lâm, tóc của ngươi thật đẹp, dùng dầu gội gì vậy?" Ta dịu dàng hỏi. Đường Y Lâm vẫn không nói gì, khuôn mặt vẫn là sự cứng ngắc.

"Này, hôm nay đã mua được quần áo gì vậy?" Ta lại hỏi.

Đường Y Lâm vẫn không nói chuyện, nàng ưu nhã bưng tách cà phê lên, chậm rãi thưởng thức. Tư thế cầm chén cà phê của nàng rất mê người, ngón áp út cùng ngón út mở rộng như một bông hoa lan, móng tay phấn hồng lại có một tầng óng ánh sáng bóng.

"Tiệc rượu buổi tối không thể thiểu ngươi đó!" Đầu ta to ra, đành phải cố nặn một nụ cười. Lần này, Đường Y Lâm dứt khoát nhìn về phía cửa sổ ngắm cơn mưa to.

"Ngươi nói nhiều quá." Đường Y Lâm cuối cùng phá vỡ sự trầm mặc, chỉ là ngữ khí của nàng vẫn lạnh như băng. Cặp môi anh đào khẽ nhấm nháp ly cà phê, sau đó nàng ưu nhã đặt chén cà phê xuống, lắc lắc mái tóc dài phiêu dật, sau đó chống cánh tay trắng như ngó sen nâng má phấn, đôi con mắt mê người miễn cưỡng nhìn ta, tựa hồ muốn nói lại thôi.

" Làm sao vậy? Tiểu Lâm, có phải là có chuyện gì không vui hay không? Nói ra xem ta có thể giúp ngươi chia sẻ một chút không?" Khi tay ta chạm vào tay Đường Y Lâm, ta cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nàng lạnh buốt, một nỗi thương xớt trào dâng trong người ta, có lẽ là bản năng của đàn ông, không người nào muốn thấy mỹ nhân đau khổ.

"Ngươi cũng không nhất định giúp được ta, ta chỉ hi vọng ngươi có thể thử một lần." Đường Y Lâm lạnh lùng nói.

"Được, ngươi nói xem. Bất kể là việc gì, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi." Ta mỉm cười chà xát bàn tay nhỏ bé của nàng, nghĩ thầm nữ nhân còn có chuyện gì khó khăn chứ? Đơn giản là kinh tế khó khăn. Trước kia ta không thể cho Đường Y Lâm cái gì, nhưng hiện tại ta trợ giúp nàng một chút thì cũng không thành vấn đề.

"Nói với Hà bí thư, để hắn buông tha ta." Đường Y Lâm nhàn nhạt thở dài một hơi.

"Cái gì?" Khi Đường Y Lâm nói ra, lòng ta như bị một quả tạ nện vào. Bộ mặt ta trĩu xuống rất khó coi.

" Lúc trước ta đã cầu La Tất, hắn nói với ta là hắn không dám. Sau đó ta lại cầu Đỗ Đại Duy, hắn cũng nói hắn bất lực."

Đường Y Lâm ngữ khí rất bất đắc dĩ, nàng bi thương nhoẻn miệng cười với ta: "Ta không trách bọn họ, bọn họ đều nói thật với ta, cho nên ta cũng không ôm bao nhiêu hi vọng với ngươi, ta...... Ta chỉ là muốn...... Muốn ngươi thử xem."

Ngoài cửa sổ những hạt mưa to vẫn rơi đều đặn, nhưng trận mưa to này ra không bằng một giọt nước mắt của Đường Y Lâm, từng giọt nước mắt như trân châu lăn dài nước mắt. Ta mặc dù chỉ là một nam nhân bình thường, nhưng nước mắt Đường Y Lâm trong khoảng khắc đã biến ta thành một chiến sĩ dũng cảm.

"Ta sẽ thử." Ta kiên định thốt ra ba chữ, không có chút do dự, nhưng ta lại cảm thấy dị thường trầm trọng. Tạm thời không nói quan hệ giữa ta cùng Hà bí thư cũng không mật thiết, mà dù là mật thiết, ta cũng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của hắn.

Đây là điều tối kỵ của người khác, càng là điều tối kỵ trong quan trường. Nếu ta quyền cao chức trọng, mà Hà bí thư lại là một kẻ bình thường ngưỡng mộ nữ nhân của ta, ta sẽ không e ngại gì mà túm mỹ nhân đến, nhưng dù vậy, cũng sẽ chôn xuống cừu hận rất lớn.

Thời cổ từng có Lý Sấm Vương bá chiếm Trần Viên Viên mà bị Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh vào nhà, đoạt đi tám nghìn dặm non sông, cuối cùng chôn xương trong núi hoang. Nếu như Lý Sấm Vương trên trời có linh, không biết hắn có hối hận lúc trước hoành đao đoạt ái không? Lý Sấm Vương có lẽ rất hối hận, nhưng ta tuyệt không hối hận, bởi vì ta chứng kiến những giọt nước mắt lê hoa đái vũ trên mặt nàng cùng một nụ cười thản nhiên. Nụ cười khiến cho cái nam nhân bình thường cũng trở nên sôi trào nhiệt huyết, nhìn vẻ điềm đạm đáng yêu của Đường Y Lâm, dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng không chùn bước.

"Cám ơn." Đường Y Lâm nhẹ nhàng dùng ngón tay xinh đẹp vân vê bàn tay ta.

"Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi." Ta cười nhạt một tiếng.

"Nếu đã như vậy, ngươi làm việc tốt thì hãy làm đến cùng, giúp ta một chuyện nữa đi." Đường Y Lâm đột nhiên lộ ra giảo hoạt thần sắc.

" Ta là người tốt sao, ngươi nói đi."Của ta nhiệt huyết như cũ sôi trào.

"Ta đã từng thề, trước khi hai mươi lăm tuổi, ta phải tìm được một nam nhân mình yêu để kết hôn. Nếu như không tìm thấy, ta sẽ chết. Tính ra còn cách cái mốc đó năm ngày, nếu muốn trong năm ngày tìm được nam nhân của mình thì quả là vô vọng, trừ phi xuất hiện kỳ tích."

"Lời thề này không tính cũng không sao cả mà." Ta cười nói.

"Lời ta nói luôn rất linh nghiệm." Đường Y Lâm mỉm cười.

"Vậy làm sao bây giờ? Muốn ta giới thiệu cho người một người sao?" Ta có vài phần oán nộ.

"Ngươi giới thiệu người khác cho ta ta cũng chưa chắc đã thích. Nếu như ngươi không muốn ta chết, năm ngày sau ngươi hãy mang ta đến giáo đường, cùng ta tiếp nhận lời chúc phúc của mục sư. Như vậy ta coi như là kết hôn, cũng không chết nữa. Hà bí thư nếu biết ta đã kết hôn, hắn cũng không dám đến quấy rối ta."

Đường Y Lâm cầm lấy thìa cà phê quấy đều rồi bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mút.

"Có chút đạo lý." Ta đờ đẫn gật đầu, tưởng tượng mình chính là chiếc thìa trong miệng Đường Y Lâm.

"Không phải có chút, đây là phương pháp vẹn toàn đôi bên." Đường Y Lâm nói rất nghiêm túc.

"Chỉ là......" Ta do dự lắc đầu.

"Chỉ là cái gì, chẳng lẽ kết hôn với ta ủy khuất ngươi?" Đường Y Lâm trừng mắt với ta.

"Không ủy khuất, không ủy khuất, ta rất muốn kết hôn với ngươi chứ. Nhưng là, ngươi nói muốn tìm một người mà ngươi yêu để kết hôn, chẳng lẽ ngươi yêu ta?" Ta giả bộ thật bất ngờ, da mặt xác thực rất dày.

"Miễn...... Miễn cưỡng một chút." Đường Y Lâm sửng sốt một chút, nàng muốn bật cười.

"Miễn cưỡng thôi sao?" Trong lòng ta có chút đau xót.

"Đúng." Đường Y Lâm gật gật đầu.

" Ta muốn đáp ứng ngươi, nhưng ngươi chỉ miễn cưỡng yêu ta, xem ra ta không thể giúp ngươi được rồi." Ta lắc đầu.

"Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?" Đường Y Lâm tức giận nói.

"Ngẫu nhiên nhẫn tâm cũng không ảnh hưởng toàn cục." Ta cười tủm tỉm gật đầu.

" Ta hôm nay dứt khoát chết cho xong, dù sao ta cũng đã mất hết hi vọng." Trong mắt Đường Y Lâm tràn ngập ưu thương.

"Khục khục." Ta ho khan hai tiếng: " Cho ta suy nghĩ đã."

Đường Y Lâm cười lạnh lùng: "Cho ngươi ba phút để cân nhắc."

Ta giật mình nói: "Ngươi đang ép ta."

"Đúng." Đường Y Lâm giảo hoạt gật đầu.

"Ai." Ta thở dài một tiếng: "Phật viết: ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì cứu vãn một tính mạng sáng lạn, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ta có một yêu cầu."

"Mời nói." Đường Y Lâm trên mặt đã chuyển biến rất tốt, nàng tựa hồ rất mong mỏi lời đáp ứng của ta.

Ta nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không thể để nam nhân khác đụng vào mình."

"Ngươi đúng là tên khốn! Từ khi ngươi chạm vào ta, ta đã không cho bất cứ nam nhân nào đụng vào ta." Đường Y Lâm giận tím mặt, chiếc thìa inox trong tay bay về phía ngực ta, đánh trúng ba chiếc xương sườn trái, cách trái tim vẻn vẹn hai cen-ti-mét.

"Thật sao?" Ta chịu đựng sự đau đớn dưới xương sườn.

"Ngươi có thể không tin, ngươi cứ cửa sổ mở ra ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Đường Y Lâm trong mắt không chỉ phẫn nộ, còn toát ra một sự kiên định.

"Tại sao lại mở cửa sổ ra?" Ta không hiểu thấu.

"Ta muốn nhảy từ nơi này xuống, để ngươi biết ta có nói thật hay không." Đường Y Lâm hốc mắt đã đỏ hoe.

"Đừng làm như vậy mà, chỗ này là tầng mười hai đó, cũng không cao lắm đâu. Vạn nhất ngươi nhảy xuống không chết mà lại tàn phế khuôn mặt, mũi miệng lệch ra, ảnh hưởng mỹ quan thành phố? Ai, được rồi, ta tin mà." Ta luống cuống, với ta thì nước mắt nữ nhân còn lợi hại hơn cả bom nguyên tử.

"Ngươi tin là tốt rồi. Nếu như Hà bí thư đáp ứng buông tha ta, năm ngày sau ta chờ điện thoại ngươi."

Đường Y Lâm hất mái tóc dài phiêu dật đứng lên. Nàng không dám nhìn ta, có lẽ nàng sợ ta nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười.

Trời đã hết mưa, gió cũng dừng lại, ánh mặt trời xé mở tấm mây đen dày đặc. Ta đột nhiên phát hiện dù là ánh mặt trời lại chói chang cũng tốt hơn mây đen rậm rạp nhiều lắm. Đường Y Lâm ngồi vào tắc xi còn ngoái đầu nhìn ta cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, so với ánh mặt trời sáng lạn còn đẹp hơn gấp vạn lần.

"Lưỡng tình tương duyệt, biệt ly khó rời! Hì hì !"

Một tiếng cười khẽ làm cho ta lấy lại tinh thần, ta quay đầu nhìn lại, là một mỹ nữ phong thái yểu điệu. Nàng có khuôn mặt trứng ngỗng, mũi nhỏ vểnh lên, khí chất cao nhã, đeo đồ trang sức quý phái, nàng là người trừng mắt nhìn ta nên ta rất có ấn tượng với cô gái đẹp này.

"Đứng sau lưng người ta lén lén lút lút là không lễ phép." Ta nghiêm mặt trách cứ.

" Làm nhiều việc trái với lương tâm sẽ cảm thấy chột dạ, chột dạ sẽ cảm thấy người khác lén lút."

Mỹ nữ nhếch miệng. Chính xác ra, đây là một mĩ thiếu phụ. Nàng là người khách hàng ta đụng phải trong tiệm nội y của Sở Huệ, ta còn uống nửa cốc nước của nàng.

"Cái gì trái lương tâm? Ngươi chớ nói lung tung." Ta làm bộ rất hung ác.

"Ta đương nhiên sẽ không nói lung tung, ta chỉ biết ngươi nói dối Sở Huệ, ngươi căn bản không về công ty mà là cùng một cái cớ rời khỏi để đi tìm mỹ nữ nói chuyện phiếm." Mĩ thiếu phụ chẳng hề sợ ta.

"Nữ nhân đều là người nhiều chuyện sao?" Ta đột nhiên cảm thấy mĩ thiếu phụ này có chút đáng ghét.

"Những nữ nhân khác có lẽ không phải, nhưng ta đúng là như vậy." Mĩ thiếu phụ cũng không phẫn nộ với lời mỉa mai của ta, dáng vẻ đắc ý của nàng khiến cho ta tức đến ngứa răng. Nếu nàng nói lung tung trước mặt Sở Huệ, đem chuyện ta cùng với Đường Y Lâm hẹn hò truyền bá ra, như vậy phiền phức của ta sẽ lũ lượt kéo đến. Nói không chừng Cát Linh Linh cũng sẽ biết, Tiểu Quân cũng sẽ biết, cả thế giới đều sẽ biết mất. Ai, thật là đáng sợ, ta đột nhiên nhớ tới một câu " thế gian chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử khó dạy". Được rồi, đại trượng phu co được dãn được, hiện tại ủy khuất một chút thì thế nào? "Ha ha, xin hỏi mỹ nữ tên gì?" Ta thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, bộ dạng a dua nịnh hót.

"Ta cũng không phải mỹ nữ, mỹ nữ đã ngồi tắc xi rồi." Mĩ thiếu phụ tỏ tư thế quyết không buông tha, nàng chẳng những không nói tên, vừa trêu chọc lại ta còn làm bộ phải ly khai.

"Uy, uy, uy, mỹ nữ đi đâu đó?" Ta vội vàng hỏi.

"Đương nhiên phải về nhà rồi, chẳng lẽ ở chỗ này chờ ngươi đánh ta?" Mĩ thiếu phụ đùa giỡn ta.

"Đánh ngươi? Tại sao lại nói vậy?" Ta vừa tức giận vừa buồn cười.

" Bộ dáng vừa rồi của ngươi chẳng những muốn đánh người, quả thực là muốn ăn thịt người ta. Hừ, cũng may mà ngươi không dám làm thật, bằng không đừng nói ngươi chỉ là một cái tên tổng giám đốc, dù là trăm tên tổng giám đốc ta cũng không để vào mắt ! Hắc hắc, ngươi cũng không hỏi Sở Huệ xem ta là ai sao?" Mĩ thiếu phụ nhìn ta bằng ánh mắt coi thường cùng nụ cười lạnh.

"Vậy xin hỏi mỹ nữ là ai?" Đầu ta to ra, khẩu khí vô lễ như thế không giống nói bậy, trái lại có vẻ ỷ thế hiếp người thì đúng hơn. Ta thầm giật mình, nghĩ thầm phiền phức của mình quá nhiều rồi, đừng có lại nhiều ra thêm một khoản chứ.

"Ngươi không có tư cách nghe ngóng, hừ." Mĩ thiếu phụ thướt tha bước đi. Ta vừa định đuổi theo hỏi cho rõ ràng thì một chiếc camry màu trắng chạy qua, mĩ thiếu phụ kéo cửa xe ra, nhẹ nhàng ngồi vào trong xe. Ta phát hiện người lái cũng là một mỹ nữ, cũng là người ta đã gặp trong tiệm nội y. Tuy trẻ hơn một chút, nhưng so với mĩ thiếu phụ dung mạo hơi thua kém. Nhìn chiếc camry tuyệt đi qua, ta liền thấy có hứng thú với cửa hàng nội y của Sở Huệ, chỗ đó mỹ nữ số lượng cùng chất lượng đều không thua kém kt.

Trở lại công ty đã hơn năm giờ rồi. đứng trước thang máy, ta lại tiếp nhận những lời chúc mừng như nước thủy triều, trong đó có một người mãnh liệt nháy mắt với ta, đúng là Đái Tân Ni đang xách một tập văn kiện! Chỉ là nàng cố ý đứng xa ta, ta thấy vậy vội vàng mặc kệ tất cả mọi người chạy tới chỗ nàng.

"Tân Ny, trùng hợp quá." Ta nhẹ nhàng chào hỏi.

"Ừ, ta phải đưa một vài văn bản đến bộ phận nhân sự."

Đái Tân Ni nhìn chung quanh, thấy tất cả mọi người đang ngó chừng, nàng đành bỏ ra khỏi thang máy, liền xoay người đi về hướng thang bộ. Có lẽ là người làm tài chính đặc biệt chẳng muốn động tứ chi, thang bộ hầu như rất ít người dùng. Trước kia ta dù muốn lên tầng hai cũng kiên trì dùng thang máy, xem ra đây là bệnh chung của người thích động não.

"Vì sao không ngồi thang máy vậy?" Ta bám sát sau lưng Tân Ny.

"Ngươi bây giờ đã là tổng giám đốc, ta cũng không muốn bị quầng sáng của ngươi bao phủ, hừ!"

Ta muốn ngắm nhìn Đái Tân Ni thật rõ, lúc không có người, nàng có thể nói là nữ nhân nhất tuyệt thiên hạ, nhưng trước mặt mọi người, nàng luôn kiêu ngạo khác thường. Ai, thật không biết nàng là dạng gì người.

"Ôi, Tân Ny yêu mến, đừng đả kích ta nữa được không? Đợi cho công việc đi vào quỹ đạo, ta mang ngươi về nhà gặp cha mẹ ta." Ta vội vàng cười lấy lòng vị mỹ nhân này.

"Thật sao?" Đái Tân Ni đột nhiên dừng bước rồi quay người lại, đỏi mắt to nhìn ta chăm chú.

"Những lời này ta có thể nói lung tung sao?" Ta nhéo cằm Đái Tân Ni, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, từ hơi thở trên người nàng, ta có một sự yêu mến khó tả. Thầm mến nàng suốt hai năm, vị trí của nàng trong lòng ta là không thể thay thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện