La Tất thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Chửi hay lắm, ta đúng là đáng chết, nhưng trên đời này không có chỗ cho sự hối hận. Sau khi ngươi lên làm tổng giám đốc, ta cùng với Tiểu Huệ đều đã khóc. Lúc xế chiều ngươi đi đến tiệm nội y của Tiểu Huệ, ta đã khóc trong phòng thay quần áo."
" Thực đáng giận! Tiểu Quân mua nội y khẳng định phải mặc thử, ngươi có phải đã......" Ta lớn tiếng hỏi.
" Không có, không có. Trong đó có hai gian phòng thay quần áo, ta không nhìn thấy gì cả." La Tất vội vàng giải thích.
"Vậy ít nhất cũng nghe được." Ta trừng mắt La Tất hỏi.
"A...... Cái kia...... Chỉ là nghe được một ít âm thanh mà thôi."
Bộ dạng thẹn thùng của La Tất làm cho ta thấy buồn cười, ta chỉ cố ý hỏi chút việc vặt vãnh, trong đầu lại đang nghĩ phải ứng phó với Vạn Quốc Hào như thế nào. Ai, nếu để cho mỹ nhân đường mật lên giường với Vạn Quốc Hào, vậy không bằng giết ta đi.
" Được rồi, những chuyện vặt này hãy để sau, bây giờ nói tới lần đánh cuộc giữa chúng ta." Vạn Quốc Hào không kiên nhẫn nhìn La Tất.
"Vạn tiên sinh, lần đánh cuộc này căn bản không tồn tại. Tuy có vẻ ta rất có lợi, nhưng ta nhất định phải thua, ta không thắng được ngươi." Ta lạnh lùng nói.
" Ngươi quả nhiên không ngốc." Vạn Quốc Hào gật đầu với ta.
"Vạn Quốc Hào, ta biết ngươi muốn cái gì. Nếu như ngươi nguyện ý buông tha cho La tổng, ta có thể cân nhắc hợp tác với ngươi."
Ta đột nhiên tỏ vẻ trấn định, bởi vì ta biết rõ những tấm băng ghi hình kia hoàn toàn không đơn giản, bên trong nhất định có bí mật quan trọng, bằng không Vạn Quốc Hào cũng sẽ không hao tâm tổn trí chuẩn bị kỹ lưỡng bày ra thế trận như vậy. Đến tột cùng chúng có bí mật gì? Ta đoán chí ít có ba người biết rõ, ba người này chính là Chu Cửu Đồng, Hà bí thư cùng Vạn Quốc Hào.
" Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ngươi có thể không đáp ứng đánh bạc với ta, cũng có thể giao đem băng ghi hình ra đây. Nhưng ta cho ngươi biết, ta đã là cổ đông lớn nhất của kt, nếu không phải cổ phần công ty đến tay ta quá trễ, kt không tới phiên ngươi làm tổng giám đốc."
Vạn Quốc Hào liếc mắt nhìn ta kiêu ngạo nói: " Ta cho ngươi biết, nếu ngươi muốn đấu với ta thì sẽ thất bại thảm hại đó. Chỉ cần ta lên làm tổng giám đốc, chuyện ngươi làm trái quy định sẽ bị tung ra, ngươi nhất định sẽ bị nhốt vào tù. Có lẽ ngươi không biết, ngục giam là một nơi rất khủng bố, ngươi chỉ cần đi vào đó, mọi thứ tốt đẹp của cuộc sống đều vĩnh viễn rời khỏi ngươi. Đến lúc đó, không kẻ nào bảo vệ được ngươi, Hà Thiết Quân cũng không bảo vệ được ngươi."
" Xem ra ta chỉ có thể hợp tác rồi." Ta thở dài một hơi, trong lòng hàng ngàn con sóng tuôn khởi. Vạn Quốc Hào gọi thẳng tên Hà bí thư, trong này có hàm nghĩa gì? Nghĩ vậy, ta không khỏi hãi hùng khiếp vía, thầm kêu đại sự không ổn, ta đúng là tên ngu ngốc, còn dám dấn thân vào vũng nước đục tranh đấu quyền lực! Lúc này bứt ra có lẽ còn kịp.
" Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Vạn Quốc Hào lộ ra ánh mắt ngoan độc, so với lang sói còn hung ác hơn.
" Muội muội của ta cùng Sở Huệ kết bái kim lan tỷ muội, ta chỉ hi vọng Vạn tiên sinh giơ cao đánh khẽ buông tha cho Sở Huệ." Ta đành phải thành khẩn thỉnh cầu Vạn Quốc Hào.
" Có biết hai nữ nhân mà tất cả đàn ông nghị luận là ai không?" Vạn Quốc Hào trong mắt đột nhiên toát ra vẻ hạ lưu khó có thể phát giác.
"A, đó là hai nữ nhân nào?" Ta rất ngạc nhiên.
" Một là Đái Tân Ni, còn người kia là Sở Huệ." Vạn Quốc Hào nói đến tên hai nữ nhân này, hầu kết liền nhấp nhô một chút, hiển nhiên hắn đang nuốt nước miếng.
" Các nàng đều rất đẹp." Ta có chút đắc ý, tuy buổi tối hôm nay ta còn chưa trông thấy Đái Tân Ni, nhưng ta tin tưởng ta Đái Tân Ni nhất định không thua bất kỳ nữ nhân nào.
" Đáng tiếc Đái Tân Ni quá kiêu ngạo, ta tạm thời không có cơ hội. Về phần Sở Huệ, ta nhất định phải có."
Vạn Quốc Hào nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hắn không chỉ là hạ lưu, còn có sự khiêu khích mãnh liệt. Hắn chẳng những cảnh cáo ta đừng nhúng tay vào chuyện của Sở Huệ, còn đánh chủ ý lên Đái Tân Ni, điều này khiến ta tức giận bột phát.
" Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội với Đái Tân Ni và Sở Huệ." Ta rốt cục nhịn không được đáp lại một cách mỉa mai.
" Lý Trung Hàn, ngươi còn chưa ý thức được ngươi bây giờ đang ở vào tình cảnh rất nguy hiểm." Vạn Quốc Hào lần nữa lộ ra ánh mắt ngoan độc.
Ta rùng mình, biết rõ mình đã cách xa bên ngoài, hiện tại mấu chốt là đem những chuyện này nói cho Hà bí thư . Nghĩ vậy, ta nhìn chung quanh một lần, cười khan một tiếng: " Chỗ này quả thật không tệ, hôm nào lại đến hưởng thụ, hiện tại ta cáo từ. La tổng, cùng đi chứ."
"Trung Hàn lão đệ, coi như hết rồi! Dù sao Tiểu Huệ đã đáp ứng, ngươi cùng với Vạn tiên sinh hợp tác đí." La Tất mang theo ánh mắt cầu xin nhìn ta.
" Ha ha, ngươi không đi, ta đi." Ta không trả lời La Tất mà cười to hai tiếng, đi đến cánh cửa lớn.
Thế nhưng ta phát hiện đã không thể đi ra được, kẻ vẫn luôn đi theo Vạn Quốc Hào đang ngăn trở đường đi của ta. Ta định đẩy hắn ra nhưng kết quả hai tay bị hắn bắt chặt. Ta vừa định giãy dụa thì một cổ lực lượng hùng hậu nện lên bả vai ta, trong chốc lát, ta thấy hai tay như sắp gãy rời, đau đớn kịch liệt thoáng cái kích thích tuyến lệ khiến nước mắt ta tuôn trào.
"A, Bỏ...... Bỏ tay ra...... Ngươi ...... Đồ chó đẻ ...... A......" Ta lớn tiếng rên rỉ, tựu như là ân ái đạt đến cao trào.
" Rất đau sao? Ha ha ha......"
Vạn Quốc Hào đứng lên, hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta cuồng vọng cười to, nước miếng của hắn phun lên mặt ta.
" Muốn tố cáo ta sao? Ngươi không có cơ hội đâu, ngươi thậm chí không có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai." Vạn Quốc Hào nhe răng cười dữ tợn.
" Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết người sao?" Ta hoảng sợ kêu to.
" Nói đúng. Không sợ cho ngươi biết, ta giết ngươi dễ dàng như là bóp chết một con kiến vậy." Rồi Vạn Quốc Hào phất phất tay với tên kia bảo: " Ném hắn xuống dưới."
Tên kia liền nắm đỉnh đầu ta lôi ta tới cửa sổ như một chiếc bao tải, mặc cho hai chân ta loạn đạp cũng không làm nên trò trống gì. Ta điên cuồng hô to: " Thả ta ra, ngươi điên rồi sao? Vạn Quốc Hào, ngươi thả ta ra."
"Vạn tiên sinh, đừng...... Đừng như vậy, để cho Trung Hàn tỉnh táo lại, hắn sẽ đồng ý." La Tất cuống quít đứng lên, lớn tiếng khẩn cầu.
" Câm miệng, nếu như thả hắn đi, hắn sẽ báo cáo cho Hà Thiết Quân, đến lúc đó là cái hậu quả gì ngươi biết không?" Vạn Quốc Hào lớn tiếng gào thét với La Tất.
" Những cái băng ghi hình kia vẫn còn trong tay Trung Hàn, giết hắn đi chẳng phải sẽ không tìm được nữa sao." La Tất vẫn cố gắng thuyết phục.
" Yên tâm, tên ngu ngốc này chỉ có một chỗ ở trong thành phố, ta đã phái người đi tìm rồi, hắc hắc." Vạn Quốc Hào cười lạnh một tiếng.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Vạn Quốc Hào lập tức cầm lấy điện thoại: " Là ta, cái gì? Tìm không thấy ư? Cẩn thận tìm không vậy? Mẹ nó ! Vậy thôi, các ngươi về trước đi."
"Vạn Quốc Hào tắt điện thoại di động rồi đi về phía ta: " Những băng ghi hình kia ở đâu?" Vạn Quốc Hào phất tay, cảm giác đau đớn trên cánh tay ta lập tức giảm bớt. Ta vừa há mồm thở gấp, vừa tựa trên vách tường suy nghĩ phải làm sao bây giờ. Thấy ta không nói gì, Vạn Quốc Hào quay người đi phía bàn trà.
"Rầm !"" Một chiếc chén sứ bị Vạn Quốc Hào đập vỡ thành những mảnh nhỏ. Hắn cầm lên một mảnh vỡ sắc nhọn nhất trên mặt đất mảnh sứ vỡ tiến vế phía ta.
" Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Ta sợ hãi nhìn Vạn Quốc Hào đi tới, càng lúc càng hoảng sợ sự điên cuồng của tên này.
" Ta hỏi lại một lần nữa, băng ghi hình ở đâu?" Vạn Quốc Hào nhìn ta dữ tợn.
" Ta muốn...... Ta muốn suy nghĩ......" Ta đương nhiên biết rõ băng ghi hình ở chỗ nào. Lúc trước ta lo lắng băng ghi hình đặt trong nhà sẽ bị Tiểu Quân và Đái Tân Ni phát hiện, cho nên đã đặt nó trong tủ gửi đồ ở siêu thị dưới lầu, chìa khóa cái tủ đó trong ống đựng bút trên bàn máy tính. Những người này đi tìm kiếm nhà của ta, đương nhiên không tìm thấy, đúng là một lũ heo.
" Cho ngươi ba phút, không nghĩ ra được thì ngươi liền nhảy xuống đi." Vạn Quốc Hào lạnh lùng nói ra.
Trong lúc đó, chiếc điện thoại của ta cách đó không xa phát ra tiếng kêu"Rinh...... Rinh......", âm thanh của nó lúc này sao dễ nghe đến thế, ta đành phải hỏi " Điện thoại của ta reo, ta có thể tiếp điện thoại không?"
" Không được." Vạn Quốc Hào trả lời rất kiên định.
" Ai, ngươi rất cẩn thận." Ta thở dài một hơi, trong lòng cực kỳ khẩn trương, bởi vì ta trông thấy đó là số Tiểu Quân gọi tới. Người khác ta không biết, nhưng với Tiểu Quân, chỉ cần ta không tiếp điện thoại, nàng sẽ liều mạng tìm ta cho đến khi thấy mới thôi.
" Hãy ngẫm lại băng ghi hình ở chỗ nào đi! Đã qua một phút rồi, không có người đến cứu vớt ngươi đâu." Vạn Quốc Hào giống như hiểu rõ mọi suy nghĩ trong đầu ta.
" Ta đã là thịt cá dưới đao của ngươi, còn có thể trông cậy vào ai chứ? Ai, ta muốn bình tĩnh một chút, ngươi vừa rồi đã khiến ta sợ hãi." Ta lại thở dài một hơi.
Vạn Quốc Hào nở nụ cười, hắn nhìn nhìn La Tất, lại nhìn người đi cùng một chút, sau đó nở nụ cười. Ta không biết hắn là cười vì vui vẻ hay là giễu cợt ta, dù sao ta không quan tâm, ta chỉ nghĩ mọi cách kéo dài thời gian.
" Ngươi có mâu thuẫn với Hà bí thư phải không?" Ta đột nhiên hỏi, mục đích đương nhiên là tranh thủ thời gian, bởi vì điện thoại vẫn reo không ngừng. Vạn Quốc Hào buồn bực nhìn ta, nghĩ một chút rồi nói ra: " Ta cũng không muốn giết ngươi, ta cũng không có thâm cừu đại hận gì với ngươi, nhưng ngươi bây giờ là đang tìm chết đó."
Ta ý thức được nguy hiểm, nhưng vẫn là làm bộ không hiểu: " Tìm chết ư? Ta không hiểu."
" Có một số việc ngươi không biết, cái này gọi là người không biết thì không có tội, nếu như ngươi biết mọi thứ thì sẽ rất nguy hiểm. Như thế nào? Còn muốn hiểu rõ nữa không?" Trong mắt Vạn Quốc Hào hung quang đại thịnh, khiến cho ta toàn thân phát lạnh.
" Ta biết những cái băng ghi hình kia có quan hệ với Hà bí thư. Nếu như ta giao nó cho ngươi, như thế tất sẽ đắc tội với hắn. Ta cũng biết hậu quả sẽ nguy hiểm mức nào, nếu đã vậy không bằng biết rõ thì tốt hơn chứ, so với chết mà không hiểu thì khoan khoái hơn nhiều." Ta chán nản thất vọng nói.
" Được, ta có thể nói cho ngươi biết. Hơn nữa chỉ cần ngươi thành thật giao ra, hơn nữa đứng về phía chúng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi." Vạn Quốc Hào sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều.
" Được, ta liền cảm ơn Vạn tiên sinh ." Ta vội vàng gật đầu, lúc này ta chú ý thấy điện thoại đã không còn reo nữa.
"Hà Thiết Quân cùng ta, cùng gia phụ sớm đã thế thành nước lửa, trong này liên quan đến rất nhiều vấn đề. Hiện tại đã đến thời điểm ngả bài quyết chiến, hắn muốn vặn ngã chúng ta, chúng ta cũng có thể làm cho hắn chết vùi thây. Chỉ xem ai ra tay nhanh hơn, ai ra tay độc ác hơn. Ngươi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng thật đáng tiếc, ngươi đã bị cuốn vào."
Vạn Quốc Hào khoanh hai tay trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm sáng lạn, hắn tựa hồ cũng cảm thấy lo lắng với những chuyện sắp xảy ra.
" Vạn thị trưởng là người ta kính trọng nhất. Tuy ta chưa có cơ hội tiếp xúc với ngài, nhưng ái bộ dạng bình dị, gần gũi thái độ còn có danh tiếng liêm khiết đều khiến ta lưu lại ấn tượng sâu sắc, ta không rõ vì sao Hà Thiết Quân cùng với phụ thân ngươi có hiểu lầm lớn như vậy?"
Ta khen ngợi Vạn Cảnh Toàn một phen, coi như là sắp chết vỗ mông ngựa đi? Kỳ thật, tiểu nhân vật như ta chẳng biết gì về cái gã gọi là Vạn thị trưởng, thế nhưng điều đó hoàn toàn không cản trở ta nịnh hót.
" Cái này là đấu tranh chính trị, ngươi không hiểu được đâu." Vạn Quốc Hào nở nụ cười rét lạnh.
" Đúng vậy, đúng vậy, ta không hiểu." Ta gật đầu phụ họa liên tục, nhưng trong lòng mắng to Vạn Quốc Hào ngươi là một tên điên, tên biến thái, coi việc giết người như trò đùa. Chẳng những hung hăng càn quấy bạo ngược, còn dâm tiện vô sỉ, lại muốn đánh chủ ý lên Đái Tân Ni.
" Được rồi, ba phút đã xong. Là Thiên Đường là địa ngục, ngươi có thể lựa chọn." Vạn Quốc Hào lạnh lùng nhìn ta.
Ta dám khẳng định, nếu ta đưa băng ghi hình cho hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha ta, ta còn lâu mới ngu như vậy.
"Ta...... Ta không nhớ gì cả...... Hình như là ở...... Ở phòng làm việc của ta." Ta giả bộ thất kinh.
" Ha ha, ngươi rất ngoan cố, rất làm cho người khác chán ghét, ta có thể nói cho ngươi biết, phòng làm việc của ngươi chúng ta đã lục soát. Ngươi bây giờ đúng là chưa thấy quan tài chưa sợ, Tiểu Tùng, động thủ." Vạn Quốc Hào oán độc hét lớn một tiếng.
"Vâng" Ta còn chưa kịp phản ứng, tên kia đã lập tức ra tay bóp chặt cổ ta, khiến cho ta hít thở không thông. Tuy ta cao hơn hắn một cái đầu, nhưng trước mặt hắn, ta cơ hồ có chút lực phản kháng.
"A...... A........." Ta giãy dụa trong tuyệt vọng, cố há mồm hít thở, nhưng ta cảm giác được máu nóng đang dồn về đại não.
"leng keng...... Leng keng...... Leng keng, leng keng, leng keng......"
Tuy ta thật sự khó thở, nhưng thính giác của ta rất bình thường, theo tiếng chuông cửa du dương truyền đến kèm tiếng bước chân dồn dập, ta biết có người đang đến.
" Đợi một tý, đừng nói gì." Vạn Quốc Hào nói với tên kia, sau đó lặng lẽ đi tới cửa, thấp giọng hỏi: " Ai?"
Ta mơ hồ mà đã nghe được một âm thanh của con gái: " Ta tìm Lý Trung Hàn."
Vạn Quốc Hào sửng sốt một chút, lại hỏi: " Ngươi là ai?"
" Ta là muội muội Lý Trung Hàn." Bởi vì bốn phía yên tĩnh, ta hoàn toàn nghe rõ âm thanh này. Nó khiến ta kinh sợ, đây tuyệt đối là giọng của Tiểu Quân. Ta thật sự quá lo lắng, Tiểu Quân nhỏ yếu như vậy, nếu nàng bước vào thì sẽ phi thường nguy hiểm, ta mặc kệ tất cả thét to lên.
"Tiểu Quân, chạy đi mau, đừng vào đây, đi mau......"
Đáng tiếc đã quá trễ. Vạn Quốc Hào nhanh chóng đem mở cửa ra, nhanh như chớp kéo Tiểu Quân vào phòng rồi đóng lại. Lúc đó ta mới chính thức cảm nhận nỗi sợ hãi, từng tế bào trên thân thể đều run lên sợ hãi, bởi vì, Tiểu Quân đang ngây ngốc nhìn ta.
" Ca......" Tiểu Quân nhào về phía trước, ôm ta thật chặt.
" Bên ngoài không phải có người canh chừng sao? Tiểu cô nương này sao có thể tìm tới đây? Chết hết rồi hay sao? Tiểu Tùng, ngươi đi ra ngoài xem."
"Vâng, có lẽ chỉ là một cô gái nên người bên ngoài cảm thấy không có gì uy hiếp. Tôi sẽ ra ngoài xem thử, Hào ca cứ ở đây đừng đi ra ngoài."
Danh sách chương