(Thượng)

Là địch hay bạn, khó mà phân biệt

Vương Tiểu Minh lẳng lặng lấy giấy bút trong túi ra đưa cho hắn.

“?” Baal không nói gì nhận lấy.

Vương Tiểu Minh hỏi: “Trên đó viết cái gì?”

Baal nói: “Phàm là tuyển thủ dự thi đi vào trung tâm trò chơi, phải tuân thủ những quy định dưới đây: Giữ gìn của công, không được khạc nhổ lung tung, vứt giấy báo và vỏ trái cây vào thùng rác, không được lớn tiếng ồn ào ảnh hưởng đến những khách tham quan khác.”

Vương Tiểu Minh 囧 nói: “Nghe qua hình như rất quen tai.”

“Trước kia ngươi từng thấy rồi à?”

“Ừ. Rất giống những quy tắc dùng để răn dạy học sinh tiểu học.” Vương Tiểu Minh ngạc nhiên là chính mình hóa ra còn nhớ rõ.

Baal: “…” Này xem như trí thông minh vượt quá giới hạn nhỉ? Vương Tiểu Minh nói: “Chúng ta phải nhớ kỹ cái này hả?” Nếu thật sự là quy tắc đặt ra cho học sinh tiểu học, cậu có nhớ cũng không đầy đủ, nhưng vẫn có thể đoán ra được bảy tám phần. Tóm lại cứ coi mình như búp sen nhỏ của tổ quốc là được.

Baal nói: “Không phải.” Hắn lấy cái chai đựng máu của Hạng Văn Kiệt ra, nhỏ một giọt lên tấm bảng.

Vương Tiểu Minh: “…” Cậu nhớ rõ Edwin đã dặn, nếu đống máu đó dùng xong còn dư, có thể truyền lại vào trong cơ thể Hạng Văn Kiệt. Nhớ lại lúc gần đi, gương mặt của Hạng Văn Kiệt tái nhợt suy yếu, sợi lý trí áy náy trong cậu lại điên cuồng rung động.

Baal vặn chặt cái nắp xong, lại bỏ bình vào không gian.

Màu sắc trên tấm bảng dần dần nhạt đi, lại từ từ sáng lên. Thiên đường văn giống như những dải ruy-băng, từ góc trên cùng bên trái chậm rãi giãn ra, nhảy lên nhảy xuống, lại vòng quanh uốn éo giống như đang khiêu vũ.

Vương Tiểu Minh nghe thấy có một tiếng nhạc dịu nhẹ êm ái vang lên bên tai, tiếng ca mờ ảo đan xen trong đó, như có như không, ngắt nhịp, nghe tựa thiên âm. Trong lúc ngẩn ngơ, trước mắt như thể xuất hiện từng cụm mây tím xinh đẹp, lại giống như tiếng suối chảy róc rách trong trẻo giữa khe núi, làm tim cậu dần dần bình tĩnh hơn.

Cậu lắc đầu, nhịn không được muốn hỏi Baal đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hắn đang hết sức chăm chú nhìn chòng chọc vào tấm bảng, mắt không chớp lấy một cái, biểu hiện nghiêm túc hiếm có, miệng cậu thức thời ngập lại.

Sau khi đoạn thứ nhất viết ra rồi, đoạn thứ hai nhanh chóng xuất hiện, đoạn thứ nhất giống như thiên đường văn lúc trước từ từ biến mất.

Vương Tiểu Minh trong lòng hơi căng thẳng, không biết Baal nhớ được nhiều hay ít. Cậu vừa nghe nhạc vừa cố gắng nhớ những đường cong xoay bên này rẽ bên nọ, nhỡ khi nào Baal quên mình có thế gợi ý cho hắn được chút nào hay chút đó.

Tốc độ xuất hiện của thiên đường văn trên tấm bảng càng lúc càng nhanh, tiếng ca lại ngày một yếu đi, sau đó cùng với thiên đường văn trên tấm bảng biến mất không chút tăm hơi.

Chép xong, hai con mắt của Vương Tiểu Minh quay mòng mòng toàn là những đường cong xoay tới rẽ lui, nhìn xung quanh thấy cái gì cũng loằng ngoằng một đường. Thế nên lúc Baal kề mặt hắn lại sát mặt cậu, cậu tự động đơn giản hóa ngũ quan của hắn trở thành những đường cong cong luôn.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Baal vươn tay búng lên trán cậu.

Vương Tiểu Minh đau nhói, lập tức bừng tỉnh, vội vàng hỏi: “Ngươi nhớ rõ hết không?”

Sắc mặt Baal khá cổ quái, “Cái đề này… Chắc là do Cain ra.”

Vương Tiểu Minh nói: “Sao biết? A, chẳng lẽ tất cả những chữ trên đó đều có liên quan tới Cain sao?”

Baal nói: “Không. Không hề dính dáng một chút nào tới Cain, nhưng lại có quan hệ với thiên đường.”



Cain? Thiên đường?

Vương Tiểu Minh đang cố gắng tìm ra mối liên hệ của cả hai, nhưng bới móc nửa ngày vẫn không thu được kết quả.

Baal nói: “Trên đó viết những giáo điều căn bản của thiên đường.”

Sắc mặt Vương Tiểu Minh cũng cổ quái theo, “Giống như không được khạc nhổ bừa bãi và nhớ vứt giấy hay vỏ trái cây vào thùng rác á hả?”

Baal chậm rãi nói: “Giữa trời đất, trong cửu giới, chỉ một vị thần duy nhất. Ngoại trừ Cain ra, hẳn là có rất ít Huyết tộc được diện kiến người đó.”

Vương Tiểu Minh ngẩn người, mối quan hệ ‘xa xôi’ như vậy khiến cậu mất nửa ngày nữa mới lấy lại được tinh thần. Cái gọi là lý luận liên hệ với thực tiễn, cậu chỉ quan tâm đến vấn đề quan trọng nhất, “Vậy ngươi nhớ kỹ chưa?”

Baal không tức giận nói: “Cái thứ giáo điều chết tiệt này ta đã học những mấy vạn năm, ngươi nghĩ sao?”

Vương Tiểu Minh vỗ tay nói: “Thật tốt quá!”



“Ngươi bảo ta học thứ này những mấy vạn năm thật tốt quá?” Baal ánh mắt lóe lên nguy hiểm.

Vương Tiểu Minh vội vàng phủ nhận: “Ta muốn nói, lần này chúng ta chắc chắn có thể dễ dàng qua cửa, thật tốt quá.”

Baal nghĩ nghĩ, “Nói ra thì cái đề này cũng không tệ.”

“Quả thật là lượng sức mà ra đề.” Vương Tiểu Minh cảm khái.

Baal nghĩ: Nể tình Cain ra đề còn có chút trình độ hiểu biết, hắn đang suy xét chờ đến khi Cain giúp Vương Tiểu Minh sơ ủng xong sẽ không đánh y quá thảm… Cùng lắm chỉ để y ngủ thêm mấy vạn năm nữa thôi.

Đương nhiên, trong đầu hắn tuyệt đối chẳng hiểu nghĩa của mấy từ như lấy oán trả ơn, cho nên lại càng chưa bao giờ xài đến những từ ở mức độ tương đương, ví dụ như cảm giác áy náy hay là lương tâm cắn rứt gì  gì đó.

“Chúng ta mau vào đi thôi.” Vương Tiểu Minh hoàn toàn tự tin rằng mình có thể vượt qua.

Hai người ngẩng đầu bước vào, đồng thời đẩy cái cửa nhỏ ra, sau đó ——

Baal khẽ rủa một tiếng.

Vương Tiểu Minh mờ mịt nhìn hai cánh cửa giống nhau như đúc, trên cửa tiếp tục có những đường cong na ná nhau , tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

“Lại phải học tiếp.” Baal nhíu mày.

Vương Tiểu Minh: “…” Đừng nói là những quy chế thủ tục linh tinh dành cho học sinh tiểu học, cho dù là một công ty bình thường muốn bắt người ta học thuộc quy định có phải đã làm khó rồi không.

Cậu yên lặng đưa giấy bút cầm trong tay giao cho Baal, thành khẩn nói: “Trí nhớ có tốt đến mấy cũng không bằng một đầu bút nát a.”

Baal: “…”

Vương Tiểu Minh nghiêng mắt nhìn Baal đang cắm đầu cắm cổ viết viết giáo điều căn bản của thiên đường.

Những đường cong trôi chảy tuôn ra dưới ngòi bút của hắn, giai điệu giống như thiên âm kia một lần nữa vang lên luẩn quẩn trong đầu cậu.

“Baal…” Vương Tiểu Minh thấy hắn dừng bút lại, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có nghe thấy tiếng ca đó không?”

“Tiếng ca?” Baal hết sửng sốt xong lại giật mình nói, “Đừng bảo là ngươi nghe thấy giọng một đám bất nam bất nữ đang ca hát nha.”

“…” Vương Tiểu Minh không biết nên đáp lại hay là giữ im lặng.

“Mấy cái đó lâu lâu nghe một chút cũng không đến nỗi.” Baal hình như đang nhớ lại vài chuyện khủng khiếp nào đó.

Vương Tiểu Minh nói: “Ta cảm thấy rất êm tai a. Nếu thu thành CD đem bán chắc là cháy hàng luôn đó.”

“Cho dù có hay đến thế nào mà buộc phải nghe những mấy vạn năm cũng chịu không thấu.” Baal bĩu môi.

Vương Tiểu Minh nói: “Còn ta mỗi lần nghe quốc ca, vẫn không kiềm chế được nhiệt huyết sôi sục, nghe hoài không chán.”

“Đó là bởi ngươi mới sống có hai mươi mấy năm thôi.”

“…” Vương Tiểu Minh cố gắng tưởng tượng đến tính cách của mình sau mấy vạn năm, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được kết quả, “Baal, trường sinh bất lão với ngươi mà nói, có phải là chuyện vô cùng thống khổ không?”

Baal nhíu mày: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Không có gì. Ta chỉ là không có cách nào tưởng tượng ra, nếu một mai ta được trường sinh bất lão rồi sẽ làm những gì.” Vương Tiểu Minh đột nhiên có chút sợ hãi. Trong vài bộ phim nói về quỷ hút máu, có nhắc đến rất nhiều gã phải trải qua cô đơn tịch mịch đến nỗi không muốn sống nữa. Cậu sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ rơi vào tình trạng như thế, sau đó phát điên.

“Vậy thì đừng tưởng tượng nữa.” Baal nhún vai, “Không phải ngươi đã từng nói rồi sao, ngươi không thể tưởng tượng được sinh mệnh vĩnh hằng có thể theo đuổi những gì?”

Vương Tiểu Minh lúng túng: “Ngươi còn nhớ rõ ư?”

“Ta hiện tại nói cho ngươi biết đáp án của ta. Sinh mệnh vĩnh hằng không nhất thiết phải theo đuổi cái gì.” Baal ngạo nghễ nói, “Mãi đuổi theo là bởi sinh mệnh của nhân loại có hạn, nên mới đặt ra cho mình mục tiêu và trình tự thực hiện nó. Nhưng sau khi ngươi hưởng thụ sinh mệnh vĩnh hằng rồi, ngươi sẽ không bị hạn chế thời gian. Bởi vì ngươi có thể tùy ý tiêu xài những mấy ngàn năm sinh mệnh, cho đến khi nào ngươi nghĩ ra việc ngươi muốn làm.”

Vương Tiểu Minh nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

“Ta còn nhớ ngươi cũng nói cái gì mà con cá hay là cá con rồi thì vui vẻ đại loại thế…” Baal cố gắng nhớ ra cái câu mà trước kia cậu đã nói.

Vương Tiểu Minh nói: “Không phải cá làm sao hiểu được niềm vui của cá?”

Baal nhướn mày nói: “Ờ. Đại khái là câu đó đó. Ngươi sẽ nhanh chóng có được sinh mệnh vĩnh hằng thôi, cho nên từ giờ trở đi, ngươi có thể bắt đầu thay đổi góc nghĩ mà suy xét vấn đề.”

Vương Tiểu Minh thấp giọng lặp lại: “Thay đổi góc nghĩ?”

“Thì như là, từ giờ trở đi ngươi không cần quan tâm tới thời gian nữa.”

“A.” Khóe mắt của Vương Tiểu Minh nhìn lên hai phiến cửa kia, nhịn không được kinh hô một tiếng.

Baal nói: “Sao thế?”

“Hết thời gian rồi!”

Baal: “…” Này đúng là phá hỏng tâm trạng mà.

“Con số trên cánh cửa đang đếm ngược kìa!” Vương Tiểu Minh khẩn trương trừng lớn hai mắt.

Baal quay đầu. Quả nhiên, hai cánh cửa ngoài thiên đường văn chẳng chịt ở trên ra còn có một con số đang đếm ngược, hiện tại con số đã nhảy từ 43 sang 42.

“Chết tiệt!” Baal ôm chầm lấy Vương Tiểu Minh rồi kẹp cậu vào nách, thân thể nhanh như chớp giật phóng qua cánh cửa bên phải.

Trong toàn bộ quá trình, Vương Tiểu Minh chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng mở không ngừng, còn đầu mình thì không ngừng lúc lắc, cảnh vật trước mắt không ngừng lượn lên lượn xuống.

Thế cho nên sau khi Baal dùng 30 giây lao ra khỏi mê cung, còn dành ra những 12 giây chờ cửa mê cung chậm rãi đóng, nhưng cảm giác của Vương Tiểu Minh lại chưa dừng ở đó, chẳng hiểu sao cứ lắc lư sang hai bên trái phải.

“Ngươi không sao chứ?” Baal thả Vương Tiểu Minh xuống.

Vương Tiểu Minh lảo đảo ngã về trước lại ngửa ra sau, vắt sang bên phải lại vẹo sang bên trái, mới chậm chạp phất tay với hắn, “Ta không sao… Ụa!”

“…” Baal giúp cậu nôn đến khi không biết trời trăng gì nữa, chậm rãi nói, “Vậy là được rồi.”

Mặc kệ quá trình vượt ải có bao nhiêu là dập dờn uốn lượn quanh co, tóm lại, mê cung này đã vượt qua rồi.

Cửa tiếp theo là ——

Vương Tiểu Minh và Baal đồng thời nhìn xuống vực sâu vạn dặm dưới chân và khoảng không mơ hồ phía trước, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên chỉ nhìn thấy đằng trước là một điểm đen vô định.

“Từ nơi này nhảy đến chỗ đó sao?” Vương Tiểu Minh thắc mắc nghĩ: cái này chắc là không khó đâu ha? Dù sao Huyết tộc cũng có thể biến thành con dơi mà, chỉ cần biến thành con dơi rồi bay qua là thắng được cửa này.

Baal nhặt một viên đá nhỏ dưới đất, ném về phía trước mặt.

Bốn phía mới nãy còn hết sức tĩnh lặng đột nhiên có một cơn gió mạnh quật tới, nháy mắt cuốn viên đá biến mất khỏi tầm nhìn.

Mặt Vương Tiểu Minh lập tức trắng bệch. Gió lớn như vậy, liệu cánh của Baal có chống đỡ nổi không? Cho dù ở giữa không trung là Huyết tộc cũng sẽ dễ dàng bị thổi bay mất thôi.

Baal vỗ vỗ tay, đột nhiên cúi người, bế ngang người cậu.

Vương Tiểu Minh theo bản năng ôm lấy cổ hắn, “Baal?”

Khóe miệng Baal cong lên, “Thoạt nhìn đường khá dài đấy, ngươi có thể đánh một giấc.”

Hai tay Vương Tiểu Minh đang bám vào cổ hắn căng thẳng, hơi nhích nửa người trên, hôn nhẹ lên hai má hắn, “Cố lên nào.”

Baal nghiêng đầu, thừa dịp cậu còn chưa kịp rụt lại, khẽ cắn nhẹ lên môi cậu một chút, “Ngươi có thể nhắm mắt.”

Vương Tiểu Minh ngoan ngoãn khép hai mắt lại.

Baal mở to hai cánh, giăng kết giới bọc xung quanh mình, sau đó giữa cảnh gió bão điên cuồng trước mắt, chậm rãi tung người vào giữa không gian tối đen như mực, bay về phía đối diện.



(trung)



Là địch hay bạn, khó mà phân biệt

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn khung trời phía trên.

Tình hình dưới chân mới nãy cậu đã thấy qua, là vực sâu đen ngòm nhìn mãi không tới đáy. Cảnh tượng như vậy đừng nói là tận mắt chứng kiến trong hiện thực, cho dù chỉ là phim ảnh trên TV thôi, mỗi lần cậu nhìn đến đã cảm giác tim đập như sấm, vậy mà giờ phút này lại hoàn toàn khác biệt. Đôi tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy mình giống như một bức tường thành kiên cố nhất trên thế giới, vì hắn đã tạo ra một vùng trời bao bọc lấy cậu không gì có thể phá vỡ, để cậu có thể yên tâm cuộn mình nằm trong đó, chẳng cần băn khoăn lo lắng đến phong ba bão táp bên ngoài.

Baal đột nhiên hạ cánh.

Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt, “Tới rồi sao?” Sao lại ngắn như vậy? Sao mà cảm thấy cứ như chưa đi hết nửa đường a.

Baal đứng trên một mô đất. Vị trí đặt chân có diện tích đại khái chỉ to bằng hai quả bóng rổ, vừa đủ để hai chân hắn có thể đứng trên đó.

Vương Tiểu Minh thấy Baal thu hồi cánh, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, bất an hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ư?”

“Bên bờ đối diện có Huyết tộc đang theo dõi.” Baal nói.

Vương Tiểu Minh nghiêng đầu nhìn sang.

Đập vào tầm nhìn chỉ là một mảng xám mơ hồ. Đừng nói Huyết tộc đang ở phía bên kia, ngay cả mép vực bên đó còn chẳng thấy đâu.

“Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?” Vương Tiểu Minh lo lắng.

Khóe miệng Baal nhếch lên: “Cái trò đơn giản như vầy thật sự đã quá sỉ nhục chỉ số thông minh của ta.”

Vương Tiểu Minh ngẩn người, rồi mau chóng phát hiện cảnh sắc trước mắt mình cứ như thể ảnh chụp, không ngừng chớp nháy đổi cảnh liên tục. Ước chừng sau hai giây, cậu mới hiểu ra là Baal đang sử dụng dịch chuyển tức thời.

Chính xác. Nhìn theo một góc độ nào đó, dịch chuyển tức thời giống như đã đạt tới tốc độ cực hạn, là di chuyển cực nhanh khiến cho mắt thường không thể theo kịp.

So với bay, hiển nhiên tốc độ của dịch chuyển tức thời nhanh hơn nhiều.

Bất quá chỉ ba bốn phút sau, Baal đã ôm Vương Tiểu Minh tới được bờ đối diện.

Vương Tiểu Minh từ trên tay Baal trượt xuống, kinh ngạc khi nhìn thấy trước mắt mình tự dưng xuất hiện một khu rừng khổng lồ, “Đây là…”

“Ảo thuật.” Baal nhíu mày nói. Cho tới tận bây giờ hắn vẫn không sao hiểu được vì cái gì lại có nhiều người thích xài ảo thuật đến thế? Ba cái đồ yêu này chỉ cần bị nhìn thấu, căn bản rất khó mà phát huy hết tác dụng thật sự của nó.

Vương Tiểu Minh nói: “Cái cây vừa vàng vừa tím, nhìn đẹp đó.”

Baal nói: “… Cũng chỉ có tác dụng đến thế thôi.”

Vương Tiểu Minh hỏi: “Ý ngươi là mấy thứ này đều là giả cả sao?”

“Không tính là giả nhưng bộ dạng thật sự của chúng không phải như thế.” Baal nói, “Muốn ta từng bước giải thích cho ngươi hiểu không?”

“Không cần.” Vương Tiểu Minh nói, “Cho dù đại đa số phim ảnh đều hư cấu mà thành nhưng ta vẫn rất thích coi phim mà.”

Baal không tức giận nói: “Cho nên đã bảo rồi, lừa mình dối người là bản tính của nhân loại.”

“Đây là một loại hưởng thụ nha.” Vương Tiểu Minh thấp giọng phản bác.

Baal nhún vai, “Sao cũng được.”

“Đúng rồi,” Cậu đột nhiên hạ giọng hỏi, “Không phải vừa rồi ngươi nói có người ở bờ bên này sao? Hắn đang ở đâu?”

“Trong rừng cây.” Baal lạnh lùng cười nói, “Ta rất ngạc nhiên không biết hắn định giấu mình đến bao giờ mới xuất đầu lộ diện đây.”

“Hắn có phải đang sẵn sàng tư thế để phục kích chúng ta không?” Vương Tiểu Minh thực khẩn trương, nhưng trong khẩn trương lại mang theo vài phần hưng phấn muốn chiến đấu. Dù sao tất cả những thằng nhóc tận sâu trong tim chúng, ít hay nhiều đều có một vài ham muốn hướng tới nguy hiểm.

Baal nheo mắt lại, nụ cười lạnh lẽo: “Ta thực chờ mong.”

Vương Tiểu Minh: “…” Từ lúc bên cạnh có Baal, tư tưởng đồng cảm của cậu dạo này hơn phân nửa là dành cho đối phương.

Lúc họ định nâng bước đi về phía rừng cây, một thiếu nữ tóc dài màu nâu sẫm, mặc trang phục đi săn cười tủm tỉm từ trong rừng cây bước ra, bộ ngực vĩ đại cộng thêm đôi chân thon dài khiến cả người cô đều toát lên vẻ quyến rũ tựa như gió thu dào dạt. Trên tay cô nàng còn cầm theo cả súng săn nhưng tất nhiên họng súng không chĩa về phía họ. “Không ngờ các ngươi nhanh như vậy đã giải quyết được bốn cửa phía trước, thật sự làm người khác hâm mộ không thôi.”

Vương Tiểu Minh mỉm cười đáp lại: “Xin hỏi cô là..”

“Ta tên là Michelle, đến từ Giovanni.” Cô dừng bước trước mặt họ, “Trước khi các ngươi bước vào đây Singh trưởng lão đã giới thiệu qua với ta. Hoan nghênh các ngươi gia nhập, ta chân thành hy vọng chúng ta có thể kề vai chiến đấu, cùng nhau bước tới Huyết Dạ sơn.”

Vương Tiểu Minh mỉm cười nói: “Cám ơn.”

Michelle nhìn về phía Baal, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, vươn tay nói: “Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Baal ngay cả khóe mắt cũng lười liếc đến, “Ta không cần đồng bọn.”

“Ngươi sẽ cần đấy.” Trong lời nói của Michelle tràn ngập tự tin, “Ta không thể không thừa nhận mới nãy ngươi toát lên một vẻ rất là… khiến ta kính sợ. Nhưng ở trong này, ngươi vẫn phải cần sự hợp tác đáng tin cậy và hỗ trợ từ đồng bọn. Cho dù không phải vì bản thân ngươi, chí ít cũng nên lo cho người bên cạnh a.”

Baal mím chặt môi.

“Singh trưởng lão đã nói cho ta biết, ngươi và gia tộc Toreador từng xảy ra xích mích. Toreador thuộc Mật đảng, mà ngươi lại là kẻ duy nhất đến từ McCorvey. Cho nên nhìn vào tình huống bây giờ, ngươi chỉ có thể tạm thời hợp tác với chúng ta thôi.” Đôi môi đỏ mọng của Michelle hơi nhếch lên, “Chúng ta gồm Giovanni, Ravon cùng với Jimmis, Lasombra của Ma đảng.”

Hai hàng lông mày Baal nhăn nhó.

Michelle lập tức nói: “Đương nhiên, ta biết một Mật đảng phải liên thủ với Ma đảng là chuyện không dễ dàng. Nhưng ta nghĩ, gia tộc McCorvey trước giờ có khi nào chịu cúi đầu trước những quy tắc đâu. Huống chi, việc thăng cấp của mình mới là việc quan trọng nhất. Nếu ngươi thật sự muốn thăng cấp trở thành Huyết tộc đời thứ tư, trưởng lão của các ngươi cũng không thể nào trách tội, có khi lại khen ngợi ấy chứ. Đến lúc đó đừng nói là Anak, cho dù Daniel lại gây sự, ngươi cũng không cần phải sợ y.”



Hắn sợ y hồi nào?

Baal cảm thấy cô ả trước mặt nói liên miên không dứt này cực kỳ cực kỳ là ngứa mắt.

Vương Tiểu Minh ở bên Baal lâu như vậy, đối với tính tình sớm nắng chiều mưa của hắn rất mẫn cảm, thấy cánh tay hắn ép chặt bên thân, vội vàng giải vây: “Nói lâu như vậy, trời chưa gì đã tối om om, chúng ta trước mắt cứ vào rừng đã rồi nói sau.”



Michelle mỉm cười giải thích: “Trung tâm trò chơi này là không gian do Cain đại nhân tạo ra, bầu trời thật sự ở đây chưa tối đâu.”

Hèn chi.

Khóe miệng Baal chậm rãi hiện lên một nụ cười khinh miệt.

Vương Tiểu Minh trước khi bước vào rừng, còn tưởng rằng rừng rậm này chỉ do đám cây tím tím vàng vàng tạo thành, nhưng bước vào rồi mới phát hiện, cây cối ở đây đủ màu sắc.

Nguyên bản ở bên ngoài nhìn vô là những cái cây màu tím, sau khi tiến vào chúng nó mới chậm rãi biến đổi, rồi trở thành những cái cây màu xanh nước biển. Trên đó còn có một mảng sáng mơ hồ tựa như những con đom đóm.

“Đây là cái gì?” Vương Tiểu Minh tò mò vươn tay, muốn bắt lấy chúng.

Michelle nói: “Chúng ta cũng không biết. Nghe trưởng lão kể lại, từ rất lâu đã xuất hiện, nhưng chưa một ai biết chúng thật ra là cái gì.”

Baal lạnh nhạt nói: “Là hàng nhái thôi.”

“Hàng nhái?” Michelle và Vương Tiểu Minh khó hiểu cùng quay sang nhìn hắn.

Baal bĩu môi, nhưng không thèm giải thích.

Michelle thức thời nói sang chuyện khác: “Chúng ta tìm một chỗ dừng chân trước đã, Andy đang đi tìm thức ăn… Andy là đại biểu của Ravon. Chúng ta sẽ làm một cái tiệc chào mừng nho nhỏ.”

Vương Tiểu Minh hỏi: “Ma đảng cũng tới sao?” Cậu không rõ Mật đảng và Ma đảng phân chia thế nào, cậu chỉ đơn thuần cảm giác Ma đảng nghe qua có mùi nguy hiểm hơn Mật đảng, hơn nữa nghe nói bọn họ còn có thể thay đổi hình dạng.

Michelle nói: “Không, đại đa số thời điểm chúng ta đều tách ra tự mình hành động, trừ phi gặp phải sự khiêu khích của Mật đảng.”

Vương Tiểu Minh hỏi: “Như vậy hai cái cửa tiếp theo rốt cục là thế nào?”

Michelle kinh ngạc nhìn cậu, “Chẳng lẽ Edward tiên sinh chưa từng nói cho ngươi biết ư?”



Bởi vì Edward tiên sinh cũng có biết đâu.

Vương Tiểu Minh cúi đầu, cố gắng không để tầm mắt mình hướng về phía Baal.

Baal ngạo mạn hếch cằm, cứ như thể mình rất khinh thường không muốn giải thích vấn đề này.

Michelle đành phải nhận lấy nhiệm vụ giải thích: “Hai cửa cuối cùng chính là đào thải và tiếp nhận. Cái gọi là đào thải chính là, nếu số lượng tham gia đã thông qua mấy cửa trước vượt quá mười người, như vậy chúng ta phải chủ động giải quyết số sư. Mà tiếp nhận chính là, mặc dù còn lại chỉ có mười, nhưng chỉ cần chúng ta không muốn đối phương bước vào Huyết Dạ sơn, chúng ta cứ như trước tiếp tục đào thải chúng.”

Vương Tiểu Minh sợ hãi nói: “Cho nên chúng ta ở trong rừng cây này là để…”

“Săn thú và săn bắn.” Michelle giơ giơ cây súng trong tay.

Baal đột nhiên cảm thấy thú vị: nếu hắn hất cẳng hết mười tên Huyết tộc khác ra khỏi trận chiến, không biết cái mặt tên kia sẽ thế nào nhỉ? Thật sự… nghĩ lại cũng thấy rất thú vị a.

Michelle đương nhiên không biết trong đầu Baal đang có chủ ý một lưới bắt hết. Cô rất có trách nhiệm tiếp tục giải thích: “Bất quá loại chuyện này rất hiếm khi phát sinh, bởi vì sau khi trải qua quá trình đào thải, những Huyết tộc còn lại bình thường cũng đã bị thương tơi tả, cho dù có tiếp tục chém giết nhau cũng không ai dám nắm chắc rằng mình sẽ là người ở lại.”

Vương Tiểu Minh nhớ tới lời dặn của Singh trước khi bọn họ rời đi, thấp giọng la lên: “Không xong rồi.”

“Cái gì?” Michelle hỏi.

“Ta nhớ khi trước Singh trưởng lão đã nói qua, trước khi chúng ta tiến vào, Huyết tộc ở nơi này đã đủ mười người rồi phải không?” Vương Tiểu Minh chỉ nhớ mang máng là có mười người được vào Huyết Dạ Sơn. “Vậy hiện tại dư một rồi nhỉ?”

Michelle nhìn cậu bằng ánh mắt quái đản, chậm rãi lắc lắc đầu.

… Chẳng lẽ cậu và Baal không được tính một suất sao?

Vương Tiểu Minh an tâm rồi. Cậu và Baal đều là người ngoài, nếu vì mục đích riêng của hai người mà khiến cho mấy Huyết tộc khác bị nốc-ao, lương tâm cậu sẽ cắn rứt lắm.

“Không phải dư một, mà là hai lận.” Michelle nói.

Vương Tiểu Minh giật mình.

Michelle cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới ngươi có thể lấy danh phận là huyết nô của Edward để tiến vào Huyết Dạ sơn à?”

Vương Tiểu Minh lúng ta lúng túng: “Nhưng tôi là nhân loại mà.”

“Nếu thế, chẳng phải là ngươi chuẩn bị trở thành Huyết tộc sao?” Michelle cười khẽ, chất vấn như vậy nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ đáng tin.

Vương Tiểu Minh trước giờ không giỏi nói dối, huống chi đối phương nhìn như thể đã vạch mặt cậu. Cậu theo phản xạ co rúm lại, lui về sau nửa bước.

Baal không vui kéo cậu ôm vào trước ngực, “Ta mặc kệ có bao nhiêu suất, cũng chẳng cần biết có thể có Huyết tộc khác bước vào Huyết Dạ sơn hay không, tóm lại, ta và y nhất định sẽ vào được.”

Đối mặt với những lời ngông cuồng của hắn, Michelle không chút nao núng, “Ta nghĩ, điều đó là mục tiêu chung của tất cả chúng ta.”

Vương Tiểu Minh kéo tay áo của Baal, mắt chớp chớp nhìn hắn.

Baal nhíu mày liếc sang Michelle.

Michelle thức thời đi sang phía khác.

Vương Tiểu Minh đợi cô ả đi rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nhất thiết phải mượn hai suất để tiến vào đó không?”

“Mượn?” Sắc mặt Baal cổ quái.

Vương Tiểu Minh nói: “Chúng ta vốn không phải Huyết tộc, tự dưng đá văng người khác ra như vậy không hay đâu.” Bởi vì đã vượt qua được các cửa kia, cho nên cậu hiểu rằng, muốn qua được hết mấy cửa đó khó khăn thế nào. Ngay cả Baal còn bị văng ra nhiều lần ở cửa thứ nhất, có thể tưởng tượng ra những Huyết tộc khác đã trải qua những gì.

Baal nói: “Vấn đề này ngươi có thể chờ đến khi bọn chúng trở thành đồng loại của ngươi rồi hẵng lo lắng cho chúng.”



Lúc ấy lo lắng hay không lo lắng có gì khác biệt đâu?

Vương Tiểu Minh thở dài.

Tới nửa đêm, trời lại hết tối.

Nếu không nhờ Vương Tiểu Minh mang theo đồng hồ, cậu căn bản sẽ chẳng biết thời gian đã trôi qua nhiều đến thế.

Andy rốt cục mang theo lương thực trở về. Là một loại động vật mà Vương Tiểu Minh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Đây là cái gì?” Cậu tò mò đánh giá.

Con vật có đầu nai, thân thể giống sư tử còn cái đuôi lại giống sói.

Nó phủ phục thân mình đứng im tại chỗ, cảnh giới nhìn bọn họ.

Andy rút ra từ thắt lưng một con dao nhỏ , nhanh chóng cắt đứt cổ nó, sau đó đặt một cái bát dưới cổ, để máu chảy vào trong bát. Con vật kia chẳng kịp giãy dụa đã trực tiếp lăn ra chết.

Vương Tiểu Minh tuy rằng không đành lòng, nhưng cậu biết đây là phương thức sinh tồn của người khác. Huống chi, chính cậu cũng chẳng phải người ngồi không.

Sau khi rút cạn máu, Andy lại thuần thục cắt riêng từng phần da lông và thịt của con vật.

Michelle chia máu ra làm ba chén nhỏ, đưa một chén cho Baal.

Baal trực tiếp gạt sang một bên.

Michelle hơi sửng sốt. Mặc dù Huyết tộc cấp cao đích xác không cần uống máu cũng nhịn được, nhưng rất hiếm có Huyết tộc nào sẽ cự tuyệt. Nhất là những lúc thế này, bổ sung máu sẽ làm tăng thể lực của họ, để cho thân thể họ luôn trong trạng thái chiến đấu hoàn mỹ nhất.

Bất quá cô đã nhanh chóng nghĩ ra lý do của hắn. Có thế là hắn chỉ uống máu của Vương Tiểu Minh vậy nên mới chê máu của kẻ khác chăng. Hoặc có lẽ là do Vương Tiểu Minh bây giờ vẫn còn là nhân loại, hắn không muốn lôi bộ dạng đáng sợ của mình ra dọa y.

Michelle nghĩ vậy, uống hết một chén máu rồi đem cái chén còn lại san cho Andy một nửa.

Andy cắt thịt thành từng miếng nhỏ, lại dùng cành cây xiên thành một dãy, rắc gia vị lên, rồi đặt lên đống lửa nướng.

Mùi thịt lập tức lan tỏa bốn phía.

Vương Tiểu Minh ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, nhìn từng xiên thịt bóng loáng, kìm lòng không được nuốt nước miếng cái ực.

Baal cũng bỏ rơi ý định cùng Vương Tiểu Minh chuồn ra ngoài lén gặm đồ ăn do Louis chuẩn bị từ trước.

Chờ đợi là một chuyện thống khổ, nhất là những lúc đói bụng như vậy. Mà nhiều nỗi thống khổ tụ tập lại một đám sẽ khiến tinh thần và thể lực bị hao tổn ghê gớm. Đợi đến lúc Andy đưa mấy xiên thịt cho hai người, Vương Tiểu Minh đã đói muốn lả đi. Bất quá thịt vừa vào miệng, tâm hồn ăn uống của cậu một lần nữa được vực dậy.

Michelle và Andy e ngại Vương Tiểu Minh kinh sợ khi nhìn thấy bộ dạng uống máu của bọn họ cho nên đặc biệt bưng bát tránh ra xa vài mét.

Vương Tiểu Minh mút mút ngón tay rồi chỉ trỏ, nhỏ giọng hỏi: “Đây là thịt gì a?”

“Thịt heo.” Baal nói.

“… Sao có thể thế được?” Thế giới này làm gì có con heo nào phát triển thành một thứ vừa giống nai vừa giống sư tử lại giống cả sói nữa, có chỗ nào giống heo đâu?

Baal nói: “Những thứ ngươi nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi.”

Vương Tiểu Minh sửng sốt: “Ý của ngươi là ngoại hình của nó không phải thế này.”

Baal gật đầu.

Vương Tiểu Minh mang vẻ mặt hoài nghi, rón rén tới gần cái đầu nai bị chặt xuống và nằm lăn lốc ở bên kia, vươn tay chọc chọc thử vào hai cái sừng giống sừng nai đó, “Nhưng ta sờ được đây này.”

“Nhìn thấy sờ không thấy chỉ là ảo thuật nhập môn, với năng lực của Cain, làm sao có thể phạm sai lầm căn bản như thế được.” Baal nhét thịt vào miệng.

Vương Tiểu Minh hỏi: “Vậy những thứ mà ngươi nhìn thấy khác những thứ ta nhìn thấy hả?”

“Có thể giống cũng có thể khác.” Baal nói xong, ánh mắt đột nhiên lóe lên, vươn tay kéo Vương Tiểu Minh về bên mình.

Michelle và Andy cùng nhau trở về, phía sau còn có một thân ảnh cao to, là một thanh niên tóc dài mặc áo cổ lá sen.

Michelle thấy vẻ mặt Baal tỏ ra phòng bị, vội vàng giới thiệu: “Hắn là Shar, đến từ Lasombra.”

Shar chậm rãi từ sau lưng Michelle và Andy bước ra, đôi mắt nhỏ dài tựa như một lưỡi kiếm sắc bén nhanh chóng liếc sang Baal và Vương Tiểu Minh, khóe miệng lập tức kéo lên: “Ha, ta cảm nhận được một sức mạnh rất cường đại, thật thú vị.”

Câu trả lời của Baal là một tiếng cười nhạt khinh khỉnh.

Vương Tiểu Minh mỉm cười nói: “Xin chào, rất vui được gặp anh.”

“Một tên nhân loại không hề có chút năng lực tự vệ.” Ánh mắt của Shar hơi thâm trầm, “Dẫn theo một kẻ như thế xuất hiện ở rừng Ảo Diệt… Ngươi tự tin đến nỗi khiến người khác phát ghét.”

Michelle thấy Baal nhíu mày, vội vàng nói sang chuyện khác: “Shar, sao ngươi lại đến đây?”

“Cane Corso nói có đồng bọn mới tiến vào, thế nên ta đến để coi thử.” Shar nghiêng đầu, nụ cười mang theo vài phần tà khí khó nhận ra, “Một tổ hợp pha trộn giữa kinh hỉ và thất vọng, thật là hài quá đi.”

Trong mắt Baal đã bắt đầu ngưng tụ bão táp. Hắn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu đã dư ra hai người, chi bằng bắt đầu thanh lý từ ngươi trước đi?”

Ánh mắt Shar hiện lên một tia dị sắc, tự dưng ngất nga ngất ngưởng phá lên cười ha hả.

Cơn giận của Baal lại tích tụ nhiều hơn.

Michelle thấy tình thế như vậy liên tục nháy mắt ra hiệu cho Andy.

Xui thay Andy đang trong trạng thái lão tăng nhập định, đừng nói là y nhận ám hiệu của cô, ngay cả một trận gió thổi mưa phun trước mắt này cũng không nhìn đến.

Tiếng cười của Shar rốt cục ngừng lại, “Trước mắt không được rồi. Nơi này trò hay còn nhiều như thế, chúng ta cứ thong thả mà hưởng thụ, cần gì phải nhanh chóng bày ra tàn cục chứ?”



(hạ)



Là địch hay bạn, khó mà phân biệt

Baal cười khinh: “Ngươi thật sự cảm thấy đây không phải là điềm báo kết cục của ngươi sao?”

Biểu tình của Shar trống rỗng khoảng hai giây, lập tức nhịn không được cười to: “Ha ha, ngươi thật sự là một Huyết tộc làm ta thấy hứng thú nhất trong vòng mấy trăm năm qua. Chậc chậc, nếu được quen biết ngươi sớm hơn có lẽ ta đã không nhàm chán lâu đến thế.”

Giọng Baal lạnh lùng nói: “Nếu khi ấy ngươi biết ta thì bây giờ ngươi đã chẳng còn tồn tại.” Hắn của mấy trăm năm trước, tuyệt đối chẳng dễ bắt chuyện như hiện tại, nghĩ đến đây, hắn cúi đầu nhìn xuống Vương Tiểu Minh đang nép vào bên người hắn.

Khi xưa hắn cũng tuyệt đối không bao giờ tin, chính mình lại có một ngày cư nhiên cam tâm tình nguyện sống cùng nhân loại cả đời.

Nụ cười của Shar thu lại, “Ngươi tới tham gia đêm hội máu tươi là vì y sao.”

Baal nhanh chóng quay đầu, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo rất rõ rệt.

“Ngươi yên tâm, tham gia đêm hội máu tươi với ta mà nói, thú vị chỉ có quá trình, về phần kết quả… Ta chẳng quan tâm.” Trong nụ cười của Shar mang theo chút châm biếm, “Này bất quá chỉ là một trò chơi được định sẵn vô nghĩa mà thôi.”

Michelle thấy lời hắn nói có chút khác thường, vội vàng ngắt lời: “Ngươi ăn cơm chưa? Chi bằng cùng ăn đi?”

Shar ngồi xuống đất, “Nào dám cự tuyệt lời mời của mỹ nữ chứ.”

Andy đưa xiên thịt thơm phức cho hắn.

Shar ngửi một chút nói: “Ưm. Không hổ danh là thành viên của gia tộc Ravon, cho dù săn bắn hay nấu nướng đều vô cùng đặc biệt.”

Andy chớp chớp mắt, coi như là đáp lại lời khen của hắn.

Michelle hiển nhiên vẫn có vài phần kiêng kị, mở miệng thăm dò: “Cane Corso và Rosatt đâu?”

“Cô sợ bọn họ đang núp ở nơi xó xỉnh nào đó chờ dịp đánh úp các người sao?” Shar tao nhã thưởng thức xiên thịt.

Michelle mỉm cười, nheo mắt che dấu mọi tâm tư, “Chúng ta là chiến hữu, không phải sao? Đã là chiến hữu thì phải tin tưởng nhau, kề vai chiến đấu.”

Shar nghiêng đầu, có thâm ý khác cười nói: “Đúng vậy, chúng ta là chiến hữu.”

Baal hừ lạnh nói: “Ta từ chối.”

“Vì sao?” Shar cảm thấy hứng thú lên tiếng hỏi.

Baal nói: “Bộ ngươi chưa từng nghe qua câu này ư? Có chiến hữu là một con heo so với đối thủ bên kia là một con sói còn đáng sợ hơn.”

Shar sờ sờ cằm: “Ta không mập.”

Baal nói: “Heo không mập vẫn là heo.”

Vương Tiểu Minh thấy bom đạn của Baal càng ném sức công phá càng lớn, vội vàng đỡ lời: “Hắn đang giỡn thôi.”

Baal bất mãn liếc cậu.

Vương Tiểu Minh kiên trì nói: “Hắn hay giỡn lắm. Nhất là sau khi cơm nước xong xuôi, hắn nói làm thế sẽ tốt cho tiêu hóa.”



Cái này mới thật sự là giỡn a?

Baal tiếp tục trừng mắt.

Shar đột nhiên nói: “Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy đâu.”

“Sao cơ?” Vương Tiểu Minh hỏi.

“Ta không phải nói ngươi. Ta đang nói hắn.” Shar chỉ một ngón tay về phía Baal.

Baal quay đầu lại, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, giống như chẳng hề để tâm đến lời hắn nói nhưng sự thật là hai lỗ tai đã dựng thẳng lên rồi.

“Ở trong rừng Ảo Diệt này, thứ gì cũng có thể xảy ra, thứ gì cũng có thể tan biến.” Khóe miệng Shar vẫn nhếch lên như trước nhưng lại khiến người đối diện không tự chủ mà rét run, “Cho nên đừng bao giờ để lộ nhược điểm của mình ra, bởi vì ngươi vĩnh viễn chẳng thế biết được, rốt cục đối thủ của ngươi đang núp trong xó xỉnh nào.”

Baal thản nhiên nói: “Lo lắng vì không biết được tương lai là hành vi của những kẻ yếu kém. Bởi bọn chúng không thể nắm giữ được vận mệnh.”

Shar hơi ngạc nhiên rồi lại tuôn ra một tràng cười to, cười đến nỗi cái tay cầm xiên thịt rung rung nhiều lần chọc vào ngực của Michelle.

Michelle đẩy ra hai lần, đến lần thứ ba, rốt cục nhịn không được phải đổi chỗ với Andy.

Sau đó, cô bực bội khi phát hiện xiên thịt của Shar cũng đổi sang hướng khác.



“Đúng vậy. Không thể nắm giữ vận mệnh đích thật là hành vi của kẻ yếu.” Shar ngừng cười, “Nhưng ai có thể chân chính nắm giữ vận mệnh đây? Là các vị trưởng lão của mười ba gia tộc trong tay thâu tóm quyền lực lớn nhất ở Huyết tộc ư? Nếu bọn họ có thể nắm giữ vận mệnh, có lẽ Huyết tộc chẳng phải chia ra tận mười ba gia tộc mà đã sớm trở thành một thị tộc duy nhất.”

Baal trầm mặc.

Vương Tiểu Minh ngập ngừng nói: “Tôi nghĩ không phải ai cũng cho là như vậy đâu.”

Shar quay đầu nhìn cậu.

“Ít nhất, tôi cảm thấy quan hệ giữa Singh tiên sinh và Wudlens tiên sinh vẫn rất hòa hảo mà.”

Shar yên lặng qua sát cậu, đột nhiên mỉm cười nói: “Thật không? Vậy thì tốt.”

Vương Tiểu Minh bị sự thay đổi nhanh như chớp nhoáng của hắn làm đơ ra, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

“Được rồi, mặt cũng gặp rồi, cơm cũng ăn rồi, xem ra, đã đến lúc ta nên tách khỏi cái hội này.” Shar phủi phủi quần áo đứng dậy.

Michelle và Andy đồng thời đứng lên theo.

“Tối nay cứ thoải mái mà nghỉ ngơi. Theo ta được biết, Mật đảng còn đang ở phía bên kia rừng, tạm thời không xuất hiện ở đây đâu.” Shar nói, “Từ ngày mai, chúng ta sẽ thật sự bắt đầu cuộc săn.” Hắn cười tủm tỉm xoay người rời đi, tư thế tiêu sái giống như một quý tộc ngạo nghễ bước trên đường lớn.

“Kỳ thật,” Sau khi Shar rời khỏi đây thật lâu, Michelle đột nhiên lên tiếng, “Gần như là đêm hội máu tươi nào cũng có hắn tham gia.”

Vương Tiểu Minh mở to hai mắt giật mình hỏi: “A? Sao vận số của anh ta lại kém như vậy?” Nếu không phải vận khí quá thảm thì tại sao năm nào cũng tham gia mà lại không trúng lấy một lần.

Michelle nói: “Không phải vận khí kém, mà là năm nào hắn cũng tới vòng cuối rồi bỏ cuộc.”

“Vì sao?” Không chỉ Vương Tiểu Minh, ngay cả Baal cũng dâng lên vài phần hứng thú.

Michelle nói: “Bởi vì mục đích của hắn là tới đây để hoài niệm. Người yêu của hắn đã chết trong khu rừng này.”

Vương Tiểu Minh giật mình.

Baal nhíu mày nói: “Bởi đêm hội máu tươi sao?”

Michelle gật gật đầu, “Bất quá cho tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ.”

Trong lòng Vương Tiểu Minh đột nhiên phủ kín bi thương.

Baal nói: “Tính cách của hắn không giống loại người sẽ để hung thủ an ổn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”

Michelle mỉm cười nhưng lại không dây dưa đề tài này thêm nữa.

Đồng hồ đã báo hiệu rạng sáng thế mà sắc trời vẫn hỗn loạn như cũ.

Vương Tiểu Minh bắt đầu thiu thiu ngủ, cuộn mình rúc vào trong ngực Baal.

Baal có ngủ hay không cũng chẳng sao, nhưng để Vương Tiểu Minh khỏi cảm thấy tịch mịch, hắn cũng nhắm hai mắt lại.

Michelle và Andy đều tự động tìm một chỗ khác nghỉ ngơi.

Ở trong rừng Ảo Diệt này, cho dù ai là đồng bạn cũng chỉ tạm thời mà thôi. Thứ mà họ tin tưởng đều nằm trên cột mốc lợi ích vô cùng hữu hạn.

Vương Tiểu Minh ôm lấy thắt lưng của Baal, trong lúc thần trí đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cậu vẫn cố ngăn không để mình chìm vào giấc ngủ, “Baal.”

“Sao?” Baal dựa vào thân cây, tay chậm rãi vuốt ve tóc cậu.

“Ta cảm thấy Shar thật đáng thương.” Nhất là sau khi nghe kể về chuyện của hắn xong. Tuy rằng Michelle kể rất sơ sài nhưng cậu vẫn cảm thấy có một loại áp lực sôi sục và bất đắc dĩ.

Tay Baal dừng lại, “Vậy ngươi có cảm thấy ta đang cực kỳ bực bội hay không?”

“… Không thấy.” Vương Tiểu Minh trả lời rất thành thật. Đã ở cạnh Baal lâu như vậy, dường như cậu có thể cảm nhận được chính xác đến bảy tám phần những sắc thái hỷ nộ ái ố của hắn. Nhưng đương nhiên lần này đã nằm ngoài bảy tám phần đó.

Baal gằng giọng: “Hừ, ai bảo hắn vô dụng ngay cả người mình yêu còn không bảo vệ nổi.”

Hai tay Vương Tiểu Minh đang ôm lấy hắn đột nhiên siết chặt hơn, “Baal. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sợ là cũng chẳng thể bảo vệ được ngươi.”



Này có gì mà ‘sợ là’ nữa? Chẳng lẽ sự thật không phải thế chắc?

Baal mở to mắt, có chút khó hiểu nhìn cậu.

“Ta tuyệt đối đánh không lại Isfel đâu.” Về chuyện ân oán giữa Isfel và Baal, không cần hỏi, chỉ cần có mắt đều có thể thấy rất rõ ràng.

Baal: “…”

“Ta thậm chí còn rất phân vân không biết mình có thể đánh lại Thạch Phi Hiệp không nữa.” Vương Tiểu Minh nghiêm túc vẽ ra chiều cao và thể trạng hai người trong đầu rồi đem so sánh.

Baal: “…” Cái này có hơi quá trớn rồi đấy.

Vương Tiểu Minh vẫn đang lo lắng, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta biết làm thế nào để bảo vệ ngươi đây?”



Trước khi trả lời câu hỏi này, Baal lại càng muốn hỏi cho rõ, rốt cục y lôi đâu ra nguyên nhân hắn cần được bảo vệ chứ?

Bất quá không đợi hắn hỏi, Vương Tiểu Minh lại tiếp tục lẩm bẩm: “Cho nên ta quyết định.”

“Quyết định cái gì?” Baal rốt cục lên tiếng.

“Ta muốn làm Huyết tộc.”

“…” Chuyện này không phải sớm đã quyết định rồi sao?

“Có như thế, vạn nhất gặp phải nguy hiểm cho dù ta không giúp được ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành vật ngáng đường.” Vương Tiểu Minh cảm thấy hình như mình đã vượt qua nỗi sợ hãi đối với số mệnh vốn được giấu kín trong lòng từ lâu. Bởi giờ đây, cậu đã có một lý do không thể không vượt qua nó.

Baal trầm mặc sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Ừ. Như vậy ngươi có thể đánh bại Thạch Phi Hiệp rồi.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Câu được câu mất tỉ tê một hồi.

Mí mắt Vương Tiểu Minh từ từ nặng trĩu.

Baal điều chỉnh lại tư thế, để cậu nằm ngủ được thoải mái hơn.

Bốn phía dần dần tĩnh lặng.

Vương Tiểu Minh tiến vào mộng đẹp.

Đột nhiên, thắt lưng của cậu bị giật mạnh một cái.

Baal ôm cậu nhanh chóng lùi ra xa hai mét.

Vị trí lúc trước của họ có một mũi tên đỏ tươi nhọn hoắc cắm trên thân cây, như tuyên bố rằng bọn họ đã trở thành con mồi.

Baal vô cùng tức giận nhìn về chỗ mũi tên.

Michelle và Andy nghe thấy động tĩnh đều chạy tới.

Michelle đưa mắt nhìn mũi tên, “Là Nosfera. Xem ra hắn tới đây để thăm dò.”

Vương Tiểu Minh lấy lại bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải Shar đã nói tối nay rất an toàn sao?”

Michelle giải thích hàm súc: “Có đôi khi, cho dù là đồng bạn, ngươi cũng không cần nhất nhất đều tin vào những lời hắn nói.”

Baal cười nhạt: “Ta chẳng dám đặt yêu cầu quá cao như thế với y.” Hắn dừng một chút, “Ta chỉ hy vọng y không tin vào những gì kẻ địch nói là đủ rồi.”

“…” Vương Tiểu Minh rất muốn phản bác, nhưng trước khi phản bác, cậu đang cố nhớ xem mình có từng làm chuyện ngớ ngẩn như vậy chưa.

Michelle kéo đề tài trở về, tiếp tục nói: “Xem ra mũi tên này không chỉ để thăm dò. Bất quá nếu Nosfera đã đến đây, như vậy những kẻ khác nhất định vẫn chưa đến, cho nên từ giờ sẽ rất yên ổn.”

Vương Tiểu Minh nói: “Những lời này của cô thuộc về phạm vi có thể tin tưởng hay là bên phía không thể tin được vậy?”

Michelle không lưu tâm cười nói: “Ngươi nói xem?”

Baal liếc cô một cái liền nói: “Không tin.”

Michelle ngẩn người: “Lần này ta nói thật đấy.” Cô nhấn mạnh ngữ khí.

Baal lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ lại có người sau khi lừa đối phương rồi sẽ quay sang nói cho hắn biết ‘ta đang nói dối’ chắc?”

Sắc mặt Michelle lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nhún vai nói: “Quên đi, tùy các ngươi vậy.” Cô giận dỗi bỏ đi.

Andy nhìn bọn hắn, lại nhìn sang phía Michelle rồi cũng rời đi.

Vương Tiểu Minh nói: “Ta cảm thấy thấy cô ấy nói thật đó.”

“Ta biết.” Đáp án của Baal vượt ngoài dự kiến.

“Vậy tại sao ngươi lại còn nói thế?” Vương Tiểu Minh trừng lớn hai mắt.

Baal nói: “Ngươi không thấy cô ả nói nhiều quá sao?” Vẻ mặt của hắn rõ ràng là không kiên nhẫn.

Vương Tiểu Minh: “…” Cho nên, hắn nói thế cốt để đuổi cô ta đi thôi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện