Ở địa ngục, tiểu ma vương Poggi là một phiền phức lớn. Mà Abaddon cư nhiên giao cục nợ này cho Rafael giáo dục, có thể thấy năng lực xử lý phiền phức của Rafael đã đạt đến trình độ nào. Cho nên muốn tìm được hắn, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn thông thường.

Abaddon đứng trên mái nhà của trung tâm giải trí cao nhất Chủ thành quan sát tòa thành đang chìm trong bóng tối dày đặc, đề nghị: “Ngươi cảm thấy dùng sách lược hỏa thiêu liệu có quá hao phí nguồn lực?”

Mammon điềm nhiên đáp: “Nếu đốt xong ngươi có thể mau chóng phục hồi Chủ thành lại như cũ, ta sẽ nói không.”

Abaddon nghẹn họng, quay sang chụp đầu Poggi, “Ngươi có cách gì hay không?”

Poggi ôm đầu trừng hắn, “Người ta làm cha ông cũng làm cha, sao ông lại làm vụng về như vậy?! Thứ chuyện vặt này cũng phải hỏi ta?”

Abaddon nhướn mày, “Địa ngục ngoài ta ra, còn có ma vương nào xúi quẩy như vậy, có một đứa con quậy phá như ngươi?”

Poggi đắc ý nói: “Biết mình may mắn thế nào là tốt rồi.”

“......” Abaddon dứt khoát quay sang hỏi Mammon, “Vậy ngươi nói đi?”

Mammon trầm ngâm: “Thành trống… không biết có dễ tìm hơn không?”

Abaddon rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ của hắn: “Ý ngươi là, sáng sớm mai phái tất cả thiên sứ đi hết.”

Mammon cong khóe môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Không phải tất cả, Metatron nhất định phải ở lại.”

Abaddon hừ lạnh: “Câu này một chút cũng không buồn cười.”

Mammon khoan thai nói: “Ta chỉ vì cẩn thận.” Hắn giơ ngón tay, một đóa hồng đỏ thắm xuất hiện nơi kẽ tay.

Abaddon trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc?”

“Bình thường những chuyện ngươi nghĩ tới ta cũng đã nghĩ tới, những chuyện ngươi không nghĩ tới ta cũng đã nghĩ qua, hơn nữa còn nghĩ không chỉ một lần.”

Abaddon: “......”

Mammon nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát từ cánh hoa, nụ cười xa xăm mơ hồ, “Đáp án ngươi đã biết.”

Abaddon thở dài: “Gia hỏa các ngươi.”

Máy thông tấn trong túi Mammon khẽ run lên. Hắn nhíu mày, “Các ngươi dẫn đám thiên sứ đó ra ngoài trước đi.”

Abaddon kêu lên: “Nửa đêm?”

Mammon nói: “Lần này là thiên sứ toàn thành, số lượng khổng lồ. Nhớ đưa đi xa một chút.” Hắn nói xong, bay thẳng hướng văn phòng tạm thời.

Poggi nhìn Abaddon đang ảo não, ngửa đầu nói: “Ông có cảm thấy mình rất giống người hầu của hắn không?”

Abaddon nắm tay rắc rắc vang lên.

“Người ta làm ma vương, ông cũng làm ma vương, sao ông lại làm bi thảm đến vậy?” Poggi còn chưa lải nhải xong, đã bị Abaddon xách lên, hung hăng vỗ một chưởng xuống mông.

“Ngươi nghĩ lão tử rơi vào nông nỗi này là do ai hại?!”

Poggi bị treo ngược lắc qua lắc lại, thâm trầm nói: “Có lẽ do chỉ số thông minh cạn kiệt, lại thêm khuyết thiếu tình thương.”

“......”

Vài phút sau, vang lên tiếng trẻ em không kiên nhẫn.

“Đánh đủ rồi thì làm nhiệm vụ thôi.”

Abaddon ném hắn xuống, “Ngươi phụ trách phía đông, ta phụ trách phía tây.”

“Ta có một cách hay hơn.” Poggi bay lên không trung, một chân vắt trên chân còn lại. Từ sau khi bị Thạch Phi Hiệp gạt đến đầu óc choáng váng, hắn cố ý tham gia khóa huấn luyện Tư duy vàng của địa ngục, khiến mình như thay da đổi thịt trên phương diện bản chất.

“Cách gì?” Abaddon bán tín bán nghi.

“Chúng ta tìm một tấm ván gỗ thật lớn, đặt đám thiên sứ lên trên, sau đó cùng khiêng ra ngoài. Sẽ nhanh hơn một chút.”

Abaddon nghĩ nghĩ, cảm thấy ý kiến này không tồi.

“Hơn nữa chúng ta không cần đi quá xa, canh giờ vừa đủ hất tất cả bọn họ xuống là xong ngay.”

Abaddon cảm thấy đây là chủ ý tuyệt diệu.

Về phần những thiên sứ kia có bị thương hay không, không nằm trong phạm vi suy tính của bọn họ. Trên cơ bản, mọc cánh làm gì để rồi giữa không trung gặp nạn không biết giang ra sử dụng, vậy thì bị thương quả thực cũng đáng kiếp.

Hai ma vương một lớn một nhỏ bàn bạc xong, hưng phấn phá nhà tìm ván gỗ.

Mammon quay lại văn phòng, dùng nhẫn hắc tinh thạch duy trì máy thông tấn, để đột phá những chướng ngại bên ngoài giới thứ mười.

Máy thông tấn sau một lúc lâu mới kết nối được.

Giọng Beelzebub vang lên, “Giúp ta hỏi Asmondeus xem hắn có từng thấy một túi nylon màu đen không.”

“Asmondeus?” Mammon nhíu mày.

Beelzebub vội ho một tiếng, dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Không phải ta muốn lãng phí tài nguyên, chuyện này rất quan trọng.”

Mammon trầm giọng nói: “Asmondeus còn chưa tới.”

Beelzebub cũng trầm giọng nói: “Ngươi báo với hắn, ta có thể không tính toán năm chục bịch snack trong cái túi đó, không cần phải dàn dựng cả một tiết mục làm bộ mất tích. Trò này quá ấu trĩ.”

Mammon hỏi: “Hắn xuất phát từ lúc nào?”

Beelzebub tựa hồ cũng cảm giác được chuyện này không như hắn nghĩ, “Ba ngày trước.”

Mammon nhớ tới kẻ thần bí hạ độc thủ trong bóng tối chém ngựa của hắn thành hai nửa, hàng mày càng nhíu chặt hơn.

“Có cần ta phái quân đoàn địa ngục đến không?” Asmondeus ở địa ngục nhân duyên tương đối tốt, ít nhất tốt hơn nhiều so với Leviathan suốt ngày gây thù chuốc oán kia. Trên thực tế, bọn họ vẫn chưa nghĩ thông được, Rafael âm hiểm gian trá giảo hoạt như vậy cũng thích ở trên thiên đường, thế mà thiện lương ngoan hiền như Asmondeus trái lại sa đọa. Vì thế, các ma vương địa ngục vẫn hay truyền miệng nhau, rằng vào lúc diễn ra thánh chiến, mọi người đều khóc quá lợi hại, đầu váng mắt hoa nên kéo nhầm hắn xuống luôn. Bất quá cho tới bây giờ, vẫn chưa có vị đọa thiên sứ nào công khai nhận trách nhiệm về chuyện này.

Ngón tay Mammon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn hắc tinh thạch, “Tới đâu hay tới đó. Ta đi tìm thử.”

“Gọi Abaddon đi chung. Hành động một mình rất nguy hiểm.” Beelzebub đã nghe nói về vật chất hắc ám thần bí mò không thấu kia.

Mammon nói: “Không cần. Rafael đã vào thành rồi.”

Beelzebub phì cười, “Ngươi đúng là biết tận dụng mọi thứ.”

“Không dùng thì uổng phí.” Mammon thuận tay tắt máy thông tấn, ánh mắt dừng lại ở đóa hồng trên bàn. Có lẽ ban nãy dùng sức hơi mạnh, cho nên đóa hoa không còn kiêu hãnh ngẩng cao đầu như lúc vừa hái xuống. Hắn cầm lấy cành hoa, mặc cho gai nhọn đâm vào ngón cái và ngón trỏ, nhỏ ra hai giọt máu đỏ tươi.

Hắn nhìn thấy, cũng không lau đi, trái lại vui vẻ đi đến phòng Metatron.

Trước đó nhờ lòng kiên trì của hắn, phòng của Metatron ở ngay bên phòng văn phòng hắn, cho dù không thể từng giây từng phút nhìn thấy, hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức của Metatron bên người.

Cửa phòng chỉ khép hờ.

Mammon gõ nhẹ hai cái.

Cửa y nha một tiếng bị lực đạo của hắn đẩy ra một chút.

Ngoài cửa sổ ánh trăng lười biếng, chiếu vào gian phòng trống không lạnh lẽo.

Lúc lén chuyển nhóm thiên sứ đầu tiên đi, hai cha con Abaddon và Poggi rất hưng phấn, đặc biệt là khi tống bọn họ ra bên ngoài, còn khoa chân múa tay vui sướng. Nhưng liên tiếp hai nhóm sau, bọn họ bắt đầu trầm mặc.

Không phải ai cũng có thể thời thời khắc khắc đắm chìm trong niềm vui của công việc khuân vác được.

Cho nên lúc Mammon xuất hiện, Abaddon trực tiếp ném tấm ván đi luôn.

Vì để cú ném đúng mục tiêu, Poggi trước khi buông tay còn đặc biệt điều chỉnh góc độ một chút.

Đáng tiếc tấm ván gỗ mới nửa đường đã rơi xuống.

Mammon đưa ngón tay vuốt cằm, cả người toát ra khí tức bất thiện, “Các ngươi chuẩn bị dùng tấm ván gỗ này làm lợi tức?”

Dáng vẻ hùng dũng của Abaddon bay hết một nửa.

Hai phiến cánh của Poggi dùng sức mà vỗ, cặp mắt sáng rực, “Có thể sao?”

Mammon nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của hắn, cuối cùng đè nén cơn tức tối trong lòng, thản nhiên nói: “Đổi thành kim tệ thì được.”

Abaddon ngẩng đầu nhìn trời, “Trời còn chưa sáng, ngươi đến sớm thế làm gì?”

“Ta chỉ là nghĩ ra một cách tốt hơn để dụ Rafael ra.” Mammon nói.

Abaddon hai mắt sáng lên, “Cách gì?”

“Asmondeus đã đến giới thứ mười.”

Abaddon hai mắt lấp lánh, “Hắn đang ở đâu?”

Poggi cũng tỏ vẻ vui mừng, “Có hắn ở đây, ta không cần phải làm khổ sai nữa!”

Mammon chậm rãi nói: “Mất tích rồi.”

Nụ cười của Abaddon và Poggi lập tức đông đá tại chỗ.

Mammon nói: “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Rafael, để hắn cùng đi tìm người.”

Abaddon sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, cả người như chìm trong một ngọn lửa vô hình, mái tóc đỏ phồng lên, ánh lửa trong mắt càng bùng cháy mãnh liệt, “Là ai làm?”

Poggi âm thầm trốn sau lưng Mammon.

Mammon khẽ nhíu mày, trước khi Abaddon bất chợt bạo phát, hạ kết giới bao phủ mình cùng Poggi.

Ầm! Abaddon đột nhiên vung nắm đấm giữa không trung!

Một loạt phòng ốc theo hướng nắm đấm của hắn rền vang rồi sụp đổ.

“Là, ai, làm?”

Khuôn mặt hắn thần kỳ bình tĩnh, khí tức thô bạo trên người toàn bộ truyền khắp Chủ thành, ngay cả đám mây đen phiêu đãng trong không trung kia cũng không được yên mà chuyển động.

Mammon bình tĩnh nhìn đọa thiên sứ đã hoàn toàn hóa thân thành ma vương trước mắt.

Bởi vì tác phong đĩnh đạc thường ngày của Abaddon, rất nhiều người đều xem nhẹ tội danh đọa lạc của hắn ——

Bạo nộ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện