Đầu ta một chút cũng không đau,” Metatron nói trước khi đầu Mammon chạm tới vai hắn, “Nhưng vai rất mỏi.”

Mammon ôm gối.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, rải xuống một tầng hào quang.

Metatron xòe bàn tay phải ra, ánh sáng ở trong tay hắn chậm rãi ngưng tụ thành từng đốm từng đốm ngân quang, quanh quẩn bên tay hắn, như một chiếc vòng.

Mammon hỏi: “Có thể tặng ta không?”

Metatron mỉm cười gật đầu.

Mammon vươn tay.

Vòng sáng tạo nên từ những đốm tinh quang màu bạc từ từ phủ lên cổ tay hắn.

“Tuy rằng hơi rộng một chút,” Mammon hài lòng nói, “Nhưng vì đây là chiếc vòng đầu tiên ta nhận được từ lúc ra đời đến nay, ta rất thỏa mãn.”

Tinh quang li ti nháy mắt như vô số giọt mưa rơi xuống, dung hòa vào ánh trăng trải trên mặt đất.

Tay Mammon vẫn như cũ cố định giữa không trung, thiếu đi vòng sáng, cổ tay có vẻ thật trống vắng.

Metatron nói: “Nó chỉ là ánh sáng, không thể lâu dài.”

Mammon thong thả duỗi chân, hai tay chống sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung lộ ra vài phần xán lạn, “Ít nhất ta từng có được nó.”

Metatron ngóng nhìn lối vào tòa kiến trúc cao lớn ở đối diện.

Trong bọn họ ít nhất phải có một người biết mình đang làm gì.

Màn canh chừng này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, Shipley vẫn không xuất hiện.

Metatron và Mammon đều có chút lo lắng.

Poggi còn ở lối vào giới thứ mười, đây là biến số. Với tính cách của hắn, nếu chờ quá lâu, rất có thể sẽ chạy về.

“Chúng ta đi nhìn thử xem sao.” Mammon đề nghị. So với ôm cây đợi thỏ, hắn thích chủ động xuất kích hơn.

Metatron nói: “Được.”

Mammon nói: “Ta dụ Shipley rời khỏi, ngươi đi tìm Casamia.”

Metatron thoáng do dự, liền gật đầu: “Ân.” Trước khi Shipley đọa lạc, sự an toàn của Mammon hẳn vẫn có thể bảo đảm.

Mammon bán cung thắt lưng đứng lên, để tránh va đầu vào mái nhà, hắn vươn tay về phía Metatron.

Metatron nhìn hắn, rốt cuộc vẫn đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn, sau đó đứng lên.

Mammon cổ tay liền dụng lực.

Metatron hơi ngả về phía trước, nhanh chóng ổn định thân hình, nhưng Mammon lại mượn thế nhào tới.

Metatron chỉ có thể vươn tay kia tiếp hắn.

Mammon ôm lấy hắn, gò má nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc mềm mại như mây như tơ kia, “Ngươi có thể giam cầm thời gian, để chúng ta tạm dừng ở tư thế này một giây có được không?” Hắn nhẹ giọng nói.

Metatron môi khẽ mấp máy.

Mammon phát hiện mình đã bất động, chưa kịp mừng thầm, đã nhìn thấy Metatron từ từ thoát khỏi vòng tay của hắn.

Mammon: “......”

Metatron mỉm cười nói: “Ta nghĩ, đến lúc ngươi cảm thấy mỏi vì tư thế này, chắc phải cần một người tới giải trừ thuật cầm cố.”

Mammon im lặng nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ thụ thương.

Metatron hỏi: “Muốn giữ thêm lát nữa sao? Bất quá thời gian không còn sớm, tối đa chỉ được một giờ thôi đấy.”

Mammon: “......”

Dưới ánh trăng tòa kiến trúc có điểm thần thánh, có điểm âm trầm, lại có điểm thanh lãnh.

Mammon chậm rãi tới gần, toàn thân phòng bị. Bởi vì lĩnh vực cảm giác linh hồn của Shipley rộng hơn hắn, cho nên, Shipley rất có khả năng phát hiện ra hắn trước khi hắn phát hiện ra đối phương.

Tòa nhà to lớn một mảnh yên tĩnh.

Hắn cảm giác được vài linh hồn an ngủ, thuần khiết như tuyết, nhưng đều không đủ cường đại.

Metatron triển khai cánh, lơ lửng bên ngoài khối kiến trúc. Theo khoảng cách giữa bọn họ mà nói, cho dù Shipley phát hiện Mammon, cũng sẽ không phát hiện Metatron. Nhưng Metatron có thể thấu qua cửa sổ nhìn thấy Mammon ra ám hiệu với hắn.

Kế hoạch này tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng tính khả thi vẫn rất cao.

Nếu như, Mammon có thể tìm được Shipley.

Đi một vòng, cuối cùng hắn dừng bước, hàng mày khóa chặt, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Metatron ngoài cửa sổ cũng nghi hoặc nhìn hắn.

Mammon đi đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ nói: “Không có ở trong mấy phòng này.” Còn chưa dứt lời, sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, “Khoan đã!”

Metatron nhìn hắn, “Tìm được rồi?”

“Ta không biết.” Mammon thần sắc ngưng trọng, “Vừa rồi trong nháy mắt, ta dường như cảm giác được...... Shipley đã đọa lạc.”

Metatron sửng sốt.

Chẳng lẽ, Shipley đọa lạc chính trong ba ngày này? ......

Tại sao?

Lối đi thật tối tăm.

Metatron bước xuống mười bậc.

Con đường này tuy rất cổ quái, nhưng hắn từng theo Shipley một lần, lại đi ra một lần, trí nhớ vẫn còn hữu hiệu.

Cho dù chân hắn đi xuống hướng tầng hầm, nhưng tai hắn vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên trên.

Bởi vì phát hiện linh hồn Shipley sau khi đọa lạc, bọn họ đưa ra hai phán đoán. Một là, đó chính là Shipley hiện tại đã đọa lạc. Nhưng phán đoán này không phù hợp với lời miêu tả của Shipley ở một vạn năm sau. Bởi vì hắn nói hắn từng quay lại thiên đường, có thể xác định rằng, trước khi hắn về thiên đường gặp phải Michael hẳn vẫn chưa đọa lạc. Đương nhiên, phán đoán này cũng có khả năng. Tức là, bọn họ rốt cuộc đã thay đổi lịch sử. Nhưng kết quả sẽ thế nào, bọn họ không biết.

Hai là, Mammon cảm giác đây chính là Shipley của một vạn năm sau. Này cũng có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết là Shipley của một vạn năm trước đã rời khỏi giới thứ mười. Như vậy lại thêm một vấn đề xuất hiện, hắn đi đâu? Và làm sao thoát ra được dưới tầm mắt của Mammon và Metatron?

Chỉ lo suy đoán vĩnh viễn không thể có được đáp án chính xác. Cho nên họ quyết định dùng thực tiễn để chứng minh. Mammon đi điều tra Shipley, còn Metatron vẫn theo kế hoạch cũ tìm Casamia.

Nghe ra chẳng có gì khác biệt với kế hoạch ban đầu, nhưng độ nguy hiểm lại gia tăng rất lớn.

Shipley mang linh hồn sau khi đọa lạc......

Metatron có một loại dự cảm. Vô luận là Shipley của một vạn năm trước hay một vạn năm sau, hắn đều trở thành mấu chốt của chuyến đi vượt thời không lần này.

Thang rất nhanh đến bậc cuối cùng. Metatron tiếp tục đi về phía trước, cũng rất nhanh đi qua đoạn đường Shipley từng dẫn hắn đi qua. Đoạn kế tiếp là do Mammon miêu tả, có điểm phức tạp, giống như một mê cung nhỏ. Hy vong duy nhất của hắn hiện tại chính là trí nhớ của Mammon không quá kém.

Lối vào mê cung uốn lượn như rắn, mà những ngã rẽ dọc ngang chính là lưỡi rắn.

Metatron trong lòng tự trả bài lộ tuyến Mammon nói cho hắn, rất nhanh tìm được đầu ra.

Đầu ra có ánh sáng, nhưng chỉ lờ mờ, như một làn khói xám dày đặc nặng nề bao phủ toàn bộ căn phòng.

Hắn cẩn thận tiến lên phía trước.

Đó là một gian thạch thất rộng rãi, Metatron vừa nhìn đến thạch thất, liền liên tưởng tới thạch thất nơi họ lần đầu gặp Hybe, nếu bỏ đi lớp ánh sáng xám mông mông lung lung, gian thạch thất này cùng thạch thất của một vạn năm sau cơ hồ giống nhau như đúc.

Hắn theo bản năng nhìn về phía tận cùng thạch thất.

Nơi đó, một cây cột đá thô to đỉnh thiên lập địa, cùng thạch thất chặt chẽ tương liên. Còn có một màn tương tự một vạn năm sau, trên cột đá cũng trói một đọa thiên sứ.

“Casamia.” Metatron từng bước từng bước tiến lại gần.

Dường như cảm giác được sự tồn tại của hắn, Casamia đột nhiên ngẩng đầu.

Đôi mắt từng thuần khiết giờ lại giăng kín tơ máu. Hắn nhìn Metatron, vẻ mặt dữ tợn hiếu sát, “Metatron? Đúng là… đã lâu không gặp!”

Metatron nhìn hắn, mày thoáng cau lại. Loại khẩu khí này cực giống Shipley sau khi đọa lạc!

“Để ta đoán xem ngươi đến đây làm gì nào.” Casamia nhếch miệng cười, hàm răng vốn trắng sạch trong bầu không khí thế này có vẻ dị thường âm lãnh, “Là thần sai ngươi tới? Bởi vì cánh của ta biến thành màu đen?”

Metatron ôn hòa nói: “Kỳ thực, cánh chuyển sang đen cũng không phải một chuyện quá đáng sợ.”

“Đáng sợ?” Casamia cười to, “Ta sao lại cảm thấy nó đáng sợ? Trên thực tế, ta cảm thấy cánh biến thành màu đen rất thoải mái, rất nhẹ nhõm. Ta có thể không chút cố kỵ làm những gì ta muốn làm! Cảm giác này thật sự quá tuyệt!”

Metatron nói: “Hiện tại ngươi muốn làm chuyện gì nhất?”

Casamia thu lại nụ cười, căm hận cùng phẫn nộ nháy mắt ngưng tụ trong đồng tử, “Ta muốn giết Shipley!”

Metatron hỏi: “Tại sao?”

Casamia trừng hắn, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta tự trói mình vào cây cột đá chết tiệt này, hưởng thụ thú vui mỗi ngày đều không nhìn thấy mặt trời?”

Metatron nói: “Hắn vì muốn tốt cho ngươi.”

“Tốt cho ta? Ha ha......” Casamia tiếng cười dậy sấm, “Ngươi nghĩ hắn vì muốn tốt cho ta thật sao? Hắn chỉ là không thể chấp nhận cánh của ta biến đen, không thèm đi theo hắn nữa mà thôi. Bất quá ta cũng không muốn giải thích với hắn, bởi vì bất luận nói gì với hắn đều chỉ lãng phí nước miếng của mình. Hắn vĩnh viễn không hiểu được, cánh chuyển sang đen, mặc cho dục vọng trong lòng hoàn toàn phóng thích là loại tư vị tuyệt vời đến mức nào!” Hắn nhìn Metatron, đột nhiên dùng giọng điệu cám dỗ nói: “Ngươi thả ta ra, ta có thể giúp ngươi lĩnh hội tư vị được hắc hóa. Tin ta đi, ngươi nhất định sẽ mê mẩn loại cảm giác này.”

Metatron triển khai cả tám phiến cánh ra, sau đó bình tĩnh nhìn Casamia chấn kinh, cười nói: “Ta nghĩ, trước mắt hẳn không có thiên sứ nào rõ hơn ta về tư vị khi đứng giữa ranh giới đọa lạc và không đọa lạc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện