Beelzebub tổng kết: “Tòa cung điện này có điểm cổ quái.”

Rafael bóp trán: “Nói điều gì mà bọn ta không biết đi.”

Beelzebub nghĩ nghĩ nói: “Nếu tòa cung điện này đã có điểm cổ quái, không có đường ngầm gì đó, tại sao chúng ta còn đứng ở đây?”

Rafael búng tay một cái: “Phải đó, tòa cung điện này là một cái bẫy, lại không tìm thấy Shipley, chúng ta còn đứng đây làm gì?”

Đọa thiên sứ và thiên sứ bảy mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đi tới cửa.

Rầm!

Cánh cửa nơi lối ra duy nhất nặng nề đóng lại.

Rafael tiến lên, đầu tiên là vặn nắm đấm cửa, tiếp theo là gõ cửa, trước sau dùng rất nhiều phương pháp, mới buông tay nói: “Giờ ta đã biết đáp án —— Bởi vì cửa bị khóa.”

Beelzebub nói: “Điều này ta cũng biết.”

Rafael phủi tay nói: “Được rồi. Vậy chúng ta trưng cầu ý kiến quần chúng, nghĩ xem nên giải quyết cục diện trước mắt thế nào.”

Mammon và Metatron cùng đi đến bên tường, vươn tay dò dẫm vách tường.

Rafael và Beelzebub một nghiên cứu trần nhà, một nghiên cứu sàn nhà.

Isfel thuận tay lấy ra một quyển sách, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống đọc.

Abaddon lại thử nện vài quyền vào vách tường, bất quá lần này hắn khống chế lực đạo vừa phải, cho nên dù bị vách tường đánh trả, cũng chỉ là phản kích với trình độ rất thấp.

“Nếu, ta nói là nếu, chúng ta không tìm được lối ra, thì sẽ bị nhốt ở đây luôn sao?” Không biết qua bao lâu, Uriel đột nhiên nhíu mày hỏi.

“......”

Thiên sứ lẫn đọa thiên sứ chỉ đình công trong nháy mắt, lại tiếp tục làm việc của mình.

Mammon đột nhiên dừng tay nói: “Giờ ta đặc biệt hy vọng được nghe thấy thanh âm của Shipley.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Giống như tù nhân thích nghe cai ngục rống mấy câu?”

“......”

Rafael nhịn không được nói: “Tại sao ta có cảm giác ngươi nghe tin Isfel sắp biến thành tù nhân, liền có vẻ đặc biệt vui sướng?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Bởi vì lỗ tai ngươi có vấn đề. Trên thực tế, ta hiện tại đang thống khổ hoang mang muốn chết.”

Isfel nhàn nhạt phun một câu: “Chocolate ăn ngon không?”

“Ngon. Ách......” Thạch Phi Hiệp nín bặt.

Mammon nói: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác?”

Rafael tức giận nói: “Ngươi thử đề ra một cái?”

Mammon nói: “Chẳng hạn như liên lạc với Lucifer đại nhân?”

“......”

Rafael và Beelzebub đồng loạt lôi ra máy thông tấn.

“Lucifer đại nhân.”

“Michael đại nhân.”

“Ân?”

“Ân.”

Hai tiếng hồi đáp lần lượt từ hai máy thông tấn truyền ra.

Rafael liếc sang Beelzebub, thuận tay tắt máy thông tấn của mình, “Tiết kiệm một chút.”

Lucifer hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Beelzebub đơn giản sơ lược kể lại tình huống tao ngộ trước mắt.

Lucifer hỏi: “Ngươi biết là gì không?”

Beelzebub vừa định trả lời đương nhiên không biết, chợt nghe một thanh âm trong trẻo êm tai ở gần đó vang lên: “Không biết.”

Lucifer nói: “Chúng ta cũng lần đầu nghe nói. Các ngươi trước hết dùng đủ loại phương pháp thử xem, chúng ta đi tra tư liệu.”

Thông tấn gián đoạn.

Những thiên sứ cùng đọa thiên sứ bị nhốt lại bảy mặt nhìn nhau.

Beelzebub nói: “Chúng ta nên bắt đầu thử từ đâu?”

Rafael nói: “Để ta trước.” Lòng bàn tay hắn đột nhiên ngưng thành một thanh quang đao hình nguyệt nha, chém tới vách tường!

Vụt.

Quang đao trực tiếp chui vào vách tường.

Những thiên sứ cùng đọa thiên sứ khác đều thoái lui một bước.

Rafael giăng kết giới khẩn trương nhìn xung quanh.

Nhưng chẳng có gì cả. Quang đao không hề phản kích như nắm đấm của Abaddon.

Rafael nói: “Cho nên kết luận, vách tường phản kích trọng lực, hấp thu quang năng?”

Beelzebub nói: “Trước mắt xem ra, chính là vậy. Để ta thử xem sao.” Hắn nói xong liền ngưng thần, hai tay giơ ngang giữa không trung. Qua một lát, mọi người cảm thấy mặt đất tựa hồ đang lay chuyển.

Ngoại trừ Beelzebub, những người còn lại đều bay lên.

“Thế là thế nào?” Mammon hỏi.

Beelzebub thu tay, mặt đất khôi phục bình lặng. “Ta nghĩ ta có thể thao túng nó.”

Từng đôi từng đôi mắt nhất tề sáng lên.

“Làm được mọi việc ngoại trừ phá hư chỉnh thể.” Beelzebub từ tốn nói tiếp.

Abaddon không kiên nhẫn nói: “Đây là ý gì?”

Metatron nói: “Tức là, ngoại trừ thả chúng ta ra ngoài, cái gì cũng làm được?”

Beelzebub nói: “Đúng vậy. Có thể nhảy, có thể đi, có thể chạy.”

“......”

Rafael chuyển tầm mắt lên người Mammon.

Mammon nói: “Beelzebub có thể thao túng nó chứng tỏ nó không có linh hồn chủ, ta cũng bó tay.”

“Kế tiếp.”

Uriel nói: “Tới ta.” Hắn không đợi những người khác có phản ứng, trực tiếp phóng ra một sợi xích lửa.

Nơi ánh lửa quét qua, vách tường cháy sém.

Rafael giậm chân, “Hỗn đản! Đó là bức họa vẽ ta.”

“Còn có Meta.” Mammon ngữ khí bất mãn.

Beelzebub tức giận nói: “Chúng ta chẳng lẽ không phải lo nhìn vách tường trước?” Vách tường cháy đen chứng tỏ có hiệu quả? Abaddon đột nhiên đấm một quyền vào chỗ bị cháy.

Ầm.

Vách tường không chút suy suyễn.

Ầm ầm.

Abaddon trúng hai quyền.

......

Đọa thiên sứ cùng thiên sứ ưu sầu nhìn nhau.

Rafael cảm thán: “Hay thật, gặp lửa thì tiến hóa, vậy gặp điện thì sao?” Hắn nhìn về phía Isfel, “Kiềm chế một chút, đừng dùng quá liều.”

Isfel nhấc tay.

Một tia chớp từ trần nhà rạch xuống.

Không có phản ứng?

Bọn họ ngẩng đầu đợi nửa ngày. Ngay lúc bọn họ sắp bỏ cuộc, gần cả trăm tia chớp từ phía trên đánh xuống, cũng may bọn họ phản ứng cực nhạy, nhanh chóng phủ kết giới. Tia chớp giáng bên ngoài kết giới, phát ra vô số tiếng xẹt xẹt.

“Ngài có thể nghỉ ngơi rồi.” Rafael nói với Isfel, thở dài một hơi, nhìn bốn phía, “Còn ai chưa thử?”

Metatron nói: “Ta.”

Rafael hai mắt sáng lên: “Ngươi thử đem tòa cung điện này lùi về thời điểm nó vẫn chưa hình thành xem sao.”

Metatron nói: “Chúng ta ở bên trong nó, cho nên nếu đẩy lùi thời gian, chúng ta cũng sẽ cùng nó trở về.”

“Vậy cứ cùng nhau trở về.” Rafael nói, “Chỉ cần nó biến mất, chúng ta thoát ra bên ngoài, sau đó điều chỉnh thời gian tới tương lai là xong.”

Mammon nói: “Như vậy sẽ tạo thành thời không hỗn loạn.”

Rafael nói: “Thời không hỗn loạn chung quy vẫn tốt hơn thần kinh thác loạn. Ngươi không cảm thấy nhốt mấy người chúng ta trong một căn phòng vốn đã là một tội ác cực đoan tàn nhẫn sao?”

Mammon nhìn Metatron, thần sắc ôn nhu, “Ta cảm thấy không tệ lắm.”

Rafael cười lạnh: “Ta sẽ mỗi ngày bám theo các ngươi, cho các ngươi không được yên tĩnh.”

“...... Hay là cứ thử xem?” Mammon nói với Metatron.

Metatron lấy ra trục Thời gian, đang định dịch chuyển, lại nghe máy thông tấn đột nhiên tiếp thông, Lucifer nói: “Có kết quả rồi. Đây là một trò chơi do Thần nghiên cứu ra từ cách đây rất lâu, nhắm vào các loại năng lực của tất cả mọi thiên sứ mà thiết kế.”

“......”

Cho nên căn phòng này là nhà lao Thần định dùng để giam thiên sứ? Nghĩ đến đây, sắc mặt của thiên sứ lẫn đọa thiên sứ ở hiện trường đều không dễ coi.

Lucifer nói: “Bất quá sau đó lại ly khai theo tình tự của Thần, không được áp dụng vào thực tiễn.”

......

Quả nhiên là dùng để giam thiên sứ.

Beelzebub thương hại nhìn Rafael và Uriel. Cũng may bọn họ đã đọa lạc...... Di, không đúng, nếu là tình tự của Thần, vậy chứng tỏ trong bọn họ rất có thể có người có loại tình tự này...... Hy vọng không phải Lucifer. Hắn trầm tư, nhịn không được lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng.

Lucifer thong thả tiếp tục: “Thần nói căn cứ vào thiết kế ban đầu, cách duy nhất để ra ngoài chính là yên tĩnh ở trong đó ba ngày.”

“......”

“Hoặc là trực tiếp đập hư cửa.”

Mammon nói: “Nắm đấm của Abaddon sẽ bị bắn ngược lại.”

“Hai chữ —— Ráng chịu.”

“...... Cám ơn.”

Thiên sứ cùng đọa thiên sứ đem ánh nhìn tha thiết chờ mong tặng cho Abaddon.

Abaddon ngượng nghịu nói: “Yên tâm.” Hắn hít sâu một hơi, từng bước một kiên định đi đến trước cửa.

Rafael ở sau lưng hắn thấp giọng nói: “Tại sao ta lại cảm thấy giờ khắc này bóng dáng hắn cao cả như vậy?”

Mammon nói: “Bởi vì hắn vốn cao hơn ngươi.”

Rafael: “......”

“Ya!” Abaddon tung một quyền thật mạnh.

Ầm!

Cánh cửa văng ra ngoài, trực tiếp đáp xuống hoa viên.

......

Abaddon và mọi người đều sửng sốt tại chỗ. Không có bắn ngược, không có lực cản, cánh cửa cứ thế bay đi, để lộ con đường quang minh thông ra thế giới bên ngoài.

“A, hoa của ta!” Rafael hậu tri hậu giác xông ra.

Mammon hỏi Abaddon, “Ban nãy ngươi có đấm cửa không?”

“Không có.”

Metatron ôn hòa nói: “Dù sao ra được bên ngoài là tốt rồi.”

“Cũng may máy thông tấn đã tắt.” Cho nên Lucifer không biết sau đó xảy ra chuyện gì, sự kiện này chỉ nên lưu truyền trong phạm vi nhỏ, không ai mất mặt. Beelzebub nhìn khắp xung quanh, phát hiện những người khác cũng có chung ý nghĩ như hắn.

“Ha ha ha…” Tiếng cười của Thạch Phi Hiệp đột nhiên bật ra. Kỳ thực ngay từ đầu hắn đã ôm bụng cười, chỉ là bây giờ cười đến thở không nổi, “Ha ha, cười chết ta, ta phải đi kể cho bọn Gin nghe mới được!” Tiếng cười cùng tiếng bước chân xa dần xa dần.

“......”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện