Lucifer nhướn mày: “Ta có nói gì sao?” Cho dù là vậy, hắn vẫn lạnh lùng trừng Michael.

Michael nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với tầm nhìn áp suất thấp của Lucifer, bĩu môi nói: “Không hiểu gì hết.”

—–

Từ khi rời giới thứ mười trở về địa ngục, đã qua hai tuần, nhưng Mammon nhắm mắt vẫn có thể nhớ lại tình cảnh hỗn loạn lúc ấy.

Do ảo cảnh của Asmondeus sắp sụp đổ, Mammon không thể không đưa linh hồn mọi người ra ngoài, bao gồm cả Asmondeus. Tuy hắn không nói gì, nhưng Mammon nhìn ra được, vì chống đỡ cho ảo cảnh để bọn họ có đủ thời gian rút lui, hắn đã dốc hết sức, hoàn toàn không lưu lại dù chỉ là một chút dư lực tự bảo vệ mình.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi ảo cảnh, tình huống bên ngoài lại dọa cho bọn họ chấn động.

Trận chiến giữa Thần với Thần hỗn độn tuyệt không hoành tráng như trong tưởng tượng, nếu phải tìm một từ để hình dung, thì chính là quỷ dị.

Không gian quỷ dị vặn vẹo.

Lúc đó hắn được Metatron ôm trong lòng, từ vai Metatron nhìn qua, Abaddon một tay ôm Asmondeus, một tay xách Poggi. Beelzebub hai tay bồng Rafael, nhưng nhìn sắc mặt hắn, hiển nhiên vạn phần bất mãn với nhiệm vụ này. Isfel một tay túm áo Uriel, tư thế kia tuyệt đối có thể xếp vào hàng thập đại tư thế kinh điển mà hắn từng được thấy qua.

Bất quá Uriel rất nhanh tỉnh lại, giãy dụa đi xuống.

“Ngươi không sao chứ?” Metatron phát hiện hắn đã tỉnh, thấp giọng hỏi.

Mammon dường như đang ngâm mình trong nước đường, trong lòng trong miệng toàn là vị ngọt, “Không sao. Nơi này xảy ra chuyện gì?”

Metatron thấy hắn không có ý định xuống dưới, cũng không nhắc nhở, nói: “Thần hỗn độn lợi dụng ngược dòng thời gian vô hạn khôi phục trạng thái của Shipley, ta nắm bắt kẽ hở khi thời gian ngược dòng, mời Thần tiến vào giới thứ mười.”

Mammon thở phào nói: “Cho nên, giờ là Thần chiến?”

Metatron nói: “Là trận chiến của bản thân Thần.” Thần hỗn độn vốn chính là một bộ phận của Thần.

Mammon nói: “Yên tâm, ở đây chỉ có một nửa của Thần hỗn độn, ta tin Thần nhất định có thể dẹp loạn.”

Không gian càng vặn vẹo càng lợi hại. Phóng tầm mắt nhìn quanh, trừ mấy người bọn họ, tất cả những thứ khác đều đang quỷ dị vặn vẹo.

“Các con ra ngoài trước đi.” Thanh âm của Thần, có điều không rõ là Thần nào.

Rafael nói: “Bất luận thế nào, đi ra trước rồi tính.”

Beelzebub đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Làm sao đi ra?”

Rafael cứng lưỡi.

Thanh âm Thần lại vang lên, “Đi.”

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.

Mammon vừa chớp mắt, đã tới bên ngoài giới thứ mười, dưới chân chính là hoa viên do Rafael điều khiển.

Đi cùng bọn họ còn có quân đoàn địa ngục tiến vào giới thứ mười trước đó và cả Leviathan vẫn như cũ bị giam cầm, có thể thấy được, giới thứ mười hiện tại ngoại trừ dân bản địa, tất cả khách ngoại lai đều bị trục xuất.

Quân đoàn đọa thiên sứ do Lucifer suất lĩnh cùng quân đoàn thiên sứ do Michael suất lĩnh đang đứng thành hàng, chỉ là không thấy chủ soái.

Đại nạn không chết, cả thiên sứ lẫn đọa thiên sứ đều ăn mừng một phen.

Mammon chú ý tới Shipley vẫn hôn mê bất tỉnh bị sợi xích ánh sáng trói chặt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải nói hắn được khôi phục trạng thái vô hạn sao?”

Metatron nói: “Đây mới là hắn trên quỹ đạo chính của thời gian. Hắn trên những chi nhánh khác có lẽ vẫn còn ở giới thứ mười.”

Hybe ôm Julian, cẩn cẩn dực dực nhích tới gần Shipley.

Abaddon cảm khái: “Đều là con, sao lại khác biệt lớn đến thế?”

Poggi hừ lạnh nói: “Ngươi thích một đứa ngốc như vậy còn không bằng đi thích một con heo!”

Abaddon nói: “Ngốc chỗ nào, đây là hiếu thảo, là hiếu thảo! Ai như ngươi, suốt ngày chỉ biết gieo phiền phức cho lão tử!”

Poggi nói: “Cánh cũng bị bẻ rồi, còn hiếu thảo cái rắm! Nếu ông dám bứt một cọng lông của ta, ta sẽ vặt trụi lông toàn thân trên dưới của ông!”

Abaddon không nói hai lời xách mông hắn nện một trận.

“Cha là muốn tốt cho ta.” Hybe đột nhiên mở miệng.

Bởi vì hiện trường loạn mòng mòng, chẳng mấy ai để ý tới lời hắn nói.

Trái lại Mammon cùng Metatron đứng gần đó, nghe thấy rõ ràng.

Metatron hỏi: “Ngươi không hận hắn?”

Hybe ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, “Lúc ấy ta cũng từng là mục tiêu xâm chiếm của Thần hỗn độn. Cha không muốn ta phải chịu thống khổ như mình, ra nông nỗi như hiện tại, mới bẻ gãy cánh của ta. Thần hỗn độn chỉ thích thiên sứ, thiên sứ không có cánh hắn sẽ không thèm đếm xỉa. Quả nhiên, sau khi cánh ta bị bẻ, Thần hỗn độn cũng không còn đến quấy rầy ta nữa.”

Metatron động dung. Đối với bất kỳ người cha nào mà nói, bẻ gãy cánh con mình là một chuyện không dễ dàng. Nỗi đau trong lòng người cha phải chịu đựng, còn kịch liệt gấp trăm lần nỗi đau thể xác của đứa con.

Hybe lặng kẽ kéo Julian ngồi xuống bên cạnh Shipley, “Khi đó cha đã bị hắc hóa hơn phân nửa...... nhưng vẫn cố chịu đựng. Cha ta là người cha có trách nhiệm nhất trên thế giới này.”

Mammon nói: “Không thể không thừa nhận, hình tượng hắn trong mắt ta đã được cải thiện không ít.”

Michael và Lucifer đột nhiên xuất hiện trong trận doanh của mình.

Xưa nay hễ họ xuất hiện đều hào quang vạn trượng, ngay cả Hybe tâm tình ưu thương cũng nhịn không được nhìn theo hướng ánh sáng, ngay lập tức ánh mắt đọng lại, bật thốt lên: “Mẹ......”

Thanh âm hắn không lớn, nhưng bởi vì tất cả thiên sứ cùng đọa thiên sứ đang hành lễ với Lucifer và Michael, cho nên tiếng gọi của hắn có vẻ đặc biệt đường đột.

Lucifer nhíu mày, Beelzebub cùng Mammon liền một trái một phải xuất hiện bên người hắn.

“Bình tĩnh.”

“Ngàn vạn lần phải bình tĩnh.”

“Ta tin rằng Michael tuyệt không có loại công năng này.”

“Nếu có, Lucifer đại nhân hẳn đã sớm biết.” Beelzebub câu này nói rất kịp lúc.

Lucifer nhướn mày: “Ta có nói gì sao?” Cho dù là vậy, hắn vẫn lạnh lùng trừng Michael.

Michael bên kia còn chẳng hiểu ra sao, quay đầu hỏi Uriel vừa bay đến bên cạnh mình, “Ngươi biết hắn không?”

“Hybe.”

“Con của Shipley?”

“Ân.”

Michael nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với tầm nhìn áp suất thấp của Lucifer, bĩu môi nói: “Không hiểu gì hết.”

Kế đó hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Các thiên sứ cùng đọa thiên sứ nôn nóng bất an chờ đợi chiến quả.

Đại khái qua một tiếng đồng hồ sau, thanh âm của Thần rốt cuộc vang lên trong niềm mong mỏi của mọi người, “Các con của ta, cảm ơn sự nỗ lực của các con. Nó đã lâm vào giấc ngủ say một lần nữa, giới thứ mười khôi phục tự do và hòa bình.”

Không ai hoan hô.

Mọi người đều bình tĩnh tiếp nhận sự thật, còn tính toán làm sao mới có thể sớm ngày về nhà ngủ một giấc.

Mammon tâm tình thập phần phức tạp.

Một mặt, hắn rất cao hứng vì cái sự tình bát nháo này rốt cuộc cũng hạ màn, mặt khác hắn lại rất kỳ quặc hy vọng cái sự tình bát nháo này tiếp tục kéo dài để có cớ giữ chân Metatron.

Cho dù biểu hiện của Metatron đã không giống ban đầu quá mức kháng cự, nhưng chính vì thế, hắn mới càng lo được lo mất. Cảm giác này như có một món bảo vật sắp sửa lọt vào túi tiền, lại chậm chạp không chịu rơi xuống. Hắn muốn vươn tay cầm lấy, lại sợ cmình dùng sức quá độ, ngược lại càng đẩy bảo vật ra xa hơn.

Đội ngũ cuối cùng cũng giải tán.

Rafael cản tuân Thần dụ phủ bóng tối vô dục xung quanh Thần hỗn độn. Uriel mang Shipley theo Michael về thiên đường.

Mammon thấy Metatron vẫn đứng yên tại chỗ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Không quay lại thiên đường, tức là mình còn hy vọng.

“Đoàn tàu về địa ngục vẫn còn chỗ trống.” Hắn hàm súc đưa ra lời mời.

Metatron mỉm cười nói: “Ngươi định đi đường vòng sao?”

Mammon đáy lòng trầm xuống, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Con thuyền Noah.” Metatron nói, “Ta ở nơi đó.”

Mammon nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, bất cứ nơi nào ở địa ngục đều có thể là nhà của ngươi.”

Beelzebub sau lưng hắn phá bỉnh: “Ta khẳng định ta sẽ không đem phòng làm việc của mình tặng cho ngươi.”

Mammon nói: “Tặng ngươi một xí nghiệp thực phẩm.”

Beelzebub do dự.

Lucifer cười nói: “Vậy còn ta?”

Mammon khẽ cắn môi, nói: “Làm công miễn phí một vạn năm.”

Lucifer quay sang Metatron: “Ta phi thường chân thành hy vọng ngươi sẽ ưng ý trụ sở của ta.”

Metatron chớp chớp mắt, nói: “Ngươi xác định chuyện này không cần thương lượng với Michael?”

Lucifer nói: “Hắn chỉ có yêu cầu về giường.”

Metatron hết nói.

Mammon lập tức lên tiếng: “Ta không có yêu cầu về giường, ta chỉ có yêu cầu về đối tượng trên giường thôi.”

Metatron tự tiếu phi tiếu nói: “Nga?”

Mammon thần sắc thoáng mất tự nhiên, ôm vai hắn, thâm tình nói: “Ta cam đoan, vô luận kết cục thế nào, đây luôn là người ta vĩnh hằng theo đuổi.”

Metatron từ chối cho ý kiến, nói: “So với chuyển nhà, trước mắt ta cần nhất chính là về nhà.”

Trên đường về, Mammon vẫn không bỏ cuộc, thao thao bất tuyệt miêu tả vẻ đẹp hoa lệ của địa ngục.

Metatron chỉ cười tủm tỉm lắng nghe, không hề tỏ vẻ gì, mãi cho đến Con thuyền Noah......

Knock knock knock.

Phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa.

Hồi ức của Mammon cứ thế bị gián đoạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện