Giới thứ mười vẫn là giới thứ mười của trước đây.

Lối vào có bóng tối vô dục, sa mạc, đáy nước cùng lửa tham lam, bốn loại phương thức nghênh đón.

Một cỗ xe ngựa trên nóc đính một tảng kim cương thật lớn nghiễm nhiên xuyên qua trùng trùng kết giới, chậm rãi tiến vào Chủ thành.

Đại môn Chủ thành đỉnh đạc rộng mở, bày tư thái hoan nghênh. Trong thành đột nhiên có thêm rất nhiều thiên sứ bốn cánh và sáu cánh qua qua lại lại, khiến tòa thành vốn hoang vắng nhất thời sầm uất hẳn lên.

Một thiên sứ đứng ngay cửa, ân cần nhìn về phía cỗ xe.

Mammon mở cửa xe, khoan thai đi xuống.

Thiên sứ nọ chào đón, cúi đầu trước hắn nói: “Ta là tiếp đãi sứ Paso, hoan nghênh Mammon đại nhân quang lâm.”

Mammon búng tay, xe ngựa tự động lên theo. “Ngươi từng ăn quả Trí tuệ?”

Paso nói: “Vâng. Ta vốn làm việc ở cục chấp vụ.”

Cục chấp vụ? Đây quả là một danh từ xa xôi. Mammon cơ hồ sắp quên mất Chủ thành của giới thứ mười từng tổ chức theo cơ cấu như vậy, hơn nữa còn tồn tại suốt hơn vạn năm. “Trước đó ngươi lánh nạn ở đâu?”

Paso nói: “Cũng không phải lánh nạn, mà là bị nhốt. Ta không biết nơi đó là nơi nào, nhưng nó có rất nhiều thiên sứ sáu cánh lẫn bốn cánh.” Sau lưng hắn là hai cánh.

Mammon đột nhiên hiểu ra.

Chủ thành lúc trước sở dĩ không có thiên sứ sáu cánh và bốn cánh là bởi vì tất cả thiên sứ sáu cánh lẫn bốn cánh đều bị Thần hỗn độn hoặc giả Shipley giam giữ. Xét phương diện năng lực, thiên sứ sáu cánh và thiên sứ bốn cánh hiển nhiên cường đại hơn xa thiên sứ hai cánh, thích hợp nhất là dùng để tổ chức thành quân đội. Còn thiên sứ hai cánh bị lưu lại xây dựng giới thứ mười.

Đến giờ hắn vẫn chưa rõ độc trên quả Trí tuệ là ai lấy trộm từ địa ngục, nhưng có một điểm có thể khẳng định, quả Trí tuệ sở dĩ có độc là vì Thần hỗn độn muốn dễ dàng khống chế bọn họ hơn. Trong mắt Thần hỗn độn, thiên sứ hai cánh không có trí tuệ cùng thiên sứ hai cánh có trí tuệ nhưng lại đoản mệnh là trợ thủ đắc lực nhất giúp hắn quản lý giới thứ mười.

“Các ngươi nhìn có quen không?” Mammon hỏi. Hắn phải bắt đầu thăm dò thị trường, tỷ như những thiên sứ từng ăn quả Trí tuệ này có thể thuê hay không? Nếu thuê được, thích hợp làm việc gì? Trước mắt cách nhìn của họ về các giới khác ra sao? Điều muốn thực hiện nhất là gì? Mấy điểm này rất quan trọng.

Hắn nhìn ra được Thần áy náy với giới thứ mười. Muốn giành quyền khai phá giới thứ mười từ những đối thủ ở giới khác, nhất định phải xuất phát từ nhu cầu của thiên sứ bản địa.

Paso không chút nghĩ ngợi đáp: “Không quen.”

Đương nhiên là không quen rồi! Nhìn thiên sứ sáu cánh bốn cánh đi loạn đầy đường, đáy lòng Paso luôn có loại cảm giác không chân thực. Thế giới này sao lại có thiên sứ mọc nhiều cánh như vậy? Hơn nữa còn có du khách từ các giới khác......

Nhưng bất luận hắn không thích ứng đến đâu, hắn vẫn rất tận tình bắt tay vào nhiệm vụ mà cấp trên giao phó.

Mammon sực nhớ tới một chuyện, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất hảo. “Trước mắt giới thứ mười do ai quản lý?”

Shipley bị mang đi thiên đường.

Hybe và Julian còn ở địa ngục.

Mấy quan chức cấp cao ở Chủ thành giới thứ mười đều đã hy sinh trước đại chiến với Thần hỗn độn.

Nghĩ tới nghĩ lui, giới thứ mười hẳn đang ở trạng thái quần long vô thủ. Thế nhưng hiện tại xem ra Chủ thành chẳng những được xử trí ngăn nắp gọn gàng, hơn nữa đối phương rõ ràng còn biết mình khi nào quay lại, có yêu cầu đặc biệt gì, nên mới có thể phái người tới đón.

Paso nói: “Là Rafael đại nhân.”

Mammon bất giác nhíu mày. Nếu trước mắt quyền lực ở Chủ thành nằm trong tay Rafael, như vậy hắn có thể tưởng tượng ra tại đại hội cửu giới cuộc tranh chấp quyền khai phá giới thứ mười sẽ kịch liệt cỡ nào.

“Hắn không phải đại biểu của thiên đường?” Mammon thủy chung cảm thấy người mà thiên đường có thể phái tới đàm phán với mình chính là tên giảo hoạt này.

Paso nói: “Không, đại biểu thiên đường là Metatron đại nhân. Bất quá bây giờ ngài ấy còn chưa tới.”

Meta......

Mammon cõi lòng nhất thời nóng lên, trong đầu không ngừng xoay chuyển đủ loại ý niệm.

“Còn đại biểu nào nữa?” Hắn hỏi.

Paso nói: “Tạm thời xác nhận là...... Hết rồi.”

“Hết rồi?” Mammon sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ. Xem ra các giới khác đều biết thiên đường cùng địa ngục đang tranh đoạt quyền khai phá giới thứ mười, cho nên không muốn tham gia làm bánh bích quy có nhân, bị chèn trái ép phải đến lòi nhân ra luôn.

Như vậy cũng tốt. Thanh lọc bớt quá trình.

Paso dẫn hắn tới một tòa kiến trúc thoạt nhìn rất quen mắt, “Nơi này có những gian phòng lớn nhất tốt nhất trong thành.”

Mammon mỉm cười nói: “Ta biết rồi, trung tâm giải trí.”

Paso thoáng kinh ngạc, bất quá rất nhanh khôi phục như thường, đi trước dẫn đường, đưa hắn đến một gian phòng đã đặt sẵn, nhìn qua thập phần sạch sẽ. Đương nhiên, từ sạch sẽ này chỉ là tương đối với Mammon. Còn với Paso, gian phòng này có thể nói là một trong những gian phòng xa hoa nhất Chủ thành.

“Đến giờ sẽ có người đưa bữa tối lại đây, ngài không cần ra khỏi phòng. Đến giờ họp, ta sẽ lên mời ngài.” Paso nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.

Mammon đột nhiên hỏi: “Rafael ở đâu?”

Rafael đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Kỳ thật hắn không phải một nhân tài xử lý nội vụ. Nếu không phải vì phóng thích bóng tối vô dục nên ở lại, có lẽ giờ này người đứng đây là Michael. Hắn vạn phần hối hận lúc đó không vứt cái nhiệm vụ xúi quẩy phóng thích bóng tối vô dục đó cho Uriel.

Nhìn văn kiện chất đống từ bàn tới cửa, hắn liền sâu sắc cảm thấy một trận vô lực.

Ngoài cửa sổ ánh sáng nơi chân trời ảm đạm dần.

Lối kiến trúc cũ kỹ của Chủ thành dưới sắc trời tranh tối tranh sáng tản ra một cỗ khí tức cổ kính xa xăm.

Một bóng đen lướt qua.

Rafael sắc mặt lạnh lùng, trong tay quang năng ngưng tụ.

Mammon tự tiếu phi tiếu xuất hiện ngoài cửa sổ, khoanh tay ngạo nghễ nhìn hắn.

Rafael mở cửa sổ.

Mammon bay vào, thu cánh, nhìn văn kiện đầy đất, hả hê khi người gặp họa: “Ngươi đang thu mua giấy vụn?”

Rafael nói: “Thần giao cho ta sứ mệnh thần thánh. Đại hội cửu giới do ta chủ trì triệu tập.”

Mammon biết hắn đang uy hiếp, lơ đãng nói: “Ngô, ta định mời Asmondeus theo dự thính.”

Rafael hai mắt nhất thời long lanh.

Mammon nói: “Đáng tiếc từ sau khi hắn trở về......”

Rafael mở to mắt.

Mammon lại khép miệng không nói nữa.

Rafael có xung động đi tìm xẻng cạy miệng hắn.

Mammon lái sang chuyện khác: “Ngươi chuẩn bị an bài quyền khai phá giới thứ mười thế nào?”

Cho dù trong lòng vô cùng muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng Rafael vẫn kiềm nén tình tự. Lúc này nếu chủ động hỏi, đồng nghĩa với việc dâng hiến mũi mình cho đối phương dắt. “Ta đang suy nghĩ.”

“Suy nghĩ?”

“Đúng vậy, suy nghĩ một phương án công bình công chính.”

Mammon hiển nhiên không tin. Hắn nhíu mày, “Thiên đường định ăn mấy phần?”

“Ăn? Nga, không đâu, lần này thiên đường sẽ cung cấp viện trợ vô điều kiện.” Rafael vẻ mặt thần thánh.

Mammon nói: “Nhân tiện kèm theo thù lao trên đối tượng được viện trợ?”

“Đừng cho rằng thiên đường cũng xấu xa như địa ngục.” Rafael kháng nghị.

Mammon nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy thiên đường xấu xa.”

Rafael kinh ngạc.

“Ta từ trước đến nay luôn gọi nó là, dối trá.”

Rafael nói: “Ta không nên chờ mong lời đánh giá công chính từ miệng một ma vương địa ngục.”

Mammon nói: “Trước đó ngươi nên học cách làm sao viết đúng hai chữ công chính đã.”

“......” Rafael trầm mặc chốc lát, “Chúng ta có thể bàn chính sự không?”

Mammon nói: “Nếu không tại ngươi xỏ lá, có lẽ giờ này chúng ta đã bàn xong rồi.”

Rafael hít một hơi thật sâu, trực tiếp dời đề tài về chính sự. “Trước mắt có thể xác định là, vua người lùn, tinh linh vương cùng hai vị lãnh tụ Titan đều rút lui khỏi hội nghị thượng đỉnh cửu giới.”

Mammon không chút nào bất ngờ.

Thế mạnh lớn nhất của người lùn là phát minh, so với trực tiếp tham gia khai phá giới thứ mười, họ càng thích mời những người khai phá mua thương phẩm của họ. Dù sao dưới trạng thái nhân giới hoàn toàn cách ly với chín giới còn lại, người lùn có thể nói là chiếm cứ địa vị lũng đoạn trên phương diện khoa học kỹ thuật.

Còn tinh linh giới tính tình tương đối bình hòa, không có dã tâm quá lớn.

Hai vị lãnh tụ Titan đang nội chiến đến mình còn không lo nổi, căn bản không rảnh phân tâm.

“Cain trước mắt vẫn đang bế quan, Leslie thay hắn từ chối lời mời lần này.” Rafael nói.

Huyết tộc xưa nay thân cận với nhân giới, quan hệ với các giới khác cũng rất kỳ quặc, không thích tham dự là nằm trong dự liệu.

Rafael nói: “Người sói lẫn nguyên thù giới đều chưa có động thái gì. Ta nghĩ chúng ta có thể chờ xem sao.”

“Còn thiên đường?” Mammon phi thường trực tiếp hỏi.

Rafael cười đến có thâm ý: “Điểm này, phải do đại biểu của thiên đường quyết định.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện