Hybe một chút cũng không thích địa ngục.

Nơi này quá tối tăm. Mặc dù chính giữa thành có một luồng quang huy thánh khiết có thể so với nhật nguyệt, cũng vô pháp thay đổi chỉnh thể hắc ám của địa ngục.

Hơn nữa, nơi này để lại cho hắn hồi ức quá mức đáng sợ. Thế nên dù ở trong một gian phòng còn xa hoa hơn cả gian phòng thượng hạng của trung tâm giải trí giới thứ mười, cũng không thể hóa giải ý thức kháng cự của hắn đối với địa ngục.

Đáng tiếc hiện giờ hắn không thể rời khỏi.

Không phải vì địa ngục hạn chế tự do của hắn, mà là vì Julian vẫn chưa trở về.

Beelzebub hứa hẹn sẽ chữa trị linh hồn cho Julian, đưa hắn về, nhưng gần nửa năm qua, Julian thủy chung không xuất hiện. Hybe từng tượng tưởng ra rất nhiều khả năng, bất quá cuối cùng đều dẹp bỏ vì địa ngục không chút động tĩnh.

Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là tiếp tục chờ đợi.

Chuông cửa vang lên.

Hybe đứng dậy mở cửa, quen thuộc như đã từng vô số lần làm như vậy.

Ngoài cửa là thị giả và xe đẩy thức ăn, trên hai tầng xe đều bày đầy bữa tối thơm ngào ngạt.

Mặc dù không muốn ăn, Hybe vẫn lễ độ mời thị giả đẩy xe vào phòng.

Thị giả thành thạo bố trí xong bữa tối, sau đó ra khỏi cửa.

Hybe đi đến bên bàn ăn, hậu tri hậu giác phát hiện hắn cư nhiên chuẩn bị hai khẩu phần.

Chẳng lẽ có khách? Ở địa ngục cô độc quá lâu, Hybe có chút không dám tin.

Chuông cửa lần thứ hai vang lên.

Hybe khẩn trương lại chờ mong mở cửa. Tịch mịch bấy lâu, hắn thật khát vọng có một đối tượng để trò chuyện, cho dù đối phương là người hắn ghét như Abaddon hoặc Poggi.

Cửa mở.

Julian bối rối đứng bên ngoài, một tay khẩn trương xoa xoa mu bàn tay kia, “Xin hỏi, ngài là Hybe tiên sinh phải không?”

Hybe kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi kịch liệt run, nhưng thủy chung không nói được một chữ.

“Xin chào?” Julian thoạt nhìn càng khẩn trương.

Hybe đột nhiên giang hai cánh tay, ôm thiên sứ bốn cánh trắng thuần đang ngơ ngác kia vào lòng.

“Ngài, ngài làm sao vậy?” Julian bị dọa choáng váng.

“Julian.” Hybe mở miệng.

Đang giãy dụa, Julian đột nhiên dừng lại, hỏi dò: “Ngài biết tên ta? Ngài là Hybe tiên sinh thật sao?”

Hybe lưu luyến buông tay, mỉm cười nói: “Ta là Hybe.”

Không khí trên bàn ăn rất trầm lắng.

Julian không thể không liều mạng nói chuyện để khuấy động bầu không khí, “Sau khi ta tỉnh lại thì không nhớ được gì cả. Tuy Beelzebub đại nhân đã nói cho ta biết tên của ta, nhưng ta cái gì cũng nhớ không ra. Ngài ấy nói Hybe tiên sinh có thể cho ta đáp án...... Có đúng không?”

Hybe ngón tay cầm dao nĩa thoáng siết chặt, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chúng ta trước kia là bạn thân?” Julian tò mò.

Hybe ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao lại hỏi thế?”

“Bởi vì vừa rồi lúc ngươi nhìn thấy ta biểu hiện rất kích động.” Tuy chỉ là một cái ôm, nhưng Julian vẫn cảm nhận được một cỗ ấm áp nồng nàn trong vòng tay đó.

Hybe nói: “Ta rất nhớ ngươi.”

Julian hai má ửng hồng, vui sướng nói: “Cám ơn.”

“Sao phải cám ơn?” Hybe hỏi.

Julian nói: “Trong tình cảnh chuyện gì cũng không nhớ, có thể có được một người tưởng niệm mình quan tâm mình, cảm giác này rất tuyệt. Ít nhất, ít nhất có thể giảm bớt nỗi sợ hãi của ta. Ta đến giờ vẫn không biết ta từ đâu tới.”

“Ta sẽ từ từ kể với ngươi.” Hybe nhẹ giọng nói.

Julian cảm kích cười nói: “Tốt quá.”

Hybe nhân lúc hắn cúi đầu ăn, lẳng lặng quan sát hắn.

Tuy vẫn cùng một khuôn mặt, nhưng linh hồn đã khác đi? Cho dù trải qua tu bổ, cũng đã không còn là linh hồn dĩ vãng. Bởi vì Julian của trước kia tuyệt đối sẽ không giữ thái độ này cùng dùng bữa tối với mình còn nói lời cảm tạ.

Trong lòng nhịn không được chua xót.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, tuy rằng lúc Beelzebub nói sẽ chữa trị linh hồn Julian hắn đã dự đoán được, thế nhưng, chỉ khi tận mắt nhìn thấy một Julian hoàn toàn tương phản trước kia, hắn mới sâu sắc cảm nhận ——

Thiên sứ luôn thống hận mình đã không còn nữa.

Thiên sứ từng chứng kiến mặt đáng xấu hổ nhất của mình đã biến mất thật rồi.

......

“Ngươi thế nào lại khóc?” Julian bất an hỏi, “Là ta nói gì sai sao? Xin lỗi, có lẽ tại ta quá hưng phấn.”

Hybe sờ mặt, mới phát hiện mình nước mắt đong đầy.

“Không...... Ngươi không có sai.” Hắn cắn răng, thanh âm hàm hồ không rõ.

Còn nhớ lần đầu gặp Julian, đối phương đắm mình trong gió, thuần khiết không tỳ vết, thần tình non nớt như hài đồng, mờ mịt lại vô tội.

Chính là ngay từ ánh nhìn đó, hắn quyết định giữ đối phương lại —— cho dù Julian có bốn cánh, cho dù mạo hiểm đắc tội Thần hỗn độn.

Hắn cất giấu Julian, sau đó dùng thần pháp mà cha dạy hắn từ rất lâu trước kia, phong ấn một cặp cánh trong đó, rồi đích thân cho đối phương ăn quả Trí tuệ.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi cha bị hắc hóa, hắn nảy sinh tình tự dao động mãnh liệt như vậy, hy vọng lúc đôi mắt hồn nhiên kia mở ra, người đầu tiên nhìn thấy là mình.

Sau đó mọi chuyện đều tiến triển theo bước đi của hắn.

Hết thảy đều tốt đẹp.

Bọn họ trở thành người yêu.

Nếu không phải lần nọ, Julian bất cẩn làm hắn bị thương, có lẽ...... quãng thời gian tốt đẹp này sẽ tiếp tục.

Đau đớn thấu xương khơi dậy ký ức Shipley chính tay bẻ cánh hắn.

Rõ ràng đến thế, chân thực đến thế.

Ký ức xen lẫn hiện thực.

Rõ ràng nỗi thống khổ khi cánh phân liệt khỏi thân thể phi thường kinh khủng, hắn lại cảm thấy hạnh phúc.

—— Tình thương của cha là vô ưu.

Từ đó trở đi, hắn yêu thích loại hạnh phúc trong thống khổ này.

Cũng bởi vì thế, hắn đã tự tay đẩy hạnh phúc của mình xuống vực sâu thống khổ.

“Julian, Julian......” Hybe nghẹn ngào, không ngừng gọi.

Julian ban đầu còn tưởng hắn gọi mình, bất quá rất nhanh phát hiện, tuy rằng tên giống nhau, nhưng người trong miệng hắn không hề ở nơi này. Không, phải nói là, tuy rằng mình ngồi đây, nhưng không hề ánh đến đáy mắt đối phương.

Vô luận người trong miệng Hybe là ai, giờ khắc này, Julian cảm giác được từ sâu trong tim dâng lên một chút ngưỡng mộ.

Bên cạnh bàn ăn là một khung cửa sổ Pháp thật lớn.

Cửa kính rõ ràng phản chiếu hai thân ảnh.

Một người ôm mặt.

Một người ngu ngơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện