Nấm Hương cùng người đàn ông đưa Mộc Linh lên xe để đến bệnh viện, ngồi đợi ở ngoài thì điện thoại Nấm Hương đổ chuông.

Thấy là Nhân Sâm gọi đến nên cô liền nghe máy....
- Cô đang ở đâu?
- Mộc Linh.....!Mộc Linh bị tai nạn rồi, mau đến bệnh viện Chợ Rẫy đi!!!
- Được, tôi qua liền!
Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì cô tắt máy, đợi suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng bác sĩ cũng đã đi ra.

Người đàn ông vẫn ở lại để đi làm thủ tục nhập viện và đóng các chi phí, cả hai đi đến lo lắng hỏi bác sĩ....
- Bạn tôi sao rồi bác sĩ??
- Cô ấy thế nào rồi bác sĩ???
- Tình hình đã ổn hơn rồi, người thân có thể vào trong thăm!!
Nói xong bác sĩ rời đi, Nấm Hương định vào trong thì thấy người đàn ông cũng đi vào nên cô ngăn lại.....
- Anh.....anh không thể vào trong!
- Tại sao??
- Vì anh không phải là người thân của bạn tôi!
- Ồ, nhưng tôi và bạn của cô lại là người quen đấy!
Nghe vậy Nấm Hương tò mò hỏi...
- Vậy....anh là ai???

- Tôi là Kỷ Tử, giáo viên của Mộc Linh!
Vừa nói anh vừa áp sát mặt đối mặt với cô, khiến cô không thể phản kháng lại.

Anh nhanh chóng bước vào trong, cô ngẩn ngơ một lúc rồi mới chạy vào.
Thấy Mộc Linh vẫn chưa tỉnh thì Nấm Hương ngồi xuống ghế, còn anh im lặng đứng nhìn.

Những vết thương trên người Mộc Linh chỉ bị trầy xước ngoài da không nặng, có phần đầu phải băng lại cũng may lúc đó Kỷ Tử đạp phanh kịp thời nên mới có thể va chạm nhẹ.
Thấy trời cũng không còn sớm, nên Nấm Hương đi ra ngoài để gọi điện thoại cho ba mẹ Mộc Linh để thông báo.

Kỷ Tử định quay người bỏ đi thì đúng lúc này Mộc Linh đã tỉnh lại, thấy bóng lưng mà trước khi mình ngất thì cô cố gắng đưa tay nắm lấy tà áo của anh.
Anh cũng có cảm giác nên quay lại thì thấy cô đã tỉnh liền đi đến hỏi thăm....
- Cô có thấy khó chịu ở đâu không???
- Sâm?
Ánh mắt cô mơ màng nhìn anh, bất giác lại gọi tên lần nữa giọng nói run rẩy.

Anh định giải thích thì thấy đôi mắt ngấn nước đó của cô nên đành im lặng.
- Là anh sao???
- ....
- Em xin lỗi...em không thể nhớ hết tất cả mọi chuyện....huhuhu.....em thật sự xin lỗi....!
Càng nói cô càng bật khóc nức nở, anh không muốn bị người khác hiểu lầm nên cúi người xuống ôm lấy cô vỗ về an ủi....

- Đừng khóc nữa, anh sẽ ở đây với em!
Cảnh này vừa hay bị Nhân Sâm vừa đến ở bên ngoài nhìn thấy, thấy cô khóc lóc thảm thiết như vậy khiến anh lại càng tự trách bản thân mình hơn vì không thể bảo vệ cô.
"Để cuốn mây bay đi
Cho mưa đừng rơi
Nhưng trời dần sập tối
Đường dài mòn gối
Tháng 5 em đã chẳng kịp nói
Ngoài trời mưa rơi tháng sáu
Trong lòng rướm máu
Biết ta đã mất nhau
Muốn cùng anh đến nơi ngày xanh
Mà tim anh sao nỡ đành
Ngoài trời mưa rơi tháng sáu
Trong lòng rướm máu
Những hoang tàn nỗi đau
Muốn cùng đi đến khi biệt ly
Mà tình nào đâu mấy khi...."
Nấm Hương nghe điện thoại xong đi đến thấy Nhân Sâm đứng ở bên ngoài nhìn vào trong, cô tiến lại gần ngập ngừng nói....
- Nhân Sâm?
Thấy Nấm Hương đang đứng nhìn mình thì anh cố kìm nén cảm xúc....
- Nếu Mộc Linh có vấn đề gì thì cô cứ nhắn tin cho tôi!
Nói rồi anh bỏ đi thật nhanh khỏi đó, Nấm Hương bối rối không biết tại sao anh lại không vào trong thì quay sang thấy Kỷ Tử đang ôm Mộc Linh.

Máu anh hùng nổi lên cô liền vào trong đẩy anh ra rồi mắng.....
- Aishhh, cái đồ chớt tiệt này! Anh đang làm cái quái gì vậy hả??


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện