Một lúc sau cô gái nín khóc, Mộc Linh tò mò hỏi....
- Em gái à, có lẽ em đã nhận nhầm người rồi!
- Vậy sao???
Mộc Nhĩ hai mắt ngấn nước nhìn Mộc Linh, thấy Mộc Nhĩ mong manh yếu đuối như vậy thì Mộc Linh đành an ủi....
- Em đi một mình à, hay chị đưa em về nhà nhé!
- Dạ!
Mộc Nhĩ nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý, thanh toán giỏ hàng xong cả hai ra khỏi siêu thị.
Vì Mộc Nhĩ bắt taxi đến nên đứng đợi xe, Mộc Linh dắt xe đạp ra thấy vậy thì bối rối nói....
- Hay là....em ngồi lên xe đi, chị chở em!
- Dạ!
Mộc Nhĩ cũng thật thà ngồi lên xe, Mộc Linh sợ cô gái ngốc như vậy về một mình thì không yên tâm lắm nên đành đạp xe chở cô gái về nhà.
Dọc đường Mộc Linh im lặng không nói gì, Mộc Nhĩ nhìn cảnh vật xung quanh thì bắt đầu hỏi....
- Chị vừa tốt nghiệp à?
- Ừm!
- Thích thế? Em cũng muốn được vậy!
- Sao thế?
- Vì gia đình em xảy ra chuyện nên em phải học lùi lại 1 năm!
- Vậy....đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Linh nghe vậy thì bất giác hỏi lại, Mộc Nhĩ cũng thành thật trả lời....
- Là chị của em, hơn 2 năm trước hai chị em em hay đi học chung với nhau.
Có hôm chị ấy bảo em đứng đợi ở cổng trường, khi em ra thì chẳng thấy ai nữa cả nên về báo với ba mẹ!
- Thế đã tìm thấy chưa?
- Haiz, vẫn chưa chị ạ! Ba mẹ em tìm kiếm suốt 2 năm nay mà vẫn không có tin tức gì, gia đình em ra nước ngoài làm việc rồi mới về nè! Mục đích là tìm kiếm chị ấy lần nữa.
Mộc Nhĩ thở dài buồn bã nói, Mộc Linh vừa đạp xe vừa suy nghĩ nên hỏi...
- Hy vọng nhà em sẽ nhanh chóng tìm thấy người thân của mình!
- Dạ, à mà chị ơi! Hay là chị đến nhà em ở lại chơi một bữa đi, em đoán chắc ba mẹ em nhìn thấy chị sẽ bất ngờ lắm!
- Hihi, chị không thể ở lại được! Hôm nay chị có hẹn rồi.
Chạy một lúc cuối cùng cũng đến nhà mà Mộc Nhĩ chỉ, Mộc Linh dừng xe lại để cô gái xuống xe.
Cô gái có chút tiếc nuối nói...
- Hay là bữa nào chị rảnh thì cứ đến đây chơi, em nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon! Mộc Linh nghe vậy thì cũng chỉ đành cười ngượng rồi đạp xe chạy đi, ba của Mộc Nhĩ ở trong nhà thấy cô đang đứng trước cổng thì đi ra nói....
- Mộc Nhĩ, sao không vào nhà đi!
- Dạ, con vào liền!
Mộc Nhĩ chạy vào nhà vui vẻ trả lời, ba của cô nhìn xung quanh không thấy gì lạ nên quay người đi vào.
Mộc Linh trở về nhà thì thấy ba mẹ đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy đồ ăn khiến cô bất ngờ, thấy cô đã về họ liền vui vẻ chúc mừng.
- Mộc Linh, chúc mừng con nha!
- Cuối cùng Linh nhà chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi, mau ngồi xuống ăn mừng nào!
Ba mẹ kéo cô vào bàn ngồi, mẹ gắp đồ ăn vào chén của cô rồi nói....
- Linh à, đều là những món con thích đó!
Cô nhìn vào chén thấy đồ ăn có đậu phộng thì bắt đầu có cảm giác lạ lùng, bởi vì từ trước đến nay cô bị dị ứng với đậu phộng.
Ba mẹ cô luôn để riêng một phần ra, thế mà hôm nay lại thản nhiên gắp món ăn có đậu phộng vào chén của cô.
- Mộc Linh, sao vậy? Con không thích món gỏi cá à?
Ba của cô thấy cô không ăn thì lo lắng hỏi, cô cười gượng rồi chầm chậm cầm đũa lên ăn một miếng.
Mẹ ngồi bên cạnh nhanh chóng múc một chén canh bào ngư đưa cho cô....
- Mộc Linh à, uống chút canh để tẩm bổ! Dạo này mẹ thấy con bận học hành nên sắc mặt không được tốt, mau uống đi kẻo nguội.
Mẹ hối thúc không để cô kịp từ chối nên cô đành cầm chén lên uống, ba mẹ quay sang nhìn nhau cười thầm.
Tầm vài phút sau Mộc Linh cảm thấy đau đầu chóng mặt nên ngất đi, ba mẹ lúc này đứng dậy rồi gọi điện cho ai đó.....
- Đến đây đi, món hàng này chúng tôi đã xử lý rồi!