UAAG - Đội điều tra tai nạn hàng không
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 3: Bismarck
Chương 29: "Họ không đến để nhận xác, mà là tới để đón người đó về nhà."
Boston nằm ở Đông Bắc nước Mỹ, là thủ phủ bang Massachusetts.
Lúc cả bọn đến sân bay quốc tế Logan, nhân viên điều tra của NTSB đã đợi lâu ở sân bay rồi. Một gã đàn ông vóc dáng cao to tóc nâu đứng trước hàng nhân viên chào đón, sau khi thấy Trác Hoàn bèn mỉm cười vươn tay ra: "Đã lâu không gặp, Patrick." Tiếp đó, gã đi về phía chú Joseph, giang hai tay ra: "Hi, ông bạn già của tôi, lại gặp nhau rồi."
Hai người cười khà khà ôm lấy nhau.
Chú Joseph: "Lovince, cậu phụ trách điều tra sự cố lần này à?"
Mặt Lovince trưng vẻ cam chịu: "Tôi cũng chả muốn ở đây đâu, nhưng ai bảo lúc xác US Airways 4012 được phát hiện thì tôi vừa khéo ở Boston? Đúng là nghiệt duyên mà. Patrick cũng biết đấy, nửa năm trước, tức là ngày Độc lập, một cái máy bay American Airlines 2186 đã phải hạ cánh khẩn cấp ở sân bay Logan này. Tuy không ai chết, song tôi đã phải mất những bốn tháng để điều tra cho rõ chuyện gì đã xảy ra. Ai mà ngờ tháng trước tôi vừa mới nộp báo cáo điều tra lên thì ngay ngày hôm sau, xác máy bay được vớt khỏi Đại Tây Dương rồi."
Nghe đoạn, giờ Phục Thành mới nhận ra gã nhân viên điều tra cao to và cường tráng này là người mà anh đã từng gặp mặt khi đến Mỹ nửa năm trước.
Chú Joseph: "Cậu xui thật đó, đi công tác nửa năm, giờ lại không được về."
Trác Hoàn: "Nguyên nhân lần phải hạ cánh nửa năm trước là gì?"
Lovince: "À, chả phải chuyện to tát gì cả, do độ bền mỏi. Nguyên nhân đã bị điều tra ra rất nhanh chóng, nhưng quá trình kế đó là phải xem xét phía chịu trách nhiệm, công ty hàng không và Boeing cứ đùn đẩy cho nhau làm mất bao nhiêu là thời gian."
Mấy người vừa kể vừa đi ra ngoài sân bay.
Ở ngoài lối VIP, chiếc Bentley đắt đỏ đã đỗ yên bên vệ đường. Sau khi lên xe, thành viên UAAG đi đến khách sạn cất hành lí trước. Rất nhanh sau họ lại xuống tầng, ngồi xe đến bến cảng.
US Airways 4012 rơi xuống nơi cách đường bờ biển 189 hải lý, NTSB trực tiếp thuê một kho hàng ở cảng Boston làm trụ sở điều tra tạm thời. Sau khi đến cảng, Trác Hoàn và Lovince đi thuyền ra hiện trường trục vớt trước, còn Phục Thành thì đợi người ta dẫn đến trụ sở điều tra.
Giữa tháng 12, gió ở Boston lạnh căm căm, nhiệt độ không khí đã xuống tới 0 độ. Gió biển buốt xương thổi từ vịnh Boston vào đất liền, làn gió tanh nồng rét mướt có thể len lỏi vào lớp áo bông dày nhất, cái lạnh buốt giá xộc lên từ lòng bàn chân đến tim phổi.
Trời dần tối, nhưng ở cảng vẫn có hơn mười ánh đèn cao áp đồng thời chiếu ra bãi biển, tưởng chừng như bờ vịnh vào ban ngày.
Ngoài bờ biển là một đám người đứng run cầm cập, họ luôn đứng tụm năm tụm ba, nắm chặt tay nhau, hai mắt dõi ra đường biển thẳng tắp đầy trông mong. Mắt họ đỏ au, cơ thể run lập cập, nhưng không phải vì cái rét mùa đông.
"Từ năm ngày trước sau khi công bố tìm được xác máy bay, rất nhiều người nhà của người gặp nạn đổ xô từ các nơi đến Boston. Hôm qua, người ta vớt được một mảnh đất vùi thây, đã dần dần vớt được thi thể của người gặp nạn. Những người này đang đợi để nhận xác." Dừng đoạn, cậu nhân viên điều tra trẻ nhỏ giọng kể, "Thật ra không thể nhận ra được nữa đâu, đã bốn tháng rồi."
Vừa dứt lời, một cái thuyền trục vớt loại nhỏ bật đèn chiếu sáng, chạy nhanh từ đằng xa về.
Sau khi cập bến, các thủy thủ khiêng một thi thể được bọc vải trắng rời khỏi thuyền, đưa đến nơi tập trung đặt xác ở bờ biển. Ngay sau đó, người nhà kẻ gặp nạn tụ tập ở bờ biển nhào tới, song nhân viên viên điều tra không xốc vải trắng bọc thi thể này lên để họ nhìn.
Nằm dưới đáy biển bốn tháng, cả cơ thể người gặp nạn đã hoàn toàn thay đổi, gần như trở thành xương trắng.
Muốn tìm được người thân thì chỉ đành dựa vào kết quả xét nghiệm DNA.
Bốn người UAAG đứng trên bờ biển chứng kiến đám đông thừa biết là vô ích nhưng vẫn chạy ùa tới.
"Họ không đến để nhận xác, mà là tới để đón người đó về nhà."
Giọng nói của chàng trai tóc đen ngân nga và nhu hòa giữa làn gió biển lạnh lẽo.
Lina và chú Joseph ngoái đầu nhìn Phục Thành.
Ráng trời chiều chậm rãi lẩn dưới đường chân trời, trên bờ biển hãy còn những con thuyền trục vớt cập bến, sau đó là người nhà những kẻ găp nạn đẫm nước mắt chạy ra.
Rất nhanh sau, dưới sự chỉ lối của nhân viên điều tra, họ đi vào trụ sở điều tra thành lập tạm thời.
Cùng lúc đó, bên kia, Trác Hoàn và Lovince lái ca-nô đi đến hiện trường trục vớt ngoài 189 hải lí.
Nếu giờ phút này ở cảng Boston sáng rỡ đèn đóm, người thân kẻ gặp nạn, nhân viên điều tra và các phóng viên vây chặt nơi đó như nêm cối thì ở hiện trường trục vớt lại hùng tráng mênh mông. Từng cái cần cẩu biển cỡ lớn và thuyền trục vớt bủa vây trên mặt biển. Loại thuyền trục vớt nhỏ chỉ dùng để vớt xác của người gặp nạn, trong khi chuyện phiền phức thật sự khiến công ty trục vớt khó giải quyết là con quái vật dài 73 m, nặng 310 tấn kia.
Máy bay chở khách Airbus A390.
Lovince: "Patrick này, thường thì nếu máy bay rơi xuống biển, nó sẽ bị sức căng bề mặt nước đánh nát thành mảnh nhỏ. Nhưng có một chuyện rất khéo là cái máy bay US Airways này chỉ bị gãy đôi dưới nước thôi. Một đoạn dài 58 m, một đoạn dài 15 m."
Người phụ trách bên công ty trục vớt đứng bên cạnh gật gù: "Đúng vậy, tuy 310 tấn không nặng lắm, song 58 m rất dễ gãy lần hai khi vớt lên. Trước đó chúng tôi đã thử cách dùng phao vớt truyền thống và vớt bằng tàu cần cẩu, hiệu quả không được tốt cho lắm. Ông Lovince đã nói là phải gắng hết sức không làm hỏng xác máy bay."
Lovince nhìn Trác Hoàn: "Patrick, trước mắt chúng tôi định gộp cả hai cách để vớt máy bay lên. Nhưng vẫn không thể đảm bảo rằng trong quá trình vớt, máy bay sẽ không hỏng lần thứ hai. Cho nên tôi muốn bàn với cậu để xác định lại. Cậu nghĩ nếu lần thứ hai chắc chắn sẽ gây đứt gãy thì bộ phận nào trên máy bay chịu ảnh hưởng nhỏ nhất?"
Trác Hoàn nhận ảnh quét dưới nước nhân viên đưa cho.
Tầm mắt hắn đảo từ centimet này sang centimet khác trên ảnh quét, cuối cùng vươn tay chỉ vào nơi nằm sau buồng lái 5 m, cũng là nơi vẽ đường phân cách vị trí khoang hạng Nhất.
"Chỗ này xem như điểm gãy, ưu tiên nghĩ trước."
Lovince tức thì truyền ảnh quét xuống: "Tiếp tục vớt dựa theo bức ảnh này!"
Mười ngày trước, lúc họ vớt lên đã phát hiện khá nhiều xác người gặp nạn.
Nhưng mười hai ngày sau, càng lúc càng khó tìm bóng dáng người gặp nạn. Đây là Đại Tây Dương bao la, rất nhiều xác người chết đã trôi dạt theo dòng biển từ lâu, không biết đã trôi về đâu. Đến cuối cùng, tổng cộng có 198 người gặp nạn mà chỉ tìm được 76 cái xác.
Chưa tìm thấy xác hai phi công, và cũng chỉ tìm được xác của một tiếp viên hàng không.
Ngày 23 tháng 12, sau nhiều lần xác minh cường độ và độ cứng kết cấu, cuối cùng công ty trục vớt cũng bắt đầu vớt xác máy bay US Airways 4012 chìm dưới đáy biển. Phần đuôi máy bay dài 15 m được vớt lên trước, tiếp đó là nửa phần còn lại dài 58 m.
Mất 27 tiếng vớt không ngơi nghỉ, cuối cùng con quái vật khổng lồ cũng trồi lên mặt biển.
Ngày hôm sau, nó đã bị đưa vào kho hàng trụ sở điều tra trên cảng biển.
Lúc xác máy bay được đưa tới, Phục Thành đang xem bản ghi chép bảo trì máy bay. Anh cẩn thận kiểm tra mỗi một bản ghi chép trong vòng ba năm, từ nhỏ như thay bóng đèn đến lớn như bảo trì động cơ. Cái máy bay A390 đã phục vụ cho US Airways suốt bốn năm ròng, bản ghi chép bảo trì của nó vẫn rất bình thường, không có điểm nào khiến người ta phải đặc biệt chú ý.
"Mocha của anh đây Phục."
Phục Thành ngẩng đầu: "Cảm ơn cô nhé Lina."
Lina mỉm cười: "Anh thích mứt hoa đào không?"
Phục Thành sửng sốt: "Dù tôi không ghét đồ ngọt nhưng cũng chả thích lắm."
Lina cười mỉm ra chiều đã hiểu.
Rất nhanh sau, cô gái người Pháp lãng mạn và đem đến cảm giác lễ thức này bưng một đĩa bánh khúc cây nhỏ đặt nhẹ nhàng trên bàn Phục Thành. Phục Thành bèn lấy làm ngạc nhiên, Lina nháy mắt với anh: "Bánh khúc cây tôi tự tay nướng cho đêm Bình An đấy. Anh nếm thử coi. Loại bánh này rất thường gặp ở nước Pháp, người ta luôn muốn ăn nó vào đêm Bình An."
Tiếp đó, Lina lần lượt đưa bánh cho Tô Phi và chú Joseph.
Trên bánh mọi người không quệt mứt hoa đào, chỉ có mỗi bánh của Trác Hoàn là đầy ụ những mứt.
Khi tiếng chuông mười hai giờ đã điểm, trong phòng làm việc của riêng UAAG ở trụ sở điều tra.
Lina và chú Joseph lập tức ngừng động tác trong tay: "Merry Christmas!"
Ba người Trung Quốc không có mấy cảm nhận sâu sắc gì với lễ Giáng Sinh lúc này mới ngẩng đầu đáp lại một cách có lệ: "Merry Christmas." Đương nhiên, kẻ có thái độ qua quýt nhất vẫn là đại gia Trác.
Chú Joseph và Lina đã đoán trước sẽ là như thế nên chẳng để bụng lắm. Không một ai ngờ rằng mình phải đón lễ Giáng Sinh năm nay trong lúc tăng ca cả.
Chú Joseph nói với Phục Thành: "Chú cứ nghĩ mãi, giờ chú mới 52 tuổi, nhưng chỉ sợ chưa đến một năm nữa sẽ thành 82 tuổi mất thôi. Đây có tính là tai nạn lao động không nhỉ Phục?"
Phục Thành cười tủm tỉm: "Chú có thể đòi tiền bồi thường tai nạn lao động với thầy Trác."
Chú Joseph rụt cổ: "Thôi thôi, đòi tiền Reid á? Chú thà nghĩ làm sao để trường sinh bất lão còn hơn, tính khả thi lớn hơn nhiều!"
Trác Hoàn: "Hừ."
Mọi người cười phá lên.
Sáng sớm hôm sau, trong kho hàng của trụ sở điều tra.
Lovince đã tới, gã nhìn Trác Hoàn.
Trác Hoàn đang cúi đầu trò chuyện với Phục Thành. Đêm qua Phục Thành phát hiện bình tích áp của cái máy bay này đã từng bảo trì bốn lần trong vòng ba năm.
Lovince: "Patrick, người bên US Airways đến rồi."
Trác Hoàn ngừng nói, đoạn quay đầu nhìn Lovince: "Ừ, tôi qua ngay đây." Tiếp đó lại nói với Phục Thành: "Mẫu bình tích áp* Airbus A390 khác với Mạch Phi, tôi chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn bản ghi chép bảo trì mới nhất thì nó không phải vấn đề to tát, chắc là nằm ở mạch xung hút lực nén..."
(*Bình tích áp là loại bình chứa có cấu tạo chắc chắn hoạt động dựa trên nguyên tắc nén áp suất thường được dùng để tích trữ áp lực chất lỏng. Nó như một phụ kiện kèm theo của máy bơm nước.)
Phục Thành vừa lắng nghe vừa gật đầu: "Nên ý ngài là nếu bình tích áp có vấn đề thì có thể quay ngược lại toàn bộ hệ thống thủy lực, từ to đến nhỏ, kiểm tra xem có bỏ sót gì không?"
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười, hai tay đút túi, "Ừ" một tiếng khẽ khàng: "Đi thôi, cùng đi gặp người của US Airways nào."
Phục Thành ngạc nhiên, song không phản đối.
Đi được nửa đường, Trác Hoàn dừng bước nói với Lovince: "Đúng rồi, anh gọi cả chú Joseph giúp tôi luôn."
Đi lên phòng họp ở tầng hai, Phục Thành bám gót Trác Hoàn cùng nhau vào cửa.
Họ vừa vào phòng thì nhân viên của US Airways đã lập tức đứng dậy chào hỏi. Rất nhanh sau, mọi người đều ngồi xuống. Đó giờ Trác Hoàn hay lười mở lời ở những trường hợp như thế này, Phục Thành bỗng dưng sinh ra một ảo giác rằng: Lẽ nào đại gia Trác dẫn anh qua là để chuyên môn ứng đối với đám nhân viên US Airways nháo nhào bắt chuyện này?
Đang nói dở thì cửa chính phòng họp lại bị mở ra.
Lovince đi trước, hai nhân viên US Airways đứng dậy toan mở miệng thì thấy chú Joseph đi sau Lovince cũng vào phòng họp.
Gần như trong chớp mắt, một nhân viên trong đó đứng thẳng người lại.
"Ngài Joseph!"
Chú Joseph ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn. Ông mỉm cười: "Hóa ra là cháu, tôi nhớ cháu là... Joey?"
Anh nhân viên bước nhanh qua, nửa cúi đầu vươn tay: "Đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?"
Chú Joseph vỗ tay anh ta bật cười: "Cũng chẳng lâu lắm, hai năm trước tôi còn tham gia vụ án của hãng nên về trụ trở chính của US Airways mà, cháu quên rồi hả? À, chắc lúc ấy cháu không có ở đó!"
Chú Joseph mang thái độ hòa ái và dí dỏm, dần dà, vẻ mặt nghiêm túc của anh nhân viên tên Joey mới giãn ra, cũng cười theo.
Nhìn cảnh này, Phục Thành nhíu mày, nhận ra cảm giác không khớp khác thường. Anh vừa nghĩ vậy thì quay đầu nhìn Trác Hoàn rồi ngớ người khi tầm mắt anh chạm đến đối phương. Anh trông thấy đại gia Trác đang dựa người vào sofa, vừa nhai kẹo cao su vừa làm biếng cúi đầu xem điện thoại.
Nhận ra ánh nhìn đăm đăm của Phục Thành, đại gia Trác nhấc mí mắt lên nhìn thẳng vào anh.
Nghĩ đoạn, hắn lấy một mảnh kẹo cao su từ trong túi, dúi vào tay Phục Thành.
Phục Thành: "..."
Thấy anh không dời mắt đi, đại gia Trác nhướn mày lôi hết túi áo ra cho Phục Thành xem.
Trác Hoàn: "Hết thật rồi."
Phục Thành: "..."
Ai thèm kẹo cao su chứ!!!
*Tác giả:
Trác RIP: Thật chả hiểu nổi thanh niên thời nay nghĩ gì mà cứ muốn ngồi mát ăn bát vàng. Cho một cái kẹo cao su còn chưa đủ, đã thế còn muốn hai cái? Đồ dơ.
Phục Chanh Chanh:... Anh ế là đáng cmn đời lắm!
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 3: Bismarck
Chương 29: "Họ không đến để nhận xác, mà là tới để đón người đó về nhà."
Boston nằm ở Đông Bắc nước Mỹ, là thủ phủ bang Massachusetts.
Lúc cả bọn đến sân bay quốc tế Logan, nhân viên điều tra của NTSB đã đợi lâu ở sân bay rồi. Một gã đàn ông vóc dáng cao to tóc nâu đứng trước hàng nhân viên chào đón, sau khi thấy Trác Hoàn bèn mỉm cười vươn tay ra: "Đã lâu không gặp, Patrick." Tiếp đó, gã đi về phía chú Joseph, giang hai tay ra: "Hi, ông bạn già của tôi, lại gặp nhau rồi."
Hai người cười khà khà ôm lấy nhau.
Chú Joseph: "Lovince, cậu phụ trách điều tra sự cố lần này à?"
Mặt Lovince trưng vẻ cam chịu: "Tôi cũng chả muốn ở đây đâu, nhưng ai bảo lúc xác US Airways 4012 được phát hiện thì tôi vừa khéo ở Boston? Đúng là nghiệt duyên mà. Patrick cũng biết đấy, nửa năm trước, tức là ngày Độc lập, một cái máy bay American Airlines 2186 đã phải hạ cánh khẩn cấp ở sân bay Logan này. Tuy không ai chết, song tôi đã phải mất những bốn tháng để điều tra cho rõ chuyện gì đã xảy ra. Ai mà ngờ tháng trước tôi vừa mới nộp báo cáo điều tra lên thì ngay ngày hôm sau, xác máy bay được vớt khỏi Đại Tây Dương rồi."
Nghe đoạn, giờ Phục Thành mới nhận ra gã nhân viên điều tra cao to và cường tráng này là người mà anh đã từng gặp mặt khi đến Mỹ nửa năm trước.
Chú Joseph: "Cậu xui thật đó, đi công tác nửa năm, giờ lại không được về."
Trác Hoàn: "Nguyên nhân lần phải hạ cánh nửa năm trước là gì?"
Lovince: "À, chả phải chuyện to tát gì cả, do độ bền mỏi. Nguyên nhân đã bị điều tra ra rất nhanh chóng, nhưng quá trình kế đó là phải xem xét phía chịu trách nhiệm, công ty hàng không và Boeing cứ đùn đẩy cho nhau làm mất bao nhiêu là thời gian."
Mấy người vừa kể vừa đi ra ngoài sân bay.
Ở ngoài lối VIP, chiếc Bentley đắt đỏ đã đỗ yên bên vệ đường. Sau khi lên xe, thành viên UAAG đi đến khách sạn cất hành lí trước. Rất nhanh sau họ lại xuống tầng, ngồi xe đến bến cảng.
US Airways 4012 rơi xuống nơi cách đường bờ biển 189 hải lý, NTSB trực tiếp thuê một kho hàng ở cảng Boston làm trụ sở điều tra tạm thời. Sau khi đến cảng, Trác Hoàn và Lovince đi thuyền ra hiện trường trục vớt trước, còn Phục Thành thì đợi người ta dẫn đến trụ sở điều tra.
Giữa tháng 12, gió ở Boston lạnh căm căm, nhiệt độ không khí đã xuống tới 0 độ. Gió biển buốt xương thổi từ vịnh Boston vào đất liền, làn gió tanh nồng rét mướt có thể len lỏi vào lớp áo bông dày nhất, cái lạnh buốt giá xộc lên từ lòng bàn chân đến tim phổi.
Trời dần tối, nhưng ở cảng vẫn có hơn mười ánh đèn cao áp đồng thời chiếu ra bãi biển, tưởng chừng như bờ vịnh vào ban ngày.
Ngoài bờ biển là một đám người đứng run cầm cập, họ luôn đứng tụm năm tụm ba, nắm chặt tay nhau, hai mắt dõi ra đường biển thẳng tắp đầy trông mong. Mắt họ đỏ au, cơ thể run lập cập, nhưng không phải vì cái rét mùa đông.
"Từ năm ngày trước sau khi công bố tìm được xác máy bay, rất nhiều người nhà của người gặp nạn đổ xô từ các nơi đến Boston. Hôm qua, người ta vớt được một mảnh đất vùi thây, đã dần dần vớt được thi thể của người gặp nạn. Những người này đang đợi để nhận xác." Dừng đoạn, cậu nhân viên điều tra trẻ nhỏ giọng kể, "Thật ra không thể nhận ra được nữa đâu, đã bốn tháng rồi."
Vừa dứt lời, một cái thuyền trục vớt loại nhỏ bật đèn chiếu sáng, chạy nhanh từ đằng xa về.
Sau khi cập bến, các thủy thủ khiêng một thi thể được bọc vải trắng rời khỏi thuyền, đưa đến nơi tập trung đặt xác ở bờ biển. Ngay sau đó, người nhà kẻ gặp nạn tụ tập ở bờ biển nhào tới, song nhân viên viên điều tra không xốc vải trắng bọc thi thể này lên để họ nhìn.
Nằm dưới đáy biển bốn tháng, cả cơ thể người gặp nạn đã hoàn toàn thay đổi, gần như trở thành xương trắng.
Muốn tìm được người thân thì chỉ đành dựa vào kết quả xét nghiệm DNA.
Bốn người UAAG đứng trên bờ biển chứng kiến đám đông thừa biết là vô ích nhưng vẫn chạy ùa tới.
"Họ không đến để nhận xác, mà là tới để đón người đó về nhà."
Giọng nói của chàng trai tóc đen ngân nga và nhu hòa giữa làn gió biển lạnh lẽo.
Lina và chú Joseph ngoái đầu nhìn Phục Thành.
Ráng trời chiều chậm rãi lẩn dưới đường chân trời, trên bờ biển hãy còn những con thuyền trục vớt cập bến, sau đó là người nhà những kẻ găp nạn đẫm nước mắt chạy ra.
Rất nhanh sau, dưới sự chỉ lối của nhân viên điều tra, họ đi vào trụ sở điều tra thành lập tạm thời.
Cùng lúc đó, bên kia, Trác Hoàn và Lovince lái ca-nô đi đến hiện trường trục vớt ngoài 189 hải lí.
Nếu giờ phút này ở cảng Boston sáng rỡ đèn đóm, người thân kẻ gặp nạn, nhân viên điều tra và các phóng viên vây chặt nơi đó như nêm cối thì ở hiện trường trục vớt lại hùng tráng mênh mông. Từng cái cần cẩu biển cỡ lớn và thuyền trục vớt bủa vây trên mặt biển. Loại thuyền trục vớt nhỏ chỉ dùng để vớt xác của người gặp nạn, trong khi chuyện phiền phức thật sự khiến công ty trục vớt khó giải quyết là con quái vật dài 73 m, nặng 310 tấn kia.
Máy bay chở khách Airbus A390.
Lovince: "Patrick này, thường thì nếu máy bay rơi xuống biển, nó sẽ bị sức căng bề mặt nước đánh nát thành mảnh nhỏ. Nhưng có một chuyện rất khéo là cái máy bay US Airways này chỉ bị gãy đôi dưới nước thôi. Một đoạn dài 58 m, một đoạn dài 15 m."
Người phụ trách bên công ty trục vớt đứng bên cạnh gật gù: "Đúng vậy, tuy 310 tấn không nặng lắm, song 58 m rất dễ gãy lần hai khi vớt lên. Trước đó chúng tôi đã thử cách dùng phao vớt truyền thống và vớt bằng tàu cần cẩu, hiệu quả không được tốt cho lắm. Ông Lovince đã nói là phải gắng hết sức không làm hỏng xác máy bay."
Lovince nhìn Trác Hoàn: "Patrick, trước mắt chúng tôi định gộp cả hai cách để vớt máy bay lên. Nhưng vẫn không thể đảm bảo rằng trong quá trình vớt, máy bay sẽ không hỏng lần thứ hai. Cho nên tôi muốn bàn với cậu để xác định lại. Cậu nghĩ nếu lần thứ hai chắc chắn sẽ gây đứt gãy thì bộ phận nào trên máy bay chịu ảnh hưởng nhỏ nhất?"
Trác Hoàn nhận ảnh quét dưới nước nhân viên đưa cho.
Tầm mắt hắn đảo từ centimet này sang centimet khác trên ảnh quét, cuối cùng vươn tay chỉ vào nơi nằm sau buồng lái 5 m, cũng là nơi vẽ đường phân cách vị trí khoang hạng Nhất.
"Chỗ này xem như điểm gãy, ưu tiên nghĩ trước."
Lovince tức thì truyền ảnh quét xuống: "Tiếp tục vớt dựa theo bức ảnh này!"
Mười ngày trước, lúc họ vớt lên đã phát hiện khá nhiều xác người gặp nạn.
Nhưng mười hai ngày sau, càng lúc càng khó tìm bóng dáng người gặp nạn. Đây là Đại Tây Dương bao la, rất nhiều xác người chết đã trôi dạt theo dòng biển từ lâu, không biết đã trôi về đâu. Đến cuối cùng, tổng cộng có 198 người gặp nạn mà chỉ tìm được 76 cái xác.
Chưa tìm thấy xác hai phi công, và cũng chỉ tìm được xác của một tiếp viên hàng không.
Ngày 23 tháng 12, sau nhiều lần xác minh cường độ và độ cứng kết cấu, cuối cùng công ty trục vớt cũng bắt đầu vớt xác máy bay US Airways 4012 chìm dưới đáy biển. Phần đuôi máy bay dài 15 m được vớt lên trước, tiếp đó là nửa phần còn lại dài 58 m.
Mất 27 tiếng vớt không ngơi nghỉ, cuối cùng con quái vật khổng lồ cũng trồi lên mặt biển.
Ngày hôm sau, nó đã bị đưa vào kho hàng trụ sở điều tra trên cảng biển.
Lúc xác máy bay được đưa tới, Phục Thành đang xem bản ghi chép bảo trì máy bay. Anh cẩn thận kiểm tra mỗi một bản ghi chép trong vòng ba năm, từ nhỏ như thay bóng đèn đến lớn như bảo trì động cơ. Cái máy bay A390 đã phục vụ cho US Airways suốt bốn năm ròng, bản ghi chép bảo trì của nó vẫn rất bình thường, không có điểm nào khiến người ta phải đặc biệt chú ý.
"Mocha của anh đây Phục."
Phục Thành ngẩng đầu: "Cảm ơn cô nhé Lina."
Lina mỉm cười: "Anh thích mứt hoa đào không?"
Phục Thành sửng sốt: "Dù tôi không ghét đồ ngọt nhưng cũng chả thích lắm."
Lina cười mỉm ra chiều đã hiểu.
Rất nhanh sau, cô gái người Pháp lãng mạn và đem đến cảm giác lễ thức này bưng một đĩa bánh khúc cây nhỏ đặt nhẹ nhàng trên bàn Phục Thành. Phục Thành bèn lấy làm ngạc nhiên, Lina nháy mắt với anh: "Bánh khúc cây tôi tự tay nướng cho đêm Bình An đấy. Anh nếm thử coi. Loại bánh này rất thường gặp ở nước Pháp, người ta luôn muốn ăn nó vào đêm Bình An."
Tiếp đó, Lina lần lượt đưa bánh cho Tô Phi và chú Joseph.
Trên bánh mọi người không quệt mứt hoa đào, chỉ có mỗi bánh của Trác Hoàn là đầy ụ những mứt.
Khi tiếng chuông mười hai giờ đã điểm, trong phòng làm việc của riêng UAAG ở trụ sở điều tra.
Lina và chú Joseph lập tức ngừng động tác trong tay: "Merry Christmas!"
Ba người Trung Quốc không có mấy cảm nhận sâu sắc gì với lễ Giáng Sinh lúc này mới ngẩng đầu đáp lại một cách có lệ: "Merry Christmas." Đương nhiên, kẻ có thái độ qua quýt nhất vẫn là đại gia Trác.
Chú Joseph và Lina đã đoán trước sẽ là như thế nên chẳng để bụng lắm. Không một ai ngờ rằng mình phải đón lễ Giáng Sinh năm nay trong lúc tăng ca cả.
Chú Joseph nói với Phục Thành: "Chú cứ nghĩ mãi, giờ chú mới 52 tuổi, nhưng chỉ sợ chưa đến một năm nữa sẽ thành 82 tuổi mất thôi. Đây có tính là tai nạn lao động không nhỉ Phục?"
Phục Thành cười tủm tỉm: "Chú có thể đòi tiền bồi thường tai nạn lao động với thầy Trác."
Chú Joseph rụt cổ: "Thôi thôi, đòi tiền Reid á? Chú thà nghĩ làm sao để trường sinh bất lão còn hơn, tính khả thi lớn hơn nhiều!"
Trác Hoàn: "Hừ."
Mọi người cười phá lên.
Sáng sớm hôm sau, trong kho hàng của trụ sở điều tra.
Lovince đã tới, gã nhìn Trác Hoàn.
Trác Hoàn đang cúi đầu trò chuyện với Phục Thành. Đêm qua Phục Thành phát hiện bình tích áp của cái máy bay này đã từng bảo trì bốn lần trong vòng ba năm.
Lovince: "Patrick, người bên US Airways đến rồi."
Trác Hoàn ngừng nói, đoạn quay đầu nhìn Lovince: "Ừ, tôi qua ngay đây." Tiếp đó lại nói với Phục Thành: "Mẫu bình tích áp* Airbus A390 khác với Mạch Phi, tôi chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn bản ghi chép bảo trì mới nhất thì nó không phải vấn đề to tát, chắc là nằm ở mạch xung hút lực nén..."
(*Bình tích áp là loại bình chứa có cấu tạo chắc chắn hoạt động dựa trên nguyên tắc nén áp suất thường được dùng để tích trữ áp lực chất lỏng. Nó như một phụ kiện kèm theo của máy bơm nước.)
Phục Thành vừa lắng nghe vừa gật đầu: "Nên ý ngài là nếu bình tích áp có vấn đề thì có thể quay ngược lại toàn bộ hệ thống thủy lực, từ to đến nhỏ, kiểm tra xem có bỏ sót gì không?"
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười, hai tay đút túi, "Ừ" một tiếng khẽ khàng: "Đi thôi, cùng đi gặp người của US Airways nào."
Phục Thành ngạc nhiên, song không phản đối.
Đi được nửa đường, Trác Hoàn dừng bước nói với Lovince: "Đúng rồi, anh gọi cả chú Joseph giúp tôi luôn."
Đi lên phòng họp ở tầng hai, Phục Thành bám gót Trác Hoàn cùng nhau vào cửa.
Họ vừa vào phòng thì nhân viên của US Airways đã lập tức đứng dậy chào hỏi. Rất nhanh sau, mọi người đều ngồi xuống. Đó giờ Trác Hoàn hay lười mở lời ở những trường hợp như thế này, Phục Thành bỗng dưng sinh ra một ảo giác rằng: Lẽ nào đại gia Trác dẫn anh qua là để chuyên môn ứng đối với đám nhân viên US Airways nháo nhào bắt chuyện này?
Đang nói dở thì cửa chính phòng họp lại bị mở ra.
Lovince đi trước, hai nhân viên US Airways đứng dậy toan mở miệng thì thấy chú Joseph đi sau Lovince cũng vào phòng họp.
Gần như trong chớp mắt, một nhân viên trong đó đứng thẳng người lại.
"Ngài Joseph!"
Chú Joseph ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn. Ông mỉm cười: "Hóa ra là cháu, tôi nhớ cháu là... Joey?"
Anh nhân viên bước nhanh qua, nửa cúi đầu vươn tay: "Đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?"
Chú Joseph vỗ tay anh ta bật cười: "Cũng chẳng lâu lắm, hai năm trước tôi còn tham gia vụ án của hãng nên về trụ trở chính của US Airways mà, cháu quên rồi hả? À, chắc lúc ấy cháu không có ở đó!"
Chú Joseph mang thái độ hòa ái và dí dỏm, dần dà, vẻ mặt nghiêm túc của anh nhân viên tên Joey mới giãn ra, cũng cười theo.
Nhìn cảnh này, Phục Thành nhíu mày, nhận ra cảm giác không khớp khác thường. Anh vừa nghĩ vậy thì quay đầu nhìn Trác Hoàn rồi ngớ người khi tầm mắt anh chạm đến đối phương. Anh trông thấy đại gia Trác đang dựa người vào sofa, vừa nhai kẹo cao su vừa làm biếng cúi đầu xem điện thoại.
Nhận ra ánh nhìn đăm đăm của Phục Thành, đại gia Trác nhấc mí mắt lên nhìn thẳng vào anh.
Nghĩ đoạn, hắn lấy một mảnh kẹo cao su từ trong túi, dúi vào tay Phục Thành.
Phục Thành: "..."
Thấy anh không dời mắt đi, đại gia Trác nhướn mày lôi hết túi áo ra cho Phục Thành xem.
Trác Hoàn: "Hết thật rồi."
Phục Thành: "..."
Ai thèm kẹo cao su chứ!!!
*Tác giả:
Trác RIP: Thật chả hiểu nổi thanh niên thời nay nghĩ gì mà cứ muốn ngồi mát ăn bát vàng. Cho một cái kẹo cao su còn chưa đủ, đã thế còn muốn hai cái? Đồ dơ.
Phục Chanh Chanh:... Anh ế là đáng cmn đời lắm!
Danh sách chương