UAAG - Đội điều tra tai nạn hàng không

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Chuyển ngữ: Dú

Quyển 4: Kẻ bóng gió

Chương 44: Trong đôi mắt người đó chứa muôn ngàn vì sao

Có là máy bay tốt cách mấy cũng không tài nào tránh khỏi tạp âm. Tiếng gầm rú ầm ĩ của động cơ băng qua thân máy bay mình đồng da sắt vang ong ong bên tai.

Trác Hoàn ngả người dựa ván cửa, miệng cắn điếu thuốc lá, bình tĩnh đánh mắt nhìn Phục Thành.

Phục Thành mỉm cười: "Tôi không nhớ là tôi nợ tiền ngài đâu thầy Trác ạ."

Trác Hoàn: "Những thứ có thể cân đo bằng tiền là đơn giản nhất."

"Vậy ngài nghĩ cái gì không thể cân đo bằng tiền?"

Trác Hoàn chẳng đáp, đôi mắt lạnh lùng vẫn không mảy may gợn sóng, im ỉm nhìn Phục Thành.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phục Thành: "Nếu không còn chuyện gì khác thì xin nhờ ngài, tôi muốn đi ra ngoài."

"Ờm, ghi lại khoản nợ này là được."

Người đàn ông kia vẫn đứng bắt chẹt ngay tại cửa, chẳng hề có ý nhường đường. Giằng co mất một lúc lâu, Phục Thành bị hắn chọc tức mà bật cười. Anh ngước đầu hỏi lại: "Thầy Trác này, ngày xưa thầy cũng thích kéo phéc-mơ-tuya của người khác rồi chặn cửa nhà vệ sinh không cho đi như đám con nít tiểu học à? Nếu là học sinh thì đây có được xem là bắt nạt không nhỉ?"

Trác Hoàn bật cười thành tiếng: "Phịch em mà cũng xem là bắt nạt?"

Hô hấp chợt ngừng, mãi sau, Phục Thành mới lạnh lùng đáp: "Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả."

Không khí hết sức căng thẳng, nhưng Phục Thành không ngờ tên này lại tránh ra vào đúng lúc này. Ngón tay Trác Hoàn kẹp điếu thuốc mảnh, lách mình nhường đường thật. Phục Thành hít sâu toan nhấc bước đi thì một giọng nói lạnh tanh cất lên: "Vì sao em lại để ý đến Rogge 318 như vậy?"

Phục Thành khựng người: "Tôi có để ý ư? Tôi có nghe ngóng rất nhiều vụ tai nạn hàng không, dù sao cũng làm nghề liên quan mà."

Trác Hoàn không đáp lại anh, song ánh mắt hắn giống y đúc lúc Phục Thành nói câu "Tôi nói là tôi xin lỗi" trên xe.

— Em đang giả ngu chắc?

Phục Thành im lặng một chốc: "Trên Rogge 318 có hơn hai mươi người Trung Quốc. Tôi nghĩ so với các vụ tai nạn nước ngoài khác thì phi công Trung Quốc chú ý đến vụ này là chuyện đương nhiên. Vả lại, máy bay gặp nạn là MaiFei F485, là máy bay ngài thiết kế, cũng là máy bay được chào đón nhất, được phi công khen ngợi nhất toàn thế giới năm năm gần đây."

Trác Hoàn: "À."

Phục Thành chẳng thừa hơi đi nghĩ xem người ta có tin lời mình không. Anh đang cáu hết biết, sốt ruột muốn đi ngay. Tay anh đã kéo tay nắm cửa, người cũng đã đứng sau cánh cửa rồi. Trác Hoàn vẫn dựa bên khung cửa, vẫn không cựa quậy, nâng mắt nhìn anh.

Trong lồng ngực anh, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh. Ngay khi anh sắp nhấn tay nắm cửa thì...

"Phục Thành."

Hai chữ đơn giản quấn quanh đầu lưỡi, nương theo hơi thở ám muội và kéo dài khẽ khàng phả lên gò má của Phục Thành.

Anh chậm rãi quay đầu sang nhìn người đàn ông đứng một bên.

Trác Hoàn mỉm cười: "Tôi nói một lần cuối cùng."

"Sao?"

"Đừng quyến rũ tôi."

"... Hình như ngài hiểu lầm gì đó rồi."

"Nếu không, tôi sẽ "chơi" em thật đấy."

Không khí chợt ngưng đọng trong nháy mắt. Ở không gian im ắng như tờ và chật hẹp này, chàng thanh niên dần siết chặt tay. Hai người nhìn nhau, không một ai mở lời. Rất lâu sau đó, Trác Hoàn mới dửng dưng liếc xuống ngắm đôi môi hơi hé của Phục Thành. Phục Thành như chợt ý thức được chuyện gì đó. Anh thừa hiểu bình thường chuyện nên làm vào thời điểm này là mở cửa rời đi, phải kiên quyết phủ định nhận thức sai lệch của người ta.

Song, chẳng hiểu sao anh lại không mở lời nổi.

Thậm chí trong cõi lòng anh còn dấy lên một cảm giác kì lạ. Nó như dây leo bám tường mà lên, bất giác lan ra khắp trái tim lẫn trí óc anh.

Trong bầu không khí thinh lặng này, Trác Hoàn động đậy, hắn bước ra phía trước.

Bỗng nhiên.

"Sao anh vẫn chưa ra? Mở cửa đi Phục Thành."

Trác Hoàn ngậm điếu thuốc, Phục Thành dời mắt.

Cái giọng cao chót vót của cậu chàng Punk là thứ mà tấm ván cửa mỏng không thể cản nổi.

Ngực anh không ngừng phập phồng, hít thở không khí mới mẻ lần nữa. Đến lúc này, Phục Thành mới nhận ra anh đã ngừng thở rất lâu, hoặc có thể nói là ban nãy anh đã quên cả thở. Anh không dám liếc người đàn ông bên cạnh thêm nữa, đoạn nhanh tay kéo tay nắm cửa. Tô Phi đang định đi vào thì bất thình lình thấy Trác Hoàn, cậu chàng ngớ ra.

"RIP? Sao anh lại ở đây?"

Phục Thành há miệng, song chẳng nghĩ ra nổi lí do.

Tô Phi rướn cổ dòm: "Bộ chả phải có tận hai phòng à, còn cách riêng nhau nữa. Không phải chứ, hai anh vào cùng đi vệ sinh với nhau? Như thế cũng được hả? Làm như nào?"

Trác Hoàn cười khẩy: "Cậu ấy không quen dùng bồn cầu tự hoại cho lắm nên tôi phải dạy cậu ấy."

Phục Thành: "..." Anh nghĩ ai mà tin câu này được?

Tô Phi: "Trời mẹ bồn cầu trên máy bay tư nhân còn có cách sử dụng đặc biệt à? Phục Thành ơi, anh mau dạy em với, em không thể mù mờ không biết dùng được."

Phục Thành: "..."

Phục Thành câm nín cất bước ra khỏi phòng vệ sinh. Anh mới ra, Tô Phi còn chưa kịp vào thì cửa đã đóng lại cái sầm.

Cả hai đều sững sờ.

Tô Phi: "Ê mở cửa ra, anh làm gì vậy RIP? Anh không cho người khác đi vệ sinh hả!"

Trác Hoàn: "Chả phải bên cạnh còn một phòng à?"

Tô Phi: "Chú Joseph đang tắm trong đó! Chứ không tôi đợi các anh lâu lắc thế làm gì!"

Trác Hoàn: "Ờ, tôi cũng muốn tắm."

Chẳng qua bao lâu, có tiếng nước rào rào truyền ra từ cánh cửa.

Tô Phi hỏi Phục Thành với vẻ không dám tin: "Em có thấy anh ta cầm quần áo thay đâu? Anh ta tắm thật?"

Phục Thành liếc ván cửa đóng chặt: "Thầy Trác xạo với cậu thôi. Anh ấy chưa muốn tắm, mở vòi hoa sen để lừa cậu ấy mà. Cậu đứng đợi một lát là anh ấy sẽ ra ngay."

Bên trong cánh cửa, Trác Hoàn đang rửa tay nghe được câu này bèn sửng sốt, đoạn nhếch miệng cười.

Tô Phi ở ngoài cửa hùng hùng hổ hổ, lên án hành vi thiếu đạo đức của Trác Hoàn. Phục Thành quay về khoang bèn thấy tiếp viên hàng không đang bưng món lên cho Lina và ngài Romain. Thấy anh về, một tiếp viên khác tức thì tiến lại hơi khom người hỏi Phục Thành muốn ăn gì.

Anh gọi đại mấy món, tiếp viên mỉm cười gật đầu đáp "Vâng", đoạn đứng dậy đi.

Phục Thành ngẩng đầu, vừa khéo thấy Trác Hoàn vừa banh cúc sơ mi vừa đi về. Nét mặt hắn bình tĩnh, lạnh nhạt và điềm nhiên, chẳng thèm nhìn về phía Phục Thành lấy một cái, lập tức đi về chỗ mình.

Một lúc sau, Phục Thành dời mắt.

Đợi đến khi Tô Phi và chú Joseph quay lại thì bữa cơm của mọi người đã được đưa lên.

Trên máy bay tư nhân có xếp loại bàn dài để nhiều người cùng sử dụng, đủ để cả sáu ngồi ăn với nhau.

Ngài Romain và Trác Hoàn ngồi ở hai đầu của bàn, Phục Thành và Lina ngồi đối diện nhau, gần với ngài Romain, bên cạnh họ lần lượt là chú Joseph và Tô Phi.

Ngài Romain nhai một miếng bít-tết, ngẩng đầu lên: "Reid, cháu đã nghĩ đến chuyện bao giờ quay lại chưa?"

Động tác của Trác Hoàn khựng lại. Hắn buông dao nĩa, đoạn ngẩng đầu: "Chưa ạ."

Romain giơ ly sâm-panh lên, Trác Hoàn cũng giơ. Hai người ngồi cách cái bàn dài mà cụng ly nhau từ xa. Romain nói: "Tháng trước ta đã từng nhắc đến việc này trước hội đồng quản trị Mạch Phi. Nếu cháu muốn quay lại thì trong vòng hai năm là không thành vấn đề. Đó là sự đảm bảo của ta dành cho cháu."

Trác Hoàn: "Cảm ơn bác, cháu tạm thời chưa có ý định này. Vả lại cũng chưa chắc đã đi Mạch Phi."

Romain: "Hửm? Làm sao, cháu muốn sang Boeing hay Airbus?"

"Có khi là Comac* cũng nên."

(*Comac – Tập đoàn máy bay thương mại Trung Quốc – là nhà sản xuất máy bay thuộc sở hữu nhà nước Trung Quốc được thành lập vào ngày 11 tháng 5 năm 2008 tại Thượng Hải. Trụ sở chính ở Phố Đông, Thượng Hải.)

Romain cười phá lên: "Ta chẳng bao giờ cảm nổi trò đùa nhạt này của cháu. Lina, con nghĩ sao?"

Lina mỉm cười: "Con cũng chả bao giờ hiểu nổi mấy câu đùa nhạt thếch ấy của Reid, nhưng hình như Phục có thể cảm nhận sự buồn cười của nó." Nói xong, cô nhìn Phục Thành.

Phục Thành: "Tôi cũng nghĩ chuyện này không có gì đáng cười." Anh ngẩng đầu liếc Trác Hoàn.

Trác Hoàn hờ hững quét mắt nhìn anh, đoạn cầm khăn lau khóe miệng.

Bởi vì đó không phải một câu nói đùa.

Đề tài này chết yểu quá nhanh, Lina và bố đã lâu không được gặp nhau nên tình bố con dâng trào. Họ dần dần kể đến vụ tai nạn xảy ra ở châu Âu nửa năm trước, nước mắt Lina rơi lã chã: "Con thật sự không ngờ Gerard sẽ bỏ con đi như vậy."

Ngài Romain áy náy: "Bố không nên nhắc tới chuyện này. Tuần trước bố gặp bố thằng bé ở Milan, tình hình của Truffaut cũng chẳng khá khẩm lắm, hình như ông ấy rất là đau khổ. Già rồi lại mất đứa con trai duy nhất là một chuyện đau đớn biết chừng nào. Đúng rồi, đã bao lâu con chưa liên lạc với em trai con rồi?"

Sau khi lái sang những chuyện khác, tâm trạng Lina đỡ hơn nhiều.

Romain ngẩng đầu nhìn Trác Hoàn: "Reid à, đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao lúc trước cháu muốn rời khỏi Mạch Phi."

Ban nãy bố con nhà Comte cứ tám chuyện mãi, Tô Phi chẳng thể xen miệng vào mấy đề tài của tầng lớp tư bản thượng lưu này được, bây giờ bỗng dưng nhắc đến chuyện này, cậu chàng Punk hào hứng ngay, không thấy buồn ngủ nữa: "Đúng đó RIP, tôi cũng chả hiểu sao tự dưng anh không làm nhà thiết kế chính của Mạch Phi nữa."

Trác Hoàn liếc cậu chàng với ánh mắt khinh bỉ: "Chuyện cậu không hiểu nhiều chả đếm xuể."

Tô Phi: "..."

"Làm sao cái tên sủa ba câu kháy hai câu như anh vẫn sống được đến giờ mà chưa bị đánh chết nhỉ!"

Mọi người cười ha ha.

Ngài Romain cảm thán với con gái: "Reid vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn ngạo mạn vô lễ như xưa."

Lina: "Anh ấy đối xử với bố còn đỡ đó, ít ra lúc trả lời bố còn nhớ đặt đồ ăn xuống." Cô nháy mắt mấy cái: "Con chẳng có cái đãi ngộ này."

Một bên bàn ăn, Tô Phi và Trác Hoàn trợn mắt nhìn nhau. Chú Joseph cười tủm tỉm làm người hòa giải, song mỗi khi không khí dịu đi chút ít thì ông lại không ngại đổ thêm dầu vào lửa. Bên còn lại của bàn ăn là việc nhà của bố con ngài Romain và Lina.

"Lần trước bố gặp Patrick ở lâu đài Tesla, hình như ông ấy rất quan tâm đến vấn đề hôn nhân của Reid."

Lina nhíu mày: "Chú Patrick biết xu hướng tính dục của Reid mà." Giọng cô hạ thấp xuống. Dường như cô sực nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn Phục Thành ra hiệu "Suỵt" cứ như thể bây giờ cô mới nhận ra mình đã bất cẩn để lộ một bí mật to lớn cho Phục Thành nghe.

Phục Thành gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ giữ bí mật.

Romain: "Cái này thì bố chịu, chắc là Patrick chẳng bận tâm đâu. Có lẽ trong cái nhìn của ông ấy, ông ấy chỉ quan tâm đời tư của con trai chứ không đưa ra yêu cầu đặc biệt nào."

Phục Thành nhìn món bít-tết trong đĩa, sắc mặt bình tĩnh.

Tròn 24 tiếng sau, mọi người mới đặt chân đến Trung Quốc.

Sau khi máy bay đáp xuống sân bay Thượng Hải lại bay về Tokyo. Ngài Romain đã hạ cánh ở sân bay Tokyo từ trước. Ông sắp xếp máy bay tư nhân của mình đưa thành viên UAAG đến Thượng Hải.

Đi trong lối VIP sân bay, chú Joseph cử động các đốt ngón, đoạn nói: "Kể cả có là máy bay tư nhân giá vài tỷ thì ngồi trên đó suốt hơn hai mươi tiếng cũng muốn mạng người ta. Bao giờ có thể phát minh máy đi xuyên không gian, mất một giây để phóng từ Trung Quốc đến Mỹ ấy nhỉ?"

Phục Thành: "Trung Quốc có một bài hát có lẽ sẽ trả lời câu hỏi này của chú một cách trọn vẹn."

Chú Joseph: "Bài gì?"

Phục Thành: "Ngọt ngào."

Chú Joseph chả hiểu mô tê gì: "Hở?"

Ngọt ngào, cái tên sặc mùi tình yêu sến lụa này mà có thể trả lời câu hỏi của ông?

Tô Phi cười khì: "Cháu biết trả lời câu này nè." Cậu chàng hát bằng vẻ mặt say mê: "Ở trong mơ, ở trong mơ gặp được emmm"

Chú Joseph: "..."

Trác Hoàn: "Sao không hát thẳng cho ông ấy nghe?"

Phục Thành sửng sốt, quay đầu nhìn Trác Hoàn.

Bên cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà ga sân bay, người đàn ông vóc dáng cao to đút hai tay vào túi, cúi đầu nhìn anh.

Phục Thành: "Ngũ âm tôi không được toàn vẹn, hát nghe dở tệ."

Tô Phi: "Em lại biết trả lời câu này nè! Bình thường ai bảo mình xấu thì toàn đẹp vãi linh hồn. Ai nói ngũ âm không được đầy đủ thì toàn hát siêu hay."

Phục Thành trưng bản mặt vô cảm: "Anh nói thật."

Mọi người đồng loạt nhìn anh với vẻ không tin. Đến cả Trác Hoàn cũng quét mắt nhìn anh một lượt rồi ra hiệu bằng mắt: Em đùa tôi đấy à?

Một chàng trai trông sạch sẽ, đẹp trai, thả vào showbiz là lúc nào cũng ra mắt được mà bảo là ngũ âm không đủ?

Phục Thành: "Ngũ âm của tôi thật sự không đủ mà." Dừng đoạn, anh bổ sung thêm: "Chỉ có một bài mà xưa nay tôi chưa bao giờ hát lạc tông."

Trác Hoàn: "Bài gì?"

Phục Thành nghiêm túc đáp: "Quốc ca."

"..."

***

Sau khi về nước, dĩ nhiên các ông bầu giàu nứt khố đổ vách kia không chi trả phí hàng ngày cho UAAG nữa.

Cả năm ra khỏi sân bay, chú Joseph hết sức tự giác mở điện thoại: "Thôi được, chú hiểu rồi, chuẩn bị gọi xe đây. Tô Phi, Phục, ba chúng ta sống gần nhau thì gọi chung nhé. Chia đều tiền xe ra."

Tô Phi: "Xem chú bủn xỉn kìa, rõ là lương có thấp đâu."

Tiền lương của UAAG rất cao, dựa theo lương một năm thì kể cả ở một đô thị lớn như Thượng Hải cũng thuộc top đầu.

Ở khoản này, Trác Hoàn chẳng hề keo kiệt chút nào.

Chú Joseph không phục: "Sao, cháu không bủn xỉn thì đi mà gọi xe rồi trả tiền nhé?"

"AA* vạn tuế!"

(*AA là một ứng dụng đặt xe taxi.)

Bên kia, Lina cũng đã đặt xe xong. Cô cười tủm tỉm: "Bao giờ có thời gian cháu sẽ đi mua một chiếc xe to, sau này sẽ tiện hơn. Chúng ta hay phải đi nước ngoài, cứ gửi xe ở gara sân bay Thượng Hải là được."

Tô Phi và chú Joseph: "Lina vạn tuế!"

Lina vén tóc: "Xe đến rồi, cháu đi trước với Reid đây."

Tiễn bước Trác Hoàn và Lina, dõi theo chiếc xe ngày càng xa dần đến tận khi nó biến mất nơi góc đường, Phục Thành mới dời mắt.

Chú Joseph: "Có lẽ Reid lại quá giang xe Lina rồi."

Tô Phi: "Cháu nghĩ không phải "có lẽ", mà là "chắc chắn" lại quá giang. Chú nói coi, cái tên RIP này, bảo anh ta bần, cơ mà anh ta vẫn có tiền có của. Nói anh ta giàu, ờm... Cháu chắc đét cháu không làm được cái việc vớt xác máy bay đâu. Theo như lời chú nói trước đó thì chú Joseph ạ, ba công ty cùng vớt một lúc, một ngày tiêu đến hàng triệu đô-la Mỹ. Cho dù là RIP cũng chả gánh nổi, thảo nào phải vừa bán cả hòn đảo nhỏ, vừa bán cả máy bay. Không biết RIP có thể chống đỡ được bao lâu."

Phục Thành: "Theo như thu nhập của thầy Trác thì có khi cũng chẳng chống đỡ được lâu."

Tô Phi và chú Joseph bắt được từ khóa rất nhanh: "Anh/Cháu biết thu nhập của anh ta/thằng nhóc đó?"

Phục Thành: "..."

"Cháu đoán thôi."

Tô Phi: "Anh nghĩ em sẽ tin?"

Phục Thành: "..."

Ngay cả việc bồn cầu tự hoại trên máy bay tư nhân là công nghệ cao ít ai biết đến cậu cũng tin, tại sao không thể tin vụ này?!

***

Lần này UAAG đi Mỹ công tác suốt ba tháng, lại còn tăng ca liên tục. Bây giờ về nước lại gặp jet lag. Phục Thành về đến nhà bèn nhận được tin nhắn của Lina cho nghỉ ba ngày, bảo họ ở nhà nghỉ ngơi cho đã.

Bốn ngày sau là vừa đúng hết tháng hai, chuyển sang tháng ba.

9 giờ sáng, Lina, chú Joseph và Tô Phi đúng giờ đến trụ sở chính quá đỗi xa hoa của UAAG tọa lạc tại trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng của Thượng Hải.

Chú Joseph lật xem các án lệ tai nạn máy bay những năm trước, Tô Phi tìm rất nhiều tài liệu vụ án.

Nửa năm trước khi vừa đến UAAG, cậu chẳng hiểu gì về tai nạn hàng không cả. Cậu ta là chuyên gia chuyên về máy tính và kĩ thuật cơ giới, có hiểu biết đặc biệt về hộp đen. Vì lẽ đó mà Trác Hoàn tự mình đi Harvard mời cậu ta đầu quân sang UAAG, song cậu ta chưa có nhiều kinh nghiệm về tai nạn hàng không, những chuyện biết được cũng ít.

Năm ngoái, Tô Phi đã nói với Trác Hoàn: "Chuyên ngành của tôi không thuộc mảng này. Anh có biết tôi am hiểu cái gì không? Anh tới tìm tôi là để đọc tài liệu chắc?"

Bây giờ, cậu chàng Punk vừa nhìn các án lệ tai nạn máy bay dày cộp vừa thi thoảng ngước đầu hỏi chú Joseph với giọng khó tin: "Quên lột lớp băng dính dán ở các cổng hệ thống pitot tĩnh xuống, thế mà anh ta cũng quên được? Sao anh ta không quên con mẹ đầu ở nhà hoặc lấy ra mà đá bóng luôn đi?!"

Năm 1996, trên hành trình máy bay Aeroperú* số hiệu 603 bay qua Santiago, Chile đã rơi xuống, khiến 70 người gặp nạn. Sau khi điều tra ra, điều không một ai dám tin nổi nguyên nhân vụ việc căn bản chỉ là do kĩ sư khai thác mặt đất phụ trách bảo dưỡng máy bay dán băng dính lên các cổng hệ thống pitot tĩnh, và trước khi máy bay cất cánh quên lột xuống!

Hệ thống pitot tĩnh là thiết bộ đo độ cao máy bay.

Sau khi hệ thống pitot tĩnh bị kẹt, hậu quả đơn giản nhất là dù hệ thống máy tính của máy bay có tính toán ra sao thì độ cao mà các thiết bị truyền tải lại cho nó đều là 0 mét.

(*Aeroperú là một hãng hàng không của Peru.

*Nguyên nhân vụ tai nạn Aeroperú 603: Hệ thống chỉ báo trên máy bay gặp vấn đề lớn là do quá trình bảo trì kĩ thuật trước đó. Trong quá trình bảo trì, các nhân viên kĩ thuật thường lấy băng keo dán các cổng hở ở máy bay phòng trường hợp vật thể lạ rơi vào, và sau đó mở ra cho máy bay hoạt động bình thường. Tuy nhiên, ở lần bảo trì này, một nhân viên đã quên không gỡ phần băng keo dán các cổng ở hệ thống pitot tĩnh giúp xác định tốc độ gió ngang và dọc, cũng như cao độ, khiến cho các đồng hồ báo không thể hoạt động được.

Đọc thêm tại đây: https://www.ecoblader.com/2015/08/aeroperu-603/)

Tô Phi cẩn thận đọc kĩ những tài liệu tai nạn đủ loại này.

Dần dần, cậu ta phát hiện ra, thời đại dần phát triển thì các vụ tai nạn xảy ra hằng năm ngày càng ít đi. Ban đầu cậu chàng chỉ đọc đại cho biết, nhưng từ từ cũng làm lắng những xốc nổi trong lòng, nghiêm túc đọc.

11 giờ trưa, một tiếng "Ting" lanh lảnh cất lên, ba thành viên UAAG ngẩng đầu.

Chú Joseph: "Hi Reid, cuối cùng cháu cũng tới rồi."

Tô Phi: "Chị Lina, em tố cáo cho chị đây. RIP bỏ bê công việc, anh ta đi muộn!"

Lina cười ra chiều bất đắc dĩ: "Nhưng rất đáng tiếc, anh ấy là sếp duy nhất của chúng ta."

Trác Hoàn: "Ừ, nên tôi tuyên bố sự tố cáo của cậu là vô ích."

Tô Phi: "Xí."

Hình như Trác Hoàn hãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Hắn cáu kỉnh vò tóc, mặc một cái áo khoác mỏng tang, hết sức lờ đờ đi vòng qua chỗ cây cảnh mọc thành bụi rậm rạp và đi vào khu vực làm việc. Hắn đi ngang qua Tô Phi và chú Joseph, đích đến rất rõ ràng là cái sofa đặt trong góc kia. Nhưng lúc sắp đi ngang qua, hắn bỗng dừng chân.

Ánh nhìn bất chợt ngưng tụ lại. Trác Hoàn nhíu mày, nhanh chóng quét một vòng.

"Phục Thành đâu?"

Lina cười mỉm: "Phục xin nghỉ rồi. Hôm qua em gửi tin nhắn cho anh mà anh chưa đọc hả?"

Trác Hoàn nhướn mày: "Chưa có sự cho phép của anh?"

Lina: "Phục nghỉ theo số ngày nghỉ trong năm. Hằng năm có 27 ngày nghỉ tự do, không phải ngày xưa anh đã tán thành cái này với em rồi sao?"

Trác Hoàn: "... Ừ."

Hắn đi đến sofa, sải đôi chân dài. Phịch, lò xo sofa bật nảy đàn hồi đón trọn cả người đàn ông cao gầy chẳng tính là nhẹ này. Hắn quơ đại một quyển tạp chí trên bàn che lên mặt. Một lát sau, hắn giơ tạp chí lên, đoạn hỏi: "Cậu ấy xin nghỉ đi đâu?"

Lina sửng sốt: "Reid à, trong lòng anh, em là người thích điều tra việc riêng tư của bạn bè ư?"

Trác Hoàn: "À."

"Cơ mà em biết chuyện này thật. Phục nhất thời quyết định đi, tại không kịp lo visa nên anh ấy nhờ em giúp. Em thì luôn thích giúp đỡ bạn bè rồi, nên cũng giúp anh ấy."

Trác Hoàn: "Ở đâu?"

"London."

Đường Oxford, London, Anh.

Anh vừa đến London, chỉ nghỉ ngơi đúng một ngày nên vẫn hơi jet lag, song vẫn đến khu phố mua sắm nổi tiếng thế giới. Đương nhiên không phải vì anh thích mua rồi. Xách túi to túi nhỏ đi ra từ một cửa hàng, Phục Thành hãy còn chưa kịp đứng vững chân thì cô gái tóc ngắn cao gầy và xinh đẹp mắt sáng quắc chạy vào cửa hàng tiếp theo.

Phục Thành: "..."

Anh thở dài bất đắc dĩ, lại đi theo.

Đi dạo phố suốt cả ngày trời mới đến cửa hàng áo cưới lấy váy cưới đã đặt may trước đó.

Phục Hiểu bảo nhân viên trong cửa hàng áo cưới đưa đồ đến nhà mình rồi mới đi vào một nhà hàng Trung Quốc với em trai.

Phục Hiểu: "Nhà hàng này rất nổi ở London, chị đặt trước ba ngày mới được."

Phục Thành nếm thử: "Nếu chị rảnh thì về Thượng Hải đi, ở đó có rất nhiều món ngon hơn đây nhiều."

Phục Hiểu nhún vai: "Chị sắp kết hôn rồi, cắm rễ phát triển ở đây, mai sau cơ hội về cũng chẳng còn nhiều nhặn gì. Đằng nào về Thượng Hải chỉ còn mỗi mình em, chị về cũng chỉ để thăm em mà thôi. Có điều tiết Thanh Minh đến, chị sẽ về tảo mộ cho bố mẹ. Thành Thành à, làm phiền em ở trong nước đi thăm bố mẹ suốt rồi."

Anh im lặng, đoạn cười đáp: "Không sao, em thăm cô chú chả phải việc nên làm ư?"

Hai người lại kể những chuyện xảy ra gần đây.

Nhà hàng Trung Quốc đặt tại nước ngoài cũng nhập gia tùy tục, tạo ra một vài thay đổi để hợp với người nước ngoài.

Một bữa cơm kết thúc, hai người lại gọi món tráng miệng và cà phê.

Phục Hiểu cầm một cục đường vuông bỏ vào cà phê, cúi đầu khẽ khuấy.

Cục đường trắng bị cà phê nâu nhuộm dần làm mất màu trắng tinh vốn có. Nhiệt độ nóng hầm hập của tách cà phê hòa tan cục đường cứng, nó gần như chẳng thể giãy dụa mà đuối hẳn trong chất lỏng nâu đậm, dần dà chìm xuống, cuối cùng biến mất.

"Đúng rồi, nghe nói em không còn ở hãng Đông Hoa nữa."

Phục Thành sửng sốt: "Chị nghe ai bảo vậy?"

Phục Hiểu mỉm cười: "Một người bạn ở Đông Hoa. Cậu ấy kể có vẻ em bị điều sang một... tổ chức tai nạn hàng không. Thật không Thành Thành?"

Phục Thành khẽ đáp: "Vâng, đúng là có chuyện này."

"Sao lại nghĩ đến chuyện sang tổ chức này vậy?"

"Chẳng có nguyên do gì đặc biệt. Em bị chọn trúng nên phải đi thôi."

"À."

Phục Hiểu nhìn cục đường sớm đã bị cà phê nóng hòa tan trong tách, mãi sau mới ngẩng đầu cười dịu dàng: "Thành Thành à, cho dù có gặp chuyện gì không vui cũng phải kể cho chị nghe nhé."

Phục Thành lẳng lặng nhìn chị, gật đầu đáp: "Vâng."

Cả hai ăn món tráng miệng xong, đang định đi thì Phục Thành lấy một món quà nhỏ đầy tinh xảo từ cái túi giấy chẳng hề bắt mắt ra.

Phục Hiểu mừng rỡ: "Bvlgari?"

Phục Thành mỉm cười mở hộp để lộ chiếc dây chuyền khảm đầy đá Carnelian đã được mài giũa.

Phục Thành: "Chị à, chúc chị kết hôn hạnh phúc."

Phục Hiểu nhận quà một cách tự nhiên: "Cảm ơn em, chị thích lắm. Chị vẫn luôn muốn mua sợi dây chuyền này. Chị có nhẫn và lắc tay cùng bộ với nó, nhưng vẫn chưa tìm được dây chuyền. Em tìm ở đâu ra?"

"Em nhờ một người bạn quen biết ở công ty hàng không trước kia. Lúc anh ấy đi Pháp làm nhiệm vụ đã tìm được cho em."

"Cảm ơn em nhé, chị thật sự rất thích nó. Em đeo giúp chị đi."

"Vâng."

Phục Thành cẩn thận cài khóa trong của dây chuyền, Phục Hiểu lấy gương trang điểm từ túi ra rồi ngắm mãi, càng nhìn càng ưng.

Chị cất cái gương đi, đoạn ngẩng đầu: "Phải rồi, ban nãy chị thấy trong túi của em còn có một cái hộp gói kín. Đó là gì, cũng là quà hả?"

Động tác ngồi xuống của Phục Thành hơi chững lại.

"Vâng, là khuy măng sét Bầu Trời Sao."

Phục Hiểu mỉm cười ra chiều đã tỏ tường: "Chị biết cái đó. Tặng cho bạn à? Đẹp lắm."

Phục Thành cũng nhoẻn miệng cười, một lát sau mới đáp: "Quà sinh nhật. Ban nãy lúc chị đang đi mua sắm, em tiện thể trông thấy nên mua luôn. Cái này rất hợp với anh ấy."

Bởi vì trong đôi mắt người đó cũng chứa muôn ngàn vì sao.

*Chú thích: Không phải của hãng Bvlgari nhưng cứ tưởng tượng sang một cái khuy măng sét khảm kim cương như này là được.



*Tác giả:

Trác RIP: Tôi ham muốn thể xác em ấy, tôi hèn hạ á? Các cô méo ham chắc?

Các cô gái ngốc lại hiểu lầm rồi, trước đó tôi có bảo Trác RIP ham muốn thể xác của Chanh Chanh hơn, nhưng tôi có bảo hắn chỉ 100% ham mỗi thể xác đâu nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện