Chuyển ngữ: Dú
Lúc không có Lina, dường như tất cả vẫn như thường, chẳng có điều gì bất ổn. Song, khi Lina về, bạn mới biết có điều gì khác trong đó.
8 giờ sáng, Phục Thành vừa mới vệ sinh cá nhân xong thì nhận được cuộc gọi của Lina.
"Bonjour, buổi sáng tốt lành nha Phục. Dựa theo đồng hồ sinh học của anh thì tôi nghĩ anh đã dậy rồi. Sáng nay tôi đã đặt bữa sáng đưa đến phòng anh, như vậy thì anh không cần xuống khách sạn ăn nữa. Có lẽ anh sẽ nghĩ tại sao tôi lại cố tình làm vậy nhỉ, ấy là vì hôm nay chúng ta phải đổi khách sạn."
Phục Thành mới đầu vẫn chưa tiêu hóa kịp: "Đổi khách sạn?"
Trong điện thoại là giọng nói chứa ý cười của Lina: "Phải, đổi sang một khách sạn tốt hơn. Cho nên sáng nay anh hãy bớt chút thì giờ trước khi xuống mà sửa soạn lại hành lí của anh nhé. Tối nay sau khi tôi đến Mạch Phi đón anh và Reid đến khách sạn mới thì tôi nghĩ anh sẽ ngạc nhiên phát hiện ra, đồ đạc của anh đã nằm sẵn trong phòng khách sạn mới rồi."
Phục Thành: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Sau khi cúp máy, Phục Thành nhìn màn hình đã tối om đầy đăm chiêu.
Tuần sau phải về Thượng Hải mà bây giờ lại đột ngột đổi khách sạn...
Chỉ có thể là do sự kiện xảy ra ở hầm đỗ xe mấy ngày trước mà thôi.
Mắt anh tối sầm lại, anh trưng biểu cảm bình tĩnh lau mặt, đi vào phòng ngủ, bắt đầu sửa soạn hành lí. Đợi đến khi soạn dọn xong xuôi thì xe đẩy thức ăn của khách sạn cũng đã đến phòng khách. Phục Thành ăn sáng xong bèn vào thang máy xuống tầng một. Anh đang định đi ra phía cửa thì thấy một cô gái tóc vàng ngồi trên sofa ở sảnh chính.
Lina cũng liếc một cái bèn thấy anh ngay.
Phục Thành bước tới, ngạc nhiên hỏi: "Lina, hôm nay cô cũng muốn đi Mạch Phi hả?"
Lina lắc đầu: "Không, tôi chỉ tới tặng tí quà mọn cho hai người thôi." Nói xong, cô nhìn qua vai Phục Thành, bắt chuyện với người đàn ông đi tới từ sau lưng anh: "Reid à, hiếm lắm anh mới xuống đây đúng giờ đó."
Hình như Trác Hoàn mới tỉnh ngủ, mắt hắn nhuốm vẻ mệt mỏi, thản nhiên hỏi: "Quà gì đấy?"
Lina cầm một túi quà khỏi ghế sofa, lấy hai hộp quà đẹp đẽ ra khỏi túi, cười tủm tỉm đưa cho họ. "Lúc đi dạo phố ở New York em đã nhìn trúng chúng, rồi lấy về làm quà nhỏ cho các anh. Tô Phi và chú Joseph cũng có quà, đợi bao giờ họ về, em sẽ đưa quà cho họ."
Trác Hoàn mở thẳng hộp quà, lấy cái đồng hồ trong đó ra: "Anh có kiểu dáng này rồi."
Phục Thành vốn không muốn mở quà trước mặt Lina, song anh nhìn hành động của Trác Hoàn bèn nghĩ có lẽ Lina rất thích như vậy, anh cũng mở hộp của mình. Trong hộp quà tinh xảo cũng có một chiếc đồng hồ tương tự, Phục Thành ngước mắt nhìn cái Trác Hoàn cầm trong tay.
Rất giống nhau.
Lina: "Anh chắc là anh có cái giống y đúc không Reid? Anh cứ nhìn kĩ lại xem."
Trác Hoàn nghiêm túc nhìn lại, cất giọng lười biếng đáp: "Ồ, cái mặt đồng hồ kia có nhiều hơn cái này một viên kim cương."
Phục Thành thu đồng hồ về: "Cảm ơn Lina nhé, tôi rất thích."
Động tác bỏ đồng hồ lại rất nhanh, song vẫn bị người đàn ông đứng cạnh bắt gặp. Trác Hoàn hơi ngẩn ra, ánh mắt dừng trên cái hộp bé tí trong tay Phục Thành vài giây, đoạn khịt mũi cười khẽ, lúc mở lời lần nữa, giọng hắn đã toát lên vẻ hân hoan khó nhận ra: "Ừ, cảm ơn em."
***
Khách sạn mới nằm gần nhà máy Mạch Phi hơn.
Buổi tối bước vào phòng, Phục Thành cứ tưởng là phòng Suite như khách sạn trước, nào ngờ khi anh đi vào cửa bèn thấy một cái phòng khách rộng rãi và thoáng đãng. Anh thầm thấy sửng sốt, sau khi cất đồ đạc bèn nhìn ngó xung quanh.
Căn phòng này lớn hơn căn phòng trước, chỉ riêng phòng ngủ là đã có tận ba cái.
Anh còn đang nghĩ tại sao lại đột nhiên đặt một phòng lớn đến mức này thì điện thoại báo chuông, anh mở ra đọc.
Tô Phi: Em về rồi!
Tô Phi: Hê, anh Phục ơi, anh ở phòng nào vậy, em tìm anh.
Tô Phi và chú Joseph đều ngồi chuyến bay hôm nay quay lại Los Angeles. Phục Thành nghĩ đoạn bèn đáp: 2714. Cậu tìm anh có việc gì à? Chẳng mấy chốc, cậu chàng Punk đã trả lời anh: Em đến tìm anh rồi chúng ta sang phòng RIP.
Vào khoảnh khắc cái tin nhắn này hiện lên, một tin nhắn khác cũng nhảy ra trên điện thoại.
Trác Hoàn: Đến phòng anh, 2703.
Tầm mắt anh dừng mãi trên hàng chữ ngắn ngủi, đoạn cầm điện thoại lên và gõ tin nhắn trả lời.
Ừ.
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người tụ tập tại phòng Trác Hoàn, bao gồm cả Tô Phi và chú Joseph mới trở về từ hai nơi khác nhau.
Tô Phi cầm một cái ổ cứng và thùng tài liệu to bự, chú Joseph thì xắn tay áo cười tủm tỉm nói: "Được rồi, vừa về đã phải làm việc. Rõ là đâu phải nghỉ có lương, chú thấy chú còn chả được nghỉ ngày nào, cứ vác mông đi làm việc cho cháu suốt đấy Reid ạ! Cháu nói đi, chú có được trợ cấp không?"
Trác Hoàn ngồi trước máy tính, cười khẩy đáp: "Không."
Chú Joseph trưng biểu cảm như đã đoán được từ trước: "Chú biết ngay mà."
Trác Hoàn: "Từ hôm nay trở đi, Mạch Phi sẽ cải tiến càng bánh xe mới nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, dự kiến sau năm ngày là có thể lắp càng bánh xe mới vào máy bay và thực hiện bay thử nghiệm lần nữa. Từ bây giờ trở đi, năm ngày, mọi người có năm buổi tối để dự đoán số liệu máy bay mới của Mạch Phi. Vào ban ngày, tôi sẽ ở trong phòng thí nghiệm của Mạch Phi nghiệm chứng những số liệu của mọi người. Yên tâm, họ không nhìn ra được đâu."
Lina chớp mắt, nói: "Em nhớ hình như em là cổ đông của Mạch Phi cơ mà, mọi người nói thẳng việc muốn trộm bí mật thương mại của Mạch Phi ngay trước mặt em thực sự không sao à? Với cả Reid ạ, anh đừng quên, anh cũng là cổ đông của Mạch Phi đấy nhé."
Trác Hoàn: "Ồ? Em nghĩ anh và Thor Reina có thể cùng nghĩ đến một chuyện sao?"
Lina: "Hả... Em không hiểu ý anh lắm?"
Tô Phi cũng cất lời: "Đúng đấy, chẳng phải chúng ta đang trộm bản thiết kế máy bay mới của Mạch Phi à! Ha ha, đừng nhiều lời nữa, tôi đã ngứa tay lắm rồi này. Trông chúng ta có như đang đóng phim không? "Nhiệm vụ bất khả thi"? "Vô gian đạo"?"
Chú Joseph vuốt cằm: "Chẳng lẽ điều chúng ta muốn làm không phải là máy bay kiểu mới của Mạch Phi?"
Phục Thành chợt nảy lên một ý, bỗng dưng anh hiểu ra ý của Trác Hoàn. Anh giương mắt nhìn sang phía hắn, nhưng lại dời mắt đi vào một giây trước khi hắn nhìn về phía anh.
Trác Hoàn quét mắt nhìn từng thành viên một trong phòng, khẽ tặc lưỡi: "Mọi người làm tôi thất vọng thật đấy. Mạch Phi muốn cải tiến F475 là để cạnh tranh với Boeing 787. Họ không muốn tốn thời gian và chi phí mới cóng chỉ để đi thiết kế một máy bay mới hẳn, cho nên chỉ cải tiến bản thiết kế cũ. Sự cải tiến này khá là thú vị, nhưng nếu thực sự triệt để đặt nó lên một máy bay mới tinh... Ồ, tại sao không thẳng tay làm cho tốt hơn nhỉ. Việc này có thể được xử lý ổn thỏa hơn mà."
Tô Phi: "Ý anh là sao?"
Ngón tay hắn gõ nhịp trên mặt bàn, khóe miệng vẫn treo nụ cười hờ hững, bâng quơ nói: "Ý tôi là, kể từ khi Thor Reina bắt tay vào ý tưởng mới, ông ta vẫn luôn đi về phía trước dọc theo con đường ông ta mới xây dựng nên. Ông ta mới chỉ đi được 100 mét mà thôi, còn tôi, đằng nào cũng phải đi được 1000 mét chứ."
Hắn nhìn cấp dưới của mình, nở nụ cười khiêu khích: "Chẳng lẽ mọi người không tin?"
Trong khoảnh khắc đó, dường như có một con đường rực sáng từ từ mở ra ngay trước mặt cả bọn.
Tô Phi, chú Joseph...
Thậm chí là Lina – một cổ đông của Mạch Phi cũng nhìn anh bạn thân kiêm đồng nghiệp của mình, trong lòng bỗng trào dâng niềm tin và quyết tâm vô tận. Dường như chỉ cần đi theo người đàn ông này, đặt niềm tin vào hắn, đi về phía hắn chỉ thì chắc chắn sẽ đặt chân đến điểm cuối xán lạn.
Tô Phi cực kì phấn chấn: "Làm thôi! Ngay và luôn!"
Chú Joseph: "Ây da, ông già này lại phải thức đêm nữa rồi, có lương tăng ca không hả Lina?"
Lina cười tủm tỉm: "Lương tăng ca thì không thuộc phận sự của Lina, nhưng cà phê thì Lina đảm bảo với chú là sẽ khiến chú hài lòng."
Trong bầu không khí đầy nhiệt huyết, ai nấy đều hưng phấn mở máy tính mình ra, bắt đầu thức đêm tăng ca.
Tô Phi thúc khuỷu tay lên vai Phục Thành: "Anh Phục, sao vậy, sao anh chả nói gì cả?"
Phục Thành chợt hoàn hồn.
Anh nhìn người đàn ông ngồi sau màn hình máy tính đang vừa hút thuốc vừa gõ bàn phím nọ. Anh dời mắt đi, trả lời Tô Phi: "Không có gì. Cậu vừa mới về Los Angeles, có cái gì cần hỏi về tình hình và số liệu một tháng này ở phòng thí nghiệm Mạch Phi thì cứ hỏi anh. Đa số số liệu đều do anh ghi chép và tính toán cả. Ngoài ra, anh cũng có mấy chỗ thiết kế chưa giải quyết được, lúc cậu ở Tokyo..."
Trong phòng sách, mùi cà phê nồng nàn và mùi thuốc lá thoang thoảng hòa lẫn vào nhau. Ánh đèn chẳng tắt lấy một lần trong đêm, dưới đất là đủ loại tài liệu, số liệu và các phương hướng lẫn phương án thiết kế khác nhau. Sau khi một phương án bị phủ quyết, Trác Hoàn sẽ vò thành cục, bực mình vứt xuống đất.
Suốt năm ngày trời, ban ngày, Trác Hoàn và Phục Thành vẫn sẽ đến phòng thí nghiệm Mạch Phi. Trông họ giống như chẳng làm điều chi, vẫn cứ tiếp tục nghiên cứu các số liệu càng bánh xe mới hệt như một tháng nay. Đến tối, mọi người tập trung ở phòng Trác Hoàn, sôi nổi đề ra các điểm cải tiến khả thi trong phòng sách.
Ngày thứ năm, chỉ còn mỗi một ngày.
Toàn bộ công việc đã đến hồi kết, dường như bọn họ sắp chạm chân lên đến con đường mà Thor Reina đã lặng lẽ tìm kiếm.
4 giờ sáng, Tô Phi và chú Joseph mệt quá nằm ngủ vờ vật trên sofa, còn Lina đã về phòng từ lâu.
Phục Thành đang rà soát lại một đống số liệu thí nghiệm, mắt lia nhanh trên màn hình máy tính, đồng thời đánh dấu tất cả các điểm rủi ro vượt qua giá trị giới hạn và mấp mé giá trị giới hạn. Xem xong bảng số liệu dài 115 trang, Phục Thành nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, đoạn ngẩng đầu bèn thấy đằng sau màn hình là Trác Hoàn đang đeo kính, nhíu mày gõ bàn phím.
Ánh mắt anh dừng trên người đàn ông này vài giây rồi đặt máy sang một bên, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng sách.
Đi vệ sinh, rửa tay xong, mở cửa ra ngoài.
Phục Thành vừa ngước đầu lên bèn thấy Trác Hoàn đang đứng tựa bên bức tường cạnh cửa sổ sát đất khổng lồ. Hai tay hắn đút túi, miệng ngậm điếu thuốc, nghe tiếng Phục Thành mở cửa bèn xoay đầu nhìn sang anh. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào đáy mắt của người đàn ông này.
Đó là một gam màu nhạt, trong veo và khờ dại, do mệt nhọc quá độ mà ánh mắt hắn nhìn anh chẳng có nhiều sắc thái lắm.
Ánh sáng nhập nhoạng, cửa phòng vệ sinh tự động khép lại sau lưng Phục Thành. Trong phòng chẳng còn bất cứ một nguồn sáng nào khác, cả căn phòng chỉ còn mỗi ánh đèn phòng sách.
Trác Hoàn nhìn chàng trai trước mắt mình, bỗng dưng hắn chẳng hiểu tại sao sau khi rời khỏi phòng sách, hắn lại như ma xui quỷ khiến bám theo anh. Hắn chẳng làm gì, cũng chẳng nói câu nào, mà chỉ đứng ở cửa, hút thuốc đợi anh ra.
Thế nhưng, đến khi anh ra thật rồi thì không một ai mở lờ, chỉ có sự lặng thinh ảm đạm.
Cuối cùng Trác Hoàn cũng cất lời, giọng hắn khàn khàn: "Ngày mai bay thử nghiệm đấy, em đi ngủ sớm đi."
Dường như câu này rất quen tai, Phục Thành chợt thấy thảng thốt. Thứ hưởng ứng với câu nói này trước bộ não là cơ thể anh. Một tháng trước, người đàn ông này cũng nói với anh một câu tương tự, sau đó họ đã "làm" suốt cả một sáng hôm sau.
Cơ thể anh nhớ lại rất nhiều kí ức, ấy vậy mà tâm trí anh chỉ yên tĩnh như nước lặng.
Phục Thành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt mình.
Bốn mắt chạm nhau, Trác Hoàn dần dời mắt đi, nhìn về đôi môi của chàng trai ấy. Bỗng, bao tình cảm và dục mọng mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng trong lòng hắn. Hắn muốn hôn người ấy.
Và hắn cũng đã làm vậy.
Trác Hoàn lấy tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu, thong thả kề sát môi Phục Thành.
Trong màn đêm im phăng phắc, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn hơi thở chùng xuống của cả hai, ngoài chúng ra thì còn tiếng trái tim lặng lẽ nổi trống trong lồng ngực.
Dưới ống tay áo, ngón tay Phục Thành sớm đã bấu vào thịt. Anh nên né khỏi nụ hôn này, dùng hành động mà đẩy hắn ra, trực tiếp tránh ra. Thế mà anh chẳng động đậy. Người anh cứng còng, song vừa khép mắt lại thì cơn đau như xé toạc ấy lại cầm con dao cùn rỉ sắt lặng lẽ cứa vào trái tim anh.
Đau đến nỗi mắt anh cay xè, cổ họng khô khốc, và nghẹt thở.
Phục Thành mỉm cười, anh hỏi: "Đúng rồi, thầy Trác này, sau khi ngài về nước thì chừng nào chuyển nhà?"
Động tác của Trác Hoàn chợt dừng.
Hắn nhìn chàng trai trước mặt, mắt tối sầm xuống: "Hửm?"
Phục Thành: "Đã qua lâu rồi, tôi phát hiện có vẻ tôi vẫn thích con gái hơn."
Trác Hoàn im ỉm nhìn anh, hỏi: "Ý em là sao?"
Phục Thành: "Tôi không muốn làm bạn giường của ngài nữa."
Trác Hoàn chẳng thốt câu nào.
Phục Thành mỉm cười: "Căn phòng tôi đang ở bây giờ là của cô chú tôi. Dù hiện nay nó thuộc sở hữu của tôi rồi, nhưng cứ để người ngoài vào ở cũng không hay. Ngài tìm được căn nhà thích hợp thì chuyển ra đi. Chị họ tôi giờ đang ở Anh, nhưng thi thoảng cũng sẽ về. Nếu bị chị phát hiện ra chuyện tôi tùy tiện cho người ngoài vào ở thì có lẽ sẽ không vui đâu."
Nói xong, Phục Thành không mở lời nữa. Anh hầu như đã lấy hết sức bình sinh mới có thể thốt ra những lời này bằng giọng điệu bình tĩnh đó.
Song, Trác Hoàn vẫn mãi chẳng đáp lại.
Hình như anh sắp không chống đỡ được nữa, tầm mắt nóng cháy của Trác Hoàn làm anh dần mất khả năng giữ vững nụ cười bình tĩnh và thong dong trên mặt mình.
Nụ cười bên khóe môi hơi sượng lại, Phục Thành vẫn cố gắng ngước đầu, kiên định nhìn hắn.
Vài giây ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như một năm trời.
Trác Hoàn khẽ tặc lưỡi, nở nụ cười: "À, vậy thôi được, về trước tôi sẽ trực tiếp chuyển ra luôn. Thật ra tôi chưa bán căn Penthouse kia đi."
Phục Thành chợt ngẩn ra.
Trác Hoàn cào tóc, nói với giọng lười biếng: "Ban đầu muốn bán đấy, nhưng rồi tôi đã không kí vào cái ngày kí hợp đồng đó. Thế nhưng đã chuyển đến nhà em rồi nên tôi sẽ không chuyển về nữa. Nghĩ là như thế sẽ tiện "ngủ" với em hơn."
Tiện hơn.
Tiện "ngủ" với em hơn.
Hô hấp anh lặng lẽ dừng lại.
Phục Thành: "Thầy Trác cứ thích lừa gạt người khác vậy à."
Trác Hoàn: "Lừa em cái gì?"
Phục Thành: "Chuyện chưa bán nhà."
Trác Hoàn: "À, tôi xin lỗi."
Nụ cười cố gắng duy trì đã không còn, Phục Thành nhìn sâu vào hắn rồi xoay người bước đi. Anh không về phòng sách nữa, mà mở thẳng cửa phòng, đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc Phục Thành rời đi, nụ cười ung dung và kiêu kì của Trác Hoàn chợt biến mất. Hắn nhìn cánh cửa bị người ta đóng sầm, ngả người tựa lên tường, chậm rãi giơ tay lên che mặt.
"... Khỉ thật!"
Giọng hắn khàn khàn và mệt mỏi.
Bên kia, Phục Thành đẩy cửa phòng, đi dọc theo hành lang, nện từng bước bình tĩnh đến phòng mình. Anh lấy thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa, đẩy cửa, rồi đi vào.
Mọi thứ được giữ vững trông đến là bình tĩnh và thản nhiên, nhưng khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng, Phục Thành sải bước đến cửa sổ sát đất, ngồi trên cái ghế sofa một người nằm, một tay chống cằm, mắt mở thao láo, dõi ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Bóng tối đen như hũ nút, chẳng có lấy một tia sáng nào dội ngược lại, trên tấm kính chỉ phản chiếu căn phòng lạnh giá và người ngồi trên sofa đương buồn khổ trong lặng câm.
Trái tim anh như bị người ta ra sức khoét đi, ra sức đào rỗng.
Trên mặt anh chợt cảm nhận cái mát lạnh, Phục Thành giơ tay lên lau giọt nước mắt chẳng nên rơi. Anh nhìn ánh nước phản chiếu trên đầu ngón tay mình mà quá đỗi ngỡ ngàng, môi hé ra rồi dần dà khép lại. Ngay sau đó, cơn buồn nôn dữ dội trào lên cuống họng. Anh dằn cảm giác muốn nôn ấy xuống. Chẳng biết bao lâu sau, Phục Thành lấy điện thoại ra, mở danh bạ, tìm hai chữ Trác Hoàn.
Gần như là ôm lòng trả thù, anh gồng hết sức mình, gõ từng từ từng câu một.
Có vẻ làm tình với đàn ông không sướng cho lắm. Thầy Trác à, làm tình với người đàn ông nào cũng như vậy cả sao?
Ngón tay anh lơ lửng trên nút gửi, mãi vẫn chẳng gửi đi.
Năm phút sau.
Phục Thành: Sau khi về nước, cần tôi giúp ngài chuyển nhà không?
Trác Hoàn: Có.
*Tác giả:
Chị Phục: Trong kho dữ liệu của tôi, tôi chỉ thấy em họ tôi khóc một lần, đó là ở vụ tai nạn máy bay 318.
- ------
Ừm, trước đây tôi định viết Phục Tranh Tranh bật khóc một lần rồi, cơ mà tôi lại nghĩ với tính cách quật cường và hướng nội của ảnh thì sẽ không khóc, thế là xóa đi. Nhưng khi viết chương này tôi bèn nghĩ, anh ấy sẽ khóc, và thời điểm này là thích hợp hơn.
*Phân tích chương 71 (Weibo)
[...] Mấy chương gần đây đã miêu tả tương đối rõ ràng, kết hợp với tính cách của Tranh Tranh thì tôi đoán chừng Tranh Tranh có bệnh tâm lý, có khuynh hướng trầm cảm.
Có điểm ngược ở đây này. Đó là trước khi Rogge 318 gặp nạn, Tranh Tranh đã có thái độ kính ngưỡng dành cho RIP rồi. Sau khi mất người thân nhất và chiến hữu, Tranh Tranh còn bị đả kích lớn hơn, chưa kể ngoài mặt RIP tuyên bố ngừng vớt nữa. Tôi nghĩ có lẽ bệnh tâm lý của Tranh Tranh đã xuất hiện từ lúc này, mà trước đó cũng có nhắc tới chuyện Tranh Tranh kể vì tình trạng tinh thần không tốt mà Tranh Tranh mới xuất ngũ. Sau khi vào đội điều tra và biết được RIP vẫn đang kiên trì trục vớt, tín ngưỡng của Tranh Tranh lại được gây dựng, thậm chí lần này còn có cả tình yêu sâu sắc. Bệnh tâm lý trông như đã vơi bớt, nhưng chính tình yêu đó lại tạo áp lực lớn hơn nữa lên Tranh Tranh, bởi vì Tranh Tranh biết mất đi là sự đớn đau biết chừng nào, chưa kể RIP vẫn luôn tỏ thái độ mập mờ. [...]
Song, Tranh Tranh chưa bao giờ để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người khác. Ví dụ như lúc ảnh trốn đi hút thuốc chẳng hạn, ảnh chỉ để một mình mình gặm nhấm bầu không khí tiêu cực mà thôi. Câu từ của RIP hiển nhiên là rạch thêm một dao lên vết thương của Tranh Tranh, mối quan hệ của họ, tức bạn giường, không phải mong muốn thực sự của RIP (Hãy nhớ lại hành động của RIP sau khi Tranh Tranh bỏ đi), song vẫn khiến trạng thái tâm lý của Tranh Tranh xấu đi: Buồn nôn, mất vị giác.
Tranh Tranh cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho nên ảnh muốn thoát khỏi mối quan hệ này (Bảo RIP chuyển ra khỏi nhà). Cảm giác dường như chỉ có một mình mình để ý đương nhiên là khó chịu rồi, nhưng cuối cùng Tranh Tranh vẫn không hề thốt ra bất cứ lời nói cực đoan nào. Đó chính là điểm tôi thương nhất ở Tranh Tranh. Tranh Tranh quá là dịu dàng.
Lúc không có Lina, dường như tất cả vẫn như thường, chẳng có điều gì bất ổn. Song, khi Lina về, bạn mới biết có điều gì khác trong đó.
8 giờ sáng, Phục Thành vừa mới vệ sinh cá nhân xong thì nhận được cuộc gọi của Lina.
"Bonjour, buổi sáng tốt lành nha Phục. Dựa theo đồng hồ sinh học của anh thì tôi nghĩ anh đã dậy rồi. Sáng nay tôi đã đặt bữa sáng đưa đến phòng anh, như vậy thì anh không cần xuống khách sạn ăn nữa. Có lẽ anh sẽ nghĩ tại sao tôi lại cố tình làm vậy nhỉ, ấy là vì hôm nay chúng ta phải đổi khách sạn."
Phục Thành mới đầu vẫn chưa tiêu hóa kịp: "Đổi khách sạn?"
Trong điện thoại là giọng nói chứa ý cười của Lina: "Phải, đổi sang một khách sạn tốt hơn. Cho nên sáng nay anh hãy bớt chút thì giờ trước khi xuống mà sửa soạn lại hành lí của anh nhé. Tối nay sau khi tôi đến Mạch Phi đón anh và Reid đến khách sạn mới thì tôi nghĩ anh sẽ ngạc nhiên phát hiện ra, đồ đạc của anh đã nằm sẵn trong phòng khách sạn mới rồi."
Phục Thành: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Sau khi cúp máy, Phục Thành nhìn màn hình đã tối om đầy đăm chiêu.
Tuần sau phải về Thượng Hải mà bây giờ lại đột ngột đổi khách sạn...
Chỉ có thể là do sự kiện xảy ra ở hầm đỗ xe mấy ngày trước mà thôi.
Mắt anh tối sầm lại, anh trưng biểu cảm bình tĩnh lau mặt, đi vào phòng ngủ, bắt đầu sửa soạn hành lí. Đợi đến khi soạn dọn xong xuôi thì xe đẩy thức ăn của khách sạn cũng đã đến phòng khách. Phục Thành ăn sáng xong bèn vào thang máy xuống tầng một. Anh đang định đi ra phía cửa thì thấy một cô gái tóc vàng ngồi trên sofa ở sảnh chính.
Lina cũng liếc một cái bèn thấy anh ngay.
Phục Thành bước tới, ngạc nhiên hỏi: "Lina, hôm nay cô cũng muốn đi Mạch Phi hả?"
Lina lắc đầu: "Không, tôi chỉ tới tặng tí quà mọn cho hai người thôi." Nói xong, cô nhìn qua vai Phục Thành, bắt chuyện với người đàn ông đi tới từ sau lưng anh: "Reid à, hiếm lắm anh mới xuống đây đúng giờ đó."
Hình như Trác Hoàn mới tỉnh ngủ, mắt hắn nhuốm vẻ mệt mỏi, thản nhiên hỏi: "Quà gì đấy?"
Lina cầm một túi quà khỏi ghế sofa, lấy hai hộp quà đẹp đẽ ra khỏi túi, cười tủm tỉm đưa cho họ. "Lúc đi dạo phố ở New York em đã nhìn trúng chúng, rồi lấy về làm quà nhỏ cho các anh. Tô Phi và chú Joseph cũng có quà, đợi bao giờ họ về, em sẽ đưa quà cho họ."
Trác Hoàn mở thẳng hộp quà, lấy cái đồng hồ trong đó ra: "Anh có kiểu dáng này rồi."
Phục Thành vốn không muốn mở quà trước mặt Lina, song anh nhìn hành động của Trác Hoàn bèn nghĩ có lẽ Lina rất thích như vậy, anh cũng mở hộp của mình. Trong hộp quà tinh xảo cũng có một chiếc đồng hồ tương tự, Phục Thành ngước mắt nhìn cái Trác Hoàn cầm trong tay.
Rất giống nhau.
Lina: "Anh chắc là anh có cái giống y đúc không Reid? Anh cứ nhìn kĩ lại xem."
Trác Hoàn nghiêm túc nhìn lại, cất giọng lười biếng đáp: "Ồ, cái mặt đồng hồ kia có nhiều hơn cái này một viên kim cương."
Phục Thành thu đồng hồ về: "Cảm ơn Lina nhé, tôi rất thích."
Động tác bỏ đồng hồ lại rất nhanh, song vẫn bị người đàn ông đứng cạnh bắt gặp. Trác Hoàn hơi ngẩn ra, ánh mắt dừng trên cái hộp bé tí trong tay Phục Thành vài giây, đoạn khịt mũi cười khẽ, lúc mở lời lần nữa, giọng hắn đã toát lên vẻ hân hoan khó nhận ra: "Ừ, cảm ơn em."
***
Khách sạn mới nằm gần nhà máy Mạch Phi hơn.
Buổi tối bước vào phòng, Phục Thành cứ tưởng là phòng Suite như khách sạn trước, nào ngờ khi anh đi vào cửa bèn thấy một cái phòng khách rộng rãi và thoáng đãng. Anh thầm thấy sửng sốt, sau khi cất đồ đạc bèn nhìn ngó xung quanh.
Căn phòng này lớn hơn căn phòng trước, chỉ riêng phòng ngủ là đã có tận ba cái.
Anh còn đang nghĩ tại sao lại đột nhiên đặt một phòng lớn đến mức này thì điện thoại báo chuông, anh mở ra đọc.
Tô Phi: Em về rồi!
Tô Phi: Hê, anh Phục ơi, anh ở phòng nào vậy, em tìm anh.
Tô Phi và chú Joseph đều ngồi chuyến bay hôm nay quay lại Los Angeles. Phục Thành nghĩ đoạn bèn đáp: 2714. Cậu tìm anh có việc gì à? Chẳng mấy chốc, cậu chàng Punk đã trả lời anh: Em đến tìm anh rồi chúng ta sang phòng RIP.
Vào khoảnh khắc cái tin nhắn này hiện lên, một tin nhắn khác cũng nhảy ra trên điện thoại.
Trác Hoàn: Đến phòng anh, 2703.
Tầm mắt anh dừng mãi trên hàng chữ ngắn ngủi, đoạn cầm điện thoại lên và gõ tin nhắn trả lời.
Ừ.
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người tụ tập tại phòng Trác Hoàn, bao gồm cả Tô Phi và chú Joseph mới trở về từ hai nơi khác nhau.
Tô Phi cầm một cái ổ cứng và thùng tài liệu to bự, chú Joseph thì xắn tay áo cười tủm tỉm nói: "Được rồi, vừa về đã phải làm việc. Rõ là đâu phải nghỉ có lương, chú thấy chú còn chả được nghỉ ngày nào, cứ vác mông đi làm việc cho cháu suốt đấy Reid ạ! Cháu nói đi, chú có được trợ cấp không?"
Trác Hoàn ngồi trước máy tính, cười khẩy đáp: "Không."
Chú Joseph trưng biểu cảm như đã đoán được từ trước: "Chú biết ngay mà."
Trác Hoàn: "Từ hôm nay trở đi, Mạch Phi sẽ cải tiến càng bánh xe mới nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, dự kiến sau năm ngày là có thể lắp càng bánh xe mới vào máy bay và thực hiện bay thử nghiệm lần nữa. Từ bây giờ trở đi, năm ngày, mọi người có năm buổi tối để dự đoán số liệu máy bay mới của Mạch Phi. Vào ban ngày, tôi sẽ ở trong phòng thí nghiệm của Mạch Phi nghiệm chứng những số liệu của mọi người. Yên tâm, họ không nhìn ra được đâu."
Lina chớp mắt, nói: "Em nhớ hình như em là cổ đông của Mạch Phi cơ mà, mọi người nói thẳng việc muốn trộm bí mật thương mại của Mạch Phi ngay trước mặt em thực sự không sao à? Với cả Reid ạ, anh đừng quên, anh cũng là cổ đông của Mạch Phi đấy nhé."
Trác Hoàn: "Ồ? Em nghĩ anh và Thor Reina có thể cùng nghĩ đến một chuyện sao?"
Lina: "Hả... Em không hiểu ý anh lắm?"
Tô Phi cũng cất lời: "Đúng đấy, chẳng phải chúng ta đang trộm bản thiết kế máy bay mới của Mạch Phi à! Ha ha, đừng nhiều lời nữa, tôi đã ngứa tay lắm rồi này. Trông chúng ta có như đang đóng phim không? "Nhiệm vụ bất khả thi"? "Vô gian đạo"?"
Chú Joseph vuốt cằm: "Chẳng lẽ điều chúng ta muốn làm không phải là máy bay kiểu mới của Mạch Phi?"
Phục Thành chợt nảy lên một ý, bỗng dưng anh hiểu ra ý của Trác Hoàn. Anh giương mắt nhìn sang phía hắn, nhưng lại dời mắt đi vào một giây trước khi hắn nhìn về phía anh.
Trác Hoàn quét mắt nhìn từng thành viên một trong phòng, khẽ tặc lưỡi: "Mọi người làm tôi thất vọng thật đấy. Mạch Phi muốn cải tiến F475 là để cạnh tranh với Boeing 787. Họ không muốn tốn thời gian và chi phí mới cóng chỉ để đi thiết kế một máy bay mới hẳn, cho nên chỉ cải tiến bản thiết kế cũ. Sự cải tiến này khá là thú vị, nhưng nếu thực sự triệt để đặt nó lên một máy bay mới tinh... Ồ, tại sao không thẳng tay làm cho tốt hơn nhỉ. Việc này có thể được xử lý ổn thỏa hơn mà."
Tô Phi: "Ý anh là sao?"
Ngón tay hắn gõ nhịp trên mặt bàn, khóe miệng vẫn treo nụ cười hờ hững, bâng quơ nói: "Ý tôi là, kể từ khi Thor Reina bắt tay vào ý tưởng mới, ông ta vẫn luôn đi về phía trước dọc theo con đường ông ta mới xây dựng nên. Ông ta mới chỉ đi được 100 mét mà thôi, còn tôi, đằng nào cũng phải đi được 1000 mét chứ."
Hắn nhìn cấp dưới của mình, nở nụ cười khiêu khích: "Chẳng lẽ mọi người không tin?"
Trong khoảnh khắc đó, dường như có một con đường rực sáng từ từ mở ra ngay trước mặt cả bọn.
Tô Phi, chú Joseph...
Thậm chí là Lina – một cổ đông của Mạch Phi cũng nhìn anh bạn thân kiêm đồng nghiệp của mình, trong lòng bỗng trào dâng niềm tin và quyết tâm vô tận. Dường như chỉ cần đi theo người đàn ông này, đặt niềm tin vào hắn, đi về phía hắn chỉ thì chắc chắn sẽ đặt chân đến điểm cuối xán lạn.
Tô Phi cực kì phấn chấn: "Làm thôi! Ngay và luôn!"
Chú Joseph: "Ây da, ông già này lại phải thức đêm nữa rồi, có lương tăng ca không hả Lina?"
Lina cười tủm tỉm: "Lương tăng ca thì không thuộc phận sự của Lina, nhưng cà phê thì Lina đảm bảo với chú là sẽ khiến chú hài lòng."
Trong bầu không khí đầy nhiệt huyết, ai nấy đều hưng phấn mở máy tính mình ra, bắt đầu thức đêm tăng ca.
Tô Phi thúc khuỷu tay lên vai Phục Thành: "Anh Phục, sao vậy, sao anh chả nói gì cả?"
Phục Thành chợt hoàn hồn.
Anh nhìn người đàn ông ngồi sau màn hình máy tính đang vừa hút thuốc vừa gõ bàn phím nọ. Anh dời mắt đi, trả lời Tô Phi: "Không có gì. Cậu vừa mới về Los Angeles, có cái gì cần hỏi về tình hình và số liệu một tháng này ở phòng thí nghiệm Mạch Phi thì cứ hỏi anh. Đa số số liệu đều do anh ghi chép và tính toán cả. Ngoài ra, anh cũng có mấy chỗ thiết kế chưa giải quyết được, lúc cậu ở Tokyo..."
Trong phòng sách, mùi cà phê nồng nàn và mùi thuốc lá thoang thoảng hòa lẫn vào nhau. Ánh đèn chẳng tắt lấy một lần trong đêm, dưới đất là đủ loại tài liệu, số liệu và các phương hướng lẫn phương án thiết kế khác nhau. Sau khi một phương án bị phủ quyết, Trác Hoàn sẽ vò thành cục, bực mình vứt xuống đất.
Suốt năm ngày trời, ban ngày, Trác Hoàn và Phục Thành vẫn sẽ đến phòng thí nghiệm Mạch Phi. Trông họ giống như chẳng làm điều chi, vẫn cứ tiếp tục nghiên cứu các số liệu càng bánh xe mới hệt như một tháng nay. Đến tối, mọi người tập trung ở phòng Trác Hoàn, sôi nổi đề ra các điểm cải tiến khả thi trong phòng sách.
Ngày thứ năm, chỉ còn mỗi một ngày.
Toàn bộ công việc đã đến hồi kết, dường như bọn họ sắp chạm chân lên đến con đường mà Thor Reina đã lặng lẽ tìm kiếm.
4 giờ sáng, Tô Phi và chú Joseph mệt quá nằm ngủ vờ vật trên sofa, còn Lina đã về phòng từ lâu.
Phục Thành đang rà soát lại một đống số liệu thí nghiệm, mắt lia nhanh trên màn hình máy tính, đồng thời đánh dấu tất cả các điểm rủi ro vượt qua giá trị giới hạn và mấp mé giá trị giới hạn. Xem xong bảng số liệu dài 115 trang, Phục Thành nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, đoạn ngẩng đầu bèn thấy đằng sau màn hình là Trác Hoàn đang đeo kính, nhíu mày gõ bàn phím.
Ánh mắt anh dừng trên người đàn ông này vài giây rồi đặt máy sang một bên, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng sách.
Đi vệ sinh, rửa tay xong, mở cửa ra ngoài.
Phục Thành vừa ngước đầu lên bèn thấy Trác Hoàn đang đứng tựa bên bức tường cạnh cửa sổ sát đất khổng lồ. Hai tay hắn đút túi, miệng ngậm điếu thuốc, nghe tiếng Phục Thành mở cửa bèn xoay đầu nhìn sang anh. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào đáy mắt của người đàn ông này.
Đó là một gam màu nhạt, trong veo và khờ dại, do mệt nhọc quá độ mà ánh mắt hắn nhìn anh chẳng có nhiều sắc thái lắm.
Ánh sáng nhập nhoạng, cửa phòng vệ sinh tự động khép lại sau lưng Phục Thành. Trong phòng chẳng còn bất cứ một nguồn sáng nào khác, cả căn phòng chỉ còn mỗi ánh đèn phòng sách.
Trác Hoàn nhìn chàng trai trước mắt mình, bỗng dưng hắn chẳng hiểu tại sao sau khi rời khỏi phòng sách, hắn lại như ma xui quỷ khiến bám theo anh. Hắn chẳng làm gì, cũng chẳng nói câu nào, mà chỉ đứng ở cửa, hút thuốc đợi anh ra.
Thế nhưng, đến khi anh ra thật rồi thì không một ai mở lờ, chỉ có sự lặng thinh ảm đạm.
Cuối cùng Trác Hoàn cũng cất lời, giọng hắn khàn khàn: "Ngày mai bay thử nghiệm đấy, em đi ngủ sớm đi."
Dường như câu này rất quen tai, Phục Thành chợt thấy thảng thốt. Thứ hưởng ứng với câu nói này trước bộ não là cơ thể anh. Một tháng trước, người đàn ông này cũng nói với anh một câu tương tự, sau đó họ đã "làm" suốt cả một sáng hôm sau.
Cơ thể anh nhớ lại rất nhiều kí ức, ấy vậy mà tâm trí anh chỉ yên tĩnh như nước lặng.
Phục Thành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt mình.
Bốn mắt chạm nhau, Trác Hoàn dần dời mắt đi, nhìn về đôi môi của chàng trai ấy. Bỗng, bao tình cảm và dục mọng mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng trong lòng hắn. Hắn muốn hôn người ấy.
Và hắn cũng đã làm vậy.
Trác Hoàn lấy tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu, thong thả kề sát môi Phục Thành.
Trong màn đêm im phăng phắc, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn hơi thở chùng xuống của cả hai, ngoài chúng ra thì còn tiếng trái tim lặng lẽ nổi trống trong lồng ngực.
Dưới ống tay áo, ngón tay Phục Thành sớm đã bấu vào thịt. Anh nên né khỏi nụ hôn này, dùng hành động mà đẩy hắn ra, trực tiếp tránh ra. Thế mà anh chẳng động đậy. Người anh cứng còng, song vừa khép mắt lại thì cơn đau như xé toạc ấy lại cầm con dao cùn rỉ sắt lặng lẽ cứa vào trái tim anh.
Đau đến nỗi mắt anh cay xè, cổ họng khô khốc, và nghẹt thở.
Phục Thành mỉm cười, anh hỏi: "Đúng rồi, thầy Trác này, sau khi ngài về nước thì chừng nào chuyển nhà?"
Động tác của Trác Hoàn chợt dừng.
Hắn nhìn chàng trai trước mặt, mắt tối sầm xuống: "Hửm?"
Phục Thành: "Đã qua lâu rồi, tôi phát hiện có vẻ tôi vẫn thích con gái hơn."
Trác Hoàn im ỉm nhìn anh, hỏi: "Ý em là sao?"
Phục Thành: "Tôi không muốn làm bạn giường của ngài nữa."
Trác Hoàn chẳng thốt câu nào.
Phục Thành mỉm cười: "Căn phòng tôi đang ở bây giờ là của cô chú tôi. Dù hiện nay nó thuộc sở hữu của tôi rồi, nhưng cứ để người ngoài vào ở cũng không hay. Ngài tìm được căn nhà thích hợp thì chuyển ra đi. Chị họ tôi giờ đang ở Anh, nhưng thi thoảng cũng sẽ về. Nếu bị chị phát hiện ra chuyện tôi tùy tiện cho người ngoài vào ở thì có lẽ sẽ không vui đâu."
Nói xong, Phục Thành không mở lời nữa. Anh hầu như đã lấy hết sức bình sinh mới có thể thốt ra những lời này bằng giọng điệu bình tĩnh đó.
Song, Trác Hoàn vẫn mãi chẳng đáp lại.
Hình như anh sắp không chống đỡ được nữa, tầm mắt nóng cháy của Trác Hoàn làm anh dần mất khả năng giữ vững nụ cười bình tĩnh và thong dong trên mặt mình.
Nụ cười bên khóe môi hơi sượng lại, Phục Thành vẫn cố gắng ngước đầu, kiên định nhìn hắn.
Vài giây ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như một năm trời.
Trác Hoàn khẽ tặc lưỡi, nở nụ cười: "À, vậy thôi được, về trước tôi sẽ trực tiếp chuyển ra luôn. Thật ra tôi chưa bán căn Penthouse kia đi."
Phục Thành chợt ngẩn ra.
Trác Hoàn cào tóc, nói với giọng lười biếng: "Ban đầu muốn bán đấy, nhưng rồi tôi đã không kí vào cái ngày kí hợp đồng đó. Thế nhưng đã chuyển đến nhà em rồi nên tôi sẽ không chuyển về nữa. Nghĩ là như thế sẽ tiện "ngủ" với em hơn."
Tiện hơn.
Tiện "ngủ" với em hơn.
Hô hấp anh lặng lẽ dừng lại.
Phục Thành: "Thầy Trác cứ thích lừa gạt người khác vậy à."
Trác Hoàn: "Lừa em cái gì?"
Phục Thành: "Chuyện chưa bán nhà."
Trác Hoàn: "À, tôi xin lỗi."
Nụ cười cố gắng duy trì đã không còn, Phục Thành nhìn sâu vào hắn rồi xoay người bước đi. Anh không về phòng sách nữa, mà mở thẳng cửa phòng, đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc Phục Thành rời đi, nụ cười ung dung và kiêu kì của Trác Hoàn chợt biến mất. Hắn nhìn cánh cửa bị người ta đóng sầm, ngả người tựa lên tường, chậm rãi giơ tay lên che mặt.
"... Khỉ thật!"
Giọng hắn khàn khàn và mệt mỏi.
Bên kia, Phục Thành đẩy cửa phòng, đi dọc theo hành lang, nện từng bước bình tĩnh đến phòng mình. Anh lấy thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa, đẩy cửa, rồi đi vào.
Mọi thứ được giữ vững trông đến là bình tĩnh và thản nhiên, nhưng khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng, Phục Thành sải bước đến cửa sổ sát đất, ngồi trên cái ghế sofa một người nằm, một tay chống cằm, mắt mở thao láo, dõi ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Bóng tối đen như hũ nút, chẳng có lấy một tia sáng nào dội ngược lại, trên tấm kính chỉ phản chiếu căn phòng lạnh giá và người ngồi trên sofa đương buồn khổ trong lặng câm.
Trái tim anh như bị người ta ra sức khoét đi, ra sức đào rỗng.
Trên mặt anh chợt cảm nhận cái mát lạnh, Phục Thành giơ tay lên lau giọt nước mắt chẳng nên rơi. Anh nhìn ánh nước phản chiếu trên đầu ngón tay mình mà quá đỗi ngỡ ngàng, môi hé ra rồi dần dà khép lại. Ngay sau đó, cơn buồn nôn dữ dội trào lên cuống họng. Anh dằn cảm giác muốn nôn ấy xuống. Chẳng biết bao lâu sau, Phục Thành lấy điện thoại ra, mở danh bạ, tìm hai chữ Trác Hoàn.
Gần như là ôm lòng trả thù, anh gồng hết sức mình, gõ từng từ từng câu một.
Có vẻ làm tình với đàn ông không sướng cho lắm. Thầy Trác à, làm tình với người đàn ông nào cũng như vậy cả sao?
Ngón tay anh lơ lửng trên nút gửi, mãi vẫn chẳng gửi đi.
Năm phút sau.
Phục Thành: Sau khi về nước, cần tôi giúp ngài chuyển nhà không?
Trác Hoàn: Có.
*Tác giả:
Chị Phục: Trong kho dữ liệu của tôi, tôi chỉ thấy em họ tôi khóc một lần, đó là ở vụ tai nạn máy bay 318.
- ------
Ừm, trước đây tôi định viết Phục Tranh Tranh bật khóc một lần rồi, cơ mà tôi lại nghĩ với tính cách quật cường và hướng nội của ảnh thì sẽ không khóc, thế là xóa đi. Nhưng khi viết chương này tôi bèn nghĩ, anh ấy sẽ khóc, và thời điểm này là thích hợp hơn.
*Phân tích chương 71 (Weibo)
[...] Mấy chương gần đây đã miêu tả tương đối rõ ràng, kết hợp với tính cách của Tranh Tranh thì tôi đoán chừng Tranh Tranh có bệnh tâm lý, có khuynh hướng trầm cảm.
Có điểm ngược ở đây này. Đó là trước khi Rogge 318 gặp nạn, Tranh Tranh đã có thái độ kính ngưỡng dành cho RIP rồi. Sau khi mất người thân nhất và chiến hữu, Tranh Tranh còn bị đả kích lớn hơn, chưa kể ngoài mặt RIP tuyên bố ngừng vớt nữa. Tôi nghĩ có lẽ bệnh tâm lý của Tranh Tranh đã xuất hiện từ lúc này, mà trước đó cũng có nhắc tới chuyện Tranh Tranh kể vì tình trạng tinh thần không tốt mà Tranh Tranh mới xuất ngũ. Sau khi vào đội điều tra và biết được RIP vẫn đang kiên trì trục vớt, tín ngưỡng của Tranh Tranh lại được gây dựng, thậm chí lần này còn có cả tình yêu sâu sắc. Bệnh tâm lý trông như đã vơi bớt, nhưng chính tình yêu đó lại tạo áp lực lớn hơn nữa lên Tranh Tranh, bởi vì Tranh Tranh biết mất đi là sự đớn đau biết chừng nào, chưa kể RIP vẫn luôn tỏ thái độ mập mờ. [...]
Song, Tranh Tranh chưa bao giờ để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người khác. Ví dụ như lúc ảnh trốn đi hút thuốc chẳng hạn, ảnh chỉ để một mình mình gặm nhấm bầu không khí tiêu cực mà thôi. Câu từ của RIP hiển nhiên là rạch thêm một dao lên vết thương của Tranh Tranh, mối quan hệ của họ, tức bạn giường, không phải mong muốn thực sự của RIP (Hãy nhớ lại hành động của RIP sau khi Tranh Tranh bỏ đi), song vẫn khiến trạng thái tâm lý của Tranh Tranh xấu đi: Buồn nôn, mất vị giác.
Tranh Tranh cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho nên ảnh muốn thoát khỏi mối quan hệ này (Bảo RIP chuyển ra khỏi nhà). Cảm giác dường như chỉ có một mình mình để ý đương nhiên là khó chịu rồi, nhưng cuối cùng Tranh Tranh vẫn không hề thốt ra bất cứ lời nói cực đoan nào. Đó chính là điểm tôi thương nhất ở Tranh Tranh. Tranh Tranh quá là dịu dàng.
Danh sách chương