Prologue
“Ta đã có quyết định về tương lai của Daisy,” Thomas Bowman thông báo với vợ và con gái.
“Dù nhà Bowmans chẳng bao giờ muốn thừa nhận thất bại, thì chúng ta cũng không thể làm ngơ trước sự thật được.”
“Sự thật đó là gì, hở cha?” Daisy hỏi.
“Con không dành cho giới quý tộc Anh.” Hơi nhăn mặt, Ngài Bowman nói thêm. “Hoặc có lẽ quý tộc Anh không phải dành cho con. Cha nhận được một kết quả nghèo nàn cho sự đầu tư vào công cuộc kiếm chồng cho con. Con có biết như thế nghĩa là gì không, Daisy?”
“Con là một cổ phiếu đang mất giá chăng?” Nàng đoán.
Người ta chưa bao giờ nghĩ rằng Daisy là một cô gái trưởng thành đến thời điểm hiện tại. Nhỏ nhắn, mảnh dẻ, tóc đen, nàng vẫn còn vẻ lanh lợi và hồ hởi của một cô bé trong khi phụ nữ ở tuổi nàng đã sẵn sàng trở thành những mệnh phụ trẻ chín chắn. Khi nàng ngồi đó với đầu gối co lên, trông nàng như một con búp bê Trung Hoa bị bỏ rơi trên trường kỷ. Nó làm ngài Bowman phiền muộn khi nhìn con gái ông ôm quyển sách trong lòng với một ngón tay kẹp giữa những trang giấy để đánh dấu. Rõ ràng nàng có thể chịu khó chờ đợi ông kết thúc xong để có thể quay lại với nó.
“Bỏ nó xuống.” Ông nói.
“Vâng, thưa cha.” Daisy lén lút mở quyển sách để xem lại số trang và đặt nó sang bên cạnh. Cử chỉ nhỏ đó làm ngài Bowman đau nhói. Sách, sách…cái vật đơn thuần đó đã dẫn đến kết quả thất bại đầy hổ thẹn của con gái ông trên thị trường hôn nhân.
Bập bập điếu xì gà lớn, Bowman ngồi xuống một chiếc ghế cầu kỳ trong phòng khách riêng của khách sạn sang trọng mà họ đã chiếm cứ từ hơn hai năm trước. Vợ ông, Mercedes, ngồi ghé lên chiếc ghế lưng cao mảnh khảnh gần bên. Bowman là một người đàn ông mập mạp, tròn như thùng phuy, sự tăng trọng lượng cuả ông cũng tỉ lệ thuận với đầu óc kinh doanh chiến lược của ông. Dù đầu ông đã hói, nhưng ông lại sở hữu một bộ ria chổi xể lớn, như thể mọi nguồn năng lượng cần thiết cho số tóc trên đầu ông đã chuyển địa chỉ sang mép ông vậy.
Mercedes đã bắt đầu đời sống hôn nhân trong vóc dáng một cô thiếu nữ hết sức mảnh khảnh, và khi năm tháng trôi qua bà thậm chí còn trở nên mỏng manh hơn, như một bánh xà phòng từ từ mòn đi thành mảnh nhỏ. Mái tóc đen bóng mượt của bà luôn được buộc giản dị, ống tay áo ôm khít lấy cổ tay nhỏ đến nỗi ngài Bowman có thể bẻ gãy như bẻ một cành cây con. Ngay cả khi bà ngồi im không động đậy, như lúc này đây, Mercedes vẫn gây ra ấn tượng của một người luôn hoạt động không ngừng.
Bowman chưa bao giờ hối hận vì đã chọn Mercedes làm vợ - tham vọng sắt đá của bà phù hợp một cách hoàn hảo với tham vọng của ông. Bà là một phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn ở tất cả các khía cạnh, luôn luôn chiến đấu để tạo ra một vị trí trong xã hội cho gia đình Bowman. Chính Mercedes là người đã khăng khăng rằng vì nhà Bowman không thể chen chân vào tầng lớp thượng lưu ở New York, thì họ sẽ mang những cô con gái sang nước Anh. “Chúng ta sẽ dễ dàng qua mặt bọn họ,” bà nói quả quyết. Và ơn Chúa, họ đã thành công với cô con gái cả Lillian.
Lillian không hiểu đã xoay sở thế nào để tóm được giải thưởng đáng giá nhất nước Anh, Lord Westcliff, người có huyết thống như vàng ròng. Bá tước là một thành tựu đáng kể đối với gia đình. Nhưng bây giờ Bowman sốt ruột muốn trở về Mỹ. Nếu Daisy cập bến với một người chồng có tước vị như con bé phải thực hiện ngay vào lúc này, tận dụng thời gian sẽ tránh được sự thua lỗ.
Ngẫm nghĩ về năm đứa con của mình, Bowman tự hỏi sao mà chúng có quá ít nét tính cách của ông trong người đến vậy. Cả ông và Mercedes đều là người đầy nghị lực, và cho đến nay họ có ba đứa con trai quá ư bình lặng, quá ư chấp nhận hiện tại, quá ư chắc chắn rằng mọi thứ mình muốn sẽ chỉ đơn giản rơi tọt vào tay như quả chín rời khỏi cành. Lillian dường như là đứa duy nhất thừa hưởng chút ít tính năng nổ của dòng họ Bowman…nhưng con bé lại là phụ nữ và do đó cực kỳ là lãng phí.
Và rồi đến Daisy. Trong tất cả những đứa con, Daisy luôn là đứa khó hiểu nhất đối với ngài Bowman. Ngay từ khi còn bé Daisy đã chưa bao giờ rút ra một đáp án chính xác từ những câu chuyện ông kể cho nghe, chỉ hỏi những câu dường như chẳng bao giờ liên quan tới điểm mấu chốt mà ông cố gắng chỉ ra. Khi ông giải thích lí do tại sao các nhà đầu tư muốn hạ thấp mức nguy hiểm và tiết chế hàng tồn kho nên đặt đồng vốn vào cổ phiếu của chứng khoán quốc gia, Daisy đã ngắt lời ông bằng câu hỏi, “Cha ơi, không phải rất tuyệt sao nếu những chú chim ruồi tổ chức tiệc trà và chúng ta được thu nhỏ lại để được mời tham dự?”
Trong suốt những năm qua mọi nỗ lực của ngài Bowman nhằm thay đổi Daisy đã gặp phải sự chống cự dũng cảm. Nàng thích bản thân mình như hiện có và vì thế có cố gắng làm bất kỳ điều gì với nàng cũng giống như dồn một đàn bướm lại với nhau, hoặc như ghim một miếng thạch lên cây vậy.
Vì lẽ đó Bowman vô cùng điên tiết bởi bản tính không thể đoán trước nổi của con gái, ông hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự thiếu vắng số lượng đàn ông sẵn sàng sống trọn đời bên con bé. Nó sẽ trở thành loại người mẹ nào đây, có thể nó sẽ nói chuyện tầm phào về những nàng tiên xinh đẹp trượt xuống những dải cầu vồng thay vì nhồi nhét những quy tắc hợp lệ vào đầu bọn trẻ.
Mercedes nhảy vào câu chuyện, giọng bà căng thẳng vì khiếp hãi. “Ngài Bowman yêu quý, mùa vũ hội còn lâu mới kết thúc cơ mà. Tôi cho rằng Daisy sẽ thực hiện xuất sắc. Lord Westcliff đã giới thiệu nó với vài quý ông rất hứa hẹn, tất cả bọn họ cực kỳ hứng thú với viễn cảnh được trở thành anh em đồng hao với ngài bá tước.”
“Tôi thấy điều đó nói lên rằng,” ngài Bowman u ám nói, “Mồi nhử của các quý ông đầy hứa hẹn đó là giành được vị trí anh em đồng hao với Westcliff hấp dẫn hơn việc lấy được Daisy làm vợ.” Ông ghim vào Daisy cái nhìn chằm chằm khắc nghiệt. “Có ai trong số các anh chàng đó sẽ ngỏ lời với con không?”
“Làm sao mà con bé biết được-“ Mercedes phản đối.
“Phụ nữ luôn biết những chuyện như vậy. Trả lời đi, Daisy-có khả năng con đã làm hài lòng một trong số các chàng trai đó không?”
Con gái ông lưỡng lự, vẻ bối rối xuất hiện trong đôi mắt đen cụp xuống của nàng “Không, thưa cha,” cuối cùng nàng thẳng thắn thừa nhận.
“Như ta đã đoán.” Đan những ngón tay to bè lại với nhau trước bụng, Bowman hách dịch quan sát hai phụ nữ đang im thin thít. “Sự thiếu thành công của con đã trở nên bất tiện, con gái à. Cha thấy phiền về những phí tổn không cần thiết cho những bộ váy áo và trang sức lòe loẹt, những chuyến xe ngựa mệt mỏi đưa con đến các buổi vũ hội vô ích. Hơn thế nữa, ta rất phiền vì cái dự án này đã giữ chân ta tại nước Anh trong khi ta cần phải ở Mỹ. Vì vậy ta quyết định chọn một người chồng cho con.
Daisy ngây ra nhìn ông. “Đó là ai vậy, cha?”
“Matthew Swiff”
Nàng nhìn ông chằm chằm như thể ông mất trí.
Mercedes hít một hơi thở vội vã. “Chuyện đó thật vô nghĩa, ông Bowman! Hoàn toàn vô nghĩa! Nó chẳng giúp cho chúng ta hay Daisy tiến thêm bước nào trong sự kết hợp như vậy. Mr.Swiff không phải một quý tộc, tài sản anh ta cũng chẳng đáng bao nhiêu-“
‘Cậu ta thuộc gia đình Boston Swiff,” Bowman phản bác lại, “một gia đình khó mà coi thường được. Một tên tuổi có vai vế và huyết thống tốt để kết hợp. Quan trọng hơn là, Swiff rất nhiệt tình với tôi. Và cậu ấy là một trong những kẻ có năng lực kinh doanh nhất tôi từng đương đầu. Tôi muốn cậu ta là con rể, muốn cậu ta thừa kế công ty khi thời điểm đến.”
“Ông đã có ba thằng con trai thừa kế để thừa hưởng công ty rồi còn gì,” Mercedes bất bình nói.
“Không có đứa nào để tâm đến chuyện kinh doanh hết. Bọn chúng không có niềm đam mê đối với nó.” Nghĩ đến Matthew Swiff, con người đầy năng động dưới sự dạy dỗ của ông trong suốt mười năm qua, Bowman cảm thấy nhói lên bởi lòng kiêu hãnh. Thằng bé giống với Bowman còn hơn cả con ruột ông. “Không đứa nào trong số chúng có tham vọng sôi sục và sự tàn nhẫn của Swiff cả.” Bowman tiếp tục. “Tôi muốn cậu ấy trở thành cha đứa cháu thừa tự của tôi.”
“Ông mất hết tỉnh táo rồi!” Mercedes hét lên kịch liệt.
Daisy nói bằng một giọng bình tĩnh đến mức xén ngọt sự ầm ĩ của cha nàng. “Con nên chỉ ra rằng sự hợp tác của con là không cần thiết trong chuyện này. Nhất là giờ đây chúng ta đang xúc tiến vấn đề về những người thừa tự của cha. Và con đảm bảo với cha rằng, không thế lực nào trên trái đất bắt buộc được con chịu đựng những đứa con với người đàn ông mà con thậm chí còn không quý mến.”
“Cha nên nghĩ rằng con muốn trở thành người có ích cho ai đó,” Bowman làu bàu. Nó luôn là khả năng của ông để dập tắt sự nổi loạn có nguy cơ bùng phát. “Cha nghĩ con sẽ muốn một người chồng và một mái nhà của chính mình hơn là tiếp tục cuộc sống ăn bám hiện giờ.”
Daisy lùi lại như thể ông vừa tát nàng. “Con không phải kẻ ăn bám.”
“Ồ! Vậy hãy giải thích cho cha xem thế giới có được lợi lộc gì từ sự hiện diện của con nào. Đã bao giờ con làm điều gì cho bất cứ ai chưa?”
Đối mặt với nhiệm vụ phải bào chữa cho tình trạng của nàng, Daisy lạnh lùng nhìn ông và giữ nguyên sự im lặng.
“Đây là tối hậu thư của ta,” Bowman nói. “Hãy tìm ra một người chồng phù hợp cho đến cuối tháng Năm này, nếu không ta sẽ gả con cho Swiff đó.”
“Em không nên kể với chị chuyện này,” Daisy rền rĩ, đi tới đi lui trong phòng khách nhà Marsden vào buổi chiều muộn hôm ấy. “Tình trạng của chị cần tránh sự lo lắng. Nhưng em không thể giữ mãi nó trong lòng bằng không em sẽ nổ tung ra mất, điều mà có thể khiến chị còn lo lắng gấp bội.”
Chị gái nàng ngẩng đầu lên khỏi bờ vai vững chắc của Westcliff. “Kể đi.” Lillian nói, một lần nữa nuốt xuống cơn buồn nôn. “Chị chỉ lo lắng khi mọi người giữ bí mật với chị thôi.”
Cô đang ngồi ngả người dựa trên chiếc xô pha nhỏ, nghỉ ngơi trong cánh tay của Westcliff trong khi anh xúc từng thìa kem chanh đưa vào miệng cô. Cô nhắm mắt lại lúc nuốt vào, hàng mi đen rủ xuống như những vầng trăng lưỡi liềm tương phản với gò má nhợt nhạt.
“Khá hơn chứ?” Westcliff dịu dàng hỏi, lau giọt nước đi lạc xuống khóe môi cô.
Lillian gật đầu, khuôn mặt cô trắng bệch. “Vâng, em nghĩ có tác dụng rồi đấy. Hừm, tốt hơn anh nên cầu nguyện cho đứa bé là con trai đi, Westcliff, vì đây là cơ hội duy nhất của anh về một người thừa kế. Em sẽ không bao giờ trải qua chuyện này lần nữa đâu-“
“Há miệng ra nào,” anh nói, bón cho cô một thìa kem nữa.
Bình thường Daisy sẽ cảm thấy xúc động bởi hình ảnh cuộc sống riêng tư trong gia đình Westcliff…hiếm có ai được chứng kiến một Lillian yếu đuối như thế, hay một Marcus dịu dàng và lo lắng đến vậy. Nhưng Daisy quá quẫn trí bởi những vấn đề riêng của mình đến nỗi nàng gần như chẳng để ý đến cử chỉ thân mật của họ khi buột ra, “Cha đã đưa cho em một tối hậu thư. Tối nay ông ấy-“
“Đợi đã,” Marcus nhẹ nhàng nói, điều chỉnh lại vòng ôm khi anh thận trọng đỡ vợ dịch sang bên cạnh, cô nặng nề tựa vào anh, bàn tay mảnh mai trắng trẻo đặt lên đường cong trên bụng. Anh thầm thì những lời khó có thể nghe thấy vào mái tóc lộn xộn đen như gỗ mun của cô, và cô gật đầu với một tiếng thở dài.
Bất cứ ai từng chứng kiến sự chăm sóc đầy âu yếm của Westcliff đối với người vợ trẻ đều không thể không nhận thấy những thay đổi rõ rệt của ngài bá tước, người luôn được biết đến như một gã đàn ông lạnh lùng. Anh trở nên dễ gần hơn rất nhiều – anh hay mỉm cười hơn, cười vang cũng nhiều hơn – và những tiêu chuẩn của anh đối với lễ nghi khuôn phép đã hạ thấp xuống. Một điều tốt đẹp đối với người mong ước lấy Lillian làm vợ và có Daisy làm em gái vợ mình.
Đôi mắt của Westcliff, sâu thẳm và nâu sẫm gần như đen, hơi nheo lại khi anh tập trung vào Daisy. Dù anh chưa nói lời nào, Daisy vẫn đọc được trong ánh mắt anh sự khao khát bảo vệ Lillian khỏi bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì làm phiền đến sự yên tĩnh của cô.
Đột nhiên Daisy thấy xấu hổ vì đã vội vã chạy thẳng đến đây kể lể về sự đối xử bất công của cha mình. Nàng nên giữ những vấn đề đó cho riêng mình thay vì chạy đến với chị gái như một đứa trẻ nhiều chuyện. Nhưng rồi đôi mắt nâu của Lillian mở ra, và chúng mới ấm áp và vui vẻ làm sao, và hàng ngàn kỷ niệm tuổi thơ nhảy múa trong bầu không khí giữa hai người như những ngọn lửa rực rỡ. Sự thân thiết của hai chị em là thứ gì đó mà ngay cả người chồng che chở nhất cũng không thể phá vỡ được.
“Kể chị nghe nào,” Lillian nói, nép vào vai Westcliff, “Con người độc ác đó đã nói gì vậy?”
“Nếu em không tìm ra đối tượng để kết hôn vào cuối tháng Năm thì ông ấy sẽ chọn một người chồng cho em. Và chị đoán thử đó là ai? Đoán xem nào!”
“Chị không thể hình dung ra,” Lillian nói, “Cha không tỏ ra bằng lòng bất cứ ai.”
“Ồ, có đấy,” Daisy đáp một cách đáng lo ngại, “Trên thế giới này còn một người được ông ấy ưng thuận trăm phần trăm.”
Bây giờ thì ngay cả Westcliff cũng bắt đầu quan tâm. “Có phải là người anh quen biết không?”
“Anh sẽ sớm biết thôi,” Daisy nói. “Cha đã cử anh ta tới đây. Tuần tới anh ta sẽ đến điền trang Hamsphire vào buổi săn hươu.”
Westcliff lật lại trí nhớ về những cái tên Thomas Bowman đã đề nghị anh đưa vào danh sách khách mời cho kỳ đi săn mùa xuân. “Một người Mỹ phải không?” anh hỏi. “Có phải là ngài Swift?”
“Đúng thế”
Lillian nhìn Daisy sửng sốt. Rồi cô quay mặt vào vai Westcliff với một tiếng thở hổn hển đứt quãng. Ban đầu Daisy sợ rằng chị mình sẽ khóc, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã thấy hiển nhiên là Lillian đang khúc khích cười không thể ngừng lại. “Không…thật sự không…vô lý làm sao…em không bao giờ có thể.”
“Chị sẽ không thấy thấy thích thú đến thế nếu như chị được đề nghị lấy anh ta đâu.” Daisy quắc mắt nói.
Westcliff liếc nhìn từ người này sang người kia. “Có chuyện gì không ổn với Mr Swift vậy? Từ những điều mà cha nói thì dường như anh ấy là một người cầu hôn đứng đắn đấy chứ!”
“Mọi thứ về anh ta đều không ổn,” Lillian nói, phát ra tiếng khụt khịt của tràng cười cuối cùng.
“Nhưng cha em quý anh ta mà,” Westcliff nói.
“Ôi,” Lillian chế giễu, “Sự phù phiếm của cha được thỏa mãn bởi cái lối Mr Swiff cố gắng phấn đấu cạnh tranh với ông và bám lấy từng lời ông ấy nói.”
Bá tước cân nhắc những lời nói của cô trong khi vẫn tiếp tục múc từng thìa kem ấn vào môi Lillian. Cô thốt lên một tiếng hài lòng khi thứ chất lỏng mát lạnh chạy xuống cổ họng.
“Có phải cha đã sai vì đã khẳng định Mr Swiff là thông minh?” Westcliff hỏi Daisy.
“Anh ta rất thông minh,” nàng thừa nhận. “Nhưng người ta không thể trò chuyện nổi với anh ta – anh ta hỏi hàng ngàn câu, và hấp thu mọi thứ người ta nói mà chẳng trao lại gì hết.”
“Có lẽ Swiff xấu hổ,” Westcliff nói.
Giờ đến lượt Daisy cười nắc nẻ. “Em cam đoan với anh, bá tước, Mr Swiff không xấu hổ đâu. Anh ta-“ nàng dừng lại, cảm thấy khó tìm được từ ngữ nào để diễn đạt suy nghĩ của mình.
Sự lạnh lẽo ăn vào tận xương tủy của Matthew Swiff được đồng hành bởi cái vẻ ta đây không thể chịu đựng nổi của anh ta. Mọi người không thể nói với anh ta điều gì – bởi anh ta biết tất cả. Vì Daisy lớn lên trong một gia đình đông đúc với những tính cách kiên quyết không thỏa hiệp, nên nàng có một chút năng lực xử trí khi lại có thêm một con người cứng rắn và hay tranh cãi trong cuộc sống của mình.
Theo quan điểm của nàng nó không biện hộ được cho Swiff rằng anh ta hoà hợp rất tốt với gia đình Bowman.
Có lẽ Swiff nên tỏ ra dễ chịu hơn vì ở anh ta không có một chút gì là hấp dẫn hay cuốn hút. Nhưng anh ta thật may mắn khi không có sự phong nhã mềm mại trong tính cách và ngoại hình. Không khiếu hài hước, không có những biểu hiện rõ ràng của lòng tử tế. Thêm vào đó anh ta lại được tạo ra một cách vụng về, cao và không cân đối, và quá gầy đến nỗi chân tay anh ta dường như có tất cả tố chất cần thiết của những quả đậu tây. Nàng nhớ lại hình dáng chiếc áo khoác của anh ta treo phất phơ trên đôi vai rộng như thể bên trong nó chẳng có gì.
“Tốt hơn hãy liệt kê tất cả những điều em không thích ở anh ta ra,” cuối cùng Daisy nói, “nó dễ hơn nhiều so với việc nêu lên những lí do khả dĩ giải thích vì sao em nên thích anh ta.”
“Anh ta thậm chí không hấp dẫn,” Lillian thêm vào. “Anh ta là một cái túi xương.” Cô vỗ vỗ vào bộ ngực rắn chắc của Westcliff ngầm tán dương sức mạnh thể chất của anh.
Westcliff trông rất thích thú. “Ngài Swiff có nét nổi bật nào khả dĩ bù lại không?”
Cả hai chị em cùng suy nghĩ. “Anh ta có hàm răng đẹp,” rốt cuộc Daisy miễn cưỡng đáp.
“Sao em biết?” Lillian hỏi, “Anh ta có bao giờ cười đâu!”
“Em đánh giá anh ấy thật khắt khe,” Westcliff nhận xét “Nhưng có thể Mr Swiff đã thay đổi kể từ lần cuối em gặp anh ấy.”
“Không nhiều lắm đâu, nếu không em đã đồng ý kết hôn với anh ta rồi.” Daisy đáp.
“Em không phải kết hôn với anh ta nếu như em không muốn.” Lillian dữ dội nói, lay lay cánh tay chồng. “Phải vậy không, Westcliff?”
“Đúng vậy, em yêu,” anh thì thầm, vuốt những sợi tóc trên mặt cô ra phía sau.
“Và anh sẽ không để cho cha mang Daisy khỏi em chứ?” Lillian nài nỉ.
“Đương nhiên là không. Có vài việc luôn luôn có thể thương lượng được.”
Lillian ngả vào anh, hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của chồng mình. “Đó,” cô lầm bầm với Daisy. “Không cần lo lắng nữa…thấy không? Westcliff có mọi thứ…” cô dừng lại để ngáp thật to, “…cần thiết trong tay…”
Thấy cái cách mí mắt chị gái mình trĩu xuống, Daisy mỉm cười âu yếm. Nàng gặp ánh mắt Westcliff qua đầu Lillian, và nàng ra dấu mình nên đi. Anh đáp lại bằng cái gật đầu lịch sự, sự quan tâm của anh hoàn toàn quay lại với gương mặt buồn ngủ của Lillian. Và Daisy không thể không tự hỏi đã có người đàn ông nào từng nhìn nàng như thế chưa, như thể nàng là một kho báu trong cánh tay của anh ta.
Daisy chắc chắn Westcliff sẽ cố gắng giúp nàng bằng bất cứ cách nào có thể, chỉ vì Lillian. Nhưng lòng tin của nàng vào sức ảnh hưởng của bá tước bị giảm đi bởi ý thức được ý chí sắt đá không lay chuyển của cha mình.
Cho dù nàng sẽ chống lại mọi biện pháp ông dùng đến để tống khứ nàng đi, Daisy vẫn có một cảm giác tồi tệ là lợi thế sẽ không đứng về phía nàng.
Nàng dừng lại nơi ngưỡng cửa căn phòng và quay nhìn lại hai vợ chồng trên ghế xô pha với vẻ đăm chiêu tư lự, Lillian đã ngủ thiếp đi nhanh chóng, đầu tựa vào ngực Westcliff. Khi bá tước bắt gặp ánh mắt buồn bã của nàng, một bên lông mày anh nhướng lên dò hỏi.
“Cha em…” Daisy mở miệng, rồi cắn môi. Người đàn ông này là một cộng sự kinh doanh của cha nàng. Thật không thích hợp khi chạy đến chỗ Westcliff cùng những lời than phiền. Nhưng vẻ kiên nhẫn trên nét mặt anh khuyến khích nàng tiếp tục. “Ông nói em là đứa ăn bám,” nàng nói, giữ giọng khẽ khàng để tránh ảnh hưởng tới Lillian. “Ông ấy bảo em hãy nói xem thế giới có được lợi ích gì khi có mặt em, hoặc em đã làm được gì cho mọi người hay chưa.”
“Và em trả lời sao?” Westcliff hỏi.
“Em…không thể nghĩ ra điều gì để nói.”
Đôi mắt màu cà phê của Westcliff không thể dò đọc nổi. Anh ra dấu cho nàng lại gần chiếc xô pha, và nàng tuân theo. Trước sự ngạc nhiên của nàng, anh cầm lấy bàn tay nàng trong tay mình và siết chặt ấm áp. Ngài bá tước luôn thận trọng này chưa từng làm điều tương tự trước đó.
“Daisy,” Westcliff dịu dàng nói, “Mọi cuộc đời không phải được đánh giá bằng những thành tựu lớn lao. Mà được đo bằng con số vô hạn của những hành động nhỏ bé. Mỗi lần em làm một việc tốt cho ai đó hoặc mang lại nụ cười trên gương mặt họ, nó sẽ làm cho cuộc đời em thêm ý nghĩa. Đừng bao giờ nghi ngờ giá trị của mình, cô bạn nhỏ. Không có Daisy Bowman thế giới sẽ trở thành một nơi tối tăm ảm đạm.”
Một vài người sẽ tranh cãi rằng Stony Cross Park là một trong những địa điểm đẹp nhất nước Anh. Điền trang Hamsphire duy trì được một địa hình cực kỳ đa dạng, từ những cánh rừng gần như không vượt qua nổi tới những bãi cỏ cùng đầm lầy ẩm ướt rực rỡ sắc hoa, và tòa dinh thự xây bằng những khối đá ong lớn nằm trên một sườn dốc nhìn xuống dòng sông Itchen phía dưới.
Sức sống dạt dào khắp mọi nơi. Những chồi non xanh mướt mọc lên từ thảm lá mục dưới chân vết nứt của những cây sồi và tuyết tùng. Những bông hoa chuông nổi bật lên trên nền tối sẫm của khu rừng.
Những con châu chấu đỏ nhảy qua các bãi cỏ phủ kín anh thảo dại và cây cải xoong, trong khi những con chuồn chuồn kim thanh nhã màu xanh bay lượn trên những cánh hoa cầu kỳ trắng muốt của loài hoa đậu tây mọc trên đầm lầy. Mọi vật mang hơi thở mùa xuân, không khí đượm mùi hương ngọt ngào của hoa hoàng dương bên hàng rào và bãi cỏ xanh mượt.
Sau khi trải qua mười hai tiếng đồng hồ trên xe ngựa được Lillian miêu tả như hành trình qua địa ngục, gia đình Westcliff, gia đình Bowman, và khách khứa đủ loại lấy làm hài lòng vì rốt cuộc đã tới Stony Cross Park.
Bầu trời ở đây khác với Hamsphire, có màu xanh dịu mát, và không khí tràn ngập một sự bình yên hạnh phúc. Không có những tiếng lanh canh của bánh xe và vó ngựa trên những đường phố lát đá, không có những người bán dạo hoặc ăn mày, hoặc nhà máy huýt còi inh ỏi, hoặc bất kỳ sự rung chuyển liên miên tấn công vào tai ta trong thị trấn. Nơi đây chỉ có tiếng hót ríu rít của những con chim cổ đỏ trong hàng rào, tiếng lách tách của những chú gõ kiến xanh mổ vào thân cây, và thỉnh thoảng là tiếng lao vút của những con bói cá từ đám lau sậy ven sông.
Lillian, người từng coi vùng nông thôn là nơi tẻ ngắt, đã vui mừng khôn xiết được trở lại điền trang. Cô cảm thấy khỏe hơn trong không khí của Stony Cross Park, và sau đêm đầu tiên ở thái ấp trông cô khá hơn nhiều so với những tuần trước đây. Giờ đây tình trạng thai nghén của cô chẳng bao lâu nữa không thể che đậy bằng những chiếc váy chiết eo cao, cô đang bước vào thời kỳ sắp sinh nở, điều đó có nghĩa cô không còn có thể tới những nơi công cộng được nữa. Tuy nhiên tại điền trang của mình, Lillian sẽ có một sự tự do tương xứng, mặc dù cô sẽ hạn chế những hoạt động giao tiếp xuống chỉ trong một nhóm nhỏ những vị khách mà thôi.
Daisy vui mừng khi nàng được thu xếp ở trong căn phòng yêu thích nhất của mình trong tòa dinh thự. Căn phòng xinh đẹp và đáng yêu trước đây thuộc về tiểu thư Aline, em gái Westcliff, giờ đây đã định cư ở Mỹ cùng chồng và con trai. Nét quyến rũ nhất của phòng ngủ là chiếc tủ nhỏ gắn liền với căn phòng được mang tới từ Pháp và lắp ráp lại. Nó có nguồn gốc từ một lâu đài ở thế kỷ mười bảy và phù hợp hoàn hảo với một chiếc ghế dài dành cho những giấc ngủ trưa và việc đọc sách.
Nằm cuộn tròn trên một góc chiếc ghế dài với quyển sách trong tay, Daisy cảm thấy như đang thoát khỏi phần còn lại của thế giới. Ôi, giá như nàng có thể ở lại Stony Cross này và sống cùng chị nàng mãi mãi! Nhưng ngay cả khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu nàng đã biết mình sẽ không bao giờ hoàn toàn hạnh phúc theo cách đó. Nàng muốn có cuộc sống của riêng nàng…người chồng của riêng nàng, và những đứa trẻ của riêng nàng.
Trong trí nhớ của Daisy đây là lần đầu tiên nàng và mẹ trở thành những đồng minh, Sợi dây gắn kết họ với nhau là khao khát ngăn chặn một cuộc hôn nhân với Matthew Swiff đáng ghét.
“Cái gã xấu xa đó,” Mercedes đã la lên. “Không nghi ngờ gì nữa, chính hắn đã nhồi nhét toàn bộ ý tưởng đáng nguyền rủa đó vào đầu cha con…mẹ luôn nghi hắn ta…”
“Mẹ nghi ngờ điều gì ạ?” Daisy hỏi, nhưng mẹ nàng chỉ mím chặt môi lại đến khi chúng tạo thành một đường mỏng dính.
Khi Mercedes nghiên cứu danh sách khách mời, bà thông báo cho Daisy biết rằng phần lớn các quý ông đủ tư cách đều đang ở đây. “Ngay cả nếu họ không hoàn toàn trực tiếp thừa kế tước hiệu, thì họ cũng đến từ những gia đình quý tộc.” Mercedes nói. “Và không ai đoán trước được…đôi khi xảy ra thảm họa…những dịch bệnh không thể tránh…những vụ tai nạn lớn. Hàng loạt thành viên trong gia đình có thể bị xóa sổ cùng một lúc và chồng con có thể trở thành quý tộc một cách nghiễm nhiên!” Mong chờ đầy hy vọng vào cái ý tưởng là tai ương sẽ xảy đến với toàn bộ họ hàng nhà chồng tương lai của Daisy,
Mercedes càng chăm chú hơn nữa vào bản danh sách.
Daisy sốt ruột chờ sự xuất hiện của Evie và St.Vincent vào cuối tuần. Nàng nhớ Evie quá chừng, đặc biệt từ lúc Annabelle mải bận bịu với em bé và Lillian quá chậm chạp để đồng hành với nàng trên những con đường đi bộ lộng gió nàng yêu thích.
Vào ngày thứ ba từ khi nàng đến Hamsphire, Daisy tự mình ra ngoài vào một buổi chiều đẹp như tranh. Nàng chọn con đường mòn cổ xưa mà nàng đã đi ngang qua trong nhiều chuyến viếng thăm trước đây. Mặc một chiếc váy muslin màu xanh nhạt in những bông hoa, và một đôi giày đi bộ chắc chắn, nàng vung vẩy những sợi ruy băng của chiếc mũ rơm trên tay.
Bước dọc theo con đường trũng băng qua những bãi cỏ ẩm ướt rực rỡ những bông hoa dại màu vàng và cây gọng vó, Daisy ngẫm nghĩ về vấn đề của mình.
Tại sao đối với nàng việc tìm một người đàn ông lại khó khăn đến thế? Không phải vì nàng không muốn yêu một người nào đó. Thật ra, nàng rất đồng tình với ý nghĩ rằng dường như là một sự bất công phi lý khi mà đến lúc này nàng vẫn chẳng tìm được ai. Nàng đã cố gắng! Nhưng luôn luôn có một điều gì đó bị sai.
Nếu có một quý ông tuổi tác phù hợp, thì anh ta lại thụ động hoặc là vênh váo. Nếu anh ta tử tế và thú vị, thì người đó nếu không đủ già để làm ông của nàng thì cũng có những vấn đề rắc rối như là thường xuyên bốc mùi hoặc làm bắn nước bọt vào mặt nàng khi nói chuyện.
Daisy biết mình không phải là giai nhân tuyệt sắc. Nàng quá nhỏ nhắn và mảnh mai, và mặc dù nàng được khen ngợi là có đôi mắt đen và mái tóc nâu sẫm tương phản với làn da trắng, nàng cũng nghe thấy những từ như “tí hon” và “tinh quái” vẳng đến tai rất nhiều lần. Phụ nữ thấp bé không hấp dẫn những kẻ cầu hôn vì không gần với bất kỳ con số nào mà các bức tượng đẹp đẽ và thần vệ nữ sở hữu.
Cũng có lời nhận xét là Daisy dành quá nhiều thời gian cho những cuốn sách của nàng, điều này có lẽ đúng. Nếu được phép, Daisy sẽ dành hết ngày này qua ngày khác để đọc sách và mơ mộng. Bất kỳ người nào đồng trang lứa và có óc xét đoán sẽ kết luận chắc như đinh đóng cột rằng nàng sẽ không trở thành một người vợ hữu ích trong những công việc quản lý nhà cửa, bao gồm những bổn phận xoay quanh việc để ý đến từng chi tiết nhỏ. Và người đó sẽ đúng với giả thuyết này.
Daisy không thể chú tâm nhiều đến nội dung trong tủ đựng thức ăn hoặc cần bao nhiêu xà phòng cho việc giặt giũ hàng ngày. Nàng quá say sưa với tiểu thuyết, thơ ca và lịch sử, tất cả những thứ đó truyền cảm hứng cho những ý tưởng viển vông vô tận khi nàng nhìn chăm chăm vô định qua cửa sổ…trong khi trí tưởng tượng của nàng tiếp tục những chuyến phiêu lưu kỳ thú, du hành trên những tấm thảm thần kỳ, lênh đênh qua các đại dương xa lạ, truy tìm kho báu trên những hòn đảo nhiệt đới.
Và có những quý ông mang đầy vẻ bí hiểm rùng rợn xuất hiện trong những giấc mơ của Daisy, được bồi đắp bởi những những câu chuyện về các anh hùng táo bạo với những chiến công hiển hách. Những người đàn ông tưởng tượng ấy hấp dẫn và thú vị hơn nhiều so với người thật ngoài đời…họ nói bằng những lời văn đẹp đẽ. Họ xuất sắc trong những trận đọ kiếm và đấu súng tay đôi, và họ đặt những nụ hôn ngây ngất lên những người con gái họ yêu thích.
Tất nhiên Daisy không ngây thơ tới mức nghĩ những người đàn ông đó thực sự tồn tại, nhưng nàng phải thú nhận rằng với tất cả những hình ảnh lãng mạn đó trong đầu, thì người đàn ông ngoài đời dường như thật kinh khủng…chà, quá buồn tẻ nếu đem ra so sánh.
Ngửa mặt lên đón ánh nắng nhạt xiên thành những sợi tơ rực rỡ qua những vòm cây trên đầu, Daisy hát vang một giai điệu dân ca rộn rã có tên là “Bà cô trên gác xép.”
Đến đây hỡi những chàng trai
Dù chàng giàu hay nghèo
Dù chàng ngu ngốc hay hóm hỉnh
Dù chàng là ai đi nữa
Chỉ cần chàng không cưới em vì lòng trắc ẩn
Chẳng mấy chốc nàng đã đến được đích của mình – nơi mùa xuân bừng nở mà nàng và các bông-hoa-bên-lề khác đã ghé qua vài lần ngày trước. Cái giếng ước. Theo truyền thuyết vùng này, trong giếng có một linh hồn cư ngụ, nếu bạn ném một cây kim xuống giếng thì linh hồn đó sẽ ban cho bạn một điều ước. Điều nguy hiểm duy nhất là, nếu đứng quá gần thì linh hồn trong giếng có thể kéo bạn xuống đó để làm vợ anh ta mãi mãi.
Ở những lần trước Daisy đã ước cho những người bạn của nàng – và chúng luôn trở thành sự thật. Giờ đây nàng cần phép màu đó cho chính mình.
Nhẹ đặt chiếc mũ rơm xuống nền đất, Daisy lại gần cái hố nhỏ và ngó xuống làn nước đục ngầu. Nàng thò tay vào trong túi chiếc váy và lôi ra một gói giấy đầy kim.
“Giếng ước ơi,” nàng nói, “Tôi toàn gặp vận rủi khi tìm một người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng, tôi trông cậy nơi người. Không yêu cầu, không điều kiện. Điều tôi mong ước chỉ là…một người đàn ông tử tế mà thôi. Tôi đã sẵn sàng để đón nhận rồi.”
Nàng lấy những cây kim trong gói giấy ra thành hai và ba cái một, ném chúng xuống giếng. Những mảnh kim loại sáng lấp lánh trong không khí trước khi đáp xuống mặt nước bị khuấy động và chìm sâu vào làn nước tối tăm.
“Cả chỗ kim đó tôi chỉ dành cho một điều ước thôi,” nàng bảo với cái giếng. Nàng đứng đó một lúc lâu với đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn tập trung. Âm thanh của mặt nước bị bao phủ bởi tiếng huýt của một con chim chích màu ô liu đang nhào xuống một chú sâu giữa buổi trưa, và tiếng vo vo của một con chuồn chuồn.
Đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên sau lưng nàng, như tiếng lạo xạo của bàn chân giẫm lên cành cây.
Quay người lại, Daisy trông thấy bóng một người đàn ông đang đi tới chỗ nàng. Anh ta chỉ còn cách nàng vài thước. Sự choáng váng khi phát hiện ra có người ở rất gần trong khi nàng nghĩ chỉ có mình mình khiến cho tim nàng chao đảo thành những nhịp dồn dập lo lắng.
Anh cao và rắn rỏi như chồng của Annabelle, bạn nàng. Mặc dù bề ngoài anh có phần trẻ hơn, có lẽ chưa đến ba mươi tuổi. “Thứ lỗi cho tôi,” anh nói với giọng trầm trầm khi nhìn thấy vẻ mặt nàng. “Tôi không có ý định làm cô sợ.”
“Ồ, ngài đâu có làm tôi sợ,” nàng nói dối đầy vui vẻ, tim vẫn đập loạn xạ. “Tôi chỉ hơi…kinh ngạc một chút thôi.”
Anh lại gần nàng trong một dáng đi nhẹ nhàng thong thả, hai tay đút trong túi quần. “Tôi đến điền trang từ hai tuần trước,” anh nói, “họ bảo là cô đang đi dạo bên ngoài.”
Dường như anh ta còn hơn là quen biết. Anh đang nhìn nàng như chờ nàng nhận ra. Nàng cảm thấy sự hối thúc của một lời xin lỗi phiền lòng luôn xuất hiện trong hoàn cảnh quên mất tên một người mình từng gặp.
“Ngài là khách của Lord Westcliff ư?” nàng hỏi, cố xác định anh ta là ai.
Anh trao cho nàng một cái nhìn tò mò và hơi mỉm cười. “Đúng vậy, cô Bowman.”
Anh biết tên nàng. Daisy chăm chú nhìn anh trong sự bối rối ngày một gia tăng. Nàng không thể tưởng tượng làm thế nào lại quên một người đàn ông hấp dẫn nhường này. Những đường nét của anh mạnh mẽ và kiên định, quá đàn ông để được coi là đẹp, quá ấn tượng để được coi là bình thường. Và đôi mắt anh mang màu trời xanh thẳm của những buổi sáng huy hoàng, tương phản mãnh liệt với màu da rám nắng của anh. Có điều gì đó không bình thường ở anh ta, một loại sức sống trần trụi bị kìm nén gần như khiến nàng bước lùi lại, áp lực của nó quá ư mạnh mẽ.
Khi anh nghiêng đầu xuống nhìn nàng những tia sáng màu gụ trượt trên mái tóc nâu sẫm của anh. Những lọn tóc dày được cắt ngắn hơn nhiều so với kiểu tóc được ưa chuộng ở Châu âu. Kiểu tóc của Mỹ. Nghĩ về điều đó, anh ta nói bằng trọng âm Mỹ. Và cái mùi sạch sẽ tươi mát nàng vừa nhận thấy…nếu nàng không nhầm lẫn, thì nó là mùi hương từ…xà phòng của nhà Bowman?
Đột ngột Daisy đã biết anh ta là ai. Hai đầu gối nàng gần như biến mất phía dưới
“Ngài,” nàng thầm thì, đôi mắt mở to bàng hoàng khi nàng nhìn vào gương mặt của Matthew Swiff.
“Ta đã có quyết định về tương lai của Daisy,” Thomas Bowman thông báo với vợ và con gái.
“Dù nhà Bowmans chẳng bao giờ muốn thừa nhận thất bại, thì chúng ta cũng không thể làm ngơ trước sự thật được.”
“Sự thật đó là gì, hở cha?” Daisy hỏi.
“Con không dành cho giới quý tộc Anh.” Hơi nhăn mặt, Ngài Bowman nói thêm. “Hoặc có lẽ quý tộc Anh không phải dành cho con. Cha nhận được một kết quả nghèo nàn cho sự đầu tư vào công cuộc kiếm chồng cho con. Con có biết như thế nghĩa là gì không, Daisy?”
“Con là một cổ phiếu đang mất giá chăng?” Nàng đoán.
Người ta chưa bao giờ nghĩ rằng Daisy là một cô gái trưởng thành đến thời điểm hiện tại. Nhỏ nhắn, mảnh dẻ, tóc đen, nàng vẫn còn vẻ lanh lợi và hồ hởi của một cô bé trong khi phụ nữ ở tuổi nàng đã sẵn sàng trở thành những mệnh phụ trẻ chín chắn. Khi nàng ngồi đó với đầu gối co lên, trông nàng như một con búp bê Trung Hoa bị bỏ rơi trên trường kỷ. Nó làm ngài Bowman phiền muộn khi nhìn con gái ông ôm quyển sách trong lòng với một ngón tay kẹp giữa những trang giấy để đánh dấu. Rõ ràng nàng có thể chịu khó chờ đợi ông kết thúc xong để có thể quay lại với nó.
“Bỏ nó xuống.” Ông nói.
“Vâng, thưa cha.” Daisy lén lút mở quyển sách để xem lại số trang và đặt nó sang bên cạnh. Cử chỉ nhỏ đó làm ngài Bowman đau nhói. Sách, sách…cái vật đơn thuần đó đã dẫn đến kết quả thất bại đầy hổ thẹn của con gái ông trên thị trường hôn nhân.
Bập bập điếu xì gà lớn, Bowman ngồi xuống một chiếc ghế cầu kỳ trong phòng khách riêng của khách sạn sang trọng mà họ đã chiếm cứ từ hơn hai năm trước. Vợ ông, Mercedes, ngồi ghé lên chiếc ghế lưng cao mảnh khảnh gần bên. Bowman là một người đàn ông mập mạp, tròn như thùng phuy, sự tăng trọng lượng cuả ông cũng tỉ lệ thuận với đầu óc kinh doanh chiến lược của ông. Dù đầu ông đã hói, nhưng ông lại sở hữu một bộ ria chổi xể lớn, như thể mọi nguồn năng lượng cần thiết cho số tóc trên đầu ông đã chuyển địa chỉ sang mép ông vậy.
Mercedes đã bắt đầu đời sống hôn nhân trong vóc dáng một cô thiếu nữ hết sức mảnh khảnh, và khi năm tháng trôi qua bà thậm chí còn trở nên mỏng manh hơn, như một bánh xà phòng từ từ mòn đi thành mảnh nhỏ. Mái tóc đen bóng mượt của bà luôn được buộc giản dị, ống tay áo ôm khít lấy cổ tay nhỏ đến nỗi ngài Bowman có thể bẻ gãy như bẻ một cành cây con. Ngay cả khi bà ngồi im không động đậy, như lúc này đây, Mercedes vẫn gây ra ấn tượng của một người luôn hoạt động không ngừng.
Bowman chưa bao giờ hối hận vì đã chọn Mercedes làm vợ - tham vọng sắt đá của bà phù hợp một cách hoàn hảo với tham vọng của ông. Bà là một phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn ở tất cả các khía cạnh, luôn luôn chiến đấu để tạo ra một vị trí trong xã hội cho gia đình Bowman. Chính Mercedes là người đã khăng khăng rằng vì nhà Bowman không thể chen chân vào tầng lớp thượng lưu ở New York, thì họ sẽ mang những cô con gái sang nước Anh. “Chúng ta sẽ dễ dàng qua mặt bọn họ,” bà nói quả quyết. Và ơn Chúa, họ đã thành công với cô con gái cả Lillian.
Lillian không hiểu đã xoay sở thế nào để tóm được giải thưởng đáng giá nhất nước Anh, Lord Westcliff, người có huyết thống như vàng ròng. Bá tước là một thành tựu đáng kể đối với gia đình. Nhưng bây giờ Bowman sốt ruột muốn trở về Mỹ. Nếu Daisy cập bến với một người chồng có tước vị như con bé phải thực hiện ngay vào lúc này, tận dụng thời gian sẽ tránh được sự thua lỗ.
Ngẫm nghĩ về năm đứa con của mình, Bowman tự hỏi sao mà chúng có quá ít nét tính cách của ông trong người đến vậy. Cả ông và Mercedes đều là người đầy nghị lực, và cho đến nay họ có ba đứa con trai quá ư bình lặng, quá ư chấp nhận hiện tại, quá ư chắc chắn rằng mọi thứ mình muốn sẽ chỉ đơn giản rơi tọt vào tay như quả chín rời khỏi cành. Lillian dường như là đứa duy nhất thừa hưởng chút ít tính năng nổ của dòng họ Bowman…nhưng con bé lại là phụ nữ và do đó cực kỳ là lãng phí.
Và rồi đến Daisy. Trong tất cả những đứa con, Daisy luôn là đứa khó hiểu nhất đối với ngài Bowman. Ngay từ khi còn bé Daisy đã chưa bao giờ rút ra một đáp án chính xác từ những câu chuyện ông kể cho nghe, chỉ hỏi những câu dường như chẳng bao giờ liên quan tới điểm mấu chốt mà ông cố gắng chỉ ra. Khi ông giải thích lí do tại sao các nhà đầu tư muốn hạ thấp mức nguy hiểm và tiết chế hàng tồn kho nên đặt đồng vốn vào cổ phiếu của chứng khoán quốc gia, Daisy đã ngắt lời ông bằng câu hỏi, “Cha ơi, không phải rất tuyệt sao nếu những chú chim ruồi tổ chức tiệc trà và chúng ta được thu nhỏ lại để được mời tham dự?”
Trong suốt những năm qua mọi nỗ lực của ngài Bowman nhằm thay đổi Daisy đã gặp phải sự chống cự dũng cảm. Nàng thích bản thân mình như hiện có và vì thế có cố gắng làm bất kỳ điều gì với nàng cũng giống như dồn một đàn bướm lại với nhau, hoặc như ghim một miếng thạch lên cây vậy.
Vì lẽ đó Bowman vô cùng điên tiết bởi bản tính không thể đoán trước nổi của con gái, ông hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự thiếu vắng số lượng đàn ông sẵn sàng sống trọn đời bên con bé. Nó sẽ trở thành loại người mẹ nào đây, có thể nó sẽ nói chuyện tầm phào về những nàng tiên xinh đẹp trượt xuống những dải cầu vồng thay vì nhồi nhét những quy tắc hợp lệ vào đầu bọn trẻ.
Mercedes nhảy vào câu chuyện, giọng bà căng thẳng vì khiếp hãi. “Ngài Bowman yêu quý, mùa vũ hội còn lâu mới kết thúc cơ mà. Tôi cho rằng Daisy sẽ thực hiện xuất sắc. Lord Westcliff đã giới thiệu nó với vài quý ông rất hứa hẹn, tất cả bọn họ cực kỳ hứng thú với viễn cảnh được trở thành anh em đồng hao với ngài bá tước.”
“Tôi thấy điều đó nói lên rằng,” ngài Bowman u ám nói, “Mồi nhử của các quý ông đầy hứa hẹn đó là giành được vị trí anh em đồng hao với Westcliff hấp dẫn hơn việc lấy được Daisy làm vợ.” Ông ghim vào Daisy cái nhìn chằm chằm khắc nghiệt. “Có ai trong số các anh chàng đó sẽ ngỏ lời với con không?”
“Làm sao mà con bé biết được-“ Mercedes phản đối.
“Phụ nữ luôn biết những chuyện như vậy. Trả lời đi, Daisy-có khả năng con đã làm hài lòng một trong số các chàng trai đó không?”
Con gái ông lưỡng lự, vẻ bối rối xuất hiện trong đôi mắt đen cụp xuống của nàng “Không, thưa cha,” cuối cùng nàng thẳng thắn thừa nhận.
“Như ta đã đoán.” Đan những ngón tay to bè lại với nhau trước bụng, Bowman hách dịch quan sát hai phụ nữ đang im thin thít. “Sự thiếu thành công của con đã trở nên bất tiện, con gái à. Cha thấy phiền về những phí tổn không cần thiết cho những bộ váy áo và trang sức lòe loẹt, những chuyến xe ngựa mệt mỏi đưa con đến các buổi vũ hội vô ích. Hơn thế nữa, ta rất phiền vì cái dự án này đã giữ chân ta tại nước Anh trong khi ta cần phải ở Mỹ. Vì vậy ta quyết định chọn một người chồng cho con.
Daisy ngây ra nhìn ông. “Đó là ai vậy, cha?”
“Matthew Swiff”
Nàng nhìn ông chằm chằm như thể ông mất trí.
Mercedes hít một hơi thở vội vã. “Chuyện đó thật vô nghĩa, ông Bowman! Hoàn toàn vô nghĩa! Nó chẳng giúp cho chúng ta hay Daisy tiến thêm bước nào trong sự kết hợp như vậy. Mr.Swiff không phải một quý tộc, tài sản anh ta cũng chẳng đáng bao nhiêu-“
‘Cậu ta thuộc gia đình Boston Swiff,” Bowman phản bác lại, “một gia đình khó mà coi thường được. Một tên tuổi có vai vế và huyết thống tốt để kết hợp. Quan trọng hơn là, Swiff rất nhiệt tình với tôi. Và cậu ấy là một trong những kẻ có năng lực kinh doanh nhất tôi từng đương đầu. Tôi muốn cậu ta là con rể, muốn cậu ta thừa kế công ty khi thời điểm đến.”
“Ông đã có ba thằng con trai thừa kế để thừa hưởng công ty rồi còn gì,” Mercedes bất bình nói.
“Không có đứa nào để tâm đến chuyện kinh doanh hết. Bọn chúng không có niềm đam mê đối với nó.” Nghĩ đến Matthew Swiff, con người đầy năng động dưới sự dạy dỗ của ông trong suốt mười năm qua, Bowman cảm thấy nhói lên bởi lòng kiêu hãnh. Thằng bé giống với Bowman còn hơn cả con ruột ông. “Không đứa nào trong số chúng có tham vọng sôi sục và sự tàn nhẫn của Swiff cả.” Bowman tiếp tục. “Tôi muốn cậu ấy trở thành cha đứa cháu thừa tự của tôi.”
“Ông mất hết tỉnh táo rồi!” Mercedes hét lên kịch liệt.
Daisy nói bằng một giọng bình tĩnh đến mức xén ngọt sự ầm ĩ của cha nàng. “Con nên chỉ ra rằng sự hợp tác của con là không cần thiết trong chuyện này. Nhất là giờ đây chúng ta đang xúc tiến vấn đề về những người thừa tự của cha. Và con đảm bảo với cha rằng, không thế lực nào trên trái đất bắt buộc được con chịu đựng những đứa con với người đàn ông mà con thậm chí còn không quý mến.”
“Cha nên nghĩ rằng con muốn trở thành người có ích cho ai đó,” Bowman làu bàu. Nó luôn là khả năng của ông để dập tắt sự nổi loạn có nguy cơ bùng phát. “Cha nghĩ con sẽ muốn một người chồng và một mái nhà của chính mình hơn là tiếp tục cuộc sống ăn bám hiện giờ.”
Daisy lùi lại như thể ông vừa tát nàng. “Con không phải kẻ ăn bám.”
“Ồ! Vậy hãy giải thích cho cha xem thế giới có được lợi lộc gì từ sự hiện diện của con nào. Đã bao giờ con làm điều gì cho bất cứ ai chưa?”
Đối mặt với nhiệm vụ phải bào chữa cho tình trạng của nàng, Daisy lạnh lùng nhìn ông và giữ nguyên sự im lặng.
“Đây là tối hậu thư của ta,” Bowman nói. “Hãy tìm ra một người chồng phù hợp cho đến cuối tháng Năm này, nếu không ta sẽ gả con cho Swiff đó.”
“Em không nên kể với chị chuyện này,” Daisy rền rĩ, đi tới đi lui trong phòng khách nhà Marsden vào buổi chiều muộn hôm ấy. “Tình trạng của chị cần tránh sự lo lắng. Nhưng em không thể giữ mãi nó trong lòng bằng không em sẽ nổ tung ra mất, điều mà có thể khiến chị còn lo lắng gấp bội.”
Chị gái nàng ngẩng đầu lên khỏi bờ vai vững chắc của Westcliff. “Kể đi.” Lillian nói, một lần nữa nuốt xuống cơn buồn nôn. “Chị chỉ lo lắng khi mọi người giữ bí mật với chị thôi.”
Cô đang ngồi ngả người dựa trên chiếc xô pha nhỏ, nghỉ ngơi trong cánh tay của Westcliff trong khi anh xúc từng thìa kem chanh đưa vào miệng cô. Cô nhắm mắt lại lúc nuốt vào, hàng mi đen rủ xuống như những vầng trăng lưỡi liềm tương phản với gò má nhợt nhạt.
“Khá hơn chứ?” Westcliff dịu dàng hỏi, lau giọt nước đi lạc xuống khóe môi cô.
Lillian gật đầu, khuôn mặt cô trắng bệch. “Vâng, em nghĩ có tác dụng rồi đấy. Hừm, tốt hơn anh nên cầu nguyện cho đứa bé là con trai đi, Westcliff, vì đây là cơ hội duy nhất của anh về một người thừa kế. Em sẽ không bao giờ trải qua chuyện này lần nữa đâu-“
“Há miệng ra nào,” anh nói, bón cho cô một thìa kem nữa.
Bình thường Daisy sẽ cảm thấy xúc động bởi hình ảnh cuộc sống riêng tư trong gia đình Westcliff…hiếm có ai được chứng kiến một Lillian yếu đuối như thế, hay một Marcus dịu dàng và lo lắng đến vậy. Nhưng Daisy quá quẫn trí bởi những vấn đề riêng của mình đến nỗi nàng gần như chẳng để ý đến cử chỉ thân mật của họ khi buột ra, “Cha đã đưa cho em một tối hậu thư. Tối nay ông ấy-“
“Đợi đã,” Marcus nhẹ nhàng nói, điều chỉnh lại vòng ôm khi anh thận trọng đỡ vợ dịch sang bên cạnh, cô nặng nề tựa vào anh, bàn tay mảnh mai trắng trẻo đặt lên đường cong trên bụng. Anh thầm thì những lời khó có thể nghe thấy vào mái tóc lộn xộn đen như gỗ mun của cô, và cô gật đầu với một tiếng thở dài.
Bất cứ ai từng chứng kiến sự chăm sóc đầy âu yếm của Westcliff đối với người vợ trẻ đều không thể không nhận thấy những thay đổi rõ rệt của ngài bá tước, người luôn được biết đến như một gã đàn ông lạnh lùng. Anh trở nên dễ gần hơn rất nhiều – anh hay mỉm cười hơn, cười vang cũng nhiều hơn – và những tiêu chuẩn của anh đối với lễ nghi khuôn phép đã hạ thấp xuống. Một điều tốt đẹp đối với người mong ước lấy Lillian làm vợ và có Daisy làm em gái vợ mình.
Đôi mắt của Westcliff, sâu thẳm và nâu sẫm gần như đen, hơi nheo lại khi anh tập trung vào Daisy. Dù anh chưa nói lời nào, Daisy vẫn đọc được trong ánh mắt anh sự khao khát bảo vệ Lillian khỏi bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì làm phiền đến sự yên tĩnh của cô.
Đột nhiên Daisy thấy xấu hổ vì đã vội vã chạy thẳng đến đây kể lể về sự đối xử bất công của cha mình. Nàng nên giữ những vấn đề đó cho riêng mình thay vì chạy đến với chị gái như một đứa trẻ nhiều chuyện. Nhưng rồi đôi mắt nâu của Lillian mở ra, và chúng mới ấm áp và vui vẻ làm sao, và hàng ngàn kỷ niệm tuổi thơ nhảy múa trong bầu không khí giữa hai người như những ngọn lửa rực rỡ. Sự thân thiết của hai chị em là thứ gì đó mà ngay cả người chồng che chở nhất cũng không thể phá vỡ được.
“Kể chị nghe nào,” Lillian nói, nép vào vai Westcliff, “Con người độc ác đó đã nói gì vậy?”
“Nếu em không tìm ra đối tượng để kết hôn vào cuối tháng Năm thì ông ấy sẽ chọn một người chồng cho em. Và chị đoán thử đó là ai? Đoán xem nào!”
“Chị không thể hình dung ra,” Lillian nói, “Cha không tỏ ra bằng lòng bất cứ ai.”
“Ồ, có đấy,” Daisy đáp một cách đáng lo ngại, “Trên thế giới này còn một người được ông ấy ưng thuận trăm phần trăm.”
Bây giờ thì ngay cả Westcliff cũng bắt đầu quan tâm. “Có phải là người anh quen biết không?”
“Anh sẽ sớm biết thôi,” Daisy nói. “Cha đã cử anh ta tới đây. Tuần tới anh ta sẽ đến điền trang Hamsphire vào buổi săn hươu.”
Westcliff lật lại trí nhớ về những cái tên Thomas Bowman đã đề nghị anh đưa vào danh sách khách mời cho kỳ đi săn mùa xuân. “Một người Mỹ phải không?” anh hỏi. “Có phải là ngài Swift?”
“Đúng thế”
Lillian nhìn Daisy sửng sốt. Rồi cô quay mặt vào vai Westcliff với một tiếng thở hổn hển đứt quãng. Ban đầu Daisy sợ rằng chị mình sẽ khóc, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã thấy hiển nhiên là Lillian đang khúc khích cười không thể ngừng lại. “Không…thật sự không…vô lý làm sao…em không bao giờ có thể.”
“Chị sẽ không thấy thấy thích thú đến thế nếu như chị được đề nghị lấy anh ta đâu.” Daisy quắc mắt nói.
Westcliff liếc nhìn từ người này sang người kia. “Có chuyện gì không ổn với Mr Swift vậy? Từ những điều mà cha nói thì dường như anh ấy là một người cầu hôn đứng đắn đấy chứ!”
“Mọi thứ về anh ta đều không ổn,” Lillian nói, phát ra tiếng khụt khịt của tràng cười cuối cùng.
“Nhưng cha em quý anh ta mà,” Westcliff nói.
“Ôi,” Lillian chế giễu, “Sự phù phiếm của cha được thỏa mãn bởi cái lối Mr Swiff cố gắng phấn đấu cạnh tranh với ông và bám lấy từng lời ông ấy nói.”
Bá tước cân nhắc những lời nói của cô trong khi vẫn tiếp tục múc từng thìa kem ấn vào môi Lillian. Cô thốt lên một tiếng hài lòng khi thứ chất lỏng mát lạnh chạy xuống cổ họng.
“Có phải cha đã sai vì đã khẳng định Mr Swiff là thông minh?” Westcliff hỏi Daisy.
“Anh ta rất thông minh,” nàng thừa nhận. “Nhưng người ta không thể trò chuyện nổi với anh ta – anh ta hỏi hàng ngàn câu, và hấp thu mọi thứ người ta nói mà chẳng trao lại gì hết.”
“Có lẽ Swiff xấu hổ,” Westcliff nói.
Giờ đến lượt Daisy cười nắc nẻ. “Em cam đoan với anh, bá tước, Mr Swiff không xấu hổ đâu. Anh ta-“ nàng dừng lại, cảm thấy khó tìm được từ ngữ nào để diễn đạt suy nghĩ của mình.
Sự lạnh lẽo ăn vào tận xương tủy của Matthew Swiff được đồng hành bởi cái vẻ ta đây không thể chịu đựng nổi của anh ta. Mọi người không thể nói với anh ta điều gì – bởi anh ta biết tất cả. Vì Daisy lớn lên trong một gia đình đông đúc với những tính cách kiên quyết không thỏa hiệp, nên nàng có một chút năng lực xử trí khi lại có thêm một con người cứng rắn và hay tranh cãi trong cuộc sống của mình.
Theo quan điểm của nàng nó không biện hộ được cho Swiff rằng anh ta hoà hợp rất tốt với gia đình Bowman.
Có lẽ Swiff nên tỏ ra dễ chịu hơn vì ở anh ta không có một chút gì là hấp dẫn hay cuốn hút. Nhưng anh ta thật may mắn khi không có sự phong nhã mềm mại trong tính cách và ngoại hình. Không khiếu hài hước, không có những biểu hiện rõ ràng của lòng tử tế. Thêm vào đó anh ta lại được tạo ra một cách vụng về, cao và không cân đối, và quá gầy đến nỗi chân tay anh ta dường như có tất cả tố chất cần thiết của những quả đậu tây. Nàng nhớ lại hình dáng chiếc áo khoác của anh ta treo phất phơ trên đôi vai rộng như thể bên trong nó chẳng có gì.
“Tốt hơn hãy liệt kê tất cả những điều em không thích ở anh ta ra,” cuối cùng Daisy nói, “nó dễ hơn nhiều so với việc nêu lên những lí do khả dĩ giải thích vì sao em nên thích anh ta.”
“Anh ta thậm chí không hấp dẫn,” Lillian thêm vào. “Anh ta là một cái túi xương.” Cô vỗ vỗ vào bộ ngực rắn chắc của Westcliff ngầm tán dương sức mạnh thể chất của anh.
Westcliff trông rất thích thú. “Ngài Swiff có nét nổi bật nào khả dĩ bù lại không?”
Cả hai chị em cùng suy nghĩ. “Anh ta có hàm răng đẹp,” rốt cuộc Daisy miễn cưỡng đáp.
“Sao em biết?” Lillian hỏi, “Anh ta có bao giờ cười đâu!”
“Em đánh giá anh ấy thật khắt khe,” Westcliff nhận xét “Nhưng có thể Mr Swiff đã thay đổi kể từ lần cuối em gặp anh ấy.”
“Không nhiều lắm đâu, nếu không em đã đồng ý kết hôn với anh ta rồi.” Daisy đáp.
“Em không phải kết hôn với anh ta nếu như em không muốn.” Lillian dữ dội nói, lay lay cánh tay chồng. “Phải vậy không, Westcliff?”
“Đúng vậy, em yêu,” anh thì thầm, vuốt những sợi tóc trên mặt cô ra phía sau.
“Và anh sẽ không để cho cha mang Daisy khỏi em chứ?” Lillian nài nỉ.
“Đương nhiên là không. Có vài việc luôn luôn có thể thương lượng được.”
Lillian ngả vào anh, hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của chồng mình. “Đó,” cô lầm bầm với Daisy. “Không cần lo lắng nữa…thấy không? Westcliff có mọi thứ…” cô dừng lại để ngáp thật to, “…cần thiết trong tay…”
Thấy cái cách mí mắt chị gái mình trĩu xuống, Daisy mỉm cười âu yếm. Nàng gặp ánh mắt Westcliff qua đầu Lillian, và nàng ra dấu mình nên đi. Anh đáp lại bằng cái gật đầu lịch sự, sự quan tâm của anh hoàn toàn quay lại với gương mặt buồn ngủ của Lillian. Và Daisy không thể không tự hỏi đã có người đàn ông nào từng nhìn nàng như thế chưa, như thể nàng là một kho báu trong cánh tay của anh ta.
Daisy chắc chắn Westcliff sẽ cố gắng giúp nàng bằng bất cứ cách nào có thể, chỉ vì Lillian. Nhưng lòng tin của nàng vào sức ảnh hưởng của bá tước bị giảm đi bởi ý thức được ý chí sắt đá không lay chuyển của cha mình.
Cho dù nàng sẽ chống lại mọi biện pháp ông dùng đến để tống khứ nàng đi, Daisy vẫn có một cảm giác tồi tệ là lợi thế sẽ không đứng về phía nàng.
Nàng dừng lại nơi ngưỡng cửa căn phòng và quay nhìn lại hai vợ chồng trên ghế xô pha với vẻ đăm chiêu tư lự, Lillian đã ngủ thiếp đi nhanh chóng, đầu tựa vào ngực Westcliff. Khi bá tước bắt gặp ánh mắt buồn bã của nàng, một bên lông mày anh nhướng lên dò hỏi.
“Cha em…” Daisy mở miệng, rồi cắn môi. Người đàn ông này là một cộng sự kinh doanh của cha nàng. Thật không thích hợp khi chạy đến chỗ Westcliff cùng những lời than phiền. Nhưng vẻ kiên nhẫn trên nét mặt anh khuyến khích nàng tiếp tục. “Ông nói em là đứa ăn bám,” nàng nói, giữ giọng khẽ khàng để tránh ảnh hưởng tới Lillian. “Ông ấy bảo em hãy nói xem thế giới có được lợi ích gì khi có mặt em, hoặc em đã làm được gì cho mọi người hay chưa.”
“Và em trả lời sao?” Westcliff hỏi.
“Em…không thể nghĩ ra điều gì để nói.”
Đôi mắt màu cà phê của Westcliff không thể dò đọc nổi. Anh ra dấu cho nàng lại gần chiếc xô pha, và nàng tuân theo. Trước sự ngạc nhiên của nàng, anh cầm lấy bàn tay nàng trong tay mình và siết chặt ấm áp. Ngài bá tước luôn thận trọng này chưa từng làm điều tương tự trước đó.
“Daisy,” Westcliff dịu dàng nói, “Mọi cuộc đời không phải được đánh giá bằng những thành tựu lớn lao. Mà được đo bằng con số vô hạn của những hành động nhỏ bé. Mỗi lần em làm một việc tốt cho ai đó hoặc mang lại nụ cười trên gương mặt họ, nó sẽ làm cho cuộc đời em thêm ý nghĩa. Đừng bao giờ nghi ngờ giá trị của mình, cô bạn nhỏ. Không có Daisy Bowman thế giới sẽ trở thành một nơi tối tăm ảm đạm.”
Một vài người sẽ tranh cãi rằng Stony Cross Park là một trong những địa điểm đẹp nhất nước Anh. Điền trang Hamsphire duy trì được một địa hình cực kỳ đa dạng, từ những cánh rừng gần như không vượt qua nổi tới những bãi cỏ cùng đầm lầy ẩm ướt rực rỡ sắc hoa, và tòa dinh thự xây bằng những khối đá ong lớn nằm trên một sườn dốc nhìn xuống dòng sông Itchen phía dưới.
Sức sống dạt dào khắp mọi nơi. Những chồi non xanh mướt mọc lên từ thảm lá mục dưới chân vết nứt của những cây sồi và tuyết tùng. Những bông hoa chuông nổi bật lên trên nền tối sẫm của khu rừng.
Những con châu chấu đỏ nhảy qua các bãi cỏ phủ kín anh thảo dại và cây cải xoong, trong khi những con chuồn chuồn kim thanh nhã màu xanh bay lượn trên những cánh hoa cầu kỳ trắng muốt của loài hoa đậu tây mọc trên đầm lầy. Mọi vật mang hơi thở mùa xuân, không khí đượm mùi hương ngọt ngào của hoa hoàng dương bên hàng rào và bãi cỏ xanh mượt.
Sau khi trải qua mười hai tiếng đồng hồ trên xe ngựa được Lillian miêu tả như hành trình qua địa ngục, gia đình Westcliff, gia đình Bowman, và khách khứa đủ loại lấy làm hài lòng vì rốt cuộc đã tới Stony Cross Park.
Bầu trời ở đây khác với Hamsphire, có màu xanh dịu mát, và không khí tràn ngập một sự bình yên hạnh phúc. Không có những tiếng lanh canh của bánh xe và vó ngựa trên những đường phố lát đá, không có những người bán dạo hoặc ăn mày, hoặc nhà máy huýt còi inh ỏi, hoặc bất kỳ sự rung chuyển liên miên tấn công vào tai ta trong thị trấn. Nơi đây chỉ có tiếng hót ríu rít của những con chim cổ đỏ trong hàng rào, tiếng lách tách của những chú gõ kiến xanh mổ vào thân cây, và thỉnh thoảng là tiếng lao vút của những con bói cá từ đám lau sậy ven sông.
Lillian, người từng coi vùng nông thôn là nơi tẻ ngắt, đã vui mừng khôn xiết được trở lại điền trang. Cô cảm thấy khỏe hơn trong không khí của Stony Cross Park, và sau đêm đầu tiên ở thái ấp trông cô khá hơn nhiều so với những tuần trước đây. Giờ đây tình trạng thai nghén của cô chẳng bao lâu nữa không thể che đậy bằng những chiếc váy chiết eo cao, cô đang bước vào thời kỳ sắp sinh nở, điều đó có nghĩa cô không còn có thể tới những nơi công cộng được nữa. Tuy nhiên tại điền trang của mình, Lillian sẽ có một sự tự do tương xứng, mặc dù cô sẽ hạn chế những hoạt động giao tiếp xuống chỉ trong một nhóm nhỏ những vị khách mà thôi.
Daisy vui mừng khi nàng được thu xếp ở trong căn phòng yêu thích nhất của mình trong tòa dinh thự. Căn phòng xinh đẹp và đáng yêu trước đây thuộc về tiểu thư Aline, em gái Westcliff, giờ đây đã định cư ở Mỹ cùng chồng và con trai. Nét quyến rũ nhất của phòng ngủ là chiếc tủ nhỏ gắn liền với căn phòng được mang tới từ Pháp và lắp ráp lại. Nó có nguồn gốc từ một lâu đài ở thế kỷ mười bảy và phù hợp hoàn hảo với một chiếc ghế dài dành cho những giấc ngủ trưa và việc đọc sách.
Nằm cuộn tròn trên một góc chiếc ghế dài với quyển sách trong tay, Daisy cảm thấy như đang thoát khỏi phần còn lại của thế giới. Ôi, giá như nàng có thể ở lại Stony Cross này và sống cùng chị nàng mãi mãi! Nhưng ngay cả khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu nàng đã biết mình sẽ không bao giờ hoàn toàn hạnh phúc theo cách đó. Nàng muốn có cuộc sống của riêng nàng…người chồng của riêng nàng, và những đứa trẻ của riêng nàng.
Trong trí nhớ của Daisy đây là lần đầu tiên nàng và mẹ trở thành những đồng minh, Sợi dây gắn kết họ với nhau là khao khát ngăn chặn một cuộc hôn nhân với Matthew Swiff đáng ghét.
“Cái gã xấu xa đó,” Mercedes đã la lên. “Không nghi ngờ gì nữa, chính hắn đã nhồi nhét toàn bộ ý tưởng đáng nguyền rủa đó vào đầu cha con…mẹ luôn nghi hắn ta…”
“Mẹ nghi ngờ điều gì ạ?” Daisy hỏi, nhưng mẹ nàng chỉ mím chặt môi lại đến khi chúng tạo thành một đường mỏng dính.
Khi Mercedes nghiên cứu danh sách khách mời, bà thông báo cho Daisy biết rằng phần lớn các quý ông đủ tư cách đều đang ở đây. “Ngay cả nếu họ không hoàn toàn trực tiếp thừa kế tước hiệu, thì họ cũng đến từ những gia đình quý tộc.” Mercedes nói. “Và không ai đoán trước được…đôi khi xảy ra thảm họa…những dịch bệnh không thể tránh…những vụ tai nạn lớn. Hàng loạt thành viên trong gia đình có thể bị xóa sổ cùng một lúc và chồng con có thể trở thành quý tộc một cách nghiễm nhiên!” Mong chờ đầy hy vọng vào cái ý tưởng là tai ương sẽ xảy đến với toàn bộ họ hàng nhà chồng tương lai của Daisy,
Mercedes càng chăm chú hơn nữa vào bản danh sách.
Daisy sốt ruột chờ sự xuất hiện của Evie và St.Vincent vào cuối tuần. Nàng nhớ Evie quá chừng, đặc biệt từ lúc Annabelle mải bận bịu với em bé và Lillian quá chậm chạp để đồng hành với nàng trên những con đường đi bộ lộng gió nàng yêu thích.
Vào ngày thứ ba từ khi nàng đến Hamsphire, Daisy tự mình ra ngoài vào một buổi chiều đẹp như tranh. Nàng chọn con đường mòn cổ xưa mà nàng đã đi ngang qua trong nhiều chuyến viếng thăm trước đây. Mặc một chiếc váy muslin màu xanh nhạt in những bông hoa, và một đôi giày đi bộ chắc chắn, nàng vung vẩy những sợi ruy băng của chiếc mũ rơm trên tay.
Bước dọc theo con đường trũng băng qua những bãi cỏ ẩm ướt rực rỡ những bông hoa dại màu vàng và cây gọng vó, Daisy ngẫm nghĩ về vấn đề của mình.
Tại sao đối với nàng việc tìm một người đàn ông lại khó khăn đến thế? Không phải vì nàng không muốn yêu một người nào đó. Thật ra, nàng rất đồng tình với ý nghĩ rằng dường như là một sự bất công phi lý khi mà đến lúc này nàng vẫn chẳng tìm được ai. Nàng đã cố gắng! Nhưng luôn luôn có một điều gì đó bị sai.
Nếu có một quý ông tuổi tác phù hợp, thì anh ta lại thụ động hoặc là vênh váo. Nếu anh ta tử tế và thú vị, thì người đó nếu không đủ già để làm ông của nàng thì cũng có những vấn đề rắc rối như là thường xuyên bốc mùi hoặc làm bắn nước bọt vào mặt nàng khi nói chuyện.
Daisy biết mình không phải là giai nhân tuyệt sắc. Nàng quá nhỏ nhắn và mảnh mai, và mặc dù nàng được khen ngợi là có đôi mắt đen và mái tóc nâu sẫm tương phản với làn da trắng, nàng cũng nghe thấy những từ như “tí hon” và “tinh quái” vẳng đến tai rất nhiều lần. Phụ nữ thấp bé không hấp dẫn những kẻ cầu hôn vì không gần với bất kỳ con số nào mà các bức tượng đẹp đẽ và thần vệ nữ sở hữu.
Cũng có lời nhận xét là Daisy dành quá nhiều thời gian cho những cuốn sách của nàng, điều này có lẽ đúng. Nếu được phép, Daisy sẽ dành hết ngày này qua ngày khác để đọc sách và mơ mộng. Bất kỳ người nào đồng trang lứa và có óc xét đoán sẽ kết luận chắc như đinh đóng cột rằng nàng sẽ không trở thành một người vợ hữu ích trong những công việc quản lý nhà cửa, bao gồm những bổn phận xoay quanh việc để ý đến từng chi tiết nhỏ. Và người đó sẽ đúng với giả thuyết này.
Daisy không thể chú tâm nhiều đến nội dung trong tủ đựng thức ăn hoặc cần bao nhiêu xà phòng cho việc giặt giũ hàng ngày. Nàng quá say sưa với tiểu thuyết, thơ ca và lịch sử, tất cả những thứ đó truyền cảm hứng cho những ý tưởng viển vông vô tận khi nàng nhìn chăm chăm vô định qua cửa sổ…trong khi trí tưởng tượng của nàng tiếp tục những chuyến phiêu lưu kỳ thú, du hành trên những tấm thảm thần kỳ, lênh đênh qua các đại dương xa lạ, truy tìm kho báu trên những hòn đảo nhiệt đới.
Và có những quý ông mang đầy vẻ bí hiểm rùng rợn xuất hiện trong những giấc mơ của Daisy, được bồi đắp bởi những những câu chuyện về các anh hùng táo bạo với những chiến công hiển hách. Những người đàn ông tưởng tượng ấy hấp dẫn và thú vị hơn nhiều so với người thật ngoài đời…họ nói bằng những lời văn đẹp đẽ. Họ xuất sắc trong những trận đọ kiếm và đấu súng tay đôi, và họ đặt những nụ hôn ngây ngất lên những người con gái họ yêu thích.
Tất nhiên Daisy không ngây thơ tới mức nghĩ những người đàn ông đó thực sự tồn tại, nhưng nàng phải thú nhận rằng với tất cả những hình ảnh lãng mạn đó trong đầu, thì người đàn ông ngoài đời dường như thật kinh khủng…chà, quá buồn tẻ nếu đem ra so sánh.
Ngửa mặt lên đón ánh nắng nhạt xiên thành những sợi tơ rực rỡ qua những vòm cây trên đầu, Daisy hát vang một giai điệu dân ca rộn rã có tên là “Bà cô trên gác xép.”
Đến đây hỡi những chàng trai
Dù chàng giàu hay nghèo
Dù chàng ngu ngốc hay hóm hỉnh
Dù chàng là ai đi nữa
Chỉ cần chàng không cưới em vì lòng trắc ẩn
Chẳng mấy chốc nàng đã đến được đích của mình – nơi mùa xuân bừng nở mà nàng và các bông-hoa-bên-lề khác đã ghé qua vài lần ngày trước. Cái giếng ước. Theo truyền thuyết vùng này, trong giếng có một linh hồn cư ngụ, nếu bạn ném một cây kim xuống giếng thì linh hồn đó sẽ ban cho bạn một điều ước. Điều nguy hiểm duy nhất là, nếu đứng quá gần thì linh hồn trong giếng có thể kéo bạn xuống đó để làm vợ anh ta mãi mãi.
Ở những lần trước Daisy đã ước cho những người bạn của nàng – và chúng luôn trở thành sự thật. Giờ đây nàng cần phép màu đó cho chính mình.
Nhẹ đặt chiếc mũ rơm xuống nền đất, Daisy lại gần cái hố nhỏ và ngó xuống làn nước đục ngầu. Nàng thò tay vào trong túi chiếc váy và lôi ra một gói giấy đầy kim.
“Giếng ước ơi,” nàng nói, “Tôi toàn gặp vận rủi khi tìm một người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng, tôi trông cậy nơi người. Không yêu cầu, không điều kiện. Điều tôi mong ước chỉ là…một người đàn ông tử tế mà thôi. Tôi đã sẵn sàng để đón nhận rồi.”
Nàng lấy những cây kim trong gói giấy ra thành hai và ba cái một, ném chúng xuống giếng. Những mảnh kim loại sáng lấp lánh trong không khí trước khi đáp xuống mặt nước bị khuấy động và chìm sâu vào làn nước tối tăm.
“Cả chỗ kim đó tôi chỉ dành cho một điều ước thôi,” nàng bảo với cái giếng. Nàng đứng đó một lúc lâu với đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn tập trung. Âm thanh của mặt nước bị bao phủ bởi tiếng huýt của một con chim chích màu ô liu đang nhào xuống một chú sâu giữa buổi trưa, và tiếng vo vo của một con chuồn chuồn.
Đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên sau lưng nàng, như tiếng lạo xạo của bàn chân giẫm lên cành cây.
Quay người lại, Daisy trông thấy bóng một người đàn ông đang đi tới chỗ nàng. Anh ta chỉ còn cách nàng vài thước. Sự choáng váng khi phát hiện ra có người ở rất gần trong khi nàng nghĩ chỉ có mình mình khiến cho tim nàng chao đảo thành những nhịp dồn dập lo lắng.
Anh cao và rắn rỏi như chồng của Annabelle, bạn nàng. Mặc dù bề ngoài anh có phần trẻ hơn, có lẽ chưa đến ba mươi tuổi. “Thứ lỗi cho tôi,” anh nói với giọng trầm trầm khi nhìn thấy vẻ mặt nàng. “Tôi không có ý định làm cô sợ.”
“Ồ, ngài đâu có làm tôi sợ,” nàng nói dối đầy vui vẻ, tim vẫn đập loạn xạ. “Tôi chỉ hơi…kinh ngạc một chút thôi.”
Anh lại gần nàng trong một dáng đi nhẹ nhàng thong thả, hai tay đút trong túi quần. “Tôi đến điền trang từ hai tuần trước,” anh nói, “họ bảo là cô đang đi dạo bên ngoài.”
Dường như anh ta còn hơn là quen biết. Anh đang nhìn nàng như chờ nàng nhận ra. Nàng cảm thấy sự hối thúc của một lời xin lỗi phiền lòng luôn xuất hiện trong hoàn cảnh quên mất tên một người mình từng gặp.
“Ngài là khách của Lord Westcliff ư?” nàng hỏi, cố xác định anh ta là ai.
Anh trao cho nàng một cái nhìn tò mò và hơi mỉm cười. “Đúng vậy, cô Bowman.”
Anh biết tên nàng. Daisy chăm chú nhìn anh trong sự bối rối ngày một gia tăng. Nàng không thể tưởng tượng làm thế nào lại quên một người đàn ông hấp dẫn nhường này. Những đường nét của anh mạnh mẽ và kiên định, quá đàn ông để được coi là đẹp, quá ấn tượng để được coi là bình thường. Và đôi mắt anh mang màu trời xanh thẳm của những buổi sáng huy hoàng, tương phản mãnh liệt với màu da rám nắng của anh. Có điều gì đó không bình thường ở anh ta, một loại sức sống trần trụi bị kìm nén gần như khiến nàng bước lùi lại, áp lực của nó quá ư mạnh mẽ.
Khi anh nghiêng đầu xuống nhìn nàng những tia sáng màu gụ trượt trên mái tóc nâu sẫm của anh. Những lọn tóc dày được cắt ngắn hơn nhiều so với kiểu tóc được ưa chuộng ở Châu âu. Kiểu tóc của Mỹ. Nghĩ về điều đó, anh ta nói bằng trọng âm Mỹ. Và cái mùi sạch sẽ tươi mát nàng vừa nhận thấy…nếu nàng không nhầm lẫn, thì nó là mùi hương từ…xà phòng của nhà Bowman?
Đột ngột Daisy đã biết anh ta là ai. Hai đầu gối nàng gần như biến mất phía dưới
“Ngài,” nàng thầm thì, đôi mắt mở to bàng hoàng khi nàng nhìn vào gương mặt của Matthew Swiff.
Danh sách chương