Daisy không rõ tại sao cái ý nghĩ rằng Matthew Swiff có thể yêu nàng lại làm toàn bộ thế giới của nàng đảo lộn. Nhưng quả thật là thế.
“Nếu anh ta yêu em,” Daisy ngập ngừng hỏi Evie, “thì tại sao anh ta cứ nhất quyết chuyển nhượng em cho Llandrindon? Sẽ rất dễ dàng cho anh ta để đồng ý với những mưu đồ của cha em. Và anh ta sẽ được ban thưởng hậu hỹ. Nếu anh ta thực sự quan tâm đến em trong thỏa thuận đó vượt trên tất cả những chuyện khác. Cái gì có thể ngăn anh ta lại chứ?”
“Có lẽ anh ta muốn biết liệu em có đáp lại tình yêu ấy không?”
“Không, đầu óc Swiff không hoạt động theo kiểu đó, không khác gì cha em. Họ đều là người làm ăn. Những kẻ cơ hội. Nếu Mr. Swiff muốn em, anh ta sẽ không dừng lại để xin sự cho phép của em không hơn gì con sư tử dừng lại và lịch sự hỏi con linh dương liệu có phiền trở thành bữa trưa của nó không.”
“Chị nghĩ hai người nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắn,” Evie tuyên bố.
“Ồ, Mr. Swiff chỉ lảng tránh và quanh co thôi, chính xác là xa nhất trong chừng mực anh ta có thể. Trừ phi…”
“Trừ phi?”
“Em có thể tìm ra cách khiến anh ta bỏ hàng rào phòng thủ xuống. Và ép anh ta phải thành thật về việc liệu anh ta có bất kỳ cảm giác nào với em hay không.”
“Em sẽ làm cách nào?”
“Em không biết, chờ đã, Evie, chị biết về đàn ông gấp trăm lần em. Chị đã cưới một
người. Chị ở giữa bọn họ trong câu lạc bộ. Theo những am hiểu của chị, cách nào là nhanh nhất để đẩy một người đàn ông tới những giới hạn của sáng suốt và làm anh ta thú nhận những chuyện anh ta không muốn nói?”
Hình như hài lòng trước hình ảnh bản thân như một phụ nữ từng trải, Evie suy ngẫm câu hỏi. “Làm anh ta phát ghen, chị nghĩ thế. Chị đã thấy những người đàn ông văn minh chiến đấu như loài chó trong ngõ đằng sau câu lạc bộ chỉ để tranh giành tình cảm của một quý cô nào đó.”
“Hmm, em nghi ngờ Mr. Swiff có thể bị chọc tức vì lòng ghen tuông.”
“Chị cũng nghĩ thế,” Evie nói. “Nhưng xét cho cùng anh ta vẫn là đàn ông thôi.”
Vào buổi chiều Daisy đón đầu Llandrindon khi anh ta vào thư viện để trả lại cuốn sách vào một trong những dãy kệ sách thấp.
“Chào buổi chiều, thưa ngài,” Daisy tươi tắn nói, giả bộ không để ý thấy vẻ e sợ trong mắt anh ta. Nàng cố giấu nụ cười toe toét, nghĩ rằng sau chiến dịch vận động của Matthew Swiff nhân danh nàng, Llandrindon tội nghiệp có lẽ đang cảm thấy như một con cáo muốn độn thổ.
Lấy lại tự nhiên nhanh chóng, Llandrindon nặn ra một nụ cười vui vẻ. “Xin chào, Miss Bowman. Cho phép tôi hỏi thăm tình hình chị gái cô và cháu bé thế nào?”
“Hai người đều khỏe cả, cảm ơn ngài.” Daisy nhích lại gần hơn và ngó quyển sách trong tay anh ta. “Lịch sử ngành nghiên cứu bản đồ quân sự. Chà, nghe thật, ờ…hấp dẫn.”
“Ồ, đúng thế đấy,” Llandrindon đảm bảo với nàng. “Và là nguồn tri thức tuyệt vời. Mặc dù tôi e đã có nhiều sai sót trong khâu biên dịch. Phải đọc nó theo nguyên bản tiếng Đức mới đánh giá đúng toàn bộ giá trị của công trình này.”
“Ngài đã từng đọc tiểu thuyết chưa, thưa ngài?”
Anh ta trông thật sự kinh hãi trước câu hỏi đó. “Ồ, tôi chưa bao giờ đọc tiểu thuyết. Tôi được giáo dục từ thuở bé là chỉ nên đọc những loại sách có tác dụng rèn luyện đầu óc và hoàn thiện tính cách.”
Daisy bực bội bởi cái giọng trịch thượng của anh ta. “Thật đáng tiếc,” nàng nói dưới hơi thở.
“Hmm?”
“Thật thú vị,” nàng nhanh chóng sửa lại, giả bộ đang săm soi những hình khắc trên bìa da của cuốn sách. Nàng tặng anh ta một nụ cười mà nàng hi vọng là nó đĩnh đạc. “Có phải ngài là người say mê đọc sách không, thưa ngài?”
“Tôi cố gắng để không say mê bất cứ thứ gì. ‘Sự điều độ trong mọi chuyện’ là một trong những câu châm ngôn ưa thích của tôi.”
“Tôi không có câu châm ngôn nào cả. Nếu như có thì tôi sẽ luôn mâu thuẫn với chúng.”
Llandrindon cười khẽ. “Cô đang thừa nhận mình có bản chất hay thay đổi đấy à?”
“Tôi thích hơn khi được gọi là người có đầu óc cởi mở,” Daisy nói. “Ở những đức tin hết sức đa dạng khác nhau tôi đều có thể thấy sự uyên thâm trong đó.”
“À.”
Daisy gần như có thể đọc được những ý nghĩ của anh ta, rằng cái gọi là đầu óc cởi mở của nàng đã đặt nàng vào khả năng chẳng có triển vọng gì. “Tôi rất thích nghe thêm những câu châm ngôn của ngài. Có lẽ là trong lúc đi tản bộ trong vườn chăng?”
“Tôi…ờ…” Đó là sự trơ tráo không thể tha thứ đối với một cô gái dám mời một quý ông đi dạo thay vì dùng cách khác quanh co hơn. Tuy nhiên, bản chất của một quý ông ở Llandrindon không cho phép anh ta từ chối. “Tất nhiên rồi, Miss Bowman. Có lẽ ngày mai-“
“Bây giờ là rất thích hợp đấy,” nàng rạng rỡ.
“Bây giờ ư,” câu trả lời của anh ta yếu ớt. “Vâng, hay đấy.”
Khoác ngay tay anh ta trước khi anh ta có cơ hội chìa ra, Daisy kéo anh ta đi ra cửa. “Đi nào.”
Chẳng có lựa chọn nào khác ngoài để cho người phụ nữ trẻ hớn hở và hăng hái như một đấu sĩ này lôi mình đi đâu thì lôi, chẳng mấy chốc Llandrindon đã thấy mình bắt đầu đi xuống một trong những chiếc cầu thang bằng đá lớn dẫn từ hàng hiên sau xuống mặt đất bên dưới. “Thưa ngài,” Daisy nói, “Tôi có chuyện muốn thú nhận với ngài. Tôi đang sắp đặt một mưu đồ nhỏ và tôi hi vọng có được sự giúp đỡ của ngài.”
“Một mưu đồ nhỏ,” anh ta lắp bắp lặp lại. “Sự giúp đỡ của tôi, phải. Chuyện đó…ờ-“
“Tất nhiên là nó vô hại rồi,” Daisy tiếp tục. “Mục đích của tôi là để khuyến khích sự quan tâm chắc chắn là có của một quý ông, vì anh ấy dường như có phần quá kín đáo khi bộc lộ tình cảm.”
“Kín đáo?” Giọng Llandrindon nghe hoàn toàn mất phương hướng.
Sự đánh giá của Daisy về năng lực trí tuệ của anh ta sụt giảm mấy phần khi rõ ràng rằng tất cả những gì anh ta có thể làm là lặp lại những lời của nàng y như một con vẹt thời trang. “Vâng, kín đáo. Nhưng tôi có cảm giác là bên dưới vẻ ngoài miễn cưỡng ấy có lẽ vẫn tồn tại một cảm xúc khác.”
Llandrindon, thường ngày rất đỗi duyên dáng, vấp phải một viên sỏi gồ ghề. “Cái – cái gì gây cho cô ấn tượng đó, Miss Bowman?”
“Chỉ là trực giác của phụ nữ thôi.”
“Miss Bowman,” anh thốt lên, “Nếu như tôi có nói hoặc làm điều gì đó khiến cô hiểu lầm rằng tôi…rằng tôi…”
“Tôi đâu có nói về anh,” Daisy thẳng thừng.
“Cô không? Vậy thì ai-“
“Tôi đang đề cập tới Mr. Swiff.”
Niềm vui vỡ òa của anh ta gần như có thể sờ mó được. “Mr. Swiff, đúng, đúng. Miss Bowman, anh ta ca tụng cô hàng giờ không dứt – không phải là tôi khó chịu khi nghe về vẻ đẹp quyến rũ của cô đâu, tất nhiên là thế.”
Daisy mỉm cười. “Tôi sợ là Mr. Swiff sẽ vẫn tiếp tục núp trong vỏ ốc cho đến khi xảy ra chuyện gì đó xua được anh ấy ra như con gà lôi bị xua khỏi đồng lúa mì. Nhưng nếu anh không phiền để tạo ra ấn tượng là anh thật sự có hứng thú với tôi – một chuyến đi chơi bằng xe ngựa, một cuộc đi dạo, một hoặc hai điệu nhảy – nó có thể phát sinh lực đẩy để anh ấy thấy cần phải chứng tỏ bản thân mình.”
“Đó là vinh hạnh của tôi,” Llandrindon nói, hình như thấy vai trò của một kẻ đồng mưu hấp dẫn hơn nhiều một cái đích ngắm của hôn nhân. “Tôi cam đoan với cô, Miss Bowman, tôi có thể tạo ra vẻ bề ngoài thuyết phục nhất của một kẻ tán tỉnh.”
“Tôi muốn cậu hoãn chuyến đi lại một tuần.”
Matthew, đang sắp xếp lại chỗ giấy tờ cho ngay ngắn và kẹp lại bằng một chiếc ghim, không may đầu ghim đâm phải ngón tay. Rút chiếc ghim ra, anh lờ đi vết máu trên da mình và nhìn chằm chằm Westcliff với vẻ khó hiểu. Anh ta đã ở riêng với vợ và cô con gái mới sinh ít nhất là ba mươi sáu giờ đồng hồ, và đột nhiên lại quyết định xuất hiện vào buổi tối trước ngày Matthew lên đường đến Bristol và đưa ra một mệnh lệnh chẳng có ý nghĩa gì.
Matthew giữ cho giọng mình được kiểm soát chặt chẽ. “Tôi có thể hỏi vì sao không, thưa ngài?”
“Bởi vì tôi quyết định đi cùng anh. Và kế hoạch của tôi không được điều chỉnh để xuất phát vào ngày mai.”
Matthew biết rõ, kế hoạch gần đây của bá tước chỉ có xoay xung quanh Lillian và đứa bé mà thôi. “Ngài không cần thiết phải đi,” anh nói, bực mình vì vẻ ám chỉ rằng anh không thể tự mình xử lý được mọi chuyện. “Tôi biết rõ hơn ai hết về những khía cạnh khác nhau của vụ kinh doanh này, và những yêu cầu của nó-“
“Anh là người nước ngoài, dù sao đi nữa,” Westcliff nói, nét mặt bí hiểm. “Và việc đề cập tới tên tuổi của tôi sẽ mở những cánh cửa mà nếu không có thì anh không tìm được đường vào.”
“Nếu ngài nghi ngờ những kỹ năng thương lượng của tôi-“
“Chúng không phải vấn đề. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của anh, ở Mỹ thì như thế là đủ. Nhưng ở đây, trong một công việc có tầm quan trọng như thế này, anh sẽ cần sự bảo trợ của một ai đó có địa vị cao trong xã hội. Một người như tôi.”
“Đây không phải thời Trung cổ, thưa ngài. Tôi sẽ là một thằng ngốc nếu cần phải phô trương thanh thế cùng một nhà quý tộc như là một phần của thỏa thuận kinh doanh.”
“Phải diễn thuyết như một nửa của sự phô trương đó,” Westcliff nhạo báng, “tôi cũng chẳng thích gì ý nghĩ đó. Nhất là khi tôi có một đứa con vừa mới sinh và một người vợ còn chưa khỏe lại sau khi sinh nở.”
“Tôi không thể đợi một tuần,” Matthew bùng nổ. “Tôi đã lên lịch tất cả. Tôi đã sắp xếp để gặp mặt mọi người từ quản lý bến tàu đến chủ các nhà máy nước địa phương-“
“Vậy thì những cuộc họp đó sẽ phải thay đổi lại.”
“Nếu ngài nghĩ sẽ không có lời than phiền nào-“
“Những tin tức về việc tôi đi cùng cậu tuần tới sẽ đủ để dập tắt hầu hết những lời phàn nàn-“
Từ bất kỳ người đàn ông nào khác một tuyên bố như vậy sẽ được coi là ngạo mạn, còn từ miệng Westcliff nó đơn giản là sự thật.
“Mr. Bowman có biết về chuyện này không?” Matthew yêu cầu.
“Có. Và sau khi nghe quan điểm của tôi về vấn đề, ông ấy đã đồng ý.”
“Thế tôi biết làm gì ở đây trong vòng một tuần?”
Bá tước nhướng đôi lông mày đen trong điệu bộ của một người mà lòng hiếu khách của anh ta chưa bao giờ bị nghi ngờ. Con người ở mọi lứa tuổi, quốc tịch và tầng lớp xã hội nài nỉ để được mời đến Stony Cross Park. Matthew có lẽ là người duy nhất trên nước Anh không muốn ở đó.
Anh không quan tâm, đã quá lâu rồi anh không làm việc thật sự - anh mệt mỏi bởi những trò giải trí rỗi hơi, mệt mỏi bởi những cuộc nói chuyện tầm phào, mệt mỏi với khung cảnh đẹp như tranh và không khí nông thôn trong lành và sự bình yên và tĩnh lặng. Anh muốn những hoạt động, chết tiệt. Chưa kể đến bầu không khí đầy bụi than của đô thị và giao thông ầm ĩ trên đường phố.
Hơn tất cả anh muốn tránh xa Daisy Bowman. Nó là sự tra tấn liên miên khi có nàng ở khoảng cách quá gần và vẫn không thể chạm vào nàng. Phải cư xử với nàng một cách bình thản lịch sự là việc bất khả, khi mà trong đầu anh lấp đầy những hình ảnh kinh khủng là được ôm nàng, cám dỗ nàng, miệng anh tìm kiếm những chỗ ngọt ngào và nhạy cảm nhất của cơ thể nàng. Và đó mới chỉ là sự bắt đầu. Matthew muốn có nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tuần được ở một mình với nàng…Anh muốn tất cả những ý nghĩ, những nụ cười và những bí mật của nàng. Sự tự do được phơi trần tâm hồn anh trước mặt nàng. Những điều mà không bao giờ anh có được.
“Có nhiều trò giải trí có sẵn ở dinh thự và những vùng lân cận,” Westcliff lên tiếng trả lời câu hỏi của anh. “Nếu cậu khao khát loại quan hệ đặc biệt với phụ nữ, tôi cho rằng cậu có thể đến quán rượu trong làng.”
Matthew đã nghe thấy vài vị khách nam giới ở trang viên khoe khoang về cuộc nhậu nhẹt một buổi tối mùa xuân với một cặp gái hầu bàn đẫy đà ở quán rượu. Chỉ cần anh có thể thỏa mãn một cách đơn giản như thế. Một cô gái điếm rắn chắc trong làng, thay vì đốm lửa ma trơi giày vò đã ám một thứ bùa nào đó lên đầu óc và trái tim anh.
Tình yêu được cho là những cảm xúc hạnh phúc và choáng váng. Như mấy vần thơ ngu ngốc viết trên thiệp Valentine được trang hoàng với lông vũ, sơn màu mè và những sợi ruy băng. Nó chẳng giống chuyện này một chút nào, mà là cảm giác bị ăn mòn, phát sốt, và trống trải…một cơn nghiện không bao giờ chấm dứt.
Nó chỉ là một nhu cầu liều lĩnh khinh suất. Và anh không phải là người liều lĩnh.
Nhưng Matthew biết nếu anh ở lại Stony Cross lâu hơn nữa, anh sẽ làm chuyện gì đó kinh khủng.
“Tôi sẽ đi Bristol,” Matthew liều mạng nói. “Tôi sẽ thay đổi các cuộc họp. Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì không có sự cho phép của ngài. Nhưng ít nhất tôi có thể thu thập thông tin – nói chuyện với các hãng vận tải địa phương, xem xét những con ngựa của họ-“
“Swiff,” bá tước ngắt lời, giọng anh có vẻ gì đó nghe thật…ân cần?...thông cảm? khiến cho Matthew cứng đơ người phòng thủ. “Tôi hiểu lí do sự cấp bách của cậu-“
“Không, ngài không hiểu.”
“Tôi hiểu hơn nhiều những gì cậu có thể nghĩ đấy. Và trong kinh nghiệm của tôi, những vấn đề đó không thể giải quyết bằng việc lẩn tránh. Cậu sẽ chẳng bao giờ trốn chạy đủ nhanh và xa đâu.”
Matthew bất động, nhìn Westcliff. Bá tước có thể đang nói về Daisy, hoặc về quá khứ nhơ nhuốc của anh. Có lẽ về mặt nào anh ta cũng đúng cả.
Không phải nó đã thay đổi mọi thứ.
“Đôi khi trốn chạy là lựa chọn duy nhất,” Matthew cộc cằn đáp, và rời khỏi phòng mà không ngoái đầu lại.
Và rốt cuộc, Matthew không đi Bristol nữa. Anh biết rồi đây sẽ phải ân hận vì quyết định của mình…nhưng anh không biết là tới mức độ nào.
Những ngày tiếp theo là điều Matthew sẽ nhớ mãi trong suốt quãng đời còn lại của mình như một tuần lễ của sự tra tấn tai ác.
Anh đã tới địa ngục và quay trở lại vào lúc cuộc đời anh mới chỉ bắt đầu, đã biết tới sự đau đớn của thể xác, bị tước đoạt, gần như chết đói, và nỗi sợ hãi đến ớn lạnh xương tủy. Nhưng không một điều gì trong những bất hạnh đó sánh được với nỗi đau tinh thần của việc đứng nhìn Daisy Bowman bị Llandrindon tán tỉnh.
Dường như những hạt giống anh gieo vào đầu Llandrindon về sự quyết rũ của Daisy đã bén rễ thành công. Llandrindon liên tục ở bên Daisy, truyện trò, tán tỉnh, trượt ánh mắt trên người nàng với sự suồng sã ghê tởm. Và Daisy cũng say mê thích thú y như vậy, bám lấy từng lời của hắn ta, bỏ mặc bất cứ chuyện gì đang làm ngay khi hắn xuất hiện.
Ngày thứ hai họ đi picnic riêng với nhau.
Ngày thứ ba họ đi dạo bằng xe ngựa.
Ngày thứ tư họ cùng nhau đi hái hoa chuông.
Ngày thứ năm họ đi câu cá ở hồ, trở về nhà với quần áo ướt đẫm và nước da nhuốm nắng mặt trời, cười nắc nẻ với nhau về một câu chuyện cười mà chẳng san sẻ với bất cứ ai.
Ngày thứ sáu họ khiêu vũ với nhau tại một buổi hòa nhạc ngẫu hứng buổi tối, trông khăng khít đến nỗi một vị khách đã nhận xét rằng thật thích thú khi ngắm nhìn họ.
Ngày thứ bảy Matthew thức giấc với mong muốn giết chết một ai đó.
Tâm trạng của anh không được cải thiện bởi tuyên bố khó tiêu của Thomas Bowman sau bữa ăn sáng.
“Gã ta đã thắng,” Bowman càu nhàu, kéo Matthew vào thư viện để nói chuyện riêng.
“Tên khốn Xcốt len Llandrindon đã ở bên Daisy liên tục mấy giờ liền, tiết ra chất quyến rũ và phun ra tất cả những lời vô nghĩa mà phụ nữ thích nghe. Nếu cậu có bất cứ ý định nào về việc cưới con gái tôi, thì cơ hội đó đã teo nhỏ gần bằng không rồi. Cậu đã trệch khỏi con đường của mình để tránh mặt con bé, cậu lầm lì và xa cách. Và cả tuần qua cậu đeo một bộ mặt dọa ma được cả trẻ con và động vật. Ý niệm về việc tán tỉnh phụ nữ của cậu đã xác nhận mọi thứ tôi từng nghe nói về người Boston.”
“Có lẽ Llandrindon là người xứng đôi nhất với cô ấy,” Matthew nói cứng nhắc. “Dường như hai người đó đang phát triển cảm giác yêu mến lẫn nhau.”
“Đây không phải là về cảm giác yêu mến, mà là về hôn nhân!” Đỉnh đầu Bowman bắt đầu đỏ lên. “Cậu có hiểu những lợi ích đi kèm với nó không?”
“Hơn cả chuyện tiền nong ư?”
“Còn có thể là món hời nào nữa?”
Matthew mỉa mai nhìn ông ta. “Trái tim con gái ngài. Hạnh phúc tương lai của cô ấy-“
“Ô hay! Người ta đâu có cưới nhau để được hạnh phúc. Hoặc nếu có, họ sẽ sớm khám phá ra nó chỉ là cái thùng nước gạo thôi.”
Mặc dù đang giận điên người, Matthew vẫn cười nhạt. “Nếu ông đang hi vọng lôi kéo được tôi vào con đường hôn nhân,” anh nói, “nó không có tác dụng đâu.”
“Thế còn chưa đủ hấp dẫn sao?” Thò tay vào túi áo gi lê, Bowman rút ra một đồng đô la bạc sáng chói và tung nó lên bằng ngón tay cái của ông. Đồng bạc xoay tròn về phía Swiff trong một đường cong lấp lánh. Anh bắt lấy nó, nắm lại trong lòng bàn tay. “Lấy Daisy đi,” Bowman nói, “và cậu sẽ có được nhiều hơn thế. Hơn cả một người có thể dành dụm trong cả đời anh ta.”
Một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa, và cả hai người đều quay lại nhìn người mới đến.
“Hay lắm.”
Đó là Lillian, trong chiếc áo dài màu hồng mặc ban ngày và một chiếc khăn quàng. Cô nhìn chằm chằm cha mình với vẻ mặt chẳng khác lòng căm hờn là mấy, đôi mắt cô đen như thủy tinh núi lửa. “Đã có ai trong đời cha có ý nghĩa hơn một con tốt thí đơn thuần chưa, hở cha?” Cô chua chát hỏi.
“Đây là cuộc thảo luận của đàn ông,” Bowman vặn lại, đỏ mặt vì cảm giác tội lỗi, hoặc tức giận, hoặc có lẽ là cả hai. “Không phải chuyện để con quan tâm.”
“Daisy là mối quan tâm của con,” Lillian nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. “Và tôi sẽ giết cả hai người trước khi để các người mang bất hạnh đến cho nó.” Trước khi cha cô có thể trả lời, cô quay đi và bước xuống sảnh.
Chửi thề, Bowman rời khỏi phòng và đi theo hướng ngược lại.
Còn lại một mình trong thư viện, Matthew ném mạnh đồng bạc lên bàn.
“Tất cả nỗ lực này dành cho một người đàn ông mà anh ta chẳng thèm quan tâm,”
Daisy lẩm bẩm với chính mình, nghĩ đến những ý tưởng tàn khốc dành cho Matthew Swiff.
Llandrindon ngồi cách đấy vài thước, trên mép đài phun nước trong vườn, ngoan ngoãn ngồi im trong khi nàng phác họa chân dung anh. Nàng chưa bao giờ có tài năng đặc biệt về kí họa, nhưng nàng đã cạn đề tài để làm với anh ta.
“Cô nói gì vậy?” Nhà quý tộc Xcốt len hỏi to.
“Tôi nói là anh có mái tóc rất đẹp.”
Llandrindon vào vai một kẻ theo đuổi hết sức chu đáo, vui vẻ và tầm thường và cực kỳ đúng phép tắc. Daisy ủ rũ thừa nhận với chính mình rằng trong nỗ lực để làm Matthew Swiff phát điên vì ghen, nàng chỉ thành công trong việc làm chính bản thân phát điên vì buồn chán.
Daisy ngừng lại để đưa bàn tay lên miệng, ngăn một cú ngáp trong khi cố ra vẻ như đang chìm đắm vào bức tranh của mình.
Đây là một trong những tuần lễ khổ sở nhất đời nàng, Ngày lại ngày trôi qua trong sự chán ngắt phát bệnh, giả bộ như mình rất say sưa với sự bầu bạn của người đàn ông chẳng thể gợi lên một chút hứng thú nơi nàng. Không phải do lỗi của Llandrindon – anh ta đã hết sức nỗ lực để là người thú vị - nhưng đối với Daisy rõ ràng họ chẳng có điểm gì chung, và sẽ không bao giờ có.
Chuyện này có vẻ không làm phiền tới Llandrindon nhiều như nàng. Anh ta có thể nói những chuyện vô thưởng vô phạt hàng tiếng đồng hồ, có thể lấp đầy toàn bộ tờ báo với những tin tức xã hội ngồi lê đôi mách về những người Daisy chưa từng gặp mặt. Và anh ta lao vào bài thuyết trình dài lê thê về các chủ đề như nghiên cứu của anh ta về việc phối màu sao cho hoàn hảo cho căn phòng đi săn ở trang viên Thurso của anh ta, hoặc chi tiết các khóa học của anh ta ở trường. Dường như chẳng bao giờ có điểm dừng đối với những câu chuyện đó.
Llandrindon hình như cũng không thích những gì Daisy nói. Anh ta không cười phá lên trước những truyện nàng kể về các trò trẻ con tinh quái của nàng và Lillian, và nếu nàng nói câu gì như “Nhìn đám mây kia kìa – trông thật giống một con gà trống,” anh ta bèn nhìn nàng chăm chăm như thể nàng bị điên.
Anh ta cũng không thích khi họ bàn luận về những đạo luật dành cho người nghèo và Daisy hỏi anh sự khác nhau giữa “người nghèo có giá trị sử dụng” và “người nghèo vô giá trị.” “Có vẻ như, thưa ngài,” nàng nói, “luật lệ được lập ra để trừng phạt những người cần sự giúp đỡ nhất.”
“Một số người nghèo khổ bởi vì những lựa chọn của họ là dựa trên nền tảng đạo đức yếu kém của bản thân, và vì thế không ai giúp họ được.”
“Nhưng những người thiệt mạng trong chiến tranh, ý anh là vậy ư? Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những người đó không có-“
“Chúng ta sẽ không bàn về con người bị chết trong chiến tranh,” anh ta nói với vẻ khiếp hãi.
Tối nhất nên hạn chế đối thoại với anh ta. Nhất là khi Llandrindon thấy thật khó theo kịp việc chuyển chủ đề nhanh thoăn thoắt của Daisy. Rất lâu sau khi nàng nói xong câu chuyện, anh ta vẫn còn hỏi về nó. “Tôi nghĩ chúng ta vẫn đang nói về con chó xù của bà dì cô?” anh ta hỏi trong hoang mang vào chính buổi sáng hôm ấy, và Daisy sốt ruột đáp, “Không, tôi kết thúc câu chuyện từ năm phút trước rồi – giờ tôi đang kể cho anh về chuyến đi xem vở ô pê ra.”
“Nhưng làm thế nào mà chúng ta đi từ con chó xù sang vở ô pê ra?”
Daisy hối tiếc vì nàng đã tuyển Llandrindon vào âm mưu của mình, đặc biệt khi nó tỏ ra thật vô tích sự. Matthew Swiff chẳng biểu hiện lấy một giây ghen tuông – anh vẫn trưng ra bộ mặt trơ như đá quen thuộc, chỉ lướt ánh mắt về phía nàng hàng ngày.
“Sao em lại cau mày thế, em yêu?” Llandrindon hỏi, quan sát mặt nàng.
Em yêu? Trước giờ anh ta chưa từng dùng cái từ âu yếm đấy với nàng. Daisy liếc nhìn anh ta qua mép bức vẽ. Anh ta đang nhìn nàng đăm đăm theo một cách khiến nàng không thoải mái. “Xin đừng nhúc nhích, thưa ngài,” nàng nghiêm nghị, “tôi đang vẽ tới cằm của ngài đấy.”
Tập trung vào bức tranh của mình, Daisy nghĩ nó cũng không tệ, nhưng…đầu anh ta có thật sự giống hình quả trứng không nhỉ? Hai mắt anh ta có sát nhau đến thế không? Kì lạ làm sao một người trông khá là hấp dẫn, vậy mà khi tách từng nét ra, thì hầu hết vẻ quyến rũ đó liền phai nhạt. Nàng quyết định việc vẽ chân dung người không phải là sở trường của mình. Từ giờ trở đi nàng sẽ bám vào mảng thực vật và trái cây.
“Tuần lễ này đã để lại một ảnh hưởng kì quặc lên tôi.” Llandrindon ngẫm nghĩ thành tiếng. “Tôi cảm thấy…khác lạ.”
“Anh bị ốm à?” Daisy lo lắng hỏi, gấp cặp bản vẽ lại. “Tôi xin lỗi, tôi đã bắt anh phải ngồi ngoài nắng quá lâu.”
“Không, không phải khác lạ kiểu đó. Ý tôi muốn nói là tôi cảm thấy…tuyệt vời.”
Llandrindon lại nhìn nàng với vẻ kì quái như vừa nãy. “Hơn tất cả những gì tôi từng biết tới.”
“Do bầu không khí ở miền quê đấy, tôi cho là thế.” Daisy đứng dậy và phủi váy áo, và bước về phía anh ta. “Nó đầy sức sống.”
“Không phải không khí miền quê làm tôi thấy đầy sức sống,” Llandrindon hạ thấp giọng. “Đó là em, Miss Bowman.”
Miệng Daisy há hốc. “Tôi ư?”
“Em.” Anh ta đứng lên và đặt hai tay lên vai nàng.
Daisy chỉ có thể lắp bắp trong kinh ngạc. “Tôi – tôi – thưa ngài-“
“Những ngày vừa qua được ở bên em đã tạo cho tôi một tình cảm sâu sắc.”
Daisy ngoái cổ nhìn xung quanh họ, chỉ có hàng rào được cắt tỉa gọn ghẽ phủ đầy một màu hồng của những dây hoa hồng leo. “Mr. Swiff đang ở gần đây à?” Nàng thì thào.
“Có phải vì thế nên anh mới nói năng như vậy không?”
“Không, tôi đang nói từ trái tim mình.” Llandrindon sôi nổi kéo nàng lại gần hơn, cho đến khi tập bản vẽ gần như bị đè bẹp giữa họ. “Em đã mở mắt cho tôi, Miss Bowman. Em làm cho tôi nhìn mọi thứ bằng con mắt khác. Tôi muốn tìm kiếm những hình dạng khác nhau của đám mây, và làm những điều được viết trong thơ ca. Tôi muốn đọc tiểu thuyết. Tôi muốn làm cho cuộc sống trở thành một chuyến phiêu lưu –“
“Thật thú vị-“
“cùng với em.”
Ôi không
“Hẳn ngài đang đùa,” nàng yếu ớt nói.
“Tôi đã bị mê mẩn,” anh ta tuyên bố.
“Tôi chưa sẵn sàng.”
“Tôi đã chắc chắn.”
“Tôi…thấy rất bất ngờ.”
“Em bé bỏng thân yêu,” anh ta la lên. “Em đúng như những gì anh ta đã nói. Phép màu, bão tố với cầu vồng. Thông minh và đáng yêu và gợi cảm-“
“Đợi đã,” Daisy chằm chằm nhìn anh ta trong nỗi kinh ngạc. “Math – đó là, Mr. Swiff đã
nói thế phải không?”
“Đúng, đúng, đúng…” Và trước khi nàng có thể cử động, nói hoặc thở được, Llandrindon đã cúi xuống và hôn nàng.
Tập bản vẽ tuột khỏi tay Daisy. Nàng thụ động đứng im trong vòng tay anh ta, băn khoăn liệu mình có cảm thấy gì không.
Khách quan mà nói, chẳng có gì bất ổn với nụ hôn của anh ta cả. Nó không quá khô khan hay uỷ mị, không cứng rắn cũng chẳng mềm mại. Nó chỉ…”
Buồn tẻ.
Chết tiệt, Daisy lùi ra và cau mặt. Nàng cảm thấy tội lỗi vì đã hưởng ứng nụ hôn đó với một chút thích thú. Và nàng còn cảm thấy tệ hơn khi Llandrindon có vẻ thích thú hơn nhiều.
“Tiểu thư Bowman thân yêu của tôi,” Llandrindon lẩm bẩm tình tứ. “Em đã không cho tôi biết là em quá ngọt ngào như vậy.”
Anh ta với lấy nàng lần nữa, và Daisy nhảy lùi ra sau với một tiếng rít khẽ. “Thưa ngài, hãy kiềm chế bản thân.”
“Tôi không thể.” Anh ta đuổi theo nàng từ từ vòng quanh đài phun nước đến khi họ nhìn giống một đôi mèo đang chơi trò cút bắt vòng quanh. Đột nhiên anh ta nhảy xổ vào nàng, chộp vào một ống tay trên chiếc váy. Daisy đẩy mạnh anh ta và vặn người thoát ra, cảm thấy lớp vải mu xơ lin trắng mỏng bị xé rách một hoặc hai inch chỗ đường khâu ở vai.
Có tiếng nước bắn lên tung toé và tiếng lộp độp của những giọt nước rơi xuống.
Daisy đứng chớp chớp mắt nhìn vào nơi trống không mà Llandridon vừa ở đó, rồi đưa cả hai tay dụi mắt như thể bằng cách nào đó mà toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đã tan biến.
“Thưa ngài,” nàng rón rén hỏi. “Có phải… có phải ngài vừa bị ngã vào đài phun nước không?”
“Không,” lời đáp của anh ta vọng lên cáu kỉnh. “Cô đã xô tôi vào đài phun nước.”
“Hoàn toàn không phải cố ý, tôi cam đoan với ngài.” Nàng gắng gượng nhìn vào anh ta.
Llandrindon đứng lên, nước chảy ròng ròng trên tóc và quần áo, túi áo anh ta đầy phè nước. Có vẻ mức nước trong đài phun đã làm nguội lạnh đáng kể những đam mê của anh ta.
Anh ta trừng trừng nhìn nàng trong im lặng nhục nhã. Rồi đột nhiên mắt anh mở lớn, và anh ta thò tay khua khoắng trong mấy cái túi áo ngập nước của mình. Một con ếch nhỏ bắn ra khỏi túi và quay trở lại đài phun nước với bước nhảy tưng tưng.
Daisy cố kìm sự thích thú, nhưng càng cố bao nhiêu nó càng dâng lên bấy nhiêu, đến lúc cuối cùng nàng phải phá lên cười. “Tôi xin lỗi,” nàng hổn hển, áp chặt hai tay lên miệng, khi những tiếng khúc khích không nén được cứ bật ra. “Tôi quá – ôi trời – “ và nàng gập bụng lại mà cười đến chảy nước mắt.
Sự căng thẳng giữa họ tan biến khi Llandrindon bắt đầu mỉm cười miễn cưỡng. Anh bước ra khỏi đài phun nước, ướt sũng từ đầu đến chân. “Tôi tin rằng khi hôn một con cóc,” anh nhạo báng, “thì nó sẽ biến thành hoàng tử. Thật không may trong trường hợp của tôi dường như không có hiệu quả.”
Một luồng xúc động và cảm thông quét qua Daisy, dù nàng đang khụt khịt với những tràng cười cuối cùng. Tiến lại gần anh ta một cách từ tốn, nàng áp đôi bàn tay nhỏ nhắn lên hai bên mặt ướt nước của anh ta và đặt một nụ hôn thân thiện và chớp nhoáng lên môi anh.
Mắt anh ta mở to trước hành động ấy.
“Anh là một vị hoàng tử đẹp trai của một ai đó,” Daisy nói, mỉm cười hối lỗi với anh ta. “Chỉ không phải của tôi thôi. Nhưng khi đúng người phụ nữ đó tìm được anh…thì cô ấy sẽ thấy mình mới may mắn làm sao.”
Và nàng cúi xuống nhặt tập bản vẽ của mình rồi quay về dinh thự.
Con đường mòn mà Daisy chọn có một khúc quanh nhỏ mà bắt buộc nàng phải đi men theo khu nhà dành cho những người độc thân. Khu nhà nhỏ được đặt biệt lập so với nhà chính, nằm khá gần triền sông dựng đứng phía dưới và cung cấp tầm nhìn hùng vĩ của quang cảnh mặt nước. Vài vị khách nam giới đã chọn khu nhà này vì sự riêng tư thuận tiện của nó. Giờ đây nó vắng tanh vì buổi tiệc săn bắn đã kết thúc từ hôm qua và hầu hết các vị khách đã rời đi.
Trừ Matthew Swiff, tất nhiên rồi.
Bận rộn với bao suy nghĩ trong đầu, Daisy lê bước dọc theo con đường mòn men theo một bờ quặng sắt nằm sát triền dốc. Niềm vui của nàng đã tan chảy thành sự ủ ê khi nghĩ đến cha mình, người kiên quyết gả nàng cho Matthew Swiff…và Lillian, người muốn nàng lấy bất cứ ai ngoài Swiff…và mẹ nàng, người chỉ có thể thoả mãn với một nhà quý tốc. Mercedes sẽ không vui vẻ gì khi biết nàng đã khước từ Llandrindon.
Nghĩ về tuần vừa qua, Daisy nhận ra những nỗ lực để chiếm được sự chú ý của Matthew không phải là trò chơi với nàng. Nó vô cùng quan trọng. Nàng chưa bao giờ muốn điều gì trong đời như cơ hội được nói chuyện chân thành và thẳng thắn với anh, không giữ lại gì cả. Nhưng thay vì buộc được cảm xúc của anh bộc lộ ra, nàng chỉ có thể xoay sở để phát hiện ra những cảm xúc của chính mình.
Mỗi khi ở bên anh, nàng cảm thấy sự hứa hẹn của điều gì đó tuyệt vời hơn, hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì nàng đã đọc hoặc đã mơ.
Thứ gì đó có thật.
Thật không thể tin nổi cái người đàn ông mà nàng luôn nghĩ là lạnh lùng và vô cảm hoá ra lại là một người rất dịu dàng, đầy nhục cảm và âu yếm. Người đã bí mật mang theo mình một lọn tóc của nàng trong túi áo.
Nhận ra có ai đó đang đến gần, Daisy ngước nhìn lên và cảm thấy toàn thân run rẩy.
Matthew đang đi đến từ hướng dinh thự, trông tối sầm và cáu kỉnh khi anh sải những bước dài như muốn nuốt mặt đất.
Một người đàn ông vội vã mà chẳng biết mình đi đâu.
Anh đột ngột dừng phắt lại khi thấy nàng, gương mặt anh trở nên vô cảm.
Họ nhìn nhau trong sự im lặng nặng nề.
Lông mày Daisy cau lại trong giận dữ, hoặc là thế hoặc nếu không nàng sẽ ném mình vào lòng anh và khóc tức tưởi. Khao khát sâu thẳm ấy khiến nàng choáng váng.
“Mr. Swiff,” nàng nói run run.
“Miss Bowman,” anh trông như thể thà ở bất cứ nơi nào khác còn hơn ở đây với nàng.
Những dây thần kinh của nàng kêu lắc rắc với sức nóng lan toả khi anh với lấy tập bản vẽ trong tay nàng.
Không kịp nghĩ gì, nàng để anh cầm lấy nó.
Mắt anh nheo lại khi nhìn xuống quyển sổ, nó được mở ra đúng trang có bức vẽ chân dung Llandrindon. “Sao cô lại vẽ anh ta có râu?” Anh hỏi.
“Đấy không phải râu,” Daisy cộc lốc đáp. “Mà là bóng mờ.”
“Nó trông như là anh ta không cạo râu được ba tháng.”
“Tôi không hỏi ý kiến anh về công việc hội hoạ của tôi,” nàng quát. Nàng chộp lấy bức vẽ, nhưng anh không chịu thả ra. “Bỏ ra,” nàng ra lệnh, ghì lấy nó với tất cả sức mạnh, “nếu không tôi sẽ…”
“Cô sẽ làm gì? Vẽ chân dung tôi chắc?” Anh buông quyển sách ra một cách đột ngột khiến nàng loạng choạng lùi về sau mấy bước. Anh giơ cả hai tay lên phòng vệ.
“Không, bất cứ chuyện gì ngoài việc đó.”
Daisy lao vào anh và đánh mạnh vào ngực anh bằng quyển sổ. Nàng căm ghét khi cảm thấy mình quá sống động trước anh. Nàng ghét cái cách những cảm xúc của mình chìm đắm trong sự hiện diện của anh như đất cằn say sưa với nước. Nàng ghét gương mặt đẹp trai và cơ thể rắn rỏi của anh, và cái miệng có sức quyến rũ hơn bất cứ miệng người đàn ông nào có quyền có.
Nụ cười của Matthew biến mất khi ánh mắt anh lướt trên người nàng và dừng lại ở vết rách trên vai. “Chuyện gì xảy ra với váy áo của cô thế?”
“Chẳng có gì cả. Tôi đã có một cuộc…ờ, một cuộc cãi cọ, anh có thể gọi như thế, với llandrindon.”
Đó là cách ngây ngô nhất Daisy có thể nghĩ ra để mô tả trận chiến vừa rồi, nó dĩ nhiên là vô hại, nàng dám chắc không một ý nghĩa khủng khiếp nào có thể liên hệ với từ
“cãi cọ.”
Tuy nhiên, có vẻ như định nghĩa của Swiff về từ đó mở rộng hơn của nàng. Nét mặt anh đột ngột trở nên tối sầm và đầy đe doạ, và đôi mắt xanh cháy rực.
“Tôi sẽ giết hắn ta,” anh gầm gừ trong họng. “Sao hắn dám - Hắn ta đang ở đâu?”
“Không, không,” Daisy cuống quýt, “anh hiểu lầm rồi – không phải như thế đâu –“ Buông tập bản vẽ xuống, nàng vòng cả hai tay qua người anh, dùng tất cả sức nặng của mình để ngăn anh lại khi anh đi thẳng tới khu vườn, cũng chẳng khác gì đang gắng níu chân một con bò tót. Chỉ vài bước đầu tiên nàng đã bị lôi theo xềnh xệch.
“Chờ đã! Ai cho anh cái quyền làm bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi hả?”
Thở nặng nhọc, Matthew dừng lại và trừng trừng nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của nàng. “Hắn ta đã chạm vào cô chưa? Hắn ta có ép buộc cô để-“
“Anh chẳng là gì ngoài con chó già giữ xương cả,” Daisy hét lên kịch liệt. “Anh đâu có muốn tôi – sao anh phải quan tâm nếu có ai khác muốn chứ? Hãy để tôi yên và quay lại với những kế hoạch xây dựng cái nhà máy vĩ đại của anh và làm ra hàng núi tiền đi! Tôi hi vọng anh trở thành người giàu nhất thế giới. Tôi mong rằng anh sẽ có mọi thứ anh muốn, và rồi một ngày nào đó anh sẽ nhìn quanh và tự hỏi vì sao không có ai yêu mến mình và vì sao anh không thấy-“
Những lời của nàng bị đè nghiến vào im lặng khi anh hôn nàng, miệng anh dữ dội và gấp gáp. Một cơn rùng mình hoang dại chạy dọc người nàng, và nàng ngoảnh mặt đi với một tiếng thở hổn hển. “-hạnh phúc,” nàng cố gắng nói nốt, chỉ vừa kịp trước khi anh ôm lấy đầu nàng trong hai bàn tay và hôn nàng lần nữa.
Lần này miệng anh dịu dàng hơn, di chuyển với thôi thúc đầy khoái cảm để tìm kiếm sự vừa khít hoàn hảo nhất. Trái tim đập như búa nện của Daisy bơm dòng máu nóng sung sướng qua những tĩnh mạch giãn căng của nàng. Nàng dò dẫm nắm lấy cổ tay chắc nịch của anh, những ngón tay ấn vào mạch đập đang run rẩy với tốc độ điên cuồng chẳng kém gì của nàng.
Cứ mỗi lần nàng nghĩ Matthew sẽ chấm dứt nụ hôn thì nó càng nồng nàn hơn nữa. nàng đáp lại anh quýnh quáng, hai đầu gối nàng yếu dần cho đến khi nàng sợ mình có thể đổ sụp xuống nền đất như một con búp bê bằng giẻ rách.
Dứt ra khỏi sự gắn kết giữa hai đôi môi, nàng chật vật một lời thì thầm đau đớn.
“Matthew…mang em đến chỗ khác đi.”
“Không.”
“Có, em cần….em cần ở một mình với anh.”
Thở hổn hển đứt quãng, Matthew ôm nàng vào lòng, mang nàng dựa vào bộ ngực cứng rắn của anh. Nàng cảm thấy đôi môi anh ép chặt đến tuyệt vọng trên tóc nàng.
“Anh không thể tin tưởng bản thân mình đến mức ấy,” cuối cùng anh nói.
“Chỉ để nói chuyện thôi. Xin anh. Chúng ta không thể ở giữa thanh thiên bạch nhật như thế này. Và nếu anh rời khỏi em lúc này em sẽ chết cho coi.”
Dù đang bị khuấy động và rối loạn, Matthew cũng không thể ngăn được tiếng cười muốn ngạt thở trước lời tuyên bố đầy bi kịch ấy. “Em sẽ không chết đâu.”
“Chỉ nói chuyện thôi mà,” Daisy lặp lại, níu lấy anh. “Em sẽ không…Em không dụ dỗ anh đâu.”
“Em yêu,” anh bật ra một hơi thở khó nhọc. “Chỉ cần em ở cùng một căn phòng với anh cũng đã cám dỗ anh rồi.”
Cổ họng nàng cháy bỏng, như thể nàng vừa nuốt ánh mặt trời. Cảm thấy bất kì lời dỗ dành nào ngon ngọt hơn cũng đẩy anh theo chiều hướng ngược lại, Daisy giữ im lặng. Nàng tựa người vào anh, để cho sự kết nối lặng lẽ giữa hai cơ thể nung chảy quyết tâm của anh.
Với một tiếng rên thầm, Matthew nắm lấy tay nàng và kéo nàng đi về phía khu nhà độc thân. “Chúa cứu chúng ta nếu như có ai nhìn thấy.”
Daisy bị thôi thúc muốn châm biếm rằng trong trường hợp đó anh sẽ bị bắt phải cưới nàng, nhưng nàng ngậm miệng lại và vội vã bước theo anh.
“Nếu anh ta yêu em,” Daisy ngập ngừng hỏi Evie, “thì tại sao anh ta cứ nhất quyết chuyển nhượng em cho Llandrindon? Sẽ rất dễ dàng cho anh ta để đồng ý với những mưu đồ của cha em. Và anh ta sẽ được ban thưởng hậu hỹ. Nếu anh ta thực sự quan tâm đến em trong thỏa thuận đó vượt trên tất cả những chuyện khác. Cái gì có thể ngăn anh ta lại chứ?”
“Có lẽ anh ta muốn biết liệu em có đáp lại tình yêu ấy không?”
“Không, đầu óc Swiff không hoạt động theo kiểu đó, không khác gì cha em. Họ đều là người làm ăn. Những kẻ cơ hội. Nếu Mr. Swiff muốn em, anh ta sẽ không dừng lại để xin sự cho phép của em không hơn gì con sư tử dừng lại và lịch sự hỏi con linh dương liệu có phiền trở thành bữa trưa của nó không.”
“Chị nghĩ hai người nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắn,” Evie tuyên bố.
“Ồ, Mr. Swiff chỉ lảng tránh và quanh co thôi, chính xác là xa nhất trong chừng mực anh ta có thể. Trừ phi…”
“Trừ phi?”
“Em có thể tìm ra cách khiến anh ta bỏ hàng rào phòng thủ xuống. Và ép anh ta phải thành thật về việc liệu anh ta có bất kỳ cảm giác nào với em hay không.”
“Em sẽ làm cách nào?”
“Em không biết, chờ đã, Evie, chị biết về đàn ông gấp trăm lần em. Chị đã cưới một
người. Chị ở giữa bọn họ trong câu lạc bộ. Theo những am hiểu của chị, cách nào là nhanh nhất để đẩy một người đàn ông tới những giới hạn của sáng suốt và làm anh ta thú nhận những chuyện anh ta không muốn nói?”
Hình như hài lòng trước hình ảnh bản thân như một phụ nữ từng trải, Evie suy ngẫm câu hỏi. “Làm anh ta phát ghen, chị nghĩ thế. Chị đã thấy những người đàn ông văn minh chiến đấu như loài chó trong ngõ đằng sau câu lạc bộ chỉ để tranh giành tình cảm của một quý cô nào đó.”
“Hmm, em nghi ngờ Mr. Swiff có thể bị chọc tức vì lòng ghen tuông.”
“Chị cũng nghĩ thế,” Evie nói. “Nhưng xét cho cùng anh ta vẫn là đàn ông thôi.”
Vào buổi chiều Daisy đón đầu Llandrindon khi anh ta vào thư viện để trả lại cuốn sách vào một trong những dãy kệ sách thấp.
“Chào buổi chiều, thưa ngài,” Daisy tươi tắn nói, giả bộ không để ý thấy vẻ e sợ trong mắt anh ta. Nàng cố giấu nụ cười toe toét, nghĩ rằng sau chiến dịch vận động của Matthew Swiff nhân danh nàng, Llandrindon tội nghiệp có lẽ đang cảm thấy như một con cáo muốn độn thổ.
Lấy lại tự nhiên nhanh chóng, Llandrindon nặn ra một nụ cười vui vẻ. “Xin chào, Miss Bowman. Cho phép tôi hỏi thăm tình hình chị gái cô và cháu bé thế nào?”
“Hai người đều khỏe cả, cảm ơn ngài.” Daisy nhích lại gần hơn và ngó quyển sách trong tay anh ta. “Lịch sử ngành nghiên cứu bản đồ quân sự. Chà, nghe thật, ờ…hấp dẫn.”
“Ồ, đúng thế đấy,” Llandrindon đảm bảo với nàng. “Và là nguồn tri thức tuyệt vời. Mặc dù tôi e đã có nhiều sai sót trong khâu biên dịch. Phải đọc nó theo nguyên bản tiếng Đức mới đánh giá đúng toàn bộ giá trị của công trình này.”
“Ngài đã từng đọc tiểu thuyết chưa, thưa ngài?”
Anh ta trông thật sự kinh hãi trước câu hỏi đó. “Ồ, tôi chưa bao giờ đọc tiểu thuyết. Tôi được giáo dục từ thuở bé là chỉ nên đọc những loại sách có tác dụng rèn luyện đầu óc và hoàn thiện tính cách.”
Daisy bực bội bởi cái giọng trịch thượng của anh ta. “Thật đáng tiếc,” nàng nói dưới hơi thở.
“Hmm?”
“Thật thú vị,” nàng nhanh chóng sửa lại, giả bộ đang săm soi những hình khắc trên bìa da của cuốn sách. Nàng tặng anh ta một nụ cười mà nàng hi vọng là nó đĩnh đạc. “Có phải ngài là người say mê đọc sách không, thưa ngài?”
“Tôi cố gắng để không say mê bất cứ thứ gì. ‘Sự điều độ trong mọi chuyện’ là một trong những câu châm ngôn ưa thích của tôi.”
“Tôi không có câu châm ngôn nào cả. Nếu như có thì tôi sẽ luôn mâu thuẫn với chúng.”
Llandrindon cười khẽ. “Cô đang thừa nhận mình có bản chất hay thay đổi đấy à?”
“Tôi thích hơn khi được gọi là người có đầu óc cởi mở,” Daisy nói. “Ở những đức tin hết sức đa dạng khác nhau tôi đều có thể thấy sự uyên thâm trong đó.”
“À.”
Daisy gần như có thể đọc được những ý nghĩ của anh ta, rằng cái gọi là đầu óc cởi mở của nàng đã đặt nàng vào khả năng chẳng có triển vọng gì. “Tôi rất thích nghe thêm những câu châm ngôn của ngài. Có lẽ là trong lúc đi tản bộ trong vườn chăng?”
“Tôi…ờ…” Đó là sự trơ tráo không thể tha thứ đối với một cô gái dám mời một quý ông đi dạo thay vì dùng cách khác quanh co hơn. Tuy nhiên, bản chất của một quý ông ở Llandrindon không cho phép anh ta từ chối. “Tất nhiên rồi, Miss Bowman. Có lẽ ngày mai-“
“Bây giờ là rất thích hợp đấy,” nàng rạng rỡ.
“Bây giờ ư,” câu trả lời của anh ta yếu ớt. “Vâng, hay đấy.”
Khoác ngay tay anh ta trước khi anh ta có cơ hội chìa ra, Daisy kéo anh ta đi ra cửa. “Đi nào.”
Chẳng có lựa chọn nào khác ngoài để cho người phụ nữ trẻ hớn hở và hăng hái như một đấu sĩ này lôi mình đi đâu thì lôi, chẳng mấy chốc Llandrindon đã thấy mình bắt đầu đi xuống một trong những chiếc cầu thang bằng đá lớn dẫn từ hàng hiên sau xuống mặt đất bên dưới. “Thưa ngài,” Daisy nói, “Tôi có chuyện muốn thú nhận với ngài. Tôi đang sắp đặt một mưu đồ nhỏ và tôi hi vọng có được sự giúp đỡ của ngài.”
“Một mưu đồ nhỏ,” anh ta lắp bắp lặp lại. “Sự giúp đỡ của tôi, phải. Chuyện đó…ờ-“
“Tất nhiên là nó vô hại rồi,” Daisy tiếp tục. “Mục đích của tôi là để khuyến khích sự quan tâm chắc chắn là có của một quý ông, vì anh ấy dường như có phần quá kín đáo khi bộc lộ tình cảm.”
“Kín đáo?” Giọng Llandrindon nghe hoàn toàn mất phương hướng.
Sự đánh giá của Daisy về năng lực trí tuệ của anh ta sụt giảm mấy phần khi rõ ràng rằng tất cả những gì anh ta có thể làm là lặp lại những lời của nàng y như một con vẹt thời trang. “Vâng, kín đáo. Nhưng tôi có cảm giác là bên dưới vẻ ngoài miễn cưỡng ấy có lẽ vẫn tồn tại một cảm xúc khác.”
Llandrindon, thường ngày rất đỗi duyên dáng, vấp phải một viên sỏi gồ ghề. “Cái – cái gì gây cho cô ấn tượng đó, Miss Bowman?”
“Chỉ là trực giác của phụ nữ thôi.”
“Miss Bowman,” anh thốt lên, “Nếu như tôi có nói hoặc làm điều gì đó khiến cô hiểu lầm rằng tôi…rằng tôi…”
“Tôi đâu có nói về anh,” Daisy thẳng thừng.
“Cô không? Vậy thì ai-“
“Tôi đang đề cập tới Mr. Swiff.”
Niềm vui vỡ òa của anh ta gần như có thể sờ mó được. “Mr. Swiff, đúng, đúng. Miss Bowman, anh ta ca tụng cô hàng giờ không dứt – không phải là tôi khó chịu khi nghe về vẻ đẹp quyến rũ của cô đâu, tất nhiên là thế.”
Daisy mỉm cười. “Tôi sợ là Mr. Swiff sẽ vẫn tiếp tục núp trong vỏ ốc cho đến khi xảy ra chuyện gì đó xua được anh ấy ra như con gà lôi bị xua khỏi đồng lúa mì. Nhưng nếu anh không phiền để tạo ra ấn tượng là anh thật sự có hứng thú với tôi – một chuyến đi chơi bằng xe ngựa, một cuộc đi dạo, một hoặc hai điệu nhảy – nó có thể phát sinh lực đẩy để anh ấy thấy cần phải chứng tỏ bản thân mình.”
“Đó là vinh hạnh của tôi,” Llandrindon nói, hình như thấy vai trò của một kẻ đồng mưu hấp dẫn hơn nhiều một cái đích ngắm của hôn nhân. “Tôi cam đoan với cô, Miss Bowman, tôi có thể tạo ra vẻ bề ngoài thuyết phục nhất của một kẻ tán tỉnh.”
“Tôi muốn cậu hoãn chuyến đi lại một tuần.”
Matthew, đang sắp xếp lại chỗ giấy tờ cho ngay ngắn và kẹp lại bằng một chiếc ghim, không may đầu ghim đâm phải ngón tay. Rút chiếc ghim ra, anh lờ đi vết máu trên da mình và nhìn chằm chằm Westcliff với vẻ khó hiểu. Anh ta đã ở riêng với vợ và cô con gái mới sinh ít nhất là ba mươi sáu giờ đồng hồ, và đột nhiên lại quyết định xuất hiện vào buổi tối trước ngày Matthew lên đường đến Bristol và đưa ra một mệnh lệnh chẳng có ý nghĩa gì.
Matthew giữ cho giọng mình được kiểm soát chặt chẽ. “Tôi có thể hỏi vì sao không, thưa ngài?”
“Bởi vì tôi quyết định đi cùng anh. Và kế hoạch của tôi không được điều chỉnh để xuất phát vào ngày mai.”
Matthew biết rõ, kế hoạch gần đây của bá tước chỉ có xoay xung quanh Lillian và đứa bé mà thôi. “Ngài không cần thiết phải đi,” anh nói, bực mình vì vẻ ám chỉ rằng anh không thể tự mình xử lý được mọi chuyện. “Tôi biết rõ hơn ai hết về những khía cạnh khác nhau của vụ kinh doanh này, và những yêu cầu của nó-“
“Anh là người nước ngoài, dù sao đi nữa,” Westcliff nói, nét mặt bí hiểm. “Và việc đề cập tới tên tuổi của tôi sẽ mở những cánh cửa mà nếu không có thì anh không tìm được đường vào.”
“Nếu ngài nghi ngờ những kỹ năng thương lượng của tôi-“
“Chúng không phải vấn đề. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của anh, ở Mỹ thì như thế là đủ. Nhưng ở đây, trong một công việc có tầm quan trọng như thế này, anh sẽ cần sự bảo trợ của một ai đó có địa vị cao trong xã hội. Một người như tôi.”
“Đây không phải thời Trung cổ, thưa ngài. Tôi sẽ là một thằng ngốc nếu cần phải phô trương thanh thế cùng một nhà quý tộc như là một phần của thỏa thuận kinh doanh.”
“Phải diễn thuyết như một nửa của sự phô trương đó,” Westcliff nhạo báng, “tôi cũng chẳng thích gì ý nghĩ đó. Nhất là khi tôi có một đứa con vừa mới sinh và một người vợ còn chưa khỏe lại sau khi sinh nở.”
“Tôi không thể đợi một tuần,” Matthew bùng nổ. “Tôi đã lên lịch tất cả. Tôi đã sắp xếp để gặp mặt mọi người từ quản lý bến tàu đến chủ các nhà máy nước địa phương-“
“Vậy thì những cuộc họp đó sẽ phải thay đổi lại.”
“Nếu ngài nghĩ sẽ không có lời than phiền nào-“
“Những tin tức về việc tôi đi cùng cậu tuần tới sẽ đủ để dập tắt hầu hết những lời phàn nàn-“
Từ bất kỳ người đàn ông nào khác một tuyên bố như vậy sẽ được coi là ngạo mạn, còn từ miệng Westcliff nó đơn giản là sự thật.
“Mr. Bowman có biết về chuyện này không?” Matthew yêu cầu.
“Có. Và sau khi nghe quan điểm của tôi về vấn đề, ông ấy đã đồng ý.”
“Thế tôi biết làm gì ở đây trong vòng một tuần?”
Bá tước nhướng đôi lông mày đen trong điệu bộ của một người mà lòng hiếu khách của anh ta chưa bao giờ bị nghi ngờ. Con người ở mọi lứa tuổi, quốc tịch và tầng lớp xã hội nài nỉ để được mời đến Stony Cross Park. Matthew có lẽ là người duy nhất trên nước Anh không muốn ở đó.
Anh không quan tâm, đã quá lâu rồi anh không làm việc thật sự - anh mệt mỏi bởi những trò giải trí rỗi hơi, mệt mỏi bởi những cuộc nói chuyện tầm phào, mệt mỏi với khung cảnh đẹp như tranh và không khí nông thôn trong lành và sự bình yên và tĩnh lặng. Anh muốn những hoạt động, chết tiệt. Chưa kể đến bầu không khí đầy bụi than của đô thị và giao thông ầm ĩ trên đường phố.
Hơn tất cả anh muốn tránh xa Daisy Bowman. Nó là sự tra tấn liên miên khi có nàng ở khoảng cách quá gần và vẫn không thể chạm vào nàng. Phải cư xử với nàng một cách bình thản lịch sự là việc bất khả, khi mà trong đầu anh lấp đầy những hình ảnh kinh khủng là được ôm nàng, cám dỗ nàng, miệng anh tìm kiếm những chỗ ngọt ngào và nhạy cảm nhất của cơ thể nàng. Và đó mới chỉ là sự bắt đầu. Matthew muốn có nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tuần được ở một mình với nàng…Anh muốn tất cả những ý nghĩ, những nụ cười và những bí mật của nàng. Sự tự do được phơi trần tâm hồn anh trước mặt nàng. Những điều mà không bao giờ anh có được.
“Có nhiều trò giải trí có sẵn ở dinh thự và những vùng lân cận,” Westcliff lên tiếng trả lời câu hỏi của anh. “Nếu cậu khao khát loại quan hệ đặc biệt với phụ nữ, tôi cho rằng cậu có thể đến quán rượu trong làng.”
Matthew đã nghe thấy vài vị khách nam giới ở trang viên khoe khoang về cuộc nhậu nhẹt một buổi tối mùa xuân với một cặp gái hầu bàn đẫy đà ở quán rượu. Chỉ cần anh có thể thỏa mãn một cách đơn giản như thế. Một cô gái điếm rắn chắc trong làng, thay vì đốm lửa ma trơi giày vò đã ám một thứ bùa nào đó lên đầu óc và trái tim anh.
Tình yêu được cho là những cảm xúc hạnh phúc và choáng váng. Như mấy vần thơ ngu ngốc viết trên thiệp Valentine được trang hoàng với lông vũ, sơn màu mè và những sợi ruy băng. Nó chẳng giống chuyện này một chút nào, mà là cảm giác bị ăn mòn, phát sốt, và trống trải…một cơn nghiện không bao giờ chấm dứt.
Nó chỉ là một nhu cầu liều lĩnh khinh suất. Và anh không phải là người liều lĩnh.
Nhưng Matthew biết nếu anh ở lại Stony Cross lâu hơn nữa, anh sẽ làm chuyện gì đó kinh khủng.
“Tôi sẽ đi Bristol,” Matthew liều mạng nói. “Tôi sẽ thay đổi các cuộc họp. Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì không có sự cho phép của ngài. Nhưng ít nhất tôi có thể thu thập thông tin – nói chuyện với các hãng vận tải địa phương, xem xét những con ngựa của họ-“
“Swiff,” bá tước ngắt lời, giọng anh có vẻ gì đó nghe thật…ân cần?...thông cảm? khiến cho Matthew cứng đơ người phòng thủ. “Tôi hiểu lí do sự cấp bách của cậu-“
“Không, ngài không hiểu.”
“Tôi hiểu hơn nhiều những gì cậu có thể nghĩ đấy. Và trong kinh nghiệm của tôi, những vấn đề đó không thể giải quyết bằng việc lẩn tránh. Cậu sẽ chẳng bao giờ trốn chạy đủ nhanh và xa đâu.”
Matthew bất động, nhìn Westcliff. Bá tước có thể đang nói về Daisy, hoặc về quá khứ nhơ nhuốc của anh. Có lẽ về mặt nào anh ta cũng đúng cả.
Không phải nó đã thay đổi mọi thứ.
“Đôi khi trốn chạy là lựa chọn duy nhất,” Matthew cộc cằn đáp, và rời khỏi phòng mà không ngoái đầu lại.
Và rốt cuộc, Matthew không đi Bristol nữa. Anh biết rồi đây sẽ phải ân hận vì quyết định của mình…nhưng anh không biết là tới mức độ nào.
Những ngày tiếp theo là điều Matthew sẽ nhớ mãi trong suốt quãng đời còn lại của mình như một tuần lễ của sự tra tấn tai ác.
Anh đã tới địa ngục và quay trở lại vào lúc cuộc đời anh mới chỉ bắt đầu, đã biết tới sự đau đớn của thể xác, bị tước đoạt, gần như chết đói, và nỗi sợ hãi đến ớn lạnh xương tủy. Nhưng không một điều gì trong những bất hạnh đó sánh được với nỗi đau tinh thần của việc đứng nhìn Daisy Bowman bị Llandrindon tán tỉnh.
Dường như những hạt giống anh gieo vào đầu Llandrindon về sự quyết rũ của Daisy đã bén rễ thành công. Llandrindon liên tục ở bên Daisy, truyện trò, tán tỉnh, trượt ánh mắt trên người nàng với sự suồng sã ghê tởm. Và Daisy cũng say mê thích thú y như vậy, bám lấy từng lời của hắn ta, bỏ mặc bất cứ chuyện gì đang làm ngay khi hắn xuất hiện.
Ngày thứ hai họ đi picnic riêng với nhau.
Ngày thứ ba họ đi dạo bằng xe ngựa.
Ngày thứ tư họ cùng nhau đi hái hoa chuông.
Ngày thứ năm họ đi câu cá ở hồ, trở về nhà với quần áo ướt đẫm và nước da nhuốm nắng mặt trời, cười nắc nẻ với nhau về một câu chuyện cười mà chẳng san sẻ với bất cứ ai.
Ngày thứ sáu họ khiêu vũ với nhau tại một buổi hòa nhạc ngẫu hứng buổi tối, trông khăng khít đến nỗi một vị khách đã nhận xét rằng thật thích thú khi ngắm nhìn họ.
Ngày thứ bảy Matthew thức giấc với mong muốn giết chết một ai đó.
Tâm trạng của anh không được cải thiện bởi tuyên bố khó tiêu của Thomas Bowman sau bữa ăn sáng.
“Gã ta đã thắng,” Bowman càu nhàu, kéo Matthew vào thư viện để nói chuyện riêng.
“Tên khốn Xcốt len Llandrindon đã ở bên Daisy liên tục mấy giờ liền, tiết ra chất quyến rũ và phun ra tất cả những lời vô nghĩa mà phụ nữ thích nghe. Nếu cậu có bất cứ ý định nào về việc cưới con gái tôi, thì cơ hội đó đã teo nhỏ gần bằng không rồi. Cậu đã trệch khỏi con đường của mình để tránh mặt con bé, cậu lầm lì và xa cách. Và cả tuần qua cậu đeo một bộ mặt dọa ma được cả trẻ con và động vật. Ý niệm về việc tán tỉnh phụ nữ của cậu đã xác nhận mọi thứ tôi từng nghe nói về người Boston.”
“Có lẽ Llandrindon là người xứng đôi nhất với cô ấy,” Matthew nói cứng nhắc. “Dường như hai người đó đang phát triển cảm giác yêu mến lẫn nhau.”
“Đây không phải là về cảm giác yêu mến, mà là về hôn nhân!” Đỉnh đầu Bowman bắt đầu đỏ lên. “Cậu có hiểu những lợi ích đi kèm với nó không?”
“Hơn cả chuyện tiền nong ư?”
“Còn có thể là món hời nào nữa?”
Matthew mỉa mai nhìn ông ta. “Trái tim con gái ngài. Hạnh phúc tương lai của cô ấy-“
“Ô hay! Người ta đâu có cưới nhau để được hạnh phúc. Hoặc nếu có, họ sẽ sớm khám phá ra nó chỉ là cái thùng nước gạo thôi.”
Mặc dù đang giận điên người, Matthew vẫn cười nhạt. “Nếu ông đang hi vọng lôi kéo được tôi vào con đường hôn nhân,” anh nói, “nó không có tác dụng đâu.”
“Thế còn chưa đủ hấp dẫn sao?” Thò tay vào túi áo gi lê, Bowman rút ra một đồng đô la bạc sáng chói và tung nó lên bằng ngón tay cái của ông. Đồng bạc xoay tròn về phía Swiff trong một đường cong lấp lánh. Anh bắt lấy nó, nắm lại trong lòng bàn tay. “Lấy Daisy đi,” Bowman nói, “và cậu sẽ có được nhiều hơn thế. Hơn cả một người có thể dành dụm trong cả đời anh ta.”
Một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa, và cả hai người đều quay lại nhìn người mới đến.
“Hay lắm.”
Đó là Lillian, trong chiếc áo dài màu hồng mặc ban ngày và một chiếc khăn quàng. Cô nhìn chằm chằm cha mình với vẻ mặt chẳng khác lòng căm hờn là mấy, đôi mắt cô đen như thủy tinh núi lửa. “Đã có ai trong đời cha có ý nghĩa hơn một con tốt thí đơn thuần chưa, hở cha?” Cô chua chát hỏi.
“Đây là cuộc thảo luận của đàn ông,” Bowman vặn lại, đỏ mặt vì cảm giác tội lỗi, hoặc tức giận, hoặc có lẽ là cả hai. “Không phải chuyện để con quan tâm.”
“Daisy là mối quan tâm của con,” Lillian nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. “Và tôi sẽ giết cả hai người trước khi để các người mang bất hạnh đến cho nó.” Trước khi cha cô có thể trả lời, cô quay đi và bước xuống sảnh.
Chửi thề, Bowman rời khỏi phòng và đi theo hướng ngược lại.
Còn lại một mình trong thư viện, Matthew ném mạnh đồng bạc lên bàn.
“Tất cả nỗ lực này dành cho một người đàn ông mà anh ta chẳng thèm quan tâm,”
Daisy lẩm bẩm với chính mình, nghĩ đến những ý tưởng tàn khốc dành cho Matthew Swiff.
Llandrindon ngồi cách đấy vài thước, trên mép đài phun nước trong vườn, ngoan ngoãn ngồi im trong khi nàng phác họa chân dung anh. Nàng chưa bao giờ có tài năng đặc biệt về kí họa, nhưng nàng đã cạn đề tài để làm với anh ta.
“Cô nói gì vậy?” Nhà quý tộc Xcốt len hỏi to.
“Tôi nói là anh có mái tóc rất đẹp.”
Llandrindon vào vai một kẻ theo đuổi hết sức chu đáo, vui vẻ và tầm thường và cực kỳ đúng phép tắc. Daisy ủ rũ thừa nhận với chính mình rằng trong nỗ lực để làm Matthew Swiff phát điên vì ghen, nàng chỉ thành công trong việc làm chính bản thân phát điên vì buồn chán.
Daisy ngừng lại để đưa bàn tay lên miệng, ngăn một cú ngáp trong khi cố ra vẻ như đang chìm đắm vào bức tranh của mình.
Đây là một trong những tuần lễ khổ sở nhất đời nàng, Ngày lại ngày trôi qua trong sự chán ngắt phát bệnh, giả bộ như mình rất say sưa với sự bầu bạn của người đàn ông chẳng thể gợi lên một chút hứng thú nơi nàng. Không phải do lỗi của Llandrindon – anh ta đã hết sức nỗ lực để là người thú vị - nhưng đối với Daisy rõ ràng họ chẳng có điểm gì chung, và sẽ không bao giờ có.
Chuyện này có vẻ không làm phiền tới Llandrindon nhiều như nàng. Anh ta có thể nói những chuyện vô thưởng vô phạt hàng tiếng đồng hồ, có thể lấp đầy toàn bộ tờ báo với những tin tức xã hội ngồi lê đôi mách về những người Daisy chưa từng gặp mặt. Và anh ta lao vào bài thuyết trình dài lê thê về các chủ đề như nghiên cứu của anh ta về việc phối màu sao cho hoàn hảo cho căn phòng đi săn ở trang viên Thurso của anh ta, hoặc chi tiết các khóa học của anh ta ở trường. Dường như chẳng bao giờ có điểm dừng đối với những câu chuyện đó.
Llandrindon hình như cũng không thích những gì Daisy nói. Anh ta không cười phá lên trước những truyện nàng kể về các trò trẻ con tinh quái của nàng và Lillian, và nếu nàng nói câu gì như “Nhìn đám mây kia kìa – trông thật giống một con gà trống,” anh ta bèn nhìn nàng chăm chăm như thể nàng bị điên.
Anh ta cũng không thích khi họ bàn luận về những đạo luật dành cho người nghèo và Daisy hỏi anh sự khác nhau giữa “người nghèo có giá trị sử dụng” và “người nghèo vô giá trị.” “Có vẻ như, thưa ngài,” nàng nói, “luật lệ được lập ra để trừng phạt những người cần sự giúp đỡ nhất.”
“Một số người nghèo khổ bởi vì những lựa chọn của họ là dựa trên nền tảng đạo đức yếu kém của bản thân, và vì thế không ai giúp họ được.”
“Nhưng những người thiệt mạng trong chiến tranh, ý anh là vậy ư? Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những người đó không có-“
“Chúng ta sẽ không bàn về con người bị chết trong chiến tranh,” anh ta nói với vẻ khiếp hãi.
Tối nhất nên hạn chế đối thoại với anh ta. Nhất là khi Llandrindon thấy thật khó theo kịp việc chuyển chủ đề nhanh thoăn thoắt của Daisy. Rất lâu sau khi nàng nói xong câu chuyện, anh ta vẫn còn hỏi về nó. “Tôi nghĩ chúng ta vẫn đang nói về con chó xù của bà dì cô?” anh ta hỏi trong hoang mang vào chính buổi sáng hôm ấy, và Daisy sốt ruột đáp, “Không, tôi kết thúc câu chuyện từ năm phút trước rồi – giờ tôi đang kể cho anh về chuyến đi xem vở ô pê ra.”
“Nhưng làm thế nào mà chúng ta đi từ con chó xù sang vở ô pê ra?”
Daisy hối tiếc vì nàng đã tuyển Llandrindon vào âm mưu của mình, đặc biệt khi nó tỏ ra thật vô tích sự. Matthew Swiff chẳng biểu hiện lấy một giây ghen tuông – anh vẫn trưng ra bộ mặt trơ như đá quen thuộc, chỉ lướt ánh mắt về phía nàng hàng ngày.
“Sao em lại cau mày thế, em yêu?” Llandrindon hỏi, quan sát mặt nàng.
Em yêu? Trước giờ anh ta chưa từng dùng cái từ âu yếm đấy với nàng. Daisy liếc nhìn anh ta qua mép bức vẽ. Anh ta đang nhìn nàng đăm đăm theo một cách khiến nàng không thoải mái. “Xin đừng nhúc nhích, thưa ngài,” nàng nghiêm nghị, “tôi đang vẽ tới cằm của ngài đấy.”
Tập trung vào bức tranh của mình, Daisy nghĩ nó cũng không tệ, nhưng…đầu anh ta có thật sự giống hình quả trứng không nhỉ? Hai mắt anh ta có sát nhau đến thế không? Kì lạ làm sao một người trông khá là hấp dẫn, vậy mà khi tách từng nét ra, thì hầu hết vẻ quyến rũ đó liền phai nhạt. Nàng quyết định việc vẽ chân dung người không phải là sở trường của mình. Từ giờ trở đi nàng sẽ bám vào mảng thực vật và trái cây.
“Tuần lễ này đã để lại một ảnh hưởng kì quặc lên tôi.” Llandrindon ngẫm nghĩ thành tiếng. “Tôi cảm thấy…khác lạ.”
“Anh bị ốm à?” Daisy lo lắng hỏi, gấp cặp bản vẽ lại. “Tôi xin lỗi, tôi đã bắt anh phải ngồi ngoài nắng quá lâu.”
“Không, không phải khác lạ kiểu đó. Ý tôi muốn nói là tôi cảm thấy…tuyệt vời.”
Llandrindon lại nhìn nàng với vẻ kì quái như vừa nãy. “Hơn tất cả những gì tôi từng biết tới.”
“Do bầu không khí ở miền quê đấy, tôi cho là thế.” Daisy đứng dậy và phủi váy áo, và bước về phía anh ta. “Nó đầy sức sống.”
“Không phải không khí miền quê làm tôi thấy đầy sức sống,” Llandrindon hạ thấp giọng. “Đó là em, Miss Bowman.”
Miệng Daisy há hốc. “Tôi ư?”
“Em.” Anh ta đứng lên và đặt hai tay lên vai nàng.
Daisy chỉ có thể lắp bắp trong kinh ngạc. “Tôi – tôi – thưa ngài-“
“Những ngày vừa qua được ở bên em đã tạo cho tôi một tình cảm sâu sắc.”
Daisy ngoái cổ nhìn xung quanh họ, chỉ có hàng rào được cắt tỉa gọn ghẽ phủ đầy một màu hồng của những dây hoa hồng leo. “Mr. Swiff đang ở gần đây à?” Nàng thì thào.
“Có phải vì thế nên anh mới nói năng như vậy không?”
“Không, tôi đang nói từ trái tim mình.” Llandrindon sôi nổi kéo nàng lại gần hơn, cho đến khi tập bản vẽ gần như bị đè bẹp giữa họ. “Em đã mở mắt cho tôi, Miss Bowman. Em làm cho tôi nhìn mọi thứ bằng con mắt khác. Tôi muốn tìm kiếm những hình dạng khác nhau của đám mây, và làm những điều được viết trong thơ ca. Tôi muốn đọc tiểu thuyết. Tôi muốn làm cho cuộc sống trở thành một chuyến phiêu lưu –“
“Thật thú vị-“
“cùng với em.”
Ôi không
“Hẳn ngài đang đùa,” nàng yếu ớt nói.
“Tôi đã bị mê mẩn,” anh ta tuyên bố.
“Tôi chưa sẵn sàng.”
“Tôi đã chắc chắn.”
“Tôi…thấy rất bất ngờ.”
“Em bé bỏng thân yêu,” anh ta la lên. “Em đúng như những gì anh ta đã nói. Phép màu, bão tố với cầu vồng. Thông minh và đáng yêu và gợi cảm-“
“Đợi đã,” Daisy chằm chằm nhìn anh ta trong nỗi kinh ngạc. “Math – đó là, Mr. Swiff đã
nói thế phải không?”
“Đúng, đúng, đúng…” Và trước khi nàng có thể cử động, nói hoặc thở được, Llandrindon đã cúi xuống và hôn nàng.
Tập bản vẽ tuột khỏi tay Daisy. Nàng thụ động đứng im trong vòng tay anh ta, băn khoăn liệu mình có cảm thấy gì không.
Khách quan mà nói, chẳng có gì bất ổn với nụ hôn của anh ta cả. Nó không quá khô khan hay uỷ mị, không cứng rắn cũng chẳng mềm mại. Nó chỉ…”
Buồn tẻ.
Chết tiệt, Daisy lùi ra và cau mặt. Nàng cảm thấy tội lỗi vì đã hưởng ứng nụ hôn đó với một chút thích thú. Và nàng còn cảm thấy tệ hơn khi Llandrindon có vẻ thích thú hơn nhiều.
“Tiểu thư Bowman thân yêu của tôi,” Llandrindon lẩm bẩm tình tứ. “Em đã không cho tôi biết là em quá ngọt ngào như vậy.”
Anh ta với lấy nàng lần nữa, và Daisy nhảy lùi ra sau với một tiếng rít khẽ. “Thưa ngài, hãy kiềm chế bản thân.”
“Tôi không thể.” Anh ta đuổi theo nàng từ từ vòng quanh đài phun nước đến khi họ nhìn giống một đôi mèo đang chơi trò cút bắt vòng quanh. Đột nhiên anh ta nhảy xổ vào nàng, chộp vào một ống tay trên chiếc váy. Daisy đẩy mạnh anh ta và vặn người thoát ra, cảm thấy lớp vải mu xơ lin trắng mỏng bị xé rách một hoặc hai inch chỗ đường khâu ở vai.
Có tiếng nước bắn lên tung toé và tiếng lộp độp của những giọt nước rơi xuống.
Daisy đứng chớp chớp mắt nhìn vào nơi trống không mà Llandridon vừa ở đó, rồi đưa cả hai tay dụi mắt như thể bằng cách nào đó mà toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đã tan biến.
“Thưa ngài,” nàng rón rén hỏi. “Có phải… có phải ngài vừa bị ngã vào đài phun nước không?”
“Không,” lời đáp của anh ta vọng lên cáu kỉnh. “Cô đã xô tôi vào đài phun nước.”
“Hoàn toàn không phải cố ý, tôi cam đoan với ngài.” Nàng gắng gượng nhìn vào anh ta.
Llandrindon đứng lên, nước chảy ròng ròng trên tóc và quần áo, túi áo anh ta đầy phè nước. Có vẻ mức nước trong đài phun đã làm nguội lạnh đáng kể những đam mê của anh ta.
Anh ta trừng trừng nhìn nàng trong im lặng nhục nhã. Rồi đột nhiên mắt anh mở lớn, và anh ta thò tay khua khoắng trong mấy cái túi áo ngập nước của mình. Một con ếch nhỏ bắn ra khỏi túi và quay trở lại đài phun nước với bước nhảy tưng tưng.
Daisy cố kìm sự thích thú, nhưng càng cố bao nhiêu nó càng dâng lên bấy nhiêu, đến lúc cuối cùng nàng phải phá lên cười. “Tôi xin lỗi,” nàng hổn hển, áp chặt hai tay lên miệng, khi những tiếng khúc khích không nén được cứ bật ra. “Tôi quá – ôi trời – “ và nàng gập bụng lại mà cười đến chảy nước mắt.
Sự căng thẳng giữa họ tan biến khi Llandrindon bắt đầu mỉm cười miễn cưỡng. Anh bước ra khỏi đài phun nước, ướt sũng từ đầu đến chân. “Tôi tin rằng khi hôn một con cóc,” anh nhạo báng, “thì nó sẽ biến thành hoàng tử. Thật không may trong trường hợp của tôi dường như không có hiệu quả.”
Một luồng xúc động và cảm thông quét qua Daisy, dù nàng đang khụt khịt với những tràng cười cuối cùng. Tiến lại gần anh ta một cách từ tốn, nàng áp đôi bàn tay nhỏ nhắn lên hai bên mặt ướt nước của anh ta và đặt một nụ hôn thân thiện và chớp nhoáng lên môi anh.
Mắt anh ta mở to trước hành động ấy.
“Anh là một vị hoàng tử đẹp trai của một ai đó,” Daisy nói, mỉm cười hối lỗi với anh ta. “Chỉ không phải của tôi thôi. Nhưng khi đúng người phụ nữ đó tìm được anh…thì cô ấy sẽ thấy mình mới may mắn làm sao.”
Và nàng cúi xuống nhặt tập bản vẽ của mình rồi quay về dinh thự.
Con đường mòn mà Daisy chọn có một khúc quanh nhỏ mà bắt buộc nàng phải đi men theo khu nhà dành cho những người độc thân. Khu nhà nhỏ được đặt biệt lập so với nhà chính, nằm khá gần triền sông dựng đứng phía dưới và cung cấp tầm nhìn hùng vĩ của quang cảnh mặt nước. Vài vị khách nam giới đã chọn khu nhà này vì sự riêng tư thuận tiện của nó. Giờ đây nó vắng tanh vì buổi tiệc săn bắn đã kết thúc từ hôm qua và hầu hết các vị khách đã rời đi.
Trừ Matthew Swiff, tất nhiên rồi.
Bận rộn với bao suy nghĩ trong đầu, Daisy lê bước dọc theo con đường mòn men theo một bờ quặng sắt nằm sát triền dốc. Niềm vui của nàng đã tan chảy thành sự ủ ê khi nghĩ đến cha mình, người kiên quyết gả nàng cho Matthew Swiff…và Lillian, người muốn nàng lấy bất cứ ai ngoài Swiff…và mẹ nàng, người chỉ có thể thoả mãn với một nhà quý tốc. Mercedes sẽ không vui vẻ gì khi biết nàng đã khước từ Llandrindon.
Nghĩ về tuần vừa qua, Daisy nhận ra những nỗ lực để chiếm được sự chú ý của Matthew không phải là trò chơi với nàng. Nó vô cùng quan trọng. Nàng chưa bao giờ muốn điều gì trong đời như cơ hội được nói chuyện chân thành và thẳng thắn với anh, không giữ lại gì cả. Nhưng thay vì buộc được cảm xúc của anh bộc lộ ra, nàng chỉ có thể xoay sở để phát hiện ra những cảm xúc của chính mình.
Mỗi khi ở bên anh, nàng cảm thấy sự hứa hẹn của điều gì đó tuyệt vời hơn, hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì nàng đã đọc hoặc đã mơ.
Thứ gì đó có thật.
Thật không thể tin nổi cái người đàn ông mà nàng luôn nghĩ là lạnh lùng và vô cảm hoá ra lại là một người rất dịu dàng, đầy nhục cảm và âu yếm. Người đã bí mật mang theo mình một lọn tóc của nàng trong túi áo.
Nhận ra có ai đó đang đến gần, Daisy ngước nhìn lên và cảm thấy toàn thân run rẩy.
Matthew đang đi đến từ hướng dinh thự, trông tối sầm và cáu kỉnh khi anh sải những bước dài như muốn nuốt mặt đất.
Một người đàn ông vội vã mà chẳng biết mình đi đâu.
Anh đột ngột dừng phắt lại khi thấy nàng, gương mặt anh trở nên vô cảm.
Họ nhìn nhau trong sự im lặng nặng nề.
Lông mày Daisy cau lại trong giận dữ, hoặc là thế hoặc nếu không nàng sẽ ném mình vào lòng anh và khóc tức tưởi. Khao khát sâu thẳm ấy khiến nàng choáng váng.
“Mr. Swiff,” nàng nói run run.
“Miss Bowman,” anh trông như thể thà ở bất cứ nơi nào khác còn hơn ở đây với nàng.
Những dây thần kinh của nàng kêu lắc rắc với sức nóng lan toả khi anh với lấy tập bản vẽ trong tay nàng.
Không kịp nghĩ gì, nàng để anh cầm lấy nó.
Mắt anh nheo lại khi nhìn xuống quyển sổ, nó được mở ra đúng trang có bức vẽ chân dung Llandrindon. “Sao cô lại vẽ anh ta có râu?” Anh hỏi.
“Đấy không phải râu,” Daisy cộc lốc đáp. “Mà là bóng mờ.”
“Nó trông như là anh ta không cạo râu được ba tháng.”
“Tôi không hỏi ý kiến anh về công việc hội hoạ của tôi,” nàng quát. Nàng chộp lấy bức vẽ, nhưng anh không chịu thả ra. “Bỏ ra,” nàng ra lệnh, ghì lấy nó với tất cả sức mạnh, “nếu không tôi sẽ…”
“Cô sẽ làm gì? Vẽ chân dung tôi chắc?” Anh buông quyển sách ra một cách đột ngột khiến nàng loạng choạng lùi về sau mấy bước. Anh giơ cả hai tay lên phòng vệ.
“Không, bất cứ chuyện gì ngoài việc đó.”
Daisy lao vào anh và đánh mạnh vào ngực anh bằng quyển sổ. Nàng căm ghét khi cảm thấy mình quá sống động trước anh. Nàng ghét cái cách những cảm xúc của mình chìm đắm trong sự hiện diện của anh như đất cằn say sưa với nước. Nàng ghét gương mặt đẹp trai và cơ thể rắn rỏi của anh, và cái miệng có sức quyến rũ hơn bất cứ miệng người đàn ông nào có quyền có.
Nụ cười của Matthew biến mất khi ánh mắt anh lướt trên người nàng và dừng lại ở vết rách trên vai. “Chuyện gì xảy ra với váy áo của cô thế?”
“Chẳng có gì cả. Tôi đã có một cuộc…ờ, một cuộc cãi cọ, anh có thể gọi như thế, với llandrindon.”
Đó là cách ngây ngô nhất Daisy có thể nghĩ ra để mô tả trận chiến vừa rồi, nó dĩ nhiên là vô hại, nàng dám chắc không một ý nghĩa khủng khiếp nào có thể liên hệ với từ
“cãi cọ.”
Tuy nhiên, có vẻ như định nghĩa của Swiff về từ đó mở rộng hơn của nàng. Nét mặt anh đột ngột trở nên tối sầm và đầy đe doạ, và đôi mắt xanh cháy rực.
“Tôi sẽ giết hắn ta,” anh gầm gừ trong họng. “Sao hắn dám - Hắn ta đang ở đâu?”
“Không, không,” Daisy cuống quýt, “anh hiểu lầm rồi – không phải như thế đâu –“ Buông tập bản vẽ xuống, nàng vòng cả hai tay qua người anh, dùng tất cả sức nặng của mình để ngăn anh lại khi anh đi thẳng tới khu vườn, cũng chẳng khác gì đang gắng níu chân một con bò tót. Chỉ vài bước đầu tiên nàng đã bị lôi theo xềnh xệch.
“Chờ đã! Ai cho anh cái quyền làm bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi hả?”
Thở nặng nhọc, Matthew dừng lại và trừng trừng nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của nàng. “Hắn ta đã chạm vào cô chưa? Hắn ta có ép buộc cô để-“
“Anh chẳng là gì ngoài con chó già giữ xương cả,” Daisy hét lên kịch liệt. “Anh đâu có muốn tôi – sao anh phải quan tâm nếu có ai khác muốn chứ? Hãy để tôi yên và quay lại với những kế hoạch xây dựng cái nhà máy vĩ đại của anh và làm ra hàng núi tiền đi! Tôi hi vọng anh trở thành người giàu nhất thế giới. Tôi mong rằng anh sẽ có mọi thứ anh muốn, và rồi một ngày nào đó anh sẽ nhìn quanh và tự hỏi vì sao không có ai yêu mến mình và vì sao anh không thấy-“
Những lời của nàng bị đè nghiến vào im lặng khi anh hôn nàng, miệng anh dữ dội và gấp gáp. Một cơn rùng mình hoang dại chạy dọc người nàng, và nàng ngoảnh mặt đi với một tiếng thở hổn hển. “-hạnh phúc,” nàng cố gắng nói nốt, chỉ vừa kịp trước khi anh ôm lấy đầu nàng trong hai bàn tay và hôn nàng lần nữa.
Lần này miệng anh dịu dàng hơn, di chuyển với thôi thúc đầy khoái cảm để tìm kiếm sự vừa khít hoàn hảo nhất. Trái tim đập như búa nện của Daisy bơm dòng máu nóng sung sướng qua những tĩnh mạch giãn căng của nàng. Nàng dò dẫm nắm lấy cổ tay chắc nịch của anh, những ngón tay ấn vào mạch đập đang run rẩy với tốc độ điên cuồng chẳng kém gì của nàng.
Cứ mỗi lần nàng nghĩ Matthew sẽ chấm dứt nụ hôn thì nó càng nồng nàn hơn nữa. nàng đáp lại anh quýnh quáng, hai đầu gối nàng yếu dần cho đến khi nàng sợ mình có thể đổ sụp xuống nền đất như một con búp bê bằng giẻ rách.
Dứt ra khỏi sự gắn kết giữa hai đôi môi, nàng chật vật một lời thì thầm đau đớn.
“Matthew…mang em đến chỗ khác đi.”
“Không.”
“Có, em cần….em cần ở một mình với anh.”
Thở hổn hển đứt quãng, Matthew ôm nàng vào lòng, mang nàng dựa vào bộ ngực cứng rắn của anh. Nàng cảm thấy đôi môi anh ép chặt đến tuyệt vọng trên tóc nàng.
“Anh không thể tin tưởng bản thân mình đến mức ấy,” cuối cùng anh nói.
“Chỉ để nói chuyện thôi. Xin anh. Chúng ta không thể ở giữa thanh thiên bạch nhật như thế này. Và nếu anh rời khỏi em lúc này em sẽ chết cho coi.”
Dù đang bị khuấy động và rối loạn, Matthew cũng không thể ngăn được tiếng cười muốn ngạt thở trước lời tuyên bố đầy bi kịch ấy. “Em sẽ không chết đâu.”
“Chỉ nói chuyện thôi mà,” Daisy lặp lại, níu lấy anh. “Em sẽ không…Em không dụ dỗ anh đâu.”
“Em yêu,” anh bật ra một hơi thở khó nhọc. “Chỉ cần em ở cùng một căn phòng với anh cũng đã cám dỗ anh rồi.”
Cổ họng nàng cháy bỏng, như thể nàng vừa nuốt ánh mặt trời. Cảm thấy bất kì lời dỗ dành nào ngon ngọt hơn cũng đẩy anh theo chiều hướng ngược lại, Daisy giữ im lặng. Nàng tựa người vào anh, để cho sự kết nối lặng lẽ giữa hai cơ thể nung chảy quyết tâm của anh.
Với một tiếng rên thầm, Matthew nắm lấy tay nàng và kéo nàng đi về phía khu nhà độc thân. “Chúa cứu chúng ta nếu như có ai nhìn thấy.”
Daisy bị thôi thúc muốn châm biếm rằng trong trường hợp đó anh sẽ bị bắt phải cưới nàng, nhưng nàng ngậm miệng lại và vội vã bước theo anh.
Danh sách chương