"...rồi nó bỏ đi," Lillian giận dữ nói, "mà không nói cho mình biết nó định sẽ làm gì hay đang nghĩ gì trong đầu, và chết tiệt là, mình biết có nhiều chuyện nó giấu mình-"

"Bạn thân mến,” Annabelle khẽ ngắt lời, "cậu có chắc đã cho cô bé cơ hội để nói tất cả với cậu không?"

"Ý cậu là sao? Mình ngồi ngay trước mặt nó. Mình tỉnh táo và mình có hai tai. Con bé còn cần thêm cơ hội nào nữa chứ?"

Thao thức và không ngủ được, Lillian phát hiện ra Annabelle cũng chưa ngủ sau khi thức cùng con gái. Họ trông thấy nhau từ ban công riêng của hai phòng, và đã xuống gặp nhau ở tầng dưới. Đã nửa đêm. Theo gợi ý của Annabelle, họ đi tản bộ trong phòng trưng bày nhà Marsden, một căn phòng dài hình chữ nhật được bao quanh bởi những bức chân dung khắc khổ của dòng họ và những kiệt tác nghệ thuật vô giá. Bao bọc trong những chiếc áo choàng mặc ngoài, họ khoác tay nhau đi lang thang qua phòng trưng bày, tốc độ của họ bị hạn chế bởi bước chân chậm chạp của Lillian.

Lillian thấy mình gần gũi với Annabelle với tần suất ngày càng tăng trong suốt thời kỳ mang thai. Annabelle hiểu những gì cô sẽ phải trải qua, có kinh nghiệm thực tế từ chính bản thân. Và sự hiện diện điềm tĩnh của Annabelle luôn luôn dễ chịu.

"Ý mình là," Annabelle nói, "có thể cậu đã quá mải mê nói với Daisy cậu cảm thấy như thế nào mà quên mất hỏi xem cô ấy cảm thấy ra sao."

Lillian lắp bắp phẫn nộ. "Nhưng con bé - nhưng mình-" Cô ngừng lại và cân nhắc chuyện đó. "Cậu nói đúng," cô cộc cằn thừa nhận. "Mình không hỏi nó. Mình quá kinh hãi trước ý nghĩ Daisy bị Matthew Swiff hấp dẫn đến mức mình thật sự không muốn bàn luận về chuyện đó. Mình chỉ muốn bảo con bé phải làm gì và rồi kết thúc ở đấy."

Họ đi đến cuối gian trưng bày và tiếp tục băng qua một lối đi giữa những hàng cây cảnh. "Cậu có nghĩ có chuyện gì thân mật giữa hai người đó không?" Annabelle hỏi. Thấy vẻ hoảng hốt của Lillian, cô liền giải thích, "chỉ như một nụ hôn...hay một cái ôm chẳng hạn..."

"Ôi Chúa." Lillian lắc đầu. "Mình không biết. Daisy ngây thơ lắm. Sẽ rất dễ dàng cho tên nham hiểm đó cám dỗ con bé.”

“Anh ta thật sự bị cô ấy bỏ bùa, theo quan điểm của mình. Tại sao lại không chứ? Cô ấy được mọi người yêu mến, dễ thương và thông minh-“

“Và giàu có,” Lillian ảm đạm nói.

Annabelle mỉm cười. “Giàu có chưa bao giờ có tác hại,” cô thừa nhận. “Nhưng trong trường hợp này, mình nghĩ không chỉ có thế thôi đâu.”

“Làm sao mà cậu chắc chắn quá vậy?”

“Bạn thân mến, điều đó là hiển nhiên. Cậu đã thấy cách hai người họ nhìn nhau chưa. Nó thật…hão huyền.”

Lillian nhăn nhó. “Bọn mình dừng lại một lát được không? Lưng mình đau quá.”

Annabelle lập tức đồng ý, giúp cô di chuyển tới chiếc ghế dài bọc đệm chạy dọc theo trung tâm gian trưng bày. “Mình nghĩ từ giờ đến lúc đứa bé ra đời sẽ là một khoảng thời gian ngắn ngủi,” Annabelle lẩm bẩm. “Thậm chí mình mạo muội đoán là cậu bé sẽ đến sớm hơn là bác sĩ dự báo.”

“Tạ ơn Chúa. Mình chưa bao giờ mong muốn điều gì quá mức như việc không phải mang thai.” Lillian thực hiện một nỗ lực cố gắng để nhìn thấy mũi đôi dép lê qua cái bụng căng tròn của mình. Tâm trí cô vòng trở lại với chủ đề về Daisy. “Mình sẽ thành thật với con bé về những quan điểm của mình,” cô nói đột ngột. “Mình nhìn Matthew Swiff đúng như con người hắn ta, ngay cả nếu như con bé không nhận thấy.”

“Mình nghĩ cô ấy đã biết rõ những quan điểm của cậu rồi,” Annabelle khô khan nói.

“Nhưng cuối cùng thì quyết định là ở cô ấy. Mình đánh bạo đoán là khi cậu đang cố gắng xác định những tình cảm của mình với Lord Westcliff, Daisy đã không hề thử tác động lên cậu bằng cách này hay cách khác.”

“Tình huống này khác hoàn toàn,” Lillian phản đối. “Matthew Swiff là một kẻ đê tiện! Và hơn nữa, nếu Daisy lấy hắn, rốt cuộc hắn sẽ mang nó sang Mỹ và mình khó mà gặp lại nó nữa.”

“Và cậu muốn cô ấy ở dưới đôi cánh của cậu mãi mãi,” Annabelle lẩm bẩm.

Lillian quay lại ném cho cô một ánh mắt báo điềm xấu. “Cậu cho rằng mình ích kỷ tới mức không cho con bé làm chủ cuộc đời nó chỉ vì muốn nó ở cạnh mình ư?”

Bình tĩnh trước cơn giận dữ của cô, Annabelle mỉm cười thông cảm. “Hai chị em cậu luôn luôn như vậy phải không? Người này luôn là nguồn thương yêu và bạn bè độc nhất của người kia. Nhưng tất cả đang thay đổi, bạn thân yêu ạ. Giờ cậu đã có gia đình của mình, một người chồng và một đứa con – và cậu không nên mong muốn điều ít hơn cho Daisy.”

Mũi Lillian bắt đầu cay cay. Cô ngoảnh đi khỏi Annabelle, và trước sự xấu hổ của mình, mắt cô trở nên nóng bỏng và ngấn nước. “Mình hứa là sẽ thích người đàn ông tiếp theo mà nó thích. Dù anh ta là ai. Chỉ cần người đó không phải là Mr. Swiff.”

“Cậu không nên thích bất cứ người đàn ông nào mà cô ấy thích.” Annabelle vòng tay qua vai cô và trìu mến nói thêm, “Cậu hơi có phần chiếm hữu đấy, cưng.”

“Và cậu thì phiền toái đến không ngờ,” Lillian nói, ngả đầu lên bờ vai mềm mại của Annabelle. Cô tiếp tục sụt sịt trong khi Annabelle ôm cô trong cánh tay thật chắc chắn và vỗ về mà mẹ của cô chưa bao giờ có khả năng. Thật nhẹ nhõm khi khóc được, nhưng cũng hơi xấu hổ. “Mình ghét làm một cái bình tưới nước,” cô trệu trạo.

“Đó là do tình trạng của cậu thôi,” Annabelle dỗ dành. “Nó hoàn toàn tự nhiên. Cậu sẽ trở lại bình thường sau khi đứa bé được sinh ra.”

“Nó sẽ là con trai,” Lillian bảo cô, đưa những ngón tay lên lau mắt. “Và rồi chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa con cái chúng ta, để Isabelle có thể trở thành nữ bá tước.”

“Mình cứ nghĩ cậu không tin vào những cuộc hôn nhân do sắp đặt.”

“Mình không tin mãi cho đến bây giờ. Không thể tin tưởng được vào bọn trẻ với những quyết định quan trọng như chọn đối tượng kết hôn.”

“Cậu nói đúng. Bọn mình phải quyết định thay cho chúng nó.”

Họ cười khúc khích với nhau, và Lillian cảm thấy tâm trạng của cô nhẹ nhõm được một chút.

“Mình có một ý này,” Annabelle nói. “Hãy đi xuống bếp và ngó qua chạn thức ăn. Mình cá là còn vài cái bánh quả lí gai sót lại từ bữa tráng miệng. Chưa kể đến món bánh xốp mứt dâu tây.”

Lillian ngẩng đầu lên và chùi cái mũi ướt vào tay áo. “Cậu thực sự cho rằng một đĩa bánh ngọt sẽ làm mình khá hơn ư?”

Annabelle mỉm cười. “Nó không thể gây hại gì, phải không nào?”

Lillian cân nhắc một thoáng. “Đi thôi,” cô nói, và cùng bạn mình đứng lên khỏi ghế.

Mặt trời buổi sáng xiên những tia nắng qua cửa sổ khi những người hầu kéo các tấm rèm ở lối vào sảnh chính lên và buộc chúng lại bằng những sợi dây lụa có núm tua. Daisy đi đến phòng ăn sáng, biết rằng khả năng có bất cứ vị khách nào đã dậy là rất thấp. Nàng đã cố ngủ càng lâu càng tốt trong khi năng lượng thao thức không yên cứ quấy rầy, đòi hỏi sự giải thoát đến khi rốt cuộc nàng vùng dậy và mặc quần áo vào.

Những người phục vụ đang bận rộn đánh bóng đồ đồng và đồ gỗ, quét những tấm thảm, mang những chiếc xô và giỏ đựng vải lanh. Xa hơn nữa là tiếng lanh lảnh của những chiếc ấm kim loại và tiếng leng keng của bát đĩa khi đồ ăn được chuẩn bị trong nhà bếp để phục vụ bữa sáng.

Cánh cửa phòng làm việc riêng của Lord Westcliff đang mở, và Daisy liếc vào trong căn phòng ốp gỗ khi đi ngang qua. Đó là một căn phòng đẹp, đơn giản và sơ sài với một dãy cửa sổ lắp kính màu tạo ra ánh sáng như cầu vồng trên thảm trải sàn. Daisy dừng lại với một nụ cười khi thấy một người đang ngồi ở chiếc bàn lớn. Hình dáng của mái tóc đen và đôi vai rộng giống hệt Mr. Hunt, người thường sử dụng phòng làm việc của Westcliff mỗi khi anh đến Stony Cross.

“Chào buổi sáng…” nàng cất tiếng, rồi dừng lại khi anh ta quay lại nhìn nàng.

Nàng cảm thấy nhói lên một niềm vui khi nhận ra đấy không phải là Mr. Hunt mà là Mr. Swiff.

Anh đứng lên khỏi ghế, và Daisy rụt rè nói, “Không, làm ơn, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang…”

Giọng nàng lạc đi khi nhận ra ở anh có gì khang khác. Anh đang đeo một đôi kính có gọng bằng thép thanh mảnh.

Một đôi kính, trên khuôn mặt có đường nét mạnh mẽ…và tóc anh rối như thể anh vừa lơ đãng vò những món tóc phía trước trán. Tất cả điều đó kết hợp với sự phong phú của những cơ bắp và vẻ nam tính cường tráng trông thật kinh ngạc…và gợi tình.

“Anh bắt đầu đeo nó từ khi nào thế?” Daisy chật vật để hỏi.

“Khoảng một năm trước đây.” Anh mỉm cười rầu rĩ và tháo cặp kính ra bằng một tay.

“Tôi cần nó để đọc. Quá nhiều buổi tối muộn phải nghiền ngẫm những bản hợp đồng và báo cáo.”

“Nó…nó rất hợp với anh.”

“Vậy sao?” Vẫn mỉm cười, Swiff lắc đầu, như thể chưa bao giờ anh để tâm đến vẻ ngoài của mình. Anh bỏ cặp kính vào túi áo gi lê. “Cô thế nào rồi?” Anh dịu dàng hỏi. Mất một lúc Daisy mới nhận ra anh đang hỏi về cú ngã khỏi xe ngựa của nàng.

“Ồ, tôi khỏe rồi, cảm ơn anh.” Anh đang nhìn nàng theo cách như mọi khi, tập trung, không dao động. Nó luôn khiến cho nàng không thoải mái. Nhưng chỉ lúc này, ánh mắt anh không có vẻ phê phán. Thực tế là anh đang nhìn nàng như thể nàng là thứ duy nhất trên thế giới đáng nhìn. Nàng bồn chồn với những nếp váy của chiếc áo dài mu xơ lin màu hồng in những bông hoa nhỏ.

“Cô dậy sớm nhỉ,” Swiff nói.

“Tôi hay dậy sớm. Tôi không tưởng tượng được tại sao nhiều người ở trên giường muộn đến vậy vào buổi sáng. Có mỗi việc ngủ thôi thì như thế là quá nhiều.” Khi Daisy vừa nói xong thì nàng mới nhớ ra còn một việc khác mà người ta làm trên giường ngoài ngủ, và nàng đỏ bừng mặt.

Matthew Swiff khoan dung không chế nhạo nàng, mặc dù nàng trông thấy nụ cười phảng phất ẩn trong khóe miệng anh. Bỏ qua chủ đề nguy hiểm về những thói quen ngủ nghê, anh ra hiệu về xấp giấy sau lưng mình. “Tôi đang chuẩn bị để tới Bristol sớm. Có vài vấn đề cần giải quyết trước khi chúng tôi quyết định đặt nhà máy ở đó.”

“Lord Westcliff đã đồng ý để anh phụ trách dự án đó sao?”

“Phải, dù có vẻ như tôi sẽ phải vận động cả một ủy ban tư vấn.”

“Anh rể tôi đúng là hơi quyền hành,” Daisy thừa nhận. “Nhưng một khi anh ấy nhận thấy anh là người đáng tin cậy, tôi đoán anh ấy sẽ nới lỏng những kiểm soát một cách đáng kể.”

Anh nhìn nàng một cách tò mò. “Nghe giống như một lời khen quá, Miss Bowman.”

Nàng nhún vai với vẻ vô tư. “Bất kể anh có nhiều khuyết điểm đến mức nào, thì sự đáng tin cậy của anh đã là huyền thoại. Cha tôi luôn nói rằng người ta có thể chỉnh đồng hồ căn cứ vào giờ làm việc của anh.”

Sự thích thú mỉa mai len vào giọng anh. “Đáng tin cậy, đó là sự miêu tả của một anh chàng cầu hôn lý thú.”

Đã có thời Daisy sẽ đồng tình kèm theo một lời châm biếm. Khi người ta bảo một người đàn ông là “đáng tin” hay “tốt bụng,” là người ta đang chỉ trích anh ta với sự tán dương tinh vi. Nhưng nàng đã trải qua ba mùa vũ hội quan sát sự thất thường của các quý ông, họ ngông nghênh, đãng trí hoặc vô trách nhiệm. Đáng tin cậy là phẩm chất tuyệt vời ở một người đàn ông. Nàng tự hỏi vì sao mình chưa bao giờ hiểu được giá trị của nó từ trước.

“Mr. Swiff…” Daisy cố nói sao cho thật bình thường, chỉ với một chút ít thành công. “Tôi đang thắc mắc một vài điều…”

“Gì vậy?” Anh lùi lại nửa bước khi nàng tiến đến gần hơn, như thể việc duy trì một khoảng cách nhất định giữa hai người là khẩn thiết.

Daisy nhìn anh chăm chú. “Vì chẳng còn khả năng là anh và tôi…là cuộc hôn này không…Tôi đang thắc mắc, khi nào thì anh định kết hôn?”

Trông anh sửng sốt, rồi kín bưng. “Tôi không nghĩ là hôn nhân sẽ thích hợp với tôi.”

“Chưa bao giờ?”

“Chưa bao giờ.”

“Tại sao?” Nàng yêu cầu. “Có phải vì anh quá coi trọng sự tự do của mình? Hay anh đang có kế hoạch trở thành một kẻ phóng đãng?”

Swiff bật cười, âm thanh ấm áp tới nỗi Daisy cảm thấy một sự vuốt ve mượt như nhung dọc theo xương sống nàng. “Không, tôi luôn cho rằng thật lãng phí thời gian để đeo đuổi một đám phụ nữ khi chỉ cần một người tốt là đủ.”

“Anh định nghĩa thế nào là một người tốt?”

“Có phải cô đang hỏi kiểu phụ nữ nào tôi muốn kết hôn?” Nụ cười của anh kéo dài lâu hơn thường lệ, khiến những sợi lông tơ sau gáy Daisy nhoi nhói. “Tôi cho là tôi sẽ biết khi nào gặp cô ấy.”

Cố gắng ra vẻ hờ hững, Daisy lang thang tới những ô cửa sổ kính màu. Nàng giơ một bàn tay lên, quan sát những ánh sáng rực rỡ in trên làn da xanh xao của mình. “Tôi có thể thấy trước cô ấy là người như thế nào.” Nàng quay lưng lại với Swiff. “Cao hơn tôi, đó là điều chắc chắn.”

“Hầu hết phụ nữ đều thế cả,” anh chỉ ra.

“Và đầy tài năng và hữu ích,” Daisy tiếp tục. “Không phải người mơ mộng. Cô ấy sẽ chú tâm vào những vấn đề thiết thực, và quản lý những người hầu một cách hoàn hảo, và cô ấy sẽ không bao giờ bị mắc lừa những người bán cá trong việc mua những con scrod sau khi chúng đã được chế biến.”

“Nếu tôi từng có bất kỳ ý nghĩ nào về hôn nhân,” Swiff nói, “thì cô vừa xua chúng hoàn toàn ra khỏi đầu tôi rồi.”

“Anh sẽ không gặp khó khăn gì để tìm được cô ấy,” Daisy nói tiếp, nghe đầy buồn bã hơn là nàng mong ước. “Có hàng trăm người như vậy ở Manhattanville. Có lẽ là hàng nghìn ấy.”

“Điều gì khiến cô dám chắc là tôi muốn một người vợ theo đúng quy ước?”

Những dây thần kinh của nàng căng lên khi cảm thấy anh đang lại gần phía sau lưng.

“Bởi vì anh giống cha tôi,” nàng nói.

“Không hoàn toàn.”

“Và nếu anh kết hôn với ai đó không giống người phụ nữ tôi vừa nói, thì rốt cuộc anh sẽ đi tới chỗ nghĩ về cô ta như một…kẻ ăn bám.”

Áp lực rất nhẹ của hai bàn tay Swiff khép lại trên đôi vai nàng. Anh xoay Daisy lại đối diện với mình. Đôi mắt xanh của anh ấm áp khi tìm kiếm mắt nàng, và nàng có một cảm giác nghi ngờ đầy lo lắng là anh đang đọc những ý nghĩ của nàng một cách chính xác. “Tôi thích nghĩ rằng,” anh nói chậm rãi, “Tôi sẽ không bao giờ nghiệt ngã hoặc ngu ngốc như vậy.” Ánh mắt anh thưởng thức phần da thịt lộ ra của ngực nàng. Với sự nhẹ nhàng tuyệt đối, anh vạch hai ngón tay cái qua hình dáng như đôi cánh của xương đòn nàng, cho tới khi gai ốc nổi trên hai cánh tay nàng bên dưới ống tay áo phập phồng. “Tất cả những gì tôi đòi hỏi ở một người vợ,” anh thầm thì, “là cô ấy sẽ chịu đựng tôi bằng sự yêu mến. Rằng cô ấy có thể vui vẻ gặp lại tôi vào lúc cuối ngày.”

Hơi thở của nàng gấp gáp dưới sự đụng chạm của những ngón tay anh. “Đó có phải đòi

hỏi khó khăn gì đâu.”

“Vậy ư?”

Những ngón tay anh chạm vào phía dưới cổ họng nàng, gây lên một cái nuốt nghẹn khó khăn ở nàng. Anh chớp mắt và lập tức bỏ hai tay ra, dường như chẳng biết phải làm gì với chúng cho đến khi anh nhét chúng vào túi áo khoác.

Và anh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Daisy băn khoăn liệu anh có cảm thấy sự lôi kéo không thể cưỡng lại được giống như nàng, một nhu cầu bối rối chỉ có thể được nguôi dịu bằng sự gần gũi hơn nữa.

Hắng giọng trong điệu bộ như một nhà kinh doanh, Daisy ưỡn thẳng lưng và rướn người lên cho đủ chiều cao năm feet cộng thêm một inch vẫn đang gây tranh cãi của nàng.

“Mr. Swiff?”

“Vâng, Miss Bowman?”

“Tôi muốn xin ngài một ân huệ.”

Mắt anh nheo lại. “Chuyện gì vậy?”

“Ngay khi anh nói với cha tôi một cách dứt khoát là anh sẽ không lấy tôi, thì ông ấy sẽ…thất vọng. Anh biết ông ấy rồi đấy.”

“Phải, tôi biết,” Swiff cộc lốc. Bất cứ ai quen biết Bowman đều hiểu rõ ông ta, sự thất vọng không là gì ngoài một khoảng lặng chớp nhoáng trên đường dẫn tới cơn phẫn nộ cao độ.

“Tôi sợ rằng nó sẽ gây ra vài hậu quả không dễ chịu gì cho tôi. Cha tôi sẽ không vui vẻ gì khi tôi chẳng đưa ra được một ai cho tử tế. Nếu ông đoán ra tôi đã cả gan làm chuyện gì đó để chặn đứng những kế hoạch của ông về anh và tôi…chà, nó sẽ khiến tình cảnh của tôi…gặp khó khăn.”

“Tôi hiểu.” Swiff biết cha nàng có lẽ còn rõ hơn cả bản thân nàng nữa. “Tôi sẽ không nói cho ông ấy bất cứ điều gì,” anh lặng lẽ nói. “Và tôi sẽ làm những gì có thể để mọi chuyện dễ dàng hơn với cô. Tôi sẽ tới Bristol trong hai hoặc ba ngày. Llandrindon và những người khác…chẳng một ai trong bọn họ ngốc nghếch cả, họ có một ý nghĩ sáng suốt về lí do họ được mời tới đây, và họ sẽ không tới nếu như không hứng thú. Cho nên không bao lâu nữa cô sẽ có được một lời cầu hôn từ một trong số họ.”

Daisy cho rằng nàng nên cảm kích sự sốt sắng của anh khi muốn đẩy nàng vào tay người đàn ông khác. Thay vào đó, sự nhiệt tình của anh khiến nàng cảm thấy cáu kỉnh và chua chát.

Và khi người ta cảm thấy như một con ong bắp cày, thì người ta rất muốn đốt một ai đó.

“Tôi lấy làm cảm kích,” nàng nói. “Cảm ơn anh. Anh đã giúp tôi rất nhiều, Mr. Swiff. Đặc biệt trong việc cung cấp cho tôi những kinh nghiệm vô cùng cần thiết. Lần tới khi hôn một người đàn ông – Lord Llandrindon chẳng hạn. Tôi sẽ biết rõ mình phải làm gì.”

Nó lấp đầy Daisy cảm giác thỏa mãn được trả thù khi thấy cách miệng anh mím chặt lại.

“Không có gì,” anh gầm gừ.

Nhận thấy hai tay anh đang đưa lên nửa chừng như sắp sửa bóp cổ nàng hay túm lấy vai nàng mà lắc. Daisy tặng anh một nụ cười tươi rói nhất và lỉnh ra khỏi tầm tay anh.

Khi ngày dần trôi qua ánh nắng buổi sáng bị chìm khuất trong những đám mây trải ra trên nền trời như tấm thảm khổng lồ màu xám. Mưa bắt đầu rơi đều đặn, biến những con đường đất thành bùn lầy, làm ngập những đồng cỏ và bãi lầy đã sũng nước, xua con người và động vật chạy gấp vào nơi trú ẩn của mình.

Đây là Hamsphire trong mùa xuân, láu cá và thất thường, hay chơi khăm bất ngờ. Nếu ta đánh bạo đi ra ngoài với một cái ô vào một sáng tiết trời ẩm ướt, Hamsphire sẽ toả nắng ấm như một sự hào phóng của phép màu. Nếu ta đi dạo mà không mang ô, bầu trời chắc chắn đổ mưa như trút xuống đầu ta.

Những vị khách tụ tập thành nhiều nhóm khác nhau và hoán đổi liên tục…một số trong phòng nhạc, số khác trong phòng chơi bi a, số khác trong phòng khách chơi trò chơi, uống trà hoặc diễn kịch. Nhiều quý cô tham gia vào công việc thêu thùa hay làm đăng ten trong khi các quý ông đọc sách, nói truyện và uống rượu trong thư viện. Không cuộc trò chuyện nào thoát được một buổi thảo luận nhỏ về chuyện khi nào cơn bão có thể chấm dứt.

Daisy luôn yêu thích những ngày mưa, nằm cuộn tròn trước lò sưởi với một quyển sách là niềm vui lớn nhất nàng hình dung ra. Nhưng nàng vẫn mắc kẹt trong tâm trạng bực bội khiến những câu chữ in trong sách mất đi phép màu. Nàng đi lang thang từ phòng này qua phòng khác, kín đáo quan sát hoạt động của các vị khách.

Dừng lại ở trước ngưỡng cửa phòng chơi bi a, nàng nhìn chăm chú qua khung cửa khi các quý ông uể oải đi quanh bàn với cốc rượu và cây cơ trong tay. Tiếng va chạm của những quả bóng bằng ngà cung cấp thêm một âm thanh nhát gừng vào sự ồn ào cười nói của đám đàn ông. Sự chú ý của nàng dồn vào hình dáng Matthew Swiff trong chiếc áo sơ mi xắn đến khuỷu, đang khom người trên bàn để thực hiện một cú đánh hoàn hảo.

Hai bàn tay anh thật khéo léo với cây gậy, đôi mắt xanh nheo nheo khi tập trung vào sự bố trí của những quả bóng trên bàn. Những lọn tóc bất trị lại rơi xuống trán anh một lần nữa, và Daisy khao khát muốn vén chúng lên. Khi Swiff đánh quả bóng gọn gàng rơi xuống lỗ, những tiếng cười trầm trầm phát ra, và một vài đồng bạc được trao đổi qua những bàn tay. Đứng thẳng lên, Swiff nở một nụ cười toe toét và đưa ra một lời bình phẩm với đối thủ của mình, hoá ra đó là Lord Westcliff.

Westcliff phá lên cười trước câu nhận xét và đi vòng qua bàn, một điếu xì gà chưa châm lửa kẹp giữa hàm răng khi anh cân nhắc những phương án của mình. Bầu không khí thích thú và thư giãn của những người đàn ông trong phòng là không thể nhầm lẫn.

Khi Westcliff đi quanh bàn, anh bắt gặp Daisy đang nhìn trộm nơi khung cửa. Anh bèn nháy mắt với nàng. Nàng thụt lùi lại như một con rùa rúc đầu vào mai. Thật lố bịch thay cho nàng khi rón rén quanh dinh thự để cố gắng được thoáng nhìn thấy Matthew Swiff.

Tự rủa mình trong im lặng, Daisy rời bước khỏi phòng bi a và đi thẳng tới sảnh chính và cầu thang lớn. Nàng lao một mạch lên những bậc cầu thang, không hề dừng lại cho đến khi tới phòng khách nhà Marsden.

Annabelle và Evie đang ở cùng Lillian, người đang ngồi ngả người trên chiếc ghế dài. Nét mặt cô trắng bệch và căng thẳng, vầng trán cau lại bởi những nếp nhăn. Hai cánh tay mảnh dẻ ôm quanh bụng.

“Được hai mươi phút rồi,” Evie nói, ánh mắt gắn chặt vào chiếc đồng hồ trên lò sưởi.

“Chúng vẫn đến không thường xuyên lắm,” Annabelle nhận xét. Cô chải mái tóc của Lillian và tết lại gọn gàng, những ngón tay gầy của cô khéo léo luồn trong những bím tóc đen dày.

“Cái gì đến không thường xuyên vậy?” Daisy hỏi với vẻ tươi vui gượng gạo lúc bước vào phòng. “Và tại sao chị cứ nhìn chăm chăm cái-“ Mặt nàng tái nhợt khi đột ngột hiểu ra.

“Lạy Chúa. Có phải chị đang đau đẻ không, Lillian?”

Chị nàng lắc đầu. “Không phải đau hoàn toàn. Chỉ là một kiểu quặn lên của dạ dày thôi. Nó bắt đầu từ sau bữa trưa, và rồi thêm lần nữa một giờ sau đó, và rồi nửa tiếng tiếp theo, và lần này cách lần trước hai mươi phút.”

“Westcliff đã biết chưa?” Daisy nín thở hỏi. “Em đi gọi anh ấy nhé?”

“Không,” cả ba phụ nữ cùng cất tiếng một lúc.

“Không cần thiết làm anh ấy lo lắng lúc này,” Lillian thêm vào bằng một giọng ngượng ngùng. “Westcliff đang tận hưởng buổi chiều với bạn bè mình. Ngay khi anh ấy biết, anh ấy sẽ lên đây đi đi lại lại và đưa ra toàn mệnh lệnh, và không một ai có được bất cứ sự bình yên nào. Đặc biệt là chị.”

“Còn mẹ thì sao? Em có cần gọi bà ấy không?” Daisy phải hỏi, mặc dù nàng biết chắc câu trả lời. Mercedes không phải kiểu người có khả năng an ủi, và bất kể thực tế là bà đã sinh ra năm đứa con, bà dễ buồn nôn trước việc đề cập đến bất kì chức năng nào của cơ thể.

“Chị đã đủ đau đớn rồi,” Lillian nhăn nhó đáp. “Đừng nói với mẹ chuyện gì hết. Bà ấy sẽ cảm thấy bổn phận phải ngồi đây với chị để duy trì đủ những sự hiện diện, và điều đó khiến chị bồn chồn như một con mèo. Ngay bây giờ tất cả những gì chị cần là ba người bọn em.”

Bất chấp tông giọng mỉa mai của mình, cô với lấy bàn tay Daisy và nắm chặt. Sinh đẻ là một nhiệm vụ khủng khiếp, đặc biệt là trong lần đầu tiên, và Lillian cũng không phải ngoại lệ. “Annabelle bảo là việc này sẽ tiếp diễn hàng mấy ngày,” cô nói với Daisy, đảo mắt lại gần nhau một cách tức cười. “Nghĩa là có thể chị sẽ không ngọt ngào như thường lệ.”

“Không sao đâu cưng. Cứ việc trút lên đầu bọn em.” Giữ lấy bàn tay Lillian, Daisy ngồi xuống tấm thảm trải sàn dưới chân cô.

Căn phòng im ắng ngoại trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên lò sưởi, và những nhát chải trên mái tóc Lillian. Giữa những bàn tay nắm chặt của hai chị em, áp lực những mạch đập của họ hòa lẫn vào nhau thành những nhịp đều đều. Daisy không chắc liệu nàng đang trao hay là nhận sự vỗ về từ chị gái. Thời khắc của Lillian đã đến, và Daisy sợ thay cho cô, cho nỗi đau và những biến chứng có thể xảy ra, và một thực tế là cuộc sống sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa.

Nàng liếc sang Evie, cô mỉm cười với nàng, và Annabelle, khuôn mặt cực kỳ điềm tĩnh. Họ sẽ giúp nhau vượt qua tất cả những thử thách, những niềm vui và nỗi sợ hãi trong cuộc sống của mỗi người, Daisy nghĩ, và nàng đột nhiên tràn ngập cảm giác yêu thương với tất cả. “Em sẽ không bao giờ sống xa mọi người,” nàng nói. “Em muốn bốn chúng ta luôn ở bên nhau. Em không thể chịu đựng việc mất bất cứ ai trong các chị.”

Nàng cảm thấy ngón chân đi dép lê của Annabelle thúc vào chân mình. “Daisy…em không bao giờ có thể mất một người bạn thật sự đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện