- Đừng!... ưm...

- Bạch Ly, tôi muốn em.

Hơi thở hắn nóng bỏng phả vào vành tai cô. Từng đợt từng đợt giống như lời mời gọi dụ hoặc.

- Nếu như bây giờ em nói em đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho em.

- Còn lâu! Tôi cần gì anh phải tha thứ cho tôi chứ? Tôi cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng với anh. Anh đừng có mà làm xằng bậy.

Cô không tin từ căm ghét lại có thể trở thành tình yêu được. Kiếp trước cô ngây thơ ngu ngốc tin vào tình yêu, kết quả phải trả giá cả một đời.

Kiếp này cô không muốn ngu ngốc nữa.

Cô không phải là nữ chính ngôn tình, cô chỉ là một nữ phụ độc ác không xứng có được tình yêu trong câu chuyện này mà thôi. Ai lại đi thích một nữ phụ độc ác kia chứ? Bọn họ đều thích kiểu nữ chính ngây thơ trong sáng giống như Phương Ly Nhi mà thôi. Cô khắc ghi vào tâm trí từng vết đâm tận tâm can của quá khứ, sau đó tự nhắc nhở bản thân mình rằng kiếp này cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.



Cô phải sống thật tốt, phải khiến cho những kẻ đã hủy hoại cô phải trả một cái giá tương xứng. Cô là ác nữ, nhưng ác nữ không xứng với ác ma như hắn.

Muốn cô gả cho hắn sao?

Nằm mơ đi!

Uông Tử Thần nhìn đôi mắt ương ngạnh của cô. Chưa bao giờ hắn thấy đầu mình muốn bốc hỏa giống như bây giò.

Cái con nhóc này nó lì lợm thật chứ! Cứng đầu y như trâu! Bảo sao cũng không chịu nghe lời.

Vậy hắn đòi gả cho cô vậy thì hắn được tính là gì đây?

Trâu già thích gặm cỏ non hay là trẻ con thích chơi đồ cổ?

- Bạch Ly, không ai được phép nói không với Uông Tử Thần tôi.

Uông Tử Thần không hề quát nhưng hơi thở hắn đầy uy quyền khiến cho Bạch Ly cũng cảm thấy khiếp sợ.

Ánh mắt của hắn khóa chặt trên thân hình nóng bỏng của Bạch Ly, vừa mới chạm vào bên dưới của hắn liền có phản ứng.

Hắn chưa từng có hứng thú với phụ nữ, càng không có hứng thú cùng bọn họ tâm sự chứ đừng nói chi đến là năn nỉ.

Hắn chưa từng hạ mình trước bất cứ ai, vậy mà hôm nay lại vì cô mà hạ mình mở lời muốn cô gả cho hắn.

Vậy mà cô lại dám từ chối hắn. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.

Tuy là gương mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng thân hình nhìn sao cũng thấy thật sự quá nóng bỏng khiến hắn không nhịn được mà bên dưới đã ***** **** cả rồi. Bây giờ nó thật sự chỉ muốn ngay lập tức được lấp đầy bên trong thân thể cô mà thôi.

Hắn bắt lấy cánh tay đang làm loạn kia của cô, kéo lên trên này đỉnh đầu khóa chặt lại trên đó. Sau đó liền nhanh chóng hôn lên đôi môi nhỏ đang không ngừng mắng chửi kia của hắn.

- Thả tôi ra! Anh là Tư Lệnh, anh không được cưỡng ép ôi sẽ có cao gái nhà lành. Tôi sẽ tố cáo anh.

- Gái nhà lành nào mà nửa đêm lẻn vào phòng đàn ông đè con người ta ea vậy? Em có chắc mình là gái nhà lành không? Em nói tôi là Tư Lệnh đế quốc, vậy em nói xem ai dám bắt tôi?

Ánh mắt hắn nhìn xuống phía bầu ngực căng tròn nảy lửa của cô với ánh mắt thèm khát, đê tiện mà đặt lên tay lên khuôn ngực căng tròn của cô, vô tư nhào nặn nó thành đủ loại hình dạng.

- Uông Tử Thần, đồ khốn kiếp nhà anh! Anh ức hiếp tôi! Mau bỏ tay ra khỏi ngực tôi ngay!

- Cũng đâu phải là chưa thấy bao giờ. Em ngại cái gì chú?

Cô càng chửi, hắn càng hôn.

Đầu lưỡi hắn càng quét bên trong khoang miệng cô, quấn quýt đầu lưỡi cô không buông. Hắn còn sợ không trị được cô sao?

Khóe môi Uông Tử Thần khẽ cong lên, đôi môi ẩm ướt sau một hồi cắn nuốt môi cô cuối cùng cũng chịu buông ra. Bắt đầu di chuyển xuống phía bên dưới phiêu du trên làn da trắng mềm của Bạch Ly.

Chết tiệt! Hương thơm trên cơ thể người con gái này vô cùng đê mê khiến hắn mê đắm đến không thể dứt ra được.

Xem ra hắn càng không thể nhẹ nhàng với cô được, đôi môi gặm cắn từng tấc da thịt cô đến toàn là chi chít dấu hôn. Hắn hôn lên đầu ngực cô, nhìn cô thổn thức đến nức nở càng khiến hắn yêu chết dáng vẻ này của cô.

Hắn há miệng ngậm lấy một bên ngực căng tròn của cô mà mút mát. Yết hầu lên xuống kịch liệt, tạo ra những âm thanh khiến người nghe phải đỏ cả mặt.

- Um... um...

- Ngoan, trả lời tôi. Em thích lắm mà phải không bé cưng?

- Không... ưm..

Bạch Ly lấy tay che miệng, cố ngăn những tiếng rên rỉ nức nở phát ra từ khuôn miệng. Uông Tử Thần liên tục dùng lưỡi kích thích cô, mút mát hai đầu ti đến sưng cứng lên.

Tên đàn ông khốn kiếp này hắn chỉ biết bắt nạt cô thôi. Đợi cô mà rời khỏi đây, cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Uông Tử Thần dường như vẫn chẳng cảm nhận được nguy hiểm, trái tim trong lồng ngực đập mạnh, dường như cảm thấy rất thỏa mãn.

- Em nói xem nếu như đêm nay em nhịn nổi mà không rên rỉ thì tôi sẽ tha cho em. Nếu như em có thể nhịn được mà không lên tiếng thì tôi sẽ không ép phải em gả cho tôi nữa.

- Tôi không... làm.

- Ngoan ngoãn đi, chúng ta chỉ làm một chút thôi.

Uông Tử Thần nở một nụ cười xấu xa, Bạch Ly xấu hổ vô cùng liên tục lắc đầu từ chối, không ngờ bản thân lại

chọc phải một tên ác ma như hắn.

- Không, tôi không muốn... Hức, đại ác ma tha cho tôi đi mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện