Năm ngày sau cũng đã đến, đến một cách nhanh chóng.
Sức lực của Nhược Y hồi phục rất tốt, không thể nói trận Mãn Kim sống còn hôm đó là kiếp nạn hay bất đắc dĩ.
Nàng xém mất mạng nhưng bù lại được khí công của Lã Tần Uy, xem như ý trời.
Lã Tần Uy lúc này thê thảm vô cùng, chính xác hơn là thê thảm trong nội tâm.
Nhược Y bị hận thù sinh bản tính băng lãnh, trước đây vẫn quen mắt, nhưng bây giờ Lã Tần Uy cảm tưởng sự băng lãnh đó đến với hắn vì bản thân hắn vô dụng.
Thật ra Nhược Y không hề xem thường Lã Tần Uy, nàng có cảm kích với sự trung thành hy sinh của hắn.
Nhưng sự bất cần của nàng tỏa ra xuất phát chỉ vì nàng nhận ra hắn có tình cảm với nàng.
Nàng không đồng ý.
Lã Tần Uy buồn có, vui có, hắn làm gì dám đòi hỏi từ Nhược Y? Ngay cả dò thám tình hình hiện giờ cũng không thể, chỉ hàng ngày hái thuốc luyện dược là đủ.
Hắn vốn hợp tác cho nàng và Sát Tinh Vệ, nhưng nếu một ngày nữ nhân kia mãi mãi không về nữa, thì hắn sẽ liều chết chăm sóc Nhược Y.
Hôm đó Nhược Y ra ngoài, nhìn bóng dáng gầy yếu đó, đêm khuya như vậy Lã Tần Uy cũng đủ biết nàng đi đâu.
Không giết người bừa bãi thì cũng giết người liên quan đến Sát Tinh Vệ.
Tàn sát Mãn Kim sơn trang đến xém mất mạng nàng cũng mặc tâm, chỉ vì chúng là nguyên nhân mất tích của người nàng yêu thương.
Tình yêu lớn như vậy, thật không ai sánh bằng.
***
Phủ Mãn Kim...
Tất cả đội binh đều tập trung vũ khí đầy đủ, chúng tuần tra nhiều đêm, sau đó còn phân tán khắp mái nhà và mọi góc cạnh theo lời dặn của Lục Thủ.
Lục Thủ lòng nôn cao không tài nào ngủ được, nói không lo lắng thì là giả.
Hắn chuẩn bị tinh thần từ lúc mới cầm được giấy báo tin của Nhược Y, sau đó bỏ ăn mất ngủ chỉ để canh gác.
Mặc dù Nhược Y nổi tiếng nói là sẽ làm, nhưng sao biết được nàng đến sớm hơn hay muộn hơn tin đã báo?
Đêm nay là đến thời hạn, một chút rượu làm cho Lục Thủ tỉnh táo, còn mang theo độ háo thắng.
Nhưng canh 1..
Canh 2...
Canh 3...
Tất cả đều tĩnh lặng, không hề thấy động tĩnh gì của yêu nữ.
Lục Thủ có chút mong mỏi, Minh Uất Phong cũng cảm thấy kỳ lạ:
"Quái lạ, sao còn chưa xuất hiện?"
Lục Thủ nhìn trời đêm mù mịt, hắn đáp:
"Có khi nào biết hôm nay huynh xuất hiện nên ả ta không dám ra tay? Đợi thêm một chút nữa xem.
Còn rượu, uống đi."
Minh Uất Phong nghe không lọt tai lắm, Nhược Y chống cả trời, nói sợ nghe có vẻ phi lý.
Hắn chỉ có thanh kiếm bạc, còn nàng, nàng từng đem cổ áo hắn xé nát.
Cạn bình cũng đã đến giờ Sửu (3h sáng), tất cả đều im ắng, ngoại trừ nghe một mùi hương rất lạ.
Lục Thủ đã ngà say, hắn quăng bình lên mái nhà, sau đó gào lên:
"Xem ta là trò đùa sao? Nói tới lại không thấy, không lẽ nuốt lời thật?"
Minh Uất Phong lặng lẽ nhìn Lục Thủ, sau đó cố gắng ngửi mùi hương lạ đó xuất phát từ đâu.
Mái nhà, mùi lạ, giờ Sửu...
Chợt một ý lóe lên trong đầu Minh Uất Phong, hắn không mong đó là thật.
Tay đem thanh kiếm bay lên tầng ba, Minh Uất Phong dùng sức phá tan cửa, như suy luận, một mùi hương nồng phát ra, hắn nhanh chóng bịt mũi lại.
"Mùi hoa thuốc mê."
Mùi mới nhận ra cách đây mười phút, chứng tỏ không quá lâu.
Lục Thủ lúc này mới lên kịp, hắn nhìn cánh cửa bể nát, lòng có chút sợ hãi, nhưng khi thấy phụ thân mẫu thân hắn vẫn ngủ trên giường, yên tâm vài phần.
"Bịt mũi lại, là thuốc mê."
Minh Uất Phong cảnh báo, mặc dù mùi hương này không giống như mùi hắn đã ngửi thấy bên dưới, sau đó cùng Lục Thủ đến bên giường Lục Cố Thiên.
Nhìn qua tấm màn ngủ, cả hai đều nằm đó như chưa có chuyện gì.
"Tiêu rồi Uất huynh, có khi nào cha mẹ ta ngửi thuốc mê rồi bất tỉnh hay không?"
Minh Uất Phong có nghe thấy nhưng không đáp, thời gian ngắn như vậy chỉ đủ thấm thuốc mê, chắc chắn không thể ra tay kịp.
Hiện giờ hắn chỉ đi quanh phòng, cố tìm ra một điểm lạ gì đó, rõ ràng còn có một mùi hương khác.
Lục Thủ lo lắng không nguôi, hắn đứng nhìn một lần nữa, sau đó nhìn thấy máu từ trên giường chảy xuống.
Một màu đỏ tươi.
Đầu óc lu mờ, Lục Thủ một tay kéo màn ra, lập tức một màn kinh hãi hiện ra trước mắt, thi thể của Lục Cố Thiên và Lục phu nhân đang bị tiêu hủy bằng một dung dịch màu trắng.
Mùi hương lạ gây chú ý Minh Uất Phong, hắn một bước chạy đến, mới phát hiện sự việc kinh khủng này.
Có lẽ đã phát hiện ra mùi hương hắn đang tìm, chính là mùi hương tiêu hủy xác.
Mùi này hắn đã có ngửi qua, chính là ở trong phòng của Minh Giản sư phụ của cả hai.
Vì quá lâu không gặp lại nên không thể nghiệm ra, thuốc này do Minh Giản bào chế, không phải là Lã Tần Uy.
Minh Uất Phong nhận ra mình là một tên ngu ngốc, mang tiếng là đồ đệ của Minh Giản, nhưng không hề biết một thứ gì.
Nhược Y đến rồi đi, hắn còn không nhận biết.
Thuốc mê cách đây mười phút, có thể là loại thuốc mạnh mới khiến Lục Cố Thiên không phát hiện, Nhược Y dùng móng tay cắt đứt thanh quảng của hắn và phu nhân hắn để cả hai không thể la hét.
Sau đó dùng thuốc tiêu hủy phá hoại thi thể, khiến chết một cách nhẫn tâm và lặng lẽ.
Từ khi nào lòng dạ Nhược Y lại dã tâm như vậy?
Điều quan trọng hơn nữa là Nhược Y vào đây bằng cách nào mà tất cả không phát hiện ra? Minh Uất Phong có dạo quanh phòng nhưng không thấy điểm gì lạ, ngoại trừ khả năng...!giả dạng người trong đội binh.
"Hay cho mưu kế thông minh của ngươi..."
Minh Uất Phong mãi nguyền rủa mà không để ý đến Lục Thủ đang thẫn thờ bên thi thể cha mẹ hắn.
Hắn sốc đến không khóc được, chỉ biết cứng đờ đứng bên cạnh.
Một cành hoa Diên Vĩ được đặt trên đầu Lục Cố Thiên, sau đó là một mẫu giấy nhỏ kẹp bên trong cành hoa:
"Năm ngày sau, Lục Thủ."
"Hahaha!" Lục Thủ chỉ biết cười, đem cành hoa vò nát rồi tung lên một màu xanh tím u buồn...
Thì ra lần này Nhược Y chỉ nhắm vào cha mẹ hắn, năm ngày sau sẽ đến lượt mạng hắn ra đi.
Nàng chơi đòn tâm lý, hết đệ đệ rồi đến phụ mẫu, tính mạng hắn đang còn trông chờ.
"Hay lắm! Haha rất hay! Vỗ tay đi, Uất huynh sao không vỗ tay cho ả đi? Rất hay phải không? Haha!"
Lục Thủ vừa cười vừa vỗ tay, hắn ngước mặt nhìn lên trần nhà, cười khoái chí, cười đến khóe mắt ngập lệ rơi.
Cười đến máu tươi chảy xuống chân giày hắn, máu của cha mẹ hắn.
***
Năm Nhược Y hai mươi mốt tuổi, nàng đã trở thành một yêu nữ ma mị, lập kế hoạch giết Chương Du Quân.
Ngày sắp vào cung, Nhược Y chỉ ôm thân thể Sát Tinh Vệ vào lòng, nhăm mắt tận hưởng mùi hương hơi ấm của người này, mà lòng thở dài đầy tâm sự:
"Vệ, ta vào cung, ngươi buồn hay không?"
Sát Tinh Vệ mặc cho nữ nhân này ôm mình, chỉ trầm giọng:
"Một chút buồn."
Có lẽ câu trả lời này không vừa ý Nhược Y, nàng muốn Sát Tinh Vệ phải để tâm mình nhiều hơn:
"Một chút? Lần này ta làm thê tử cho một nam nhân, ngươi chỉ cảm thấy buồn một chút thôi sao?"
Âm thanh vang vẻ lạnh lẽo, ủy khuất, khiến cho Tinh Vệ không biết phải làm sao.
Nhược Y dựa vào giao ước mà cướp lần đầu của nàng, nàng đang muốn bỏ trốn còn không kịp, huống gì người tự khắc đi, đã quá đúng ý Tinh Vệ còn gì?
Nhưng sao trong tâm không thoải mái, đúng vậy, là làm thê tử cho một nam nhân, Nhược Y sẽ không còn ở bên cạnh nàng nhiều mà muốn nàng nữa.
Tinh Vệ không biết chuyện trả thù nên cứ nghĩ Nhược Y đồng nghĩa với việc đã thuộc về người khác.
Lòng sinh ra chút buồn man mác, nhưng bản thân còn trong sáng, không hề biết nhiều về chuyện yêu đương giữa nữ nhân.
Chỉ biết Nhược Y rời đi Vệ sẽ vui, nhưng cưới một người khác thì Vệ không vui.
Nhược Y đọc được nội tâm Tinh Vệ, cũng thông cảm cho nàng.
Khẽ đưa tay chạm lên mặt, ánh mắt đầy yêu thương:
"Không sao, ta hiểu suy nghĩ của ngươi, yên tâm, không ai có thể chạm vào ta, sau khi xong việc ta sẽ về.
Vệ, cũng đừng quá vui mừng vì ta rời đi, cho dù không thể gặp nhiều, ta vẫn sẽ gặp ngươi thường xuyên.
Ngươi tiếp xúc với ai ta đều biết, ngươi bỏ trốn hay không chiếc vòng sẽ báo cho ta.
Đừng quên giao ước của chúng ta, ngươi phải yêu ta.
Đừng làm ta thất vọng.
A?"
Nhược Y vẫn luôn bá đạo như thế, nhưng chưa từng nghĩ Sát Tinh Vệ thế nào.
Nàng yêu Tinh Vệ thật lòng, rất rất yêu, nhưng lại không lựa chọn cách yêu đúng đắn.
Yêu là hy sinh, yêu là luôn mong điều tốt đẹp đến với người đó.
Nhưng Nhược Y thì khác, nàng yêu là sẽ chiếm lấy tất cả.
Nàng yêu là sẽ mù quáng, mặc kệ thể xác hay tinh thần, Nhược Y sẽ vì yêu mà đều hủy hoại.
Nhưng vì yêu Nhược Y vẫn luôn nhận lấy phần thiệt thòi về mình, nàng đáng trách lẫn đáng thương, khi yêu, làm sao có thể tỉnh táo?
Nhược Y chưa từng nhận ra, Sát Tinh Vệ chưa bao giờ nói "yêu" nàng...!
Mặc dù sắp hoàn thành mục tiêu trả thù nhưng lòng không hề vui, kẻ thù có chết sạch thì Sát Tinh Vệ vẫn không về...
Hàng đêm Nhược Y luôn ngâm mình trong hồ tắm rải đầy hoa, bình thường chỉ cần như vậy sẽ gặp Sát Tinh Vệ làm xong nhiệm vụ rồi đến.
Nhưng bây giờ nếu không đến, hôm sau nàng vẫn sẽ tắm, đến khi nào Tinh Vệ về thì thôi.
Đêm trăng, bây giờ đã rất khuya, ngoài trời bắt đầu rơi tuyết.
Hôm qua đến Mãn Kim giết hai mạng lớn, nàng khá mệt chỉ muốn ngủ, nhưng hôm nay, nàng nhớ Sát Tinh Vệ hơn là muốn ngủ.
Hồ nước nóng nghi ngút, khói bốc lên khiến cho người bên trong mang thêm vẻ ma mị quyến rũ.
A Cửu hái thêm hoa mang đến rải xuống nước, công việc này đã quá quen thuộc.
Ngày ấy nàng luôn thấy Sát Tinh Vệ đến nhưng hiện tại không còn thấy nữa.
A Cửu biết rõ chuyện hai người, nên bây giờ lòng có chút can đảm:
"Để A Cửu xoa vai cho chủ nhân."
"Thường ngày ta không nói đến, sao hôm nay lại có ý nghĩ đó? Ra ngoài."
Âm thanh lạnh ngắt.
Mặc dù có đoán trước nhưng A Cửu vẫn giật mình, không ngờ Nhược Y gay gắt như vậy, đành cúi đầu rồi bước đi.
Vậy là rõ, nàng không là gì trong mắt người kia ngoài vật đã chuộc.
Còn lại thân ảnh mỏng manh dưới nước, Nhược Y vẫn luôn âu yếm hai sợi vòng trong tay, tưởng như Sát Tinh Vệ ở bên mình.
Khóe môi khô khốc, lạnh lẽo:
"Vệ, ngươi đi hơi lâu rồi, đến tuyết cũng đã rơi, tại sao người còn không thấy?"
Quả thật trời đã về đông, Sát Tinh Vệ đã mất tích tận tám tháng, thì Nhược Y sống trong tra tấn tâm can cũng được tám tháng.
"Vệ, còn bốn ngày nữa, ta sẽ giết chết Lục Thủ, trả thù cho ngươi, cho muội muội ngươi.
Muội muội của chúng ta..."
Nói đến câu cuối, Nhược Y bất giác khẽ cười hạnh phúc, từ lâu trong lòng đã coi như mình gả cho Tinh Vệ, thì muội muội của nàng cũng là muội muội của Nhược Y.
____________
Bà thụ tự kỷ quá ???? còn 4 người chết nữa nhé =)).
Sức lực của Nhược Y hồi phục rất tốt, không thể nói trận Mãn Kim sống còn hôm đó là kiếp nạn hay bất đắc dĩ.
Nàng xém mất mạng nhưng bù lại được khí công của Lã Tần Uy, xem như ý trời.
Lã Tần Uy lúc này thê thảm vô cùng, chính xác hơn là thê thảm trong nội tâm.
Nhược Y bị hận thù sinh bản tính băng lãnh, trước đây vẫn quen mắt, nhưng bây giờ Lã Tần Uy cảm tưởng sự băng lãnh đó đến với hắn vì bản thân hắn vô dụng.
Thật ra Nhược Y không hề xem thường Lã Tần Uy, nàng có cảm kích với sự trung thành hy sinh của hắn.
Nhưng sự bất cần của nàng tỏa ra xuất phát chỉ vì nàng nhận ra hắn có tình cảm với nàng.
Nàng không đồng ý.
Lã Tần Uy buồn có, vui có, hắn làm gì dám đòi hỏi từ Nhược Y? Ngay cả dò thám tình hình hiện giờ cũng không thể, chỉ hàng ngày hái thuốc luyện dược là đủ.
Hắn vốn hợp tác cho nàng và Sát Tinh Vệ, nhưng nếu một ngày nữ nhân kia mãi mãi không về nữa, thì hắn sẽ liều chết chăm sóc Nhược Y.
Hôm đó Nhược Y ra ngoài, nhìn bóng dáng gầy yếu đó, đêm khuya như vậy Lã Tần Uy cũng đủ biết nàng đi đâu.
Không giết người bừa bãi thì cũng giết người liên quan đến Sát Tinh Vệ.
Tàn sát Mãn Kim sơn trang đến xém mất mạng nàng cũng mặc tâm, chỉ vì chúng là nguyên nhân mất tích của người nàng yêu thương.
Tình yêu lớn như vậy, thật không ai sánh bằng.
***
Phủ Mãn Kim...
Tất cả đội binh đều tập trung vũ khí đầy đủ, chúng tuần tra nhiều đêm, sau đó còn phân tán khắp mái nhà và mọi góc cạnh theo lời dặn của Lục Thủ.
Lục Thủ lòng nôn cao không tài nào ngủ được, nói không lo lắng thì là giả.
Hắn chuẩn bị tinh thần từ lúc mới cầm được giấy báo tin của Nhược Y, sau đó bỏ ăn mất ngủ chỉ để canh gác.
Mặc dù Nhược Y nổi tiếng nói là sẽ làm, nhưng sao biết được nàng đến sớm hơn hay muộn hơn tin đã báo?
Đêm nay là đến thời hạn, một chút rượu làm cho Lục Thủ tỉnh táo, còn mang theo độ háo thắng.
Nhưng canh 1..
Canh 2...
Canh 3...
Tất cả đều tĩnh lặng, không hề thấy động tĩnh gì của yêu nữ.
Lục Thủ có chút mong mỏi, Minh Uất Phong cũng cảm thấy kỳ lạ:
"Quái lạ, sao còn chưa xuất hiện?"
Lục Thủ nhìn trời đêm mù mịt, hắn đáp:
"Có khi nào biết hôm nay huynh xuất hiện nên ả ta không dám ra tay? Đợi thêm một chút nữa xem.
Còn rượu, uống đi."
Minh Uất Phong nghe không lọt tai lắm, Nhược Y chống cả trời, nói sợ nghe có vẻ phi lý.
Hắn chỉ có thanh kiếm bạc, còn nàng, nàng từng đem cổ áo hắn xé nát.
Cạn bình cũng đã đến giờ Sửu (3h sáng), tất cả đều im ắng, ngoại trừ nghe một mùi hương rất lạ.
Lục Thủ đã ngà say, hắn quăng bình lên mái nhà, sau đó gào lên:
"Xem ta là trò đùa sao? Nói tới lại không thấy, không lẽ nuốt lời thật?"
Minh Uất Phong lặng lẽ nhìn Lục Thủ, sau đó cố gắng ngửi mùi hương lạ đó xuất phát từ đâu.
Mái nhà, mùi lạ, giờ Sửu...
Chợt một ý lóe lên trong đầu Minh Uất Phong, hắn không mong đó là thật.
Tay đem thanh kiếm bay lên tầng ba, Minh Uất Phong dùng sức phá tan cửa, như suy luận, một mùi hương nồng phát ra, hắn nhanh chóng bịt mũi lại.
"Mùi hoa thuốc mê."
Mùi mới nhận ra cách đây mười phút, chứng tỏ không quá lâu.
Lục Thủ lúc này mới lên kịp, hắn nhìn cánh cửa bể nát, lòng có chút sợ hãi, nhưng khi thấy phụ thân mẫu thân hắn vẫn ngủ trên giường, yên tâm vài phần.
"Bịt mũi lại, là thuốc mê."
Minh Uất Phong cảnh báo, mặc dù mùi hương này không giống như mùi hắn đã ngửi thấy bên dưới, sau đó cùng Lục Thủ đến bên giường Lục Cố Thiên.
Nhìn qua tấm màn ngủ, cả hai đều nằm đó như chưa có chuyện gì.
"Tiêu rồi Uất huynh, có khi nào cha mẹ ta ngửi thuốc mê rồi bất tỉnh hay không?"
Minh Uất Phong có nghe thấy nhưng không đáp, thời gian ngắn như vậy chỉ đủ thấm thuốc mê, chắc chắn không thể ra tay kịp.
Hiện giờ hắn chỉ đi quanh phòng, cố tìm ra một điểm lạ gì đó, rõ ràng còn có một mùi hương khác.
Lục Thủ lo lắng không nguôi, hắn đứng nhìn một lần nữa, sau đó nhìn thấy máu từ trên giường chảy xuống.
Một màu đỏ tươi.
Đầu óc lu mờ, Lục Thủ một tay kéo màn ra, lập tức một màn kinh hãi hiện ra trước mắt, thi thể của Lục Cố Thiên và Lục phu nhân đang bị tiêu hủy bằng một dung dịch màu trắng.
Mùi hương lạ gây chú ý Minh Uất Phong, hắn một bước chạy đến, mới phát hiện sự việc kinh khủng này.
Có lẽ đã phát hiện ra mùi hương hắn đang tìm, chính là mùi hương tiêu hủy xác.
Mùi này hắn đã có ngửi qua, chính là ở trong phòng của Minh Giản sư phụ của cả hai.
Vì quá lâu không gặp lại nên không thể nghiệm ra, thuốc này do Minh Giản bào chế, không phải là Lã Tần Uy.
Minh Uất Phong nhận ra mình là một tên ngu ngốc, mang tiếng là đồ đệ của Minh Giản, nhưng không hề biết một thứ gì.
Nhược Y đến rồi đi, hắn còn không nhận biết.
Thuốc mê cách đây mười phút, có thể là loại thuốc mạnh mới khiến Lục Cố Thiên không phát hiện, Nhược Y dùng móng tay cắt đứt thanh quảng của hắn và phu nhân hắn để cả hai không thể la hét.
Sau đó dùng thuốc tiêu hủy phá hoại thi thể, khiến chết một cách nhẫn tâm và lặng lẽ.
Từ khi nào lòng dạ Nhược Y lại dã tâm như vậy?
Điều quan trọng hơn nữa là Nhược Y vào đây bằng cách nào mà tất cả không phát hiện ra? Minh Uất Phong có dạo quanh phòng nhưng không thấy điểm gì lạ, ngoại trừ khả năng...!giả dạng người trong đội binh.
"Hay cho mưu kế thông minh của ngươi..."
Minh Uất Phong mãi nguyền rủa mà không để ý đến Lục Thủ đang thẫn thờ bên thi thể cha mẹ hắn.
Hắn sốc đến không khóc được, chỉ biết cứng đờ đứng bên cạnh.
Một cành hoa Diên Vĩ được đặt trên đầu Lục Cố Thiên, sau đó là một mẫu giấy nhỏ kẹp bên trong cành hoa:
"Năm ngày sau, Lục Thủ."
"Hahaha!" Lục Thủ chỉ biết cười, đem cành hoa vò nát rồi tung lên một màu xanh tím u buồn...
Thì ra lần này Nhược Y chỉ nhắm vào cha mẹ hắn, năm ngày sau sẽ đến lượt mạng hắn ra đi.
Nàng chơi đòn tâm lý, hết đệ đệ rồi đến phụ mẫu, tính mạng hắn đang còn trông chờ.
"Hay lắm! Haha rất hay! Vỗ tay đi, Uất huynh sao không vỗ tay cho ả đi? Rất hay phải không? Haha!"
Lục Thủ vừa cười vừa vỗ tay, hắn ngước mặt nhìn lên trần nhà, cười khoái chí, cười đến khóe mắt ngập lệ rơi.
Cười đến máu tươi chảy xuống chân giày hắn, máu của cha mẹ hắn.
***
Năm Nhược Y hai mươi mốt tuổi, nàng đã trở thành một yêu nữ ma mị, lập kế hoạch giết Chương Du Quân.
Ngày sắp vào cung, Nhược Y chỉ ôm thân thể Sát Tinh Vệ vào lòng, nhăm mắt tận hưởng mùi hương hơi ấm của người này, mà lòng thở dài đầy tâm sự:
"Vệ, ta vào cung, ngươi buồn hay không?"
Sát Tinh Vệ mặc cho nữ nhân này ôm mình, chỉ trầm giọng:
"Một chút buồn."
Có lẽ câu trả lời này không vừa ý Nhược Y, nàng muốn Sát Tinh Vệ phải để tâm mình nhiều hơn:
"Một chút? Lần này ta làm thê tử cho một nam nhân, ngươi chỉ cảm thấy buồn một chút thôi sao?"
Âm thanh vang vẻ lạnh lẽo, ủy khuất, khiến cho Tinh Vệ không biết phải làm sao.
Nhược Y dựa vào giao ước mà cướp lần đầu của nàng, nàng đang muốn bỏ trốn còn không kịp, huống gì người tự khắc đi, đã quá đúng ý Tinh Vệ còn gì?
Nhưng sao trong tâm không thoải mái, đúng vậy, là làm thê tử cho một nam nhân, Nhược Y sẽ không còn ở bên cạnh nàng nhiều mà muốn nàng nữa.
Tinh Vệ không biết chuyện trả thù nên cứ nghĩ Nhược Y đồng nghĩa với việc đã thuộc về người khác.
Lòng sinh ra chút buồn man mác, nhưng bản thân còn trong sáng, không hề biết nhiều về chuyện yêu đương giữa nữ nhân.
Chỉ biết Nhược Y rời đi Vệ sẽ vui, nhưng cưới một người khác thì Vệ không vui.
Nhược Y đọc được nội tâm Tinh Vệ, cũng thông cảm cho nàng.
Khẽ đưa tay chạm lên mặt, ánh mắt đầy yêu thương:
"Không sao, ta hiểu suy nghĩ của ngươi, yên tâm, không ai có thể chạm vào ta, sau khi xong việc ta sẽ về.
Vệ, cũng đừng quá vui mừng vì ta rời đi, cho dù không thể gặp nhiều, ta vẫn sẽ gặp ngươi thường xuyên.
Ngươi tiếp xúc với ai ta đều biết, ngươi bỏ trốn hay không chiếc vòng sẽ báo cho ta.
Đừng quên giao ước của chúng ta, ngươi phải yêu ta.
Đừng làm ta thất vọng.
A?"
Nhược Y vẫn luôn bá đạo như thế, nhưng chưa từng nghĩ Sát Tinh Vệ thế nào.
Nàng yêu Tinh Vệ thật lòng, rất rất yêu, nhưng lại không lựa chọn cách yêu đúng đắn.
Yêu là hy sinh, yêu là luôn mong điều tốt đẹp đến với người đó.
Nhưng Nhược Y thì khác, nàng yêu là sẽ chiếm lấy tất cả.
Nàng yêu là sẽ mù quáng, mặc kệ thể xác hay tinh thần, Nhược Y sẽ vì yêu mà đều hủy hoại.
Nhưng vì yêu Nhược Y vẫn luôn nhận lấy phần thiệt thòi về mình, nàng đáng trách lẫn đáng thương, khi yêu, làm sao có thể tỉnh táo?
Nhược Y chưa từng nhận ra, Sát Tinh Vệ chưa bao giờ nói "yêu" nàng...!
Mặc dù sắp hoàn thành mục tiêu trả thù nhưng lòng không hề vui, kẻ thù có chết sạch thì Sát Tinh Vệ vẫn không về...
Hàng đêm Nhược Y luôn ngâm mình trong hồ tắm rải đầy hoa, bình thường chỉ cần như vậy sẽ gặp Sát Tinh Vệ làm xong nhiệm vụ rồi đến.
Nhưng bây giờ nếu không đến, hôm sau nàng vẫn sẽ tắm, đến khi nào Tinh Vệ về thì thôi.
Đêm trăng, bây giờ đã rất khuya, ngoài trời bắt đầu rơi tuyết.
Hôm qua đến Mãn Kim giết hai mạng lớn, nàng khá mệt chỉ muốn ngủ, nhưng hôm nay, nàng nhớ Sát Tinh Vệ hơn là muốn ngủ.
Hồ nước nóng nghi ngút, khói bốc lên khiến cho người bên trong mang thêm vẻ ma mị quyến rũ.
A Cửu hái thêm hoa mang đến rải xuống nước, công việc này đã quá quen thuộc.
Ngày ấy nàng luôn thấy Sát Tinh Vệ đến nhưng hiện tại không còn thấy nữa.
A Cửu biết rõ chuyện hai người, nên bây giờ lòng có chút can đảm:
"Để A Cửu xoa vai cho chủ nhân."
"Thường ngày ta không nói đến, sao hôm nay lại có ý nghĩ đó? Ra ngoài."
Âm thanh lạnh ngắt.
Mặc dù có đoán trước nhưng A Cửu vẫn giật mình, không ngờ Nhược Y gay gắt như vậy, đành cúi đầu rồi bước đi.
Vậy là rõ, nàng không là gì trong mắt người kia ngoài vật đã chuộc.
Còn lại thân ảnh mỏng manh dưới nước, Nhược Y vẫn luôn âu yếm hai sợi vòng trong tay, tưởng như Sát Tinh Vệ ở bên mình.
Khóe môi khô khốc, lạnh lẽo:
"Vệ, ngươi đi hơi lâu rồi, đến tuyết cũng đã rơi, tại sao người còn không thấy?"
Quả thật trời đã về đông, Sát Tinh Vệ đã mất tích tận tám tháng, thì Nhược Y sống trong tra tấn tâm can cũng được tám tháng.
"Vệ, còn bốn ngày nữa, ta sẽ giết chết Lục Thủ, trả thù cho ngươi, cho muội muội ngươi.
Muội muội của chúng ta..."
Nói đến câu cuối, Nhược Y bất giác khẽ cười hạnh phúc, từ lâu trong lòng đã coi như mình gả cho Tinh Vệ, thì muội muội của nàng cũng là muội muội của Nhược Y.
____________
Bà thụ tự kỷ quá ???? còn 4 người chết nữa nhé =)).
Danh sách chương