Chiều Bắc Kinh...!
"Tôn tổng, hôm nay lại đến chơi sao?"
Nhân viên của FF chào hỏi, từng xe chở gỗ liên tục cập bến, đem tất cả thân cây chở về kho Bắc Kinh.
Tôn Đồng tham quan một lượt, tuy mang tiếng kiểm tra tình hình công việc, nhưng thật chất là nàng có ý riêng.
Chợt nhận ra rằng, cho dù rừng có phá, thì cánh cổng thời gian vẫn không mất đi.
Chỉ có điều, nó lại nằm ở sát trong góc, theo bản thiết kế khu nghỉ dưỡng, thì nàng sẽ thiết kế phòng thay đồ ở đúng chỗ cánh cửa hiện ra.
Tránh phiền phức sau này.
"Hai tuần nay không thấy Hào tổng ghé thăm."
Tôn Đồng nhạt nhẽo đáp cho có:
"Ông ấy đi Nam Kinh rồi."
Nhân viên khẽ gật gật đầu, nhưng tuyệt nhiên không còn hỏi gì nữa.
Tĩnh Ngạn đi hai mươi phút mới tới biệt thự chân núi, mệt mỏi xách một vali lớn, kéo vào nhà đợi Tôn Đồng về.
Căn nhà này đầu tiên là Tôn Hủy Hào thuê tạm vì tính chất công việc, không ngờ sau này có một vị đổng sự trưởng mua tặng nên Tôn Đồng có thể ra vào tiện lợi như vậy.
Mãi sau này mới biết là quà của công ty FF, còn người tặng, Tôn Hủy Hào không rõ là ai.
"Lạnh chết đi được."
Tôn Đồng chưa bước vào nhà mà Tĩnh Ngạn đã nghe thấy tiếng nói ngoài sân.
Hắn mừng rỡ, vội vã kéo khóa vali, đem ra rất nhiều tiền thời Minh.
"Tôn tổng, thấy ta lợi hại không? Trong một tháng đã mua đồng đúc thành tiền xu rồi.
"
Tôn Đồng nhìn qua một lượt, vẻ mặt rất hài lòng, mắt nàng sáng rực như đứa trẻ được kẹo.
Trông rất dễ mến.
"Oa lợi hại lợi hại, không nói mà làm, quả thật rất đáng khen."
Tĩnh Ngạn gãi gãi đầu, có phải không đây?
Bao nhiêu năm làm trợ lý trả nợ, đây là lần đầu Tôn Đồng mở miệng khích lệ hắn.
Khóe mắt cay cay, còn mũi như vừa nở ra một vườn hoa.
Tĩnh Ngạn được nước thể hiện, hắn nhiệt tình lôi ra hai bộ y phục cổ trang.
Nam thì màu xám, nữ thì màu phấn:
"Tôn tổng, tiệm này may rất nhanh, lại rất tinh tế, vải vô cùng tốt, nhìn xem.
Nhưng tại sao lại có y phục nam? Oa...!có phải xem phim của Mã ca rồi muốn sưu tầm hay không?"
Tôn Đồng đang xem xét đồ, vui vẻ vô cùng, nhưng dường như tên ngốc bên cạnh bắt đầu luyên thuyên khá đau đầu.
"Sưu tầm cái gì, tất cả đều dùng để xài đó...!À, Tĩnh Ngạn..."
Tĩnh Ngạn tâm trạng rất tốt, hắn vừa nghe vừa lục đồ trong vali:
"Ngươi thích đi du lịch hay không?"
Cái đầu gật gật tán thành, Tôn Đồng vui vẻ hỏi tiếp:
"Vậy, tối nay ngươi đi với ta, công việc giao hết cho tên họ Chu kia.
Sau đó tiền nợ kính xe sẽ xóa sạch, sao hả?"
Lời đề nghị hấp dẫn, vừa đi du lịch lại vừa được xóa nợ, Tĩnh Ngạn như bắt được kim cương, vội gật đầu ngay.
Nếu xóa được nợ, sau này sẽ được nghỉ việc trợ lý cho tiểu thư Tôn sư tử này rồi, vận may đã đến.
"Đồng ý? Tốt tốt, đồ của ngươi, tối mang vào."
Y phục nam đưa đến, Tĩnh Ngạn gãi đầu khó hiểu, nhưng nét mặt của Tôn Đồng như dằn mặt, hắn lại không hỏi nữa.
___
Giờ lành đã đến, rất may tối nay đẹp trời, Tôn Hủy Hào lại công tác tận Nam Kinh, thời cơ gặp Sát Tinh Vệ đã đến.
Không có gì ngăn được bước chân của Tôn Đồng, bước chân của tình yêu.
"Tôn tổng, đến đây làm gì? Chỗ này đang thi công, nguy hiểm lắm."
Tôn Đồng nhíu mày, nàng đang khó chịu với đống y phục chết tiệt này đây.
Không thể hiểu nỗi, tại sao người xưa lại mang những thứ nặng nề thế này? Hơn nữa y phục nữ thời Minh như một chiếc váy lớn, còn đầu tóc thì như na tra vậy, có chút nặng đầu.
"Tôn tổng, sao phải đi ba giờ sáng?."
"...."
"Tôn tổng, ta rất sợ ma."
"...."
"Tôn tổng, máy bay lát nữa sẽ đáp xuống đây sao?"
Tôn Đồng chịu không nỗi, nàng quát rất lớn:
"Đủ rồi, may cái miệng ngươi lại."
Vừa lúc này đã đến giờ, cánh cửa thời gian bắt đầu hiện ra, sau đó từng đàn đom đóm từ trong bay khỏi vùng ánh sáng.
Đem Tôn Đồng mừng rỡ:
"Oa...!tới rồi tới rồi.
Đi thôi."
Tĩnh Ngạn bị lực kéo rất nhanh, sau đó chưa vội chỉnh mắt kính đã hoang mang xuyên vào vùng ánh sáng đó.
"Tĩnh Ngạn, ngươi có tin xuyên không là có thật hay không?"
"Không đời nào, nhưng ta tin rằng ta ghét dòng xe Porsche..."
Dòng đối thoại ngắn gọn bị cắt đứt khi bốn chân được đặt xuống khu rừng lạ.
Tĩnh Ngạn theo phản xạ ôm lấy đầu, sau đó run cầm cập, hơi thở phát ra hơi lạnh như đá đông.
"Tuyết rơi? Chẳng phải ban nãy trời rất đẹp hay sao?"
Tôn Đồng hoang mang nhìn quanh nơi này, đây là một khu rừng lạ, trăng lại rất to, không giống như nơi của nàng, mặt trăng một màu vàng đỏ.
"Tĩnh Ngạn, chúng ta đang vượt thời gian."
Tĩnh Ngạn lau lau mắt kính, vẫn thấy khu rừng, chẳng phải đã chặt hết rồi sao? Nghe những điều phi lý, hắn lại bác bỏ, nhưng có một thứ gần đó khiến cả hai giật mình:
"Tên say rượu nào nằm ngủ ở đây thế này? Quả thật mặc đồ thời Minh."
Tĩnh Ngạn chưa kịp hoàng hồn thì bắt đầu có bão tuyết.
Gió thổi rất mạnh, tán lá cây kêu lên rất quỷ dị, Tôn Đồng vội chạy khỏi khu rừng, khiến tên ngốc sau lưng đuổi theo.
Vừa xuống núi liền có một quán trọ cũ kỹ, Tôn Đồng gõ cửa liên hồi, mãi mới thấy lão chủ thấp thỏm mở ra rồi kéo cả hai vào thật nhanh:
"Hai người gan lớn như vậy, đêm khuya còn ở ngoài trời, không sợ gặp yêu quái sao?"
Tôn Đồng nhìn quanh nơi này, quả thật không thể nào giải thích, đích thật là đồ đạc thời Minh.
"Thật phiền quá hai chúng ta là khách phương xa, ngoài kia có bão tuyết không thể đi nỗi nữa.
Còn phòng trống hay không?"
Ông chủ thở dốc, sau đó nhìn Tôn Đồng từ trên xuống dưới, y phục rất mới, có thể là con nhà thương gia.
"Chỉ còn một phòng, nhưng sẽ nhường lại phòng của ta cho nam nhân này, lấy mười đồng.
"
Tôn Đồng a lên một tiếng tỏ vẻ hiểu biết, nhưng thâm tâm khá lo lắng.
Nàng quay sang Tĩnh Ngạn đang lục ngân lượng trong túi áo:
"Ngươi đúc được mấy đồng? Đem nhanh ra đây."
Không nghe hồi âm, lão chủ khá thất vọng, cứ tưởng gặp thương gia sẽ lấy được số tiền lớn, nhưng không ngờ lại nghĩ gặp một tiểu cô nương keo kiệt:
"Vải y phục tốt như vậy, cô nương chắc hẳn giàu có, sao lại lưỡng lự làm gì.
Bên ngoài nếu xui xẻo gặp ma nữ Nhược Y, chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Chi bằng bỏ ra mười lượng, thức ăn miễn phí, nệm ấm chăn êm, tuyết rơi mặc tuyết."
Tĩnh Ngạn lúc này lôi ra được một bao đồng xu, run run cầm một nắm đưa cho người trước mặt.
Hắn còn không thèm đếm vù lần này thời tiết quá lạnh.
Lão chủ đỡ lấy, xăm xoi từng đồng, cảm thấy màu xu hôm nay rất lạ, nhưng thiết nghĩ do trời tối nên không quan tâm.
Đống này tính ra hơn hai mươi lượng, không mau cất đi sẽ bị đòi lại tiền thừa:
"Cảm kích cảm kích! Mời hai người đi lối này!"
Lão chủ tươi cười vô cùng, ông cảm thấy như khỏe ra vài cân.
Rất khó gặp khách quý, phải đối xử ân cần.
Tôn Đồng bước lên bậc thang gỗ đã mục nát, chân mày nhíu lại, cố nhớ ra một thứ gì đó:
"Ông chủ cho hỏi!"
Lão chủ vui vẻ đáp ngay:
"Được được cô nương cứ hỏi!"
"Nhược Y là ai? Tại sao gặp được phải bỏ mạng?"
Bước chân ông ta trầm xuống, lấm lét nhìn quanh, lúc này mới mặc kệ Tĩnh Ngạn sau lưng, giọng nói thấp xuống:
"Khách xa không biết cũng phải, Nhược Y là tên của một ma nữ, ác độc nguy hiểm vô cùng! Thức ăn của ả là máu người, nhưng gần đây lại ăn nguyên khí.
Nói trắng ra là một cương thi huyết tộc sống.
Hành tung bí ẩn."
Tôn Đồng nghe xong, có chút lặng người, nhưng lại nghi ngờ những lời này là giả:
"Có nhầm hay không? Cổ đại hay hiện đại cũng đều là hiện thực.
Hoàn toàn không giống trong phim."
Giọng nói rất nhỏ, lão chủ không nghe rõ phải hỏi lại, nhưng Tôn Đồng gạc đi, sau đó mở cửa phòng.
Lão chủ đi rồi, Tĩnh Ngạn run cầm cập chạy đến bên cạnh, mắt kính đã nghiêng vẹo rất khó xem:
"Tôn tổng...!du lịch đây sao? Ta muốn về, liệu ở một mình một phòng ta có gặp Nhược Y hay không?"
Tôn Đồng lúc này đã rất buồn ngủ, nàng gạc phắc đi:
"Ngươi bị tên chủ đó dắt mũi hay sao? Ông ta chỉ bịa chuyện cho chúng ta thuê phòng, ngươi nghĩ xem, trên đời này hoàn toàn không có phép màu.
Thật là..."
Cánh cửa đóng sầm lại, bụi rơi xuống khá nhiều, đem tâm trí Tĩnh Ngạn rơi xuống vực.
Hắn hắt xì một cái, rồi thẩm rủa Tôn Đồng, nàng ta không tin phép màu, nhưng lại tin vượt thời gian.
Có mâu thuẫn hay không?
Phòng của bản thân đối diện, Tĩnh Ngạn run vì lạnh, định mở cửa đi vào thì đằng sau một nam nhân từ trần nhà nhảy xuống, tiếng động khá ồn ào gây chú ý Tĩnh Ngạn:
"Huynh này không ngủ sao?"
Tĩnh Ngạn há hốc mồm, hắn nhìn người trước mặt, lại nhìn lên trần nhà, giọng run run:
"Này ngươi....!ngươi từ trên nhảy xuống sao?"
Nam nhân kia có chút khó hiểu, xoay xoay cần cổ:
"Phải, chút võ công này ai lại không biết? Thôi ta đi đây."
Bước được vài bước, người kia ngưng lại, chưa kịp trả lại hồn cho Tĩnh Ngạn:
"À...!huynh đừng nói chuyện này cho lão chủ, ta ngủ ké, lão đuổi thì khổ."
Bóng dáng cười thân thiện từ giả lủi đi, để lại Tĩnh Ngạn đang chôn chân đứng đó.
"Tên tiểu thư kia ra đây mà xem, chẳng phải ngươi nói không có phép màu hay sao? Chết bầm chết bầm!"
Đếm được năm giây, hắn xỉu tại chỗ.
Xem như ngủ ngoài hành lang, căn phòng kia, cho là thuê để làm cảnh.
___
Bão tuyết tầm tã, xô vào cánh cửa bật ra, đem Sát Tinh Vệ giật mình thức giấc.
Mắt phải nháy liên tục, khiến nàng phải lấy tay dụi đi.
Đầu óc quay cuồng, hơi thở nặng nhọc.
"Quái lạ..."
Cánh tay mềm mại bên cạnh vươn qua đè Sát Tinh Vệ xuống, Nhược Y tỉnh giấc rất nhanh, nàng lo lắng xoa xoa lấy gương mặt bên cạnh.
Trầm giọng hỏi:
"Gặp ác mộng sao?"
Sát Tinh Vệ khẽ nhìn lên trần nhà, sau đó lắc đầu, chân mày bất giác nhíu lại.
Để Nhược Y thấy không vui, dịu dàng đem chân mày của Tinh Vệ vuốt vuốt dãn:
"Đừng nhíu lại, sẽ không đẹp.
Có phải thấy lạnh hay không? Để ta ôm ngươi ngủ."
Không đợi câu trả lời, Nhược Y trườn như rắn lên hôn vào đôi mắt đỏ ngầu thiếu ngủ kia.
Sau đó nhẹ nhàng xoa ngực Tinh Vệ tạo hơi ấm, ngực trái có trái tim, nên nếu ấm nơi đó, chắc chắn sẽ ấm loan khắp thân thể.
Nhận được sự đối đãi ôn nhu, Sát Tinh Vệ dần bình tĩnh hơn, nàng vuốt ve mái tóc óng mượt của tiểu Nhược, sau đó khẽ nhắm mắt.
[Tôn Đồng ngồi ở ghế sofa, Sát Tinh Vệ khẽ gợi chuyện:
"Đồng, mắt của ngươi cứ nháy liên tục."
Tôn Đồng gập laptop lại, sau đó khẽ thở dài dụi mắt:
"Chỉ là căng thẳng thần kinh thôi, nhưng theo cách khác ta biết được, mắt phải giật liên tục có nghĩa là gặp chuyện lớn, hoặc người thân quen gặp chuyện lớn."
Sát Tinh Vệ không rõ quan niệm này xuất phát từ đâu, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Cho đến khi hai ngày sau gặp nạn với Lý Huân, nàng mới nhận ra là linh nghiệm.
]
Trong bóng tối, Sát Tinh Vệ lại một lần nữa che mắt.
Lần này mắt phải giật như Tôn Đồng ngày trước, phải chăng sắp đối diện điều gì hay không?
Ác mộng, hay là tử mộng?
________________________
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210523/uy-buc-uoc-thuc-55-0.jpg
Ta đaaa.
Theo mình để ý vài tuần nay có rất nhiều bạn xem truyện của mình.
Nhưng đều vote mấy chap đầu sau đó mất hút.
Suy ra cũng hiểu được truyện mình kén người xem ???? mình khá hụt hẫng và nản chí nhưng rồi lại vẫn ra tập đều đều.
Vì còn nhiều bạn đợi truyện mình, cho dù còn 1 người xem mình cũng viết.
Không Drop đâu hihi.
Chỉ là truyện ra hơi chậm, mọi người thông cảm cho mình nha!.
"Tôn tổng, hôm nay lại đến chơi sao?"
Nhân viên của FF chào hỏi, từng xe chở gỗ liên tục cập bến, đem tất cả thân cây chở về kho Bắc Kinh.
Tôn Đồng tham quan một lượt, tuy mang tiếng kiểm tra tình hình công việc, nhưng thật chất là nàng có ý riêng.
Chợt nhận ra rằng, cho dù rừng có phá, thì cánh cổng thời gian vẫn không mất đi.
Chỉ có điều, nó lại nằm ở sát trong góc, theo bản thiết kế khu nghỉ dưỡng, thì nàng sẽ thiết kế phòng thay đồ ở đúng chỗ cánh cửa hiện ra.
Tránh phiền phức sau này.
"Hai tuần nay không thấy Hào tổng ghé thăm."
Tôn Đồng nhạt nhẽo đáp cho có:
"Ông ấy đi Nam Kinh rồi."
Nhân viên khẽ gật gật đầu, nhưng tuyệt nhiên không còn hỏi gì nữa.
Tĩnh Ngạn đi hai mươi phút mới tới biệt thự chân núi, mệt mỏi xách một vali lớn, kéo vào nhà đợi Tôn Đồng về.
Căn nhà này đầu tiên là Tôn Hủy Hào thuê tạm vì tính chất công việc, không ngờ sau này có một vị đổng sự trưởng mua tặng nên Tôn Đồng có thể ra vào tiện lợi như vậy.
Mãi sau này mới biết là quà của công ty FF, còn người tặng, Tôn Hủy Hào không rõ là ai.
"Lạnh chết đi được."
Tôn Đồng chưa bước vào nhà mà Tĩnh Ngạn đã nghe thấy tiếng nói ngoài sân.
Hắn mừng rỡ, vội vã kéo khóa vali, đem ra rất nhiều tiền thời Minh.
"Tôn tổng, thấy ta lợi hại không? Trong một tháng đã mua đồng đúc thành tiền xu rồi.
"
Tôn Đồng nhìn qua một lượt, vẻ mặt rất hài lòng, mắt nàng sáng rực như đứa trẻ được kẹo.
Trông rất dễ mến.
"Oa lợi hại lợi hại, không nói mà làm, quả thật rất đáng khen."
Tĩnh Ngạn gãi gãi đầu, có phải không đây?
Bao nhiêu năm làm trợ lý trả nợ, đây là lần đầu Tôn Đồng mở miệng khích lệ hắn.
Khóe mắt cay cay, còn mũi như vừa nở ra một vườn hoa.
Tĩnh Ngạn được nước thể hiện, hắn nhiệt tình lôi ra hai bộ y phục cổ trang.
Nam thì màu xám, nữ thì màu phấn:
"Tôn tổng, tiệm này may rất nhanh, lại rất tinh tế, vải vô cùng tốt, nhìn xem.
Nhưng tại sao lại có y phục nam? Oa...!có phải xem phim của Mã ca rồi muốn sưu tầm hay không?"
Tôn Đồng đang xem xét đồ, vui vẻ vô cùng, nhưng dường như tên ngốc bên cạnh bắt đầu luyên thuyên khá đau đầu.
"Sưu tầm cái gì, tất cả đều dùng để xài đó...!À, Tĩnh Ngạn..."
Tĩnh Ngạn tâm trạng rất tốt, hắn vừa nghe vừa lục đồ trong vali:
"Ngươi thích đi du lịch hay không?"
Cái đầu gật gật tán thành, Tôn Đồng vui vẻ hỏi tiếp:
"Vậy, tối nay ngươi đi với ta, công việc giao hết cho tên họ Chu kia.
Sau đó tiền nợ kính xe sẽ xóa sạch, sao hả?"
Lời đề nghị hấp dẫn, vừa đi du lịch lại vừa được xóa nợ, Tĩnh Ngạn như bắt được kim cương, vội gật đầu ngay.
Nếu xóa được nợ, sau này sẽ được nghỉ việc trợ lý cho tiểu thư Tôn sư tử này rồi, vận may đã đến.
"Đồng ý? Tốt tốt, đồ của ngươi, tối mang vào."
Y phục nam đưa đến, Tĩnh Ngạn gãi đầu khó hiểu, nhưng nét mặt của Tôn Đồng như dằn mặt, hắn lại không hỏi nữa.
___
Giờ lành đã đến, rất may tối nay đẹp trời, Tôn Hủy Hào lại công tác tận Nam Kinh, thời cơ gặp Sát Tinh Vệ đã đến.
Không có gì ngăn được bước chân của Tôn Đồng, bước chân của tình yêu.
"Tôn tổng, đến đây làm gì? Chỗ này đang thi công, nguy hiểm lắm."
Tôn Đồng nhíu mày, nàng đang khó chịu với đống y phục chết tiệt này đây.
Không thể hiểu nỗi, tại sao người xưa lại mang những thứ nặng nề thế này? Hơn nữa y phục nữ thời Minh như một chiếc váy lớn, còn đầu tóc thì như na tra vậy, có chút nặng đầu.
"Tôn tổng, sao phải đi ba giờ sáng?."
"...."
"Tôn tổng, ta rất sợ ma."
"...."
"Tôn tổng, máy bay lát nữa sẽ đáp xuống đây sao?"
Tôn Đồng chịu không nỗi, nàng quát rất lớn:
"Đủ rồi, may cái miệng ngươi lại."
Vừa lúc này đã đến giờ, cánh cửa thời gian bắt đầu hiện ra, sau đó từng đàn đom đóm từ trong bay khỏi vùng ánh sáng.
Đem Tôn Đồng mừng rỡ:
"Oa...!tới rồi tới rồi.
Đi thôi."
Tĩnh Ngạn bị lực kéo rất nhanh, sau đó chưa vội chỉnh mắt kính đã hoang mang xuyên vào vùng ánh sáng đó.
"Tĩnh Ngạn, ngươi có tin xuyên không là có thật hay không?"
"Không đời nào, nhưng ta tin rằng ta ghét dòng xe Porsche..."
Dòng đối thoại ngắn gọn bị cắt đứt khi bốn chân được đặt xuống khu rừng lạ.
Tĩnh Ngạn theo phản xạ ôm lấy đầu, sau đó run cầm cập, hơi thở phát ra hơi lạnh như đá đông.
"Tuyết rơi? Chẳng phải ban nãy trời rất đẹp hay sao?"
Tôn Đồng hoang mang nhìn quanh nơi này, đây là một khu rừng lạ, trăng lại rất to, không giống như nơi của nàng, mặt trăng một màu vàng đỏ.
"Tĩnh Ngạn, chúng ta đang vượt thời gian."
Tĩnh Ngạn lau lau mắt kính, vẫn thấy khu rừng, chẳng phải đã chặt hết rồi sao? Nghe những điều phi lý, hắn lại bác bỏ, nhưng có một thứ gần đó khiến cả hai giật mình:
"Tên say rượu nào nằm ngủ ở đây thế này? Quả thật mặc đồ thời Minh."
Tĩnh Ngạn chưa kịp hoàng hồn thì bắt đầu có bão tuyết.
Gió thổi rất mạnh, tán lá cây kêu lên rất quỷ dị, Tôn Đồng vội chạy khỏi khu rừng, khiến tên ngốc sau lưng đuổi theo.
Vừa xuống núi liền có một quán trọ cũ kỹ, Tôn Đồng gõ cửa liên hồi, mãi mới thấy lão chủ thấp thỏm mở ra rồi kéo cả hai vào thật nhanh:
"Hai người gan lớn như vậy, đêm khuya còn ở ngoài trời, không sợ gặp yêu quái sao?"
Tôn Đồng nhìn quanh nơi này, quả thật không thể nào giải thích, đích thật là đồ đạc thời Minh.
"Thật phiền quá hai chúng ta là khách phương xa, ngoài kia có bão tuyết không thể đi nỗi nữa.
Còn phòng trống hay không?"
Ông chủ thở dốc, sau đó nhìn Tôn Đồng từ trên xuống dưới, y phục rất mới, có thể là con nhà thương gia.
"Chỉ còn một phòng, nhưng sẽ nhường lại phòng của ta cho nam nhân này, lấy mười đồng.
"
Tôn Đồng a lên một tiếng tỏ vẻ hiểu biết, nhưng thâm tâm khá lo lắng.
Nàng quay sang Tĩnh Ngạn đang lục ngân lượng trong túi áo:
"Ngươi đúc được mấy đồng? Đem nhanh ra đây."
Không nghe hồi âm, lão chủ khá thất vọng, cứ tưởng gặp thương gia sẽ lấy được số tiền lớn, nhưng không ngờ lại nghĩ gặp một tiểu cô nương keo kiệt:
"Vải y phục tốt như vậy, cô nương chắc hẳn giàu có, sao lại lưỡng lự làm gì.
Bên ngoài nếu xui xẻo gặp ma nữ Nhược Y, chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Chi bằng bỏ ra mười lượng, thức ăn miễn phí, nệm ấm chăn êm, tuyết rơi mặc tuyết."
Tĩnh Ngạn lúc này lôi ra được một bao đồng xu, run run cầm một nắm đưa cho người trước mặt.
Hắn còn không thèm đếm vù lần này thời tiết quá lạnh.
Lão chủ đỡ lấy, xăm xoi từng đồng, cảm thấy màu xu hôm nay rất lạ, nhưng thiết nghĩ do trời tối nên không quan tâm.
Đống này tính ra hơn hai mươi lượng, không mau cất đi sẽ bị đòi lại tiền thừa:
"Cảm kích cảm kích! Mời hai người đi lối này!"
Lão chủ tươi cười vô cùng, ông cảm thấy như khỏe ra vài cân.
Rất khó gặp khách quý, phải đối xử ân cần.
Tôn Đồng bước lên bậc thang gỗ đã mục nát, chân mày nhíu lại, cố nhớ ra một thứ gì đó:
"Ông chủ cho hỏi!"
Lão chủ vui vẻ đáp ngay:
"Được được cô nương cứ hỏi!"
"Nhược Y là ai? Tại sao gặp được phải bỏ mạng?"
Bước chân ông ta trầm xuống, lấm lét nhìn quanh, lúc này mới mặc kệ Tĩnh Ngạn sau lưng, giọng nói thấp xuống:
"Khách xa không biết cũng phải, Nhược Y là tên của một ma nữ, ác độc nguy hiểm vô cùng! Thức ăn của ả là máu người, nhưng gần đây lại ăn nguyên khí.
Nói trắng ra là một cương thi huyết tộc sống.
Hành tung bí ẩn."
Tôn Đồng nghe xong, có chút lặng người, nhưng lại nghi ngờ những lời này là giả:
"Có nhầm hay không? Cổ đại hay hiện đại cũng đều là hiện thực.
Hoàn toàn không giống trong phim."
Giọng nói rất nhỏ, lão chủ không nghe rõ phải hỏi lại, nhưng Tôn Đồng gạc đi, sau đó mở cửa phòng.
Lão chủ đi rồi, Tĩnh Ngạn run cầm cập chạy đến bên cạnh, mắt kính đã nghiêng vẹo rất khó xem:
"Tôn tổng...!du lịch đây sao? Ta muốn về, liệu ở một mình một phòng ta có gặp Nhược Y hay không?"
Tôn Đồng lúc này đã rất buồn ngủ, nàng gạc phắc đi:
"Ngươi bị tên chủ đó dắt mũi hay sao? Ông ta chỉ bịa chuyện cho chúng ta thuê phòng, ngươi nghĩ xem, trên đời này hoàn toàn không có phép màu.
Thật là..."
Cánh cửa đóng sầm lại, bụi rơi xuống khá nhiều, đem tâm trí Tĩnh Ngạn rơi xuống vực.
Hắn hắt xì một cái, rồi thẩm rủa Tôn Đồng, nàng ta không tin phép màu, nhưng lại tin vượt thời gian.
Có mâu thuẫn hay không?
Phòng của bản thân đối diện, Tĩnh Ngạn run vì lạnh, định mở cửa đi vào thì đằng sau một nam nhân từ trần nhà nhảy xuống, tiếng động khá ồn ào gây chú ý Tĩnh Ngạn:
"Huynh này không ngủ sao?"
Tĩnh Ngạn há hốc mồm, hắn nhìn người trước mặt, lại nhìn lên trần nhà, giọng run run:
"Này ngươi....!ngươi từ trên nhảy xuống sao?"
Nam nhân kia có chút khó hiểu, xoay xoay cần cổ:
"Phải, chút võ công này ai lại không biết? Thôi ta đi đây."
Bước được vài bước, người kia ngưng lại, chưa kịp trả lại hồn cho Tĩnh Ngạn:
"À...!huynh đừng nói chuyện này cho lão chủ, ta ngủ ké, lão đuổi thì khổ."
Bóng dáng cười thân thiện từ giả lủi đi, để lại Tĩnh Ngạn đang chôn chân đứng đó.
"Tên tiểu thư kia ra đây mà xem, chẳng phải ngươi nói không có phép màu hay sao? Chết bầm chết bầm!"
Đếm được năm giây, hắn xỉu tại chỗ.
Xem như ngủ ngoài hành lang, căn phòng kia, cho là thuê để làm cảnh.
___
Bão tuyết tầm tã, xô vào cánh cửa bật ra, đem Sát Tinh Vệ giật mình thức giấc.
Mắt phải nháy liên tục, khiến nàng phải lấy tay dụi đi.
Đầu óc quay cuồng, hơi thở nặng nhọc.
"Quái lạ..."
Cánh tay mềm mại bên cạnh vươn qua đè Sát Tinh Vệ xuống, Nhược Y tỉnh giấc rất nhanh, nàng lo lắng xoa xoa lấy gương mặt bên cạnh.
Trầm giọng hỏi:
"Gặp ác mộng sao?"
Sát Tinh Vệ khẽ nhìn lên trần nhà, sau đó lắc đầu, chân mày bất giác nhíu lại.
Để Nhược Y thấy không vui, dịu dàng đem chân mày của Tinh Vệ vuốt vuốt dãn:
"Đừng nhíu lại, sẽ không đẹp.
Có phải thấy lạnh hay không? Để ta ôm ngươi ngủ."
Không đợi câu trả lời, Nhược Y trườn như rắn lên hôn vào đôi mắt đỏ ngầu thiếu ngủ kia.
Sau đó nhẹ nhàng xoa ngực Tinh Vệ tạo hơi ấm, ngực trái có trái tim, nên nếu ấm nơi đó, chắc chắn sẽ ấm loan khắp thân thể.
Nhận được sự đối đãi ôn nhu, Sát Tinh Vệ dần bình tĩnh hơn, nàng vuốt ve mái tóc óng mượt của tiểu Nhược, sau đó khẽ nhắm mắt.
[Tôn Đồng ngồi ở ghế sofa, Sát Tinh Vệ khẽ gợi chuyện:
"Đồng, mắt của ngươi cứ nháy liên tục."
Tôn Đồng gập laptop lại, sau đó khẽ thở dài dụi mắt:
"Chỉ là căng thẳng thần kinh thôi, nhưng theo cách khác ta biết được, mắt phải giật liên tục có nghĩa là gặp chuyện lớn, hoặc người thân quen gặp chuyện lớn."
Sát Tinh Vệ không rõ quan niệm này xuất phát từ đâu, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Cho đến khi hai ngày sau gặp nạn với Lý Huân, nàng mới nhận ra là linh nghiệm.
]
Trong bóng tối, Sát Tinh Vệ lại một lần nữa che mắt.
Lần này mắt phải giật như Tôn Đồng ngày trước, phải chăng sắp đối diện điều gì hay không?
Ác mộng, hay là tử mộng?
________________________
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210523/uy-buc-uoc-thuc-55-0.jpg
Ta đaaa.
Theo mình để ý vài tuần nay có rất nhiều bạn xem truyện của mình.
Nhưng đều vote mấy chap đầu sau đó mất hút.
Suy ra cũng hiểu được truyện mình kén người xem ???? mình khá hụt hẫng và nản chí nhưng rồi lại vẫn ra tập đều đều.
Vì còn nhiều bạn đợi truyện mình, cho dù còn 1 người xem mình cũng viết.
Không Drop đâu hihi.
Chỉ là truyện ra hơi chậm, mọi người thông cảm cho mình nha!.
Danh sách chương