Cả ngày hôm đó Chu Phiên Vy liên tục hiện hình trước mắt Tôn Đồng chỉ cách vài bước chân.
Tôn Đồng sáng ra công trường, nhìn qua nhìn lại đã thấy nữ nhân kia đứng cuối công trường quan sát.
Tôn Đồng khó chịu ra mặt, nàng luôn thể hiện cho Chu Phiên Vy biết rằng bản thân mình ghét nàng chết đi sống lại đến nhường nào!
Nhưng có vẻ Chu Phiên Vy không quan tâm lắm.
Nhân viên của Phiên Vy đa số là người Pháp, liên tục nói những ngôn ngữ nghe đến đau đầu.
Tôn Đồng có học qua vài khóa, nhưng từ khi từ chối Tôn Hủy Hào du học Pháp và bị nhốt phòng kín, nàng quên bén đi vài phần.
"Tĩnh Ngạn, tiếng Pháp nghe đau đầu chết đi được."
Tĩnh Ngạn đang gặm vội một miếng banh bao, thản nhiên trả lời:
"Ta lại thấy khá hay."
"Oa...!Tĩnh Ngạn ngốc, ngươi có hứng thú với ngôn ngữ từ khi nào a?"
Tôn Đồng tỏ ra ngạc nhiên trước tên đần độn này.
Tĩnh Ngạn gãi gãi đầu, hắn cố moi ra một thứ từ ruột bánh bao, quả nhiên bên trong có một tờ giấy nhỏ.
"Tôn tổng a, ta nghiên cứu từ những thứ này, ngươi xem, toàn là tiếng Pháp."
Tôn Đồng mặt mày nhăn nhó cầm lấy quan sát, tờ giấy rất nhỏ, lại cuộn theo chiều dài, bên trong chỉ vài câu ngắn ngọn, nàng liền nghĩ ngay tới Chu Phiên Vy:
"Đừng nói...!thứ này từ công ty FF?"
Tĩnh Ngạn hãnh diện gật gật đầu, còn tô bồi thêm cho nữ nhân nàng căm ghét:
"Phải phải! Nghe nói được đầu bếp Pháp đích thân làm ra chỉ tặng cho Tôn Gia.
Nhưng khi nghe nói Tôn tổng không thích, đổng sự trưởng Chu cảm thấy rất buồn."
Tôn Đồng chưa nghe hết câu đã gạc phắc đi, nàng dúi mảnh giấy vào tay Tĩnh Ngạn, lớn tiếng chất vấn:
"Oa? Làm như thân thiết thân quen, bánh bao lại cuộn giấy vào trong, muốn đầu độc ta sao? Phiên Vy chết tiệt."
Bóng ảnh kích động bỏ đi, Tĩnh Ngạn thở dài lắc lắc đầu, hắn có gọi với theo nhưng Tôn Đồng lại xem như không nghe thấy:
"Tôn tổng không muốn biết nội dung trong giấy sao?"
Chỉ có tiếng chim ó bay ngang như tâm trạng của Phiên Vy đằng xa.
Nàng nhìn Tôn Đồng bỏ về nhà, sau đó bản thân cũng bình thản hút thuốc.
Chỉ có điều, sau khi bén lửa cháy, Chu Phiên Vy lại vứt thuốc xuống chân mình, dẫm nát.
Nàng không hút nữa.
Tĩnh Ngạn quay lại trạng thái ăn sáng lúc đầu, nhưng khi cố phân tích từ ngữ trong mảnh giấy, hắn lại ấp úng nhíu nhíu chân mày:
"Muốn...!chào...!Không phải, là xin chào? Cũng không đúng, muốn chào ngươi? Ây...!chữ gì đây..."
Một nam nhân viên đi ngang chỗ Tĩnh Ngạn đứng, hắn bỏ thời gian quan sát Tĩnh Ngạn, cuối cùng nhịn không được đáp thay:
"Là muốn ôm ngươi đó.
Thật là..."
"Oa cảm ơn cảm ơn "
Tĩnh Ngạn cúi đầu rối rích, sau đó ném mảnh giấy vào túi áo khoác rộng thùng thình.
"Muốn ôm ngươi?"
***
Tôn Đồng về đến nhà, không lâu sau đã thấy Chu Phiên Vy bước vào mang theo vẻ mặt xanh xao.
Nàng ta tự động mở khóa gương, lấy ra một chai rượu rồi tu ừng ực như người ở sa mạc.
Mùi rượu nặng đô bốc lên làm Tôn Đồng nhíu mày, nhưng vì tránh phiền phức nên không hỏi.
Chu Phiên Vy ngồi vật xuống sofa, nàng ta tựa đầu ra sau ghế, thoải mái nhắm mắt lại.
Cả hai đứng gần như vậy, nhưng không mở lời nào giao tiếp.
Tôn Đồng chính là chịu không được sự im lặng, liền tặc lưỡi hỏi chuyện:
"Không ngờ đổng sự trưởng Chu đây khẩu vị rượu lại nặng như vậy."
Chu Phiên Vy khóe môi cười nhẹ, nàng uống thêm một lần nữa:
"Tôn tổng đây cũng không kém gì, ta thấy có vỏ chai còn trong tủ, đừng nói tiểu thư đây cũng uống?"
Quả không sai, đó là lần trước vì cãi nhau với Sát Tinh Vệ mà nàng kích động uống sạch, kết quả phải đi súc ruột, nghĩ tớ vừa thấy mất mặt, lại vừa ghét Chu Phiên Vy:
"Ngày đó mở tiệc, không được nhấp môi sao?"
"Ừm."
Chu Phiên Vy gật gật đầu, lúc này đôi mắt lai xanh thẩm mở ra, nhìn lên vòng xoay treo trên tường:
"Còn ta vì bỏ thuốc nên mới uống."
Thân hình quyến rũ đứng dậy, lấy một phi tiêu nhỏ nhắm vào đích treo.
Chỉ một lần phóng đã gần sát mục tiêu, nàng liền cười thỏa mãn.
Tôn Đồng nghe xong giữ im lặng, nàng chợt thấy người trước mắt xem chừng rất khó đoán, không hề đơn giản.
Lúc này mới tò mò về nội dung trong mảnh giấy, tự trách bản thân quá kích động.
Tĩnh Ngạn nói, bánh bao đều làm riêng cho công ty nàng, thì nội chung chắc chắn có liên quan đến nàng.
Có khi nào Chu Phiên Vy muốn lật đổ Tôn Gia như Lý Huân từng ý định hay không? Phải rồi, hôm đó nữ nhân họ Chu có trong phòng cấp cứu, kết quả Lý Huân không cứu được.
Vậy chỉ là tình cờ số mạng hay cố ý?
Năm lần bảy lượt mọi chuyện đều nhắm vào Tôn Đồng, Lý Huân liên tục bắn vào Tôn Đồng, ngay cả thuốc sổ hôm đó cũng bỏ vào cháo của nàng chứ không phải Sát Tinh Vệ.
Vậy thì âm mưu của Chu Phiên Vy là gì?
Nhìn lui nhìn tới Tôn Đồng lại càng hoảng, chiếc váy của Chu Phiên Vy đang mặc, có khi nào như trong phim đã xem, bên trong toàn là dao găm đạn sắt, thậm chí là Anaconda hay không?
Nữ nhân đang chơi phi tiêu bên kia vui vẻ, liền cảm giác có một cổ không khí lạnh đang nhìn mình.
Những đợt cai thuốc rất khổ luyện, nàng phải uống rượu nặng để che lấp cơn nghiện đi.
Nhưng cảm giác bị nhìn lén lúc này, làm Chu Phiên Vy khó chịu hơn cả cai thuốc:
"Trên người ta có gì không đúng sao?"
Tôn Đồng bị gọi, hoảng hốt quay lại, nàng cố né tránh đôi mắt dò xét kia, lái sang một chuyện khác:
"Ngươi...!ngươi...!có vẻ rất giỏi tiếng Pháp."
Chu Phiên Vy đờ đẫn một chút, cuối cùng cười lớn một phen, đem mặt của Tôn Đồng đen như than:
"Tôn tiểu thư đây đang khen ta sao? Người Pháp, không lẽ giỏi tiếng Ý?"
Tôn Đồng biết bản thân chọc quê, theo tính cách thường ngày sẽ nổi xung đột, nhưng vì trong nhà chỉ có hai người, còn không biết nữ nhân kia nguy hiểm ra sao, nên đành nhịn nhục:
"Vậy nhất định có tên khác..."
"Tên Pháp là Felecia, trụ sở chính ở France, nên công ty mới có tên FF."
Chu Phiên Vy cắt ngang, nàng giải thích nhanh gọn dễ hiểu nhất, sau đó là vẻ mặt khó chịu xen kẽ không hiểu vì lý do gì.
Tôn Đồng không tinh mắt nhìn ra, chỉ thở dài gạc đi:
"Thật phức tạp, ta thích những thứ đơn giản như là vẽ chẳng hạn."
Sắc mặt Chu Phiên Vy lại càng khó hiểu, nàng không vui vẻ như ban đầu, nhưng che giấu rất tài tình:
"Thì ra đó là lý do Tôn tiểu thư đây bị chứng Claustrophobia?"
Tôn Đồng đang mở nắp một chai nước, liền giật mình khựng lại, nếu lúc này nàng uống vào, chỉ có nước phun hết ra ngoài:
"Sao...!sao ngươi biết?"
Chu Phiên Vy không nói nữa, nàng đặt rượu lại vào tủ rất nhẹ nhàng, sau đó một bước bỏ lên phòng, chính là phòng của Tôn Đồng, nàng cố ý.
Có vẻ Chu Phiên Vy không vui, làm Tôn Đồng có chút chột dạ, nàng cố nhớ lại khi nãy, không biết có nói gì trái ý nàng ta hay không.
Nhưng cho dù có hay không, thì tốt nhất đêm nay Tôn Đồng sẽ rời khỏi khu nghĩ dưỡng này.
Ở chung với một người quái đản, không biết sẽ còn gặp những chuyện gì.
***
Thành đô Chương...!
Ban ngày là nơi nắng gắt nhất, lại trở thành âm u nhất ngay lúc này.
Sát Tinh Vệ thẩn thờ như người điên, nàng đi với một cái xác không hồn, lê từng đoạn kiếm xuống núi.
Thân phận của Nhược Y bại lộ, đương nhiên không trở về cung nữa, nhưng lại cũng chẳng ở nhà.
Nhưng cho dù nàng có đi đâu, Sát Tinh Vệ cũng biết chắc được rằng một trăm ánh nhìn luôn đổ dồn về mình.
"Sát cô nương, sữa dê vừa lấy về khi sáng, muốn mua một ít không?"
Lão chủ quen thuộc lên tiếng khi Sát Tinh Vệ lướt qua, nàng không đáp, cũng không chào, để tiểu nhị phải bỏ việc nhìn ra cho đến khi Sát Tinh Vệ đi mất hút:
"Quái lạ, chưa bao giờ thấy cô nương đó phớt lờ chúng ta."
Lão chủ chán nản chặt thịt dê:
Hầy...!có phải ngươi bán sữa dê lậu cho cổ hay không? Ta dặn ngươi rồi, sữa cốt để bên trong, sữa lậu để bên ngoài, sao còn nhầm lẫn?"
Tiểu nhị nhất thời che tay:
"Ta nhớ rõ ràng luôn bán đồ tốt cho cổ mà?"
Lão chủ thả tay, đem cổ áo nam nhân tội nghiệp kia giật lại:
"Sát cô nương mà có ý ghét ta, ta sẽ băm ngươi ra như này, như này.
Làm việc đi."
Tiếng ồn ẩu đã luôn diễn ra hàng ngày quanh đây, ngược lại khi nghe tin Chương Du Quân băng hà, người dân lại càng ồn nhiệt.
Khi sống hắn ta ăn thuế đến héo mòn, giờ này Chương Cát kế ngôi, ngày càng làm càng.
Tên ngụy quân tử đó vua không ra vua, bê bối toàn cảnh, lệnh bắt dân nữ vào cung làm tôi tớ.
Nhìn toàn cảnh này, Sát Tinh Vệ lại càng thấy bản thân vô dụng.
Tôn Đồng còn không bảo vệ được, huống hồ gì Chương quốc loạn lạc này.
Nhược Y cho nàng hai ngày để xử tử Tôn Đồng, một ngày đã trôi qua vô nghĩa, hôm nay là ngày tiếp theo.
Nếu không còn tìm tới hiện đại lấy mạng, thì Nhược Y cũng tự tay đến cướp.
Điều duy nhất làm được, chính là đóng cánh cổng thời gian lại.
Nhưng tên thầy bói năm đó bặt vô âm tín, biến mất một cách kỳ lạ.
Thả kiếm xuống nền đất sỏi cát, Sát Tinh Vệ ném một viên xuống dòng sông dần đóng băng, tuyết rơi ngày càng nhiều, thời tiết ngày càng lạnh.
Nhưng nội tạng của Sát Tinh Vệ nóng âm ĩ.
Nàng rửa thật nhiều nước lên mặt, cái giá lạnh buốt của mùa đông như đánh tỉnh nàng.
Nước ướt cổ y phục, Sát Tinh Vệ nằm vật ra đất, nhắm mắt một giấc ngủ đông.
Nàng cầu cho mình không bao giờ tỉnh lại, để tuyết phủ dầy khắp thân thể mình.
Trời đã tối mà tuyết không ngừng rơi, xung quanh một vài thứ đã đóng băng, Sát Tinh Vệ ngủ đã nửa ngày không dậy.
Nàng mơ mơ hồ hồ những giấc mơ huyền huyễn mà mệt mỏi đem lại.
Nhất thời nghe thấy tiếng nói nhỏ cách đây không xa, vô tình đánh thức Sát Tinh Vệ.
"Ngươi cướp được gì đưa ta xem."
Giọng một nam nhân khàn khàn lên tiếng, theo bản năng sát thủ, nàng vẫn chú ý lắng nghe, cho dù không gây hại gì mình.
Hai chân Sát Tinh Vệ đông cứng vì băng, nàng khó khăn lắm mới nhấc lên được.
Bên kia là một đốm lửa lớn có hai người đang lạnh lẽo ngồi sưởi.
"Chỉ vài thứ lặt vặt, phen này chết đói cả chúng ta."
Tên còn lại lên tiếng, sau đó chán nản nướng một con cá chết cứng dưới sông.
"Gay go mà, Chương quốc chết tiệt, nếu còn ở lại đây, chúng ta không những thành ma lang thang, mà còn thành ma chết đói."
Đó là toàn bộ nội dung mà Sát Tinh Vệ nghe ngóng được.
Nàng thầm thở dài, mỗi người một cuộc sống khác nhau, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Không chỉ riêng nàng phiền muộn.
Khẽ nhìn lên bầu trời đêm, không tìm ra một ngôi sao sáng nào, thêm một đêm tăm tối.
"A Tú, tỷ phải làm sao?"
Đằng xa lửa bắt đầu tàn, hai gã chuẩn bị đứng dậy đi cướp thì một tên từ xa chạy đến, trông hắn khá ồn ào, lại thở hồng hộc như người gặp ma:
"Nhìn xem...( hộc hộc) nhìn xem..
ta cướp được bảo vật."
Hai tên kia mừng rỡ ngồi lại xuống, bọn chúng tranh nhau mở túi đen ra, sau đó sắc mặt tươi rói như mặt trăng:
"Hai mươi ba lượng, phen này chúng ta no được một tuần.
Hahaha."
Sát Tinh Vệ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ khẽ lắc đầu.
"Còn đây là bảo vật, nó biết phát sáng."
Tên thứ ba lôi từ trong túi ra một vật màu hồng, để Sát Tinh Vệ giật mình đứng dậy:
"Điện thoại?"
Thân ảnh như bóng ma bay phắc lại, Sát Tinh Vệ giật lấy vật trên tay người kia, sau đó run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu:
"Sao đây? Không ngờ cướp lại bị cướp."
Ba tên kia nhìn nhau rồi lại nhìn Sát Tinh Vệ, Sát Tinh Vệ giờ đây không còn bình tĩnh, nàng nhìn về phía tên cầm túi đen:
"Các ngươi lấy thứ này ở đâu?"
Ánh mắt đỏ rực như ngọn đuốt đem tất cả lùi lại đề phòng:
"Đây là bảo vật ta khổ sở mới cướp được, khôn hồn không mau trả?"
Chỉ vừa dứt lời, một đoạn kiếm lóe sáng kề ngay trên cổ hắn:
"Nói, ngươi lấy ở đâu?"
Tên kia nhất thời câm miệng uất ức, hai tên còn lại thất vọng, đem dao động thủ.
Chỉ một thời gian ngắn tất cả đã nằm dưới đất hộc máu, Sát Tinh Vệ không còn kiên nhẫn, Tuyệt Kiếm Pháp đã truyền đến lưỡi gươm, nếu còn trái ý, từng cái đầu sẽ rơi xuống đất.
"Là..
là khu trọ cũ của lão Hoắc, ngươi giết chết chúng ta đi.
Dù sao không bị giết cũng chết đói, ngươi lấy bảo vật đi rồi, chúng ta sống ra sao?"
Sát Tinh Vệ khóe mắt đã sớm cay ướt, nàng nén hơi thở vật vã, đem chiếc điện thoại quen thuộc đưa lên:
"Đây không phải là bảo vật, nhưng cho dù là bảo vật, cũng không nên lấy của người khác.
Các ngươi còn sức lực, không tự đi kiếm ăn sao?"
Hai thỏi vàng được ném xuống đất, Sát Tinh Vệ một cước chạy đi mất.
Còn đem theo loạt sáng của thanh gươm, tên cầm đầu ôm vết thương gượng dậy, cầm hai nén vàng trong tay, rồi nhìn hai tên bằng hữu của chúng.
Trong đêm tuyết, ba bóng người liên tục quỳ gập đầu xuống đất, mặc cho máu thấm xuống nền xanh:
"Ân nhân! Ân nhân!"
_
Toàn thân nặng nề đứng trước cửa trọ cũ kỹ, Sát Tinh Vệ quỳ vật xuống đất, trên lầu là Tôn Đồng đang vẫy tay chào nàng.
Vậy là hết! Tất cả đã chấm hết, Tôn Đồng dại dột, sao có thể nỡ để nàng ra đi khi tuổi còn sớm?
_____________________
Lễ Halloween vừa rồi mọi người vui vẻ hông ????????
Chứ chương sau cũng giống như Halloween nhé:))))))) máu nè, me nè, ngược nè, chết chóc nè ????.
Tôn Đồng sáng ra công trường, nhìn qua nhìn lại đã thấy nữ nhân kia đứng cuối công trường quan sát.
Tôn Đồng khó chịu ra mặt, nàng luôn thể hiện cho Chu Phiên Vy biết rằng bản thân mình ghét nàng chết đi sống lại đến nhường nào!
Nhưng có vẻ Chu Phiên Vy không quan tâm lắm.
Nhân viên của Phiên Vy đa số là người Pháp, liên tục nói những ngôn ngữ nghe đến đau đầu.
Tôn Đồng có học qua vài khóa, nhưng từ khi từ chối Tôn Hủy Hào du học Pháp và bị nhốt phòng kín, nàng quên bén đi vài phần.
"Tĩnh Ngạn, tiếng Pháp nghe đau đầu chết đi được."
Tĩnh Ngạn đang gặm vội một miếng banh bao, thản nhiên trả lời:
"Ta lại thấy khá hay."
"Oa...!Tĩnh Ngạn ngốc, ngươi có hứng thú với ngôn ngữ từ khi nào a?"
Tôn Đồng tỏ ra ngạc nhiên trước tên đần độn này.
Tĩnh Ngạn gãi gãi đầu, hắn cố moi ra một thứ từ ruột bánh bao, quả nhiên bên trong có một tờ giấy nhỏ.
"Tôn tổng a, ta nghiên cứu từ những thứ này, ngươi xem, toàn là tiếng Pháp."
Tôn Đồng mặt mày nhăn nhó cầm lấy quan sát, tờ giấy rất nhỏ, lại cuộn theo chiều dài, bên trong chỉ vài câu ngắn ngọn, nàng liền nghĩ ngay tới Chu Phiên Vy:
"Đừng nói...!thứ này từ công ty FF?"
Tĩnh Ngạn hãnh diện gật gật đầu, còn tô bồi thêm cho nữ nhân nàng căm ghét:
"Phải phải! Nghe nói được đầu bếp Pháp đích thân làm ra chỉ tặng cho Tôn Gia.
Nhưng khi nghe nói Tôn tổng không thích, đổng sự trưởng Chu cảm thấy rất buồn."
Tôn Đồng chưa nghe hết câu đã gạc phắc đi, nàng dúi mảnh giấy vào tay Tĩnh Ngạn, lớn tiếng chất vấn:
"Oa? Làm như thân thiết thân quen, bánh bao lại cuộn giấy vào trong, muốn đầu độc ta sao? Phiên Vy chết tiệt."
Bóng ảnh kích động bỏ đi, Tĩnh Ngạn thở dài lắc lắc đầu, hắn có gọi với theo nhưng Tôn Đồng lại xem như không nghe thấy:
"Tôn tổng không muốn biết nội dung trong giấy sao?"
Chỉ có tiếng chim ó bay ngang như tâm trạng của Phiên Vy đằng xa.
Nàng nhìn Tôn Đồng bỏ về nhà, sau đó bản thân cũng bình thản hút thuốc.
Chỉ có điều, sau khi bén lửa cháy, Chu Phiên Vy lại vứt thuốc xuống chân mình, dẫm nát.
Nàng không hút nữa.
Tĩnh Ngạn quay lại trạng thái ăn sáng lúc đầu, nhưng khi cố phân tích từ ngữ trong mảnh giấy, hắn lại ấp úng nhíu nhíu chân mày:
"Muốn...!chào...!Không phải, là xin chào? Cũng không đúng, muốn chào ngươi? Ây...!chữ gì đây..."
Một nam nhân viên đi ngang chỗ Tĩnh Ngạn đứng, hắn bỏ thời gian quan sát Tĩnh Ngạn, cuối cùng nhịn không được đáp thay:
"Là muốn ôm ngươi đó.
Thật là..."
"Oa cảm ơn cảm ơn "
Tĩnh Ngạn cúi đầu rối rích, sau đó ném mảnh giấy vào túi áo khoác rộng thùng thình.
"Muốn ôm ngươi?"
***
Tôn Đồng về đến nhà, không lâu sau đã thấy Chu Phiên Vy bước vào mang theo vẻ mặt xanh xao.
Nàng ta tự động mở khóa gương, lấy ra một chai rượu rồi tu ừng ực như người ở sa mạc.
Mùi rượu nặng đô bốc lên làm Tôn Đồng nhíu mày, nhưng vì tránh phiền phức nên không hỏi.
Chu Phiên Vy ngồi vật xuống sofa, nàng ta tựa đầu ra sau ghế, thoải mái nhắm mắt lại.
Cả hai đứng gần như vậy, nhưng không mở lời nào giao tiếp.
Tôn Đồng chính là chịu không được sự im lặng, liền tặc lưỡi hỏi chuyện:
"Không ngờ đổng sự trưởng Chu đây khẩu vị rượu lại nặng như vậy."
Chu Phiên Vy khóe môi cười nhẹ, nàng uống thêm một lần nữa:
"Tôn tổng đây cũng không kém gì, ta thấy có vỏ chai còn trong tủ, đừng nói tiểu thư đây cũng uống?"
Quả không sai, đó là lần trước vì cãi nhau với Sát Tinh Vệ mà nàng kích động uống sạch, kết quả phải đi súc ruột, nghĩ tớ vừa thấy mất mặt, lại vừa ghét Chu Phiên Vy:
"Ngày đó mở tiệc, không được nhấp môi sao?"
"Ừm."
Chu Phiên Vy gật gật đầu, lúc này đôi mắt lai xanh thẩm mở ra, nhìn lên vòng xoay treo trên tường:
"Còn ta vì bỏ thuốc nên mới uống."
Thân hình quyến rũ đứng dậy, lấy một phi tiêu nhỏ nhắm vào đích treo.
Chỉ một lần phóng đã gần sát mục tiêu, nàng liền cười thỏa mãn.
Tôn Đồng nghe xong giữ im lặng, nàng chợt thấy người trước mắt xem chừng rất khó đoán, không hề đơn giản.
Lúc này mới tò mò về nội dung trong mảnh giấy, tự trách bản thân quá kích động.
Tĩnh Ngạn nói, bánh bao đều làm riêng cho công ty nàng, thì nội chung chắc chắn có liên quan đến nàng.
Có khi nào Chu Phiên Vy muốn lật đổ Tôn Gia như Lý Huân từng ý định hay không? Phải rồi, hôm đó nữ nhân họ Chu có trong phòng cấp cứu, kết quả Lý Huân không cứu được.
Vậy chỉ là tình cờ số mạng hay cố ý?
Năm lần bảy lượt mọi chuyện đều nhắm vào Tôn Đồng, Lý Huân liên tục bắn vào Tôn Đồng, ngay cả thuốc sổ hôm đó cũng bỏ vào cháo của nàng chứ không phải Sát Tinh Vệ.
Vậy thì âm mưu của Chu Phiên Vy là gì?
Nhìn lui nhìn tới Tôn Đồng lại càng hoảng, chiếc váy của Chu Phiên Vy đang mặc, có khi nào như trong phim đã xem, bên trong toàn là dao găm đạn sắt, thậm chí là Anaconda hay không?
Nữ nhân đang chơi phi tiêu bên kia vui vẻ, liền cảm giác có một cổ không khí lạnh đang nhìn mình.
Những đợt cai thuốc rất khổ luyện, nàng phải uống rượu nặng để che lấp cơn nghiện đi.
Nhưng cảm giác bị nhìn lén lúc này, làm Chu Phiên Vy khó chịu hơn cả cai thuốc:
"Trên người ta có gì không đúng sao?"
Tôn Đồng bị gọi, hoảng hốt quay lại, nàng cố né tránh đôi mắt dò xét kia, lái sang một chuyện khác:
"Ngươi...!ngươi...!có vẻ rất giỏi tiếng Pháp."
Chu Phiên Vy đờ đẫn một chút, cuối cùng cười lớn một phen, đem mặt của Tôn Đồng đen như than:
"Tôn tiểu thư đây đang khen ta sao? Người Pháp, không lẽ giỏi tiếng Ý?"
Tôn Đồng biết bản thân chọc quê, theo tính cách thường ngày sẽ nổi xung đột, nhưng vì trong nhà chỉ có hai người, còn không biết nữ nhân kia nguy hiểm ra sao, nên đành nhịn nhục:
"Vậy nhất định có tên khác..."
"Tên Pháp là Felecia, trụ sở chính ở France, nên công ty mới có tên FF."
Chu Phiên Vy cắt ngang, nàng giải thích nhanh gọn dễ hiểu nhất, sau đó là vẻ mặt khó chịu xen kẽ không hiểu vì lý do gì.
Tôn Đồng không tinh mắt nhìn ra, chỉ thở dài gạc đi:
"Thật phức tạp, ta thích những thứ đơn giản như là vẽ chẳng hạn."
Sắc mặt Chu Phiên Vy lại càng khó hiểu, nàng không vui vẻ như ban đầu, nhưng che giấu rất tài tình:
"Thì ra đó là lý do Tôn tiểu thư đây bị chứng Claustrophobia?"
Tôn Đồng đang mở nắp một chai nước, liền giật mình khựng lại, nếu lúc này nàng uống vào, chỉ có nước phun hết ra ngoài:
"Sao...!sao ngươi biết?"
Chu Phiên Vy không nói nữa, nàng đặt rượu lại vào tủ rất nhẹ nhàng, sau đó một bước bỏ lên phòng, chính là phòng của Tôn Đồng, nàng cố ý.
Có vẻ Chu Phiên Vy không vui, làm Tôn Đồng có chút chột dạ, nàng cố nhớ lại khi nãy, không biết có nói gì trái ý nàng ta hay không.
Nhưng cho dù có hay không, thì tốt nhất đêm nay Tôn Đồng sẽ rời khỏi khu nghĩ dưỡng này.
Ở chung với một người quái đản, không biết sẽ còn gặp những chuyện gì.
***
Thành đô Chương...!
Ban ngày là nơi nắng gắt nhất, lại trở thành âm u nhất ngay lúc này.
Sát Tinh Vệ thẩn thờ như người điên, nàng đi với một cái xác không hồn, lê từng đoạn kiếm xuống núi.
Thân phận của Nhược Y bại lộ, đương nhiên không trở về cung nữa, nhưng lại cũng chẳng ở nhà.
Nhưng cho dù nàng có đi đâu, Sát Tinh Vệ cũng biết chắc được rằng một trăm ánh nhìn luôn đổ dồn về mình.
"Sát cô nương, sữa dê vừa lấy về khi sáng, muốn mua một ít không?"
Lão chủ quen thuộc lên tiếng khi Sát Tinh Vệ lướt qua, nàng không đáp, cũng không chào, để tiểu nhị phải bỏ việc nhìn ra cho đến khi Sát Tinh Vệ đi mất hút:
"Quái lạ, chưa bao giờ thấy cô nương đó phớt lờ chúng ta."
Lão chủ chán nản chặt thịt dê:
Hầy...!có phải ngươi bán sữa dê lậu cho cổ hay không? Ta dặn ngươi rồi, sữa cốt để bên trong, sữa lậu để bên ngoài, sao còn nhầm lẫn?"
Tiểu nhị nhất thời che tay:
"Ta nhớ rõ ràng luôn bán đồ tốt cho cổ mà?"
Lão chủ thả tay, đem cổ áo nam nhân tội nghiệp kia giật lại:
"Sát cô nương mà có ý ghét ta, ta sẽ băm ngươi ra như này, như này.
Làm việc đi."
Tiếng ồn ẩu đã luôn diễn ra hàng ngày quanh đây, ngược lại khi nghe tin Chương Du Quân băng hà, người dân lại càng ồn nhiệt.
Khi sống hắn ta ăn thuế đến héo mòn, giờ này Chương Cát kế ngôi, ngày càng làm càng.
Tên ngụy quân tử đó vua không ra vua, bê bối toàn cảnh, lệnh bắt dân nữ vào cung làm tôi tớ.
Nhìn toàn cảnh này, Sát Tinh Vệ lại càng thấy bản thân vô dụng.
Tôn Đồng còn không bảo vệ được, huống hồ gì Chương quốc loạn lạc này.
Nhược Y cho nàng hai ngày để xử tử Tôn Đồng, một ngày đã trôi qua vô nghĩa, hôm nay là ngày tiếp theo.
Nếu không còn tìm tới hiện đại lấy mạng, thì Nhược Y cũng tự tay đến cướp.
Điều duy nhất làm được, chính là đóng cánh cổng thời gian lại.
Nhưng tên thầy bói năm đó bặt vô âm tín, biến mất một cách kỳ lạ.
Thả kiếm xuống nền đất sỏi cát, Sát Tinh Vệ ném một viên xuống dòng sông dần đóng băng, tuyết rơi ngày càng nhiều, thời tiết ngày càng lạnh.
Nhưng nội tạng của Sát Tinh Vệ nóng âm ĩ.
Nàng rửa thật nhiều nước lên mặt, cái giá lạnh buốt của mùa đông như đánh tỉnh nàng.
Nước ướt cổ y phục, Sát Tinh Vệ nằm vật ra đất, nhắm mắt một giấc ngủ đông.
Nàng cầu cho mình không bao giờ tỉnh lại, để tuyết phủ dầy khắp thân thể mình.
Trời đã tối mà tuyết không ngừng rơi, xung quanh một vài thứ đã đóng băng, Sát Tinh Vệ ngủ đã nửa ngày không dậy.
Nàng mơ mơ hồ hồ những giấc mơ huyền huyễn mà mệt mỏi đem lại.
Nhất thời nghe thấy tiếng nói nhỏ cách đây không xa, vô tình đánh thức Sát Tinh Vệ.
"Ngươi cướp được gì đưa ta xem."
Giọng một nam nhân khàn khàn lên tiếng, theo bản năng sát thủ, nàng vẫn chú ý lắng nghe, cho dù không gây hại gì mình.
Hai chân Sát Tinh Vệ đông cứng vì băng, nàng khó khăn lắm mới nhấc lên được.
Bên kia là một đốm lửa lớn có hai người đang lạnh lẽo ngồi sưởi.
"Chỉ vài thứ lặt vặt, phen này chết đói cả chúng ta."
Tên còn lại lên tiếng, sau đó chán nản nướng một con cá chết cứng dưới sông.
"Gay go mà, Chương quốc chết tiệt, nếu còn ở lại đây, chúng ta không những thành ma lang thang, mà còn thành ma chết đói."
Đó là toàn bộ nội dung mà Sát Tinh Vệ nghe ngóng được.
Nàng thầm thở dài, mỗi người một cuộc sống khác nhau, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Không chỉ riêng nàng phiền muộn.
Khẽ nhìn lên bầu trời đêm, không tìm ra một ngôi sao sáng nào, thêm một đêm tăm tối.
"A Tú, tỷ phải làm sao?"
Đằng xa lửa bắt đầu tàn, hai gã chuẩn bị đứng dậy đi cướp thì một tên từ xa chạy đến, trông hắn khá ồn ào, lại thở hồng hộc như người gặp ma:
"Nhìn xem...( hộc hộc) nhìn xem..
ta cướp được bảo vật."
Hai tên kia mừng rỡ ngồi lại xuống, bọn chúng tranh nhau mở túi đen ra, sau đó sắc mặt tươi rói như mặt trăng:
"Hai mươi ba lượng, phen này chúng ta no được một tuần.
Hahaha."
Sát Tinh Vệ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ khẽ lắc đầu.
"Còn đây là bảo vật, nó biết phát sáng."
Tên thứ ba lôi từ trong túi ra một vật màu hồng, để Sát Tinh Vệ giật mình đứng dậy:
"Điện thoại?"
Thân ảnh như bóng ma bay phắc lại, Sát Tinh Vệ giật lấy vật trên tay người kia, sau đó run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu:
"Sao đây? Không ngờ cướp lại bị cướp."
Ba tên kia nhìn nhau rồi lại nhìn Sát Tinh Vệ, Sát Tinh Vệ giờ đây không còn bình tĩnh, nàng nhìn về phía tên cầm túi đen:
"Các ngươi lấy thứ này ở đâu?"
Ánh mắt đỏ rực như ngọn đuốt đem tất cả lùi lại đề phòng:
"Đây là bảo vật ta khổ sở mới cướp được, khôn hồn không mau trả?"
Chỉ vừa dứt lời, một đoạn kiếm lóe sáng kề ngay trên cổ hắn:
"Nói, ngươi lấy ở đâu?"
Tên kia nhất thời câm miệng uất ức, hai tên còn lại thất vọng, đem dao động thủ.
Chỉ một thời gian ngắn tất cả đã nằm dưới đất hộc máu, Sát Tinh Vệ không còn kiên nhẫn, Tuyệt Kiếm Pháp đã truyền đến lưỡi gươm, nếu còn trái ý, từng cái đầu sẽ rơi xuống đất.
"Là..
là khu trọ cũ của lão Hoắc, ngươi giết chết chúng ta đi.
Dù sao không bị giết cũng chết đói, ngươi lấy bảo vật đi rồi, chúng ta sống ra sao?"
Sát Tinh Vệ khóe mắt đã sớm cay ướt, nàng nén hơi thở vật vã, đem chiếc điện thoại quen thuộc đưa lên:
"Đây không phải là bảo vật, nhưng cho dù là bảo vật, cũng không nên lấy của người khác.
Các ngươi còn sức lực, không tự đi kiếm ăn sao?"
Hai thỏi vàng được ném xuống đất, Sát Tinh Vệ một cước chạy đi mất.
Còn đem theo loạt sáng của thanh gươm, tên cầm đầu ôm vết thương gượng dậy, cầm hai nén vàng trong tay, rồi nhìn hai tên bằng hữu của chúng.
Trong đêm tuyết, ba bóng người liên tục quỳ gập đầu xuống đất, mặc cho máu thấm xuống nền xanh:
"Ân nhân! Ân nhân!"
_
Toàn thân nặng nề đứng trước cửa trọ cũ kỹ, Sát Tinh Vệ quỳ vật xuống đất, trên lầu là Tôn Đồng đang vẫy tay chào nàng.
Vậy là hết! Tất cả đã chấm hết, Tôn Đồng dại dột, sao có thể nỡ để nàng ra đi khi tuổi còn sớm?
_____________________
Lễ Halloween vừa rồi mọi người vui vẻ hông ????????
Chứ chương sau cũng giống như Halloween nhé:))))))) máu nè, me nè, ngược nè, chết chóc nè ????.
Danh sách chương