Chương 17 
Edit: Malbec
Một người người khi đang vô cùng khiếp sợ sẽ có biểu cảm giống như vẻ mặt mẹ Tống bây giờ.
Bà trợn to mắt nhìn chằm chằm con trai phía đối diện, đôi tay đặt trên ngực giống như giây tiếp theo sẽ hít thở không thông. Thật sự những lời này của Tống Trầm giống như một một cây đao cắm trên ngực bà.
Những lời này của Tống Trầm cũng đã phá hủy những gì mà bà từng tin tưởng.
Cái gọi là lòng như tro tàn, chắc giống như bây giờ đây.
Người như mẹ Tống, cuộc sống cũng không được xem là như ý nhưng lại có được một người con trai khiến bà có thể từ trên cao mà nhìn xuống con trai người khác. Những người bố người mẹ tuy sự nghiệp thành công gấp trăm ngàn lần so với bà đều phải mang vẻ mặt lấy lòng nhìn bà.
Có lẽ ban đầu bà còn lo sợ bất an nhưng theo thời gian không ngừng lớn dần, người lấy lòng xung quanh bà ngày càng nhiều.
Bà bắt đầu đem lòng hư vinh này gán lên người con trai.
Chỉ khi con trai càng ưu tú, hoàn mỹ, bà mới có thể được nhiều người hâm mộ, nịnh nọt thế này.
Khi mẹ Tống lấy lại được tinh thần, phản ứng đầu tiên là trách móc, giọng nói bén nhọn: “Tống Trầm, con nói hươu nói vượn gì vậy?”
Nói hươu nói vượn sao?
Tống Trầm yên lặng nhìn bà, đột nhiên cười lên.
Cậu nói: “Chậu hoa kia quả thật là con đẩy, nhưng  mà con không dám thừa nhận.”
Khuôn mặt mẹ Tống không còn chút máu, trắng như một tờ giấy.
Chuyện xảy ra ở trường học vào ba tháng trước, sao mà bà không biết. Là một thành viên hội phụ huynh học sinh, bà còn triệu tập một vài phụ huynh khác cùng nhau đến trường học muốn nói pháp luật.
Lời lẽ chính đáng mà bà nói khi đó là thế nào?
Trường học là nơi để học tập, xuất hiện chuyện gây tổn thương cho người khác như thế này là hành vi hư hỏng trái với đạo đức, nhất định phải báo cảnh sát.
Khi đó ý kiến giáo viên là ngầm giải quyết, đây chỉ là hành vi nhất thời của học sinh.
Kết quả, bà đưa phụ huynh học sinh một lần nữa tới trường học, yêu cầu nhanh chóng báo cảnh sát bắt người.

Cuối cùng, thiên kim nhà giàu Trần Cẩm Lộ cũng thừa nhận.
Cô ta nói đó là hành động nhất thời của cô ta, Trần gia bồi thường cho người nhà học sinh bị thương một triệu tệ. 
Đây là lần đầu tiên mẹ Tống bị người khác coi khinh ở trường học như vậy, bà trơ mắt nhìn những đồng tiền dẫm đạp lên bà. Luật sư của Trần gia nhẹ nhàng thuyết phục những người khác, cái gọi là quyền lợi hội phụ huynh của mẹ Tống, trước mặt tiền tài lại không chịu nổi một kích.
Cho nên sau khi bà về nhà vẫn còn nhắc mãi, nên đuổi học Trần Cẩm Lộ.
Tống Trầm lạnh nhạt nhìn về phía mẹ cậu, thấp giọng nói: “Không phải mẹ luôn kêu gọi đuổi học người đẩy chậu hoa sao, người đó chính là con.”
Mẹ Tống vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, tức giận nhìn cậu, giống như không hiểu vì sao đứa con trai luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện đột nhiên lại biến thành như vậy.
Đến khi Tống Trầm giơ tay lên với cảnh sát, lặp lại lần nữa: “Tôi muốn tự thú.”
Cửa sổ hành lang không đóng lại, một trận gió thổi qua, khuôn mặt thiếu niên vừa kiên định vừa quyết liệt.
Lúc này mẹ Tống lảo đảo, cha Tống Trầm đỡ lấy, cuối cùng cũng mở miệng, nổi giận nói: “Tống Trầm con đừng có làm loạn.”
Thiếu niên quay đầu, đúng lúc ánh mặt trời chiếu trên má cậu.
Cậu nói: “Trong mắt hai người đây là làm loạn sao? Hai người không phải luôn nói làm sai thì phải gánh vác hậu quả ư. Con không phải một đứa con trai hoàn mỹ, thậm chí so với người mà hai người ghét bỏ trong miệng còn rác rưởi hơn. Bởi vì cô ấy còn dám bảo vệ con, còn con chỉ biết trốn tránh.”
Trần Cẩm Lộ giống như sống lại, cô chạy đến kéo tay Tống Trầm, lắc đầu.
“Tống Trầm, đừng, cậu không cố ý. Tớ biết cậu không cố ý, tớ đã bồi thường tiền cho Dương Thiền, cậu ấy cũng đã tha thứ cho tớ.”
Tống Trầm cúi đầu nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Trần Cẩm Lộ, loại người như tớ không đáng để cậu thích.”
Trần Cẩm Lộ run rẩy kéo lấy tay áo cậu.
Cô vừa khóc vừa lắc đầu: “Cậu không có, mình biết cậu không cố ý. Cậu không phải là loại người này, cậu còn nhớ lúc chúng ta mới nhập học không, tớ không cẩn thận rơi vào hồ nước của trường, quần áo và giày đều ướt hết, là cậu đưa tớ đến phòng y tế, cậu còn cởi giày cho tớ đi. Còn có sau khi chuyện này xảy ra, cậu vẫn luôn chú ý Dương Thiền, cậu cũng đã định thừa nhận.”
Đúng vậy, cậu đã định thừa nhận
Nhưng mà từ khi cậu học cấp 3, mẹ Tống yêu cầu cậu càng ngày càng nghiêm khắc. Top 10 không được, nhất định phải được top 5, sau này ngay cả top 5 cũng không được, nhất định phải là top 1.
Cậu bị bắt tham gia các cuộc thi, lấy giải thưởng cho trường.
Mỗi lần mẹ Tống ngồi dưới đài nhìn cậu nhận giải, mọi người xúm lại chúc mừng bà.
Giây phút đó, bà còn giống nhân vật chính hơn Tống Trầm.

Chuyện chậu hoa lần đó là vì mẹ cậu lại bắt cậu đi dạy bổ túc cho con thủ trưởng giúp bà, nhưng lúc đó cậu đã bị áp lực cuộc thi toán học làm cho không thở nổi. Cậu là người, không thể làm tốt tất cả mọi chuyện như thần.
Cậu không chịu nổi, cho nên trong lúc gọi điện, nhịn không nổi mà cãi lại.
Thật không ngờ, khua tay một cái làm rơi chậu hoa không biết ai đặt ở ban công.
Cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết dưới lầu, còn nghe rất nhiều bạn học la hét là ai đẩy chậu hoa.
Cậu phản ứng theo bản năng chạy đi.
Nhưng mà cậu không ngờ chuyện này đã vượt qua sức tưởng tượng của cậu, mẹ cậu lại giống như phát điên, cùng trường học muốn tìm ra học sinh này, hơn nữa lại còn muốn đuổi học.
Tống Trầm thấy cảnh sát không bắt mình, nhàn nhạt nói: “Cháu đã tra tài liệu, làm rơi đồ trên cao gây tổn thương cho người khác sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Lúc này ở hành lang, mẹ Tống vốn kiêu căng ngạo mạn thì bây giờ sắc mặt trắng như tờ giấy.
Nếu không phải có bố Tống Trầm đỡ bà, nhất định bà sẽ ngã xuống.
Tề Hiểu nhanh chóng nhìn Tiếu Hàn, đây là chuyện gì vậy.
Đầu Tiếu Hàn như muốn to ra, bận vụ án giết người hết một ngày không có chút manh mối, đều do hai đứa trẻ này làm gián đoạn, kết quả bây giờ lại ra một vụ làm rơi đồ từ trên cao làm bị thương người khác.
“Đội trưởng Tiếu, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
 
Tiếu Hàn hừ lạnh một tiếng: “Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, lấy hồ sơ điều tra vụ án này ra xem trực thuộc nơi nào, đưa cảnh sát xử lý vụ này lúc đó qua đây một chuyến.”
Vừa nghe sẽ xử lý chuyện này, mẹ Tống kêu lên một tiếng sợ hãi.
Bà gắt gao cầm lấy bàn tay Tống Trầm, khuôn mặt sợ hãi, nặng nề lắc đầu: “Không được, con không thể ngồi tù, con sao lại có thể ngồi tù, nếu con ngồi tù, cả đời này của con cũng xong luôn.”
Bây giờ bà hoàn toàn không nhớ dáng vẻ kiên quyết muốn đuổi học Trần Cẩm Lộ trước kia.
Tống Trầm nhàn nhạt nhìn mẹ cậu: “Là lỗi lầm của con.”
……
Tần Lục Trác đưa ly giấy trong tay cho người bên cạnh, lúc này Úy Lam đang đứng cạnh cửa sổ, bên ngoài vẫn còn đang ầm ĩ.
Cô nhận lấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Bọn họ ở trong văn phòng Tiếu Hàn, ngoài cửa sổ là mùa đông vắng vẻ trống trải, phía chân trời hiện lên một màu trắng xám ảm đạm, cành cây trơ trọi mang vẻ thê lương.
Lúc lâu sau, giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Chuyện này cô không sai.”
Uý Lam nghiêng đầu nhìn anh: “ Anh cảm thấy tôi đang tự trách?”
Tần Lục Trác nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi từ trước đến giờ luôn đen nhánh vào giờ phút này đang phát sáng giống như viên ngọc đen được mãi giũa, hiện lên một vẻ trầm tĩnh không nói nên lời.
Uý Lam nhìn ra bên ngoài: “Anh có biết vì sao dây cung trong lòng cậu ta lại đứt không?”
Trong thế giới nội tâm của mỗi người đều có một dây cung, có một số người có thể co giãn sợi dây này vừa phải, người đó có thể tự mình điều tiết, giảm bớt áp lực trong lòng. Nhưng có một số người khi gặp áp lực từ bên ngoài, áp lực đó sẽ như một đôi tay liều mạng kéo sợi dây kia, chỉ có không ngừng căng thẳng mà không thể thả lỏng bản thân.
Cho đến khi đã đạt đến giới hạn, dây cung trong lòng cũng sẽ đứt mất.
Khi đó người này sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý.
Áp lực của dây cung trong lòng Tống Trầm đến từ mẹ cậu ta, cậu ta càng hoàn mỹ, mẹ Tống càng tự hào. Mà kèm theo sự tự hào này chính là những yêu cầu càng lớn sau đó, hai người bọn họ rơi vào vòng tuần hoàn chết, mối quan hệ cộng sinh dựa vào nhau để tồn tại, không ai thoát được.
Bây giờ Tống Trầm đánh vỡ tầng quan hệ cộng sinh này, phá hủy thứ gọi là mặt nạ hoàn mỹ của mình.
Mẹ Tống bắt buộc phải đối mặt với một đứa con trai không hoàn mỹ.
Tần Lục Trác đứng cạnh cô, thò tay lấy hộp thuốc trong túi quần, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng nhưng mà ánh mắt lại nhìn người bên cạnh một cái, điếu thuốc chưa kịp đốt lại bị nhét trở về, anh lại một lần nữa nhìn về phía cô, con ngươi tối tăm như vực sâu, nhếch miệng, cười lạnh nói: "Chả lẽ cô vẫn muốn giúp cậu ta? Xem việc giúp người là niềm vui.”
Uý Lam suy nghĩ chút lại thật sự nghiêm túc gật đầu.
“Anh cũng có thể nói như vậy.”
Tần Lục Trác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, đáy lòng hiện lên ý cười.
Thầm nghĩ: Quả nhiên là cô gái có mạch não không bình thường.
Vốn dĩ chuyện của Trần Cẩm Lộ đã kết thúc, Uý Lam định rời đi, ai ngờ Tiếu Hàn lại giữ cô và Tần Lục Trác lại không buông. Nguyên văn lời của cậu ta là cách thời gian gây án càng ngắn thì tỷ lệ phá án càng lớn, bây giờ cục cảnh sát bọn họ rất cần chuyên gia chuyên nghiệp như hai người.
Uý Lam suy nghĩ một chút, hỏi: “Các người có cung cấp cơm chiều không?”
Tiếu Hàn cho rằng vị Uý tiểu thư này sẽ có yêu cầu đặc biệt gì, ai ngờ lại là yêu cầu mộc mạc thế này, nhất thời kích động suýt rơi nước mắt, liều mạng gật đầu: “Cung cấp, cung cấp, có thể cung cấp.”
Uý Lam mỉm cười, chỉ chỉ người đàn ông đứng bên cạnh: “Lúc trưa dì nhà ăn cho thêm đùi gà riêng cho anh ta, tôi cũng muốn.”
Tần Lục Trác cạn lời trừng mắt liếc cô một cái.
Anh quay đầu hỏi Tiếu Hàn: “Sở trường của cô ấy là tâm lý học, cậu bắt được nghi phạm tra khảo, cô ấy có thể giúp cậu. Bây giờ một chút manh mối cũng không có, cậu trông cậy cô ấy có thể giúp cậu phá án như thế nào?”
Tần Lục Trác nói không sai, Uý Lam am hiểu tâm lý học, nếu trong lúc thẩm vấn thì cô ấy có thể hỗ trợ rất nhiều.
Nhưng bây giờ đang là giai đoạn điều tra, ngược lại cảnh sát hình sự bình thường còn hữu ích hơn so với cô ấy.
Tiếu Hàn bị Tần Lục Trác dạy dỗ như vậy cũng không tức giận, duỗi tay sờ đầu, buồn bã nói: “Bây giờ hung thủ đã xoá sạch vân tay, ADN cũng không lưu lại, hơn nữa camera theo dõi cũng bị phá hỏng, căn bản không có tin tức hữu dụng nào.

“Ai nói mấy tin tức này vô dụng.” Tần Lục Trác nhìn cậu ấy, nói thẳng: “Cái thẻ căn cước kia của Trần Cẩm Lộ.”
Tiếu Hàn sửng sốt, đúng vậy, vật chứng như thế này lại bị anh bỏ qua.
Tần Lục Trác: “Có thể có được thẻ căn cước của Trần Cẩm Lộ, lại có thể ra vào biệt thực của Đỗ Như Lệ, không cần cẩn thận điều tra, cậu cũng có thể bài trừ ra người được chọn.”
Tiếu Hàn lập tức nói: “Anh trai Trần Cẩm Lộ - Trần Vũ?”
Vì trước mắt Trần Hồng Nguyên không ở trong thành phố cho nên ngay từ đầu xoá bỏ hiềm nghi của ông ta.
Tiếu Hàn vui vẻ gật đầu, lập tức đi tìm chứng cứ.
Kết quả Tiếu Hàn lại lôi kéo Uý Lam ở lại một chút để hưởng thụ đồ ăn ở cục cảnh sát, nghe nói là đầu bếp chỉ xào cho bọn họ ăn. Lăn lộn như vậy cũng đến 8 giờ tối, hai người mới rời khỏi cục cảnh sát.
Tiếu Hàn đưa bọn họ ra cửa, nghĩ rằng Tần Lục Trác sẽ đưa Uý Lam về nên khách sáo đưa người đến ghế phụ xe Tần Lục Trác, còn vô cùng lịch sự giúp cô mở cửa ghế phụ.
Tần Lục Trác lên xe nghe được Tiếu Hàn khách sáo bảo Uý Lam lần sau đến chơi.
Uý Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa lớn cục cảnh sát nghiêm trang, lắc đầu cười nói: “Nơi này của anh vẫn không nên tới thường xuyên thì tốt hơn.”
Tiếu Hàn ngẩn ra, sau đó cười to: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
“Lão đại, hôm nào tụ họp với mấy anh em chúng ta nha.” Tiếu Hàn từ đầu xe chạy đến ghế lái, đứng cạnh cửa xe.
Hiếm thấy Tần Lục Trác cong khoé miệng, gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp.”
Tiếu Hàn lùi về sau một bước, Tần Lục Trác đóng cửa sổ xe lại, chậm rãi lái xe rời đi.
Trên đường đi lại rất yên tĩnh, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, Tần Lục Trác nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấy cánh tay cô đặt trên cửa sổ xe, vô cùng nhã nhặn lịch sự.
Sớm đã qua giờ cao điểm, xe dừng trước cửa nhà Uý Lam, qua một lúc lâu thì người ngồi ở ghế phụ ngẩng đầu, bừng tỉnh: “Về đến nhà rồi.”
Uý Lam lần này rất thành thật, nói một tiếng cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.
Tần Lục Trác kéo cửa xe xuống, theo thói quen chờ cô vào đến nhà rồi mới đi.
Ai ngờ Uý Lam còn chưa đi tới cửa, Tần Lục Trác nhìn thoáng qua dưới đèn đường trong ngõ có bóng dáng một người đàn ông đang định cởi quần, sau đó hắn gọi một tiếng mỹ nữ.
Uý Lam quay đầu, Tần Lục Trác mở cửa gọi: “Uý Lam.”
Uý Lam đang định nhìn ngõ nhỏ phía trước thì thấy người đàn ông chạy như bay đến đây, chắn trước mặt cô.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, lại bị anh giữ ót, ấn vào ngực mình.
Áo khoác trên người anh vô cùng mềm mại, hoàn toàn tương phản với anh.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Nhắm mắt lại nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện