Edit: Malbec
 
Mặt trời ban trưa đang nhô cao, ai ngờ trong chớp mắt đã mây đen dày đặc, giống như mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Lúc xe dừng ở cục cảnh sát, bầu trời nặng trĩu như bị đè xuống.
 

Úy Lam xuống xe theo anh, hai người đi lên cầu thang vào trong phòng làm việc. 
 
Vừa mới đi vào, bọn họ đang định đi đến văn phòng Tiếu Hàn, ai ngờ đi được nửa đường vừa hay gặp Tề Hiểu, cậu thấy bọn họ liền nhanh chóng nói: “Trác ca, bác sĩ Úy, cuối cùng hai người cũng tới.”
 
Vẻ mặt Tần Lục Trác nghiêm túc, trực tiếp hỏi: “Tình huống hiện tại như thế nào?”
 
“Đội trưởng Tiếu đang tự mình thẩm vấn, anh nói xem đây là chuyện gì vậy chứ.” Tề Hiểu nói đầy sốt ruột.
 
Lưu Cẩn là em gái Lưu Dụ, không ít người trong đội đã gặp qua. Lúc trước, sau khi Lưu Dụ hi sinh, chính là Tiếu Hàn đã đi cùng cha mẹ cậu ấy một khoảng thời gian.
 
Ai ngờ con bé lại liên quan đến vụ án giết người.
 
Vì vừa rồi trong điện thoại, Tiếu Hàn nói cho anh biết người bị thương đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
 
“Tình trạng người bị thương bây giờ thế nào?”

 
Tề Hiểu lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ còn đang trong phòng phẫu thuật, hai đồng nghiệp của chúng ta đã chạy tới đó, nhưng mà nghe nói tình trạng không quá lạc quan. Bởi vì khi người được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê.”
 
“Mà ót cô gái đó lại tiếp đất trước.”
 
Lúc nói xong câu nói cuối cùng, Tề Hiểu lại thở dài một hơi.
 
Trên đường Tần Lục Trác đi theo anh ta đến phòng thẩm vấn đã hỏi thăm một chút về tình huống vụ án này.
 
“Camera đâu?”
 
“Cầu thang lớp học không có camera. Cho nên không quay lại được những gì đã phát sinh. Nhưng có hai học sinh phát hiện thấy Lưu Cẩn ở hiện trường. Chúng ta chỉ có thể đưa con bé về trước.”
 
Thật ra vụ án xảy ra rất đơn giản.
 

Buổi trưa hôm nay, Giang Hiêu Nghiêu bị người đẩy xuống từ tầng năm, đúng lúc có hai học sinh đi qua, đứng ở nơi giao giữa cầu thang tầng năm và tầng sáu nhìn thấy Lưu Cẩn.
 
Hai học sinh đó lập tức gọi 120.
 
Mà Lưu Cẩn thì bị bảo vệ trường học khống chế tại chỗ.
 
Nhưng từ sau khi cô bé được đưa tới cục cảnh sát một mực nói mình bị oan, người không phải do cô bé đẩy.
 
Nhưng ở hiện trường, ngoại trừ cô bé thì không có người thứ ba nên chỉ có thể đưa cô bé về.
 
Bọn họ đi vào phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, từ nơi này có thể nhìn thấy phòng bên cạnh có Tiếu Hàn và một nữ cảnh sát, trong đó còn có Lưu Cẩn.
 
Bởi vì Lưu Cẩn là một cô gái, lúc này lại gặp chuyện nên vô cùng khủng hoảng.
 
Cho nên nữ cảnh sát được sắp xếp hỏi han cô bé, hi vọng cô bé đừng khẩn trương như vậy.
 
Hai tay Tần Lục Trác bắt chéo trước ngực, yên lặng nhìn về phía đối diện. Lúc này Lưu Cẩn chỉ biết lắc đầu, lặp đi lặp lại: “Đúng, em bất hòa với cậu ấy nhưng không hận cậu ấy đến mức đẩy cậu ấy xuống lầu, em không giết người.”
 
Giang Hiêu Nghiên bị đẩy xuống lầu, đầu va chạm với mặt đất, máu chảy khắp nơi.
 
Mùi máu tanh đặc biệt kinh khủng.
 
Từ nhỏ Lưu Cẩn đã sợ máu nên khi cô xuống lầu, nhìn thấy cảnh đấy thì hai chân đều mềm nhũn, căn bản không đi được.
 
Đáy lòng Tiếu Hàn cũng không hy vọng là do cô bé làm, nhưng lúc này có camera đang thu hình, cậu cũng không thể công khai bao che Lưu Cẩn, chỉ có thể cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Em suy nghĩ lại một chút, lúc em xuống lầu có nghe thấy tiếng động kỳ lạ gì không, hay là nghe thấy có ai đó nói chuyện.”
 
Lưu Cẩn bỗng nhiên ôm đầu, cô thấp giọng nói: “Không có, không có, thật sự không có.”
 
Tiếu Hàn đi một vòng tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, giọng điệu chậm dần: “Lưu Cẩn, em cố gắng nhớ lại. Nếu thật sự giống như em nói thì em vô tội. Chỉ có khi em phối hợp với cảnh sát, chúng tôi mới có thể giúp em.”
 
Lưu Cẩn hoang mang lo sợ ngẩng đầu nhìn anh ta.
 
Cô cũng muốn cho cảnh sát manh mối nhưng hôm nay bà dì của cô tới, cô ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu. Lúc đi ra đã gặp phải Giang Hiêu Nghiên một người toàn máu nằm ở tầng năm.
 
Cô thật sự không có đầu mối.
 
Tề Hiểu nhìn thấy cũng thở dài một hơi, chỉ vào bên trong nói: “Một tiếng rồi, vẫn là hỏi gì cũng không biết.”

 
Đúng lúc điện thoại Tề Hiểu vang lên, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Đồng nghiệp đến hiện trường gọi tới.”
 
Nói xong, cậu nhận điện thoại, vừa nghe hai câu đã đổi sắc mặt.
 
Cậu tức giận hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao lại không có camera giám sát?”
 
Tần Lục Trác quay đầu nhìn sang, ánh mắt sáng rực, Tề Hiểu bị anh nhìn đến rụt đầu lại. Nhưng không có cách nào, chỉ có thể kiên trì tiếp tục gọi điện thoại. Thế nhưng càng nghe càng nổi nóng.
 
Đến khi cúp điện thoại, Tề Hiểu mới nói: “Vừa rồi lão Hoàng gọi điện về, nói bên tòa nhà dạy học số ba của trường đại học xảy ra vấn đề, hôm nay đúng lúc sắp xếp kiểm tra sửa chữa thiết bị. Cho nên camera giám sát bị tạm ngừng mấy giờ.”
 
Không ai ngờ, lâu như vậy không xảy ra chuyện gì, cố tình lúc sửa chữa camera giám sát thì lại xảy ra chuyện.
 
Vốn dĩ trường học đặt camera, đặc biệt là ở lớp học thường phát huy tác dụng khi đến cuộc thi. Ai mà nghĩ tới, bây giờ khi muốn xem thì lại không có.
 
Con ngươi Úy Lam hơi co lại.
 
Cô chuyển ánh mắt về phía Tề Hiểu: “Trước đó trường học có thông báo đến sinh viên chuyện kiểm tra camera giám sát không?”
 
Tề Hiểu sững sờ.
 
Ngược lại Tần Lục Trác nhìn cô, khẽ hỏi: “Em nghi ngờ là cố ý chọn hôm nay?”
 
Trước mắt vì người bị thương còn đang ở trong bệnh viện cho nên họ căn bản không có cách nào tiến hành nghiệm thương người bị hại, cho nên đến cùng cô gái đó tự ngã xuống hay bị người đẩy xuống đến bây giờ vẫn chưa có kết luận.
 
Nhưng vì tình huống hiện trường lúc ấy có hai người chứng kiến.
 
Nên mới không thể không đưa Lưu Cẩn về thẩm vấn trước.
 
Nhưng chuyện bảo trì camera giám sát này lại tăng thêm khả năng chuyện này do con người làm.
 
Trùng hợp quá nhiều, đó chính là cố ý.
 
Úy Lam không kiêng kị nói: “Nếu như trước đó trường học có thông báo về chuyện này, như vậy rất có thể hung thủ nhân cơ hội này mới hạ thủ với Giang Hiêu Nghiên.”
 

Nếu như trước đó trường học không thông báo, mặc dù không loại bỏ khả năng cố ý.
 
Nhưng hai khả năng do người làm và ngoài ý muốn sẽ chia đều 5-5.
 
Lúc đầu Tề Hiểu không hiểu lắm, đến khi nghe thấy Úy Lam giải thích.
 
Trong phút chốc đã hiểu ra.
 
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, lúc này đồng nghiệp gọi điện về còn đang ở hiện trường, cậu hỏi vấn đề này nhưng đối phương không có câu trả lời chắc chắn, chắc là đi tìm nhân viên trường học hỏi thăm.
 
Chờ một hồi lâu, điện thoại vang lên lần nữa.
 
Tề Hiểu nghe điện thoại, liên tục nói hai câu tôi biết rồi mới cúp máy.
 
"Lão Hoàng đã hỏi thăm, cậu ta nói hôm thứ sáu trường học có dán thông báo. Vì tòa nhà này không chỉ bảo trì thiết bị giám sát mà còn cả máy chiếu nên trước đó trường học có thông báo. Như thế để học sinh xin sử dụng phòng học cuối tuần sẽ phải đi tòa nhà khác.”
 
Nghe cậu giải thích như thế, lông mày Tần Lục Trác lại càng nhíu chặt.
 
Anh quay đầu nhìn về phía Tề Hiểu, hỏi: “Thiết bị tòa nhà này đã không thể dùng, vì sao hôm nay là cuối tuần mà Lưu Cẩn và Giang Hiêu Nghiên đều ở đó?”
 
Tề Hiểu nói: “Lưu Cẩn nói con bé đến tòa nhà số ba là đi ôn tập, đã sắp đến kỳ thi cuối kỳ. Trong ký túc xá không yên tĩnh, con bé không muốn ở lại ký túc xá."
 
Lý do này quả thật đáng tin cậy.
 
Thi cuối kỳ, rất nhiều sinh viên sẽ lựa chọn học ở thư viện hoặc phòng tự học.
 
“Điều tra bối cảnh Giang Hiêu Nghiên sao rồi?”
 
Tề Hiểu gật đầu: “Đội trưởng Tiếu đã sớm sắp xếp, những đồng nghiệp ở lại hiện trường đang hỏi thăm giáo viên và những bạn học khác.”
 
Nhưng hỏi thăm cũng cần thời gian.
 
“Điện thoại Giang Hiêu Nghiên đâu?”
 
Tề Hiểu thở dài một hơi : “Đã sớm rơi vỡ rồi, lúc cô bé rơi từ trên lầu xuống có lẽ đang cầm điện thoại trong tay. Điện thoại rơi từ trên cầu thang xuống, rơi xuống cầu thang tầng hai. Lúc chúng ta tìm ra thì đã vỡ nát.”
 
Tần Lục Trác nói thẳng: “Vậy thì cậu tìm người phá giải Gmail, QQ, WeChat, Weibo và tất cả mạng xã hội có thể nghĩ tới đều phá giải hết. Cái này có tác dụng hơn so với mấy cậu hỏi thăm giáo viên và bạn học của cô ta.”
 
Dù sao đại học cũng không giống cấp ba có vài lớp mà chủ nhiệm lớp một học kỳ xuất hiện có mấy lần.
 
Trông cậy vào chủ nhiệm lớp để hiểu rõ một sinh viên rất khó.
 
Về phần những sinh viên khác, bạn học cùng lớp nhiều lắm khi đi học sẽ chơi với nhau, tan lớp rồi thì cơ bản lấy phòng ngủ là đơn vị hoạt động chính. Nhưng quan hệ giữa Giang Hiêu Nghiên và bạn cùng phòng không tốt cho nên muốn hiểu được cô ta bình thường làm gì, đi cùng ai, không bằng trực tiếp phá giải mấy ứng dụng mạng xã hội cho nhanh.

 
Úy Lam đứng một bên nghe Tần Lục Trác nói, cũng gật đầu.
 
Cho dù mấy năm nay anh không ở trong đội cảnh sát nhưng một khi gặp phải vụ án, cho dù khó giải quyết cỡ nào, dường như anh cũng có thể tìm ra một con đường khác để đi đến đáp án thật sự.
 
Tề Hiểu nghe xong bèn nhanh chóng đi tìm khoa kỹ thuật.
 
Ai ngờ cậu ta vừa đi, Thẩm Phóng đã gọi điện cho Tần Lục Trác.
 
Giọng điệu cậu ta rất sốt ruột, hỏi: “Lão đại, anh có thấy hot search Weibo không? Trường học Lưu Cẩn xảy ra chuyện, nghe nói có một nữ sinh bị đẩy từ trên lầu xuống.”
 
Weibo?
 
Tần Lục Trác vốn không chơi mấy trò này.
 
Nhưng Úy Lam đã một bên lấy điện thoại ra, cô có một nick Weibo, là Ôn Thấm lôi kéo cô lập. Ôn Thấm rất hay dùng, thỉnh thoảng sẽ tag cô và Từ Giai Ninh. 
 
Cô ấn mở hot search, nhìn thấy tên trường học Lưu Cẩn ở no.7 hot search.
 
Mà sau tên trường học còn có một chữ "mới".
 
Chắc là vừa mới lên hot search chưa được bao lâu.
 
Cô nhấn vào, thấy không ít người đã chia sẻ và thảo luận. Trong đó lượt chia sẻ nhiều nhất là một tài khoản tự xưng là sinh viên trường đại học đó.
 
“Không ngờ trường học của tôi cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy, bây giờ rốt cuộc học sinh bị làm sao vậy. Trước đó thấy ngứa mắt bạn cùng phòng liền đầu độc giết người, bây giờ lại càng lợi hại hơn, trực tiếp đẩy người xuống lầu. Đúng là hai người này trước đây đã có ân oán, hôm bữa còn đứng đầu Weibo một lần về chuyện đó, chuyện lần này hẳn được gọi là một thỏi son dẫn tới án mạng."
 
Bình luận phía dưới càng thêm đặc sắc.
 
“Son môi? Không phải hai nữ sinh ầm ĩ vì bạn trai mà là tranh nhau một thỏi son thôi sao.”
 
“Mẹ nó, không phải bạn cùng phòng hiếm thấy trong bài Weibo đó chứ? Chủ bài đăng nghi ngờ son môi của mình bị bạn cùng phòng trộm, cuối cùng ầm ĩ đến mức gọi phụ huynh. Kết quả anh trai bạn cùng phòng đó còn vô cùng hung hăng. Là chuyện này sao?”
 
“Đáng sợ quá, bài đăng này tôi cũng đã xem qua, cho nên lại là hai cô gái này?”
 
“Tôi có nên cảm ơn bạn cùng phòng năm đó không giết mình không?”
 
Tần Lục Trác không có Weibo, chỉ có thể xem của Úy Lam. Thế nhưng sau khi anh xem xong, xùy một tiếng: “Đây là chuyện gì thế.”
 
Úy Lam nhìn về phía đối diện: “Dân mạng toàn thế này, chỉ thích hóng hớt, khoa tay múa chân không chút áp lực.”
 
Nhưng lại không biết tình huống người trong cuộc gian nan đến mức nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện