Uý Lam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, so với lần trước nói đùa vụ đính hôn, lúc này tuy chiếc nhẫn trên tay cô trông rất đơn giản nhưng đáy lòng lại trào dâng niềm thỏa mãn và hạnh phúc. 

Tần Lục Trác đang lái xe nhưng ánh nhìn nơi khoé mắt lại vẫn luôn thấy được từng động tác nhỏ của cô. 

Trông thấy cô cúi đầu, mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Thích không?"

"Thích ạ"

Uý Làm vuốt ve chiếc nhẫn, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng là chính tay Tần Lục Trác làm ra, ngay cả chữ cái đầu tiên của tên cô được khắc bên trong cũng do anh tự mình làm. 

Cô có hơi khó tin mà nâng bàn tay mình lên: "Là do chính anh làm ư?"

Tần Lục Trác thấy cô hỏi như thế thì dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ anh lại lừa em à?"

Uý Lam thấp giọng thầm thì như cảm khái, nói: "Hình như cái gì anh cũng làm được hết."

Cảnh tượng cầu hôn vừa rồi vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu cô. Tuy chỉ có hai người bọn họ nhưng cô lại rất thoả mãn. Bởi vì người đang đứng trước mặt cô đây luôn biết cô muốn gì, anh hoàn toàn không cảm thấy cô làm những chuyện đó là vô nghĩa. 

Anh nguyện ý trả giá cho ước mơ của cô. 

Lúc trước, khi ở Việt Nam, biết rõ là có nguy hiểm nhưng anh vẫn không ngần ngại mà xuất hiện. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, cô đã nhận định được anh chính là người đàn ông duy nhất của đời cô. 

Trong lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ, Tần Lục Trác duỗi tay mình ra nắm lấy tay cô, nở nụ cười rồi giải thích: "Thời gian gấp gáp quá, anh chỉ có thể tặng em một chiếc nhẫn đơn sơ trước."

Uý Lam trợn to đôi mắt: "Còn nữa à?"

"Có cô gái nào được cầu hôn mà lại không có nhẫn kim cương đâu, người khác có thì Uý Lam của anh làm sao mà thiếu được."

Uý Lam của anh….

Khi cái tên của cô được anh gọi ra khỏi miệng bằng cách này, Uý Lam hơi mím môi, trên mặt xẹt qua một tia ngượng ngùng. 

Tần Lục Trác của cô, Úy Lam của anh. 

Bắt đầu từ giờ trở về sau, tên của hai người sẽ gắn liền cùng nhau như thế. 

Thật ra, Uý Lam không có quá nhiều ha/m muốn đối với mấy món đồ như nhẫn kim cương. Có lẽ cô vẫn luôn dư dả về vật chất cho nên những thứ có thể là cần thiết đối với người khác, với cô thì có cũng được không có cũng chẳng sao. 

Thế nhưng cô không ngờ Tần Lục Trác lại có ý tưởng thành lập Quỹ hội Lam & Lục này. 

Chờ đến khi xe dừng lại trước cửa nhà cô, Tần Lục Trác nhìn thoáng qua bên trong, lần trước chỉ có thể dừng lại ngoài cổng lớn, lần này thì không tồi, có thể nhìn thấy biệt thự của Uý gia. 

Uý Lam chỉ chỉ qua đó: "Đây chính là nhà em."

Tần Lục Trác tiến tới gần cô, Uý Lam có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang càng lúc càng gần, cô chậm rãi ngã người về phía sau, đôi mắt hơi khép, bỗng một tiếng động nhỏ vang lên, là tiếng dây an toàn được gỡ ra. 

Cô giương mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông gần trong gang tấc kia đang nở nụ cười nhẹ. 

Chọc ghẹo cô ư. 

Uý Lam có hơi tức giận, định giơ tay đẩy anh ra, kết quả vừa nâng tay lên thì cả cơ thể Tần Lục Trác đã ép tới, đôi môi anh không chút chần chừ mà dán lên môi cô, đầu lưỡi xâm nhập một cách thẳng thừng, bàn tay anh lại nhẹ nhàng đ/è xuống bả vai cô. 

Trong xe đang mở máy sưởi, toàn bộ hô hấp của cô vào lúc này hầu như đã bị anh hút đi. 

Cô thở gấp nhẹ nhàng, gương mặt dần dần nóng lên, nhiệt độ càng lúc càng cao. 

Vì không gian quá mức yên tĩnh nên một chút xíu động tĩnh của hai người đều bị khuếch đại đến vô hạn. Âm thanh của môi lưỡi quấn lấy nhau, đầu lưỡi anh quyến luyến cánh môi mềm của cô, còn cả những cái vuốt v/e chậm rãi trên cánh tay cô. 

Cửa sổ xe đóng chặt, mặc cho tiếng gió bắt đầu thổi vi vút bên ngoài, giờ này khắc này, cô chỉ có thể cảm nhận được anh mà thôi. 

Mãi cho đến khi một tiếng động lớn vang lên, Uý Lam bị doạ mở bừng mắt ra, vươn tay đẩy Tần Lục Trác theo bản năng rồi mới nhìn ra bên ngoài. Mấy động tác liền mạch kia thật ra lại giống học sinh trung học yêu sớm bị phát hiện. 

Sau khi Tần Lục Trác bị cô đẩy ra như thế cũng chỉ cúi đầu cười. 

Vừa định nói chuyện, anh đã bị Uý Lam duỗi tay che miệng lại, cô thấp giọng nói: "Suỵt, đừng nhúc nhích."

Anh nhìn theo nơi phát ra âm thanh vừa rồi, phát hiện thì ra là hai người quen. 

Chẳng phải ai khác mà chính là hai vợ chồng Uý Nhiên và Phó Chi Hành. 

Hai người họ hẳn là đi ra từ Uý gia, vừa ra tới đây thì đụng phải cánh cửa nên mới phát ra tiếng động lớn như thế. Lúc này, Uý Nhiên đang đi thẳng về phía trước, Phó Chi Hành vẫn luôn che trước mặt cô ấy, hình như đang muốn giải thích gì đó. 

Bởi vì trời đã tối, tuy có đèn đường nhưng cửa sổ xe cách đó khá xa nên bọn họ trong xe chỉ trông thấy động tác của Uý Nhiên. 

Hình như cô ấy không muốn nghe Phó Chi Hành giải thích. 

Hai người đó dây dưa với nhau một lúc, Phó Chi Hành dường như thật sự nóng nảy. 

Anh ta ngăn trước mặt Uý Nhiên, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy mặt cô ấy rồi bất chấp tất cả mà hôn xuống. 

Uý Lam hít sâu một hơi, có lẽ cô không ngờ Phó Chi Hành sẽ mạnh mẽ như thế. Là em gái ruột, cô cũng coi như hiểu rõ phương thức ở chung giữa hai vợ chồng chị gái, từ trước đến giờ đều toàn là chị cô mạnh mẽ và chiếm thế chủ động. 

Có lẽ Uý Nhiên cũng không ngờ đến, đang định giãy giụa. 

Thế nhưng Phó Chi Hành ôm cô thật chặt, hôn một cách bất chấp, sau một phút đồng hồ thì sự giãy giụa của Uý Nhiên rõ ràng đã lơi lỏng. 

Sau ba phút đồng hồ, hai người ở cổng lớn Uý gia đắm chìm như quên hết tất cả. 

Uý Lam quay đầu, thấy Tần Lục Trác vẫn đang xem, cô bèn duỗi tay xoay đầu anh lại: "Không được nhìn nữa."

Tần Lục Trác cười, không thèm để ý mà nói: "Em thật đúng là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thấp đèn, vừa nãy rõ ràng em nhìn trước mà."

"Bây giờ em không nhìn, anh cũng không được nhìn nữa."

Uý Lam mất tự nhiên nói.

Tuy đó là chị gái và anh rể của mình nhưng chứng kiến họ thân thiết như thế, đáy lòng vẫn có chút mất tự nhiên. 

Tần Lục Trác gật đầu, cười nói: "Vậy được, chúng ta cứ ở đây chờ bọn họ."

……

Hai người quả thật đã ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ, cũng may là vừa rồi Tần Lục Trác đậu xe dưới chỗ tối nên đến bây giờ mà Uý Nhiên và Phó Chi Hành vẫn chưa phát hiện ra bọn họ. 

Nếu không thì tất cả mọi người đều sẽ rất xấu hổ. 

Cũng không biết đã qua bao lâu, Uý Lam quay đầu muốn nhìn tình huống đằng sau một chút. 

Ai ngờ cô vẫn chưa kịp làm gì thì cằm đã bị người đàn ông kế bên nắm lấy, anh nói đầy bá đạo: “Không được nhìn nữa.”

Uý Lam: “.....”

Cô nói một cách bất đắc dĩ: “Em không thể cứ ngồi ở đây cả đêm như vậy được.”

“Không sao, anh sẽ ngồi cả đêm ở đây với em.” Tần Lục Trác rất tri kỷ mà nói. 

Uý Lam trừng mắt nhìn anh, cũng may, trước khi cô lại mở miệng nói chuyện lần nữa thì người đàn ông này đã buông tay ra. Cô quay đầu qua nhìn thì chỗ cổng lớn đâu còn ai nữa, đã sớm trống trơn. 

Khiến Uý Lam kinh ngạc nói: “Bọn họ đi rồi.”

“Đi lâu rồi.”

Không chừng còn phát hiện ra xe của bọn họ nữa ấy chứ, Tần Lục Trác nói một cách bâng quơ. 

Bởi vì trước khi đi, Phó Chi Hành đã nhiều lần nhìn về phía này. Tần Lục Trác lại rất tự nhiên, dù sao thì anh đỗ xe ở đây trước, lại nói tiếp, bọn họ cũng không phải nhìn lén. 

Uý Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Cô vươn tay mở cửa xe, nói: “Em nên vào nhà rồi. Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Tần Lục Trác gật gật đầu nhưng vẫn mở cửa xe bước xuống, đến khi hai người đứng trước cổng lớn Uý gia, Tần Lục Trác vừa định trao cho cô nụ hôn tạm biệt, ai ngờ Uý Lam lại lùi về sau một bước, còn liếc mắt lấm lét nhìn xung quanh. 

“Bọn họ đi lâu rồi.”

Tần Lục Trác thấy dáng vẻ này của cô thì buồn cười mà nói. 

Anh giơ tay ôm cô vào lòng, bàn tay xoa xoa sau lưng cô, dịu dàng nói: “Chờ lần tới khi đến đây, anh sẽ có thể quang minh chính đại bước vào nhà.”

Hai lần đầu anh chỉ có thể đưa cô đến cổng nhà mà thôi. 

Nhưng cũng may, sắp tới anh có thể vào được rồi. 

Uý Lam dựa vào ngực anh, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám với chất liệu mềm mại, cô cọ mặt mình lên trên đó, cảm giác thật ấm áp dễ chịu, khiến người ta có thể rời đi. 

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Uý Lam mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên từ trong ngực anh. 

Cô nói: “Trở về nghỉ ngơi sớm đi nha.”

Tần Lục Trác gật đầu: “Ừ, ngày mai gặp.”

Uý Lam ngốc lăng, đang nghĩ ngày mai họ có hẹn gặp nhau sao? Thì thấy Tần Lục Trác đã nhìn cô đầy nguy hiểm, sau khi phát hiện sự nghi hoặc trên mặt cô, anh mới thấp giọng hỏi: "Không lẽ em đã quên mất ngày mai có chuyện gì à?"

Anh đã nói như thế thì làm sao Uý Lam dám trả lời là vừa rồi cô thật sự quên mất. 

Tần Lục Trác duỗi tay vỗ nhẹ lên ót cô: "Nhớ kỹ nè, ngày mai anh sẽ tự mình tới cửa cầu hôn."

Cầu hôn. 

Nghe thấy hai chữ này đúng là hơi lạ lẫm.

Vì thế nên hai người lại đứng trước cổng ngọt ngào một hồi, Tần Lục Trác mới lên xe rời đi. 

Uý Lam đứng một chỗ nhìn xe anh chậm rãi khởi động, cuối cùng thì dần dần biến mất trong màn đêm, sau đó cô xoay người đi vào nhà. Lúc này, hai ngọn đèn trước biệt thự bỗng sáng lên, chiếu rọi đến dưới hành lang. 

Khi cô đẩy cửa bước vào thì nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện. 

Uý Lam thay giày rồi đi vào phòng khách: "Con về rồi đây."

Nghiêm Phòng đang ngồi trong phòng khách, hôm nay bà gọi điện thoại cho Uý Nhiên vốn chỉ muốn bảo ngày mai cô và Phó Chi Hành về nhà một chuyến. Vì cha mẹ Tần Lục Trác đến, dựa theo lễ nghĩa thì cả nhà bọn họ nên có mặt đầy đủ. 

Không ngờ tối đêm nay Uý Nhiên đã trở về. 

Hơn nữa, sau khi trở về không bao lâu thì Phó Chi Hành cũng có mặt. 

Là một người mẹ, tất nhiên Nghiêm Phong rất mừng khi thấy hai vợ chồng con gái mình như hình với bóng, tốt hơn nhiều so với nửa năm trước gặp mặt nhau có mấy lần. 

Vậy nên cho dù nhìn ra bầu không khí giữa hai người có chút khó xử nhưng Nghiêm Phong làm như không thấy gì. 

Dù sao đó cũng là chuyện giữa hai vợ chồng trẻ, bà là người lớn, nếu can thiệp quá nhiều ngược lại không tốt. 

Sau khi Uý Lam trở về, Nghiêm Phong gọi cô lại, nói: "Thực đơn ngày mai mẹ đã cho người chuẩn bị một phần, con nhìn xem, có biết cha mẹ Tần Lục Trác kiêng cử gì không?"

Uý Làm đi đến bên cạnh sô pha thì thấy trên tay Nghiêm Phong cầm một cuốn sách. 

Cô chớp chớp mắt, có hơi khó tin: "Long trọng như vậy à?"

Lời này nói ra khiến Uý Nhiên ở cạnh bên không nhịn được mà duỗi tay chọc vào đầu cô: "Em có ngốc hay không? Mẹ xem trọng như thế còn chẳng phải là vì em ư?"

Nghiêm Phong thấy Uý Nhiên nói như vậy thì bà lập tức nhíu mày: "Không được nói em gái như vậy, em nó lớn rồi."

Uý Nhiên hừ một tiếng, ngả lưng ra ghế sô pha: "Bất công."

Uý Lam hết cách, chỉ có thể đỡ trán, nói: "Em biết mẹ làm thế vì muốn tốt cho em nhưng làm long trọng quá, em cảm thấy có gánh nặng."

Cô lại nói: "Hơn nữa, em chỉ mới ăn cơm cùng cha mẹ anh ấy có một lần, không rõ họ thích hay ghét thứ gì."

Uý Nhiên ra chủ ý cho cô: "Em không biết nhưng Tần Lục Trác phải biết chứ."

Uý Lam nghe chị mình nhắc tới Tần Lục Trác thì nhớ đến chuyện vừa xảy ra ngoài cổng, cô chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa. 

Ngược lại, Phó Chi Hành như suy tư nhìn cô, cười hỏi: "Vừa rồi là em rể tương lai đưa em về phải không?"

Uý Nhiên quay đầu nhìn hắn: "Người ta có tên có tuổi, em rể tương lai cái gì chứ."

Phó Chi Hành cụp mắt, Uý Lam đứng đối diện thấy vậy thì đáy lòng có hơi khó xử. Vừa nãy xe bọn họ dừng ở đó, nếu anh rể thấy được sẽ không cho là bọn họ cố ý nhìn lén chứ. 

Nhưng mẹ và chị đều ở đây, Uý Lam cũng ngại giải thích. 

Nghiêm Phong cảm thấy Uý Nhiên nói đúng bèn kêu Uý Lam đi hỏi Tần Lục Trác về sở thích của cha mẹ anh. Uý Lam nhân cơ hội này tìm lý do lên lầu gọi điện thoại. 

Sau khi về phòng, Uý Lam nghĩ có lẽ lúc này Tần Lục Trác đang lái xe nên không gọi cho anh mà lấy quần áo, vào phòng tắm đi tắm rửa trước.

Khi cô ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa. 

Vừa mở cửa, Uý Nhiên đã đứng đó giơ chai rượu lên: "Uống vài ly nhé."

Uý Lam chưa kịp mở miệng thì cả người đã bị Uý Nhiên đẩy ra, chen vào phòng. 

Uý Nhiên không chỉ mang theo chai rượu đến mà còn có hai cái ly, vừa vào phòng thì cô đã ngồi xuống ghế sô pha, mở nắp chai rượu ra rồi rót một ít rượu vào ly. 

Dưới ánh đèn, màu đỏ tím của rượu nhiễm thêm một tầng sắc thái ma mị. 

Uý Lam ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Anh rể đâu rồi?"

Uý Nhiên trừng mắt nhìn cô: "Đừng có cái hay không nói lại nói cái dở nha. Vì trốn hắn nên chị mới đến tìm em uống rượu này."

Dù sao cũng là em gái ruột, Uý Nhiên không thèm để ý, nói không chút giấu diếm. 

Uý Lam nhìn cô, vừa lúc Uý Nhiên ngẩng đầu trông thấy ánh mắt kia thì hỏi đầy nghi hoặc: "Em nhìn chị như thế làm chi?"

Hừm, nếu không phải một tiếng trước có màn ôm hôn kịch liệt ngoài cửa thì chỉ sợ cô cũng cho rằng Uý Nhiên và Phó Chi Hành đã xảy ra chuyện gì đó. 

Xem ra, dù có thoải mái như Uý Nhiên, ở phương diện cảm tình cũng sẽ có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo. 

Uý Lam không từ chối, bưng ly rượu từ trên bàn lên, lắc lắc rượu trong ly, hỏi: "Chị trốn anh rể chi vậy?"

Uý Nhiên không nói gì, chỉ nhấp một ngụm rượu vang đỏ. 

Qua một lát, cô mới thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Anh ta muốn có con với chị.”

Uý Lam sửng sốt. 

Cô ấy nói: “Tuy cha mẹ không nói gì nhưng thật ra họ đã hy vọng rất lâu rồi.”

Đại khái những bậc làm cha mẹ sau khi con cái kết hôn sẽ luôn nôn nóng chờ đợi đời sau của con mình. Cha mẹ bọn họ đương nhiên không ngoại lệ, chỉ là Nghiêm Phong không mở miệng thúc mà thôi. 

Uý Lam thấy biểu tình Uý Nhiên như vậy, cô hỏi: “Vậy thì chị do dự điều gì?”

“Em nói…. Phó Chi Hành có yêu chị thật lòng hay không?”

Trong lúc Uý Nhiên nhẹ giọng nói những lời này thì chính cô ấy giống như phải chịu sự hoảng hốt, ngồi bật dậy từ ghế sô pha, đôi mắt trông mong nhìn Uý Lam, lắp bắp giải thích: “Không không, ý chị là sinh con là chuyện lớn, chị cảm thấy nên suy xét kỹ một chút. Với cả….”

Giọng nói cô ấy càng lúc càng nhỏ. 

Đây là một Uý Nhiên mà Uý Lam chưa bao giờ gặp qua, giờ phút này, cô ấy không còn là đại tiểu thư cao sang quyền quý của Uý gia nữa. 

Khi nhắc tới Phó Chi Hành, vẻ mặt cô ấy luôn lộ ra sự thiếu tự tin. 

Uý Lam nghiêm túc nhìn cô: “Chị yêu anh ấy rồi, đúng không?”

Uý Nhiên không cho câu trả lời nào về vấn đề này, cô chỉ giơ ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch. 

Cái gọi là rượu không say người, người tự say, tửu lượng của Uý Nhiên chẳng kém nhưng đêm nay lại say rất nhanh. Lúc Phó Chi Hành nhận được cuộc gọi của Uý Lam, chạy lên tới thì đã thấy Uý Nhiên say ngã vào sô pha rồi. 

Phó Chi Hành đã thay một thân áo ngủ, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy cô gái mặc cùng bộ áo ngủ của mình nằm trên sô pha. 

Hắn nở nụ cười xin lỗi với Uý Lam: “Anh mới đi tắm một lát thì đã không thấy tăm hơi chị của em đâu.”

Uý Lam nháy mắt, ý bảo hắn mang người đi. 

Phó Chi Hành đi đến bên cạnh sô pha, khom lưng, đôi tay chặn ngang ôm người vào trong ngực. Vóc dáng Uý Nhiên không thấp nhưng hắn vẫn ôm được cô một cách rất nhẹ nhàng. 

Chờ Phó Chi Hành đi đến cửa, Uý Lam đi qua định khép cửa. 

Phó Chi Hành gật gật đầu về phía cô, thấp giọng nói: “Cám ơn em, Lam Lam.”

Uý Lam thấy hắn kêu mình như vậy thì hàng mày xinh đẹp nhăn lại, trừng mắt liếc hắn một cái. Thế nhưng, trước khi đóng cửa, cô gọi: “Anh rể.”

Phó Chi Hành quay đầu lại. 

Uý Lam nhìn người đang nằm an tĩnh trong lòng hắn, hỏi: “Anh yêu chị của em không?”

Có lẽ ngay cả Phó Chi Hành cũng không ngờ cô em vợ luôn lạnh lùng trầm lặng vậy mà lại hỏi hắn vấn đề này. Vì là một bác sĩ tâm lý, Uý Lam rất hiểu khoảng cách an toàn giữa người với người khi ở chung với nhau. 

Thế nên cho tới nay, giữa cô và Phó Chi Hành có thể dùng mấy chữ “bình thường, không đụng chạm” để mà hình dung. 

Hình như lần này cô đã hơi vượt qua lằn ranh đó rồi. 

Vậy mà Phó Chi Hành không những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, đôi mắt đào hoa kia thật là đẹp. 

Hắn nhìn Uý Lam, thấp giọng nói: “Nếu có người hỏi Tần Lục Trác vấn đề này, anh ta trả lời thế nào thì anh cũng sẽ không chậm hơn chút nào đâu.”

“Yêu.”

“Uý Lam, nếu một người đàn ông tự nguyện cưới một người phụ nữ thì chính là hắn yêu cô ấy.”

“Anh yêu Uý Nhiên, rất rất yêu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện