Tối nay sau khi đã coi xong hết bản hợp đồng do Sony gởi qua, Ken gật gù tán thưởng. Quả thật Sony làm việc thật không cần phải lo, đâu đó rỏ ràng và giải quyết nhanh chóng. Có chút bắt ép đối phương nhưng đây là kết quả mà anh có thể đoán được sau lần nói chuyện với Sony kỳ rồi. Ken đứng dậy rồi đi tới cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy một căn phòng.

Căn phòng không sáng lắm, có lẽ con bé kia đã ngủ rồi. Ken thở dài khi nhớ tới lúc con bé bước vào từ cửa hông. Không biết bị té kiểu gì mà mặt mày tái mét tới như vậy, rỏ ràng tối qua đâu tới nổi.....Dì Thu lại nói chiều tới giờ chưa ăn gì, không biết nó có ăn gì không? Ken nhíu mày lại mà không hay.

Anh quay lưng đi, anh đi qua rồi đi lại. Vẫn không hay mình đã lập lại động tác này bao nhiêu lần rồi, Ken thấy không biết phải nên làm sao. Ken vuốt mặt rồi tự thì thầm:“mình là điên rồi sao? Tự nhiên lại như vầy? Nó ăn hay không thì mắc mớ gì tới mình chứ? Không phải hôm trước còn muốn trừng phạt nó hay sao?”

Ngồi thừ ra một lúc, Ken lại đi tới cửa sổ để nhìn một lần nửa. Anh thật sự muốn đi tới căn phòng nhỏ kia để xem con bé kia nhưng ý thức lại bảo không được đi. Chuyện này là thế nào, sao lại rối loạn rồi? Ken thở dài mấy lần rồi quyết định tắt đèn đi ngủ.

Sáng nay Ken thức dậy y như thường lệ, anh đi xuống lầu rồi ngồi uống cafe. Tối qua rối loạn khiến cho anh mất ngủ nhưng cũng không làm Ken ngủ bù lại. Đã quen với giờ giấc như vầy, Ken cầm trong tay tờ báo và mắt lướt qua trang đầu tiên. Sáng hôm nay Ken cố tình chậm trể thời gian của mình lại so với ngày thường, anh nhâm nhi tách coffee ở trên bàn và cảm thấy nó đặc biệt ngon.

Có tiếng động ở cầu thang, Ken biết Bella đã thức dậy. Anh chờ thật lâu thì mới thấy cô nhỏ xuất hiện ngay thang lầu. Ken chợt nhớ ra đầu gối con bé bị thương, vừa định quay nhìn cô thì dì Thu đã lên tiếng:“chân ra sao rồi con?” Dì Thu đi nhanh tới rồi đở lấy Bella, dì giật mình nói:“trời, sao con nóng quá vậy? Bị sốt rồi“.

-Dạ.....đở.....rồi dì, Bella nói thật nhỏ. Xuống tới hết cái cầu thang kia quả thật là một cố gắng thật lớn trong lúc này, co lên co xuống khi vượt qua thang lầu, có lẽ vết thương lại bung ra rồi. Bella trả lời mà cô thấy choáng váng.

Bella ngồi xuống cái ghế sofa ở trong phòng khách, cô hỏi nhỏ:“dì ơi, dì cho con mượn cái phone được không? Cái phone của con....bị hư rồi....không gọi được nửa....“.

-Ờ, ngồi đây, dì đi lấy rồi quay lại liền. Dì Thu gật đầu.

-Khoan đã dì, uh....con....bandage của con....tối qua còn ở trên bàn trong phòng....

-Dì biết, ngồi đây dì đi lấy cho con. Uống thuốc gì chưa? Bella lắc đầu.

-Ăn chút gì đó rồi mới được uống thuốc, cả buổi tối hôm qua đã không ăn gì rồi. Trán con lại bị nóng quá, sốt rồi đó.

-Dạ biết, hôm nay con định nghĩ học một bửa.

-Ừ, ngồi đây để dì đi lấy cái phone trước.

Lát sau dì Thu quay lại rồi đưa cái phone cho Bella, cô bấm số của Hoàng ngay lập tức.

....

-Anh Hoàng, Bi đây.

.....

-Nhớ hôm nay lấy attendance cho em, không được thì....cover cho em.

.....

-Em bị té ở chổ vải....chân đau á...không đi nổi....

....

-Ừ, cover cho em. Ngày mai em đi học lại....

....

-Phone em bị hư, đừng gọi cho em.

....

-Biết rồi, em sẻ gọi cho anh.

....

-Ừ, bye. Bella cúp phone. Cô cúi người xuống rồi dở ống quần lên, cô nheo mắt lại khi đã gở miếng bandage ra. Miếng tissue tối qua đỏ òm như chứng tỏ vết thương vẫn đang rỉ máu, cô hít mạnh một hơi. Bella vẫn không hay có một cặp mắt đang chiếu vào mình từ lúc cô xuất hiện tới giờ, cô thổi nhẹ vết thương.

Có tiếng động, dì Thu đã quay lại. Đi ngang sang phòng ăn, Ken nhìn lên rồi nói:“đưa cho con, dì đi làm đồ ăn cho nó đi“.

Dì Thu hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó thì lập tức mĩm cười ngay với cậu chủ, dì trao hộp bandage cho Ken rồi lập tức đi làm đồ ăn cho Bella. Ken chậm rãi đi tới phòng khách.

Bóng dáng cao to của Ken xuất hiện ngay tầm mắt khiến cho Bella giật mình, cô thấy trái tim mình run rẩy. Cô nhỏ giọng:“chú“. Bella không biết phải làm thế nào, cô lập tức bỏ chân xuống ngay lập tức. Vừa định đứng dậy thì giọng nói thật trầm vang lên:“không cần“.

Ken đi tới bên cạnh rồi thình lình ngồi xổm xuống ngay trước mặt Bella. Ánh mắt anh nheo lại khi nhìn thấy vết thương ngay đầu gối của cô. Miếng giấy đỏ thẩm, vết thương sưng phồng lên. Xem ra đã bị infection rồi mà con bé này còn không hé răng một tiếng. Ánh mắt lạnh như băng của anh dời tới trên khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Bella.

Bella thì sợ tới không nói được tiếng nào, cô không biết “Đại Phật” lại muốn làm gì mình. Đột nhiên bàn tay to chìa ra rồi gở lấy hộp bandage, anh khử trùng vết thương. Một chút cream mát lạnh được bôi vào vết thương khiến Bella hít mạnh một hơi.

Ken lấy tuýp thuốc ra rồi, sau đó anh quay lưng đi rồi rất nhanh quay trở lại. Trên tay là một hộp hình vuông gì đó, anh lại ngồi xổm xuống rồi xăm xoi vết thương trên đầu gối. Năm phút sau anh quấn bông gạt khắp đầu gối cô rồi hoàn thành công việc của mình.

Dì Thu vẫn còn không nói được chử nào khi nhìn thấy cậu hai ngồi xổm dưới đất để băng bó vết thương cho Bella. Bà nghĩ rằng từ đây con bé đã hết chuyện rồi, bà thật sự cảm thấy rất vui. Chỉ là cậu hai......có gì đó không đúng. Uh……Chẳng lẽ cậu hai hối hận đã đối xử không tốt với con bé? Chắc chắn là như vậy rồi, bà Thu thật sự mừng rỡ.

-Dì Thu, Ken nhìn lên.

-Uh....dì Thu lấp bấp.

-Đồ ăn đâu?

-A, đã xong. Đặt trên bàn rồi.....

Ken không nói câu nào nửa, anh cúi người xuống rồi nhấc bổng Bella lên.

-Ahhhhh..... chú à …..Bella sợ tới ré lên, cô không biết Đại Phật định làm gì với mình.

-Ngồi im cho tôi, Ken gầm gừ.

Bella lập tức im miệng, cô sợ tới trái tim gần như rớt ra ngoài. Từ hôm qua tới giờ cô bảo đảm trái tim mình bị hoạt động tối đa khi người đàn ông này ở gần. Đầu cô đau nhức vô cùng, Bella thấy choáng váng khi bị nhấc bổng kiểu này. Trong khi đó thì Ken lại đang nhíu mày lại thật chặt, người của con bé rất nóng. Nhất định bị fever rồi, anh quay sang nhìn dì Thu rồi nói:“dì đi lấy một miếng ice pad đi, nó sốt rồi“.

-Ờ, ờ.....dì Thu quay lưng đi ngay.

Ken đặt Bella xuống ghế rồi trầm giọng:“ăn đi“.

Bella thở phì phò với gương mặt đỏ gấc, đầu choáng váng và thật nhức. Cô nói:“con không ăn, con...uống thuốc được không? Chân con.....đau quá.....“. Giọng nói mềm nhủn trong lúc này.

-Không được, ăn trước rồi mới uống. Ken nhẫn nại trả lời. Nói được bao nhiêu từ này đã là một chuyện lạ rồi, chính anh còn đang giật mình vì mình đã nói khá nhiều rồi.

Dì Thu chạy nhanh tới với miếng ice pad trên tay, Ken nhanh tay cầm lấy rồi nói:“con bé bị fever rồi“.

-Bella, con ráng ăn hết chén cháo này đi rồi còn uống thuốc nửa. Dì Thu nói.

-Con....thấy khó chịu quá....Bella nhắm chặt mắt lại.

-Tại tối qua con bỏ ăn đó, mau ăn hết chén cháo để cái bao tử trống thì khổ lắm....

-Ăn mau đi, Ken gầm gừ trong khi tay thì vẫn áp miếng ice pad trên trán cho cô. Anh nhìn thấy nốt ruồi màu nâu đen dưới mắt phải của cô.

Giọng nói làm Bella không dám không làm theo, cô cúi người xuống rồi run rẩy bỏ một muổng cháo vào miệng. Cô biết mình bị bịnh thật rồi, không ăn hết là sẻ không uống thuốc được. Cái miệng đắng tới không chịu nổi, nó đang phản kháng lại mớ cháo ở trong miệng của Bella. Ăn vội vàng năm muổng cháo, Bella lắc lắc đầu. Cô nài nỉ:“dì ơi, cho con thuốc đi, chân con đau quá....“.

Dì Thu nhìn Ken như dò hỏi, chỉ thấy anh chần chừ một lúc rồi gật nhẹ đầu. Dì Thu mừng rở đút viên thuốc giảm đau cho Bella. Con bé chỉ một ngày thôi mà ốm thấy rỏ, dì Thu lắc đầu nói:“không biết đi cái kiểu gì mà té như vầy“.

Bella sau khi uống thuốc, cô giờ này mới phát hiện ra Đại Phật đang làm gì. Ánh mắt nâu run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt đen lay láy nhìn mình chăm chăm. Chả lẽ Đại Phật cũng bị choáng váng như mình sao? Chạm phải sợi dây nào vậy? Đại Phật đang.....giử tay ở trên trán mình, đang giử miếng ice pad cho mình sao? Bella lắc lắc nhẹ đầu, cô cựa quậy một chút.

Vết thương ở ngay đầu gối không nhức nửa và hình như đang dần dần tê tê, Bella nhanh chóng nuốt trọn ba muổng cháo nửa. Cô lắc đầu rồi nói nhỏ:“con không ăn nửa, con.....no rồi dì ơi“.

-Ah....mới ăn có nửa chén cháo thì làm sao mà.....dì Thu phản đối.

-Được rồi, nhiêu đó cũng tốt. Ken cắt ngang.

Bóng của ông Thu xuất hiện ngay cửa, ông nhỏ giọng hỏi:“bà xong chưa vậy?”

Bà Thu ngước lên nhìn ông Thu rồi quay sang cậu chủ, bà nói:“cậu hai, uh....”

-Dì có việc thì cứ đi đi, Ken gật đầu.

-Uh còn con bé.....

-Đi đi, Ken lập lại lần nửa.

-Ờ, ờ......dì Thu ngần ngại một chút rồi mới quay đầu đi. Bà muốn nói gì đó nhưng lại không nói được chử nào.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Bella cảm thấy nhiệt độ trong phòng dần dần giảm thấp xuống cho dù người của cô thì đang nóng phừng phừng lên. Cô nhỏ giọng nói:“chú....à, con....có thể quay về.....căn phòng phía sau....được không?”

Đúng vậy, mình nhất định không cần phải dọn tới căn phòng ở trên lầu đi. Vừa bất tiện lại cứ phải nhìn thấy những gương mặt đen xì này thì trái tim không bị bịnh mới là lạ.

-Tại sao?

Bella khó hiểu và lấy hết can đảm để nhìn lên. Chỉ thấy ánh mắt đen lay láy kia nhìn mình chăm chăm, cô sợ tới hồn vía xém chút bay khỏi, cặp mắt như đang kiên nhẩn chờ đợi câu trả lời nhưng cũng đồng nghĩa là nếu cô trả lời sai thì hậu quả thật sự là nghiêm trọng.

Cụp mi xuống thật nhanh, cô lí nhí:“con.... bây giờ chân con....lên xuống....rất đau....“.

-Tôi giúp em, Ken kiên nhẫn trả lời.

Bella trợn tròn đôi mắt, cái gì giúp em? Giúp kiểu nào chứ? Cô giải thích:“ý của con định nói....là....chân con...hiện giờ không thể đi lên...hay xuống được...”

-Tôi biết.

-Uh.....là....lúc nảy đi xuống....vết thương lại....bể ra. Con không thể....leo lên lầu....

-Tôi đã nói tôi giúp em, Ken nhìn cô.

Bella thở phì phì khi Đại Phật cứ không hiểu mình định nói gì, cô bực bội trả lời:“ý con là con không muốn nhảy lên nhảy xuống thang lầu, chân con đau“.

-Tôi nói là tôi ẳm em lên, Ken trả lời. Gương mặt không nhìn ra chút biểu cảm nào, ánh mắt đen đang nhìn Bella chăm chăm như chờ đợi phản ứng của cô sau câu nói này.

Hàng mi dài run rẩy với ánh mắt nâu to tròn đang sửng sờ sau câu nói của Ken. Đúng là cực kỳ kinh ngạc rồi theo sau đó là sợ hãi, con bé cụp mi xuống ngay lập tức để che giấu nổi sợ hãi của mình. Con bé lí nhí:“con …… ah, như vậy phiền chú lắm.....uh.....con....“. Bella nói không ra chử kế tiếp, chả lẽ nói con sẻ sợ tới bể tim mà chết sao? Người này thật sự quái dị, bị sốt sao mà phát lòng từ bi hả?

-Không sao, Ken thật ngắn gọn.

-Con….uh….đã quen với căn phòng đó.....uh....hơn nửa con cũng không muốn phiền ai....con nghĩ con sống ở đó...tốt hơn....“.

-Không cho, Ken cắt ngang.

Bella kinh hoảng nhìn lên, cô lấp bấp:“tại sao?”

Im lặng thật lâu, Ken trầm giọng đáp:“tôi không muốn Sony phân tâm“.

-Hả? Uh...... Bella còn chưa tiếp thu được câu trả lời.

-Tôi không muốn Sony vì em mà lại làm việc không chừng mực.

-Uh..... con sẻ không để chú biết mà. Bella trả lời.

-Tôi đã quyết định rồi, Ken không cho cô cơ hội phản kháng.

Bella choáng váng đầu, cô ôm lấy đầu mình. Giờ phút này Bella biết mình không đủ sức để cải lại người đàn ông này, cô quyết định im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện