Ken chọn một nhà hàng tương đối hơi xa với nơi làm việc, anh chọn một dỉa steak như thường lệ trong khi Paul lại chọn một dỉa pasta và Rich thì lại chọn một cái hamburger như mọi khi. Họ ăn mà không nói một tiếng nào, im lặng thưởng thức món ăn như mọi khi.

-Hôm nay sao thấy ăn không ngon, Paul lắc lắc đầu.

-Ừ, tao cũng vậy. Rich gật đầu. Phone của Rich chợt phát ra tín hiệu, Rich nhấc phone lên:“hello“.

..........

-Cái gì? Sao lại như vậy? Rich chụp lấy khăn lau miệng, anh lau nhanh rồi tiếp tục nghe.

.....

-Rồi sao nửa? ......

-Được, để tôi hỏi boss một chút. Rich cúp phone rồi quay sang nhìn Ken rồi chần chờ một lúc mới nói:“uh....Sony bị thương.....”

-Tại sao? Ken nhíu mày, anh buông nỉa xuống. Động tác chậm rãi nhưng vẫn nói lên được anh đang lắng nghe tiếp tục.

-Họ đang ở tại bịnh viện, lúc nảy Sony kéo theo David. David đang chờ Sony ở bịnh viện. Rich nói.

-Sony có sao không? Paul lấy cái khăn lau miệng rồi uống một ngụm nước. Tư thế sẳn sàng để rời khỏi.

-Nghe nói còn đang để bác sỉ coi cánh tay, Rich trả lời.

-Mình lập tức tới đó. Ken đứng dậy, động tác khá nhanh nhưng không làm mất đi khí thế quí phái. Cả ba người đàn ông đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh.

Paul đổ mồi hôi hột nhưng sống lưng lại cứng đơ ra khi nhìn thấy gương mặt của Ken trong lúc này. Chiếc xe không vặn máy lạnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được qua ánh mắt lạnh như băng của Ken. Anh nói:“có thể....Sony.....không sao đâu....“.

-David nói Sony phải băng bó cánh tay phải. Hình như bị thương khá nặng vì.....đở cho đứa cháu. Rich bất mãn.

Ken không nói tiếng nào, gương mặt một trời tăm tối. Lại là con bé bà con nào đó, Sony vì nó mà đã không biết bao lần chạy đôn chạy đáo. Đây không phải là lần đầu tiên. Lần này lại để bị thương, thật muốn xem con bé kia ba đầu sáu tay tới cỡ nào.

Tới bịnh viện, cả ba người đàn ông bước vào khu emergency ngay phía bên trái. Mọi người tuy đang ngồi chờ ở nơi này nhưng vẫn không giấu được những ánh mắt say mê khi ba người đàn ông này xuất hiện ở ngay cửa ra vào. David nhìn thấy Ken thì lập tức đi tới, David nói:“anh Sony vẫn còn ở trong, cánh tay bị thương, đang may lại“.

-Là ai? Ken hỏi.

-Uh....hình như là.....người của Don. David trả lời.

-Sao lại như vậy? Ken nhìn quanh, ánh mắt anh đang muốn tìm gì đó.

-Lúc đó nếu như không phải thằng đó nắm được con bé kia thì anh Sony sẻ không sao. Tụi nó theo dõi anh Sony từ lâu rồi, nay muốn ra tay với con bé trước để hòng trút cơn giận về vụ lần trước Sony làm tan tành căn nhà kia. David nuốt nước miếng, gương mặt boss đằng đằng sát khí. Thôi xong rồi, David toát mồ hôi.

Vừa lúc đó Sony được đẩy ra ngoài bằng xe lăn, anh vẫn tỉnh nhưng gương mặt có chút tái. Nhìn thấy mọi người đều ở nơi này, Sony nhíu mày nhìn David. Cái thằng này lại làm kinh động mọi người, xem ra phải giải thích với boss rồi.

-Anh Ken, em không sao. Sony nhìn lên.

-Anh làm sao giải thích với tôi đây? Ken gầm gừ. Nhìn thấy thuộc hạ thân cận nhất của mình như vậy, Ken chỉ muốn lôi con bé kia ra đánh một trận.

-Người của Don đã theo dõi và tìm tới con bé, nó và người bạn vừa đi học về thì bị tập kích ngay cửa. May là thằng bạn hét to và cả hai chạy trốn được. Không phải lỗi của tụi nhỏ, chỉ là.....thằng đó nắm con bé trong tay. Em không thể....không cứu nó......Sony ngập ngừng.

-Anh vì một con bé không bà con ruột thịt gì mà lại chịu bị thương sao? Paul bất mãn.

-Rồi căn nhà của anh sao rồi? Rich hỏi.

-Tụi nó hình như đập phá nơi đó, con bé và thằng bạn chạy khỏi nên không biết rỏ ràng. Uh....uh...có điều này.....anh Ken, có thể cho em và con bé ở tạm nơi chổ của anh...tối nay không? Em sợ tụi nó lại tìm tới, em không thể để cho nó mạo hiểm.....Sony nhìn Ken.

-Được rồi, cứ tới. Tôi hy vọng đây là lần đầu cũng như lần cuối anh vì một người mà không cần tính mạng mình. Ken gầm gừ thật rỏ ràng.

-Cám ơn anh, Sony gật đầu. Ánh mắt anh chạm tới hai chiếc xe lăn được đẩy ra. Một là Hoàng, người bạn của Bi và người kia là cô nhỏ. Bóng dáng nho nhỏ được đẩy ra trên chiếc xe lăn, gương mặt bị thương được băng bó vài nơi. Cánh tay cũng được băng bó, nhiều vết thương trên người của Hoàng và Bi, anh thở dài rồi rời khỏi xe lăn.

-Bi, sao rồi? Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

-Chú.......anh Hoàng.....bị thương rất nhiều......Bella nấc lên.

-Điên, anh không sao. Hoàng lên tiếng khá mạnh, anh nhíu mày rồi rên rĩ vì đau đớn.

-Còn nói, anh dưỡng sức chút đi. Anh Hoàng, cám ơn anh. Bella thút thít.

Ken quay đầu lại nhìn cô gái, ánh mắt anh nhíu lại thật chặt. Tóc tai rối bù, mái tóc được buộc lại nhưng vẫn nhìn ra nó đã rối tung lên. Cánh tay được băng bó vài nơi, gương mặt cũng có ít nhất là bốn miếng bandage ở trên đó. Gương mặt còn đeo một cặp mắt kiếng kinh người, gọng kiếng màu nâu đen. Kinh hoàng hơn là dưới đôi mắt kia còn có một nốt ruồi khá to. Đây là chuyện gì? Sao có người lại nhìn.....khó coi tới như vậy? Ken quay lưng đi ngay lập tức.

-Paul, sắp xếp cho Sony đi. Rich, mình đi. Ken không đợi Sony nói tiếng nào, anh rời khỏi nơi đó ngay lập tức.

Sony biết Ken không vui lòng lắm khi nhìn thấy mình như vầy, anh thở dài rồi quay sang Bella:“Bi, theo chú về nhà chú Ken tối nay. Hoàng cũng đi chung chứ?”

-À không, em muốn đi về nhà người bạn. Anh Sony chăm sóc con bé này đi, nó sợ mất hồn rồi. Hoàng lắc lắc đầu.

-Anh Hoàng à, anh làm sao mà....Bella trợn to mắt.

-Anh Tâm sẻ coi chừng anh, đừng lo. Hoàng cười cười.

-Okay, anh cho người đưa em về. David à, giúp đở tôi đưa Hoàng về được không? Sony nhờ vả.

-Được anh Sony, cứ yên tâm giao cho em. David gật đầu rồi đẩy Hoàng ra xe.

-Bi, mình về đi. Chắc Bi cũng sợ lắm rồi, theo chú đi. Sony vỗ vỗ đầu cô.

Paul nhìn Sony rồi nhìn Bella, quả thật là anh không có mấy thiện cảm với cô gái này. Diện mạo đã không xinh đẹp lại còn làm hại thằng bạn thân của mình xém chết, có điên mới thích cô gái này. Paul không nói gì mà quay lưng ra ngoài lấy xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện