"A ~ Nô tỳ hiểu rồi ~" Xuân Thảo cười cười kéo dài giọng, vừa trang điểm giúp Hạ Lương, vừa tiếp tục trêu ghẹo, "Chiều hôm qua thái thái nói, hôm nay biểu thiếu gia sẽ tới, cho nên tiểu thư mới vui vẻ như vậy phải không?"

Xuân Thảo cho rằng tiểu thư nhà mình đang nhớ người, Hạ Lương quả thật đang nhớ một người, chỉ là người này lại không phải biểu thiếu gia gì đó mà Xuân Thảo nói.

Hạ Lương nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói, "Hắn tới thì tới, tại sao ta phải vui vẻ?"

"Ơ!" Xuân Thảo vậy kinh ngạc, có chút khó hiểu nói, "Lúc trước mỗi lần biểu thiếu gia tới, không phải tiểu thư vui vẻ lắm sao?"

"Đó là trước kia." Hạ Lương sửa đúng, "Ngươi đi nói với nương, hôm nay ta có chút khó chịu, muốn đóng cửa nghỉ ngơi, nên không đến chỗ nương được."

"Dạ." Xuân Thảo trả lời, lại nói thêm, "Nhưng mà nếu thế, phu nhân sẽ lo lắng cho tiểu thư."

"Nếu nương lo lắng, vậy cứ nói thật." Hạ Lương nghĩ nghĩ rồi nói.

............

"Thân thể Lương Lương không khỏe, có phải lại sốt không?" Vương thị vừa nghe nói nữ nhi không thoải mái, lập tức lo lắng, muốn đích thân qua xem.

"Phu nhân." Xuân Thảo vội vàng nói, "Thật ra, tiểu thư không sao. Tiểu thư chỉ là nghe nói hôm nay biểu thiếu gia tới, mới nói vậy."

"Nha đầu này!" Vương thị nghe vậy, lại ngồi xuống, cười mắng, "Đây là lớn rồi, biết ngượng ngùng cơ đấy."

Xuân Thảo mấp máy môi, cuối cùng lại không nói gì, thoạt nhìn tiểu thư, thật sự không có chút ngượng ngùng gì cả, ngược lại rất lạnh nhạt.

Đợi đến khi hai huynh muội Thiệu Dương và Thiệu Tuyết đến, Vương thị cười tủm tỉm ra tiếp bọn họ.

Ba người hàn huyên trong chốc lát, Thiệu Dương ngồi trên ghế, tinh thần lại luôn không tập trung, không ngừng nhìn ra ngoài cửa, trong mắt mơ hồ mang theo vẻ chờ mong.

Vương thị thấy hắn như thế, trong mắt hiện lên ý cười, biết hắn là muốn nhìn thấy Luong Lương.

Thấy Thiệu Dương để ý con gái mình như thế, Vương thị rất vừa lòng, cũng cảm thấy chờ đến khi Hạ Lương gả qua, hắn hẳn là sẽ đối xử tốt với con bé.

"Mợ, biểu tỷ đâu, sao hôm nay không thấy tỷ ấy ạ?" Thiệu Tuyết biết ca ca nhà mình nhớ mong trong lòng, bèn cười hỏi.

"Thân thể Lương Lương có chút khó chịu, cho nên không đến." Vương thị khẽ nhíu mày, thở dài một cái, nói, "Sau trận bệnh nặng ấy, thân thể nàng có chút suy yếu, phải bồi dưỡng cho kỹ mới được."

"Biểu muội không khỏe?! Mợ, thế đã thỉnh đại phu đến khám chưa ạ?" Giọng điệu Thiệu Dương có chút vội vàng, trong mắt tràn ngập quan tâm, càng là đứng ngồi không yên, nếu như có thể, hắn thật sự sẽ lao ra ngoài, đích thân đi thăm biểu muội.

"Không sao, đại phu đã khám rồi." Vương thị nhìn Thiệu Dương như thế, trong lòng càng thêm vừa ý, nói, "Chờ Lương Lương khỏe lại, ta sẽ mang con bé đến thăm mẹ con. Cũng lâu rồi chưa có đến."

"Đúng vậy." Thiệu Tuyết cười nói, "Nương thường xuyên nhớ tới biểu tỷ, chỉ là tiểu đệ trong nhà mới vừa một tuổi, nương không tiện ra ngoài, nếu không, tất nhiên là sẽ tự mình đến đây."

"Mợ, con đi thăm biểu tỷ được không? Con nghĩ tỷ ấy ở một mình hẳn là buồn chán, vừa lúc con đi qua nói chuyện với tỷ ấy." Thiệu Tuyết hứng thú bừng bừng đề nghị.

"Vừa rồi Lương Lương phái nha hoàn đến nói, nàng đã ngủ rồi, chỉ sợ trong chốc lát sẽ không dậy đâu." Vương thị uyển chuyển cự tuyệt, nếu nữ nhi muốn giả bệnh, người làm mẹ như nàng, đương nhiên phải phối hợp, không thể vạch trần con bé được.

Không gặp được Hạ Lương, Thiệu Dương và Thiệu Tuyết cũng không ở lâu, chỉ ngồi trong chốc lát liền ra về.

🍃 Truyện được đăng tại wattpad.com/user/hacao1028 🍃

Mà Hạ Lương lúc này, trong tay đang cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, như đang gặp phải vấn đề gì to lớn lắm.

"Lương Lương, nếu muốn theo đuổi ai đó, vậy việc viết thư tình này là không thể thiếu, cũng là bước đầu tiên. Tôi có rất nhiều bản tham khảo, tuyệt đối có thể xem là triền miên lâm li, cô có muốn xem thử không?" 9957 vô cùng hưng phấn đề nghị.

"Tôi nhìn thử xem." Hạ Lương nghiêm túc nhìn quang não, chau mày lựa chọn hồi lâu, rốt cuộc chọn ra một đoạn, bắt đầu hạ bút viết.

Kỹ năng cơ bản của thân thể này vẫn còn, viết chữ nhỏ nữ tử trông rất đẹp, có điều hiện giờ do Hạ Lương viết ra, thể chữ lại nhiều thêm một ít quả đoán giỏi giang, bớt đi một ít nhu mỹ của nữ tử.

Đợi đến khi viết xong, Hạ Lương lại viết thêm một câu dưới cùng, "Rất muốn gặp ngươi."

Sau khi viết xong, Hạ Lương bỏ thư vào phong thư, đi ra ngoài sân, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt, sau đó hướng về phía nào đó nói, "Ta có một thứ, muốn giao cho chủ tử. Rất quan trọng."

Ám vệ ẩn người trong một góc, cân nhắc một phen, rốt cuộc xuất hiện.

"Giao cái này cho chủ tử, cảm ơn." Hạ Lương đưa phong thư cho hắn, nhàn nhạt nói.

Ám vệ nhìn Hạ Lương một cái, không nói gì, sau đó cầm lấy phong thư, cất vào trong ngực, lại lần nữa biến mất.

Đợi đến buổi tối, Bách Lý Giác liền thu được bản ghi chép một ngày của Hạ Lương, còn có bức thư tình đầu tiên của cô.

Bách Lý Giác đọc bản ghi chép của ám vệ trước, lúc đọc đến tin tiểu biểu ca đến chơi, trong lòng vô cùng khó chịu, có điều sau khi biết được Hạ Lương giả bệnh không đến gặp y, cảm giác khó chịu trong lòng mới vơi dần đi.

Đối với biểu hiện của Hạ Lương, cũng là hết sức vừa lòng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

"Đây là cái gì?" Bách Lý Giác cầm lá thư lên, không mở ra ngay, mà là dò hỏi ám vệ.

"Là Hạ tiểu thư nói thuộc hạ giao cho bệ hạ. nghe nói là vô cùng quan trọng!" Ám vệ nọ trung quy trung củ trả lời.

Bách Lý Giác nhướng mày, trong lòng dâng lên tò mò, tiện tay mở ra, ánh mắt nhìn thoáng qua thể chữ, sau đó khen thầm một câu, cảm thấy chữ viết này có chút giống tính cách cô.

Sạch sẽ, thuần túy, đơn giản, còn có một ít nhu mỹ.

[*Nhu mỹ: mềm mỏng, nhu hòa]

Nhưng chờ đến khi đọc xong nội dung lá thư, Bách Lý Giác bỗng nhiên ho dữ dội, hai vành tai cũng từ từ đỏ lên.

Giây tiếp theo, lại thấy hắn đặt lá thư lên bàn, có chút tức giận chất vấn ám vệ bên dưới, "Lá thư này, ngươi có đọc qua chưa?"

"Thưa bệ hạ, thuộc hạ chưa đọc qua." Ám vệ nọ vội vàng quỳ xuống, mở miệng đáp, đồng thời trên người đổ mồ hôi lạnh.

"Hừ." Bách Lý Giác khẽ lên tiếng, "Ngươi lui ra đi. Nhớ kỹ, về sau đồ nàng đưa, không được mở ra xem."

"Dạ." Trong lòng ám vệ run lên, nhịn không được nghĩ, vị Hạ tiểu thư kia, rốt cuộc viết gì cho bệ vậy nhỉ?! Phản ứng của bệ hạ, vừa kỳ quái, vừa kích động, chẳng lẽ là tình báo gì quan trọng?!

Bách Lý Giác đợi ám vệ lui ra rồi, mới cầm lá thư lên, cắn răng, biểu cảm vô cùng xuất sắc đọc từ đầu tới đuôi lá thư, ừm, lại một lần, ừm, lại một lần,...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện