Mặc Sở giật mình, theo bản năng mà dùng sức nắm chặt tay anh, ngay sau đó, cô ở trên không trung nhìn thấy Lệ Trầm dùng sức rút hai chân mình ra khỏi đám thây ma, Mặc Sở nhân cơ hội đó mà dùng sức trực tiếp kéo anh lên nóc xe.
Không đến mười giây, cả người Lệ Trầm đã be bét máu, khi bị túm lên nóc xe, anh dường như đã tiêu hao hết sức lực, mắt thấy sắp ngã sang một bên.
Những người đang ngồi ở phương hướng anh ngã xuống nhanh chóng tản ra, Mặc Sở vội vàng đưa tay đỡ lấy anh, để anh dựa vào vai mình.
Lúc này, trước mặt bọn họ có một con đường đã được đả thông, xe của bọn họ giống như mũi tên mà lao nhanh ra ngoài, ném bọn thây ma ra phía sau, nhưng không có ai vui mừng, toàn bộ nóc xe cực kì yên tĩnh.
Mặc Sở đến đôi mắt của không nâng, cô vươn tay, trên tay ngưng tụ ra một tia sáng màu lam nhỏ, dịu dàng mà ấm áp, cô từng chút một chữa trị những vết thương nhỏ trên người Lệ Trầm.
Lệ Trầm nhắm mắt lại, không biết có phải hôn mê hay không, nhưng hô hấp tương đối ổn định.
Mặc Sở liền thở vào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô nghe thấy Sở Minh dùng giọng điệu hung ác nói: "Cô tại sao lại muốn cứu anh ta lên? Anh ta đã bị thây ma cắn, có khả năng sẽ chết hoặc bị biến thành thây ma."
Giọng nói hung ác của hắn ta văng lên.
Mặc Sở bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn ta, nói: "Vậy tại sao anh lại đẩy Lệ Trầm xuống?"
Khi Mặc Sở hỏi ra câu này, nét mặt của Sở Minh liền trở lên vặn vẹo.
Hắn ta cười lạnh nói: "Tôi đẩy anh ta thì thế nào? Anh ta bây giờ đã là một người vô dụng, mấy người vẫn đứng ra bảo vệ anh ta." Nói xong, hắn ta đảo mắt nhìn qua mọi người.
Không ai dám nhìn hắn ta, hắn ta liếc mắt tới đâu, tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, không biết có phải vì sợ hãi hay chột dạ.
Cuối cùng hắn ta nhìn về phía Mặc Sở: "Cho nên, A Sở, cô cũng sẽ không làm tôi thất vọng đúng không?"
Mặc Sở hững hờ nhìn hắn ta, không nói một lời, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, kí ức đời trước cô cố quên đi lại bắt đầu hiện lên.
Khi mới bắt đầu tận thế, tất cả bọn họ đều đang ở trong một phòng tập thể dục leo núi, hầu hết mọi người bên trong đều là khách du lịch hoặc nhân viên, cô và Tần Tuyết là sinh viên đại đến tham gia náo nhiệt, còn Lệ Trầm và Sở Minh là anh em tốt của nhau.
Lúc các cô tới, hai người họ đang thi đấu giao hữu, Lệ Trầm dẫn đầu bỏ xa phía sau.
Sau đó tận thế đến, những người xung quanh bọn họ bất ngờ biến thành quái vật đi cắn người, trước khi kịp phản ứng có rất nhiều người bị người bên cạnh cắn chết.
Khi đó, Lệ Trầm là người phản ứng nhanh nhất, anh đem những người còn sống sót chạy ra khỏi phòng tập thể dục leo núi.
Có thể nói, từ khi bắt đầu tận thế, tất cả mọi người đều được anh cứu.
Vì vậy, Lệ Trầm gần như tương đương với đội trưởng, tất cả mọi người đều có trật tự dưới sự chỉ huy của anh.
Nhưng bắt đầu kể từ hai ngày trước, mọi thứ đã thay đổi một cách vi diệu.
Hai ngày trước, Mặc Sở và Sở Minh lần lượt xuất hiện các triệu chứng sốt, cuối cùng Mặc Sở đã thức tỉnh siêu năng lực điều trị, Sở Minh đã thức tỉnh siêu năng lực "quấn quanh".
Siêu năng lực điều trị của Mặc Sở còn rất yếu, cho tới nay cũng chỉ có thể điều trị những vết thương nhỏ do dao gây ra, những miệng vết thương hơi lớn một chút cô cũng chỉ có thể bó tay, huống chi là siêu năng lực điều trị mà mọi người tưởng tượng có thể chữa khỏi virus thây ma.
Tất cả mọi người đều vô cùng thất vọng, thậm chí có người còn cảm thấy Mặc Sở thức tỉnh một siêng năng lực vô dụng.
Khi đó, Lệ Trầm là người duy nhất an ủi Mặc Sở, anh nói rằng tất cả sức mạnh đều rất yếu khi nó mới hình thành.
Trên thực tế, những gì Lệ Trầm nói đều đúng. Ở đời trước, người có siêu năng lực điều trị bởi vì không năng lực chữa khỏi virus thây ma, hơn nữa siêu năng lực được điều trị còn yếu ở giai đoạn đầu, khi tận thế mới bắt đầu thì vật tư y tế còn nhiều nên siêu năng lực điều trị bị coi là siêu năng lực vô dụng.
Hơn nữa bọn họ còn thiếu thủ đoạn tấn công nên có rất ít đoàn đội người có siêu năng lực nguyện ý cho họ gia nhập, lúc gặp nguy hiểm họ cũng là người dễ bị giết chết nhất, rất khó lấy được tài nguyên và cũng khó thăng cấp.
Không đến mười giây, cả người Lệ Trầm đã be bét máu, khi bị túm lên nóc xe, anh dường như đã tiêu hao hết sức lực, mắt thấy sắp ngã sang một bên.
Những người đang ngồi ở phương hướng anh ngã xuống nhanh chóng tản ra, Mặc Sở vội vàng đưa tay đỡ lấy anh, để anh dựa vào vai mình.
Lúc này, trước mặt bọn họ có một con đường đã được đả thông, xe của bọn họ giống như mũi tên mà lao nhanh ra ngoài, ném bọn thây ma ra phía sau, nhưng không có ai vui mừng, toàn bộ nóc xe cực kì yên tĩnh.
Mặc Sở đến đôi mắt của không nâng, cô vươn tay, trên tay ngưng tụ ra một tia sáng màu lam nhỏ, dịu dàng mà ấm áp, cô từng chút một chữa trị những vết thương nhỏ trên người Lệ Trầm.
Lệ Trầm nhắm mắt lại, không biết có phải hôn mê hay không, nhưng hô hấp tương đối ổn định.
Mặc Sở liền thở vào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô nghe thấy Sở Minh dùng giọng điệu hung ác nói: "Cô tại sao lại muốn cứu anh ta lên? Anh ta đã bị thây ma cắn, có khả năng sẽ chết hoặc bị biến thành thây ma."
Giọng nói hung ác của hắn ta văng lên.
Mặc Sở bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn ta, nói: "Vậy tại sao anh lại đẩy Lệ Trầm xuống?"
Khi Mặc Sở hỏi ra câu này, nét mặt của Sở Minh liền trở lên vặn vẹo.
Hắn ta cười lạnh nói: "Tôi đẩy anh ta thì thế nào? Anh ta bây giờ đã là một người vô dụng, mấy người vẫn đứng ra bảo vệ anh ta." Nói xong, hắn ta đảo mắt nhìn qua mọi người.
Không ai dám nhìn hắn ta, hắn ta liếc mắt tới đâu, tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, không biết có phải vì sợ hãi hay chột dạ.
Cuối cùng hắn ta nhìn về phía Mặc Sở: "Cho nên, A Sở, cô cũng sẽ không làm tôi thất vọng đúng không?"
Mặc Sở hững hờ nhìn hắn ta, không nói một lời, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, kí ức đời trước cô cố quên đi lại bắt đầu hiện lên.
Khi mới bắt đầu tận thế, tất cả bọn họ đều đang ở trong một phòng tập thể dục leo núi, hầu hết mọi người bên trong đều là khách du lịch hoặc nhân viên, cô và Tần Tuyết là sinh viên đại đến tham gia náo nhiệt, còn Lệ Trầm và Sở Minh là anh em tốt của nhau.
Lúc các cô tới, hai người họ đang thi đấu giao hữu, Lệ Trầm dẫn đầu bỏ xa phía sau.
Sau đó tận thế đến, những người xung quanh bọn họ bất ngờ biến thành quái vật đi cắn người, trước khi kịp phản ứng có rất nhiều người bị người bên cạnh cắn chết.
Khi đó, Lệ Trầm là người phản ứng nhanh nhất, anh đem những người còn sống sót chạy ra khỏi phòng tập thể dục leo núi.
Có thể nói, từ khi bắt đầu tận thế, tất cả mọi người đều được anh cứu.
Vì vậy, Lệ Trầm gần như tương đương với đội trưởng, tất cả mọi người đều có trật tự dưới sự chỉ huy của anh.
Nhưng bắt đầu kể từ hai ngày trước, mọi thứ đã thay đổi một cách vi diệu.
Hai ngày trước, Mặc Sở và Sở Minh lần lượt xuất hiện các triệu chứng sốt, cuối cùng Mặc Sở đã thức tỉnh siêu năng lực điều trị, Sở Minh đã thức tỉnh siêu năng lực "quấn quanh".
Siêu năng lực điều trị của Mặc Sở còn rất yếu, cho tới nay cũng chỉ có thể điều trị những vết thương nhỏ do dao gây ra, những miệng vết thương hơi lớn một chút cô cũng chỉ có thể bó tay, huống chi là siêu năng lực điều trị mà mọi người tưởng tượng có thể chữa khỏi virus thây ma.
Tất cả mọi người đều vô cùng thất vọng, thậm chí có người còn cảm thấy Mặc Sở thức tỉnh một siêng năng lực vô dụng.
Khi đó, Lệ Trầm là người duy nhất an ủi Mặc Sở, anh nói rằng tất cả sức mạnh đều rất yếu khi nó mới hình thành.
Trên thực tế, những gì Lệ Trầm nói đều đúng. Ở đời trước, người có siêu năng lực điều trị bởi vì không năng lực chữa khỏi virus thây ma, hơn nữa siêu năng lực được điều trị còn yếu ở giai đoạn đầu, khi tận thế mới bắt đầu thì vật tư y tế còn nhiều nên siêu năng lực điều trị bị coi là siêu năng lực vô dụng.
Hơn nữa bọn họ còn thiếu thủ đoạn tấn công nên có rất ít đoàn đội người có siêu năng lực nguyện ý cho họ gia nhập, lúc gặp nguy hiểm họ cũng là người dễ bị giết chết nhất, rất khó lấy được tài nguyên và cũng khó thăng cấp.
Danh sách chương