Chương 4: Gặp Lưu Vân Liêm.

Ngày đầu tới nơi này còn lạ nước lạ cái, Nhạc Bối Bối không tránh khỏi tình cảnh một mình tới khu thương mại mua sắm. Tự an ủi bản thân thực ra một mình đi cũng chẳng có vấn đề gì, cô có thể thích đi đâu thì đi, mua gì thì mua không ai ngăn cản, không ai làm phiền. Vừa nghĩ như vậy, tinh thần Nhạc Bối Bối thoáng cái phấn chấn lên, quyết định đi xem quần áo trước. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô tìm đến tiệm quần áo nguyên chủ thường hay lui tới của Nguyễn gia.

Nếu như cô nhớ không nhầm thì phàm là những thứ liên quan đến lĩnh vực kinh doanh đều có sự góp mặt của tập đoàn Nguyễn gia. Ngay trong trung tâm này, hơn một nửa cửa hàng thuộc về đầu tư của Nguyễn gia. Trong trí nhớ còn lưu lại của nguyên chủ, cô ta chủ yếu thường đi tới mấy tiệm quần áo, tự do lấy rồi tự do đi, không ai cản, không ai lấy tiền. Như đã nói, Nguyễn gia là gia tộc nổi tiếng lâu đời, tựa như loài cổ thụ trăm năm, thân cây ở trên mặt đất cao lớn oai hùng, rễ cây bên dưới không nơi nào không vươn tới, thời gian dài khiến nó gần như vững trãi chiếm trọn cả mảnh đất. Người ngoài nhìn vào không ai không trầm trồ thán phục, hầu như đám “chim non” đều muốn bám vào “thân cây” để sống và làm tổ.

Nhạc Bối Bối vỗ ngực, cảm thấy cuộc sống kia đã, đang và sẽ chuyển sang mình không khỏi làm con tim cô vừa hồi hộp mong chờ, cũng có chút ngượng ngùng rụt rè.

Trước khi xuyên vào sách, Nhạc Bối Bối cũng giống như Lưu Vân Liêm là một côi nhi, ngoại trừ lúc nhỏ sống bằng tiền trợ cấp của cô nhi viện thì những ngày tháng trưởng thành về sau cô đều sống dựa vào tiền của chính mình làm ra. Không chỉ vậy, mỗi tháng cô đều bấm bụng tích tiền gửi về nơi đó. Tuy không nhiều, nhưng xem như là thành ý của cô, trả ơn nuôi dưỡng của các mẹ, cũng đồng thời để phụ giúp một phần kinh tế ở cô nhi viện, có thể nhờ đó mà tiếp tục nuôi dưỡng những đứa nhỏ khác có số phận giống cô.

Những ngày tháng ấy cuộc sống của cô thật sự rất nghèo túng, tiền thiếu, phí thuê phòng trọ một tháng đôi khi phải tính sang tháng sau, có lúc sẽ húp tạm bát mì ba đồng rưỡi cho qua bữa, hay có những hôm không đun được nước đành ăn tạm lương khô rẻ tiền ba ngàn ở cửa tiệm tạp hóa. Sau này lớn hơn chút thì nghỉ học một năm để ở nhà tự học vẽ rồi tới studio vẽ tranh thuê kiếm tiền, chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau. Có lẽ là trời thương, kết quả thi năm đó của cô không chỉ không tệ, thậm chí một lần thi liền đạt được học bổng loại C của trường, vừa vặn khiến cho tiền nong đi học cùng ăn uống không còn là vấn đề với cô nữa. Cứ như thế, cô một đường phẳng lì tiến thẳng vào toà soạn viết báo, tiền công mỗi tháng xem như dư dả vài trăm ngàn. Cứ ngỡ cả đời sẽ mãi chỉ luẩn quẩn với mấy trăm trong ví thì bây giờ, trong tay Nhạc Bối Bối đang cầm một đống tiền là của mình cũng lại dường như không phải làm cô cảm thấy rất không chân thực. Một mặt sợ sẽ bị người khác lấy mất, mặt khác cảm thấy rất vui vẻ. Có tiền thì như thế nào? Chính là khi cô nhìn thấy bộ này đẹp, bộ kia phù hợp với gu thẩm mỹ của mình không còn phải ngậm đắng nuốt cay tiếc rẻ từng chút một chìa tiền, mà là thoải mái quẹt thẻ, không cần liếc mắt để tâm, cũng chẳng lo ví tiền trống rỗng.

“Tiểu thư thật tinh mắt. Đây chính là mẫu váy số lượng có hạn của nhà thiết kế Nguyễn gia chúng tôi mới hoàn thành vào tuần trước, hiện đang rất được săn đuổi trên thị trường.”

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Bối Bối, nhân viên bán hàng từ khi nào đã đứng ở đằng sau cô mỉm cười nói. Nhạc Bối Bối bị bất ngờ dọa cho thót tim, vội vàng quay đầu lại cười với đối phương. Nhân viên bán hàng đúng là được tuyển chọn tốt, trước hành động thất thố của cô cũng không có chút lung lay nào, chỉ khẽ mỉm cười: “Tiểu thư có thấy hài lòng hay không?”

Nhạc Bối Bối bị sự bình tĩnh và nồng nhiệt tiếp đón của đối phương làm cho có chút ngượng ngùng, thế nhưng cô biểu hiện ra ngoài, ngược lại dùng dáng vẻ vừa tán thưởng vừa tiếc rẻ nói: “Mẫu này đúng là rất bắt mắt, có điều không hợp với tôi."

“Làm sao có thể?” Nữ nhân viên mở lớn mắt kinh hô: “Tiểu thư, thân hình của cô rất đẹp, mặc bộ này vào sẽ càng tôn dáng, sao lại nói là không phù hợp?”

Nhạc Bối Bối được khen càng xấu hổ: “Cũng thường thôi, cô quá khen rồi.”

Nữ nhân viên nhìn vẻ mặt e thẹn của cô có phần ngẫm nghĩ, đánh giá lại dáng người cùng khuôn mặt, cảm thấy cô có phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng thấy ở đâu. Lại nghĩ cô gái trước mắt đẹp như thế này, nếu cô gặp đối phương rồi lẽ ra nên nhớ rõ mới đúng, hiện tại trong đầu lại chỉ là mảnh mơ hồ, không khỏi tự trách mình hồ đồ. Cô cười nói: “Tiểu thư không nghĩ lại sao? Bộ này rất đẹp, lại là hàng độc, thực sự rất phù hợp với cô.” Nếu như tài chính nhà cô dư dả, nhất định đã mua về rồi. Đáng tiếc kinh tế của cô không cho phép, nhân viên tiếp viên tiếc rẻ thầm nghĩ.

Nhạc Bối Bối liếc nhìn bộ váy treo trên giá, cô chẳng qua là trong vô thức vô tình kéo bừa ra xem mà thôi, loại y phục này quá mức sang trọng không hợp với phong cách của cô, hơn nữa từ trước tới giờ cô cũng không có ý định sẽ mặc kiểu quần áo hở hang nhiều như vậy. Mà nếu như bây giờ có mua, chắc chắn sẽ bị cô cho đóng mạng nhện thôi. Cuối cùng Nhạc Bối Bối vẫn là lắc đầu: “Không cần.” sau đó ung dung đi đến nơi khác ngắm đồ.

Quả nhiên là quần áo của tầng lớp thượng lưu, tùy ý lật bảng giá cũng đều như nhau có năm sáu con số không trở lên đập vào mắt. Nhạc Bối Bối bị cảnh này làm cho cảm thấy không khỏe, thật lâu mới tìm được vài bộ quần áo đơn giản mà không lỗi thời hợp với mình. Lúc cô gói vào xong rồi định rời đi, nhân viên bán hàng đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu thư, cô quên chưa trả tiền.”

Nhạc Bối Bối quay đầu kinh ngạc: “Trước giờ tôi không phải đều như thế sao?” lẽ nào trí nhớ cô sai rồi? Hay là bọn họ đã nhận ra cô không phải là Nguyễn Bối Bối?

Nhân viên bán hàng nghe vậy có chút sửng sốt: “A? Trước giờ chúng tôi không có quy củ này... Không đúng! Cô không lẽ là tiểu thư...” nói được một nửa, vẻ mặt nhân viên bán hàng chợt bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt lóe ra tia mạc danh kỳ diệu.

Thảo nào thấy vị khách trước mắt có phần quen mắt, lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu, nguyên lai hôm nay tiểu thư Nguyễn gia không có makeup, bộ dạng đột nhiên biến thanh thuần, cũng không có cái hành động gì như là hất hàm sai khiến, vẻ mặt thái độ như hình thường khiến nữ nhân viên nhất thời lược qua nhân vật Nguyễn Bối Bối. Nhìn người trước mắt khác hoàn toàn trong tưởng tượng của mình, nữ nhân viên bán hàng không khỏi kinh ngạc, thán phục.

Thì ra khi tiểu thư không trang điểm sẽ là dáng vẻ này, vậy thì tài trang điểm của cô ấy thật sự là khéo đến nỗi làm chính mình khác biệt như Thiên Thần và Ác Quỷ!

Hóa ra vì hôm nay cô không makeup nên nữ nhân viên không nhận ra cô. Nhạc Bối Bối thở phào, cô cũng thật ngu ngốc, sao người ta có thể dễ dàng nhận ra cô không phải là Nguyễn Bối Bối thật sự chứ. Trên phim ảnh đa phần người ta chỉ nghi ngờ thôi, muốn chứng thực thì cần trải qua rất nhiều công đoạn. Nghĩ như vậy liền thấy yên tâm hẳn, gật đầu chỉ vào môi mình cười: “Cảm ơn. Nhưng thực ra tôi đã tô son rồi đấy.” Chỉ là không kẻ mày, đánh mắt và dán lông mi giả như mọi ngày thôi.

Nữ nhân viên lịch sự cúi người đáp: “Tiểu thư hôm nay rất xinh đẹp. Xin tiểu thư đi thong thả.” lời này nói thật sự không ngoa. Nữ sinh xinh đẹp thuần khiết như cô ấy rất hiếm thấy, huống chi còn là tiểu thư của danh gia vọng tộc, mỗi ngày đều vô lo vô nghĩ, lại chăm dưỡng da tốt như vậy, không đẹp thì thật đáng tiếc. Quý khí không phải vì trên người cô ấy mặc toàn đồ hiệu sang trọng đắt tiền, mà là toát ra từ trong cốt cách của kẻ lắm tiền. Hơn nữa hiếm khi thấy cô ấy dễ tính như thế này, thật làm người ta phải rửa mắt một phen.

Nhạc Bối Bối được đối xử thân thiện rất hài lòng, gật đầu xách đồ rời đi. Cô tìm xe đẩy rồi bỏ toàn bộ đồ vừa mua vào, tiếp tục sự nghiệp lên đường.

Vừa đi, Nhạc Bối Bối vừa kiểm tra xem mình đã mua gì. Đa phần là giày dép, dầu gội sữa tắm, đồ ăn vặt... Túi xách và ví tiền thì trong nhà có cả đống, cái này không giống như giày dép và quần áo không thể dùng chung với người khác. Giày của nguyên chủ đa phần đều cao tám đến mười mấy phân, mà cô thì chỉ cần đôi bata hoặc là giày cao gót khoảng ba phân là đủ. Trước mắt còn phải mua điện thoại cùng với máy tính, xem ra hôm nay trung tâm này sẽ không lấy một đồng nào của cô. Rất tốt, cô còn không biết mật mã thẻ ngân hàng đây, nếu phải dùng thì thật sự không tiện.

.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.

Xem đồng hồ công cộng thời gian đã không còn sớm. Không thể tin được mới đi dạo được một chút đã đủ để tiêu hết một buổi sáng của cô.

Nhạc Bối Bối suy nghĩ, cô kéo xe đựng đồ với rất nhiều quần áo và vật dụng đã mua đi. Muốn lên tầng dùng thang cuốn chắc chắn không tiện, cô không thể tự mình xách lên được, thang máy vẫn là tiện lợi nhất. Cũng may hôm nay là ngày thường, lại còn là giờ hành chính nên tuy khu thương mại vẫn có chút đông nhưng đã so với ngày nghỉ kém hơn rất nhiều. Thang máy vừa vặn đi xuống, bên trong có vài người đi ra, Nhạc Bối Bối thuận lợi mang theo xe đẩy vào trong.

Mọi chuyện sẽ thực bình thường nếu như đứng cạnh cô lúc này không phải nam sinh kia. Qua gương trong thang máy, Nhạc Bối Bối chỉ có thể nhìn được bóng lưng cao ngất của chàng trai. Không chỉ vậy, cô cảm nhận được đi cùng hắn còn có cô gái khác. Đây vốn không phải vấn đề chính, quan trọng là cô cảm thấy bóng lưng người kia có phần quen thuộc, vừa nhìn thấy đã khiến cô lưu ý rất lâu, tim trong lồng ngực rất không tự chủ nhảy nhót loạn xạ. Nhạc Bối Bối đưa tay đè lại. Xong rồi, cái cảm giác này... đối phương là thiên mệnh chân tử của nguyên chủ sao?

Nguyễn Bối Bối đã rời đi, nhưng tình cảm của cô ta vẫn lưu tại nơi lồng ngực này. Nhạc Bối Bối bắt đầu sâu sắc nhận thức cơ thể này vốn không phải là của cô.

“Lưu Vân Liêm!?” vốn là Nhạc Bối Bối định làm giống như các nhân vật xuyên sách khác không muốn dây vào nam — nữ chủ, im lặng chờ thời gian qua rồi đối với đối phương đường ai nấy đi. Bất quá tình trạng của Nhạc Bối Bối lúc này lại không giống bọn họ, thiết lập của cô vẫn còn sót lại tình cảm của nguyên chủ với nam chính. Cô có thể xác định người đứng bên cạnh cô bây giờ là Lưu Vân Liêm, bởi vì dựa theo kí ức của Nguyễn Bối Bối, cô đã nhận ra hắn.

Đầu óc vội vàng xoay chuyển, Nhạc Bối Bối nhanh chóng đưa ra một kế sách. Trước tiên cô sẽ chiếu theo nguyên tác theo đuổi Lưu Vân Liêm, sau đó chờ đợi hắn vùi dập mình, cô sẽ nhân cơ hội đó dặn lòng rằng hắn không có yêu thích cô, cô không thể ở bên hắn, khiến cho trái tim của nguyên chủ phải trải qua mật đắng rồi hoàn toàn chết tâm. Có lẽ chỉ có thể như vậy mới khiến thân xác này thật sự trở thành của cô.

Bởi vì không biết đây sẽ là điểm cuối hay nơi nương thân nhất thời nên cô cũng cần có sự chuẩn bị và dự trù cho chính mình. Cứ cho là cô sẽ mãi ở trong cơ thể này, thì hết yêu Lưu Vân Liêm sẽ khiến cô tự do. Hoặc không, đến một thời điểm nhất định cô phải trả về cho nguyên chủ, đợi đến lúc đó cô ấy đã không còn yêu hắn nữa không phải sẽ có một kết cục tốt hơn sao? Cô ta rất xốc nổi, hơn nữa trong nguyên tác lại vì cô ta quá mức yêu Lưu Vân Liêm nên tương lai mới lọt vào sương mù như vậy.

Khắc tinh này hắn không cút xa được thì để cô làm thay, biến khỏi tầm mắt của một người đối với cô chẳng là gì bất quá chỉ là chuyện thời gian sớm muộn.

Nghe có người gọi mình, Lưu Vân Liêm nghi ngờ quay đầu, từ khi nào đứng sau hắn là một cô gái xa lạ. Hắn nhìn cô một chút, dựa vào trang sức trên người cô cũng biết chắc chắn rất có tiền không khỏi hơi nhíu mày. Người này hắn không quen, nhưng đối phương rõ ràng vừa gọi hắn.

Lưu Vân Liêm chỉ có thể nghi hoặc: “Cô là...?”

Nhạc Bối Bối biết rõ Lưu Vân Liêm sẽ không nhận ra mình nên cũng không mất bình tĩnh. Chỉ là cô đang bị vẻ đẹp của hắn làm cho kinh diễm.

Lưu Vân Liêm, không hổ danh là nam chính, con ruột của tác giả, diện mạo hắn hoàn mỹ tới kinh người. Nếu như Nguyễn Tư Nguyên là một con tỳ hưu trắng cao quý lãnh đạm, thì Lưu Vân Liêm sẽ là con báo đang dần lớn ẩn chứa hơi thở ngang tàng khó lòng che giấu dưới lớp mặt nạ tầm thường.

Lưu Vân Liêm để đầu đinh, bất quá dường như tóc đã dài hơn so với trước, cùng với vóc dáng mạnh mẽ nam tính, rất xứng khen ngợi: “Độ tuổi học sinh, thân hình phụ huynh.”*

(*) mọi người hay dùng: giọng nói học sinh, thân hình phụ huynh.

Tác giả từng miêu tả con mắt của Lưu Vân Liêm: Có người từng nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Bên trong đôi mắt Lưu Vân Liêm là một mảnh bình tĩnh vô biên, nhìn kỹ lại thấy như giam giữ liệt hỏa. Con ngươi hắn tựa như vực sâu vạn trượng, dễ dàng hút người đối diện hắn sa vào bên trong. Một lần nhìn, khó dứt ra. Tựa như một hớp cà phê không đủ tiêu tan cơn khát. Đôi mắt Lưu Vân Liêm là nhược điểm chí mạng đối với tất cả người phụ nữ khi nhìn vào trong đó, bởi nó đẹp mê hồn, đẹp đến đắm say. Người thông minh tuyệt đối không cần nhìn trực diện vào hắn.

Nhạc Bối Bối ngược lại không quá tin tưởng. Khoảnh khắc tầm mắt hai người va vào nhau, cô nhìn thật kĩ mắt Lưu Vân Liêm, quả thực là đẹp, giống hệt với những gì cô đã đọc qua, thế nhưng cũng không đến nỗi gì mà nhìn vào liền không dứt ra được. Cô cảm thấy đẹp nhất vẫn là đôi mắt tĩnh lặng của Nguyễn Tư Nguyên, đủ thâm trầm lãnh đạm!

Hai hàng mày thẳng thắn, sống mũi cao thẳng, viền môi Lưu Vân Liêm có chút mỏng mà màu đỏ tự nhiên, khiến cho đường nét hắn đặc biệt sâu sắc quyến rũ. Hắn giống như một bức tượng cổ được điêu khắc diệu nghệ khiến phái nữ vừa nhìn đã lập tức muốn sa vào, phái nam phải ghen tức. Nam chính quả nhiên là bất diệt, soái khí đến thiên hôn địa ám, nhật mờ địa chuyển! So sánh với Nguyễn Tư Nguyên, một người nhàn nhạt thanh lãnh, một người nổi bật ngang tàn, tất nhiên Lưu Vân Liêm sẽ được ưu ái hơn rồi, dù sao chẳng có cô nương nào sẽ thích một con người cả ngày lạnh lùng như gốc cây khô giống Nguyễn Tư Nguyên. Người phong độ, cuốn hút như lửa giống Lưu Vân Liêm ngược lại mới là xu thế hiện tại thịnh hành.

Thấy Nhạc Bối Bối ngơ ngác nhìn mình, Lưu Vân Liêm không rõ nghĩ gì khẽ nhíu mày. Người đi bên cạnh khẽ cọ, hắn lập tức nhớ ra liền quay đầu cười với cô nàng, hai người cùng nhau rời khỏi thang máy, bỏ lại Nhạc Bối Bối bị sắc đẹp của nam chính chính diện đánh cho cứng người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện