Sấm sét ầm vang, mưa to rơi xuống mà không hề có dấu hiệu gì.

Chu Huyền Lan tỉnh lại trong giấc ngủ, bàn tay thon dài vớt vớt sư tôn hắn vào trong lòng ngực.

Liên tục mấy đêm, trong giấc mơ liên tiếp lặp lại chuyện khi hắn còn nhỏ, dường như muốn nhắc nhở cái gì.

Thiên kiếp buông xuống thời kỳ Hồng Hoang, khiển trách tất cả đại yêu. Long tộc vì đảm bảo kéo dài huyết mạch, đã dùng thuật nghịch thiên tiễn hắn đi, trên đường để tứ đại ma thú lẫn vào trong đó.

Chu Huyền Lan từng suy nghĩ, nếu Thao Thiết và ma thú có thể lẫn vào trong đó, vậy sao người còn lại của Long tộc không ai đồng hành với hắn.

Hay là có, chỉ là chưa xuất hiện? Cơn mưa đêm nay cũng không giống bình thường, bên trong có loại khí tức như đã từng quen biết.

Chu Huyền Lan nhíu mày trầm tư, một lát sau, tầm mắt dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng, khóe môi tràn ra nụ cười nhẹ.

Gần đây tu vi của sư tôn gặp phải bình cảnh, cần cù hơn ngày xưa không ít, nhưng càng như thế càng khó đột phá, vì thế bị hắn bắt trở về nghỉ ngơi.

Mái tóc đen nhánh của Thẩm Lưu Hưởng rối tung trên gối, mắt phượng nhắm hờ, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo bị Chu Huyền Lan nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cũng không hề phản ứng gì, ngủ thật sự say.

Chu Huyền Lan chăm chú nhìn thật lâu, lưu luyến hôn xuống khóe môi y, lúc này mới một lần nữa nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, hộ vệ Huyền Yêu Cung chú ý thấy ba đạo cầu vồng từ chân trời bay tới.

Xung quanh Huyền Yêu Cung không cho phép bất kỳ kẻ nào ngự trên không, hộ vệ mới tới đang muốn tiến lên chặn đường, một người bên cạnh nhanh chóng đè hắn lại: “Không cần phải xen vào, ba người kia là nhi tử của Ngao Nguyệt đại nhân.”

Hộ vệ nhíu mày: “Có là Ngao Nguyệt đại nhân cũng không được phép.”

“Ta biết,” Người cản hắn chỉ ba đạo thân ảnh trong biển mây, “Nhìn rõ ràng chút, người ngồi trên Thiên Cẩu ở giữa kia là ai?”

Hộ vệ mới tới nhìn lên, bừng tỉnh đại ngộ: “Bặc Bặc điện hạ.”

Ba Thiên Cẩu thân hình khổng lồ, phe phẩy đôi cánh xám, chớp mắt bay đến bầu trời Huyền Yêu Cung.

Một thiếu niên thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi, tóc vàng chạm eo, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, đang ngồi uy phong lẫm lẫm trên lưng Thiên Cẩu, thả một chân xuống, tay giơ lên che ánh sáng phía chân trời, nhìn xuống cung điện rộng lớn.

“Lâu rồi không gặp cha.”

Thẩm Bặc Bặc hơi híp mắt, giơ tay, ba tiểu đồng bọn xuyên qua mây mù, vững vàng đáp xuống.

Thẩm Bặc Bặc xoay người nhảy xuống, Thiên Cẩu đi theo phía sau hóa thành hình người, sải bước đi về phía tẩm cung. Chỉ là mới vừa tới gần, cửa lớn đã mở ra.

Một thân ảnh thon dài đi từ trong ra.

Một câu "cha" vui mừng của Thẩm Bặc Bặc chưa ra khỏi miệng, xoay vòng giữa kẽ răng, quy quy củ củ hành lễ nói: “Bái kiến cha Yêu Đế.”

Cha Yêu Đế rất tốt với hắn, cũng không hung dữ, nhưng thân ở địa vị cao, ngoài cha hắn ra, ít có ai gặp mà trong lòng không e ngại.

Thẩm Bặc Bặc còn tốt, mà ba tiểu đồng bọn của hắn, lại không tốt như vậy, tập thể bị dọa hiện về nguyên hình.

Phanh phanh phanh!

Ba con chó xám nhỏ đồng thời ngồi xổm mông xuống đất, cuộn tròn, run bần bật.

Yêu Đế không thích bọn nó. Còn vì sao......

Thẩm Lưu Hưởng từ phía sau Chu Huyền Lan thò đầu ra, nhìn chằm chằm ba con chó con xám nhung nhung, cảm giác lạnh lẽo của sáng sớm cuối thu đều bị hòa tan.

Y không kìm chế được duỗi tay, ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua bộ lông ngắn, sờ sờ qua lại.

Ba con tiểu Thiên Cẩu nghiêng mắt nhìn Yêu Đế bên cạnh không nói một lời, thân mình run càng lợi hại hơn.

Chu Huyền Lan rũ mi mắt, thần sắc lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Sư tôn quả nhiên thích tộc có lông, may mà trong ngoài Huyền Yêu Cung không có một mống nào, kẻ duy nhất có thể tiến đến trước mặt sư tôn chỉ có Ngao Nguyệt và Hoa Tiên.

Thiếu niên tóc vàng mới vừa rồi thần thái phi dương, thấy thế liền nhíu mày, khóe môi rũ xuống, trong lòng vừa ghen tị vừa tủi thân.

Vì thế Thẩm Bặc Bặc quay người lại, biến trở về dáng vẻ nhỏ bé trắng trẻo mập mạp, trên đỉnh đầu cắm lá vàng, toàn bộ bổ nhào vào lòng ngực Thẩm Lưu Hưởng.

“Cha! Người nhìn Bặc Bặc nha!”

Sớm biết vậy đã không mang theo bọn họ.

Hừ.

Một phen lăn lộn, Thẩm Bặc Bặc đánh bại Thiên Cẩu, thành công chiếm cứ tầm mắt của Thẩm Lưu Hưởng. Chẳng qua chưa kịp ôn tồn một lát, sau cổ đã bị xách lên, rời xa vòng tay cha.

“Mấy tuổi rồi?”

Chu Huyền Lan đem nhân sâm tích cực giả vờ mềm mại thả xuống đất, vỗ vỗ đầu nó, thân hình thiếu niên lập tức một lần nữa hiện ra.

Thẩm Bặc Bặc sâu kín thở dài. Sớm biết đã không dài nhanh như vậy.

“Con tới tìm cha, là vì ngày định khế của hai tộc nhân yêu, cha muốn đi chơi không?”

Thẩm Lưu Hưởng tất nhiên muốn đi.

Nửa năm trước, y hoàn thiện được một pháp thuật, có thể cho người với yêu định khế, một bên trở thành chủ khế ước, một bên trở thành linh thú khế ước.

Y đã bắt đầu thiết kế từ rất sớm, sau lại định chủ khế. Nhưng nội dung khế ước vẫn chưa công bằng với Yêu tộc. Sau đó y lại thương thảo với Chu Huyền Lan, hai người nghiên cứu hồi lâu, lật xem một lượng lớn sách cổ ở Thần Kỳ Sơn, cuối cùng cũng hoàn thiện Linh Thú Thần Khế.

Tối nay là ngày hội giao lưu của hai tộc nhân yêu, ngày Định Khế.

Với tu sĩ, ai cũng muốn có được năng lực cường đại của yêu thú. Với yêu tu, có thần khế trong người, có thể ở lúc phi thăng độ kiếp, không hề gặp lôi kiếp làm người tuyệt vọng nữa.

Kết quả là, Đông Hoang ở chỗ hai giới giao hội chỗ, đã sớm không còn cảnh hoang vắng như xưa. Các thành trấn biển người tấp nập, nơi chốn giăng đèn kết hoa.

Thẩm Lưu Hưởng đi trong đám người, mua xâu kẹo hồ lô. Lúc đang mở giấy dầu ra, Chu Huyền Lan đột nhiên túm chặt cánh tay y.

Thẩm Lưu Hưởng: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Chu Huyền Lan quét về phía dòng người hỗn loạn, nhận thấy một đạo khí tức nguy hiểm, không biết ai dò ánh mắt ra từ trong đám người, đang nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng.

Chu Huyền Lan bắt được một sợi khí tức, có chút không yên tâm: “Sư tôn chờ ta một lát.”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, một mình đi dạo trên phố. Thẩm Bặc Bặc nhanh như chớp đã không thấy đâu, nói đi tìm chỗ chơi cho nhóm tiểu Thiên Cẩu.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn quanh một vòng, tìm quán rượu bên đường ngồi xuống.

Tiểu nhị mang rượu đến, Thẩm Lưu Hưởng bưng chén rượu lên, đang định uống, chỗ ngồi đối diện chợt có người ngồi xuống. Hắn mở to đôi mắt đào hoa, vừa rót rượu vừa đánh giá bốn phía: “Yêu Đế vậy mà không ở đây.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn: “Đến định khế sao?”

Hoa Tiên là người duy nhất trong đám Yêu Vương trước kia sống sót trong tay Chu Huyền Lan, hơn nữa còn là huyết mạch Cửu Vĩ Hồ, người trong Tu Chân giới muốn định khế với hắn nhiều không đếm xuể.

“Miễn bàn việc này,” Hoa Tiên phiền muộn thở dài, “Lòng ta chung tình hướng minh nguyệt, ai ngờ minh nguyệt chiếu máng mương.”

Triệt Triệt ngược hắn trăm ngàn lần, hắn với Triệt Triệt vẫn như mới yêu.

Nói về việc định khế, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là muốn định khế ước với Tố Bạch Triệt. Đáng tiếc đối phương tỏ vẻ không có hứng thú. Không chỉ có như thế, Tố Bạch Triệt hiện giờ cũng thay đổi bộ dáng, không còn cảm giác nhược liễu phù phong như năm đó, mà giờ tướng mạo đường đường, vô cùng anh tuấn.

Hoa Tiên vì thế thương tâm đã lâu. Túi da xinh đẹp cỡ nào, vậy mà vứt bỏ như vậy.

Thẩm Lưu Hưởng “Ồ” một tiếng, không có ý định an ủi.

Vì vậy Hoa Tiên càng phiền muộn. Lúc này, hắn đột nhiên trông thấy một thân ảnh váy trắng, dung mạo thanh lệ, tay cầm một thanh kiếm.

“Mỹ nhân a!”

Hoa Tiên ném chén rượu xuống: “Đi đây.”

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn lại, nhìn bội kiếm này là đệ tử Kiếm Tông.

Lại nói tiếp, trước đó không lâu Diệp Băng Nhiên mới đột phá. Hiện giờ sư huynh không ở đây, Diệp Băng Nhiên xem như đã là người đứng đầu Tu Chân giới.

Thẩm Lưu Hưởng đang suy nghĩ, Truyền Âm Phù của Lăng Dạ chợt rơi vào trong tay.

Mấy năm gần đây sư huynh du lịch khắp nơi, đi khắp đại lục. Hôm nay đột nhiên gửi thư, nói cho y biết thế gian có dị động, trước mắt nhớ cẩn thận một chút.

“Đang xem gì đấy?”

Một nam tử mặc áo tím ngồi xuống vị trí Hoa Tiên vừa ngồi, gõ quạt xếp trong tay một cái, tiểu nhị quán rượu lập tức chạy lại.

Tố Bạch Triệt: “Thêm mấy bình rượu ngon.”

Người đi ngang qua nhỏ giọng phiêu ra hai chữ "Các chủ".

Mấy năm gần đây Phá Khung Các càng làm càng lớn, có ý tứ bảo vật trong thiên hạ đều nhập vào trong túi. Mà Các chủ lại thần bí, tương truyền bộ dáng anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, hậu cung giai lệ ba ngàn người.

Theo lý mà nói, Tố Bạch Triệt hẳn là thập phần sung sướng. Nhưng sự thật cũng không phải như thế.

Năm đó gã bị Thẩm Lưu Hưởng bẫy, hiện giờ vẫn bị quản chế. Cũng may Thẩm Lưu Hưởng cũng không đặt ra quá nhiều hạn chế với gã, ngoài việc thỉnh thoảng lại tìm gã đòi xin bảo vật.

Trước đó không lâu, Đế Cơ sinh long phượng thai. Thẩm Lưu Hưởng liền đem bảo vật trấn các của Phá Khung Các cầm đi.

Tố Bạch Triệt đau thịt đến ngứa răng, Thẩm Lưu Hưởng dùng mỹ danh thượng cống, trả phí bảo hộ.

Tố Bạch Triệt thầm nghĩ, nếu không phải xem phân thượng đồng hương, nhất định gã đã vung đao khởi nghĩa, tuyệt đối không chịu uất khí này.

Nhưng gã thật sự cô đơn, chỉ có duy nhất một người đồng hương như vậy.

Khác với Thẩm Lưu Hưởng, gã không muốn trung thành với thế giới này, đã phí rất nhiều công phu. Về sau phát hiện chỉ có một con đường phi thăng. Cũng may sau khi giải quyết Đồng Khê, biết được không ít tin tức mật, phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thẩm Lưu Hưởng thấy Tố Bạch Triệt vậy mà lại đi một mình, kinh ngạc hỏi: “Phi tần của ngươi đâu?”

Ngày xưa, Tố Bạch Triệt vĩnh viễn trái ôm phải ấp, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, lại không phải ôm cùng một nhóm người.

Tố Bạch Triệt nhún vai: “Tuy rằng có chút tàn khốc, nhưng chỉ có thể để các nàng bình tĩnh lại một chút, bằng không sẽ phiền toái.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Phiền toái gì?”

“Trước kia ta suy nghĩ quá ngây thơ rồi,” Tố Bạch Triệt nhíu mày, “Lúc đầu đã nói rõ, lòng ta có biển rộng, không thể tranh giành tình cảm. Nhưng các nàng đều muốn cùng ta nhất sinh nhất thế nhất song nhân...... Sao có thể! Cho dù ta có sủng các nàng, cũng không có khả năng mỗi người đều muốn là một đôi đi. Trừ phi ta có mấy chục cái ****.”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm, cân nhắc nói: “Ngươi đây là mâu thuẫn nội bộ?”

“Cũng gần như thế.” Tố Bạch Triệt nói, “Thậm chí các nàng còn đánh lên, sau lưng ca ca cha tổ tông gì cũng tới tìm ta phiền toái.”

Tố Bạch Triệt nói: “Loại phiền não thú vị này, ngươi không được trải nghiệm đi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “...... Ta không cần.”

Tố Bạch Triệt ý vị không rõ mà lắc đầu, an tĩnh uống rượu.

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng dừng trên đường, đột nhiên thấy một thân ảnh thiếu niên trong dòng người, mắt phượng hơi hơi trợn to.

“Ngươi đi đâu đấy?” Tố Bạch Triệt cao giọng, nhìn Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt biến mất trong dòng người.

Thẩm Lưu Hưởng đến gần, phát hiện thiếu niên không chỉ có bóng dáng giống Chu Huyền Lan, chính diện cũng có chút giống. Thoạt nhìn mười sáu bảy tuổi, tuấn mi mắt sáng, lớn lên cực kỳ anh tuấn.

Tay phải hắn nắm tay một tiểu nữ hài, cũng là ngoan ngoãn đáng yêu.

Thẩm Lưu Hưởng đang kinh ngạc, Chu Huyền Lan đã trở lại bên cạnh y, “Sư tôn đang nhìn gì vậy?”

Thẩm Lưu Hưởng chỉ về phía hai huynh muội, thấp giọng hỏi: “Có phải tộc nhân của ngươi không? Mau gọi quay lại.”

Chu Huyền Lan nói: “Có phải hay không cũng không quan trọng.”

“Phải không?”

Thẩm Lưu Hưởng hơi nhướng mày, nhớ tới chuyện cũ, “Nhưng ta nhớ khi ngươi còn nhỏ, thoạt nhìn cô độc vô cùng. Nếu có tộc nhân thì sẽ thật vui vẻ đi.”

Khi đó ở Đông Hoang, năm ấy Chu Huyền Lan năm tuổi, luôn một mình ngồi trầm măc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trăng lạnh trên trời cao, đôi mắt đen nhánh toát ra một tầng cô tịch.

Cái bóng nhỏ hiện ra dưới ánh trăng, in trên mặt đất.

Giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ.

“Đó là lúc ban đầu thôi,” Chu Huyền Lan cười khẽ, “Sau đấy không phải lần nào sư tôn đến cũng phiền ta sao? Đến một chút ta cũng không nhớ nhà.”

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ... Phiền thật sao?

Lúc ấy y cũng chỉ là ở lúc rồng nhỏ ngắm hồ nước trầm tư, thì y ném cục đá vào hồ. Khi hắn ngửa đầu nhìn trăng lạnh, thì y dùng cành lá che mắt hắn...... mà thôi.

Chu Huyền Lan nói: “Nhưng ta quả thật có việc muốn hỏi bọn chúng.”

“Ngươi đi đi.”

Thẩm Lưu Hưởng tò mò nhìn xung quanh hai huynh muội kia, lúc thấy Chu Huyền Lan đi đến đó, đột nhiên thu được truyền âm của Từ Tinh Thần: “Đế phụ! Đế phụ! Bức họa của Đế phụ có động.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Trong tẩm cung của Đế Quân ở Thần Kỳ Sơn có treo một bức họa. Mỗi ngày Từ Tinh Thần rời giường đều sẽ cẩn thận quan sát. Ban đêm cũng sẽ nói thầm với bức họa một hai câu.

“Đóng chặt cửa sổ vào là hết động.”

Trả lời Truyền Âm Phù xong, Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục hướng tầm mắt đến.

Lúc này, có một thân ảnh xuất hiện bên cạnh y, giơ tay đè vai y lại.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt nghiêng đầu, tầm mắt bỗng chốc tối sầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện