“Tông chủ!”

Tố Bạch Triệt tức đến mức nói năng lộn xộn, “Vì sao phải đẩy Tiên Quân vào nguy hiểm vì ta, để ta bị bắt đi không phải được rồi sao!”

Sáng nay gã hao hết tâm tư mới có thể trùng hợp rơi vào tay Nam Diệu Quyền, chỉ để đi Ma giới sống một cuộc sống thoải mái, dưới một người trên vạn người.

Kết quả kế hoạch tâm tâm niệm niệm còn chưa bắt đầu đã chết non!

Lăng Dạ buông gã ra: “Ta biết ngươi lo lắng cho sư đệ. Nhưng cứ yên tâm đi, Nam Diệu Quyền sẽ không thương tổn y.”

Ai lo lắng? Chỉ là hỏng mất chuyện tốt của gã thôi!

Tố Bạch Triệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé rách thể diện.

Đồng Khê phát ra cảnh cáo liên tục, mới có thể miễn cưỡng làm gã bình tĩnh lại, hoãn khẩu khí, ngữ khí mềm chút, “Tông chủ, để ta đi Ma giới cứu Tiên Quân.”

Lăng Dạ: “Ta đi là được.”

Hắn đã đặt Truy Tung Thuật trên người Thẩm Lưu Hưởng, có thể nhận thấy được hướng đi. Hiện tại đang chạy hướng đến Ma giới.

Tố Bạch Triệt tức muốn hộc máu.

Không cho gã đi, chẳng lẽ muốn gã cả đời ở Thanh Lăng Tông?!

Gã tức nói không lựa lời, mang theo ẩn ẩn trào phúng nói: “Không thể tưởng được trong lòng tông chủ, Thẩm tiên quân không bằng được nửa phần ta. Tố mỗ thật là thụ sủng nhược kinh.”

Lăng Dạ nhíu mày, nhìn Tố Bạch Triệt thật sâu. Sau một lúc lâu lạnh nhạt nói: “Ta chọn ngươi là vì ngươi rơi vào tay Nam Diệu Quyền, tám chín phần mười là sẽ chết. Nhưng sư đệ không như thế. Cho dù Nam Diệu Quyền bất mãn y hơn nữa cũng sẽ không thương tổn y mảy may.”

Tố Bạch Triệt cười lạnh trong lòng.

Hù dọa ai đấy? Đồng Khê đã nói đến rành mạch, Ma Tôn coi gã như đệ đệ ruột, muốn đền bù áy náy trong quá khứ, sao có thể thương tổn gã? Huống hồ, bằng cái gì chắc chắn Ma Tôn không thương tổn Thẩm Lưu Hưởng, mà mình lại có nguy hiểm? Chẳng lẽ bằng gương mặt này, trong lòng Nam Diệu Quyền còn không đánh lại kẻ hèn Thẩm Lưu Hưởng sao? Quả thực chê cười!

Lăng Dạ không muốn nhiều lời nữa, chỉ dặn dò nói: “Ngươi ở lại trong tông.”

Dứt lời hắn bước vào hư không. Lúc đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn lại một góc.

Không biết từ khi nào, thiếu niên đứng ở đó đã không thấy tung tích, chỉ còn hạt dưa rơi đầy đất.

Hàng mi của Thẩm Lưu Hưởng khẽ run, ý thức dần dần khôi phục, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhau, trong hỗn tạp có tiếng Nam Diệu Quyền.

Liễu Thâm Vân liếc mắt nhìn người trên giường: “Thuộc hạ cả gan hỏi, người này là ai?”

Lúc ấy hắn ở nơi xa nhìn lại, phát hiện Ma Tôn vì tu sĩ này mà đẩy Tố Bạch Triệt ra, trong lòng nổi lên sóng gió động trời.

Khi Nam Diệu Quyền phát hiện trên thế gian có người có bộ dáng tương đồng đệ đệ hắn, có bao nhiêu mừng rỡ như điên, hắn đều thấy trong mắt. Giờ đột nhiên nhảy ra người này, thế mà làm Ma Tôn từ bỏ đệ đệ trong mắt.

Nam Diệu Quyền buông ly trà, đầu ngón tay gõ ra tiếng vang trầm đục trên mặt bàn.

Giây lát nói: “Y là con nghĩa phụ ta.”

Liễu Thâm Vân kinh ngạc. Chưa bao giờ nghe nói Ma Tôn có nghĩa phụ. Tầm mắt hắn quay lại giường, trong lúc lơ đãng, trông thấy ngón tay trắng nõn đặt trên đệm giật giật.

Cùng lúc đó, Nam Diệu Quyền hừ lạnh: “Tỉnh rồi thì mở mắt, an phận chút. Không phát hiện tu vi của ngươi chỉ còn Kim Đan kỳ sao?”

Thẩm Lưu Hưởng đương nhiên phát hiện.

Chửi rủa trong lòng nước miếng đã sắp dìm chết đuối Nam Diệu Quyền.

Đây là pháp thuật độc môn hàng đầu của Ma Tôn, Trói Linh.

Trên cổ tay y quấn một sợi dây mảnh màu đen, chính là linh lực của Nam Diệu Quyền hóa thành Dây Phược Linh, phàm là kẻ tu vi không bằng người thi thuật, thì linh lực trong cơ thể sẽ bị thứ này khống chế, tu vi bị tùy ý đè thấp.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, tóc dài chạm eo tán loạn sau lưng, mi nhíu chặt.

Y đang suy nghĩ xem thoát thân như thế nào, liền nghe thấy Nam Diệu Quyền nhàn nhạt mở miệng.

“Cởi quần áo ra.”

“Hả?!”

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, đôi tay ôm cánh tay, cảnh giác nhìn Nam Diệu Quyền.

Ý tứ gì đây? Một lời không hợp là lột quần áo người ta? Trong trí nhớ của y, thói quen này cũng không phải của Nam Diệu Quyền, mà là chỉ Hồ Ly Đực.

Thấy người trên giường vẫn không nhúc nhích, Nam Diệu Quyền tăng thêm ngữ khí, “Bảo ngươi cởi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, không động đậy gì.

Nam Diệu Quyền bóp nát ly trà trong tay, khuôn mặt lộ ra giận dữ, “Còn không cởi ta tự mình tới, thuận đường lột luôn da cho ngươi.”

Hắn quả nhiên thấy tu sĩ này không vừa mắt, người không nghe mệnh lệnh, đều không xứng tồn tại.

Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ý thức được cái gì.

Trong lòng phỉ nhổ.

Muốn xem Hoàng Ngọc thì nói thẳng, vòng cái vòng lớn bắt y cởi quần áo là sao?

Thẩm Lưu Hưởng kéo vạt áo, móc Hoàng Ngọc đang tỏa hơi ấm áp ra. Mới vừa cầm trong tay, dây buộc trên cổ liền đứt, cách khoảng không bị đoạt đi.

Nam Diệu Quyền chăm chú nhìn giây lát, biểu tình trên mặt biến ảo không ngừng, đầu ngón tay cầm Hoàng Ngọc trắng bệch.

Đúng là tín vật của nghĩa phụ.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Thẩm Lưu Hưởng, nhìn chằm chằm. Muốn tìm một chút tương tự trên đó. Nhưng hiển nhiên, hai cha con lớn lên cũng không giống nhau.

Đế Tinh Vũ đối với hắn ân trọng như núi, là người hắn kính ngưỡng nhất. Lăng Dạ sở liệu không sai, hắn sẽ không thương tổn huyết mạch Đế Cung.

Nhưng mà......

Nam Diệu Quyền đi đến trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, trả Hoàng Ngọc cho y, chợt vẻ mặt ngại ghét mà phiết mặt y, “Hai anh em Tinh Thần và Tinh Liên đều là long phượng trong loài người, không thẹn làm con nối dõi của nghĩa phụ. Sao đến ngươi, huyết mạch của nghĩa phụ liền xuống dốc vậy?”

Thẩm Lưu Hưởng: “???”

Nếu không phải đánh không lại, y nhất định phải cho Nam Diệu Quyền nếm thử thiết quyền của xã hội.

“Một khi đã như vậy, có phải ta có thể đi rồi không?”

Nam Diệu Quyền đè bả vai y lại, vỗ thật mạnh, “Tuy ta không thích ngươi. Nhưng vì mặt mũi nghĩa phụ, ta sẽ mang ngươi về Ma giới dạy dỗ thật tốt. Miễn cho huyết mạch của nghĩa phụ lệch lạc ở Tu Chân giới.”

Hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Hưởng, nhíu mày, “Tuy rằng đã hơi lệch một chút. Nhưng không sao, có thể giúp ngươi sửa lại cho đúng.”

Thẩm Lưu Hưởng bị nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà.

Sống lưng bị vỗ một chưởng mạnh, “Eo thẳng thắn, một bộ tư thái rời rạc còn ra bộ dáng gì?”

“Còn có...”

Nam Diệu Quyền vén một sợi tóc đen trước vai Thẩm Lưu Hưởng lên, vuốt ve trong lòng bàn tay, “Không có dây lụa sao, lòa xòa thành như vậy còn ra thể thống gì? Búi lên.”

Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng co rút.

Đơn giản nghiêng người một cái, ngã vật xuống giường, một lần nữa kéo chăn lên người, cả đầu cũng che đến kín mít.

“Nằm làm gì?” Mặt Nam Diệu Quyền trầm xuống, “Dậy!”

Trả lời hắn, là tiếng rên từ trong chăn truyền ra.

“Không nghe, không nghe niệm kinh Vương Bát.”

Nam Diệu Quyền giận cực điểm, giơ tay định đánh xuống một chưởng, sương đen trong lòng bàn tay khuếch tán ra, thiếu chút nữa không kìm chế được xúc động một chưởng đánh chết người.

Bình tĩnh lại, hắn cuộn ngón tay dừng giữa không trung vào, phát ra tiếng khớp xương lách cách.

Nếu Tố Bạch Triệt có bộ dáng như y, hắn không cần cũng được.

Cửa phòng mở ra, Liễu Thâm Vân chờ bên ngoài hồi lâu ngẩng đầu, thấy Ma Tôn sắc mặt âm trầm, “Người này là giả sao?”

“Nếu là giả, ngươi cảm thấy ta sẽ để y an ổn mà nằm ở trên giường?” Nam Diệu Quyền hừ lạnh, vung tay áo, tay chắp sau người, “Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi đi vào nhìn chằm chằm y, đừng để cho người chạy mất.”

Liễu Thâm Vân là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, canh chừng Kim Đan kỳ tất nhiên không phải việc khó, nghe vậy liền lĩnh mệnh.

Thẩm Lưu Hưởng dùng thần thức bị giảm bớt đến đáng thương nhận thấy người đi rồi, xốc chăn lên bò xuống giường. Y sửa sửa quần áo hỗn độn, đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Thành trấn ban đêm nhộn nhịp, đèn sáng khắp nơi, nhưng cũng có không ít chỗ tối tăm u ám.

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe, quay đầu lại nhìn thân ảnh bên cạnh bàn. Đối phương vẫn nhìn chằm chằm y không nhúc nhích, “Liễu huynh, ta đói bụng. Có thể mua chút gì cho ta ăn không?”

Liễu Thâm Vân lạnh nhạt nói: “Không thể.”

Thẩm Lưu Hưởng không ngoài dự đoán nhướn mi, bàn tay hướng túi đen nhỏ treo bên hông.

Ánh mắt cảnh giác nhất thời nhìn lại.

“Ta chỉ lấy cái gì đó để ăn, đừng khẩn trương.” Thẩm Lưu Hưởng kéo Túi Tinh Hoa xuống, vẻ mặt thuần lương cười cười, “Ngươi là tu vi Nguyên Anh cảnh, ta hiện giờ chỉ là Kim Đan kỳ, chẳng lẽ còn có thể lật trời trong tay ngươi?”

Liễu Thâm Vân hừ một tiếng, cam chịu lời y nói.

Thẩm Lưu Hưởng kéo Túi Tinh Hoa, xả bên cửa sổ một lúc lâu, thở dài: “Sớm biết thế đã không đặt cấm chế.”

Giữa phòng nghỉ có một người khác nhìn lại: “Liễu huynh, có thể giúp ta mở ra một chút được không? Túi trữ vật này phải tu sĩ Nguyên Anh mới có thể mở ra.”

Chưa từng thấy túi trữ vật xấu như thế, toàn thân ngăm đen.

Liễu Thâm Vân cầm trong tay ước lượng, không phát hiện dị thường, vì thế kéo dây buộc mở túi ra, “Này không phải rất đơn giản sao?”

Hắn nói xong ngẩng đầu, lại thấy nam tử dung mạo tuấn mỹ trước mặt hơi hơi câu môi, thấp giọng niệm pháp quyết.

Trong khoảnh khắc, tầm mắt Liễu Thâm Vân chìm vào bóng tối, trong đầu như có thứ gì đó lôi kéo, cảm giác choáng váng che trời lấp đất thổi quét mà đến.

Thân hình hắn nhoáng lên, ngã từ trên ghế xuống.

Thẩm Lưu Hưởng đỡ được, không để người lăn xuống đất. Sau khi kéo Liễu Thâm Vân lên trên giường, y tháo cái túi đen đang bao lấy đầu hắn ra, vỗ vỗ mông, nhảy từ cửa sổ xuống chạy nhanh như chớp.

Có Túi Tinh Hoa trong tay, ta có cả thiên hạ!

Một hơi chạy gần trăm dặm, Thẩm Lưu Hưởng dừng lại ở nơi hẻo lánh ít dấu chân người, nhìn quanh trái phải, rừng hoang yên tĩnh không một tiếng động.

Y dựa vào thân cây thở dốc, khóe môi gợi lên một nụ cười đắc ý, “Bảo người trông chừng ta. Hắc. Tiểu gia là người dễ dàng bị trông chừng như vậy sao?”

Nghỉ ngơi đủ rồi, y chuẩn bị rời đi. Lúc này, Dây Phược Linh trên cổ tay đột nhiên nóng lên.

Từng sợi sương đen ngưng tụ thành sợi mỏng, từ trên dây tràn ra, kéo dài đến nơi tầm mắt nhìn không thấy.

Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ.

Nháy mắt tiếp theo, sợi mỏng uốn lượn giữa không trung chợt kéo chặt, sức kéo vô cùng mạnh mẽ truyền đến từ đầu kia.

Thẩm Lưu Hưởng chỉ cảm thấy cảnh tượng trong tầm mắt xẹt nhanh qua. Trong chớp mắt, từ rừng hoang trở lại đường phố nhộn nhịp, thân thể không chịu khống chế lao đến một nơi nào đó.

Đang kinh ngạc, trước mắt xuất hiện một thân ảnh cao lớn, thấy y cũng không tránh ra, cứ đứng ở giữa đường như vậy.

Phanh......!

Ngọn đèn màu treo cao bên đường lắc lư trong gió.

Đầu Thẩm Lưu Hưởng đụng phải lồng ngực nam nhân dày rộng, kiên nghị. Y đầu váng mắt hoa hết sức, bị tóm lấy cổ, một phen đẩy ra xa.

“Chạy trốn rất nhanh.” Chán ghét trên mặt Nam Diệu Quyền ít đi một chút, trong mắt lộ ra vài phần thưởng thức, “Nếu không có Dây Phược Linh, thật đã để ngươi chạy mất.”

Thẩm Lưu Hưởng che cái trán lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trộn lẫn hơi thở hung ác. Nghẹn một lúc lâu, chậm rãi phun ra một chữ.

“Đệch......”

Vì một chữ này, y bị cấm ngôn.

Thẩm Lưu Hưởng sống không còn gì luyến tiếc bị kéo về khách điếm.

Liễu Thâm Vân quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Vốn tưởng rằng sẽ phải chịu phạt nặng, ai ngờ Nam Diệu Quyền dễ dàng buông tha hắn, tâm tình còn khá tốt, “Dù sao cũng là con của nghĩa phụ. Quả nhiên có chút bản lĩnh.”

Nửa canh giờ không nói gì, Thẩm Lưu Hưởng sắp nghẹn chết rồi, chỉ chỉ yết hầu.

Nam Diệu Quyền coi như không phát hiện ra, bưng chén trà lên, bất chợt ly trà vỡ vụn trong tay.

Quần áo bị nước trà xối hơn phân nửa.

Hắn hơi híp mắt, túm tay Thẩm Lưu Hưởng tới, đè lại mấy phần Phược Linh Thằng “Kim Đan kỳ đối với ngươi mà nói, vẫn là quá cao, Trúc Cơ kỳ tốt hơn.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Đệch.

Nam Diệu Quyền đứng dậy, bảo y đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi sang phòng cách vách.

Nơi này là nơi chuyển giao giữa Ma giới và Tu Chân giới. Linh khí trong thiên địa di động đến lợi hại, đi đường ban đêm thập phần nguy hiểm. Vậy nên ở lại đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai bước vào Ma giới.

Nam Diệu Quyền về phòng, nhưng thần thức vẫn chú ý động tĩnh của Thẩm Lưu Hưởng.

Sau khi hắn rời đi, Thẩm Lưu Hưởng một hơi uống sạch trà trong ấm, tựa hồ muốn mượn thứ này giảm nhiệt khí. Sau đó đi đến bàn bên, mài mực đề bút.

Không biết đang mân mê cái gì.

Nam Diệu Quyền suy nghĩ. Hắn mang người đi, Lăng Dạ sẽ không dễ dàng cam chịu, hẳn là đã đang trên đường tới rồi. Cũng may hắn phát hiện Truy Tung Thuật trên người Thẩm Lưu Hưởng. Tuy rằng không phá được, nhưng có thể mê hoặc đối phương kéo dài chút thời gian.

Đợi hắn đem thứ ngoài ý muốn về Ma giới dàn xếp xong xuôi, lại đi đón Tố Bạch Triệt.

Nam Diệu Quyền dần dần nhập định, sương đen quanh thân dần dần dày hơn.

Lúc này, vách tường truyền đến tiếng gõ, vang lên không ngừng.

Nam Diệu Quyền âm trầm mở mắt ra, đảo mắt đến một phòng khác, nhìn chằm chằm người đứng cạnh tường, trong tay cầm tảng đá, ngữ khí lạnh lẽo, “Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng.”

Thẩm Lưu Hưởng không nói hai lời, ném hòn đá, đặt quyển trục đã chuẩn bị lên bàn, chậm rãi mở ra cho Nam Diệu Quyền xem.

Trên trang giấy trắng tinh, viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy cái chữ to.

...... Nghĩa huynh, cho ta cơ hội gọi ngươi một lần.

Sắc mặt Nam Diệu Quyền hơi hòa hoãn: “Thiệt tình thực lòng?”

Thẩm Lưu Hưởng kiên định gật gật đầu, chớp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập chân thành.

“Cởi bỏ Cấm Ngôn Thuật cho ngươi gọi ta nghĩa huynh cũng không phải không được.”

Nam Diệu Quyền đi lên phía trước mấy bước, giơ tay nắm cằm Thẩm Lưu Hưởng, nhìn mặt y thật kỹ, “Nhưng ta nhìn bộ dáng ngươi không vừa mắt, vẫn là thôi đi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Cho ngươi mặt mũi quá, ông đây trước giờ là thịnh thế mỹ nhan!

Thấy mắt phượng tức giận, Nam Diệu Quyền cười nhẹ một tiếng, chợt ngón tay thon dài bắn về phía khuôn mặt Thẩm Lưu Hưởng, “Được rồi. Bây giờ có thể gọi nghĩa huynh.”

Thẩm Lưu Hưởng thanh thanh giọng nói, có thể phát ra tiếng.

Y đang muốn nói chuyện, phát hiện ánh mắt Nam Diệu Quyền nhìn y không đúng, thâm thúy lại ôn nhu.

Trực giác Thẩm Lưu Hưởng thấy không ổn, tìm thấy gương đồng đến đó nhìn một cái. Khuôn mặt thanh nhã mỹ lệ, nhu mỹ như ánh trăng,

“......” Ha ha.

Nam Diệu Quyền vốn tưởng rằng Thẩm Lưu Hưởng sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ y chỉ nhàn nhạt cười một cái, cất tiếng nói réo rắt nhu hòa, “Nghĩa huynh, ta đói bụng, tìm cho ta cái gì ăn đi.”

Nam Diệu Quyền sửng sốt.

Bừng tỉnh, thật tưởng đệ đệ đã trở về.

Chờ phản ứng lại, đã gọi người chuẩn bị một bàn đồ ăn đầy ắp.

Thẩm Lưu Hưởng nhấc chiếc đũa, ngữ khí mềm nhẹ: “Nghĩa huynh động đũa a, một mình ta ăn không thú vị.”

Nam Diệu Quyền nhìn chằm chằm y: “Ta xem ngươi ăn là được.”

“Vậy sao?” Thẩm Lưu Hưởng ngượng ngùng gật đầu, “Vậy ta không khách khí nữa.”

Dứt lời, y ném đũa đi, nắm đùi gà trên bàn lên, há mồm ra gặm.

Liễu Thâm Vân bước vào phòng, ngẩng đầu vừa nhìn thấy một màn trước mặt, biểu tình dại ra.

Chỉ thấy người có khuôn mặt thanh mỹ khoanh chân ngồi trên bàn cơm, hơi ngửa đầu, tay dính đầy dầu mỡ cầm một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, ực một tiếng nuốt xuống, lại vội vàng đi lấy một thứ khác trên bàn.

Dưới chân bàn một đống hỗn độn, xương gà, xương cá, vỏ tôm ném đầy đất, quả thực thảm không nỡ nhìn.

Mà Ma Tôn, ngốc ngốc ngồi bên cạnh, sắc mặt đã cứng lại.

Thẩm Lưu Hưởng ợ một cái, mỡ đầy miệng.

“Nghĩa huynh, tại sao không tiếp tục dùng ánh mắt ôn nhu nhìn ta nữa? Ta lớn lên không giống sao?”

Phanh!

Bàn ăn bị uy áp tràn ra nghiền thành mấy mảnh, ầm ầm sập xuống.

Thẩm Lưu Hưởng từ trên mặt đất bò dậy, không hề tức giận, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi đến gần Ma Tôn sắc mặt khó coi, “Nghĩa huynh. Đây chính là khuôn mặt Tố chân nhân, ngươi không thích sao?”

Thanh âm Nam Diệu Quyền phát run: “Ngươi đừng lại đây.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Hả?”

Y đi nhanh hơn, khóe môi còn dính hành thái xanh mướt, đem khuôn mặt Nam Diệu Quyền nhớ mong nhất cười đến dữ tợn đáng sợ.

“Nghĩa huynh ~”

Nam Diệu Quyền hoàn toàn băng rồi.

Ở sâu trong óc, đệ đệ ôn thanh tế ngữ bộ dáng nhu mỹ, đều bị Thẩm Lưu Hưởng dùng gương mặt này, cố tình ăn ngấu nghiến che lấp hết.

“Ngươi cút đi!!!”

Trong lòng hắn, hình tượng của đệ đệ đã bị hủy hoại.....

*

“Ta thật sự muốn giết y.”

Nam Diệu Quyền đứng trên hành lang tối tăm, lộ ra biểu tình bi thống vạn phần, “Hiện tại nhớ tới Ngô đệ, trong đầu tất cả đều là cái mặt dính hành thái kia.”

Liễu Thâm Vân không biết nên an ủi Ma Tôn như thế nào, thở dài, trơ mắt nhìn Nam Diệu Quyền ở ngoài cửa phiền muộn suốt đêm.

Ngày hôm sau, Thẩm Lưu Hưởng bị xách ra khỏi ổ chăn.

Y nhìn Liễu Thâm Vân, nghi hoặc hỏi: “Nghĩa huynh đâu?”

“Tôn chủ không muốn gặp ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng thở dài, sờ sờ mặt, “Gương mặt này xấu thì đúng là hơi xấu chút. Nhưng nghĩa huynh thích. Ta miễn cưỡng tiếp nhận rồi. Sao không tới nhìn nhiều hơn vài lần vậy?”

Liễu Thâm Vân hơi giật khóe miệng, đem người mang ra khỏi khách điếm, Nam Diệu Quyền đi xa xa đằng trước, đầu cũng chưa từng quay lại một lần.

Thẩm Lưu Hưởng ủy khuất nói: “Nghĩa huynh thật lãnh đạm, rõ ràng lúc bắt đầu đối với ta không phải thái độ này.”

Liễu Thâm Vân: “...... Ngươi còn sống thật là mạng lớn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi cười khẽ.

Ánh mắt chuyển hướng bốn phía, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một thân ảnh bên đường, mắt hơi mở lớn.

Diệp Băng Nhiên dừng trước mọt quán bán linh thảo nhỏ, cầm một cành linh thảo đánh giá. Nhận thấy ánh mắt không bình thường, quay đầu nhìn lại.

‘Tố Bạch Triệt’ chớp mắt với hắn, liếc xéo.

Diệp Băng Nhiên nhìn theo tầm mắt y, thấy thân ảnh Ma Tôn ở đằng trước.

Mày nhăn lại, ngầm hiểu.

Hắn không chút do dự ra tay, một kiếm chặn ngang giữa ‘Tố Bạch Triệt’ và Nam Diệu Quyền, đồng thời xuất hiện bên cạnh ‘Tố Bạch Triệt". Một chưởng đánh bại Liễu Thâm Vân xong, dẫn người chạy.

“Còn khó chịu không?”

Diệp Băng Nhiên đỡ lấy Thẩm Lưu Hưởng, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Nam Diệu Quyền tu vi cao thâm, nếu không dùng Ngàn Dặm Thuật, sẽ bị ngăn lại.”

Tu vi Trúc Cơ kỳ kéo dài qua ngàn dặm, thân thể Thẩm Lưu Hưởng thiếu chút nữa bị không gian xé rách.

Y thở hắt một hơi, sắc mặt trắng bệch lắc đầu. Lúc muốn mở miệng nói lời cảm tạ, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nhanh chóng ngậm miệng.

Y nhặt một đoạn cành khô, gạt lá khô trên mặt đất ra, viết xuống mấy chữ...... Đại ân đại đức, suốt đời khó quên.

“Bị hạ Cấm Âm Thuật?” Diệp Băng Nhiên duỗi tay, “Ta cởi bỏ giúp ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng tránh tay hắn, lả tả viết xuống ba chữ...... Cổ họng đau.

Vì thế Diệp Băng Nhiên lấy một cái bình ngọc từ túi trữ vật ra đưa cho y: “Thanh Linh Dịch, uống vào sẽ đỡ một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc cảm thán trong lòng.

Thượng phẩm Linh Dịch lấy uống giải khát, thực sự chỉ có Kiếm Tôn ngươi.

Y không muốn, liền kéo cổ tay áo, làm lộ ra Dây Phược Linh quấn trên cổ tay mảnh khảnh.

Sắc mặt Diệp Băng Nhiên khẽ biến: “Phược Linh Thuật trừ Nam Diệu Quyền, không ai giải được. Biện pháp duy nhất chính là...... chặt đứt chỗ bị buộc.”

Chặt tay?!

Thẩm Lưu Hưởng sợ tới mức nhanh chóng thu tay về.

Diệp Băng Nhiên thấy y kinh hoảng, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi mềm mại chút, “Đừng sợ. Chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Hắn đứng lên: “Nếu trên người ngươi có Dây Phược Linh, Nam Diệu Quyền rất nhanh là có thể tìm tới, cần chạy xa hơn một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng dùng sức gật gật đầu, Diệp Băng Nhiên ngự kiếm dẫn y, một tiếng kiếm ngâm thoáng chốc cắt qua phía chân trời.

Nơi này vẫn ở vào chỗ giao hội giữa hai giới, ban đêm linh khí xao động hơn ban ngày mấy lần, không thể dễ dàng đi đường.

Lúc chạng vạng, ở một nơi giữa núi rừng, Diệp Băng Nhiên tìm một sơn động ẩn nấp, mang Thẩm Lưu Hưởng đi vào, sau đó thi pháp nhóm lên một đống lửa.

Thẩm Lưu Hưởng mệt mỏi một ngày, trực tiếp ngồi xổm xuống mặt đất ẩm ướt, ngước mắt liền nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Diệp Băng Nhiên.

Y cứng người, vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, tìm một cục đá, ưu nhã ngồi lên trên, nhấp môi mỉm cười với Diệp Băng Nhiên.

Nghi hoặc trong đáy mắt Diệp Băng Nhiên tan đi, an tĩnh nhắm mắt đả tọa bên cạnh.

Trong động quá mức yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng không quen, duỗi tay chọc Diệp Băng Nhiên.

Diệp Băng Nhiên nhìn y: “Có chuyện gì?”

Thẩm Lưu Hưởng nắm nhánh cây, viết trên mặt đất đầy tro bụi: "Sao ngươi lại tới đây?”

Diệp Băng Nhiên đạm nhiên nói: “Tiên thương còn chưa khỏi, tới tìm chút linh thảo.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Đương sự có chút hối hận.

Đương sự hổ thẹn viết trên mặt đất: “Ta phải xin lỗi ngươi!”

Xuống tay quá độc ác.

Diệp Băng Nhiên trầm mặc mấy phần, “Bạch Triệt, chắc ngươi hiểu rõ tâm ý của ta?”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nhộn nhạo một chút.

Tình huống này, sẽ không phải muốn thổ lộ chứ......?

Cũng may Diệp Băng Nhiên chỉ nói một câu như thế, tựa hồ không muốn ép buộc y, liền chuyển đề tài, “Nhưng Thẩm Lưu Hưởng có bắt nạt ngươi nữa không?”

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, thuận đường khen bản thân một trận, viết xuống: “Người kia rất tốt.”

Diệp Băng Nhiên nhíu mi, phảng phất không biết mấy chữ này, “Ngươi thật sự cho rằng như vậy?”

Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu.

Diệp Băng Nhiên trầm ngâm hồi lâu, như là trong lòng đã chịu xúc động nào đó, đôi mắt lạnh băng chần chờ nhìn Thẩm Lưu Hưởng.

Hắn khẽ nhúc nhích môi mỏng: “Vậy ngươi cảm thấy ta thì sao?”

Đến người như Thẩm Lưu Hưởng cũng cho rằng tốt, vậy hắn thì sao?

Thẩm Lưu Hưởng nắm nhánh cây chặt hơn, nghĩ nghĩ, viết trên mặt đất: “Ngươi tất nhiên tốt hơn y.”

Nếu ở trong lòng Tố Bạch Triệt, Diệp Băng Nhiên còn đánh không lại y, Diệp Băng Nhiên thật không bằng nhảy vực.

Nhìn thấy đáp án, Diệp Băng Nhiên vẫn chưa dịch tầm mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng gằn từng chữ một, “Là ta hỏi. Ta có phải người tốt nhất hay không?”

Câu hỏi này thực sự khó trả lời.

Thẩm Lưu Hưởng đang do dự có muốn tiếp tục trả lời hay không, ánh mắt thoáng nhìn, phát hiện dưới ánh lửa trên mặt đất, một con tiểu trùng nhuyễn thể đang mấp máy trái phải.

Dây thần kinh trong đầu Thẩm Lưu Hưởng “bang” một cái đứt đôi.

Y chợt nhảy ra phía sau người sống duy nhất ở đây, chỉ chỗ kia: “Cứu mạng! Có trùng có trùng!!!”

“Ngươi là ai?!”

Ánh kiếm chợt lóe, thánh kiếm đặt ngang bên cổ y.

Diệp Băng Nhiên sắc mặt xanh mét. Tuy thanh âm này nghe quen tai, nhưng tuyệt đối không phải Tố Bạch Triệt!

Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm con trùng chậm rãi chui xuống đất, sắc mặt hơi hoãn lại.

Chợt liếc thanh kiếm ngang bên cổ, khóe môi câu lên, trên gương mặt trắng nõn thanh lệ lộ ra chút cười xấu xa, “Tình nhân cũ của ngươi.”

Trong động rơi vào tĩnh mịch.

Sắc mặt Diệp Băng Nhiên lạnh đến sắp kết băng, ngữ khí lộ ra ý vị nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm. Lưu. Hưởng”

“Aiz. Là ta.”

Thẩm Lưu Hưởng lui bước, trịnh trọng khom lưng chắp tay, “Đa tạ Kiếm Tôn không so đo hiềm khích trước đây, ra tay cứu giúp.”

Trên mặt Diệp Băng Nhiên một trận xanh một trận trắng, môi giật giật, tựa hồ muốn nói từ “Cút”, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp làm hắn không nói nên lời, nghẹn một lúc lâu, thu kiếm.

“Cáo từ. Ngươi vẫn là tự sinh tự diệt đi!”

“Đừng......” Thẩm Lưu Hưởng túm chặt tay áo hắn, “Cứu người cứu đến cùng, hiện giờ ta chỉ còn tu vi Trúc Cơ kỳ, vừa đi ra là có thể bị nuốt.”

Diệp Băng Nhiên hờ hững: “Có liên quan gì đến ta đâu?”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, chân thành nói: “Hay là nhìn trên danh nghĩa bạn cũ đi?”

Diệp Băng Nhiên tuấn dung che kín hàn ý, giật lại tay áo từ trong tay Thẩm Lưu Hưởng, trong thanh âm tràn ngập tức giận, “Ngươi đừng dùng gương mặt này nói mấy lời phóng đãng!”

“Được được được.” Thẩm Lưu Hưởng nói, “Mọi người đều là người trong Tiên môn. Không nể mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật. Hôm nay ngươi bỏ ta mà đi, ngày sau Tu Chân giới mỗi người đều phải nói, Bắc Luân Kiếm Tông toàn là mấy tu sĩ vô tính thấy chết không cứu.”

Đuôi lông mày y nhướn lên, đổi giọng nói: “Nhưng nếu ngươi cứu ta, sư huynh cao hứng, nói không chừng sẽ nối tơ hồng cho ngươi với Tố chân nhân, vậy là ngươi có thể cùng Tố chân nhân tu thành chính quả. Hắc hắc hắc.”

Diệp Băng Nhiên nghe y blah blah nói xong, lạnh nhạt nói: “Ngươi thật ồn ào.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

“Ta tạm thời không phải đối thủ của Nam Diệu Quyền.” Diệp Băng Nhiên ngồi trở về, ngữ khí đông cứng, “Nếu hắn tìm tới, ta chỉ có thể để hắn bắt ngươi đi thôi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ngươi còn an ủi ta, nói ngươi với Ma Tôn năm năm đấy.”

Diệp Băng Nhiên lạnh như băng liếc nhìn y một cái, “Có tiên thương, đánh không lại.”

Thẩm Lưu Hưởng thức thời im miệng. Ánh mắt Diệp Băng Nhiên buông xuống, nhìn về phía cổ tay trắng nõn mảnh mai như suy tư gì: “Hoặc là, ta giúp ngươi một kiếm chém Dây Phược Linh.”

Thẩm Lưu Hưởng vội vàng rụt tay vào trong tay áo: “Ta tình nguyện bị Ma Tôn bắt trở về.”

Y vừa dứt lời, cửa động truyền đến tiếng bước chân, “Vậy sao? Một khi đã như vậy, cùng ta trở về đi.”

“?!”

Đùng......!

Cả núi rừng chấn động không ngừng.

Thẩm Lưu Hưởng suýt nữa bị linh lực tàn sát bừa bãi quật đến tan xương nát thịt. Cũng may Diệp Băng Nhiên dùng kiếm, lấy pháp khí ngăn cản thế công của Nam Diệu Quyền xong, thuận tay đặt cho y cái kết giới.

Thẩm Lưu Hưởng cảm động đến rối tinh rối mù.

Sớm biết như thế, năm đó lúc bình chọn nam phụ tốt nhất y đã bầu cho Kiếm Tôn một phiếu!

Diệp Băng Nhiên không nói dối, Roi Tỉnh Thần đánh chính là bảy phần thân thể ba phần thần hồn, thần hồn khó xử lý nhất, đến nay vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Huống chi, tuy hắn vô hạn tiếp cận Hóa Thần cảnh, nhưng trước sau vẫn kém một bước. Lúc này tuyệt đối không phải là đối thủ của Nam Diệu Quyền, giao thủ mấy lần, đã ẩn ẩn có xu thế bị thua.

Khóe môi Diệp Băng Nhiên tràn ra một sợi máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trở xuống mặt đất lùi liên tiếp mấy bước.

Thẩm Lưu Hưởng lập tức tiến lên, đỡ lấy hắn, muốn nói lại thôi: “Nếu không......”

Diệp Băng Nhiên nhàn nhạt liếc y: “Ngươi muốn khuyên ta đi sao? Cùng là người trong Tiên môn, ta không làm được việc này.”

“Không,” Thẩm Lưu Hưởng cười gượng, “Là ta muốn nói, hay ngươi nỗ lực hơn chút nữa.”

Diệp Băng Nhiên: “......”

Nam Diệu Quyền nhìn hai người, cau mày, sắc mặt không kiên nhẫn đánh ra một chưởng.

Hai người lại triền đấu.

Ánh trăng chiếu lên người Thẩm Lưu Hưởng, y đang suy tư thoát thân như thế nào, trong lúc vô tình thoáng nhìn bóng dáng chiếu trên mặt đất, có thêm một đạo thân ảnh.

Cả người y cứng đờ, bị người cuốn lấy eo từ phía sau, một phen ôm vào trong lòng ngực.

Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ quấn quýt si mê, “Triệt Triệt, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”

Hai người đang đánh nhau liền dừng tay nhìn lại, sắc mặt đều trầm xuống.

“Hoa Tiên.”

“Tam Yêu Vương.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở mắt to, cứng đờ xoay cổ qua, nhìn thẳng vào một đôi mắt hoa đào đang phát sáng, da đầu tê dại.

Đệch.

Là Hồ Ly Đực!

Hoa Tiên yêu khí mười phần cười với y, chợt lui về phía sau, mang theo y biến mất tại chỗ.

*

Tố Bạch Triệt đợi Lăng Dạ ra khỏi tông, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Gã có Đồng Khê chỉ đường, vốn chạy đến nơi rất nhanh. Nhưng lại nghe nói Diệp Băng Nhiên tới, liền thay đổi địa điểm, sắc mặt khó coi, “Sao Diệp Băng Nhiên lại cứu y?”

“Không biết,” Đồng Khê chỉ có thể biết được đại khái, “Chắc Nam Diệu Quyền đuổi theo đi, này là...... Tam Yêu Vương tới!”

Tố Bạch Triệt thất thanh: “Hoa Tiên?!”

Gã bị dọa nhảy dựng, bước chân đều thả chậm lại, cái tên này khiến gã nổi lên một vài ký ức không thoải mái.

Lúc hai người mới gặp, Hoa Tiên liền không thể hiểu được quấn lấy gã, đem gã bắt vào pháp khí Yêu Thuyền, dùng roi đặc biệt trói đến nỗi cả người gã nhũn ra, vừa mỏi vừa đau cũng không nói, còn một ngụm một ngụm “Triệt Triệt”, gọi đến mức gã thấy ghê tởm.

Nếu không phải lúc ấy được người cứu giúp, đã thật để Hoa Tiên thực hiện được.

Đến nay gã vẫn còn nhớ rõ, trước khi đi, cặp mắt đào hoa kia quỷ dị nhìn gã, “Lần sau, ta sẽ làm cho ngươi phải xin ta thượng ngươi.”

Tố Bạch Triệt đánh cái rùng mình, khó khăn lắm mới ngừng, “...... Ta về Thanh Lăng đi.”

Đồng Khê: “Hắn bắt Thẩm Lưu Hưởng đi, dẫn người về Yêu Thuyền rồi.”

Cả người Tố Bạch Triệt chấn động, không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ánh trăng mờ ảo.

Một chiếc thuyền con màu xanh lá lẳng lặng phiêu đãng trên mặt hồ, đột nhiên, thân thuyền chợt lóe, biến mất giữa không trung.

Không bình thường giản dị như bề ngoài, bên trong thuyền bày bố tráng lệ huy hoàng như cung điện, bài trí hết sức xa hoa. Trong phòng tràn ngập u hương nhiễu nhân tâm, ngửi một chút liền làm người như bước vào mộng đẹp, hãm sâu trong đó.

Hoa Tiên đem người bắt tới một phen đẩy vào giường lớn, để mỹ nhân chìm vào giữa chăn đệm mềm mại.

Hắn gấp không chờ nổi phi thân lên, ngón tay ấm áp xoa cằm ‘Tố Bạch Triệt’, vuốt ve, trong miệng phun ra tiếng nói nhỏ mê hoặc.

“Triệt Triệt, đây là hương liệu cố ý chuẩn bị cho ngươi. Ngoan. Đợi lát nữa, dù gì cũng là lần đầu tiên, ta muốn ôn nhu một chút.”

Qua giây lát.

Hoa Tiên nhìn người mỹ lệ trên giường. Gương mặt trắng nõn bắt đầu phiếm hồng, thân mình không ngăn được run rẩy lên, hiểu rõ y đã rơi vào động tình, lập tức cũng không kìm nén được.

Hắn túm lấy đai lưng mỹ nhân, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

Bỗng một cánh tay trắng nõn như ngọc đè hắn lại.

“Từ từ.”

Người trên giường mở đôi mắt long lanh ánh nước, tiếng nói run rẩy, “Ta sợ đau, có thể cho ta lấy một viên linh đan giảm đau không?”

Hoa Tiên đối với mỹ nhân vẫn luôn nhiều kiên nhẫn hơn một chút, huống chi trước mắt mỹ nhân đã khuất phục, thậm chí còn chuẩn bị vì việc hoan hảo.

Chủ động như thế, là cực đại lấy lòng hắn.

“Triệt Triệt, ngươi biết rõ nói cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng nổi một thân da gà, ngoài mặt ngượng ngùng cười cười, kéo túi đen nhỏ bên hông xuống, “Không còn sức, ngươi mở giúp ta.”

Hoa Tiên không chịu nổi nhất là mỹ nhân tay chân vô lực, thấy thế đỏ mắt, chỉ nghĩ nhanh tìm được linh đan còn đem người làm.

Hắn cởi dây buộc trên Túi Tinh Hoa, “Triệt Triệt, đợi lát nữa ta nhẹ......”

“Nhẹ ông nội ngươi!”

Thẩm Lưu Hưởng niệm pháp quyết, một chân đem người đá bay ra khỏi giường.

Hoa Tiên đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đá xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại, tầm mắt đã đen xì, trong đầu vang lên tạp âm ầm ầm, linh lực trong cơ thể tựa như biến mất trong nháy mắt.

Trên đầu hắn chụp cái túi đen, giãy giụa đứng dậy, lại bị một chân đá về mặt đất.

Thẩm Lưu Hưởng đem người ấn xuống đất, một phen tay đấm chân đá.

Trong Yêu Thuyền liên tục vang lên tiếng kêu rên.

Đánh thời gian nửa nén hương, người bò trên mặt đất dần dần bất động, Thẩm Lưu Hưởng thở hổn hển, mệt ngồi liệt xuống đất xem xét một lúc lâu, chưa hết giận lại đá một phát.

“Bắn bắn, muốn xin ông nhẹ chút không?”

May mắn y sớm biết thủ đoạn Hoa Tiên đối phó với Tố Bạch Triệt, trong khoảnh khắc tiến vào Yêu Thuyền, đã cắn đầu lưỡi phong bế khứu giác, không để mê hương xâm nhập vào đầu.

Hoa Tiên quả thật tu vi cao thâm, Túi Tinh Hoa chụp lên đầu hắn cũng không lập tức ngất, chống đỡ được lâu như thế mới không động tĩnh.

Thẩm Lưu Hưởng không dám thiếu cảnh giác, đứng dậy thắt lại đai lưng, nhìn bốn phía, ở một mặt tường tìm được một cây roi da dài, mang tới trói tay chân Hoa Tiên lại.

Thứ đồ chơi này là pháp khí Hoa Tiên đắc ý nhất, tu vi có cao đi nữa nhưng bị thân roi đụng vào, tay chân cũng vô lực trong nháy mắt.

Vốn nên là cao giai pháp khí có thể nổi danh tứ hải, đáng tiếc dừng ở trong tay Hoa Tiên, lưu lạc đến nỗi phát huy tác dụng trên giường.

Thẩm Lưu Hưởng tháo Túi Tinh Hoa, một gương mặt lộ ra tà khí đập vào trong mắt.

Mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào, chỗ mi tâm có hoa văn nở rộ. Vì đôi mắt hoa đào đang nhắm an tĩnh, nên cả khuôn mặt thiếu vài phần sinh động.

Tam Yêu Vương, Hoa Tiên.

Trong nguyên tác, mỗi lần lên sân khấu không phải chặn đường Tố Bạch Triệt, thì chính là đem người ấn ở trên giường vận sức chờ phát động.

Suốt đời tận sức với mục tiêu đem Tố Bạch Triệt biến thành người của mình, là nhân vật vẫn luôn nỗ lực hết mình nhưng chưa bao giờ thành công.

Yêu Thuyền là pháp khí bản mạng của Hoa Tiên, lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của y căn bản không thoát ra được, chỉ có thể đợi người tỉnh lại thả y rời đi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, người trên mặt đất giật giật.

Hoa Tiên mở mắt ra, sắc mặt một mảnh khói mù, “Ngươi không phải Tố Bạch Triệt.”

"Thả ta ra khỏi Yêu Thuyền.”

“Pháp khí này của ngươi thật sự lợi hại.”

Thẩm Lưu Hưởng cúi người, xoa xoa cổ tay, “Ta nói. Ngươi thả ta ra khỏi Yêu Thuyền.”

Hoa Tiên ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hơi đổi, chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, “Bổn vương rất tò mò, bộ dáng thật sự của ngươi như thế nào. Nếu không xấu, ngày khác sẽ thu ngươi. Bổn vương đã quen thấy người thuận theo, ngẫu nhiên cũng muốn thử thứ cay như ngươi vậy.”

Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, vươn ba ngón tay thon dài.

“Đếm đến ba, không mở Yêu Thuyền ra, ta liền không khách khí.”

“Chẳng lẽ ngươi.không biết bổn vương da dày thịt béo, pháp thuật đều không gây thương tổn mảy may.”

Hoa Tiên không sợ hãi, hơi câu khóe môi lộ ra một mạt ý vị nhẹ nhàng, “Ngươi muốn không khách khí như thế nào? Ép khô ta trên giường sao?”

Thẩm Lưu Hưởng lo việc đếm ngược.

“Ba, hai, một......”

Giọng nói rơi xuống, y duỗi ngón trỏ về phía mi tâm Hoa Tiên.

Đột nhiên sắc mặt Hoa Tiên đại biến.

Mi tâm...... là mạch máu của hắn!!!

Nếu bị đè mạch máu lại rồi thi pháp, mặc kệ pháp thuật cấp thấp cỡ nào đều có thể đánh trúng hắn, muốn cho hắn mất mạng dễ như trở bàn tay!

Thẩm Lưu Hưởng đè Hoa Tiên đang giãy giụa lại, lòng bàn tay mang theo một mạt lạnh lẽo áp lên hoa văn, cúi người niệm pháp quyết.

Cả người Hoa Tiên cứng đờ.

Bên trong Yêu thuyền yên tĩnh giây lát, nháy mắt tiếp theo liền truyền ra tiếng cười hủy thiên diệt địa.

“Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha.......”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn Hoa Tiên cười lăn lộn trên mặt đất, giữa môi phun ra lời nói lạnh băng, “Còn không thả ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi cười chết ở đây.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha......”

Hoa Tiên sắp điên rồi, một bên liều mạng ức chế ý cười, một bên trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tu sĩ này...... ấy vậy mà chỉ dùng phương thức này ép hắn...... Yêu đan của hắn, người trên thế gian ai không đỏ mắt? Thế mà không có ý định giết hắn đoạt yêu đan sao?

Một chiếc thuyền con màu xanh lá một lần nữa xuất hiện trên mặt hồ.

Cùng lúc đó, mấy đạo cầu vồng từ chân trời rớt xuống đây.

Thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng nhoáng lên, xuất hiện bên hồ bờ, ngước mắt liền thấy ba đạo thân ảnh.

Đuổi theo Nam Diệu Quyền với Diệp Băng Nhiên, còn có người cuối cùng tìm được y - Lăng Dạ.

Không khí nhất thời quỷ dị.

Thẩm Lưu Hưởng hơi suy tư, bước chân hơi dịch dịch về phía Lăng Dạ.

Nam Diệu Quyền trầm giọng: “Phược Linh Thuật chỉ ta mới có thể cởi bỏ.”

Ngụ ý, nếu muốn khôi phục tu vi, sớm hay muộn vẫn phải cần hắn. Không bằng hiện tại liền ngoan ngoãn đi sang phía hắn.

Lăng Dạ đạm nhiên cười: “Sư đệ chỉ cần lại đây, chín phần pháp thuật trên người hắn từ chỗ phụ thân ngươi mà ra. Cho nên đối với ngươi không tạo thành uy hiếp.”

Hắn nói, niết quyết phá Thuật Dịch Dung của Nam Diệu Quyền, Thẩm Lưu Hưởng sờ soạng mặt, không hề do dự đi về phía Lăng Dạ.

Sắc mặt Nam Diệu Quyền trầm xuống, chợt ra tay bắt, Lăng Dạ dừng ánh mắt lạnh lùng lại. Linh lực giữa hai người bùng nổ, mặt đất ầm ầm vỡ ra mấy cái rãnh sâu.

Thẩm Lưu Hưởng bị linh lực tàn sát bừa bãi đánh vào không chịu nổi phải lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã vào trong hồ.

Diệp Băng Nhiên một phen túm chặt cổ tay y, “Lăng tông chủ bảo ta mang ngươi đi trước.”

Vừa dứt lời, quang ảnh thuyền con giữa hồ chợt lóe, Hoa Tiên hiện thân, đi thẳng về phía Thẩm Lưu Hưởng, “Thật là náo nhiệt, thêm ta nữa đi.”

Diệp Băng Nhiên nhăn mày, đẩy Thẩm Lưu Hưởng ra, ngự kiếm đối địch.

Khắp nơi rơi vào hỗn chiến.

Thẩm Lưu Hưởng sắp xem đến choáng váng.

Lấy lại tinh thần, phát hiện không ai lo lắng y, xoay người cất bước liền chạy. Ai ngờ chưa đi được hai bước, liền bị Nam Diệu Quyền bớt thời giờ thi pháp định tại chỗ.

Cùng lúc đó, Hoa Tiên câu khóe môi cười: “Đánh tiếp cũng không phải là biện pháp, không bằng để y tự mình chọn.”

Hắn niết quyết, một đạo pháp thuật đánh về phía Thẩm Lưu Hưởng, “Chiêu pháp thuật này là ta tự nghĩ ra, có thể thấy được y thân với ai nhất, nguyện ý dính ai, thích đi với ai.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở lớn mắt, không thể động đậy.

Trong tầm mắt huyền quang chợt lóe, sau đó y bị một người túm vào trong lòng ngực, bước chân xoay vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Vạt áo ở trong gió nổi lên một trận gợn sóng.

Tiếng nói thiếu niên hơi khàn vang lên bên tai y, “Sư tôn, đệ tử đã tới chậm.”

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng run lên, “Ngươi tới làm gì......?”

Chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ, đến không phải là chịu chết sao?

“Ngao ô ~”

Thiên Cẩu thật lớn bỗng nhiên từ mây đen nhảy ra, nắm hai người dưới mặt đất lên, vỗ đôi cánh đủ để che lấp bầu trời, chớp mắt bay đến ngàn dặm.

Phanh......!

Không biết bay bao lâu, Ngao Nguyệt chịu đựng không nổi, dừng lại trong một mảnh rừng rậm.

“Lạch cạch” một chút.

Hắn biến trở về hình dạng chó con ngã lăn trên mặt đất, bùn lầy sau cơn mưa dính đầy lên bộ lông xám mềm mại.

Thẩm Lưu Hưởng khom lưng bế hắn lên, mắt nhìn bốn phía, đi đến trước một cây cổ thụ thật lớn, thật cẩn thật đặt Ngao Nguyệt lên trên tảng đá, “Vất vả rồi. Cảm ơn.”

Ngao Nguyệt nhìn Chu Huyền Lan, nhỏ giọng “ngao ô”.

“Sư tôn.”

Chu Huyền Lan trầm thấp gọi một tiếng.

Thẩm Lưu Hưởng xoay người, chợt bị một phen ấn lên trên thân cây.

Ánh sáng mờ nhạt trong rừng chiếu lên trên mặt Chu Huyền Lan, làm ánh mắt hắn âm trầm đến đáng sợ, khóe môi lại hơi câu, toát ra một nụ cười ý vị thâm trường, thấp giọng gọi một câu: “Sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng cảm giác hắn không ổn lắm, nhớ ra Hoa Tiên đánh pháp thuật vào hắn, sắc mặt đổi đổi, “Chu Huyền...... Ô?!”

Không khỏi phân trần, Chu Huyền Lan cúi đầu lấp kín cánh môi khẽ nhếch.

Thẩm Lưu Hưởng hô hấp cứng lại, chợt kịch liệt giãy giụa.

Ánh mắt Chu Huyền Lan ám ám, chế trụ cái ót Thẩm Lưu Hưởng, càng dùng lực áp người lên thân cây cứng rắn, hoàn toàn khóa chết trong lòng ngực.

Nghiền một lát trên đôi môi không an phận, Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống.

Trong tầm mắt, đôi môi bị bắt nạt đỏ thắm mỹ lệ như sắp tứa máu, ánh mắt hắn càng thêm âm u, đè người lại càng không thèm kiêng nể gì.

____________________________________

Mấy chương kia chỉ khoảng 3000 từ. Chương này 8000 từ... 😳
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện