Lăng Dạ trầm mặc trong một cái chớp mắt: “Ngươi có thể tưởng tượng đến hậu quả không?”

Thẩm Lưu Hưởng cho rằng y đi cứu Chu Huyền Lan thì người khác sẽ chỉ trích, liền nói: “Sư huynh lo lắng nhiều rồi. Tốt xấu gì ta cũng là tu sĩ Hóa Thần cảnh, có ai làm gì được ta?”

“Ta là nói Chu Huyền Lan.” Ngữ khí Lăng Dạ hơi trầm xuống, “Hắn còn nhỏ đã có khả năng đối kháng tu sĩ Đại Thừa cảnh. Loại đại yêu như Ngao Nguyệt, cho dù thức tỉnh huyết mạch, cũng khó có thể làm được như vậy.”

Gió đêm đem cửa phòng thổi đến rung động.

Lăng Dạ hỏi: “Hôm nay ngươi cứu hắn, ngày sau hắn dẫn Yêu tộc san bằng Tu Chân giới. Ngươi sẽ làm thế nào?”

Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng ngừng lại, giây lát sau kéo kéo chăn, đắp lên cho Thẩm Bặc Bặc đang thả khò khè nho nhỏ, “Hắn không phải người thích giết chóc, sẽ không như thế. Nhưng nếu đúng như lời sư huynh nói, ta sẽ không tiếc tất cả ngăn cản hắn.”

Lăng Dạ thấy y đã quyết, chỉ bỏ xuống một câu, “Để hắn sống trong Phục Yêu Lao, là sự nhượng bộ lớn nhất của ta.”

Thẩm Lưu Hưởng cười nhạt.

Quãng đời còn lại bị nhốt trong Phục Yêu Lao không thấy ánh mặt trời, có khác gì chết đâu? Đợi hắn đi rồi, Thẩm Lưu Hưởng âm thầm tính toán.

Những tu sĩ khác không đáng lo, có thể ngăn y lại, không ngoài mấy người Hóa Thần cảnh. Hiện giờ ở Kiếm Tông, chính là Lam Tiêu Sinh, Lăng Dạ và Diệp Băng Nhiên mới vào Hóa Thần.

Cứng đối cứng không có gì nắm chắc.

Đầu ngón tay y nhẹ gõ lên mặt bàn, lúc đang suy tư đối sách, một tờ Ngọc Phù từ cửa sổ bay vào phòng.

Là Lam Tiêu Sinh, mời y đến gặp ở Phù U Đình.

Ánh trăng ảm đạm, bị mây mỏng che đi chút ánh sáng, trong đình ngoài Lam Tiêu Sinh, còn một người.

Diệp Thạch đứng ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn Thẩm Lưu Hưởng, liền như né tránh mà dời ánh mắt đi.

“Sưu Hồn rất đau, chịu khổ rồi.” Lam Tiêu Sinh tự rót ly trà, đưa qua.

Thẩm Lưu Hưởng không nhận, mắt phượng liếc Diệp Thạch, “Đệ tử Kiếm Tông đều không phải bị Chu Huyền Lan giết chết, ngươi rõ ràng biết, lại để người đổi trắng thay đen.”

Diệp Thạch nắm chặt nắm tay, rũ đầu, không nói một từ.

Lam Tiêu Sinh: “Trước nếm thử trà này đã.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, duỗi tay nhận lấy, nhấp một ngụm: “Trà tầm thường.”

Phẩm không ra chỗ nào đặc biệt, một tiếng trà ngon cũng không nổi.

“Trà này của ta là sư tôn ban tặng.”

Bàn tay thon dài của Lam Tiêu Sinh xách ấm trà lên, quơ quơ giữa không trung.

“Lúc ấy hắn nói với ta, trà này là khi hắn niên thiếu lần đầu tiên ra tông rèn luyện, cứu nông dân trồng chè từ tay ác yêu, được tặng cho. Hắn giữ lại đến nay, là muốn nhắc nhở chính mình, chớ quên sơ tâm tu đạo.”

Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng men theo ly trà sứ trắng, chăm chú nhìn hơi nước bay lên, lạnh lùng nói: “Nhưng hắn đã quên. Còn nhập ma.”

“Ngươi nói rất đúng,” Lam Tiêu Sinh rũ mắt.

“Nhưng chúng ta làm đồ đệ, không thể phát hiện sớm đã là thất trách, hiện giờ càng không thể ngồi nhìn mặc kệ.”

Ngữ khí Thẩm Lưu Hưởng lộ ra trào phúng, “Cho nên muốn hy sinh đồ đệ của ta?!”

“Ta gọi ngươi tới, chính là để nói rõ việc này.”

Lam Tiêu Sinh nói: “Việc hắn là Yêu thú đã truyền khắp tam giới. Cho dù có giết hại đệ tử Kiếm Tông hay không, đều không quan trọng. Hiện tại vô số người mở to hai mắt nhìn chằm chằm, muốn hắn chết. Nếu Kiếm Tông đem hắn hoàn hảo không tổn hao gì thả ra, sau này không còn mặt mũi nào dừng chân ở Tu Chân giới.”

Thẩm Lưu Hưởng híp mắt phượng: “Nếu tin tức Ngọc Phù Sinh nhập ma truyền khắp tam giới, Kiếm Tông còn bao nhiêu mặt mũi?”

Lam Tiêu Sinh: “Ngươi rất ít hùng hổ doạ người như thế?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Các ngươi ép ta.”

Lam Tiêu Sinh trầm mặc: “Ngươi muốn cứu Chu Huyền Lan, ta không nhúng tay. Làm cái trao đổi. Ngươi giữ kín tin tức sư tôn nhập ma. Ta đã nhốt hắn trong kết giới, Nhuận Tân canh giữ, sẽ không ra.”

Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ một lát, gật đầu.

Tuy y không muốn Chu Huyền Lan chịu người bôi nhọ, nhưng trước mắt, chỉ có thể toàn lực bảo toàn tính mạng của hắn, dẫn hắn chạy khỏi Phục Yêu Lao.

Lam Tiêu Sinh không nhúng tay, những người Kiếm Tông còn lại liền không có uy hiếp đối với y, ngoài Diệp Băng Nhiên.

“Cha mẹ Băng Nhiên chết trong tay Yêu thú, hắn có khúc mắc, ta không quản được.” Lam Tiêu Sinh nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, lên tiếng nhắc nhở, “Ngươi phải đối mặt không chỉ có hắn. Theo ta được biết, Kim Hạng Thiên đã dẫn người suốt đêm chạy đến.”

Tây Dương Tông nhúng tay, là trong dự kiến của Thẩm Lưu Hưởng.

Y hơi gật gật đầu, đứng dậy rời đi, Lam Tiêu Sinh bỗng nhiên ném tới một cái túi trữ vật, bên trong đầy pháp bảo rực rỡ muôn màu, cao giai pháp khí, thượng phẩm đan dược, hi quý linh thảo cái gì cần có đều có.

“Vốn định chờ ngươi cùng Băng Nhiên tu thành chính quả, đem mấy thứ này giao cho hắn. Hiện giờ xem ra, không cần nữa rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên.

Người mật báo cho nguyên thân, thời khắc theo dõi hướng đi của Diệp Băng Nhiên, thuận đường lừa lấy lễ vật, thế mà lại là người đứng đầu Kiếm Tông?!

Nếu không phải tâm tình quá mức trầm trọng, y thật nhịn cười không được, Diệp Băng Nhiên biết có sư tôn bẫy hắn như vậy sao?

Khoác bóng đêm, Thẩm Lưu Hưởng một đường suy nghĩ trở về phòng. Lúc bước qua ngạch cửa, thân hình đột nhiên lung lay, suýt nữa té ngã.

Y duỗi tay đỡ cửa, sắc mặt trắng bệch, thần hồn lại ẩn ẩn đau.

Thẩm Bặc Bặc vội vàng từ giường nhảy xuống: “Cha không sao chứ?”

Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng, bỗng nhiên hiện lên một vài đoạn ký ức vụn vặt xa lạ, tiếp theo đó là đau nhức đánh úp lại.

Trước mắt y tối sầm, ngã xuống đất.

“Cha!”

Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Thẩm Lưu Hưởng mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng nức nở.

Thẩm Bặc Bặc túm ống tay áo y, muốn đem y chuyển lên trên giường. Nhưng đem hết sức lực toàn thân, cũng không mảy may di chuyển được chút nào.

Nó đột nhiên thấy buồn bực, nước mắt lách cách lăn xuống, “Cái gì cũng không giúp được cha.”

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm, vừa tiêu hóa một chút ký ức mới xuất hiện, vừa ngồi dậy, vỗ vỗ đầu tiểu nhân sâm “Đừng khóc, ta không sao.”

Hai mắt Thẩm Bặc Bặc đẫm lệ mông lung, không khỏi phân trần chui vào trong lòng ngực y, khuôn mặt nhỏ chôn vào vạt áo ấm áp, giây lát sau, nó chạy ra khỏi phòng.

Thẩm Lưu Hưởng chải vuốt rõ ràng một chút ký ức mới khôi phục.

Một vị nam tử thân ảnh mơ hồ đang dạy y pháp thuật, thanh âm thanh lãnh dễ nghe, “Đồng Sinh Đồng Tử Chi Thuật, cùng gánh vác thương tổn, tương đương với có được hai cái mạng. Nhưng lúc dùng phải cẩn thận. Một người chết, người kia cũng không thể sống.”

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhúc nhích, tự nhốt mình trong phòng hơn nửa canh giờ, một mình tu tập, đến tận khi Thẩm Bặc Bặc nhảy nhảy trở về.

Nó ôm một cái trái cây ánh vàng rực rỡ, “Cho đại ca ca ăn, như vậy cha sẽ không khổ sở nữa.”

Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay, chạm vào quả vàng, một luồng linh khí thuần triệt liền dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể.

Trong lòng y hơi kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

“Lấy ở chỗ gia gia dẫn đầu.” Thẩm Bặc Bặc cúi đầu, lỗ tai dần dần đỏ lên.

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi, vô tình thoáng nhìn lá vàng trên đỉnh đầu nó, như khô héo, mềm oặt rũ xuống.

Thẩm Bặc Bặc phát hiện tầm mắt y, nhanh che đầu lại, bước chân tiến vào phòng, “Rất khát nha, phải bổ sung chút nước, bằng không lá cây của Bặc Bặc đều héo rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng chần chờ một lát, cất quả vàng, chạy đến Phục Yêu Lao.

Trong ngoài Phục Yêu Lao đều có đệ tử canh gác, cần cầm Tông Chủ Lệnh trong tay mới được tầng tầng cho đi.

Hình như Lam Tiêu Sinh đã công đạo trước, y đi đến chỗ giam giữ Chu Huyền Lan mà không có đệ tử đi theo.

Thẩm Lưu Hưởng trở tay muốn đóng cửa, tầm mắt một mảnh đen nhánh, móc ra linh thạch, nhờ vào ánh sáng mỏng manh tới gần Chu Huyền Lan.

Đưa quả vàng tới bên miệng hắn, “Thẩm Bặc Bặc cho ngươi.”

Khuôn mặt Chu Huyền Lan chìm trong tối tăm, nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt sáng lên ánh sáng nhạt, nghe vậy lộ ra chút ý cười, “Có nó bồi sư tôn, đệ tử yên tâm hơn nhiều.”

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng hơi cứng ra, sau một lúc lâu không nói lên lời.

Ăn xong trái cây to bằng bàn tay, Chu Huyền Lan nhíu mày, đang muốn mở miệng, mồ hôi lạnh bỗng chốc từ thái dương chảy xuống, thân thể không ngăn được run rẩy lên.

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, đầu ngón tay đặt trên cổ tay hắn, muốn tra xét tình huống trong cơ thể, lại bị một cỗ linh lực cực kỳ cường hãn đẩy ra.

Trong ánh sáng tối tăm, kinh mạch toàn thân Chu Huyền Lan dần dần hiện ra, vô số kim mang tuần hoàn qua lại trong đó.

Nơi hội tụ cuối cùng, lại không phải là đan điền.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, trong kim quang lóa mắt, thấy một mảnh vảy đen.

Tỏa ra uy áp làm người hít thở không nổi.

Tim y đột nhiên đập nhanh hơn, trong óc hiện ra một ý niệm.

Không chờ y hỏi ra tiếng, Chu Huyền Lan nhíu mi, tiếng nói khàn khàn, “Sư tôn, tu vi của ta khôi phục rồi. Linh quả này tuyệt đối không phải phàm vật. Thẩm Bặc Bặc lấy ở đâu ra?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Nó nói là người dẫn đầu Nhân Sâm Sơn......”

Giọng nói ngừng lại, y hơi mở lớn mắt, sắc mặt kinh hoảng chạy ra khỏi Phục Yêu Lao.

Thẩm Bặc Bặc ngồi xổm ở cửa, một đoạn cành khô trên đỉnh đầu treo vài miếng lá vàng, tỏa ra tử khí trầm trầm.

Nghe thấy tiếng bước chân, nó ngẩng đầu.

Thẩm Lưu Hưởng bất động tại chỗ, đồng tử hơi co rút lại.

Trong tầm mắt, hiện ra một khuôn mặt nhỏ đầy nếp nhăn, môi khô tái nhợt, mắt hơi hơi mở to, ảm đạm không ánh sáng.

“...... Bặc Bặc,”

Tầm mắt Thẩm Bặc Bặc một mảnh tối đen, đã không nhìn thấy gì nữa, tay nhỏ đầy nếp nhăn quơ quơ giữa không trung, thành công nắm lấy góc áo Thẩm Lưu Hưởng, khóe miệng hé ra một cái khe, vui vẻ cười.

“Là cha nha.”

Thẩm Lưu Hưởng nắm lấy tay nó, liều mạng độ linh lực vào, tiếng nói phiếm run, “Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Bặc Bặc: “Có chút lạnh.”

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay ôm nó vào trong ngực, “Ta mang ngươi đi tìm người dẫn đầu, Nhân Sâm Sơn nhất định có biện pháp.”

“Vô dụng,” Thẩm Bặc Bặc lắc lắc đầu, đầu nhỏ gối lên vai y, “Cha đừng nóng giận. Không phải cố ý lừa người. Trái cây nhỏ kỳ thật là Bặc Bặc kết ra. Không đủ lá vàng, phải dùng linh khí toàn thân mới có thể tạo ra nó.”

Nó phát hiện gương mặt hơi ướt, duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Lưu Hưởng.

"Sao cha lại khóc?”

“Cha đừng khóc. Bặc Bặc sẽ khổ sở.” Nó nhẹ gãi cái mũi, “Chỉ là biến trở về nguyên hình thôi, qua không bao lâu, lại có thể biến trở về.”

Thẩm Lưu Hưởng tiếng nói khàn khàn: “Phải mất bao lâu?”

Thẩm Bặc Bặc: “Luyến tiếc cha, rất nhanh sẽ trở về.”

Nó sờ đến ngón tay Thẩm Lưu Hưởng, nói, “Bặc Bặc hơi sợ tối, lúc cha trồng Bặc Bặc xuống đất, giữ lại một cái rễ nhỏ ở trên, như vậy là có thể nhìn thấy bên ngoài. Bặc Bặc thích phơi nắng, cha đừng đem Bặc Bặc đặt ở nơi tối tăm.”

Thanh âm của nó yếu ớt: “Ở trong đất lạnh đen nhánh vạn năm, cha lại đào Bặc Bặc ra...... Bặc Bặc thích cha nhất.”

Dứt lời, Thẩm Bặc Bặc biến mất.

Chỉ còn một củ nhân sâm to bằng bàn tay nằm trên đầu gối Thẩm Lưu Hưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện