Ngọc Giản chậm chạp không truyền đến động tĩnh.

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “Đừng không hé răng, ta biết ngươi nghe thấy.”

Ngọc Giản lập loè ánh sáng, giây lát bay ra một thanh âm trầm thấp dễ nghe, trấn an nói: “Sư tôn không cao hứng, liền phạt hắn, tùy ý phạt hắn, đệ tử không dám đánh trả.”

Chu Huyền Lan bên mép giường biểu tình cổ quái, môi mỏng khẽ nhếch, muốn nói lại thôi.

Thẩm Lưu Hưởng nheo hai tròng mắt, liếc mắt nhìn sương đỏ nhàn nhàn quanh thân hắn, bĩu môi một cái, “Trăng máu bảo vệ hắn, đánh không đau.”

Nếu đánh được, y nào cần ôm Ngọc Giản kêu gào.

Chu Huyền Lan: “Sư tôn tìm nơi nào không có ánh sáng chiếu đến.”

Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên hiểu được, đáy mắt lộ ra chút ý cười, “Ngươi bán phân thân của ngươi như vậy được sao?”

“Phân thân tùy sư tôn xử trí. Ta không ở, không biết. Sư tôn chớ có giận ta là được.”

Thanh âm từ Ngọc Giản truyền ra tràn ngập khắp phòng, phân thân Chu Huyền Lan nhăn chặt mày, mắt đen khôi phục như lúc ban đầu gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Giản, càng nghe ánh mắt càng sâu, ẩn ẩn lại có xu thế phiếm hồng.

Thẩm Lưu Hưởng vừa lòng gật gật đầu, thu Ngọc Giản, xuống giường nhặt quần áo lên mặc vào, buộc lại mái tóc đen dài, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”

Chu Huyền Lan rũ mắt, nghe thấy lạnh lẽo trong lời nói, ngẩn ngơ không làm gì sai lại ủy khuất.

...... Không phải hắn.

Bên ngoài đều bị trăng máu bao phủ, Thẩm Lưu Hưởng đẩy cửa ra, tìm một lúc lâu, không tìm được nơi nào thích hợp.

Chu Huyền Lan đi theo phía sau y, không rên một tiếng.

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, để đương sự tìm nơi chịu phạt, thật sự có chút quá mức, vì thế uyển chuyển nói: “Có phòng nào tối không? Mang ta đi nhìn một cái.”

Chu Huyền Lan: “Sư tôn là nói nơi không nhìn thấy ánh sáng?”

Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu.

Y tính toán đem đồ đệ nhốt ở phòng tối, đánh một trận cho hả giận.

Chu Huyền Lan thay đổi phương hướng, dẫn đường nói: “Có hầm bỏ không.”

Thẩm Lưu Hưởng bước lên con đường lát đá xanh, gió đêm thổi tung vài chiếc lá rụng, dưới chân “rắc” một tiếng, dẫm gãy một đoạn nhánh cây.

Y cúi người nhặt lên, cầm trong tay xoay xoay một vòng.

Cành khô chỉ to bằng ngón tay, đầu cành phân nhánh, phiếm hồng dưới ánh trăng.

Thẩm Lưu Hưởng tùy tay cắm lên trên tóc, bước chân nhanh hơn, đuổi kịp người phía trước.

Hầm trống không, cửa sổ trên mái nhà khép lại, bên trong liền duỗi tay không thấy năm ngón, không có một chút ánh sáng.

Dựa vào hơi thở mà nhận biết được người, Chu Huyền Lan nhìn bóng tối trước mắt, nghe thấy một thanh âm lạnh nhạt, ngắn gọn rõ ràng nói: “Còn di ngôn gì muốn dặn dò?”

Chu Huyền Lan trầm mặc một cái chớp mắt, nhỏ giọng vì chính mình biện giải một câu, “Sau khi đệ tử uống rượu, ý thức khống chế phân thân rơi vào hỗn độn, giống như lúc này, sẽ giao cho...... tiếp quản.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Hả? Có ý gì?”

“...... Không có gì,” Chu Huyền Lan mở to đôi mắt màu đỏ tươi, “Sư tôn muốn phạt, đệ tử chịu là được.”

Thẩm Lưu Hưởng vừa nghe thấy ngữ khí này, tràn ngập phẫn uất không phục, không khỏi hừ lạnh: “Xem ra ngươi chính là không biết sai rồi. Ỷ vào có trăng máu bảo hộ, không làm gì được ngươi, liền dám lấy tu vi áp ta. Có phải trong lòng không có sư tôn là ta hay không?”

Chu Huyền Lan kinh ngạc: “Trong lòng đệ tử tất nhiên là có sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: “Ta bảo ngươi dừng lại, vì sao ngươi còn muốn...... độ linh?”

Chu Huyền Lan không hé răng biện giải: “Sư tôn động thủ đi, đệ tử sẽ không dùng linh lực chống cự.”

Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng gợi lên tia cười lạnh.

Y đưa một tay lên tóc, trong một mảnh bóng đêm, tay kia sờ soạng phía trước, “Vươn tay ra đây.”

Tức khắc bắt được ngón tay thon dài.

Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, tùy ý y kéo đi, mở miệng ngữ khí nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, “Sư tôn muốn phế bàn tay này của đệ tử sao?”

“Gần như vậy,”

Giọng nói phát ra, Thẩm Lưu Hưởng nâng một vật lên, mang theo tiếng gió rất nhỏ, đánh “đét” vào lòng bàn tay hắn.

Chu Huyền Lan biểu tình cứng đờ, không thể tưởng tượng.

Đét, đét, đét......!

Đánh liền ba roi, Thẩm Lưu Hưởng tạm dừng, hỏi: “Về sau còn dám như thế không?”

“...... Không dám.”

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng buông tay hắn ra, cảm thấy mỹ mãn nói: “Được rồi, đi thôi.”

Chu Huyền Lan ngạc nhiên: “Sư tôn này liền hả giận, chịu tha thứ cho đệ tử?” Không nói khổ hình, liền đến gãi ngứa cũng không phải.

“Còn chưa đủ sao?” Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cành khô nhặt trên đường, “Ngươi đường đường là Yêu Vương bị nhánh cây nhỏ đánh lòng bàn tay. Truyền ra ngoài, mặt mũi đã có thể dùng quét rác ở Yêu giới.”

Chu Huyền Lan ngơ ngác thu tay, lòng bàn tay hơi ngứa.

Đến tận khi Thẩm Lưu Hưởng đi đẩy cửa sổ trên mái nhà, mới hồi phục tinh thần lại. Trong lòng khẽ nhúc nhích, nói ra, “Đệ tử muốn ôm sư tôn, có thể không?”

Thẩm Lưu Hưởng mới vừa mở cửa sổ ra được một khe, nghe vậy “bang” cái đóng cửa sổ, xoay người trừng lớn mắt, “Không có trăng máu ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Con nói tiếp mấy lời này, đợi lát nữa sẽ không phải đánh lòng bàn tay, cẩn thận ta đánh......”

Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi, đem mấy chữ còn lại nuốt trở vào, lạnh lùng nói: “Không được, chính là không được.”

Trên mặt phân thân đầy mất mát.

Chu Huyền Lan ở Bát Hoang xa xôi, đứng trên một mảnh phế tích, tay áo tung bay trong gió, hắn giơ bàn tay nhìn chằm chằm hồi lâu, khóe môi gợi lên một ý cười nhạt nhẽo.

Ngao Nguyệt bên cạnh giận không thể át, phát ra tiếng rít gào kinh thiên: “Đủ rồi, đủ rồi! Ngươi có thể nghiêm túc một chút được không? Nếu không có trăng máu thêm vào, Lăng Dạ đã đuổi kịp rồi! Ông còn chưa muốn chết đâu!”

Hắn nguyên bản tự nhận tu vi không phân cao thấp với Lăng Dạ, chưa từng nghĩ mới mấy năm ngắn ngủi, đối phương dường như đã ngộ đạo, tu vi đạt tới cảnh giới sâu không lường được.

May mà Chu Huyền Lan đã trở lại, hắn mới tránh được một kiếp.

Nhưng tình huống hình như càng không xong.

“Tốt xấu gì ngươi cũng từng là đệ tử Thanh Lăng, vì sao hắn một hai phải trí ngươi vào chỗ chết?”

Chu Huyền Lan ngẩng đầu nhìn phía nơi xa: “Ta cũng muốn biết.”

Lăng Dạ ba lần bốn lượt hạ tử thủ với hắn, đối với đại yêu như Ngao Nguyệt lại chỉ bắt không giết, thoạt nhìn đều không phải vì lý do là Yêu tộc.

Hắn vung tay áo: “Đuổi tới rồi, đi trước đã.”

***

Thẩm Lưu Hưởng đi ra khỏi hầm, phủi phủi ống tay áo, nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập.

Lạc Ngư không tìm được người ở phòng, đi tìm khắp nơi. Phát hiện trong hầm động tĩnh vội vàng tới, “Chủ thượng, ngoại thành Kỳ Lân Thành có động tĩnh!”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Động tĩnh gì?”

Đám người Lạc Ngư theo dõi bên ngoài thành là chuyện y đã biết, nhưng theo dõi cái gì thì lại không rõ.

Chu Huyền Lan trầm giọng: “Trước đó không lâu, một đám đệ tử Kiếm Tông biến mất ở nơi hai giới giao hội.”

Thẩm Lưu Hưởng nhăn mi: “Nơi đó rất nhiều yêu thú, khả năng rơi vào bất trắc. Ngươi đột nhiên nói chuyện này, chẳng lẽ việc này có quan hệ với Kỳ Lân Thành?”

Chu Huyền Lan: “Mới là suy đoán.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Một khi đã như vậy, ta cũng đi.”

Chu Huyền Lan gật gật đầu, đi đến cổng lớn, nghênh diện Từ Tinh Thần một thân hoa phục, phía sau một cô nương thần sắc kinh hoảng đi theo hắn.

Nam Hương nhìn thấy thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng, không cần nghĩ ngợi lao tới, nửa đường mới chú ý tới người bên cạnh y, dưới chân sợ tới mức quẹo một cái, thuận thế bổ nhào vào người Lạc Ngư, “Đại nhân, ta tìm được Hùng Du rồi.”

Lạc Ngư: “??”

Thẩm Lưu Hưởng hỏi tình huống, hơi trầm ngâm, quyết định đi đến Hương Phường.

Theo lời Nam Hương nói, lúc trước Hùng Du đột nhiên trở về, bảo nàng nhanh đi tìm Thành chủ. Nhưng lời nói đến một nửa biểu tình lại thay đổi, nói mấy lời nghe không hiểu.

Lúc Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy Hùng Du, hắn bị trói chặt trên ghế, trên thái dương nổi đầy gân xanh, yêu văn dữ tợn trên mặt lúc ẩn lúc hiện, “Nam Hương, ngươi mau thả ta ra! Thành chủ có nguy hiểm!”

Nam Hương: “Thả ngươi? Lúc trước còn muốn đả thương ta đấy.”

Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng ở roi da nhoáng lên, rơi xuống người Hùng Du, “Cái nguy hiểm gì?”

Hùng Du đang muốn nói chuyện, ánh mắt chợt lóe, trở nên trống rỗng chết lặng, Nam Hương thấy thế nói: “Đại nhân các ngươi nhìn đi, lúc trước cũng là như thế này.”

Từ Tinh Thần nhíu mày: “Bộ dáng như thế, là bị người khống chế.”

Sắc mặt Nam Hương đại biến: “Ai đáng giận như thế? Ta nhất định phải lấy mạng chó của hắn!”

Nàng nâng mặt Hùng Du, đau lòng nhẹ giọng nức nở: “Đại nhân có biện pháp gì không? Tuy ta đã gửi thư thỉnh biểu ca tới đây, nhưng hắn một chốc một lát chưa đến được.”

“Loại pháp thuật này ta không giải được.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ, “Dẫn hắn đi ra khỏi phòng, nói không chừng được ánh trăng giúp mới thanh tỉnh lại.”

Y nghĩ đến Ngự Thần Quyết, người khống chế Hùng Du hơn phân nửa là Tố Bạch Triệt, không biết có mục đích gì.

Ánh trăng đỏ tươi dừng trên người Hùng Du, giây lát, yêu văn một lần nữa leo lên khuôn mặt, ánh mắt hắn hơi lóe, dần dần tỉnh táo lại.

Nam Hương kích động chạy vào trong lòng ngực hắn.

Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay ngăn lại: “Trước nói chính sự đã, người khống chế ngươi chính là Tố Bạch Triệt?”

“Là Chu Yếm đêm đó đánh nhau với ta,” Sắc mặt Hùng Du xanh mét, “Hắn lợi dụng ta biết được chút tin tức của Thành chủ. Muốn nhân trăng máu làm hại hắn.”

Mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ nghi hoặc. Kể cả Tố Bạch Triệt với Chu Yếm có quan hệ, cũng không phải là Yêu tộc. Văn Nhân Tần là Yêu tộc hàng thật giá thật, được trăng máu bảo hộ, chọn lúc này xuống tay không phải tự tìm đường chết sao? Hùng Du phát hiện suy nghĩ trong lòng y, cắn chặt răng, “Thành chủ không giống chúng ta.”

Hắn biết được Văn Nhân Tần là hỗn loại. Không biết dùng loại thủ đoạn nào che dấu hơi thở. Nhưng mỗi lần đến Đêm Trăng Máu, thời điểm yêu khí tràn đầy nhất, hắn lại khốn khổ nhất, hơi thở hỗn loại trên người sẽ không chịu khống chế mà phát ra, tu vi cũng sẽ theo đó mà yếu bớt.

Bình thường khi đến ngày này, Văn Nhân Tần sẽ một mình trốn đi, ai cũng không tìm được tự nhiên sẽ an toàn nhất.

Chuyện này vốn hắn chết cũng sẽ không nói, nhưng sau khi bị Tố Bạch Triệt khống chế, run rẩy nói ra tất cả. Người nọ không kinh ngạc chút nào, phảng phất đã sớm biết việc này, chuyện hỏi hắn nhiều nhất lại là chuyện liên quan đến lão thành chủ.

Sau khi nghe xong, Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi, “Nếu là hỗn loại, vậy thì lại nói được thông. Tố Bạch Triệt hơn phân nửa muốn để chúng vạch trần thân phận của hắn.”

Từ Tinh Thần hừ nhẹ: “Người này quá xen vào việc người khác.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía hắn, cười khẽ: “Không phải lo chuyện bao đồng. Vặn ngã Văn Nhân Tần, có thể thu Kỳ Lân Thành vào trong túi.”

Tin tức Văn Nhân Tần là hỗn loại truyền ra, tất nhiên gây lên sóng to gió lớn. Lấy thái độ của mọi người trong Kỳ Lân Thành đối với hỗn loại, tám chín phần mười sẽ nổi lên ý phản.

Nam Hương phục hồi tinh thần lại, khiếp sợ rất nhiều có chút không tiếp thu được.

Thành chủ làm sao có thể là hỗn loại?

Nhưng nghe nghe Tố Bạch Triệt muốn cướp đoạt Kỳ Lân Thành, nàng nhất thời dựng thẳng mày liễu, trở mặt cực nhanh: “Trước hết không nói đến Thành chủ, sẽ không ai đồng ý Xa Bạch Túc khống chế Kỳ Lân Thành!”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: “Cho nên ta nghĩ hắn sẽ cứu lão thành chủ ra. Vặn ngã Văn Nhân Tần xong sẽ nâng đỡ người này thượng vị. Thông qua hắn tới khống chế toàn bộ Kỳ Lân Thành.”

Nam Hương sửng sốt, mặt đỏ lên.

Đê tiện! Xa Bạch Túc lại là người đê tiện như vậy!

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía Hùng Du: “Vì sao nói mấy chuyện này? Không sợ chúng ta có tâm tư giống Tố Bạch Triệt, đối phó với Văn Nhân Tần sao?”

Tầm mắt Hùng Du dừng ở trên mặt y, chần chờ một lát, nói: “Ta nhìn thấy bức họa của ngươi trong phòng Thành chủ.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Từ Tinh Thần bỗng chốc nheo lại mắt, dương tay vỗ vỗ chưởng, lãnh trào: “Huynh trưởng lợi hại, còn thân thiết với Thất Yêu Vương như thế.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngậm máu phun người, thân thiết chỗ nào? Bức họa lại không phải ta tặng.”

Từ Tinh Thần hừ lạnh, lặng im một lát, đột nhiên nghiêng đầu nhìn y.

Nghĩ đến có người sẽ không cao hứng hơn cả hắn, nét không vui trên mặt Từ Tinh Thần biến mất, thậm chí còn cười khẽ, hỏi: “Chu Huyền Lan có biết không?”

Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng.

Đang êm đẹp, đừng đột nhiên nhắc đến Chu Huyền Lan nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện