Dịch: Kogi
Vì một huyết tộc mà cầu xin quyền lưu trú trong thị trấn của con người là chuyện không thể tưởng tượng và khó mà thực hiện được. An Minh Hối đã chuẩn bị tốt tâm lý có thể bị nhốt trong nhà vào ban ngày trong hơn nửa năm tới.
Tuy nhiên, có một bất ngờ nhỏ trong quá trình đàm phán.
Charlie là con trai cả của chủ tịch hiệp hội thợ săn, đồng thời là người giỏi phân tích thông tin cũng như nghiên cứu kĩ thuật nhất trong hiệp hội. Những lúc rảnh rỗi y cũng hay viết lách linh tinh, cuốn truyện cổ tích trước đây anh đọc là do Charlie viết.
Qua cuộc gặp gỡ kỳ lạ trước đây, có thể thấy Charlie là người có tính cách khá lập dị.
Khi nghe tin người đó dùng súng tự ngắm vào đầu mình ngay trước mặt chủ tịch hiệp hội thợ săn, trịnh trọng yêu cầu hiệp hội cho phép mình ở lại, anh thực sự không biết nên có phản ứng gì.
Dù sao chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn là An Minh Hối giành được quyền lưu trú tại thị trấn, mặc dù điều kiện kèm theo là phải phối hợp với những câu hỏi và khảo sát của Charlie, tuy nhiên anh vẫn rất hài lòng.
Không giống như sự tế nhị của Effit, Charlie luôn thẳng thắn bày tỏ niềm hứng thú của mình với An Minh Hối, nhưng một phần trong những hứng thú ấy thực sự khiến anh cảm thấy hơi đau đầu.
Ví dụ như lúc này, Charlie đang ngồi trước mặt anh, tay cầm một cuốn sổ, vừa ghi chép vừa hỏi những câu hỏi khiến người khác không muốn trả lời: "Tôi được biết là khi hút máu, ma cà rồng sẽ gợi lên ham muốn của loài người, vậy ma cà rồng các anh có cảm nhận tương tự không? Sẽ cương lên chứ?"
Tay cầm tách trà của An Minh Hối khẽ run: "..."
"Charlie, kiểu câu hỏi riêng tư như thế chẳng phải không thích hợp để hỏi sao?", Effit cười châm biếm, hỏi lại. "Cậu biết người phương đông khá bảo thủ mà, bị hỏi những câu như vậy An sẽ khó xử đấy."
"Vậy sao?", Charlie hoài nghi liếc nhìn Effit, dáng vẻ cho thấy rõ sự không tin tưởng. "Qua những biểu hiện tối hôm đó của các cậu, tôi cảm thấy trong hai người thì An mới là người chiếm thế chủ đạo. Cậu trông có vẻ còn bảo thủ hơn, mà nếu lấy cậu làm tiêu chuẩn để đánh giá thì có lẽ An sẽ không xấu hổ vì câu hỏi này đâu."
Tay An Minh Hối lại run lên khiến trà trong cốc suýt thì sánh ra ngoài.
"Charlie, cậu nên chú ý chừng mực một chút." Effit bất lực lắc đầu than thở, giống như đang thật lòng khuyên bảo một tên đần độn. "Những nhận xét đó chủ yếu là dựa trên suy nghĩ chủ quan của cậu, cho nên kết luận cuối cùng rút ra cũng là vô hiệu thôi."
"Vậy thì tôi sẽ đổi một câu hỏi khác, hai người đã từng lên giường chưa?"
Lần này đừng nói là An Minh Hối, ngay cả Effit cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, trong giây lát không nói nên lời.
"À...", An Minh Hối cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, cố nở một nụ cười gượng gạo rồi nói ra những lời mà ngay cả anh lúc này cũng không thể tin được: "Mối quan hệ giữa tôi và ngài Effit không phải như anh nghĩ."
"Lần trước tới chơi, cách một cánh cửa tôi cũng nghe thấy rõ tiếng kêu của Effit." Charlie lại ra vẻ khinh thường, dường như y rất khó chịu với những lời nói dối vụng về của bọn họ. "Hay phải nói là khi hút máu, anh sẽ cố tình khiến con người thoải mái đến mức gần như lên đỉnh chăng? Hay là tinh thần của Effit yếu đuối đến mức một chút khoái cảm đó cũng không chịu nổi?"
Câu hỏi này dù trả lời như thế nào cũng không thích hợp.
An Minh Hối cảm thấy mình thực sự vô cùng oan uổng. Anh chỉ ăn một bữa cơm bình thường như bao huyết tộc khác thôi mà, tại sao lại phải đối mặt với những câu hỏi xấu hổ như vậy chứ.
Mặc dù phải thừa nhận rằng lần nào phản ứng của Effit đều thái quá đến mức ngay cả anh cũng không thể không chú ý.
Nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, anh bất giác liếc mắt nhìn về phía Effit thì phát hiện ra hắn cũng đang chống cằm nhìn mình như đang yên lặng chờ đợi xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng sau khi chạm mắt anh, Effit lại thất vọng nhìn đi chỗ khác rồi đứng dậy, một tay ưu nhã đặt sau lưng, tay còn tại chỉ ra cửa, cười nói: "Câu hỏi của cậu khiến cộng sự của tôi rất khó xử, cho nên tôi không thể không dừng buổi trò chuyện lần này ở đây. Chúng tôi còn có việc phải làm, nếu còn câu hỏi gì thì để lần sau đi."
Mặc dù giọng điệu của Effit rất ôn hòa nhưng lại không hề khách sáo chút nào, một tay cứ thế xách cổ áo Charlie quay người đi thẳng ra cửa, tay còn lại thì khóa trái cửa sau khi ném y ra ngoài.
"... Quan hệ của hai người rất tốt." Cách giải quyết vấn đề bằng một chuỗi các hành động bạo lực khiến An Minh Hối hơi sững sờ. Anh biết phần lớn thời gian Effit đều giữ thái độ hòa nhã, ung ung, chỉ khi ở trước mặt một số người đặc biệt thân thiết mới thỉnh thoảng để lộ ra bản tính của mình, chẳng hạn như luôn gọi Charlie bằng ngôi thứ hai của nữ giới. (*)
(*) Thay vì gọi Charlie bằng chữ "他" nam này thì Effit lại dùng "她"nữ này.
Effit áy náy cười nói: "Xin lỗi vì đã để anh chứng kiến dáng vẻ thất lễ như vậy, nhưng đối với những đối tượng đặc biệt thì cần dùng những thủ đoạn đặc biệt mà."
Dứt lời, hắn đi tới bên cạnh An Minh Hối, nhẹ nhàng nâng tay phải của anh lên kiểm tra tỉ mỉ, thấy vết bỏng vẫn chưa biến mất hẳn trong lòng bàn tay anh, hắn không kìm được nhíu mày, không biết là lần thứ mấy nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết là tiếp xúc trực tiếp với vật dụng bằng bạc cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy đối với huyết tộc."
Thị giác của loài người vào buổi tối rất tệ, lúc đó Effit không nhìn thấy vết thương trên tay An Minh Hối, mãi đến khi về nhà bật đèn lên hắn mới thấy rõ vết thương.
Bây giờ vết thương gần như đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một chút sẹo mờ, nhưng hắn vẫn nhớ lúc mới phát hiện ra, hắn cảm thấy mình gần như không thể thở được vì sự tức giận và hối hận trào dâng từ tận đáy lòng mình.
An là kiệt tác hoàn mĩ nhất của thượng đế, hắn không thể tha thứ cho bất cứ ai để lại vết thương trên kiệt tác này, kể cả chính mình.
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi." An Minh Hối thực sự không nói dối. Mặc dù vết thương do đồ bạc để lại không thể dùng năng lực tự lành của huyết tộc để tăng tốc độ hồi phục được, nhưng chẳng qua là vết thương khép miệng chậm hơn một chút mà thôi. Mức độ đó giống như khi anh vẫn là người bình thường, không cẩn thận bị xước da vậy. "Nghĩ xem còn cần mang theo gì không, một lát nữa chúng ta cũng nên ra ga tàu rồi."
Mặc dù chỉ kiếm bừa cái cớ để đuổi Charlie đi, nhưng đúng là bọn họ chuẩn bị lên đường đến một thị trấn khác ngay bây giờ thật, bởi vì hiệp hội vừa giao cho Effit một nhiệm vụ mới lúc sáng nay.
"Vẫn còn hai tiếng nữa, thời gian rất dư dả, chúng ta cứ từ từ cũng được."
Thái độ thong dong này khiến An Minh Hối không biết nên đánh giá là điềm tĩnh, tự tin hay là thụ động, lười biếng nữa. Rõ ràng có một huyết tộc là mình ở bên cạnh, vậy mà hắn lại không chủ động hỏi một chút manh mối nào.
Anh nhắc nhở: "Tốt nhất là đừng quá lơ là. Tôi nhớ khu vực lân cận thị trấn đó là địa bàn của một công tước huyết tộc. Nếu đụng phải hắn ta thì rất phiền phức đấy."
"Ha ha... Có lẽ trông tôi không cường tráng như những thợ săn khác, nhưng cũng không đến nỗi quá bất tài đấy chứ? Dù sao thì tôi cũng đã đánh bạn với ma cà rồng bao nhiêu năm rồi mà." Effit cầm lọ thuốc mỡ cẩn thận bôi lên lòng bàn tay An Minh Hối. Hắn vừa bôi thuốc, vừa tươi cười nói chuyện với anh, "Dù chúng ta ở gần nhau thế này nhưng anh muốn giết tôi cũng không phải chuyện dễ dàng đâu."
Ví dụ này không được hay cho lắm, An Minh Hối đang định nói gì đó thì lại nghe thấy Effit đang cúi đầu tập trung bôi thuốc bổ sung thêm: "Nhưng nếu là An, chưa biết chừng tôi sẽ để anh giết tôi cũng nên."
Trong giọng nói vẫn rất mực ôn hòa dễ nghe lại mang theo chút gì đó khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy, khó có thể coi nó như một câu nói đùa.
An Minh Hối: "... Tôi cũng không có ý định đó."
"Tôi biết chứ, An là một huyết tộc rất dịu dàng." Effit ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, mái tóc vàng ngang vai được buộc sau gáy, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt xanh biếc sáng một cách bất thường. "Trước đây An nguyện trung thành với Norman đúng không? Vậy ra hắn chính là người chuyển hóa anh từ loài người thành huyết tộc?"
"Đúng vậy. Lúc đó tôi cứ tưởng mình sẽ chết."
Đúng lúc anh trả lời bằng một đáp án khẳng định thì Effit cũng bôi xong thuốc, hắn cẩn thận gắn một miếng gạc vào tay anh, sau đó không buông ra ngay mà vẫn tiếp tục nắm trong tay mình, hắn nhìn thẳng vào mắt anh đầy trông đợi rồi đưa ra đề nghị: "Mặc dù đối phương là huyết tộc nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn vì chuyện đó. Sau này chúng ta tìm cơ hội mời vị thân vương Norman ấy tới làm khách được không?"
An Minh Hối hơi sững sờ, anh quan sát vẻ mặt hào hứng của Effit, xác định đối phương không nói đùa mới dè dặt trả lời: "Việc này... không hay lắm thì phải?" Để Norman gặp lại Effit, không quyết một trận sống mái với nhau đã tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện hòa bình thân thiện đến nhà nhau làm khách chứ.
"Đừng lo, tôi nhất định sẽ tiếp đãi hắn chu đáo, tôi cũng chuẩn bị chỗ ở cho hắn rồi." Nói tới đây, Effit kéo cổ tay An Minh Hối đứng dậy, vội vã đưa anh đi về phía tầng hầm. "Là một nơi rất tốt, quý ngài đó nhất định sẽ thích."
Đứng trước cửa tầng hầm, An Minh Hối có một dự cảm không lành. Anh đã vào nhà Effit ở gần một tháng rồi nhưng vẫn chưa từng bén mảng tới gần tầng hầm. Không phải vì Effit không cho phép mà bởi vì anh biết có lẽ nơi này có ý nghĩa đặc biệt nào đó nên không định tự tiện bước vào.
Hôm nay Effit lại chủ động kéo anh xuống tầng hầm, mọi thứ lọt vào mắt đều khiến anh chết lặng.
Tầng hầm được xây rất rộng rãi, sau khi bật đèn lên thì vô cùng sáng sủa chứ không hề âm u chút nào. Thế nhưng đồ trưng bày trong tủ, đồ treo trên tường đều khiến bất cứ ai lần đầu tiên bước chân vào đây phải cảm thấy sợ hãi.
An Minh Hối nhìn thấy một bộ răng nanh của ma cà rồng treo trên tường, nhìn thấy tròng mắt đỏ lòm ngâm trong một bình thuốc nước, cùng với rất nhiều đoạn tay chân, thậm chí là cả các cơ quan nội tạng cũng được ngâm trong bình. Mà trên bức tường đối diện với cửa tầng hầm là một khoảng trắng trơn được bày biện đặc biệt tinh xảo, bên trên phủ một lớp vải lụa, xung quanh dùng vải lông thiên nga vây lại thành đường viền, bất ngờ là đường viền ấy tạo thành hình một người đứng thẳng, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an.
Đúng lúc anh đang nhìn đến ngây người thì Effit bỗng chủ động kéo cánh tay anh, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, tại vì trên người những con ma cà rồng kia chỉ có những thứ đó có giá trị nghệ thuật nên tôi mới giữ lại thôi. Tôi sẽ không làm thế với anh đâu."
Nói rồi, Effit giơ tay chỉ về phía hình người kia, cười nói: "Ngài Norman đã giúp anh sống tiếp nên tôi sẽ không đối xử với hắn thô bạo như vậy. Chúng ta sẽ đóng đinh hắn nguyên vẹn ở đây được không?"
Cánh cửa tầng hầm phía sau anh lặng lẽ khép lại không một tiếng động tựa như lối thoát duy nhất đã bị niêm phong. Anh nghe thấy Effit thì thầm bên tai mình: "Anh xem, bí mật cuối cùng của mình tôi cũng nói cho anh rồi, đừng đề phòng tôi, cũng đừng sợ tôi nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn hậu trường:
Xin hỏi anh có điều gì bất mãn với thiết lập nghề nghiệp của mình không? An Bảo: Tôi uất ức lắm, thật oan uổng, sao lần nào kịch bản đưa cho tôi cũng khác hẳn tình tiết thực vậy.
Effit: Ma cà rồng nhỏ của tôi ăn yếu quá, đúng là đáng lo mà, nhỡ không đủ dinh dưỡng thì sao đây?
(An Bảo: Dừng lại, tôi không thể, thực sự không thể uống nổi nữa, tôi no lắm rồi...)
Vì một huyết tộc mà cầu xin quyền lưu trú trong thị trấn của con người là chuyện không thể tưởng tượng và khó mà thực hiện được. An Minh Hối đã chuẩn bị tốt tâm lý có thể bị nhốt trong nhà vào ban ngày trong hơn nửa năm tới.
Tuy nhiên, có một bất ngờ nhỏ trong quá trình đàm phán.
Charlie là con trai cả của chủ tịch hiệp hội thợ săn, đồng thời là người giỏi phân tích thông tin cũng như nghiên cứu kĩ thuật nhất trong hiệp hội. Những lúc rảnh rỗi y cũng hay viết lách linh tinh, cuốn truyện cổ tích trước đây anh đọc là do Charlie viết.
Qua cuộc gặp gỡ kỳ lạ trước đây, có thể thấy Charlie là người có tính cách khá lập dị.
Khi nghe tin người đó dùng súng tự ngắm vào đầu mình ngay trước mặt chủ tịch hiệp hội thợ săn, trịnh trọng yêu cầu hiệp hội cho phép mình ở lại, anh thực sự không biết nên có phản ứng gì.
Dù sao chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn là An Minh Hối giành được quyền lưu trú tại thị trấn, mặc dù điều kiện kèm theo là phải phối hợp với những câu hỏi và khảo sát của Charlie, tuy nhiên anh vẫn rất hài lòng.
Không giống như sự tế nhị của Effit, Charlie luôn thẳng thắn bày tỏ niềm hứng thú của mình với An Minh Hối, nhưng một phần trong những hứng thú ấy thực sự khiến anh cảm thấy hơi đau đầu.
Ví dụ như lúc này, Charlie đang ngồi trước mặt anh, tay cầm một cuốn sổ, vừa ghi chép vừa hỏi những câu hỏi khiến người khác không muốn trả lời: "Tôi được biết là khi hút máu, ma cà rồng sẽ gợi lên ham muốn của loài người, vậy ma cà rồng các anh có cảm nhận tương tự không? Sẽ cương lên chứ?"
Tay cầm tách trà của An Minh Hối khẽ run: "..."
"Charlie, kiểu câu hỏi riêng tư như thế chẳng phải không thích hợp để hỏi sao?", Effit cười châm biếm, hỏi lại. "Cậu biết người phương đông khá bảo thủ mà, bị hỏi những câu như vậy An sẽ khó xử đấy."
"Vậy sao?", Charlie hoài nghi liếc nhìn Effit, dáng vẻ cho thấy rõ sự không tin tưởng. "Qua những biểu hiện tối hôm đó của các cậu, tôi cảm thấy trong hai người thì An mới là người chiếm thế chủ đạo. Cậu trông có vẻ còn bảo thủ hơn, mà nếu lấy cậu làm tiêu chuẩn để đánh giá thì có lẽ An sẽ không xấu hổ vì câu hỏi này đâu."
Tay An Minh Hối lại run lên khiến trà trong cốc suýt thì sánh ra ngoài.
"Charlie, cậu nên chú ý chừng mực một chút." Effit bất lực lắc đầu than thở, giống như đang thật lòng khuyên bảo một tên đần độn. "Những nhận xét đó chủ yếu là dựa trên suy nghĩ chủ quan của cậu, cho nên kết luận cuối cùng rút ra cũng là vô hiệu thôi."
"Vậy thì tôi sẽ đổi một câu hỏi khác, hai người đã từng lên giường chưa?"
Lần này đừng nói là An Minh Hối, ngay cả Effit cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, trong giây lát không nói nên lời.
"À...", An Minh Hối cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, cố nở một nụ cười gượng gạo rồi nói ra những lời mà ngay cả anh lúc này cũng không thể tin được: "Mối quan hệ giữa tôi và ngài Effit không phải như anh nghĩ."
"Lần trước tới chơi, cách một cánh cửa tôi cũng nghe thấy rõ tiếng kêu của Effit." Charlie lại ra vẻ khinh thường, dường như y rất khó chịu với những lời nói dối vụng về của bọn họ. "Hay phải nói là khi hút máu, anh sẽ cố tình khiến con người thoải mái đến mức gần như lên đỉnh chăng? Hay là tinh thần của Effit yếu đuối đến mức một chút khoái cảm đó cũng không chịu nổi?"
Câu hỏi này dù trả lời như thế nào cũng không thích hợp.
An Minh Hối cảm thấy mình thực sự vô cùng oan uổng. Anh chỉ ăn một bữa cơm bình thường như bao huyết tộc khác thôi mà, tại sao lại phải đối mặt với những câu hỏi xấu hổ như vậy chứ.
Mặc dù phải thừa nhận rằng lần nào phản ứng của Effit đều thái quá đến mức ngay cả anh cũng không thể không chú ý.
Nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, anh bất giác liếc mắt nhìn về phía Effit thì phát hiện ra hắn cũng đang chống cằm nhìn mình như đang yên lặng chờ đợi xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng sau khi chạm mắt anh, Effit lại thất vọng nhìn đi chỗ khác rồi đứng dậy, một tay ưu nhã đặt sau lưng, tay còn tại chỉ ra cửa, cười nói: "Câu hỏi của cậu khiến cộng sự của tôi rất khó xử, cho nên tôi không thể không dừng buổi trò chuyện lần này ở đây. Chúng tôi còn có việc phải làm, nếu còn câu hỏi gì thì để lần sau đi."
Mặc dù giọng điệu của Effit rất ôn hòa nhưng lại không hề khách sáo chút nào, một tay cứ thế xách cổ áo Charlie quay người đi thẳng ra cửa, tay còn lại thì khóa trái cửa sau khi ném y ra ngoài.
"... Quan hệ của hai người rất tốt." Cách giải quyết vấn đề bằng một chuỗi các hành động bạo lực khiến An Minh Hối hơi sững sờ. Anh biết phần lớn thời gian Effit đều giữ thái độ hòa nhã, ung ung, chỉ khi ở trước mặt một số người đặc biệt thân thiết mới thỉnh thoảng để lộ ra bản tính của mình, chẳng hạn như luôn gọi Charlie bằng ngôi thứ hai của nữ giới. (*)
(*) Thay vì gọi Charlie bằng chữ "他" nam này thì Effit lại dùng "她"nữ này.
Effit áy náy cười nói: "Xin lỗi vì đã để anh chứng kiến dáng vẻ thất lễ như vậy, nhưng đối với những đối tượng đặc biệt thì cần dùng những thủ đoạn đặc biệt mà."
Dứt lời, hắn đi tới bên cạnh An Minh Hối, nhẹ nhàng nâng tay phải của anh lên kiểm tra tỉ mỉ, thấy vết bỏng vẫn chưa biến mất hẳn trong lòng bàn tay anh, hắn không kìm được nhíu mày, không biết là lần thứ mấy nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết là tiếp xúc trực tiếp với vật dụng bằng bạc cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy đối với huyết tộc."
Thị giác của loài người vào buổi tối rất tệ, lúc đó Effit không nhìn thấy vết thương trên tay An Minh Hối, mãi đến khi về nhà bật đèn lên hắn mới thấy rõ vết thương.
Bây giờ vết thương gần như đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một chút sẹo mờ, nhưng hắn vẫn nhớ lúc mới phát hiện ra, hắn cảm thấy mình gần như không thể thở được vì sự tức giận và hối hận trào dâng từ tận đáy lòng mình.
An là kiệt tác hoàn mĩ nhất của thượng đế, hắn không thể tha thứ cho bất cứ ai để lại vết thương trên kiệt tác này, kể cả chính mình.
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi." An Minh Hối thực sự không nói dối. Mặc dù vết thương do đồ bạc để lại không thể dùng năng lực tự lành của huyết tộc để tăng tốc độ hồi phục được, nhưng chẳng qua là vết thương khép miệng chậm hơn một chút mà thôi. Mức độ đó giống như khi anh vẫn là người bình thường, không cẩn thận bị xước da vậy. "Nghĩ xem còn cần mang theo gì không, một lát nữa chúng ta cũng nên ra ga tàu rồi."
Mặc dù chỉ kiếm bừa cái cớ để đuổi Charlie đi, nhưng đúng là bọn họ chuẩn bị lên đường đến một thị trấn khác ngay bây giờ thật, bởi vì hiệp hội vừa giao cho Effit một nhiệm vụ mới lúc sáng nay.
"Vẫn còn hai tiếng nữa, thời gian rất dư dả, chúng ta cứ từ từ cũng được."
Thái độ thong dong này khiến An Minh Hối không biết nên đánh giá là điềm tĩnh, tự tin hay là thụ động, lười biếng nữa. Rõ ràng có một huyết tộc là mình ở bên cạnh, vậy mà hắn lại không chủ động hỏi một chút manh mối nào.
Anh nhắc nhở: "Tốt nhất là đừng quá lơ là. Tôi nhớ khu vực lân cận thị trấn đó là địa bàn của một công tước huyết tộc. Nếu đụng phải hắn ta thì rất phiền phức đấy."
"Ha ha... Có lẽ trông tôi không cường tráng như những thợ săn khác, nhưng cũng không đến nỗi quá bất tài đấy chứ? Dù sao thì tôi cũng đã đánh bạn với ma cà rồng bao nhiêu năm rồi mà." Effit cầm lọ thuốc mỡ cẩn thận bôi lên lòng bàn tay An Minh Hối. Hắn vừa bôi thuốc, vừa tươi cười nói chuyện với anh, "Dù chúng ta ở gần nhau thế này nhưng anh muốn giết tôi cũng không phải chuyện dễ dàng đâu."
Ví dụ này không được hay cho lắm, An Minh Hối đang định nói gì đó thì lại nghe thấy Effit đang cúi đầu tập trung bôi thuốc bổ sung thêm: "Nhưng nếu là An, chưa biết chừng tôi sẽ để anh giết tôi cũng nên."
Trong giọng nói vẫn rất mực ôn hòa dễ nghe lại mang theo chút gì đó khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy, khó có thể coi nó như một câu nói đùa.
An Minh Hối: "... Tôi cũng không có ý định đó."
"Tôi biết chứ, An là một huyết tộc rất dịu dàng." Effit ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, mái tóc vàng ngang vai được buộc sau gáy, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt xanh biếc sáng một cách bất thường. "Trước đây An nguyện trung thành với Norman đúng không? Vậy ra hắn chính là người chuyển hóa anh từ loài người thành huyết tộc?"
"Đúng vậy. Lúc đó tôi cứ tưởng mình sẽ chết."
Đúng lúc anh trả lời bằng một đáp án khẳng định thì Effit cũng bôi xong thuốc, hắn cẩn thận gắn một miếng gạc vào tay anh, sau đó không buông ra ngay mà vẫn tiếp tục nắm trong tay mình, hắn nhìn thẳng vào mắt anh đầy trông đợi rồi đưa ra đề nghị: "Mặc dù đối phương là huyết tộc nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn vì chuyện đó. Sau này chúng ta tìm cơ hội mời vị thân vương Norman ấy tới làm khách được không?"
An Minh Hối hơi sững sờ, anh quan sát vẻ mặt hào hứng của Effit, xác định đối phương không nói đùa mới dè dặt trả lời: "Việc này... không hay lắm thì phải?" Để Norman gặp lại Effit, không quyết một trận sống mái với nhau đã tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện hòa bình thân thiện đến nhà nhau làm khách chứ.
"Đừng lo, tôi nhất định sẽ tiếp đãi hắn chu đáo, tôi cũng chuẩn bị chỗ ở cho hắn rồi." Nói tới đây, Effit kéo cổ tay An Minh Hối đứng dậy, vội vã đưa anh đi về phía tầng hầm. "Là một nơi rất tốt, quý ngài đó nhất định sẽ thích."
Đứng trước cửa tầng hầm, An Minh Hối có một dự cảm không lành. Anh đã vào nhà Effit ở gần một tháng rồi nhưng vẫn chưa từng bén mảng tới gần tầng hầm. Không phải vì Effit không cho phép mà bởi vì anh biết có lẽ nơi này có ý nghĩa đặc biệt nào đó nên không định tự tiện bước vào.
Hôm nay Effit lại chủ động kéo anh xuống tầng hầm, mọi thứ lọt vào mắt đều khiến anh chết lặng.
Tầng hầm được xây rất rộng rãi, sau khi bật đèn lên thì vô cùng sáng sủa chứ không hề âm u chút nào. Thế nhưng đồ trưng bày trong tủ, đồ treo trên tường đều khiến bất cứ ai lần đầu tiên bước chân vào đây phải cảm thấy sợ hãi.
An Minh Hối nhìn thấy một bộ răng nanh của ma cà rồng treo trên tường, nhìn thấy tròng mắt đỏ lòm ngâm trong một bình thuốc nước, cùng với rất nhiều đoạn tay chân, thậm chí là cả các cơ quan nội tạng cũng được ngâm trong bình. Mà trên bức tường đối diện với cửa tầng hầm là một khoảng trắng trơn được bày biện đặc biệt tinh xảo, bên trên phủ một lớp vải lụa, xung quanh dùng vải lông thiên nga vây lại thành đường viền, bất ngờ là đường viền ấy tạo thành hình một người đứng thẳng, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an.
Đúng lúc anh đang nhìn đến ngây người thì Effit bỗng chủ động kéo cánh tay anh, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, tại vì trên người những con ma cà rồng kia chỉ có những thứ đó có giá trị nghệ thuật nên tôi mới giữ lại thôi. Tôi sẽ không làm thế với anh đâu."
Nói rồi, Effit giơ tay chỉ về phía hình người kia, cười nói: "Ngài Norman đã giúp anh sống tiếp nên tôi sẽ không đối xử với hắn thô bạo như vậy. Chúng ta sẽ đóng đinh hắn nguyên vẹn ở đây được không?"
Cánh cửa tầng hầm phía sau anh lặng lẽ khép lại không một tiếng động tựa như lối thoát duy nhất đã bị niêm phong. Anh nghe thấy Effit thì thầm bên tai mình: "Anh xem, bí mật cuối cùng của mình tôi cũng nói cho anh rồi, đừng đề phòng tôi, cũng đừng sợ tôi nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn hậu trường:
Xin hỏi anh có điều gì bất mãn với thiết lập nghề nghiệp của mình không? An Bảo: Tôi uất ức lắm, thật oan uổng, sao lần nào kịch bản đưa cho tôi cũng khác hẳn tình tiết thực vậy.
Effit: Ma cà rồng nhỏ của tôi ăn yếu quá, đúng là đáng lo mà, nhỡ không đủ dinh dưỡng thì sao đây?
(An Bảo: Dừng lại, tôi không thể, thực sự không thể uống nổi nữa, tôi no lắm rồi...)
Danh sách chương