“Này, đang nói chuyện với cô đấy! Giả ngốc cái gì?”
Thiếu niên tức muốn hộc máu kêu to không ngừng, Ôn Du bỗng thấy có người hung hăng xô đẩy vào bả vai cô, lảo đảo một hồi suýt nữa đã ngã trên đất.
Cô ngây người một lúc, sau khi xem xét kỹ mới nhận ra lúc này bản thân vẫn còn đứng thẳng.

Bởi vì từ một năm trước, sau khi bị tai nạn xe cộ, Ôn Du đã mất đi hai chân, đến đôi tay cũng gãy xương rất nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.

Thế mà lúc này lại cảm nhận được gót chân mình đang chạm đất, cô thoáng tưởng như mình đang mơ, tất cả đều tràn đầy cảm giác không chân thật.
Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì trong não liền truyền đến cơn đau nhức, tiếp đó là hàng loạt ký ức của một người khác.
Ngây người mất ba giây, Ôn Du rốt cuộc cũng có phản ứng, là cô đã xuyên không đến đây ư.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, đây chính là thế giới của một quyển tiểu thuyết ngôn tình thông thường mà cô từng đọc, nói về nữ chính là một cô gái ngây thơ ngọt ngào Hạ Tiểu Hàn bị bạo chúa học đường để ý, mà vừa hay là kéo dài tận 5 năm, suốt thời gian đó, hai người họ ròng rã trong cuộc đuổi bắt – anh càng đuổi, tôi càng né, cuối cùng là nam chính cùng nữ chính ngọt ngào bên nhau, một câu chuyện máu chó như vậy cũng kết thúc.
Nhưng bất luận nam nữ chính có bao nhiêu ngọt ngào, thì hiện giờ với cô chẳng có tí liên quan – rốt cuộc thì cái cô gái trùng tên với Ôn Du này mới là nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện.
Cô gái này lúc trước trong lớp lại là người mờ nhạt nhất, tướng mạo bình thường, thành tích đếm ngược không nói đi, nhân duyên lại còn rất kém, cũng chỉ có nữ chính lương thiện thuần khiết tựa thánh mẫu Maria đồng ý trở thành bạn tốt của cô.

Nhưng dù nữ chính có tốt bụng đến mấy nguyên chủ cũng không cảm kích được, ngược lại làm cô ta càng thêm ghen ghét, đố kị, tự ti, vẫn luôn bí mật hãm hại nữ chính.

Đến giữa truyện, nguyên chủ hóa ra là con gái bị bắt cóc của một ông trùm bất động sản vào nhiều năm trước, thế là một bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, liền càng trắng trợn nhắm vào nữ chính.
Loại người này, nếu nói là kẻ vong ơn bội nghĩa thì còn là nhẹ, xứng đáng bị người đọc phun nước miếng đến chết.

Đều là… dối trá cả.

Không nghĩ tới mình lại trở thành vai ác.

Ôn Du khóc không ra nước mắt, đây đều là nguyên chủ làm, cô vô tội mà!
Là một thanh niên cư xử tốt, cô vẫn luôn đối xử chân thành với tất cả mọi người, chưa từng làm điều gì tổn hại đến thế giới, mặc dù sau tai nạn xe cộ thì có thôi học, nhưng cũng coi như là không ngừng vươn lên, ai lại có thể nghĩ đến nửa đời sau phải đi nhận lấy cái vận mệnh éo le như này.
“Không phải là bị dọa đến ngu rồi chứ?”
Thiếu niên cười nhạo đem cô kéo về hiện thực, Ôn Du cố gắng ổn định lại tâm tình, giả vờ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô đều là những biểu cảm khác nhau, bọn họ đều không mặc đồng phục, cao cao gầy gầy, đại đa số là mang theo vẻ khinh thường chẳng mấy là tốt đẹp từ trên cao nhìn xuống để mà xem kịch vui.
“Tôi không có.” Ôn Du nhẹ giọng mở miệng, nhưng lại càng giống như là đang tự nói với chính mình hơn: “Tôi rất tỉnh táo.”
“Vậy cô nói xem, muốn bồi thường cho anh Sí như thế nào đây?”
Thiếu niên vẫn luôn nói chuyện với cô, bị vẻ mặt nghiêm túc của cô mà bật cười, hỏi câu thứ hai cũng cà lơ phất phơ.

Vừa nghe được cái tên “anh Sí”, Ôn Du ngây người một lúc.
Hứa Sí, nam thần cuồng ngạo lạnh lùng trong truyện, không chỉ có một khuôn mặt làm người thương nhớ đêm ngày, mà bối cảnh hắn cũng cực kỳ thâm sâu, có thể nói là trong trường học này không một ai là không biết đến nhân vật khó chạm tới này.
Giả thiết như người này vô cùng si tình với nữ chính, đến nỗi những người khác…
Nói như thế, trong mắt hắn, trên thế giới này chỉ tồn tại ba thứ: nữ chính, anh trai và pháo hôi.


Mà Ôn Du với cấp bậc như vậy, có lẽ chắc cũng chỉ ngang hàng với con gián.
Không có cốt truyện rõ ràng, Ôn Du cũng như hòa thượng quá cao sờ không tới đầu, ngây người ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp đối mặt với đôi mắt đen láy.
Đôi mắt ấy âm u, trông giống tầng tầng lớp lớp mực không thể mở, lại như một cái hồ không gợn sóng, sâu không thấy đáy, lạnh lẽo đến thấu xương.

Mà chủ nhân của nó quả thật có ngoại hình đẹp, đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và láng bóng như dao, ngũ quan đoan chính rõ ràng, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, nếu không phải do ánh mắt kia thật sự quá mức sắc bén, đổi lại thật có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Anh ta mặc áo khoác bông màu đen tuyền làm nổi bật cơ thể lạnh lẽo thon gầy, có điều ở trên ngực… vì sao vẫn còn mấy sợi mì ăn liền kinh khủng vậy?
Ôn Du giống như nhận ra cái gì.

Cô liền cúi đầu, quả nhiên, ở trên tay cô đang bưng một chén mì gói.
…Cô nếu bây giờ nói bản thân chỉ là linh hồn đáng thương xuyên đến đây thì sẽ có người tin sao?
Trong nháy mắt, cuối cùng Ôn Du cũng nhớ tới đoạn tranh chấp như này trong truyện.

Chính là nguyên chủ bưng mì gói đâm sầm vào Hứa Sí, toàn bộ nước mì tự nhiên nằm trên người hắn, lúc này nguyên chủ chật vật đến cực điểm, sợ hãi sắp khóc đến nơi thì trùng hợp nữ chính xuất hiện giải vây cho cô.
Đây cũng chính là lần đầu bọn họ gặp nhau, Hứa Sí bị sự không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của Hạ Tiểu Hàn hấp dẫn, cho nên đối với Hạ Tiểu Hàn nảy ra chút hứng thú.
Ôn Du vốn dĩ lá gan không lớn, cô từ nhỏ rất ít khi tiếp xúc với con trai, lớn lên chút thì đi học cũng là trường nữ sinh, các thiếu niên bất lương trước mắt đối với cô mà nói chính là những sinh vật đáng sợ ở một vĩ độ khác.


Bởi vậy cô không biết nên như nào liền quyết định làm theo cốt truyện, một màn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo kia vẫn nên để lại cho nữ chính đi.
“À… thực xin lỗi.” Thanh âm cô vốn dĩ mềm mại, lúc này bởi vì sợ hãi, mang theo chút run rẩy, như một con mèo sợ hãi, “Tôi có thể đem nó giặt sạch giúp cậu.”
Hứa Sí không bộc lộ biểu tình, chỉ nhíu mày, nhưng thật ra bên cạnh hắn vẫn luôn có nam sinh lại bắt đầu ríu rít: “Cậu đem áo khoác đi giặt, giờ còn là mùa đông, anh Sí lấy gì mặc?”
“Cậu ta…” Người này hẳn là người bạn “Sầm Dương” nói nhiều nhất về Hứa Sí.

Anh không biết vì sao lại không muốn giằng co với cô nữa, mà Ôn Du còn là người không thích mắc nợ người khác, lúc này chỉ có thể cắn răng trả lời, “Tôi đưa đồng phục của tôi cho anh ta.”
Vừa nói cô liền kéo khóa kéo đồng phục xuống, không thành thục mà cởi áo.

Nguyên chủ rõ ràng là không nghe mẹ dạy dỗ, cho dù là đang mùa đông nhưng cũng chỉ mặc đúng một cái áo lót bình thường cùng với cái áo len mỏng màu trắng, cởi áo ra Ôn Du liền cảm thấy hối hận, cô không nghĩ tới bên trong lại đơn giản như vậy, gió đông lạnh rét từ cổ áo xông vào như muốn cắt da cô.
Huống chi cái áo len đó không chỉ đã bị sờn mà còn lỗi mốt, khiến đám nam sinh liên tục cười nhạo cô.
Ôn Du lòng tự trọng cao, nhất thời bị tiếng cười của bọn họ làm cho xấu hổ cả khuôn mặt đỏ bừng, cô duỗi thẳng eo, dùng tay trái không làm gì mà vén tóc mái dày che khuất tầm mắt, nhìn Hứa Sí qua gọng kính.
Thật ra nguyên chủ lớn lên cũng không quá khó coi, nhưng mặc kệ là ai, nếu vẫn luôn diện phong cách bà thím, tóc mái che một nửa khuôn mặt, tóc dài rối tung như cỏ dại, còn mang một cái kính dày cộm to nặng, cho dù có là tuyệt thế giai nhân thì cũng chả có tác dụng gì.

Dù rằng sau này có qua sự thay đổi của nhà tạo mẫu, cũng đã trở thành cô gái dung mạo xinh đẹp tiêu chuẩn – mặc dù điều này cũng chẳng thể thay đổi nhận định rằng nguyên chủ ban đầu là một con vịt xấu xí.
Mà lúc này tóc mái đã bị thổi bay hơn một nửa, đại khái là hiện ra đôi mắt hoa mai thanh tú của cô.

Nó ngược với đôi mắt đen láy của Hứa Sí, mắt Ôn Du ở dưới ánh mặt trời lấp lánh màu hổ phách, tựa như dòng suối êm đềm mùa đông, ánh sáng phản chiếu bóng cây lắc lư.
Trái tim Hứa Sí đột nhiên như bị dòng nước này cuốn lấy.
Ôn Du nhẫn nhịn đem đồng phục đưa ra, không đợi đám người kia có phản ứng, phía sau đột ngột truyền đến một giọng nữ.
“Tiểu Du, cậu đây rồi!”

Vừa nghe thấy âm thanh tràn đầy năng lượng này, không cần nghĩ cũng biết chính là nữ chính Hạ Tiểu Hàn.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan tinh tế, mang theo sức sống mãnh liệt tinh thần phấn chấn, vừa xuất hiện liền khiến đám nam sinh mở to hai mắt.

Cô gái không rõ tình huống, ánh mắt lướt nhanh qua mọi người, cuối cùng dừng ở Ôn Du phía trước thân thể gầy guộc, nói: “Cậu cởi quần áo ra làm gì? Trời rất lạnh đấy! Mau mặc vào!”
Sầm Dương đang tính nói chuyện, liền bị ánh mắt của Hứa Sí bên cạnh ngăn lại, sau đó trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái vị mắc bệnh sạch sẽ luôn tỏ ra chán ghét việc dây dưa với người khác lại đang nhanh nhẹn mà cởi áo khoác.
Chưa kịp hiểu, một chiếc áo liền bay đến trước mặt cô, Ôn Du bị nó làm cho ngây người.

Cô vội vàng bắt lấy nó, phát hiện đó là chiếc áo màu đen bị làm dơ của Hứa Sí, cô càng trở nên bối rối.
Như này là như nào? Chẳng lẽ thật sự là cô phải giặt quần áo ư?
Hứa Sí tất nhiên sẽ không để cô có cơ hội dò hỏi, không nói hai lời liền mang theo đám bạn xoay người rời đi.

Cô nắm đồ trong tay mà không hiểu cậu ta đang nghĩ gì, ở trong gió lạnh, giọng có hơi run rẩy mà hét: “Này!”
Rất nhanh, bên tai truyền đến giọng nói nhàn nhạt ý cười của thiếu niên: “Nhớ phải giặt sạch sẽ.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Hứa Sí, bất luận là dùng bao nhiêu từ ngữ phong phú hoa lệ từ để miêu tả anh, “Thanh tuyến trầm thấp có từ tính” hoặc “Mang theo chút giọng nói trong trẻo của thiếu niên”, là một người phàm, Ôn Du chỉ có thể im lặng nghĩ, thật đúng là rất dễ nghe.
“Đám người đó nhìn qua thật hung dữ.” Hạ Tiểu Hàn giật lấy bộ đồng phục trên tay cô, khoác lên lưng Ôn Du: “Mau nhanh chóng mặc vào! Không được để cảm lạnh.”
Ôn Du: Ôi, đây mới đúng là tiểu thiên sứ chứ! Thật không hổ là nữ chính được đối xử nhiệt tình nhất trong sách, về sau nhất định phải đối tốt với cô ấy một chút… Từ từ, nữ chính.
Thật á, chính là phản diện Ôn Du cô đây đang cầm áo khoác của Hứa Sí ư, nghĩ như nào cũng thấy không đúng lắm.
Mà cảnh nữ chính bảo vệ cô khỏi tranh chấp với đám nam chính đâu? Còn câu nói nổi tiếng của cô ấy với ý nghĩa công lý thì sao? Rồi ngụ ý “Thú vị” của nam chính kia nữa?
Đây… Chẳng lẽ cốt truyện đã thay đổi?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện