Bởi vì gặp chuyện vừa nãy cùng Hứa Sí mà Ôn Du về nhà trễ hơn dự kiến tận nửa tiếng.
Bố mẹ nuôi của cô đều là công nhân viên chức nhiều năm, khi bố còn sống thì nhà cũng tạm coi là khá giả vì thế liền có thể mua được một căn nhà nằm trong tiểu khu gần trường học.

Đáng buồn là sau khi ông ấy qua đời, kinh tế gia đình xuống dốc không phanh, từ đó điều kiện sinh hoạt của Ôn Du cũng càng trở nên tệ hơn.

Mới vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Có lẽ mẹ nuôi cùng người chị kia của mình đã không chịu đợi mà đã sớm ăn cơm trước rồi, lúc này bọn họ đã ăn gần xong, trên bàn chỉ còn chút cơm thừa canh cặn.
Dẫu sao Ôn Du cũng sớm đoán trước được loại tình huống này, nên không hề cảm thấy tức giận mấy, chỉ nhàn nhạt chào một tiếng như mọi khi: “Mẹ, con đã về.”
Người mẹ nuôi Tống Khiết khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn cô một cái, nuốt cơm trong miệng liền càm ràm: “Sao giờ mới về? Có phải lại lêu lổng ở đâu có phải không? Đúng là cả ngày chỉ biết chơi chơi, không biết là nuôi mày có được cái tích sự gì không nữa?”
Cô chị Ôn Cẩn khinh thường lạnh lùng nhìn cô, cười nhạo một tiếng.
Vị tỷ tỷ này và cô tuổi tác cũng xêm xêm nhau, vẫn là cùng một cấp.


Việc học của Ôn Cẩn so với nguyên chủ đúng là tốt hơn không ít, không chỉ thi đậu vào lớp chọn mà thành tích hàng năm đều ổn định trong top 80 của trường.

Ngược lại là nguyên chủ, bỏ qua học lực không đáng nói, thì ngoại hình mang đậm dáng vẻ quê mùa, làm người ta căn bản không muốn tiếp xúc gần, và cũng vì nguyên nhân này mà cô chưa từng để đứa em gái nuôi này vào mắt.
Ôn Du cũng không muốn cùng cô ta tranh chấp, lấy đại một cái cớ thích hợp nói: “Có một đề toán con mãi vẫn không tính ra được, vậy nên mới trở về muộn.”
Lời này vừa nói ra, hai vị đang ăn cơm đều bật cười, Tống Khiết không hề kiêng kỵ gì mà thẳng thừng châm chọc cô: “Mày? Học tập á? Mặt trời mọc từ hướng tây chắc? Học nhiều như vậy cũng chả ra cái gì, có biết chị mày lần này tiếng Anh thi được bao nhiêu điểm không? 140! Toàn khối cũng không có mấy con điểm trên 140 đâu!”
Cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, lúc Ôn Du đọc truyện cũng cực kỳ không ưa hai con người này, có thể nói nguyên chủ trở thành đại phản diện trong truyện một phần vì bị họ áp bách nhục mạ mà dần trở thành con người khác.

Cô để ngoài tai mấy lời chế nhạo này, vội vàng ăn cho xong phần thừa còn lại rồi viện cớ học bài trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ của cô trước đây là phòng chứa đồ, diện tích cực nhỏ, gần như chỉ có thể chứa được một cái giường nhỏ, một cái tủ quần áo kiểu củ và một cái bàn học gỗ sơ sài, có thể nói, nó còn không sánh bằng cái phòng tắm trước đây của Ôn Du.
Nhớ lại nơi sinh hoạt của bản thân lúc trước, trong lòng Ôn Du nhất thời khó tránh khỏi có chút phiền muộn, cô uể oải ỉu xìu mà nằm ngửa ra giưởng.

Cho dù đang là mùa đông, bông gòn trong ga trải giường cũng không dày lắm, mỗi khi Ôn Du khẽ nhúc nhích, ván giường gỗ sẽ kêu cót két cứ như một ông già sắp chết rê.n rỉ vậy.
Tâm tình của cô lúc này quả thực càng tệ hơn hẳn.
Ôn Du cứ như vậy nằm nhắm mắt im lặng một lúc lâu, nghĩ lại mấy chuyện xảy ra dạo gần đây với mình, cô cứ cảm thấy tất cả hệt như một giấc mơ vậy.

Hình ảnh tất cả mọi người dần hiện lên trong tâm trí cô hết một lượt, cuối cùng dừng lại là khung cảnh gương mặt góc cạnh rõ nét kia của Hứa Sí.
Nhớ lại hơi ấm lúc cô đứng rất gần anh chỉ để dán miếng băng keo cá nhân lên, khoảng cách lúc ấy thật sự phải nói là gần trong gang tấc, cô bất giác đỏ mặt, hoảng loạn dùng hai tay che mặt.
Để bình tĩnh trở lại, cô nhàm chán nhìn xung quanh căn phòng một lần nữa.

Nguyên chủ hình như đến một cái sở thích cá nhân cũng không có, trên bàn sách nếu không phải là tài liệu sách phụ đạo thì cũng là mấy tờ giấy nháp tính toán, đáng thương cô chăm chỉ học hành nhưng lại cũng không thể hiểu nổi mấy thứ này lắm.
Sau khi chuyển tầm mắt, Ôn Du nhìn chăm chú vào chiếc gương trang điểm trong góc trên bàn gỗ.

Mặt kính bị phủ một lớp bụi, thông qua nó, cô nhìn thấy một cô gái với làn da trắng nõn.

Đeo mắt kính đeo bản to, tóc mái dày đen tưởng chừng như đã che luôn đôi mắt, tóc thì lộn xộn rối mù tựa như đám cỏ dại mọc thành một bụi nhỏ vậy, nhìn là biết đã rất lâu nó chưa được tu bổ lại.

Sự thật là trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ trải qua một đợt tu sửa trang điểm đơn giản lại thôi nhưng đã có thể đem đi so sánh với hoa khôi Hạ Tiểu Hàn rồi.

Căn bản là một mỹ nhân lại tự nhiên biến bản thân thành như này, nguyên chủ có thể nhịn chứ một người luôn chú trọng vẻ bề ngoài như Ôn Du thì lại chịu không nổi.

Cô cảm thấy hứng thú, gỡ mắt kính xuống, vén tóc mái lên, để lộ một đôi mắt hạnh trong veo và ẩm ướt.

Trong các truyện học đường, mắt kính vĩnh viễn luôn là thứ hạ thấp giá trị nhan sắc nhất, cái câu “Mang kính lên là kẻ ngốc, tháo kính xuống thì lại là đại mỹ nhân” có ai mà không biết.

Ôn Du trước kia không tin lắm nhưng xem ra hiện tại nó đã xảy ra trên người mình, nhịn không được mà cảm khái một tiếng.
Đây quả thực là xứng danh thế giới tình yêu não tàn thanh xuân vườn trường, nguyên chủ từ nhỏ không biết một cái gì về dưỡng da, còn thường xuyên vất vả làm việc nhà, thế mà da lại đẹp cứ như đã được Ôn Du đắp lên một đống tiền vậy.


Lúc tháo kính xuống, đôi mắt cô trông to hơn không ít, hơn nữa đáy mắt còn lộ ra vẻ sảng khoái thoải mái của thiếu nữ, thoạt nhìn trông dịu dàng và tràn đầy sức sống đến vô hạn, khác xa với vẻ vô hồn trầm mặc trước đây.

Ôn Du thật muốn khóc, cô thật quá yêu cái thế giới đầy phi logic lẽ thường này quá.
Lại nhìn qua cái tủ trống không quần áo, chỉ có vài món thôi thì không nói làm gì, đằng này chúng đều là đồ mà người chị kia của cô hoặc là vài người thân thích không dùng tới nữa.

Chất lượng không tốt, kiểu dáng còn càng không ổn, trình độ thiết kế trông cứ như dành cho người trung niên và cao tuổi vậy, mặc vào là có thể dễ dàng hòa nhập với đội ngũ nhảy đầm ngoài quảng trường của mấy bà thím.
Nghĩ lại, mùa đông mà chỉ có thể mặc một cái áo lông cùng áo đồng phục của mình, cô tỏ vẻ thực sự đau lòng nha.
Nguyên chủ cận cũng không nặng lắm mà sinh hoạt hằng ngày thực ra cũng không quá cần dùng đến mắt kính, không mang cũng được; sau này nếu có điều kiện, nhất định phải mua vài món đồ giữ ấm, ngừa cho bản thân chết thảm vì bị đông lạnh.

Còn có… Ôn Du nhìn lướt qua bản thân trong gương, phản chiếu hình ảnh một cô gái tóc đen đầu rối tung rối mù lên, hơi nhíu mày lại.
Việc quan trọng cần làm lúc này chính là, đem cái đầu như tổ quạ này đi xử lý một chút mới được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện