Sau khi cánh cửa đột ngột mở ra, dù là ai đi chăng nữa, vừa ngẩng đầu lên thấy cảnh tượng một đám nam sinh đứng trong bóng tối cũng không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Hiển nhiên, Lư Vi Vi cũng thế.

Cô còn trực tiếp bật dậy từ trên ghế, hét lên: “Các cậu…”
Bởi vì nãy giờ đang luyện hát, nên lúc này theo bản năng, giọng cô khá cao, từng chữ cao tận mây xanh, cộng thêm âm lượng không hề nhỏ, nên nhất thời thu hút ánh nhìn của đa số nam sinh kia.
Nhưng khi mới nói được hai chữ, cô liền nhìn thấy Hứa Sí trong đám người đó.

Chuyện Lư Vi Vi thích Hứa Sí là chuyện bí mật mà hầu như ai cũng biết, cô không rõ bản thân vì sao lại thích Hứa Sí nữa.

Phải chăng là do anh có vẻ ngoài rất phù hợp với mẫu người trong mộng của cô, cộng thêm cách hành xử khác người của anh.

Có thể chỉ vì sau một lần cô liếc mắt nhìn thấy bóng dáng anh chơi bóng rổ, hoặc bởi vì tiếng cười khẽ của anh, hay do một thoáng bọn họ sượt qua vai nhau.
Những rung động bất chợt của thiếu nữ đang trong tuổi dậy thì ấy cứ từng chút từng chút gom góp lại, đến hiện tại có thể nói Hứa Sí đã nằm ở một vị trí rất đặc biệt trong lòng cô.
Lư Vi Vi đột nhiên im bặt.

Một lát sau giọng nói cô trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Các cậu tới có chuyện gì sao?”
Sầm Dượng cười gượng một tiếng: “Ngại quá, bọn tôi đi nhầm phòng, haha!”
Một bạn nam khác lại bắt đầu rảo mắt diễn trò: “Ủa lạ nhỉ, sao phòng tập nhảy của chúng ta lại có nhiều người lạ thế nhở?”
“Mập à, đi nhầm rồi!”
“À ra là thế! Tớ còn đang thấy bực mình vì không biết sao trong phòng lại có thêm một cây đàn dương cầm nữa đó.”
Sầm Dương vẻ mặt vui vẻ không khác gì ông bố thấy con trưởng thành.

Nhìn đám con nhà mình, cậu liền cảm thán: ảnh đế tương lai của đất nước chính là các người!
Xung quanh, một đám người đang điên cuồng làm trò để nhanh chóng che dấu sự xấu hổ.

Duy chỉ có Hứa Sí là vẫn im lặng, từ đầu chí cuối không hề nhìn người đang đặt câu hỏi là Lư Vi Vi lấy một lần.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh đặt trên người Ôn Du, mà đúng lúc cô cũng đang xoay người nhìn lại.

Đôi mắt cô màu hổ phách tựa như ánh sáng ban mai còn đọng chút sương sớm, trông không khác dòng suối mùa xuân chảy róc rách, chảy ra cả ý cười mềm mại.

Hứa Sí cũng nhấp môi cười.
Trong phòng kín không rét lạnh như bên ngoài nên Ôn Du đã cởi lớp áo đồng phục bên ngoài.

Lúc này, cô chỉ mặc cái áo lông ở bên trong.

Đó là cái áo lông màu trắng hồng trông rất ấm áp, chỗ cổ áo cùng cổ tay được trang trí bởi mấy viền hoa tinh tế trang nhã, điểm xuyết thêm vài hạt chấm bi nhỏ, làm người ta nhìn vào cũng cảm thấy ấm áp thoải mái theo.
Đó là món quà anh tặng cô.
Ôn Du nhìn anh chớp chớp mắt, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói: “Cảm ơn cậu.”
Âm thanh xung quanh ồn ào chợt trở nên yên tĩnh hơn, Hứa Sí còn nghe rõ tiếng nhịp tim mình đập loạn xạ trong ngực, khóe môi không tự chủ được mà cong lên trong vô thức.
Nhìn cô ấy lúc này… Thật đáng yêu quá đi.
Sầm Dương ho nhẹ một tiếng, chọc chọc vào sau lưng anh: “Anh Sí, mắt anh sắp rơi ra ngoài rồi kìa, đến lúc phải đi thôi.”
Hứa Sí ừm một tiếng, lúc xoay người chuẩn bị rời đi còn vẫy tay với cô, xem người khác như không khí: “Tạm biệt.”
Đợi mấy nam sinh lúc nãy về hết, rất nhanh các bạn nữ lớp bảy liền náo nhiệt như ong vỡ tổ.
“Bọn họ là học sinh lớp mười hả? Ôi không hổ là con nhà có tiền nha, không chỉ có nhan sắc mà ăn mặc cũng có cá tính hợp thời như vậy luôn á.”
“Cái bạn nam duy nhất mặc áo đồng phục tên là gì ấy nhỉ? Cậu ấy nhìn đẹp trai kinh khủng, trước khi rời đi còn nói tạm biệt với chúng ta nữa đó.”
“Làm ơn đi trời, Hứa Sí bộ các người không biết hả, còn nói người ta lớn lên trông thật ngoan? Đó là người mang danh đại ca của trường chúng ta đó, số trận đánh nhau còn nhiều hơn số bài thi mà cậu làm nữa đó, căn bản người ta với chúng ta không cùng một thế giới.

Huống hồ cậu ta đâu có chào chúng ta, người ta chỉ chào mỗi Ôn Du thôi à.”
“Hứa Sí với Ôn Du? Cái quỷ gì đang diễn ra thế?”
“Trời ơi trời, cậu không xem cái bài đăng trên diễn đàn hả? Ôi chuyện này cứ nói đến thì thật ra rất dài…”
Phòng tập luyện nháy mắt trở thành đại hội bát quái, không chỉ có mấy bạn nữ hóng chuyện mà đến mấy bạn diễn nam cũng rất sôi nổi, vểnh tai nghe ngóng, không hẹn mà cùng dùng ánh mắt tò mò phóng về phía Ôn Du.
“Đừng có nghĩ bậy nha, bọn mình thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi à.

Chính là kiểu bạn bè đốc thúc nhau cùng học tập á.” Tự dưng lại trở thành tâm điểm cơn bão, Ôn Du cảm thấy có chút ngại.

Cô biết rõ mấy chuyện tình cảm lãng mạn kia đa phần là do đám học sinh tự nghĩ ra, càng giải thích càng trở thành lời ngụy biện bất lực.

Vậy nên, thay vì làm cho bọn họ tiếp tục suy nghĩ miên man, cô quyết định dời lực chú ý mọi người sang chuyện khác: “Mọi người vẫn nên tiếp tục tập luyện đi thôi.
Lư Vi Vi cũng chả cảm thấy vui vẻ gì khi phải nghe mấy chuyện bát quái giữa hai người bọn họ, mặt mày đen kịt, dùng sức vỗ vỗ tay: “Tập hợp, tập luyện thôi!”
*

So với kịch nói, yêu cầu của nhạc kịch đối với diễn viên có càng cao.

Đôi khi, kỹ thuật diễn, vũ đạo cùng giọng hát thiếu một thứ cũng không được, bởi vậy lúc tập luyện cũng sẽ cảm thấy càng thêm vất vả.
Lư Vi Vi ngậm viên kẹo cho nhuận họng hết một giờ đồng hồ, cuối cùng vẫn thấy buổi luyện tập quá đỗi nhàm chán vô vị, bèn cắn răng nói: “Tớ thấy hơi mệt, muốn nghỉ một chút.”
Ngay lập tức có người nhỏ giọng xì xào: “ Vừa nãy chưa tập đầy năm phút cũng đòi nghỉ ngơi, giờ lại đòi nghỉ tiếp, không biết một ngày đã nghỉ biết bao nhiêu lần rồi.”
“Cậu đúng là đứng bàn tán mà eo không đau à! Lượng công việc của nữ chính so với đám quần chúng các cậu có thể giống nhau sao? Ca hát vốn dĩ là dựa vào giọng nói, mà đây đều là mấy nốt cao ngất ngưởng, ai mà chịu cho nổi? Hơn nữa, tớ đã diễn thì tuyệt nhiên không thành vấn đề.

Quan trọng là việc luyện tập của các cậu kìa, đến việc đứng trên sân khấu có khi còn chưa quen.”
Bạn học kia bị nói cho nghẹn họng, một lúc sau mới lẩm bẩm đáp lại: “Rõ ràng chính cậu muốn diễn vai này mà.
Hạ Tiểu Hàn đảm nhiệm vai trò làm hậu cần phía sau thấy chuyện cũng cảm thấy ngứa mắt: “Mấy phân đoạn của nữ chính Christine đều trải dài xuyên suốt vở kịch, bây giờ cậu cứ ngồi một bên ăn đá uống trà hóng gió mà vẫn hi vọng mọi người luyện tập, đây là muốn mọi người tập với không khí ư? Rồi đến lúc tổng duyệt ông nói gà bà nói vịt, người đưa hướng tây người nhận hướng đông.

Mà cậu thì lúc nào cũng than mệt muốn nghỉ liên tục nhưng vẫn muốn ôm cái vai này, há không phải chính cậu đang làm tiến độ mọi người bị chậm trễ sao.”
Lư Vi Vi cùng Hạ Tiểu Hàn quan hệ không tốt lắm, thế mà lúc này còn bị đối thủ một mất một còn – chuyên xếp hạng nhất từ dưới lên chỉ trỏ dạy dỗ.

Tất nhiên cô làm sao chịu để bản thân chịu thiệt được, nháy mắt liền dũng cảm bước lên, dậm chân nói: “Cậu có tư cách gì nói tôi? Trong đoàn có mình cậu là nhàn nhất, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng bên cạnh…”
“Cậu ấy cũng chả phải người rảnh rỗi gì đâu, tất cả mọi đạo cụ cần thiết đều một tay cậu ấy xoay sở.

Mà cậu càng không biết một đứa con gái một thân một mình sắp xếp đạo cụ cần phải bỏ ra bao nhiêu công sức đâu.” Lời chưa kịp nói xong đã bị Ôn Du chen ngang.

Lúc này chỉ thấy cô thẳng lưng ngồi trước đàn dương cầm, giọng nói không mang chút thiện ý nào: “Mà có một chuyện cậu nói rất đúng, cậu diễn căn bản cũng không có hoàn mỹ không mắc lỗi nào cả, vậy nên chuyện cậu không theo kịp tiết tấu hẳn là chuyện thường tình rồi.

Với lại điều quan trọng nằm ở mấy âm cao kia kìa, mà cậu mãi không hát cao lên được như vậy, sợ là không gây ấn tượng được đâu.

Vậy nên nếu muốn đạt đến tiêu chuẩn, cậu còn phải luyện tập nhiều hơn đó.”
“Cậu…!”
Mặt Lư Vi Vi đỏ lên, cô hiển nhiên biết rõ trình độ của bản thân mình ở đâu chứ.

Cô cũng càng biết những lời Ôn Du nói quả thật không sai chút nào.

Nhưng cô cứ cho rằng đa số mọi người đều không phải là dân học nhạc.

Vậy nên không cần dùng quá nhiều sức lực, cô cũng có thể khiến bọn họ ấn tượng rằng cô là thiên phú nhạc kịch.

Lời Ôn Du vừa nói lúc nãy, tuy Lư Vi Vi không muốn thừa nhận, nhưng hình như… cô ta cũng hiểu biết được một ít kỹ năng chuyên môn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy không đúng.

Dựa vào điều kiện của Ôn Du, căn bản là không có khả năng được tiếp xúc học tập quá chuyên sâu với bộ môn nhạc kịch.

Khả năng cao là cô ta cũng chả hiểu gì, lời vừa nãy nói ra chỉ muốn làm Lư Vi Vi mất mặt mà thôi.

Nhất định là như thế.
Lư Vi Vi cười lạnh một tiếng: “Cậu nói thật dễ nghe nhỉ? Tôi chỉ là một học sinh cấp ba, càng không phải là diễn viên hát nhạc kịch chuyên nghiệp, làm được như thế cũng không phải gọi là quá tệ… Nói đúng hơn, ở đây có ai có thể diễn tốt hơn tôi được hả?”
Cô ỷ vào bản thân là cán bộ văn nghệ duy nhất của lớp, đồng thời cũng là người đóng vai nữ chính mà ăn nói với bạn học trong lớp như đầy tớ của mình.

Thật ra mọi người trong lớp đều sớm đã không ưa cái tính kiêu ngạo này của Lư Vi Vi, vậy nên liền có vài người đứng ra nói chuyện giúp Ôn Du: “Ôn Du cũng là thật lòng muốn cậu sửa đổi cho tốt hơn mà thôi, cậu khiêm tốn chút không phải tốt hơn ư?”
“Hơn nữa cậu nói Hạ Tiểu Hàn rảnh rỗi thật có hơi quá đáng đấy, làm hậu cần rõ ràng vừa dơ vừa mệt.

Hôm qua tớ còn thấy Ôn Du với cậu ấy cùng nhau cố gắng đem đạo cụ lên lầu, mệt đến nỗi mặt mũi tái mét.”
Ôn Du cảm kích nhìn bọn họ.

Nói thật, nếu trước mặt mọi người Lư Vi Vi tỏ vẻ thế nào cô cũng không bận tâm đâu, dù có sai sót cũng chả liên quan sất gì đến cô cả.

Nhưng lúc này Lư Vi Vi lại phủ định nỗ lực của Hạ Tiểu Hàn, làm cô có chút tức giận.
Tuy Hạ Tiểu Hàn ngoài miệng đều bô bô oán giận công việc hậu cần này không ngừng, nhưng mọi công sức nhiệt tình mà cô bỏ ra cho nó, Ôn Du đều nhìn thấy hết.

Những người làm hậu cần sẽ không xuất hiện ở ngoài ánh đèn sân khấu.

Những cống hiến của bọn họ không phải ai cũng biết.

Vậy nên bây giờ Lư Vi Vi tới đạp người ta một cái, quả thật không khỏi có hơi quá đáng.
Bầu không khí trong phòng lúc này nồng nặc mùi thuốc súng, Ôn Du rất ít khi nổi nóng, mà dù có cũng không bao giờ biểu hiện ra ngoài.


Cô thu lại ý cười trên mặt, tức muốn hộc máu liếc nhìn Lư Vi Vi.

Cuối cùng giọng điệu cô cực kỳ bình tĩnh, nói: “Giờ tôi làm mẫu một lần, cậu nghiêm túc nghe.”
Lư Vi Vi khiếp sợ mặt tái mét, không rõ vì sao trong lòng lại sợ hãi dữ dội.

Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình, Ôn Du làm sao có thể biểu hiện tốt hơn cô được chứ? Chỉ được cái thích làm ra vẻ mà thôi.

Nhưng còn chưa kịp đợi cô khôi phục tinh thần, trong phòng đàn yên tĩnh lúc này vang lên một giọng hát nữ vừa nhẹ nhàng vừa trong trẻo.
Ôn Du hát đoạn hát đối đáp khi Phantom mang Christine vào cung điện dưới lòng đất.

Giọng cô không lớn lắm nhưng lại rất ổn định, hoàn toàn không giống như lúc Lư Vi Vi biểu diễn, giọng cô ấy luôn run rẩy mất khống chế được.

Khúc đầu đoạn này hát tương đối thấp, nhưng vì theo như cốt truyện không ngừng đẩy mạnh, nó cũng đột ngột chuyển hướng, biến thành một chuỗi nốt cao và kéo khá dài hơi tựa thủy triều ầm ầm dâng lên như muốn quét sạch, san bằng cả bầu trời.

Cô chẳng qua chỉ hát một đoạn liền không hát nữa.

Thế nhưng tiếng hát tuyệt vời đó thành công bao trọn lấy toàn bộ trái tim mọi người ở đây, khiến bọn họ một phen chết lặng, đặc biệt là người vốn luôn tự hào về thực lực của mình – Lư Vi Vi.
Sau khi dư âm kéo dài dần biến mất, mọi người trong phòng đột nhiên hoan hô vỗ tay rất nhiệt tình.

Phạm Ninh Ninh bên cạnh cũng liều mạng mà vỗ.

Hạ Tiểu Hàn còn trực tiếp lao đến cọ cọ vào lồng ngực Ôn Du đùa: “Tiểu Du, có phải cậu bị Christine ám vào người không thế, hát quá đỉnh luôn á! Cậu rốt cuộc là học đàn với hát kịch bao giờ thế? Lúc trước tớ chẳng biết gì cả.”
Ôn Du: Thật ra tớ không phải Christine, tớ là Ôn Du của một thế giới khác.
Đối với vấn đề này, cô cũng sớm e ngại rằng việc thể hiện bản thân trước nhiều người như thế sẽ khiến bọn họ hoài nghi, bởi vậy trong đầu cô đã chuẩn bị tốt tâm lý để thoái thác hết thảy.

Ôn Du tránh đi ánh mắt của Hạ Tiểu Hàn, tỏ vẻ cô đơn cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Ba tớ khi còn sống biết tớ thích âm nhạc, liền cho tớ học qua đàn dương cầm.

Mà người thầy dạy tớ là bà con xa thân thích, dù sau này không được đi học nữa, tớ cũng rất hay đến nhà cô ấy tập luyện một chút.

Với lại âm nhạc là niềm vui của tớ nên tớ cũng hay coi mấy cái video hướng dẫn trên mạng.
Lúc cha cô còn sống, phải nói trong nhà Ôn Du được đối đãi cũng khá tốt.

Mà mọi người đều biết cha cô mấy năm trước vừa qua đời, bây giờ việc này làm gợi lên hồi ức không mấy vui vẻ nên không đành lòng truy hỏi gì nữa.

Dù cho mấy bạn học khác không hiểu rõ về ca kịch lắm, nhưng cũng có năng lực thưởng thức nhận xét của riêng mình, đều có thể nghe ra thực lực của Ôn Du bỏ xa bạn học hiếu thắng Lư Vi Vi rất nhiều, nhất thời nhỏ giọng bàn tán liên tục.
“Còn nói cái gì nữa? Giả heo ăn hổ.

Để coi về sau Lư Vi Vi khoe khoang thế nào nữa.”
“Nếu cậu ấy hát tốt hơn Lư Vi Vi mà cậu ấy cũng không cần đứng trên sân khấu biểu diễn.

Vậy sao không trực tiếp đưa Ôn Du lên làm nữ chính luôn nhỉ?”
Câu nói cuối cùng đã thành công chọc trúng chỗ đau của Lư Vi Vi, vốn dĩ lòng tự trọng của cô rất cao, làm sao có thể chịu đựng việc bị người ta muốn nói gì thì nói vậy nên nhịn không được mà hốc mắt cũng đỏ cả lên.
“Cậu đừng khóc.

Thật ra thực lực của cậu cũng không tồi, trình độ như vậy cũng coi như vượt xa đa số bạn bè cùng trang lứa rồi, nhưng nếu muốn lúc biểu diễn không xảy ra sai sót gì, thì đúng là vẫn nên luyện tập nhiều hơn.

Cơ hội đến thì nhất định phải nắm thật chặt.

Trên đời có rất nhiều người ưu tú hơn như thế, chỉ cần cậu chểnh mảng một tí liền sẽ bị người khác thay thế ngay.

Với lại khiêm tốn cũng không phải là chuyện gì xấu.” Ôn Du thở dài, cô sợ nhất là thấy con gái khóc: “Hơn nữa, hát nhạc kịch cần chú ý đến hợp tác tập thể chứ không phải chỉ chú trọng vào mỗi nữ chính, không nên phủ nhận công sức của bất cứ ai, vậy nên hy vọng cậu có thể tôn trọng các bạn học khác nữa, được chứ?”
Cô như đang đưa ra một bàn tay đầy đường vậy, cực kỳ không giống các bạn nữ khác mỗi khi cãi nhau ầm ĩ.

Dù cho tức giận, Ôn Du vẫn nói chuyện rõ ràng, nói có sách mách có chứng, giọng điệu nhẹ nhàng như thế thực khiến người ta khó mà sinh ra tư tưởng chống đối lại.

Lúc này dẫu trong lòng Lư Vi Vi có trăm ngàn oán giận nhưng thật lòng là đến nửa chữ cũng không tài nào nói lại được.
Hơn nữa, kẻ bị đuối lý chính là bản thân cô ấy, thế mà Ôn Du lại không cùng các bạn học khác trong lớp tỏ ra trào phúng cô một chút nào.

Bởi vì dưới tình huống như vậy, chỉ cần cô cùng các bạn khác nói thêm vài lời, thì khẳng định cái vai nữ chính của Lư Vi Vi giữ không được nữa.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hóa ra bản thân cũng không có ghét người ta nhiều như cô tưởng.
Buổi tập luyện kết thúc từ lúc nào không hay, sau khi trải qua giai đoạn đệm nhạc không mấy thoải mái kia, lớp bảy không biết nhờ đâu mà tiến bộ vượt bậc.

Ai ai cũng như được tiêm máu gà cực kỳ sung sức, đặc biệt là nữ chính không lâu trước đó còn trông giống như một nhánh cây khô héo – Lư Vi Vi.
Bởi vì muốn phụ Hạ Tiểu Hàn sửa sang lại đống đạo cụ nên Ôn Du rời đi muộn hơn hẳn so với mọi người.

Cũng từ hôm đó, Phạm Ninh Ninh nghiễm nhiên trở thành người chạy vặt cho cô, không ngại vất vả chạy lên chạy xuống giúp đỡ.
Nhìn thấy tương lai vai ác nhỏ dần dần quay lại con đường chính đạo, Ôn Du thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cô đang gắng sức nâng cái đèn màu trang trí lên, đột nhiên thoáng thấy một bóng người không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh, sau đó không nói gì mà đỡ lấy một nửa đạo cụ trong ngực cô.

Cô nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, người đến sẽ là Lư Vi Vi.
Lư Vi Vi vẫn luôn nhăn mặt, cao ngạo mười phần liếc nhìn cô một cái sau đó vẫn là ngữ khí ngạo mạn như thường lệ: “Cậu hát quả thật không tồi.

Còn có, cảm ơn.”
Thật ra là cô muốn tới nói lời cảm ơn.
“Không cần.” Ôn Du nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của cô ấy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: Cố lên nhé, nữ chính.”
Bởi vì buổi bổ túc lần trước quả thật rất hiệu quả, vậy nên Ôn Du và Hứa Sí đều nhất trí rằng sau này cứ đến ngày số lẻ đều sẽ gặp nhau tại lớp bảy để cùng học bài.
Tuy thường ngày đối với cái gì Hứa Sí cũng đều tỏ ra lạnh nhạt không bận tâm, nhưng một khi anh đã để bụng và cố gắng hết sức cho một chuyện gì đó thì hiệu suất sẽ cao hơn hẳn những người bình thường.

Ngay cả Ôn Du, người từng được thầy cô gọi hai chữ “thiên tài” cũng cảm thấy anh như vậy thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lần này anh tới mang theo ly trà sữa dâu tây, mà trong trường lại không có tiệm trà sữa nào nên Ôn Du cũng lờ mờ đoán ra được, hẳn anh lại cùng đám anh em của mình chuồn ra ngoài trường học.
Cô không lập tức nhận lấy nó mà nhìn Hứa Sí – lúc này đầu tóc vì bị gió thổi đến mà có hơi rối loạn: “Từ ‘dâu tây’ trong tiếng Anh nói thế nào?”
Ôn Du vừa hỏi vừa cười ranh mãnh đầy nghịch ngợm.

Hứa Sí ngơ ngác nhìn cô một cái rồi theo phản xạ có điều kiện đáp: “Strawberry, S-T-R-A-W-B-E-R-R-Y.”
Anh không chỉ nói từ đơn mà còn thật thà đánh vần đầy đủ.

Ôn Du vui vẻ gật đầu rồi nhận lấy ly trà sữa mới ra lò của anh, nhướng mi nói: “Bingo, chúc mừng cậu.

Cảm ơn trà sữa của cậu nhá.”
Rõ ràng cô mới là người nhận quà, thế nhưng cô lại làm như việc cô nhận ly trà sữa là phần thưởng cho câu trả lời đúng của anh vậy.

Hứa Sí nhịn không được mỉm cười, híp mắt lại mắng: “Nhóc con lừa đảo, cậu thật tinh ranh.”
Thật lòng mà nói, trình độ tiếng Anh của anh thật sự không tồi, thậm chí nếu so với đại đa số học sinh trong trường thì chỉ có hơn.

Không giống như cách giáo dục hướng tới thi cử ở trường học, bởi vì phải xây dựng sự nghiệp nên cha mẹ Hứa Sí rất giỏi giao tiếp và sử dụng ngôn ngữ.

Mưa dầm thấm lâu, lúc nhỏ Hứa Sí cũng sớm tiếp xúc với người nước ngoài, nên trong sinh hoạt hằng ngày anh đã có thể thành thạo sử dụng tiếng Anh.
Ôn Du vừa học vừa phải luyện tập nên cô thật sự rất áp lực và cảm thấy có chút mệt mỏi.

Trà sữa trong miệng cô giống dòng nước ấm áp, từ khoang miệng chạy xuống cổ họng rồi tới dạ dày.

Mùi dâu tây ngọt ngào vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi.

Trong đầu cô bây giờ là một vùng trời lượn múa, không kìm nén được mà nghĩ vẩn vơ.

Lý do vì sao Hứa Sí vẫn còn nhớ cô thích vị dâu tây, hay chỉ là do cô tự mình đa tình mà thôi.
Hứa Sí thấy Ôn Du mệt mỏi nên cũng không muốn hỏi mấy đề khó kia, sợ làm cô thêm phiền não.

Thế là anh dứt khoát ngồi xuống bàn, nghiêng đầu nói: “Hôm nay tôi không muốn học lắm.”
Nửa khuôn mặt anh được chôn dưới khuỷu tay.

Đôi mắt biết cười cùng thanh âm như đang làm nũng, khiến đối phương khó mà từ chối được.

Ôn Du như chợt hiểu ra vấn đề: “Hóa ra ly trà sữa này là hối lộ nghỉ học đấy à.”
Hứa Sí nghe vậy thì ngồi dậy nhếch môi cười: “Tôi muốn nghe cậu đàn dương cầm.”
*
Vì để giúp học sinh tiện hơn trong việc tập luyện các tiết mục, căn phòng đàn ban đầu bị khóa kín bưng cửa giờ đây luôn trong trạng thái khép hờ.

Hứa Sí bật mở công tắc đèn phòng, làm chúng nhấp nháy rồi tỏa sáng cả căn phòng.
Tâm trạng anh hôm nay phải nói là tốt hơn ngày thường rất nhiều.

Tùy tiện đặt mông xuống một cái đạo cụ bằng gỗ, anh thản nhiên đong đưa đôi chân dài rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Du.
Ôn Du ngồi xuống cái ghế bên cạnh cây đàn dương cầm, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng hỏi anh: “Lớp các cậu nhảy đường phố đến đâu rồi?”
“Cũng bình thường.” Hứa Sí và cô khá giống nhau, đều không thích ở trước mặt mọi người trở thành trung tâm của sự chú ý.

Vậy nên, đối với việc bị ép buộc kéo đi biểu diễn thế này, anh thực sự chẳng có mấy hứng thú.

Nhưng tâm lý muốn thể hiện bản thân trước mặt người con gái anh thích đây vượt xa sự khó chịu kia nhiều.


Hai tay anh chống ra sau, giống như đứa nhóc chờ đợi lời khích lệ vậy: “Tôi nhảy cũng không tốt lắm.”
Không ngờ, anh vậy mà còn có vẻ mặt trẻ con như thế.

Ôn Du nhất thời vui vẻ thuận theo Hứa Sí, đùa giỡn nói: “Cậu lợi hại nhất.”
Anh biết cô đang chọc anh nhưng lại không nhịn được cong lên khóe môi, tiếp tục nói: “Hôm qua lúc trở về nhìn thấy lớp các cậu đang luyện tập vở kịch ‘Bóng ma trong nhà hát’.”
Ôn Du ngẩng đầu từ cây đàn dương cầm màu đen trắng, rất hứng thú hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Chỉ là một câu chuyện tình yêu kiểu cũ thôi mà.”
“Con trai các cậu thường không thích thể loại này lắm nhỉ.” Cô lắc đầu: “Theo tớ thì, nam chính dành tình yêu cho nữ chính quá mức cố chấp, quá mức u ám.

Hắn ta ở phía sau bảo vệ Christine lâu như vậy nhưng cũng không thèm bày tỏ nỗi lòng mình.

Vậy nên, khi nữ chính cùng người khác yêu đương thì lại bỗng nhiên yêu cầu cô ấy phải ở bên cạnh anh ta, nhưng sự thật là cô căn bản là không hề yêu hắn.

Mà thực ra cũng chả có lý do gì để yêu cả, bởi vì tình yêu không phải cứ chỉ cần cho đi là sẽ được nhận lại.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lời này vừa ra liền như nhịp trống đánh mạnh vào trong lòng Hứa Sí.

Anh không dám nói với Ôn Du rằng, lúc anh nhìn thấy nam chính liền bất giác nghĩ đến bản thân mình.
Cũng hèn mọn nhút nhát như nhau, lại luôn sống một mình trong bóng tối, đến nỗi lòng tự trọng của chính mình cũng không còn sót lại bao nhiêu, dũng khí để thổ lộ bản thân thích một người con gái cũng không có, chỉ có thể đem hết thảy chôn chặt trong lòng.
Lời tỏ tình của Phantom dành cho Christine không những bị từ chối mà còn bị cô tỏ ra chán ghét.

Anh thật sự rất sợ bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ này, bởi lẽ anh cũng rất nhát gan, không muốn một lần nữa đi người quan trọng như thế.
Suy nghĩ trong đầu anh lúc này phức tạp rối mù.

Anh mờ mịt ngẩng đầu vừa đúng lúc nghe được một tiếng đàn trong trẻo dễ nghe.
Hứa Sí đối với mấy khúc nhạc dương cầm nửa nốt cũng không biết, bởi vậy nghe không ra cô đang đánh bài nào, chỉ có thể phân biệt ra đây là phần mở đầu của một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Từng nốt nhạc bay nhảy theo gió lọt vào tai, phảng phất như bàn tay ai nhẹ nhàng vỗ về đáy lòng nặng trĩu.

Hứa Sí không nói gì, chỉ luôn lẳng lặng nhìn về phía Ôn Du: đôi mắt cô hơi rủ xuống, khóe miệng lúc cười lúc không, các ngón tay vẫn cứ bay nhảy như tinh linh vậy.
Ôn Du đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, tiếng nhạc theo đó mà chuyển biến.

Từ dòng nhạc cổ điển sang trọng trở thành nhịp điệu đồng dao vui tươi.
Trông cô càng lúc càng vui hơn thì phải, vừa đàn vừa cười tít mắt.

Mấy lọn tóc sau gáy cô bay lên vì bị gió đêm thổi, bầu không khí nặng nề yên tĩnh ban đầu giờ đây dần tươi vui hơn rất nhiều.
Hứa Sí ngay lập tức hiểu được, hóa ra Ôn Du nhận ra anh không thoải mái nhưng lại không muốn nói nguyên nhân.

Vậy nên cô cũng theo lễ phép thông thường không truy hỏi gì, chỉ dùng vài nhịp điệu đồng dao vui vẻ này để an ủi anh.
Tiếng nhạc vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.

Hứa Sí không kiềm chế được trái tim đang đập cuồng nhiệt trong ngực mình.

Ánh mắt anh đầy lưu luyến nhìn theo những ngón tay người con gái đang bay múa.

Anh bỗng nhiên nhớ tới bản thân lúc còn nhỏ, hình như mẹ anh cũng từng ngồi trước cây đàn dương cầm như thế này, rồi đàn nhạc đồng dao giúp anh vui hơn.

Trong lòng anh, hai người bọn họ đều tốt đẹp và dịu dàng.

Anh thực sự không muốn đánh mất một lần nữa.
Có thể gặp được cô gái như thế này, không biết là anh may mắn cỡ nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngoài cửa sổ vang lên một trận sấm rền dữ dội.

Nhờ vậy Ôn Du mới nhận thức được việc đã đến giờ quay về ký túc xá rồi.

Hứa Sí đạp bàn nhảy xuống, đi tới trước vén màn cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, có hơi bất đắc dĩ quay đầu: “Trời mưa rồi.”
“Chúng ta cũng không mang dù.”
Mùa đông, nước mưa ban đêm thật sự lạnh đến thấu xương.

Không những vậy, gió thổi qua không khác gì bị dao cứa ở trên người.

Nếu giờ đội mưa đi thì thật chả khác gì mấy đứa mất não, theo bản năng Ôn Du cảm thấy gót chân rét run một trận, hít một hơi thật sâu.

“Sợ lạnh?” Anh thấy mày cô hơi nhăn lại, bèn thấp giọng cười, sau đó cởi áo khoác đồng phục mình ra khoác lên đỉnh đầu cô, trông giống như anh đang dựng một chiếc lều màu trắng nhỏ vậy.

Giọng Hứa Sí vẫn thoải mái như trước, nhíu mày nói: “Hôm nay Hứa thị lần đầu chế tạo ô che mưa, mà cậu là người đầu tiên được dùng.

Ôn Du tiểu thư, cậu thật có phúc.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện