Nhân lúc giờ cơm trưa, Ôn Du đi tới phòng y tế.
Cô còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy trong phòng phát ra những âm thanh ồn ào, tiếng đạn nã tạch tạch liên tục như những hạt mưa dày đặc, sau đó liền nghe tiếng của Sầm Dương hô lên: “Tôi bị bắn trúng rồi!”
Thì ra là bọn họ ở đây tổ chức thành một đội ăn gà.

(chơi PUBG)
Cổ nhân có câu: “Một người làm quan cả họ được nhờ”.

Chỉ cần một trong số những người anh em của bạn bị ốm, những kẻ khác đều có thể lấy cớ “chăm sóc người bệnh” mà công khai rời khỏi lớp học để đến quậy tung phòng y tế.
Bọn họ đã sớm tiến tới vòng bo cuối, cũng vì vậy mà hoàn toàn đặt tâm trí vào trò chơi.

Mặc kệ mọi ảnh hưởng từ bên ngoài, tất cả đều không chú ý tới việc Ôn Du đã đến.

Duy chỉ có Sầm Dương đang ăn không ngồi rồi điều khiển nhân vật ra phía sau tảng đá đợi cứu viện, ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn một cái.
Vừa trông thấy cô, cậu liền không nhịn được kinh hô một tiếng: “Chị dâu – loại được đội Voldemort ở kia bằng cách đánh úp là xong rồi.

Ôn Du, sao cậu lại tới đây?”
(嫂 [sǎo]: chị dâu ___扫[sǎo]: loại bỏ )
Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Sầm Dương cảm thán: mình là đúng là một nhà văn thiên tài, một bé yêu nhanh trí nha.

Như thế nào mà Bắc Đại vẫn chưa gửi thông báo trúng tuyển cho cậu đây?
(Bắc Đại = trường Đại học Bắc Kinh)
Hứa Sí vừa nghe thấy tên của Ôn Du, trong màn mưa bom bão đạn, đột ngột ngẩng đầu.

Bên ngoài áo đồng phục của anh còn mặc một chiếc áo bông dày màu xám, cùng một chiếc khăn choàng to nặng quấn chặt vùng cổ và cằm, thoạt nhìn có vẻ trông giống một chú gấu xám lớn.

Bởi vì phát sốt, hai mắt anh vằn lên một vài tia máu, chóp mũi cũng đỏ rực lên.
“Tôi đến thăm cậu ấy”.

Ôn Du chào hỏi đơn giản với hai học sinh khác mà cô không quen biết, sau đó liền đến bên cạnh Hứa Sí, khom lưng nhìn thoáng qua chiến tích của anh.

“Giết được chín mạng, rất lợi hại nha.

Đây chắc là vòng bo cuối phải không? Cố lên nhé.”
Bọn họ mấy người đều đang vây quanh chiếc lò sưởi điện.

Ngay khi giọng của cô vang lên từ một khoảng cách không xa, Hứa Sí đã cảm thấy thân thể vốn nóng bức của mình càng thêm nóng hơn.
Ngoại trừ việc đánh nhau, đua xe cùng chơi thể thao không tốt lắm, thì anh vẫn là một game thủ giỏi.

Thật vất vả mới có được cơ hội bộc lộ tài năng trước mặt Ôn Du, Hứa Sí bày ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm có, ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó chuyên tâm dời toàn bộ sự chú ý lên màn hình di động.
Sầm Dương cuối cùng cũng được cứu.

May mắn thay, ngoài một đội bốn người bọn họ, đối phương cũng chỉ sót lại ba tên.

Một chi tiết nhỏ rất thú vị là, trong đội bốn người con trai, chỉ có nhân vật của Hứa Sí là nam, ba người còn lại đều chọn nhân vật nữ, khoác lên mình những bộ váy sặc sỡ.


Đây chắc là sở thích xấu xa của các chàng trai.
Quan sát khắp bản đồ rừng mưa nhiệt đới ở trong vòng bo cuối, chỉ thấy một mảng cây cỏ xanh um tùm.

Hứa Sí ngồi xổm, nép mình thủ trong căn cứ quân sự, vừa ẩn nấp vừa nhìn bốn phía xung quanh, chợt nghe Ôn Du bên cạnh thấp giọng nói: “Đằng sau cái cây phía Tây có người kìa, ở sườn núi phía sau hắn còn có một người mặc đồ cỏ ngụy trang nữa.”
Một bạn nam trong đội kinh ngạc ngẩng đầu: “Bạn học à, mắt của cậu thật tinh quá đi.”
Ôn Du cười nhàn nhạt.

Ở thế giới trước đây, anh trai cô thích nhất chính là trò này, đáng tiếc đôi tay của cô không thể dùng lực quá mạnh hay thực hiện những thao tác tinh vi như thế.

Mỗi lần vào trò chơi, hoặc là cô vừa đáp dù đã trở thành một cái thùng gỗ, hoặc chỉ lái thuyền chạy khắp mặt nước suốt toàn bộ trò chơi.

Tác dụng duy nhất của cô cũng chỉ có thể là quan sát bản đồ, phát hiện nơi ẩn nấp của địch.
Lâu dần, khả năng phát hiện động tĩnh trong game cùng năng lực quan sát của cô cũng ngày càng tốt.
Hứa Sí chơi rất tốt, chỉ với hai phát bắn tỉa AWM liền trực tiếp giết được hai người kia, nhưng tiếng súng đã làm vị trí của anh bị lộ.

Kẻ địch cuối cùng đang ẩn nấp ở một hướng khác liền chớp lấy thời cơ nã đạn về phía anh.
Đội của bọn họ dù sao cũng còn tới ba người.

Thắng bại của ván chơi này có lẽ như ván đã đóng thuyền.

Hứa Sí nhẹ nhàng thở ra, không quan tâm tới nhân vật trong game của mình còn đang kéo dài hơi tàn, quay đầu cười rầu rĩ: “Cảm ơn.”
Sầm Dương đắc ý không chịu được, tùy tiện mà kêu: “Anh Sí đừng từ bỏ, em nhất định sẽ khiến anh còn sống ăn gà! Xem đạn khói vô địch của ta!”
Tiếp sau đó bùm một tiếng nổ lớn, hai đồng đội còn lại chưa kịp nhìn thấy đối phương rốt cuộc ẩn nấp ở đâu, thì dòng chữ “Trò chơi kết thúc” to đùng xuất hiện trước mắt.
Sầm Dương nhìn về phía dòng chữ “Vị trí top 2” rõ rõ rành rành ngay góc phải màn hình, bàn tay đang cầm điện thoại khẽ run lên.
Ba ánh mắt phẫn nộ đầy sát khí không hẹn mà cùng bay tới.

Ôn Du cũng tặng cậu ta một ánh mắt thương cảm.

Sầm Dương khóc không ra nước mắt – hình như cậu vừa… đem lựu đạn nhầm thành đạn khói mà ném ra ngoài.

Trùng hợp là, cả bốn người họ đều đang núp trong khu căn cứ quân quân sự.

Toàn bộ đều bị dính phải bom: Bùm, chết sạch.
“Sao phòng y tế lại nóng thế nhỉ? Anh Sí, muốn ăn kem không?” Cậu ta nhìn qua danh hiệu “Bodyroke master” và “Suicide Squad” [*] của chính mình quá chói mắt, nhanh chóng rút lui với vận tốc ánh sáng, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nói với hai người bạn đang ngồi đó: “Tụi mình đi mua ít kem ăn chứ?”
Nói xong mới nhớ ra, bây giờ đang là mùa đông.

Hứa Sí lại đang phát sốt.

Kem cái gì mà kem, không mang cậu ra nuốt sống liền tính là tốt tính lắm rồi.
Ôn Du thích thú nhìn cậu ta kéo hai người khác ra khỏi phòng y tế.

Trong lòng thầm nghĩ, Sầm Dương trong nguyên tác vốn cũng là nhân vật hung ác, đánh nhau cũng cực kỳ ác liệt, còn là một thiếu gia ăn chơi trác táng con nhà giàu nổi tiếng khắp trường.

Ai có thể nghĩ cậu ấy cũng có một mặt hài hước như vậy đâu.
Hiện tại đang trong giờ cơm trưa, phòng y tế cũng vắng người.


Đôi mắt cô lướt nhẹ qua Hứa Sí, nở một nụ cười ranh mãnh: “Bạn học Hứa Sí từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh một lần nào luôn mà, sao hôm nay lại bị ‘ngã ngựa’ rồi sao.”
Hứa Sí nhớ tối hôm qua, mình một miệng chém đinh chặt sắt mà nói với cô đừng coi thường sức đề kháng của anh.

Bây giờ không biết vì sao mà má có hơi đau.
Xấu hổ chết mất.
Nhưng sau khi nghĩ lại, rõ ràng anh đã nói với bạn bè xung quanh, phòng trường hợp Ôn Du có hỏi đến, chỉ cần trả lời: “Hứa Sí từ sớm trốn ra quán net”.

Làm sao mà cô biết được anh bị bệnh, nằm ở phòng y tế?
Sự thật chỉ có một.

Hứa Sí trầm mặc nhìn vị trí Sầm Dương vừa mới rời đi.

Anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy cảnh tên nhóc này nuốt từng miếng kem trong mùa đông lạnh giá.
“Cảm ơn cậu nha.” Ôn Du bị chọc cười bởi biểu cảm phức tạp trên mặt anh.

“Nếu không nhờ có cậu, người lúc này nằm ở phòng y tế chính là tôi”.
“Không có gì đâu.” Trong lòng anh vừa xấu hổ lại vừa mừng thầm.

Sau một hồi suy nghĩ, anh mới cúi đầu đáp lại, sau đó lại hơi nhích người sang bên phải nói: “Cậu đừng tới quá gần tôi, cảm lạnh dễ lây lắm.”
Cô lắc đầu, không quên trêu chọc anh một câu: “Từ lúc học nhà trẻ đến giờ, tôi còn chưa sinh bệnh một lần nào.”
…Cô gái này đem trả lại y nguyên từng chữ ngày hôm qua anh nói.
Hứa Sí đang định giáo dục tư tưởng cho cô.

Bỗng nhiên cửa phòng y tế mở ra.

Một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước tới trước lò sưởi điện, nhìn bọn họ một cách sâu xa trong chốc lát, rồi chỉ tay về phía chén thuốc còn nguyên trên bàn.

“Cậu bắt đầu uống thuốc từ trước khi tôi đi ăn cơm trưa.

Hiện tại, tôi ăn cũng xong rồi, thuốc cũng sắp nguội mà cậu vẫn chưa uống được một miếng nào.

Có muốn trị bệnh hay không?”
Hứa Sí bất động tại chỗ như thể thời gian bị ngừng lại.

Anh không sợ trời cũng chẳng sợ đất, duy nhất chỉ sợ đắng.

Hơn nữa, từ nhỏ anh vốn khỏe mạnh chưa từng bị bệnh nên càng không thể chấp nhận nổi vị thuốc.

Uống chén chất lỏng màu đen không xác định này, đối với anh chẳng khác nào phải ăn món thức ăn hắc ám của quỷ dữ, không chừng cũng phải đi mất nửa cái mạng mất.
Bất quá Ôn Du lại đang ở ngay bên cạnh nhìn.

Vị bác sĩ còn “cố ý” mà nhắc nhở cô: “Bạn học nhỏ, cô giám sát cậu ấy kỹ một chút.


Nếu không, bệnh cảm lạnh mà nặng thêm sẽ có ảnh hưởng lớn đến não bộ.”
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, nhoài người sang với lấy chén thuốc, vui vẻ nói với anh: “Vẫn còn ấm đó, uống lúc này là tốt nhất.”
Hứa Sí im lặng không nói một lời.

Anh vẫn luôn cố gắng giữ hình tượng nam tính trước mặt Ôn Du.

Nhưng trên đời này, có người đàn ông nào sợ uống thuốc như anh không? Hình như không có.
Anh không có lý do để từ chối.

Vì thế, dưới vẻ mặt hớn hở “tôi biết chắc chắn cậu sẽ uống” của bác sĩ, Hứa Sí ngừng thở, cầm chén thuốc đen ngòm giống đầm lầy kia lên, một hơi uống hết.
Dây thần kinh vị giác ở đầu lưỡi co quắp không tiếng động mà kêu gào thảm thiết.

Hương vị đắng chát ập vào khoang miệng như thủy triều.

Đáy lòng Hứa Sí đã lôi tên tiểu nhân Sầm Dương ra mà đâm vô số nhát.
Một hơi uống cạn, anh khó chịu nhăn mi, kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa khuôn mặt theo bản năng.

Anh không muốn Ôn Du nhìn thấy vẻ mặt méo mó chẳng ra làm sao của mình.

Khi anh mở mắt ra, không biết từ lúc nào xuất hiện một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh trước mặt, trên tay còn cầm một viên kẹo trái cây đã bóc vỏ.
Ôn Du vươn cánh tay gần anh thêm chút nữa.

Giọng nói cô mềm nhẹ hòa tan vào bầu không khí nóng bừng bừng trong phòng.

“Đây là kẹo của Tiểu Hàn, tôi đoán cậu không thích uống thuốc, nên mang đến đây một ít.”
Cô vốn dĩ muốn Hứa Sí duỗi tay nhận lấy, không nghĩ tới anh lại cứ yên lặng mà nhìn viên kẹo, sau đó cúi người ngậm vào trong miệng.
Môi của thiếu niên mang theo nhiệt độ khi phát sốt, để lại trên ngón tay cô một hồi cảm xúc mềm mại.

Lúc này không chỉ Ôn Du ngơ ngác, bản thân Hứa Sí cũng sững sờ tại chỗ, đột nhiên đỏ mặt.
Anh đúng là bị sốt đến hồ đồ.
Hương kẹo dâu tây thơm ngọt xua đi vị thuốc đắng vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi.

Hứa Sí không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Du.

Một lần nữa anh đem mặt chôn sâu vào sau lớp khăn quàng cổ, để cho hơi nóng cùng vị ngọt của kẹo chảy qua cơ thể của mình.
“Đầu óc tôi…… chưa kịp suy nghĩ.” Đầu lưỡi của anh cũng xoắn xuýt lại.

Nếu bình thường các giáo viên bị Hứa Sí hành đến đau đầu mà nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Ai có thể tưởng tượng đây là một người ngang ngược không sợ trời chẳng sợ đất, một người mà bất luận chuyện gì ập tới cũng đều bình tĩnh mà tranh luận lưu loát, một tiểu bá vương nay cũng biết xấu hổ không nói nên lời.

“Xin lỗi.”
Ôn Du cũng nhẹ giọng: “Ừm.”
Mắt thấy sắp đến tiết tự học, cô ngắn gọn dặn dò Hứa Sí ngoan ngoãn uống thuốc chữa bệnh, sau đó để lại vài viên kẹo trái cây vị khác nhau cho anh rồi vội vàng rời đi.

Bọn Sầm Dương đứng đợi ở ngoài cửa một hồi lâu, thấy cô bước ra mới lặng lẽ lẻn vào.
“Anh Sí thấy sao rồi? Cơ hội mà em tạo cho anh có phải hay không……” Mấy lời ba hoa chích chòe của Sầm Dương còn chưa kịp bắt đầu.

Cậu thoáng liếc nhìn chén thuốc đáng lý ra còn nguyên trên bàn giờ đã cạn sạch, nụ cười chợt cứng lại trên mặt.

“Không lẽ anh……”
Hứa Sí rất kén ăn, chưa từng đụng tới đồ ăn có vị đắng.


Lúc trước bác sĩ khuyên bảo bao nhiêu lâu anh cũng không uống được một ngụm.

Bây giờ, nhìn cái chén không ở trên bàn chỉ có thể chứng minh được một sự thật đáng sợ khác.
Làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra mà ngó ngó gương mặt cười như không cười của Hứa Sí, Sầm Dương nhìn về phía hai người bạn bên cạnh, bất đắc dĩ mở miệng: “Hai cậu còn muốn ăn kem không? Tôi đi mua tiếp.”
Hứa Sí không nói chuyện, lại bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng.
Chiếc kẹo vị quýt này mang theo hương vị chua chua ngọt ngọt, làm anh chợt nhớ tới tâm trạng trong khoảnh khắc khi cánh môi anh chạm vào đầu ngón tay của cô gái, cũng là vị chua chua xen lẫn với hương vị ngọt ngào.
Lúc này, anh cảm thấy, chén thuốc kia uống vào cũng không đắng đến vậy.
*
Tiết mục của lớp bảy thuận lợi thông qua được vòng thử giọng.

Nhóm vũ đạo cùng đồng ca cũng được ban giám khảo nhất trí khen ngợi.
Ôn Du tuân theo quy tắc cũ duy trì cuộc sống, nghiêm túc học tập.

Tiết tự học buổi tối, cô dạy Phạm Ninh Ninh học đàn, còn dạy bổ túc cho Hứa Sí sau giờ học.

Không biết tự lúc nào đã tới bữa tiệc mừng năm mới.
Tâm trạng của cô giống người mẹ có con gái sắp lấy chồng vậy, giúp Phạm Ninh Ninh chỉnh trang váy áo, sau đó vén lại mái tóc ra sau tai cho cô ấy.

“Đừng căng thẳng, cố lên.”
Phạm Ninh Ninh cười ngượng ngùng.

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Du.

Kỳ lạ là khi chạm vào lòng bàn tay của Ôn Du, trái tim đang đập thình thịch của Ninh Ninh lặng lẽ bình tĩnh trở lại, giống như thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt biển không gió vậy.

Đứng yên một lúc, cô ấy rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, Ôn Du.”
Nhưng mà Phạm Ninh Ninh còn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn thì một tiếng hét đã vang lên sau lưng.

“Không ổn rồi, Trần Hán Châu ngã cầu thang, đau đến không thể cử động được!”
Trần Hán Châu sắm vai nam chính Phantom.

Tai nạn của anh khiến toàn bộ màn ca kịch bị hủy theo.
Tin này đúng như một tiếng sét giữa trời quang.

Các bạn nam khác trong lớp hoàn toàn không biết gì về vị trí di chuyển của nhân vật cũng như lời kịch.

Kể cả những diễn viên quần chúng cùng luyện tập chung, dù đã biết kịch bản thì các bạn ấy cũng không thể hát được những đoạn có độ khó cao trong vở kịch.
Mắt thấy sắp tới tiết mục của lớp bảy, tất cả học sinh đang đứng đợi trong hậu trường đều tái mặt.

Phạm Ninh Ninh nắm lấy tay phải của Ôn Du, hơi siết lại một chút.

Trong lòng cô cũng thực sự vô cùng hoảng loạn.

Ôn Du hít một hơi thật sâu, nặng nề mở miệng.
“Để mình thay cho.”
Chú thích:
[*] (Bodyroke master: Bậc thầy về đột quỵ cơ thể, một từ phổ biến trên Internet mang ý chế nhạo trong game, thể hiện tài thiện xạ của người chơi quá tệ, không bắn trúng kẻ thù nào cả.
Ý nghĩa ban đầu thể hiện một người có trình độ cao, là người phác thảo được toàn bộ đường nét cơ thể trong khi vẽ.

Thuật ngữ Internet đề cập đến sự chế giễu tài thiện xạ trong đó người chơi trong các trò bắn súng góc nhìn thứ nhất hoặc trò chơi bắn súng góc nhìn thứ ba không thể bắn trúng kẻ thù.
Suicide Squad: Chết bằng cách tự quăng bom và nổ banh xác bản thân hoặc bất kỳ hành động ngu ngốc nào có thể khiến bản thân chết.).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện