Chờ mọi người kết thúc công việc thì ánh chiều tà cũng đã dần tàn.

Tuyết trên các tòa nhà đã gần tan hết, chỉ còn một hai quả cầu tuyết cuộn tròn đọng lại trong góc.
Trần Trì đề nghị đoàn người tập trung tại một quán bar trong công viên nghệ thuật, Hứa Sí biết Ôn Du không thích những nơi có mùi rượu thoang thoảng xung quanh, định từ chối thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì cô gái bên cạnh đã không chút do dự mà đồng ý thay rồi.
Con gái thay đổi nhanh thật, trong lòng anh sớm đã lặng lẽ nhớ kỹ điều này.

Nếu chưa đến giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không được quyết định hay từ chối bởi lẽ phái nữ luôn yêu thích sự thay đổi trong chớp mắt
Khác với những quán bar theo kiểu truyền thống, Thanh Ba lại trông giống như một quán rượu nhỏ, chuyên phục vụ và tiếp đón những vị khách đến để liên hoan hoặc cùng giao lưu âm nhạc với bạn bè của mình.

Ôn Du mới vừa bước vào phòng đã bị tiếng nhạc jazz du dương hấp dẫn sự chú ý, nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô không thích uống rượu nên chỉ gọi một ly sữa ấm.

Trần Trì với cái khí chất và gương mặt lạnh lùng cao ngạo ấy hoàn toàn không phù hợp với tính cách hay nói nhảm của hắn, dùng dáng vẻ như mình là một lão đại ca rộng lượng chỉ dẫn con đường cho nước nhà, tỏ vẻ bí hiểm nhưng thực chất lại lớn tiếng phá bỏ trò đùa mà Hứa Sí từng làm ra để chê cười: “ Tôi nói cho mọi người biết một tin, thật ra là tửu lượng của Sí Sí đặc biệt kém cỏi, thêm vào nữa là may mắn của cậu ấy cũng chẳng kịp tới, hại Sí Sí mỗi lần liên hoan đều là người bị phạt uống rượu nhiều nhất trong đám.

Có lần cậu ấy uống say tới mức cứ thế mà đi đến trước quầy lễ tân mà mua mấy trăm bình sữa bò Vượng Tử với giá 5.000 nhân dân tệ, còn tôi thì đã mua một hình Ultraman với mức giá cao ngất ngưởng ở trên mạng, và khi nó được giao về đến nhà, cậu ta đã choáng váng khi nhìn thấy nó.”
Ôn Du nghe thấy thế thì nhịn không được mà cười phụt ra một tiếng còn Hứa Sí thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể tự mình đem cái người đang nói cắt xé ra làm tám mảnh.
“Tôi nghĩ anh là một hoạ sĩ không tồi, hẳn là đã học vẽ được một thời gian dài.” Trần Trì bị ánh mắt gần như muốn giết người của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng mà chuyển sang một chủ đề khác, “Sự thật thì không có nhiều cô gái biết về nghệ thuật vẽ tranh trên tường, thế mà cậu lại có thể nhìn ra được một người tài năng như cô gái này đây, cậu quả thật là biết che giấu năng lực nhìn người, không hổ danh là “ bạn học” bá đạo.

Hắn cố tình nhấn mạnh chữ “bạn học” này, khiến nhóm người xung quanh nở một nụ cười khó tả nhưng trong lòng của họ cũng ngầm hiểu.
Ôn Du biết chính xác bản thân cô có tài năng thế nào, vì vậy không khỏi ngượng ngùng trước lời khen của hắn: “Còn kém xa các anh rất nhiều.”
Đám con trai từ trước đến nay ở trên bàn tiệc luôn vô cùng sôi nổi, vô cùng náo nhiệt hơn nữa mấy tên tiểu tử này tính tình phóng đãng không kiềm chế được lại càng không sợ người lạ, cho dù là lần đầu gặp mặt cô gái nhỏ nhưng cũng có thể nói chuyện không ngừng nghỉ.


Ôn Du ngoài dự đoán mà cũng cùng bọn họ tiếp chuyện đến tối.
Ở trước mặt bạn bè, Hứa Sí trông càng gần với ấn tượng ban đầu của cô về anh hơn – lạnh lùng và nhút nhát, với nụ cười lười biếng và có hơi ủ rũ, là nhân vật cốt cán trong nhóm, anh có thể dễ dàng làm nóng bầu không khí.
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà tầm mắt của cô luôn vô thức bay tới trên người Hứa Sí, nhìn những ngón tay thon dài của anh đang bám vào mặt bàn, hay yết hầu lăn lên lăn xuống khi những giọt cocktail đã vào đến cổ họng.
Ôn Du không hiểu sao lại muốn vươn tay sờ lấy.
Mắt thấy một ly rượu đã xuống bụng, mặt Hứa Sí đã có chút hồng hào.

Cô nhớ đến cái ôm vội vàng mà anh dành cho mình sau khi say cách đây không lâu, tim cô lại đập nhanh hơn.Khi mọi người xung quanh đang cố thuyết phục cô uống rượu thì cô lại khẽ gõ vào mu bàn chân của Hứa Sí.
Cái đụng chạm không ai biết đến này giống như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, chỉ là nhẹ nhàng thoáng qua nhưng cũng đủ khiến anh khựng lại.
Hứa Sí cúi đầu rũ mắt, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Ôn Du.

Trong phòng tối tăm mờ mịt, cô hơi mím môi, dường như có chút lo lắng mà nhíu mày, ánh mắt bị ánh đèn vàng phản chiếu rõ ràng.
Hắn nháy mắt liền hiểu được ý cô, tựa lưng vào ghế ngồi với thần sắc nhàn nhạt mà nói với đám bạn : “Gọi một ly cà phê.”
Trần Trì thiếu chút nữa phun ra một ngụm bia, tiểu tử này về sau tuyệt đối là bị vợ quản nghiêm.Thanh Ba càng về đêm, khách tới cũng càng ngày càng nhiều.

Thuốc lá và rượu từ xưa đã là một cặp bài trùng hoàn hảo không thể thiếu, có không ít người đều sử dụng.

Diện tích của quán không lớn, cửa sổ lại tương đối nhỏ, dẫn tới khó có thể thông gió tán khí.

Nhất thời trong phòng sương khói lượn lờ bay đến chỗ Ôn Du, cô không thể không nín thở để đi ngoài cửa thông khí.
Đã rất lâu rồi cô không nhìn lên bầu trời vào ban đêm.


Bầu trời đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng chiếu rọi qua từng kẻ lá, những vì sao cứ lấp lánh ẩn hiện dưới những tầng mây đen lượn lờ kia.

Tuy không phải là khung cảnh đẹp nhất nhưng lại mang đến một sức hút, một sự dịu dàng bình yên đến lạ thường.

Nếu là ở trước kia khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nhất định không tránh được lại muốn ủ rũ mấy phen, hôm nay tâm tình lại tốt vô cùng, suy nghĩ về những đám mây đen ban đêm cũng trở nên thật đáng yêu.
Ở bên cạnh Hứa Sí, mặc kệ phát sinh sự tình gì cô đều sẽ cảm thấy vui vẻ.

Một ý niệm như chợt lóe lên và lướt đi như sao băng xẹt qua trong lòng, nếu cô có thể ở bên cạnh anh lâu hơn nữa……
Ôn Du bị chính ý tưởng của mình làm cho hoảng sợ trái tim đập nhanh.

Cô còn chưa kịp sửa lại những suy nghĩ trong đầu mình, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nam xa lạ: “Chị gái à, sao lại đứng một mình ở nơi này? Có muốn cùng chúng tôi vào trong vui vẻ tí không nào?”
Ôn Du đối với việc người khác đến gần tập mãi thành thói quen, vì thế sắc mặt cũng chẳng biến đổi gì mà lễ phép cười cười: “Tôi đi cùng bạn bè, vừa mới ra đây hít thở bầu không khí chút.

Cảm ơn cậu, bất quá không cần đâu.”
Đáp lời chính là ánh nhìn của cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi này, cậu có dáng người thon gầy ăn mặc hợp thời trang và trên vành tai còn đeo một chiếc khuyên tai được thiết kế thời thượng mang cảm giác lạnh lẽo.

Người bình thường khi bị từ chối thì sẽ đều biết đường mà lui, hắn thế mà lại cười một tiếng vươn tay với ý đồ muốn kéo lấy cánh tay cô: “Bạn bè? Không phải bạn trai sao, chúng tôi có mấy người cũng không tồi, chị cùng tới góp vui đi?”
Ôn Du nhanh chóng tránh đi cái bàn tay đang tiến tới của hắn, chuẩn bị mở miệng cự tuyệt liền cảm thấy có bàn tay ấm áp của ai đó đặt lên vai cô sau đó đỉnh đầu vang lên giọng nói phô trương nhưng lại có phần trong sáng của thiếu niên: “Ai nói cô ấy không có bạn trai.”
Ban đầu thì hẳn đấy chỉ là câu hỏi mà thôi thế mà giờ lại bị Hứa Sí biến nó thành một câu khẳng định chắc nịch.


Anh dựa sát vào cô, quanh thân thể cô nhiệt độ tăng lên rất nhanh đặc biệt là phía sau lưng Ôn Du.
Anh so với cậu ta thì cao hơn nửa cái đầu, toàn thân lại toát ra một vẻ kiêu căng lạnh nhạt, vừa nhìn là đã biết đối phương là một người không dễ dàng trêu ghẹo.

Cậu thanh niên cười mỉa mai một tiếng, vội vàng xua tay: “Quấy rầy, quấy rầy rồi, hai vị cứ chơi thật vui, tôi đi trước đây.”Ôn Du nhìn bóng dáng hắn rời đi, xoay người lại liếc Hứa Sí oán trách: “Cậu đang nói cái gì kì vậy.”
Kỳ thật Hứa Sí ngược lại so với cô thì có chút thẹn thùng.

Anh lo lắng Ôn Du một mình ở bên ngoài sẽ nhàm chán liền cùng các bạn bè mà nói vài câu đơn giản sau đó chào hỏi để đi ra ngoài tìm cô, không nghĩ đến vừa đúng lúc nghe thấy thanh niên kia nói những lời không có ý tốt với cô.Anh lúc ấy đơn giản là cảm thấy đầu óc nóng lên liền xông về phía trước, nói chuyện cũng hoàn toàn không có suy nghĩ trước.

Không nghĩ tới cứ thế mà nói thẳng ra điều đó liền bị chính bản thân làm ngơ ngác.
Cũng may Ôn Du nhận thức được, anh che giấu cảm xúc thực sự rất giỏi, mau chóng thu hồi biểu cảm xấu hổ cùng thẹn thùng làm bộ không có để ý chút nào mà trả lời: “Đây là phương pháp có hiệu quả nhanh nhất, nếu không nói như vậy thanh niên kia vẫn còn quấn lấy cậu.”Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, anh là kiểu người nào vậy, đã chiếm tiện nghi của cô còn biểu hiện giống như chưa có chuyện gì xảy ra.Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Sí đối với cô cũng là thật không cảm thấy có chút thú vị nào cho nên đối với những biểu hiện, hành động gần gũi như vậy cũng tỏ ra rất thờ ơ.
“Gần đây Hoài thanh có tổ chức một cuộc thi hội họa dành cho học sinh trung học, cậu có hứng thú tham gia không?” Anh đem tình huống vừa rồi ném ra sau đầu, dựa vào tường nhẹ giọng nói, “Nghe nói người xuất sắc có thể nhận được một phần quà giá trị, về sau nếu có chiêu mộ xét tuyển thì cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Hứa Sí còn có chuyện chưa nói, ba của anh Hứa Kiến Dương chính là giám khảo thứ nhất, cũng là từ chỗ ba mà anh biết được tin tức này.
“Cũng đã lâu rồi tôi vẫn chưa vẽ ra được một tác phẩm hoàn chỉnh.” Ôn Du dừng một chút sau đó một lúc lâu khẽ nhếch nhẹ khoé miệng, “Thôi thì…… Vẫn là thử xem đi.”
Cô biết bản thân nếu muốn giành được giải thì tỉ lệ cực kỳ thấp, cô nhớ rằng những người cùng cô học hội hoạ từ nhỏ cũng rất nhiều, học sinh trung học hiện tại lại càng có nhiều cơ hội trải qua khoá huấn luyện mỹ thuật chuyên nghiệp dành cho các học sinh.

Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của Hứa Sí, lại nhịn không được mà đem ý niệm tiêu cực đè xuống đáy lòng.
Rốt cuộc con người là vì việc gì mà lại có thể dễ dàng thay đổi ý tưởng bởi vì một người có quan niệm sống khác họ chứ? Thật là quá kỳ quái.
Hứa Sí bởi vì dựa vào tường cộng thêm việc kiến trúc đen nhám toàn bộ phủ trên người anh.

Ôn Du thấy không rõ mặt anh chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh trầm ngâm: ” Tốt.”*
Mọi người giải tán khi đã gần 9 giờ, bởi vì có thêm cô gái nhỏ ở đây, đám con trai trong nhóm đều không giống lúc trước mà chơi đến quá hăng say mà phá lệ đều giữ trạng thái tỉnh táo bước ra khỏi quán rượu.
Ôn Du cùng bọn họ chào tạm biệt, một mình đi bộ trên con đường trở về nhà.

Bỗng nhiên thoáng nhìn về phía sau thì thấy xuất hiện một bóng người cao gầy được phản chiếu dưới ánh đèn, thẳng tắp duỗi đến trước mặt cô hoà cùng với bóng của cô .
Cô đoán ra người nọ là ai, cố ý di chuyển vị trí làm bóng hai người tách ra sau đó vươn chân đi đến dẫm lên bóng dáng của anh.

Hứa Sí cúi đầu thấp thấp cười nhẹ, nghiêng đi thân mình né tránh ý xấu của cô đang tiến đến lại động chân dài nhanh chóng đi đến kế bên của Ôn Du, cũng học bộ dáng bình tĩnh của cô mà đạp lên đối phương cái bóng đang phản chiếu.
Ôn Du nhảy lên như một con thỏ sợ hãi, cô quay sang kiện kẻ ác trước mặt không nhẹ cũng không nặng : “Trẻ con.”
Hứa Sí không nói gì, hai tay đút ở trong túi, môi mỏng gợi lên một đường vòng cũng nhỏ, cả người giống một cây tùng bách thẳng tắp đứng ở bên cạnh cô, dáng vẻ thư thái cùng vô tội.
Sau đó anh chớp mắt, giẫm lên bóng lưng như một đứa trẻ nghiêm nghị nói với cô: “Xem mình báo thù cho cậu.”
Ôn Du thực sự bị anh chọc cười, chợt nhớ tới chiếc khăn quàng cổ của Hứa Sí vẫn còn quấn quanh cổ cô vì vậy cô cởi ra vừa cười vừa đưa lại cho anh.
Hứa Sí không trả lời mà dừng lại, xoay người sang ngang cúi đầu thấp xuống không biết xấu hổ mà dùng lý do không thuyết phục: “Tay của mình đã bị đông cứng, không muốn động đậy.”
Cô thế mà trước kia liền không phát hiện người này da mặt lại dày như vậy.
Ôn Du không thể với lấy anh nên cô tiến lại gần một bước, giơ tay lên cẩn thận quàng chiếc khăn lên cổ anh.

Trước đây cô chưa từng quàng khăn cho ai động tác tuy có chút vụng về nhưng cũng không lộn xộn như Hứa Sí, khi thắt nút một đầu khăn đầu ngón tay cô vô tình chạm vào quai hàm lạnh lẽo của anh, tựa như một sợi lông vũ nhẹ lướt qua.
“Cảm ơn.” Anh ấy thở ra một hơi nóng khi nói và hơi do dự một lúc, anh ấy tiếp tục nói, “Mình có rất nhiều câu hỏi trong bài kiểm tra cuối cùng mà mình không thể giải quyết.

Cậu có thời gian vào ngày mai không?”
Hứa Sí đã làm một phép tính nhỏ, hai người cùng nhau hẹn đi chơi chẳng khác gì là hẹn hò làm tròn sẽ là hết một ngày, vì bọn họ đồng ý lại làm tròn, Ôn Du cũng sẽ thích anh.
Toán học thật tốt còn có thể giúp anh mơ mộng.
Ôn Du không muốn ở nhà, nên đưa ra lời mời vào lúc này đối với cô là điều tốt nhất vì vậy cô đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Hứa Sí tiễn cô đến cổng nhà, hai người tạm biệt nhau.

Ôn Du đi vào cửa ngược gió, không hiểu sao lại dừng lại, từ xa quay đầu nhìn anh.
Hứa Sí đương nhiên vẫn còn chưa đi, cô bởi vì có chút cận thị nên chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ, nhón mũi chân mà vẫy tay với anh.
Anh cũng vẫy tay lại, chính là bởi vì biết Ôn Du không nhìn thấy rõ anh mới lộ ra một nụ cười không thể nghi ngờ.
Anh nhớ có một đêm, anh cũng đứng ở đây, nhìn bóng lưng cô gái dần dần bị màn đêm nuốt chửng, giờ phút này cuối cùng cô cũng nguyện ý quay đầu nhìn anh.
Anh thật sự, thật sự thấy rất vui vẻ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện