Đêm giao thừa luôn là lúc cả gia đình tề tựu sum vầy nhất, thế nhưng năm nay Ôn Du vẫn ở nhà một mình.
Tống Khiết dắt theo Ôn Cẩn về nhà mẹ đẻ còn về phần Ôn Du, đứa con mà người chồng cũ để lại bà còn không thèm xem là người trong nhà nữa là nói chi tới chuyện dắt cô về nhà mẹ mình, chỉ càng khiến bản thân mất mặt thêm nên cứ dứt khoát để cô ở nhà một mình là được rồi.
Vừa hay quyết định này rất đúng ý Ôn Du, cô cũng không thoải mái gì nếu mà suốt ngày cứ phải đối diện với đám người không phải thân thích đã thế còn không ưa gì cô làm gì, vì vậy cô cực kỳ vui vẻ chấp nhận ở nhà sẵn tiện đóng cửa phòng luyện thêm nhiều đề Lý.
Cô chính là học sinh chuyên xã hội điển hình, có thể có trí nhớ cực tốt cùng tư duy tinh tế đặc biệt, nhưng một khi gặp trúng đề tự nhiên hơi hóc búa một chút cô liền muốn giờ hai tay đầu hàng, càng đúng lúc cô đang làm tới câu nâng cao trong đề, nghĩ mãi mà chẳng thấm nổi.
Đêm giao thừa mà bản thân lại cô đơn lẻ loi có một mình… tuy là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy có chút chạnh lòng, lồng ngực cũng có hơi khó chịu.
Bây giờ đến tâm trạng học cũng không còn, cô quyết định đi ra phòng khách mở Gala Cuối Năm ra xem cho có chút không khí đón năm mới.

Hiện trường gala trông chiên vang trời nhảy múa vui vẻ, mỗi người ai nấy cũng đều nở nụ cười vô cùng sảng khoái, cô chưa bao giờ thấy ai cười hạnh phúc như thế.
Cô cứ ngồi trên ghế như vậy xem Gala đến vài tiếng, hiện tại tuy là lúc đón giao thừa nhưng vì khu phố cấm không cho đốt pháo thành ra bầu không khí cũng khá yên ắng, chỉ có đôi lúc truyền tới tiếng cười huyên náo từ xa nhưng rất nhanh đã bị gió đêm thôi đi.
Trên tivi, người dẫn chương trình bắt đầu tiết mục đếm ngược.

Trước đây cô từng cùng gia đình cũ của mình trải qua đêm giao thừa, mọi người ngồi quây quần bên nhau nói nhau nghe hết chuyện trên trời rồi tới chuyện dưới đất vậy nên dù có thức đêm thế nào cô vẫn cảm thấy tinh thần căng tràn.

Mà giờ đây cô chỉ có một mình, cơn buồn ngủ như thủy triều mạnh mẽ lan ra khắp cơ thể, cô ngáp một cái cố gắng mở to mắt cưỡng ép bản thân không ngủ.
Người dẫn chương trình lớn tiếng hô: “3, 2, 1…”
“Năm mới vui vẻ!”
Ngay lúc tiếng chuông nửa đêm ngân vang, ngoài cửa sổ cùng lúc đó dội tới âm thanh một trận pháo hoa vô cùng lớn, sau đó là vô vàn ánh sáng trắng bay vút ngang cửa sổ cô, hệt như phù dung sớm nở tối tàn nở rộ trên bầu trời đen như mực.
Ôn Du căn bản chỉ mở đèn bàn, nhưng trong cái ánh sáng mờ ảo đó ánh sáng bất ngờ xuất hiện này hệt như những ngôi sao băng rơi xuống trước cửa sổ, như làm bừng sáng cả thế giới của cô vậy.

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô dứt khoát mở cửa sổ, mặc kệ để gió lạnh cùng âm thanh pháo hoa nổ nhức óc ùa vào phòng.

Pháo hoa nở rộ giống như một cơn mưa vàng sẫm bắn tung tóe khắp nơi, trút xuống cùng vô số vì sao nhưng phút chốc lại biến mất, chỉ còn lại những tia lửa phản chiếu bầu trời đêm như ban ngày.
Ôn Du vô thức nhếch khóe môi, nhìn vị anh hùng dám chống lệnh cấm kia rốt cuộc là ai, không ngờ tới trong bầu trời đầy pháo kia cô vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Hứa Sí một tay đưa pháo hoa lên cao, một tay khác che lỗ tai mình lại.

Anh không nhìn pháo hoa mà nhìn về phía cửa sổ nhà cô, vừa thấy Ôn Du nghiêng người ra anh liền vươn cánh tay đang che lỗ tai mình vẫy vẫy với cô.
Ánh lửa đầy màu sắc chiếu lên gương mặt anh trông có hơi buồn cười nhưng đôi mắt Hứa Sí lúc này vô cùng tỏa sáng hệt như ánh sao sáng lấp lánh ngoài dải ngân hà, nó như lực hút mãnh liệt thu hút cô ngắm nhìn vậy.
Lại một bó lửa khác vụt sáng xuyên qua màn đêm, trái tim cô đột nhiên tăng nhanh hơn không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng thay giày chạy ra ngoài.
Thời khắc Ôn Du xuống lầu cũng là lúc pháo hoa bắn gần xong hết, xung quanh bên ngoài chỉ toàn là làn khói trắng đục, gió đêm thổi quấn lấy làn khói mềm mượt tựa lông mèo.

Hứa Sí thoáng nhìn cô, nhướng mày cười lớn: Ôn Du, năm mới vui vẻ.”
Ôn Du đang định mở miệng, lại nghe anh ra vẻ thần bí nói: “Cậu nhất định phải nghĩ kỹ đó, đây là câu đầu tiên của năm mới đó, cực kỳ quan trọng nha.”
Hứa Sí vừa nói xong liền mỉm cười, chăm chú nhìn cô.

Anh cứ nghĩ cô sẽ nói mấy lời chúc như “năm mới vui vẻ” hay đại loại thế, hay cùng lắm là “Cố gắng học hành” kiểu vậy, không ngờ cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt rồi nhìn anh cười toe toét: “Hôm nay trông cậu thật đẹp.”
Lời cô nói là lời thật lòng.

Hôm nay Hứa Sí mặc chiếc áo khoác màu đen tuyền phối với chiếc quần thun thể thao làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp, lúc này anh đang đứng dưới tuyết lạnh trông không khác gì một cái cây cao mạnh mẽ đứng trụ dưới trời đông lạnh lẽo.

Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, không có chút nào là đang đùa giỡn.

Đầu Hứa Sí cảm thấy như bị nổ oành, anh vốn dĩ muốn làm khó cô một chút lại không ngờ bị cô trêu đùa như thế thật không biết nên đáp lại như thế nào.

Vẫn là Ôn Du chủ động phá tan không khí im lặng này, cô nhìn pháo hoa trên tay Hứa Sí rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại đến đây bắn pháo hoa thế? Khu này có lệnh cấm bắn đấy, lỡ như mà bị phát hiện…”
Người xưa có câu, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Cô còn chưa kịp dứt lời, cách đó không xa đã nhìn thấy ánh đèn pin rọi tới, người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ lớn giọng hỏi: “Vừa nãy là mấy cô cậu bắn pháo hả? Ở nhà nào đấy?”
Hứa Sí thấp giọng gọi: “Ôn Du.”
Còn chưa kịp đợi cô phản ứng cổ tay đã bị giữ chặt, giây tiếp theo cả người đã bị anh kéo đi.
Gió lạnh đêm khuya thổi tới, phía dưới tuyết mềm như bông, Ôn Du theo bản năng hét lên một tiếng, người phía trước Hứa Sí quay đầu nói: “Thực xin lỗi chú, năm mới vui vẻ ạ!”
Đến cả cô cũng không kiêng nể gì cười lớn, rồi cũng xoay người vẫy vẫy tay: “Chú vất vả rồi, năm mới vui vẻ!”
Gió lạnh xộc vào miệng mang theo cảm giác ớn lạnh, từ tận đáy lòng Ôn Du cảm thấy có chút ấm áp, ngay cả việc từng rất ghét việc chạy bộ giờ cũng có chút thích thích, hai chân nhẹ nhàng như đang nằm mơ.
Hứa Sí đưa cô ra chỗ công viên ngoài khu rồi mới chạy chậm lại, lúc buông Ôn Du ra còn không quên đùa một câu: “Sau này ăn nhiều chút nhé, gầy như cây tre luôn.

Hôm nay cậu ở nhà một mình à?”
Cô chạy có chút mệt, thở phì phò: “Sao cậu biết?”
“Nhà cậu nơi nào cũng tối chỉ có mỗi phòng cậu là sáng đèn.”

Anh cố tình nói vu vơ, tránh cho Ôn Du vì những chuyện không vui trong nhà mà phiền não.

Anh ở trường cũng có nghe qua mấy bạn học nói quan hệ của cô với người nhà không tốt lắm, hơn nữa còn biết người mẹ kế đã bán mặt dây chuyền mà người thân cô để lại đi, anh càng chắc chắn thông tin cô bị người nhà bạc đãi, thậm chí có khi sự thật còn “ác liệt” hơn.
Cho nên Hứa Sí lo lắng cô sẽ phải đón giao thừa một mình nên mới bí mật tới đây, tính cho Ôn Du một bất ngờ.
Tất nhiên anh sẽ không nói sự thật với cô nên chỉ đành cười cười: “Bởi vì tớ lợi hại”
Bởi vì những khu khác không có lệch cấm đốt pháo như khu nhà cô, tứ phía xung quanh lúc này vang lên tiếng pháo cô cùng náo nhiệt.

Bọn họ đi mõi chân nên dừng lại phủi bông tuyết trên băng ghế dài ở công viên ngồi nghỉ, Ôn Du tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu trùng hợp chạm phải ánh mắt Hứa Sí.
Anh từ nãy đến giờ vẫn luôn trưng ra bộ dáng chồng chất tâm sự, hạ giọng nói: “À tớ còn có món quà nhỏ muốn tặng cậu, cậu nhắm mắt lại đi.”
Hai tay anh trống trơn, túi áo cũng không phồng lên trông thật chẳng giống như là đang giấu thứ gì.

Ôn Du nghe thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt, tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”
Cô vừa dứt lời, mi mắt cô liền cảm nhận được tia lạnh lẽo, Hứa Sí vì sợ cô sẽ lén hí mắt nên dùng tay che tầm mắt Ôn Du lại.

So với lòng bàn tay anh gò má cô gái này ấm áp hơn rất nhiều, lúc anh vô tình chạm qua chóp mũi cô nó hệt như viên đá nhỏ lạnh nhưng mềm mại.
Chỉ có lúc cô không hề hay biết này, Hứa Sí mới dám nhìn cô thật chăm chú, anh tham lam nhìn Ôn Du, khó khăn kiềm nén khát vọng, khó mà giấu được.
Tất cả những gì anh có thể thấy lúc này là đám bông tuyết sau lưng cô, sau đó một pháo hoa được bắn lên bầu trời hệt như ngọn đuốc rực sáng sau lưng cô, làm nổi bật đôi môi hé mở kia.
Yết hầu Hứa Sí trượt lên trượt xuống, anh như muốn nín thở.
Cứ như vậy, anh từng chút từng chút tới gần, khi sắp chạm đến cánh môi đầy đặn của Ôn Du anh liền dừng lại, thoáng nhắm mắt lại.
Anh cuối cùng cũng không thực hiện nụ hôn trộm này.
Hứa Sí tuy là đang nín thở nhưng lúc đến gần cô lại mang theo chút hơi ấm, tròng mắt Ôn Du xoay chuyển hoang mang hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Anh tự giễu chính mình, lùi lại một chút nắm tay phải Ôn Du lên thế tay mình: “Cậu đừng nhúc nhích nha, tớ phải dùng hi tay.”

Cô mơ hồ làm theo, mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng Hứa Sí: “Được rồi.”
Ôn Du mở mắt rồi mỉm cười, trong tay anh là một cây pháo hoa nhỏ, ánh lửa bắn ra mãnh liệt vui mắt.
Ánh lửa bắn ra chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh Hứa Sí, đôi môi anh khẽ nhếch làm cho gương mặt tưởng chừng như rất lạnh lẽo trông hòa hoãn hơn nhiều.

Cô ngây người một lúc lâu rồi mới giật mình cười nói: “Trông thật giống cây gậy tiên nữ.”
Hứa Sí móc trong túi thêm vài cây khác đưa cho cô, còn phản bác lại cô với giọng điệu không thể không đúng: “Lúc nó ở trên tay tớ thì nó phải gọi là ‘gậy chàng tiên’ nha”
Ôn Du nghe thế cười không khép được miệng, Hứa Sí rút một cây ra rồi dùng bật lửa đốt nó, phút chốc ánh lửa một lần nữa bắn tung tóe ra tứ phía.
Cô nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực, như một đứa trẻ tinh nghịch cười nói: “Tiên nữ ơi tiên nữ, hy vọng người phù hộ Hứa Sí năm mới sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn, chăm chỉ hơn, không khiến con phải bận lòng nữa.

Nếu có thể, hy vọng cậu ấy mọi sự như ý, phải thật khỏe mạnh, càng ngày càng vui…”
Tuy là bản thân Hứa Sí nghe không nổi nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu chọc cô: “Cậu tham lam quá đi, sao lại yêu cầu nhiều thế hả? Chờ cậu nói xong chắc các tiên tử đều đi mất rồi.”
Cô có chút ngượng nhưng vẫn thẳn thắng nói: “Tớ cũng là vì cậu mà, ai bảo cậu cả ngày luyên thuyên như thế.

Dù so đây cũng là nguyện vọng duy nhất của tớ, tham một chút cũng có sao.”
Hứa Sí nghe Ôn Du nói vậy trong lòng đột nhiên vui vẻ hẳn lên, cô luôn như thế, luôn là người có thể khiến anh đột nhiên hạnh phúc.
Trời càng khuya tuyết càng rơi nhiều hơn, không biết từ đâu một bông tuyết nhỏ rơi trúng mũi Ôn Du, Hứa Sí thấy vậy duỗi tay phủi nó đi còn không quên đùa giỡn nhéo mũi cô một cái, làm cô phải thốt lên biểu tình bất mãn.
Tiếp theo Ôn Du lại đốt cây pháo khác để làm gậy tiên nữ, Hứa Sí đang nhìn cây pháo cũ đang dần lụi tàn cũng nhanh chóng nhìn sang làn khói trắng đang phà vào gương mặt cô gái, không nói gì chỉ nhếch môi cười.
Đây là người con gái đã cùng anh đón năm mới, điều anh hy vọng nhất lúc chỉ là mong mỗi khi tiếng chuông giao thừa những năm sau năm sau nữa cũng là cô bên cạnh mình như lúc này
Suy cho cùng câu nói đầu tiên trong năm mới Hứa Sí nói không phải “Năm mới vui vẻ” mà là “Ôn Du”.
Đúng vậy, ước nguyện lớn nhất của anh chính là cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện