Từ núi Dao Sơn về tới trường cũng đã 7 giờ tối, tính ra thì vẫn chưa đến giờ tan học nên mọi người quyết định ở lại phòng học để nghỉ ngơi.
Hạ Tiểu Hàn tranh thủ khi còn được phép sử dụng điện thoại điên cuồng chụp ảnh với mấy filter có sẵn, còn Ôn Du chỉ cần mở phần mềm vẽ rồi bổ sung những chi tiết cuối cùng cho bản vẽ của mình.
Bức ảnh này khác hoàn toàn so với bản thảo vẽ vật trên giấy thông thường, bức tranh cô đang vẽ mang hơi hướng truyện anime vô cùng tươi mới, tập trung miêu tả dáng vẻ các nữ sinh đang đứng tập thể dục.

Ôn Du đã tự hình thành cho mình một phong cách vẽ riêng, mỗi người một vẻ đến thần thái cũng khác nhau.

Bức tranh có hai màu xanh trắng làm chủ đạo, tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Tuy Hạ Tiểu Hàn không biết nhiều về hội họa nhưng năng lực giám định và khả năng thẩm mĩ cũng khá tốt.

Cảm thấy ngạc nhiên khi vô tình nhìn thoáng qua bức tranh mà cô vẽ, bắt đầu điên cuồng khen ngợi: “Tiểu Du, đây là tranh cậu vẽ hả? Đáng yêu quá luôn ý, đẹp hơn mấy tấm ảnh được đăng trên mạng nhiều.”
Vừa nói đến đây cô chợt dừng lại một chút rồi đôi mắt bỗng sáng ngời, tiếp tục nói với khí thế bừng bừng: “Sao cậu lại không up nó lên weibo nhỉ? Tranh đẹp thì không nên để mỗi mình thưởng thức chứ, nhất định sẽ có rất nhiều người thích tranh cậu vẽ.”
Đề nghị này cũng rất được.

Thực ra cô vẽ tranh vì đó là thú vui của mình mà thôi.

Sau khi lên cấp ba vẽ tranh graffiti đã trở thành cách duy nhất giúp cô giảm bớt căng thẳng.

Nửa năm trở lại đây, cô vẽ khá nhiều tác phẩm nhưng hầu như đều giấu trong album điện thoại chứ không để cho ai biết.
Không giống với nhiều người âm thầm theo đuổi ước mơ, cô thật sự rất muốn được cùng sáng tạo với các anh em trong giới.

Nếu có thể quảng bá nó lên mạng xã hội, cho thật nhiều người biết đến và giao lưu với nhau thì tốt biết mấy.
Mà ID của nguyên chủ là “Chúa tể đạo đức”*, thật ra tên cô và người chị kia của mình được lấy tên từ câu “Ác Cẩn Hoài Du” ngụ ý là người mỹ đức, nhân phẩm tốt đẹp.

Nhưng đáng buồn Tống Khiết chỉ yêu thương đứa con ruột của mình, ngó lơ người con nuôi là cô thậm chí đôi lúc còn nhục mạ cô.

“Cẩn” là bảo bối nâng niu trên tay, còn “Du” là cô lại như phế vật dư thừa.
*Tui khổ lắm quí dị ơi, dịch hiểu đó mà hong biết nên chuyển sao cho ngầu nữa, nguyên bản là “Ác cẩn bất hoài du” tạm hiểu ngược lại là người không có đức á, mà để Vô đức thấy mất dại quá nên để chúa tể đạo đức, mọi người hiểu theo nghĩa tiêu cực là ra, còn ai nghĩ ra tên khác hay hơn thì giúp mình nha ^^

Lúc nghĩ tới cái tên này, trong lòng cô đột nhiên nghĩ tới hình ảnh cô gái nhỏ trong đêm khuya cô đơn ghi ra năm chữ này, mỗi một con chữ là một dòng nước mắt chán ghét bản thân rơi xuống.
Ôn Du không thích nó lắm nhưng lại không có cơ hội đổi lại cái tên khác, đành tạm thời mặc kệ cái id này để chú tâm hết mức vào cái tiểu sử cũ của nguyên chủ.
Dù là trong vòng bạn bè, cô ấy cũng chưa từng đăng bất kỳ trạng thái nào lên cả, cũng chỉ có vài lần thả tương tác có khi chỉ là hôm ấy trời xanh mây trắng tâm tình tốt nên tiện tay thả mà thôi.
Mà ở thế giới kia mỗi tháng cô sẽ đăng một bài trên weibo cũ của mình, nội dung đại khái đều chỉ là một chữ “phiền”, lướt lên lướt xuống chỉ có mấy bài đăng tiêu cực nhàm chán.
Nội dung như vậy khá hợp với tính cách nguyên chủ, Ôn Du tỉ mỉ lướt từng bài xem đến khi vào phần lịch sử mới sửng sốt không nói nên lời.
Những thứ này dường như chưa bao giờ xuất hiện trên dòng trạng thái cả, Ôn Du thật không ngờ tới lịch sử tìm kiếm của cô ấy lại toàn mấy video cún cưng đáng yêu, nhìn lướt qua thôi đã thấy yêu đời hơn gấp bội rồi.
Ôn Du không có ký ức về những thứ này, nhưng giờ đây dường như Ôn Du đã hiểu thêm gì đó về cô gái này.Thật ra cô ấy là người rất bình thường, chỉ là một cô gái nhỏ thích mấy thứ đáng yêu trên đời mà thôi, dù bản thân đang nằm trong vũng lầy nhưng vẫn không ngừng khát khao về tương lai tốt đẹp.
Mà cô lại hơi nhút nhát, không muốn cho ai thấy khía cạnh này của mình.

Vậy nên chỉ có thể đợi màn đêm buông xuống một mình cuộn tròn trong ổ chăn bật những video như vậy lên rồi lặng lẽ mỉm cười.
Tiếc thay nguyên bản cuộc đời cô mãi không có kết cục tốt đẹp, ngược lại còn càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy hôi hám.
Nhiều đêm u ám tuyệt vọng, nguyên chủ phải dựa vào mấy thứ dễ thương này để suy nghĩ thông suốt hơn, Ôn Du quyết định đăng một hình ảnh gì đó tích cực một chút.

Lúc nhấn “đăng bài”cô đã nghĩ vì sao bản thân lại không thể trở thành người mang đến hạnh phúc cho người khác cơ chứ?
Thế giới có nhiều người không hạnh phúc như vậy, biết đâu vô tình lại có người đang không vui vì nhìn thấy bức ảnh của cô lại cảm thấy tốt hơn thì sao, hệt như nguyên chủ vì cún cưng mà hạnh phúc mỉm cười vậy.
Rất nhanh cô đã cảm thấy rất vui rồi.
*
Đời đúng là oan gia ngõ hẹp, Lư Vi Vi và Bạch Lộ lại chạm mặt nhau rồi.
Lúc tan học nhà vệ sinh rất đông người, trùng hợp hai người đứng cạnh nhau, không hẹn mà lườm nhau rồi quay mặt sang hướng khác.
Bạch Lộ phá lệ phá tan bầu không khí u ám này, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc thì chuyện của Ôn Du và Hứa Sí là thế nào?”
“Là người bị người ta đồn thổi xàm xí?” Lư Vi Vi trả lời chậm rì, cô biết Bạch Lộ cũng thích Hứa Sí nhưng sau đợt đi chơi xuân lần trước cô vẫn cảm thấy không bình thường lắm, nghĩ tới nghĩ lui mới hiểu, ra là người con gái này không những từng thích cùng một người con trai với cô mà giờ đây còn có ý định cướp đi người chị em mới nữa.
Quả là xứng danh “đối thủ một mất một còn” của cô mà.
Còn chưa đợi Bạch Lộ phản bác, Lư Vi Vi lập tức nhìn cô ấy ra hiệu bảo yên lặng chút.

Còn chưa rõ chuyện gì phía bên trong nhà vệ sinh tiếng nói chuyện ầm ĩ khá lớn, hơn nữa còn có giọng ai đó vô cùng rõ ràng.
“Cái loại người như Ôn Du á, cùng lắm là có thể lừa được người ngoài mà thôi.

Chứ cô ta ăn nhờ ở đậu nhà tớ, chưa từng bị đối xử tệ thế mà lúc nào cũng trơ bộ mặt xấu xí khó ở với mẹ tớ, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa làm tớ phát ghét.”

Đúng là Ôn Cẩn.
Người bạn bên cạnh tỏ vẻ không tin lắm: “Thật à? Tớ còn tưởng cậu ấy là người tốt.”
“Dựa vào trình độ diễn xuất như vậy, tớ khẳng định cô ta có thể giành được giải Oscar luôn ấy chứ.

Mà cậu không biết đâu, cô ta lúc nào cũng tự cho mình là trung tâm hết á.

Hơn nữa còn cực kỳ đào hoa luôn kết bạn với không ít trai hư còn thường xuyên đêm không về nhà nữa.” Cô càng nói càng hăng, cũng bắt đầu nói xấu vô căn cứ: “Mà cậu tưởng thành tích tiến bộ vượt bậc đó là công sức chắc? Không đâu, đều là gian lận hết đó, nhiều cách lắm.”
“Ồ? Vậy sao cậu lại không báo cáo chuyện này?”
“Nếu tớ nói ra thì cậu ta chết chắc à, thôi vẫn là nên cho người ta một cơ hội chứ.” Ôn Cẩn thở dài: “Dù sao người làm chị như tớ vẫn nên bao dung đứa em này nhiều hơn.”
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy sau lưng ớn lạnh, xoay người mới phát hiện Lư Vi Vi và Bạch Lộ đều đang cười lạnh nhìn mình, Ôn Cẩn lập tức cảm thấy rùng mình.

Hai người này là nhân vật có tiếng ở trong khối, hơn nữa Bạch Lộ còn là nữ thần trong lòng không biết bao học sinh, học hành còn đỉnh của đỉnh, quan trọng là từ trước đến nay họ cũng không qua lại với nhau thì sao cô ấy lại ghét mình được chứ?
Một suy nghĩ thoáng lướt ngang đầu cô nhưng rất nhanh không còn nữa, cô biết quan hệ của Ôn Du với Lư Vi Vi cực kỳ kém, cậu ta cũng không cần phải ra mặt giúp Ôn Du.
Sau đó Lư Vi Vi nói chuyện như táng vào mặt Ôn Cẩn: “Nói xấu sau lưng người khác, đã vậy còn toàn là bịa đặt vô căn cứ, hình như không phải là chuyện học sinh ngoan nên làm nhỉ? Ôn Du không so đo với cậu bởi vì người ta nhẫn nhịn, đừng đem sức chịu đựng bịa đặt thành mấy kẻ vô liêm sỉ không biết xấu hổ.”
“Nhìn lại chính mình trước rồi hẵng đi phán xét người khác.” So với Lư Vi Vi nghĩ sao nói vậy, Bạch Lộ lại nói ngắn gọn hàm súc hơn rất nhiều.

Mấy người xung quanh còn lộ vẻ chờ đợi cho rằng cô sẽ tiếp tục vài bài mang tính giáo dục ẩn ý nữa cơ, nhưng đáng tiếc Bạch Lộ cười khinh một cái rồi chốt hạ: “Lần sau nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chứ đừng khua môi múa mép, con điên.”
…Nữ thần còn mắng thẳng thắn hơn!
“Các người…”
Ôn Cẩn tức đến mức không nói nên lời.

Trước nay Ôn Du không có bạn bè gì mấy, dù là ở nhà hay trường học cô rất dễ dàng bắt nạt cô ta, bởi dẫu sao cũng chẳng có ai nói đỡ cho một người bạn không thân thiết.
Nhưng tình huống bây giờ là sao? Lư Vi Vi là bạn cùng lớp, nói giúp nhau cô còn có thể hiểu được nhưng Bạch Lộ sao cũng tham gia rồi?
“Mỗi tháng Ôn Du đều khó khăn túng thiếu, một ngày cũng chỉ ăn một ổ bánh mì thôi nhưng vẫn không đủ tiền sinh hoạt, người bạn cùng phòng như tôi còn thấy cô ấy đau lòng.

Chưa từng bạc đãi cậu ấy? Cậu nhìn cả người cậu đi, đâu cũng đều là hàng mới, đồ tốt, còn Ôn Du thì sao, cả người đều là đồ cũ thế mà cậu còn dám nói mấy lời xấu hổ như vậy luôn hả?” Lư Vi Vi càng nói càng tức: “Hơn nữa nhà trường giám sát bài thi gắt thế nào đâu phải cậu không biết, vậy mà còn nói người ta gian lận hả? Chẳng lẽ mắt mọi người đều mù hết hả?”
Bạch Lộ khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh băng nói: “Cậu ấy cũng chưa từng dây dưa mập mờ với bất kỳ nam sinh nào hết, cậu thử dám ba hoa chích chòe nữa đi, xem Hứa Sí có tha cho không nhé.”

Dứt lời không ít nữ sinh bên cạnh tỏ vẻ đã hiểu mà cười.

Cô đã mang Hứa Sí ra dọa như vậy rồi, Ôn Cẩn dám không sợ chắc, trùm trường không phải chỉ là cái danh hão không đâu, cô thật sự sợ một ngày nào đó đang đi trên đường liền bị một đám con trai tới đánh.
“Là tớ nói bậy, thực sự xin lỗi.” Rất nhiều đôi mắt đồng loạt nhìn cô, Ôn Cẩn xấu hổ đến đỏ cả mặt, giọng nói không ngừng run rẩy: “Tớ… tớ chỉ nói vu vơ thôi, đừng cho là thật.”
Mấy người bạn bên cạnh thấy biểu cảm đó của cô liền tỏ vẻ khinh thường, xung quanh đầy tiếng to nhỏ xì xào bàn tán, Lư Vi Vi và Bạch Lộ liếc nhìn nhau đồng thời nhướng mày mỉm cười.
Ôn Cẩn chịu không được nữa lập tức lao ra khỏi nhà vệ sinh, cô vừa đi vừa khóc cả người giận đến phát run, môi dưới bị bặm chặt đến đau.

Từ nhỏ cô đã rất ghét người em gái dám cướp hết một nửa tình thương từ cha cô, từ khi Ôn Du lớn lên, càng lúc càng tài giỏi xinh đẹp thì cô càng ghen ghét hơn nữa.
Cảm xúc chán ghét này cứ vậy mà lớn dần, Ôn Cẩn cũng từ từ học cách trả thù, nhìn đứa em gái bị mình sỉ nhục tới mức hốc mắt đỏ bừng, cô cảm thấy sự sung sướng của kẻ chiến thắng.
Nhưng không biết vì sao cái người thành tích luôn lẹt đẹt kia bỗng một ngày lại tiến bộ vượt bậc, hơn nữa còn trở thành người có tiếng trong khối, mỗi lần nghe ai đó tâng bốc Ôn Du, Ôn Cẩn đều tức đến ngứa răng, hạ quyết tâm nhất định phải bôi đen cô.
Ấy thế không ngờ tới lúc này không những không bôi đen thành công mà còn bị bắt tại trận, bị mất mặt trước không biết bao nhiêu người.
Cô hận.
Một tia sáng lạnh lùng xẹt qua mắt, Ôn Cẩn thầm nghĩ, con nhỏ đó sẽ không vui vẻ được bao lâu nữa đâu.
Cô không đấu lại được Ôn Du nhưng Tống Khiết thì có thể.
*
Ngay ngày hôm sau đã thấy mặt Tống Khiết xuất hiện trước lớp trong giờ tự học.
Lúc đó Ôn Du còn đang vẽ bản đồ Trung Quốc, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vô cùng quen thuộc phát ra từ hướng cửa lớp học: “Ôn Du, con đi ra đây nhanh!”
Giọng nói này sắc nhọn lảnh lót, bởi vì dãy các lớp đang trong tiết tự học nên lúc bà ta hét lên nghe rất chói tai.
Ôn Du biết cái giọng khủng khiếp này của ai càng không tình nguyện ngẩng đầu lên, quả nhiên người đó là Tống Khiết.

Bà ta trông như ngọn núi lửa sắp phun trào, hàng lông mày nhăn lại như muốn chạm vào nhau, trừng mắt dữ tợn nhìn cô.
Cả lớp đều nhìn sang Ôn Du, cô cảm thấy hơi nhức đầu nhanh chóng đứng dậy ra cửa lớp nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có chuyện gì, con dám hỏi có chuyện gì nữa sao?” Tống Khiết hoàn toàn không có ý định sẽ hạ giọng xuống, ngược lại tâm tình như bị kích động giọng càng thêm cao: “Con nói xem, có phải con lấy hai ngàn ta để trên tủ đầu giường không hả?”
“Nhỏ giọng chút, còn đang trong giờ tự học.” Ôn Du cảm thấy bà mẹ kế này của mình dường như đang muốn gây sự, nhíu mày nói: “Con không biết, dì đi hỏi Ôn Cẩn thử.”
“Chính là Ôn Cẩn nói thấy con lén lút vào phòng.” Tống Khiết liếc xéo cô một cái, giọng nói còn hung dữ hơn: “Con nhanh chóng trả tiền lại đi, bằng không dì không tha cho con đâu.”
Cô bây giờ cũng cảm thấy không mấy dễ chịu chỉ đành thở dài.

Bởi Tống Khiết nói quá lớn nên thu hút không ít sự chú ý, rất nhiều học sinh lặng lẽ ngóc đầu từ trong cửa sổ phòng học ló đầu ra hóng chuyện, dù Tống Khiết không sợ mất mặt nhưng Ôn Du cô cũng biết ngại viết thế nào.
Nghe được cái tên “Ôn Cẩn”, trong lòng Ôn Du như hiểu rõ vài phần.

Đây đúng là kịch bản cũ mèm chuyên dùng đi hại người trong tiểu thuyết mà, mà ngộ là mấy người bị gạt đều không tự hỏi xem xét lại mà luôn một lòng một dạ tin tưởng lời người kia nói.
“Con thật sự không lấy.


Tranh con vẽ bán ra không ít tiền, căn bản là không cần phải trộm tiền dì làm gì.”
“Mày còn cãi bướng!”
Tống Khiết lửa giận ngùn ngụt, trực tiếp nâng tay cao lên chuẩn bị cho Ôn Du một cái tát nhưng bàn tay bà còn chưa kịp rơi xuống đã bị người khác giữ được.
Gương mặt Hứa Sí trầm xuống, anh nắm lấy cổ tay bà ta rồi bước lên che chắn bảo vệ Ôn Du phía sau mình.

Anh lạnh lùng nhìn về phía hành lang bị một đám học sinh vây quanh, đôi mắt anh thật không khác gì hình viên đạn có thể thủ tiêu giết người: “Còn nhìn gì nữa? Về phòng học đi.”
Dữ quá đi aaaaa.
“Bác gái, giờ dù sao cũng là giờ trưa, không ai muốn nghe bác ở đây lớn giọng inh ỏi như vậy đâu.”
Anh nói xong liền buông tay Tống Khiết ra, bà ta bị anh nắm đau nhăn cả mặt liều mạng xoa xoa.

Bà uất hận nhìn Hứa Sí nhưng lại bị khí chất mạnh mẽ lạnh lẽo kia áp chế đến mức cả chân run rẩy, gắng gượng nói: “Cậu chính là đồng lõa với con bé này chứ gì? Tuổi nhỏ không lo học hành suốt ngày chỉ biết làm mấy chuyện bẩn thỉu như vậy, thật đáng xấu hổ!”
Ôn Du tức đến nỗi không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay mình nóng lên nhìn xuống mới biết ra là Hứa Sí đang cầm tay mình trấn an: “Đừng sợ.”
Trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp khó tả, gật đầu rồi nắm lấy tay anh.
“Tao thật hối hận khi nuôi trúng một đứa vong ơn bội nghĩa như mày, đúng là gia môn bất hạnh!” Tống Khiết có hơi dè chừng Hứa Sí nên không dám ra tay với Ôn Du, vì thế bắt đầu hùng hổ: “Từ hôm nay trở đi mày cuốn gói khỏi nhà tao, chúng ta một chút cũng không liên quan nữa, càng đừng bao giờ quay về tìm tao!”
Hạ Tiểu Hàn ngứa mắt lao ra khỏi phòng học cũng đứng lên phía trên che chắn cho Ôn Du, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị một giọng nam đứng tuổi uy nghiêm cắt ngang.
“Ai ai ai, kẻ nào dám ở đây làm loạn thế hả?”
Người đó không ai khác chính là ông thầy hiệu trưởng xuất quỷ nhập thần, trước nay chỉ thấy ông ấy lộ mặt trong mấy dịp quan trọng của nhà trường mà thôi.

Cả đám học sinh kinh ngạc, không biết bỗng nhiên hôm nay ông ấy xuất hiện ở đây là có vụ gì.

Thầy hiệu trưởng mặc kệ mấy ánh mắt đầy dấu chấm hỏi kia, đi thẳng tới bên Ôn Du cười rất tươi hỏi: “Em có phải là Ôn Du không nhỉ?”
Ôn Du không hiểu thế sự mô tê gì, ngơ ngác gật đầu.
Càng không ngờ tới sự kiện về sau.
Trên hành lang xuất hiện mấy người trung niên mà đặc biệt còn là những gương mặt quen thuộc, chủ tịch tập đoàn Hoàn Dương Hứa Kiến Dương, giám đốc Sở giáo dục Sầm Trung Bách, còn có ông trùm bất động sản nổi danh Ôn Hoàn và phu nhân Diệp Linh.
Quần chúng ăn dưa sợ đến ngây người, rốt cuộc là có chuyện gì mà làm mấy vị tôn quý đại nhân này đồng loạt hạ mình đến ngôi trường này vậy chứ? Khủng hoảng tài chính? Hỏa tinh đâm địa cầu? Nhưng mà dù có vậy thì cũng đâu có liên quan gì đâu.
Ôn Du và Ôn Hoàn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng khẽ xúc động, thầy hiệu trưởng cẩn thận nhìn mặt dây chuyền trước ngực Ôn Du, cong mắt cười: “Ây da, chúc mừng Ôn lão đệ tìm được con gái thất lạc nhiều năm nha, đây đúng là nó rồi, không sai được!”
Hiệu trưởng nói đúng một câu, cả đám quần chúng xung quanh như cảm thấy sóng to gió lớn đang ập đến vậy, đặc biệt Tống Khiết không khác gì mới bị gió bão quật ngã.
Nghe giọng điệu như vậy, có nghĩa là cha ruột của Ôn Du chính là Ôn Hoàn, chính là cái vị năm nào cũng lọt top ba doanh nhân giàu có nhất nước ấy hả?
Tống Khiết hoàn toàn suy sụp.
Bà luôn cho rằng Ôn Du chỉ là viên đá không đáng đồng tiền, ai mà ngờ được cô gái này lại có thân thế kim cương như vậy chứ, thế mà bà vừa nói đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Bây giờ cắt luôn cái lưỡi này còn kịp không vậy?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện