– Không!

Lam Hoằng trầm giọng nói:

– Vào lúc này ngàn vạn lần phải cẩn thận, chúng ta không giống Lý gia. Trong hậu bối con cháu, nhân tài vô số. Mà Lý gia ngoại trừ gần đây nhô ra Lý Vân Tiêu, lại không còn người nào. Có điều, Lý Vân Tiêu này đúng là có chút mơ hồ…

Trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ánh sáng bắn ra bốn phía, cả kinh nói:

– Lý Thuần Dương chịu đánh cược, chẳng lẽ là… chẳng lẽ là Lý Vân Tiêu có thể chữa khỏi nội thương cho Tiêu Khinh Vương? Lam Quang cũng giật mình trong lòng, thất thanh nói:

– Không thể nào? Thương thế kia là khuynh cả quốc lực cũng không thể chữa a! Nếu Tiêu Khinh Vương cũng đứng ở bên Tần Nguyệt, vậy cuối cùng thắng bại càng không thể biết!

Lam Hoằng hơi thở ra một hơi, cẩn thận nghiêm mặt nói:

– Lam Quang, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, ở thời điểm thay đổi triều đại này, bất luận làm sao cũng không thể quá sớm bại lộ ý đồ cùng thực lực của mình. Mặc dù không cầu có công, nhưng nhất định không thể có tội, như vậy Lam gia chúng ta mới có thể ở Thiên Thủy quốc truyền thừa tiếp.

– Vâng, phụ thân!

Lam Quang thận trọng lạy xuống.

Thời điểm Lý Thuần Dương trắng trợn vơ vét tài vật, bên đại vương tử Tần Dương là sống một ngày bằng một năm.

Mỗi ngày đều có thuộc hạ chạy đến quý phủ của hắn khóc tố, những người này đều là bộ hạ trực hệ của hắn, cũng không có thiếu là lén lút giúp đỡ mình. Nếu tùy ý Lý Thuần Dương nháo xuống, mà mình không ra tay, điều này làm cho những quan viên dựa vào mình kia sẽ thất vọng?

Mấy lần vào triều yết kiến quốc vương, nhưng đều bị từ chối ở bên ngoài, tránh mà không gặp. Tâm tư của Tần Chính hắn cũng rõ ràng, Lý Thuần Dương nháo như thế, chèn ép thế lực Tần Dương, để thực lực hai tên vương tử thoáng cân bằng một hồi, chính là mừng rỡ nhìn thấy. Khó chịu duy nhất chính là phong phú tài lực của Lý gia.

Tần Dương mấy lần yết kiến không có kết quả, càng là vạn phần tức giận, bắt đầu triệu tập lực lượng bên cạnh mình tìm kiếm đối sách.

Có nói nhịn tiếp, có nói trực tiếp phản kháng, mỗi người nói một kiểu, tâm tư nguyên vốn buồn bực càng thêm cáu kỉnh.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một thanh âm hùng hồn.

– Ta đến kiến nghị tam sách cho đại vương tử, bảo đảm đại vương tử thuận lợi đăng vị!

Tần Dương biến sắc, trong con ngươi bắn mạnh ra tinh mang, hắn đã nghe ra chủ nhân của thanh âm, lạnh giọng nói:

– Ngươi cái gian tế này, còn dám tới gặp bản vương? Chuyện này tất cả đều là vì ngươi mà lên, nếu đến rồi, liền lưu đầu lại!

Hắn ra lệnh một tiếng, nhất thời từ bốn phía tràn vào rất nhiều võ giả, dồn dập đem ba người vây lại.

Lý Dật thấy tình cảnh này, cất tiếng cười to.

– Đại vương tử ngươi ăn bữa nay lo bữa mai, cớ gì còn muốn giết ta, người duy nhất có thể giúp ngươi đây?

Tần Dương lạnh lùng nói:

– Chuyện cười! Ta chính là vương tử của Thiên Thủy quốc, ngươi là gian tế của Bách Chiến quốc, giết ngươi là thiên kinh địa nghĩa!

Hai người phía sau Lý Dật tất cả đều bận vũ y màu trắng bạc, sát khí trên người đột nhiên bắn ra, một luồng hơi lạnh nhất thời lan tràn ở trong đại sảnh, nhiệt độ kịch giảm, một ít văn thần càng là lạnh run.

Cao Phong ở bên người Tần Dương con ngươi đột nhiên co lại, ở bên tai Tần Dương nói nhỏ:

– Hai người kia thực lực cực mạnh, tất cả đều là Vũ Quân cao thủ. Lý Dật kia cũng không đơn giản, dĩ nhiên có tu vi Đại Vũ sư.

Trên mặt Lý Dật lướt qua một nụ cười lạnh lùng, đắc ý ngẩng đầu lên.

– Lấy thực lực ba người chúng ta, đại vương tử muốn lưu lại chúng ta, sợ là phải trả cái giá cực kỳ thê thảm. Đối với thực lực trước mắt của đại vương tử mà nói, sợ rằng sẽ là đả kích thật lớn.

Hắn thấy Tần Dương lặng lẽ không nói, liền nói tiếp:

– Huống hồ ta tới nơi đây, hoàn toàn là vì trợ giúp đại vương tử một chút sức lực, vì sao không cho ta trước nói xong ba kế sách? Gần đây ta là nghe được phong thanh, nói lão thất phu Lý Thuần Dương kia, tựa hồ đã cùng Tần Nguyệt có tiếp xúc.

Tần Dương biến sắc, này chính là việc hắn kiêng kỵ nhất trước mắt, trong hai con ngươi tràn đầy tức giận, trầm giọng nói:

– Nói!

Lý Dật nhanh chân đi lên phía trước, cất cao giọng nói:

– Lý Thuần Dương bế quan mà ra, thực lực đại tiến, mơ hồ có dấu hiệu đột phá đến Vũ Vương. Bất kể là thực lực bản thân, hay là thực lực đại biểu quân đội, đều sắp trở thành lực lượng mạnh nhất bên người Tần Nguyệt, đại vương tử khó có thể chống lại. Vì lẽ đó đệ nhất sách của ta, là dời Lý Thuần Dương ra khỏi thủ đô!

Trên mặt Tần Dương hiện ra một nụ cười lạnh lung.

– Lý Thuần Dương quyền cao chức trọng, hơn nữa ỷ vào thân phận, coi như là phụ vương cũng chưa chắc có thể điều hắn đi. Nếu như hai sách lược phía sau của ngươi cũng kém cỏi như thế, chọc người cười, vậy thì không cần nói!

Trên mặt Lý Dật lướt qua vẻ tức giận, hừ lạnh nói:

– Nếu ta dám nói, tự nhiên là có nắm chắc rất lớn! Chuyện này không cần đại vương tử bận tâm, tự ta có thể toàn lực thúc đẩy, đến lúc đó đại vương tử biết thời biết thế là được!

– Ồ?

Trên mặt Tần Dương hiện ra một tia không thể tin tưởng, hồ nghi nói:

– Ngươi có biện pháp dời Lý Thuần Dương ra khỏi thủ đô? Ta ngược lại rất có hứng thú nghe một chút.

Lý Dật khẽ mỉm cười, trong mắt xẹt qua tinh mang, từ tốn nói:

– Chỗ Thiên Thủy quốc cùng Bách Chiến quốc ta giao giới có Côn Kim Thành cùng Đại Mãng sơn, dã thú trên Đại Mãng sơn bộc phát, còn có Yêu thú trong truyền thuyết hoành hành, người bình thường khó có thể thông qua. Hơn nữa địa thế đông cao tây thấp, chính là tấm bình phong thiên nhiên, trọng quân quý quốc trấn thủ ở phụ cận Đại Mãng sơn Bạch Ngân trấn, dễ thủ khó công, thật là một người giữ ải vạn người khó phá. Mà Kim Sư quân đoàn trấn thủ Bạch Ngân trấn tựa hồ là người của đại vương tử.

Con ngươi của Tần Dương thu nhỏ lại, ngưng tiếng nói:

– Ngươi muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng!

Lý Dật nhẹ rên một tiếng, hai mắt dần dần ngưng tụ lên, cẩn thận nói:

– Ta hi vọng mượn một đạo thủ dụ của đại vương tử, để đại quân Bách Chiến quốc ta mượn đường Đại Mãng sơn, Thủ Ngân trấn, từ mặt nam hành quân, một lần vây quanh Côn Kim Thành, vây lại Phi Long quân đoàn cùng Lý Trường Phong!

Đùng!

Tần Dương một chưởng chém đứt tay vịn, giận dữ hét:

– Ngươi nghĩ tới ý kiến thật hay! Nếu Thủ Ngân trấn cùng Côn Kim Thành thất thủ, vậy mười ba thành phía Đông của Thiên Thủy quốc ta liền hoàn toàn mất đi bình phong, bại lộ dưới Thiết kỵ của Bách Chiến quốc ngươi! Đến thời điểm đó mất không phải là một trấn một thành, mà là hơn nửa quốc thổ!

Lý Dật vội vã cười nói:

– Đại vương tử không cần nổi giận, chúng ta phái binh chỉ là vì trợ giúp đại vương tử, chỉ cần sự tình vừa thành, tự nhiên sẽ lui ra Côn Kim Thành.

Tần Dương cười lạnh nói:

– Ngươi nghĩ ta là hài tử ba tuổi sao? Lý Dật, thật không thấy được, ngươi còn có thiên phú nói chuyện cười!

Trên mặt Lý Dật hơi đỏ lên nói:

– Sao Đại vương tử không chờ ta đem toàn bộ kế sách nói xong, sau đó cân nhắc được mất, cuối cùng lại trả lời chắc chắn đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện