Nguyệt cũng phụ họa, nàng mỉm cười nhìn Lý Vân Tiêu, không chút sợ hãi, trên mặt còn hiện lên vẻ kiên quyết.

Sau nửa canh giờ có đông nghìn nghịt Ma tộc từ khắp bốn phương tám hướng xông tới, lạnh lùng nhìn hơn ba trăm người bọn họ, đại bộ phận đều mang theo vẻ ngạo mạn cùng trào phúng, giống như đang nhìn những người chết.

- Những ánh mắt này thật làm người ta chán ghét đâu!

Sắc mặt Viện phát lạnh, lạnh lùng nói:

- Hận không thể moi hết toàn bộ mấy đôi mắt kia!

- Hừ, cuồng vọng, vậy cũng phải xem ngươi có bổn sự hay không mới được!

Bách nghe vậy lạnh lùng nói:

- Bất quá cho dù các ngươi không có bổn sự, nhưng có dũng khí a, lại dám tới Cổ vực khiêu khích.

Thư khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trào phúng nói:

- Sai lầm rồi, bọn hắn còn có thực lực. Không ngờ còn hơn ba trăm người còn sống, số lượng này cao hơn dự tính của ta. Theo chỉ tiêu của ta còn tưởng không lưu được ba mươi người đâu.

Viện cả giận nói:

- Ngươi nghĩ mình là ai vậy, còn định chỉ tiêu? Ngốc mũ!

Sắc mặt Thư giận dữ, nhưng lập tức nở nụ cười, nói:

- Ha ha ha, người trước khi chết cũng đã thấy ra. Dù sao ngươi cũng là một đời Thánh Ma, bổn tọa không so đo với ngươi. Chư vị, an tâm lên đường đi.

Bách vung tay lên, quát:

- Lên, giết hết toàn bộ!

Hơn vạn Ma tộc thanh thế lớn, cùng kêu to giết tới, làm cho ba trăm người đều run lên. Nhưng khi họ nghĩ tới mình không còn khả năng đi ra ngoài, ngược lại tâm tình trở nên thông suốt.

- Giết a!

Tiếng kêu giết rung trời, rậm rạp Ma tộc từ khắp bốn phương tám hướng đánh tới.

Lý Vân Tiêu vung tay, Tiếu Ngạo Hồng Trần xuất hiện, quát:

- Chư vị tránh ra!

Tiếu Ngạo Hồng Trần vừa động, nhất thời gió giục mây vần, cuồng phong liệt hỏa tụ tập chung một chỗ hóa thành phong hỏa long hướng bốn phương tám hướng quét tới!

- Oanh! Oanh!

Mỗi một đạo nguyên tố lực hạ xuống lại trực tiếp chấn vỡ một mảng lớn Ma tộc.

Chỉ bằng vào lực lượng một mình hắn đã ngăn chặn hơn vạn Ma tộc xông tới, những người còn lại sắc mặt đại biến thối lui về phía sau, không còn ai dám xông lên trước!

Trăm biến sắc quát:

- Đỉnh đại nhân, ngươi đi giết tiểu tử đó!

Cường giả Thánh Ma thế gia lộ vẻ khó khăn, nói:

- Hắn và Viện ở chung một chỗ, nếu Viện ra tay…

Vẻ mặt Bách tức giận nói:

- Nếu Viện ra tay còn có ta ở đây, chẳng lẽ lấy lực lượng của ta cùng Thư huynh còn không bảo hộ được ngươi sao? Thư cũng gật đầu nói:

- Yên tâm đi, có hai chúng ta tuyệt đối sẽ không cho Viện cơ hội ra tay. Uy lực huyền khí trong tay tiểu tử đó quá lớn, quả thật là khắc tinh của cuộc chiến đại quy mô, nhất định phải đánh chết hắn!

Lúc này Đỉnh mới thả lỏng trong lòng, ôm quyền nói:

- Vậy làm phiền hai vị đại nhân lược trận, ta đi một chút sẽ trở lại!

Thân ảnh hắn chợt lóe, vài lần nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Lý Vân Tiêu, lại trực tiếp dùng hai tay khóa tới, muốn chộp lấy cổ họng Lý Vân Tiêu một kích lấy mạng của hắn.

Xa Vưu cùng tiểu Hồng muốn lao qua hỗ trợ nhưng lại bị Lý Vân Tiêu ngăn cản nói:

- Người này giao cho ta, không đủ gây sợ!

Hắn cũng có đánh giá của mình, vài đạo cuồng phong liệt hỏa vừa rồi đã đè ép khí thế của đối phương đi xuống. Hiện tại nếu có thể tranh thủ thêm một ít thời gian, làm cho hai bộ khôi phục một chút vẫn tốt nhất.

Hơn nữa nếu như có thể đánh chết Đỉnh, thứ nhất có thể giảm bớt thực lực đối phương, thứ hai lại gia tăng sĩ khí, cũng là một chuyện rất tốt.

Nhưng nếu Xa Vưu cùng tiểu Hồng ra tay, đối phương lại phái thêm cao thủ đi qua, như vậy sẽ lâm vào hỗn chiến.

- Ha ha, còn dám nói ta không đủ gây sợ? Thật sự là chết chưa hết tội!

Đỉnh vươn tay hóa thành móng vuốt đánh tới.

Nguyên bản Đỉnh còn lo lắng bị vây công, nhưng thấy Lý Vân Tiêu một mình xông tới còn nói ra lời cuồng vọng, nhất thời làm cho hắn thả lỏng cảnh giác, trong lòng tức giận đánh ra một trảo toàn lực!

Ma trảo tản ra trên không trung, bao trùm phạm vi mấy trăm trượng, ép tới mặt đất chấn động dữ dội.

Hai tay Lý Vân Tiêu cầm kiếm, trực tiếp chém tới!

- Phanh phanh!

Thùy Chủ Trầm Phù chém thẳng lên ma trảo, chấn ra ma quang cùng thanh âm va chạm như kim chúc giao nhau, vô số chưởng văn bị chém vỡ.

- A!

Đỉnh thống khổ quát to một tiếng, tay trái bắt lấy cổ tay phải, tròng mắt cũng lồi đi ra.

- Cái gì?

Cường giả Thánh Ma thế gia đều hoảng hốt, bọn hắn hiểu biết lẫn nhau, biết uy thế một trảo của Đỉnh cho dù gặp thần binh lợi khí cũng áp chế, nhưng lại bị một kiếm nhẹ nhàng của đối phương đánh vỡ trảo văn!

Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ, hắn vốn cho rằng mình có thể thoải mái phá vỡ một trảo này, nhưng không nghĩ tới chỉ phá vỡ trảo văn!

Sắc mặt hắn trầm xuống, đem càng nhiều ma khí rót vào trong kiếm, nhất thời lưu quang bay lên, xuy một tiếng đem ma trảo chém ra một lỗ hổng, chợt lóe xuyên qua.

- A!

Đỉnh kêu thảm một tiếng, tay phải oanh một tiếng liền nổ tung. Thân hình đứng không vững lui về sau mấy bước, ma khí thao thiên tán phát bốn phía, chân khí cấp tốc suy giảm.

Hắn tu luyện ma công tập trung trong bàn tay, giờ phút này bị phá vỡ chẳng khác gì lão hổ bị cắt đứt tứ chi, tùy ý người xâu xe.

Lý Vân Tiêu một kiếm chém xuống thuận thế chém rụng cả đầu của Đỉnh, oanh một tiếng lại nổ tung, hóa thành ma khí biến mất.

- Đỉnh đại nhân!

Có người bi phẫn hô to, tuy trong nội bộ ngày thường tranh giành cấu xé lẫn nhau không ít, nhưng lúc này lại thỏ tử hồ bi.

Lý Vân Tiêu hoành kiếm trước ngực, chỉ về hướng Thánh Ma thế gia, cười lạnh nói:

- Còn có ai dám đi tìm cái chết?

Hơn vạn đại quân lại ồ lên, biến thành xao động bất an, không khỏi thối lui ra sau, không ai dám xông lên trước.

- Muốn chết!

Bách nhìn Thư, trầm giọng nói:

- Thực lực Đỉnh không tầm thường, tuy hắn vì khinh thường mà chết, nhưng đích xác không thể xem thường tiểu tử kia. Không bằng Thư đại nhân tự mình ra tay một chuyến, ủng hộ sĩ khí cho ba quân!

Vẻ mặt Thư có chút trầm ngâm, mặc dù hắn không muốn nhưng lúc này đại quân đang nhìn chằm chằm, nếu hắn rút lui sẽ ảnh hưởng không nhỏ, chỉ có thể gật đầu nói:

- Được!

Hắc bào rơi xuống, hiển lộ ra thân hình khôi ngô hùng tráng, chân khí chậm rãi tăng lên, khuôn mặt khô vàng lại biến thành sáng bóng.

Nhất thời kình khí cường đại tản ra, xuyên thấu trời cao.

- Thánh Ma!

Vẻ mặt Lý Vân Tiêu đột biến.

Hai thân ảnh sau lưng hắn lập tức đi tới, đồng thanh nói:

- Trận chiến này ta tới!

Người lên tiếng là Viện cùng Vưu Xa, sau khi nói xong hai người đều nhíu mày lạnh lùng nhìn qua đối phương.

Thư cười lạnh nói:

- Như thế nào, sợ?

Không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, Xa Vưu đoạt trước nói:

- Đây không phải vấn đề có sợ hay không, mà hoàn toàn là vì thực lực không cùng cấp. Ngươi dùng thực lực Thánh Ma tôn sư đối phó một lâu la, cho dù thắng nhưng có mặt mũi sao?

- Hừ! Hắn chỉ dùng một kiếm đã giết Đỉnh, cũng dám nói mình là lâu la?

Thư khinh thường tức giận nói:

- Vậy Đỉnh lại tính cái gì? ---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện